Thúc Tôn Diêu Quang trợn mắt há hốc mồm, Lý Hàn vội la lên:
- Tiểu thư, nhanh tới dưới núi Ni Khâu, Khánh Kỵ nhất định là săn bắn ở đó, chúng ta nhanh đuổi theo đi.
Thúc Tôn Diêu Quang bừng tỉnh đại ngộ, gấp gáp căm giận nói:
- Đi, bọn họ muốn quấy rối, vậy thì ta cũng quấy rối, không cho Thúc Tôn Diêu Quang ta đắc thủ, Khánh Kỵ hắn cũng đừng mơ mà bắn, hừ hừ, xem rốt cuộc là ai khổ sở!
Một khi đã hiểu ra, chiến xa của Thúc Tôn Diêu Quang cũng không tìm kiếm con mồi bên trái hay phải nữa, mà tăng tốc chạy về phía trước. Phạm vi săn bắn được xác định trước đó cũng không phải là quá lớn, thoáng một cái đã đuổi tới bãi cỏ trống trải dưới chân núi Ni Khâu, xe ngựa chạy nhanh tới, xa xa cũng đã nhìn thấy chiến xa của Khánh Kỵ. Lúc này, hai cỗ chiến xa khác của Công tử quân cũng đã từ phương xa trở về, một tả một hữu, tạo thành thế gọng kềm hô to gọi nhỏ đánh trống hò reo chạy tới.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Thúc Tôn Diêu Quang hùng hổ vốn định chất vấn hỏi tội ngược lại lại nghẹn ở trong họng, rốt cuộc không nói nên lời nữa. Nhìn quỹ đạo, lộ tuyến mà hai cỗ chiến xa tả hữu của Công tử quân đang băng băng chạy về, bọn họ thật sự là không có ý định quấy rối mình, mà là một trái một phải đuổi con mồi vào khu vực bên trong, cái kiểu lộ tuyến hình cung lặp đi lặp lại này, chính là vì muốn ép con mồi phải chạy về phía trung tâm, thuận lợi cho người chủ săn xuống tay.
Nếu là nói như vậy, người ta vốn không có sai, muốn chỉ trích cũng không tìm ra được cái cớ nào. Bởi vì đi săn, nhất là khi Quốc Quân, hoặc là nhân vật trọng yếu nào đó đi săn, những thủ hạ luôn phải đi ngăn đón con mồi, dồn con mồi vào một chỗ để dễ dàng săn bắn. Có điều bình thường chỉ có những cuộc đi săn quy mô lớn mới làm như vậy, khu vực rộng mênh mông, nhân thủ tham gia phải đông. Trận đấu này song phương chỉ hữu hạn có ba chiến xa tham dự, lại có tâm lý là đánh giá kỹ năng lẫn nhau, cho nên Thúc Tôn Diêu Quang có lối suy nghĩ hoàn toàn hạn chế ở bốn chữ "Đánh giá lẫn nhau" này, ba cỗ chiến xa của nàng mỗi cỗ đều mang một chức năng riêng biệt, hoàn toàn không có nghĩ tới cái thủ đoạn mà phải khi cả trăm ngàn người đi săn mới dùng này. Nàng cũng không dự đoán được những công tử tâm cao khí ngạo này lại có thể chịu làm cái chuyện lùa thú dọa chim vốn chỉ dành cho bọn đầy tớ, mà lại còn làm không biết mệt.
Kỳ thật Thúc Tôn Diêu Quang cũng đoán không hề sai, khu vực này mặc dù không tính là quá lớn, nhưng hai cỗ chiến xa của Công tử quân muốn đi tìm thú để xuống tay thôi đã cảm thấy thiếu rồi, làm gì có thời gian mà sang địa phương nàng vừa săn bắn để chặn đầu lùa thú. Chẳng qua thấy nàng đã nhìn ra tính toán của mình, vì không muốn nàng có cớ để chất vấn, cho nên lúc này mới làm ra bộ dáng như đang lùa thú vậy thôi. Thúc Tôn Diêu Quang mặc dù tranh đấu cùng Khánh Kỵ, nhưng mà dưới danh tiếng của Khánh Kỵ, lại với tính cách anh hùng của hắn, từ tận đáy lòng quả thật không có chút nghi ngờ nào, đương nhiên càng dễ dàng tin tưởng vào phong thái của hắn.
