Đại Tranh Chi Thế

Chương 176: Trở về Ngải thành

/374


"Khánh Kỵ công tử, ngày mai người trở về Ngải thành ?"

"Vâng, Vệ Hầu có thể ân chuẩn cho Khánh Kỵ chiêu binh, Khánh Kỵ cảm kích vô cùng, lần này về Ngải thành, Khánh Kỵ chiêu binh mãi mã, gấp rút chuẩn bị cho việc chinh phạt nước Ngô, tháng ba năm sau, Khánh Kỵ phải xuất binh chinh phạt nước Ngô lần nữa."

Khánh Kỵ khuôn mặt rạng rỡ vừa nâng ly vừa nói: "Hiện nay tình hình ở Đế Khâu phức tạp, Khánh Kỵ không tiện lộ diện, đành nhờ Tử Hạ hầu hạ Vệ Hầu, được Vệ Hầu trợ giúp, Khánh Kỵ suốt đời không quên, lần này nếu có thể chinh phạt nước Ngô thành công, thì Vệ Hầu sẽ là đại ân nhân của Khánh Kỵ Khánh Kỵ nguyện kết tình giao hảo với nước Vệ, hai nước hỗ trợ lẫn nhau."

Những lời này Khánh Kỵ nói một cách rất chân thành, đích thực là xuất phát từ trong tâm hắn, dù cho trước đây vì lợi ích của mỗi người mà ngươi gian ta trá thế nào đi nữa, nhưng trên quan trường, tình hữu nghị và hợp tác giữa chính trị và cá nhân, vốn được xuất phát từ lợi ích căn bản của mỗi người. Dẫu cho ngày hôm qua giữa hai bên còn đấu đến chết đi sống lại, nhưng một khi cùng chung lợi ích, thì có thể bắt tay làm hòa, trở thành đồng minh chính trị thân thiết, mấy trăm năm nay, vào cái thời Xuân Thu này những chuyện đại loại như thế đã được tái diễn không biết bao nhiêu lần rồi.

Huống hồ những gì hắn làm không phải đối phó với Vệ Hầu Cơ Nguyên. Là một người bình thường, Cơ Nguyên có thể căm hận hắn đã ngấm ngầm chỉ đạo, nhúng tay vào việc của nước Vệ, nhưng