Nghĩ như vậy, không biết Khánh Kỵ đã săn được bao nhiêu con mồi, nàng ngửng đầu nhìn xung quanh, thấy còn chưa đuổi kịp một chiến xa nào, Thúc Tôn Diêu Quang trong lòng lo lắng, vội vàng đánh xe đuổi theo. Phía trước ở trong bụi cỏ có một con tê giác đang hoảng sợ vì bị truy kích khắp nơi, sợ hãi không dám bước ra ngoài.
Thúc Tôn Diêu Quang mừng rỡ, lập tức nhảy dựng lên, phi thường lưu loát lấy tay rút tên, cài tên lên dây, kéo dây cung một cái, dây cung uốn cong như vầng trăng khuyết, tiếng gió "vút vút" bên tai, một tên đã bắn ra. Lý Hàn bên cạnh cũng đồng thời bắn ra một tên.
Tê giác gầm rú một tiếng rung trời, trên lưng cùng lúc trúng hai tên một mâu, lảo đảo chạy như điên về phía trước một chút, chân trước gập lại rồi té xuống mặt đất, lại mạnh mẽ gắng gượng đứng lên, trên lưng máu tươi đỏ thẫm, vẫn đang ra sức giãy giũa. Nhưng nhìn bước chân lê đi yếu ớt thế này, chứng tỏ rằng nó không còn giãy giụa được bao lâu.
Trên lưng tê giác đúng là hai mũi tên mà vừa rồi Thúc Tôn Diêu Quang và Lý Hàn cùng bắn, nhưng mà một cái cán mâu ngắn lòi ra là của ai phi?
Chiến xa của Khánh Kỵ ào ào tới, đánh xe chính là Tôn Ngao, bên trái xe là Quý Tôn Tư, bên phải xe là một tiểu tướng mặc áo bào trắng hai tay trống trơn, nhẹ bám càng xe, không phải chính là Khánh Kỵ hay sao?
Một mâu hai tên này đồng thời nhắm trúng tê giác, có thể nói rằng thương thế không hề nhẹ, đương nhiên Khánh Kỵ cũng chiếm tiện nghi. Thúc Tôn Diêu Quang một đôi mắt hạnh như muốn tóe lửa, hung hăng trừng mắt nhìn Khánh Kỵ, Khánh Kỵ lại không nhìn ra tiểu tử được trang bị đến tận răng kia là ai, hắn ngạo nghễ đứng trên xe, cao giọng cười lớn với Lý Hàn:
- Lý Hàn, con mồi này ở giữa chúng ta, coi như tính mỗi bên một nửa đi, ha ha, ta thấy trên chiến xa của ngươi còn rỗng tuếch, nếu không ngại thì cứ nâng lên xe đi, khi tới viên môn đếm con mồi thì nhớ tính cho ta một nửa đó.
Dứt lời Tôn Ngao liền kéo cương ngựa, chiến xa quẹo một góc chín mươi độ, lại tiếp tục đi tìm con mồi.
- Bủn xỉn!
Thúc Tôn Diêu Quang tức giận phát điên, vốn tưởng rằng Khánh Kỵ sẽ thể hiện bản chất anh hùng, thoải mái đem con tê giác kia tặng cho bọn nàng, nào ngờ hắn lại còn có vẻ sợ rằng con mồi của mình sẽ bị tính vào tên người khác không bằng. Khánh Kỵ chẳng thèm quan tâm, Khánh Kỵ này cũng chẳng phải là Khánh Kỵ, ở trước mặt đối thủ cạnh tranh, hắn cũng không thích giở thói anh hùng, chắp tay đem cơ hội thắng lợi cho kẻ khác.
Thúc Tôn Diêu Quang thầm bực mình, đành phải sai người xuống xe nhấc con tê giác vừa mới ngã lăn quay kia lên chiến xa, làm lãng phí thêm không ít thời gian, Khánh Kỵ trong lúc đó đã kịp săn thêm một con thỏ, một con cáo. Đúng lúc này một cỗ chiến xa khác của Thúc Tôn Diêu Quang đã từ xa xa đi tới, còn ba cỗ chiến xa của Khánh Kỵ thì cứ đi đan xen chồng chéo lên nhau, việc đi săn liền biến thành đuổi thú làm việc chính, dùng tất cả khả năng để đuổi con mồi ra khỏi khu vực săn bắn đã quy định trước đó.
Thời gian ba nén hương cũng chẳng kéo dài bao nhiêu, hơn nữa ba cỗ chiến xa của Khánh Kỵ nhìn hoạt động thì có vẻ là săn bắn, nhưng thực ra là âm thầm quấy rối không thôi. Tuy rằng hai cỗ chiến xa của Thúc Tôn Diêu Quang đều là các hảo thủ, nhưng bên phía nàng con mồi lớn nhất săn được cũng chỉ là một con heo rừng bị lạc mất đàn lơ ngơ dưới chân núi.
Khi song phương chạy về viên môn để đếm số con mồi trước mặt công chúng, Thúc Tôn Diêu Quang cũng đã lĩnh giáo đủ sự lợi hại của "Đê tiện Công tử quân", đứng ở đó dùng một ánh mắt phẫn nộ khinh thường nhìn sang bọn họ. Các chiến sĩ của Công tử quân chiến thắng vẻ vang đang dương dương tự đắc, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía bạn bè khoe khoang chiến tích của mình, không hề có chút xíu nào là cảm thấy hổ thẹn.
Khánh Kỵ mặc dù dùng kế để thắng ván này, nhưng trong lòng vẫn tuyệt đối không thả lỏng. Trận thứ hai xa chiến, mới là nhược điểm lớn nhất của bọn hắn. Quỷ kế vừa rồi không dùng lại được nữa, vả lại trải qua một trận thất bại vừa rồi, đối phương đã căm thù vô hạn, sĩ khí tăng lên gấp bội, mấy bọn công tử chỉ biết bốc phét này chỉ sợ không phải là đối thủ.
Song phương nghỉ ngơi sơ qua, liền lại tiến vào viên môn. Bên phía Thúc Tôn Diêu Quang như lâm đại địch, sớm đã chuẩn bị để ứng phó với mọi sự kiện có thể đột nhiên xảy ra. Thúc Tôn gia nhân đã đứng ở hai bên viên môn để giám sát, những tiểu công tử có ý đồ muốn quấy rối tóm lại là khó có thể thành công được.
Trận thi đấu này chính là song phương giáp mặt giao chiến, ngay khi trận đấu vừa được bắt đầu, sự chênh lệch giữa đôi bên đã lập tức bại lộ ra. Trong xa chiến thường sử dụng chiến thuật hai xe làm một tổ, một xe làm chủ, một xe hỗ trợ, phối hợp chặt chẽ với nhau, khi giao chiến với địch từ hai phía trái phải đồng thời tiếp cận vào sườn của xe địch, tạo thành thế gọng kìm để giáp công; mà ở trong phòng ngự, hai xe có thể giúp nhau che chắn một bên cho xe kia, không để cho hai bên đều có địch, có chút hơi giống như phương pháp phối hợp trong chiến đấu không chiến cũng có máy bay dẫn đầu và máy bay yểm trợ. Lúc này lại có một xe làm chủ hai xe hỗ trợ, càng thêm thỏa đáng. Những chiến thuật phối hợp đó, bọn công tử này hoàn toàn không am hiểu tí gì.
Chỉ một nắm đấm đã khiến cho đội quân bên phía Khánh Kỵ tan thành năm bè bảy mảng, khiến cho cự ly tác chiến giữa các xe trở nên hỗn loạn. Đối phương di chuyển linh hoạt, bọn công tử này cho dù có đánh xe chậm hơn một chút, cũng khó có thể đánh trúng được đối phương. Biện pháp tốt nhất chỉ có thể là đánh giáp lá cà, lấy thân phận công tử của mình để áp chế dũng sĩ bên đối phương không dám động thủ. Có điều chiến xa đều có trục xe dài để bảo hộ, tác dụng chính là để ngăn cản xe địch tiếp cận, chiến xa song phương nếu muốn áp sát vào nhau, nhất định phải khiến cho hai bánh xe lồng vào nhau mới được.
Bánh xe hai bên né tránh lẫn nhau, quá trình tìm kiếm thời cơ khá là phức tạp, yêu cầu phải luôn xoay tròn không gián đoạn, tiến lùi đều phải bám lấy nhau, giống như compa vẽ ra một đường tròn. Tôn Ngao là người am hiểu thuật ngự xe nhất bên phía Khánh Kỵ cũng không đạt được yêu cầu này, bởi vậy ba cỗ chiến xa bên phía Khánh Kỵ đều bị động dồn vào giữa.
Túi gia vị của Yến Vũ bỗng nhiên lại có chút tác dụng, khi hai bên tiếp cận chiến đấu, hắn cố ý làm ra bộ dáng như vung tay che ngực, rồi khiến cho túi bột mù tạt "Hi sinh oanh liệt" tung bay đầy trời, kết quả là, một gã đồng bọn trên xe của chính hắn cùng bốn gã chiến sĩ bên phía đối phương đều lệ rơi đầy mặt, chiến đấu thật sự chật vật không chịu nổi.
Nhưng mà thực lực đôi bên chênh lệch quá nhiều, chúng công tử hoặc bị "trúng tên" hoặc bị mâu kích của đối phương "bổ trúng", tới tấp lui khỏi chiến trường. Quý Tôn Tư và Tôn Ngao cũng trước sau trúng tên bỏ mình, ba cỗ chiến xa vây quanh Khánh Kỵ đại chiến giống như một cái đèn kéo quân. Khánh Kỵ hiểu rằng đại thế đã mất, cũng không nguyện chịu thần phục như vậy, hắn đứng vững vàng trên xe, một cây đại kích trong tay vung lên ngang trời, kích pháp đại khai đại hợp, sử dụng khí lực để bức nhân. Kích kia vừa mạnh vừa chuẩn xác, chiêu chiêu như ác điểu mổ cá, kích kích như sư tử vồ mồi, ba cỗ chiến xa vây chặt quanh hắn, cung thủ đều đã vứt cung cầm trường mâu ứng chiến, sáu bảy thanh trường mâu đâm tới từ bốn phía, Khánh Kỵ thế nhưng lại không sợ, đối phương ngược lại còn có mấy người bị hắn phản kích thành công, rơi khỏi chiến xa.
Mắt thấy những người này cũng không chắc đã đánh bại được Khánh Kỵ, Lý Hàn hô lên một tiếng, ba cỗ chiến xa ào ào thối lui, đều cầm cung nơi tay, từ xa nhắm tới Khánh Kỵ. Khánh Kỵ đã bị ước định ràng buộc không được xuống xe, cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ đành phải dừng đại kích. Đương nhiên là hắn có thể đánh xe đi, vấn đề là nếu hắn đánh xe, thì ai sẽ chắn tên? Giờ đằng nào cũng chết, còn không bằng cứ đứng như vậy vinh quang tới chết cũng không lùi.
Tên của đối phương như sao băng, từng mũi từng mũi không ngừng bay tới. Khánh Kỵ đầu tiên sử một mâu để chắn tên, nhưng mà dũng sĩ gì đi chăng nữa, cũng không có khả năng dùng sức người để chặn lại sức của trang bị. Chắn bay ba bốn mũi tên dài, trên vai hắn đã bị trúng một tên.
Thúc Tôn Diêu Quang lúc này xem ra đã trở nên dữ tợn, tay vung ra sau, một mũi tên liền cài lên dây cung, mũi tên này vừa bắn ra, bàn tay trắng nõn lại lập tức rút ra một mũi tên khác, đôi mắt thanh tú hung hăng nhìn chằm chằm vào Khánh Kỵ áo bào trắng, miệng oán hận mắng chửi:
- Bắn chết ngươi! Bắn chết ngươi! Để xem ngươi có chết hay không! truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Sau lưng Khánh Kỵ lại trúng một tên, hắn thở dài một tiếng, quẳng mâu nhận thua, chiến sĩ đối phương đều kính phục sự dũng mãnh của hắn, thấy hắn vứt mâu, cũng không bắn nữa. Riêng chỉ có mình Thúc Tôn Diêu Quang là vẫn hí hửng bắn, trước ngực trúng một tên, bụng lại trúng một tên, bắn đến mức quên trời quên đất, thấy hắn vẫn đứng bất động, nhớ tới lần trước một cước cũng chưa phế được hắn, lại ngắm hướng vào hạ thể của hắn...
Khánh Kỵ toàn thân "hoa đào", dở khóc dở cười nói:
- Này, tiểu huynh đệ, ngươi đã hết nghiền chưa?
Thường Tam công tử cũng đã bỏ mình ở dưới xe khua chân múa tay kháng nghị, lòng đầy căm phẫn nói:
- Nào có cái lí đó, giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, lại còn muốn đâm thi thể nữa, các ngươi có còn nhân tính hay không? Thật là quá tàn nhẫn!
Quý Tôn Tư đứng ở một bên nhìn vị tiểu huynh đệ đã nhập tâm tới thái quá này, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.
/374
|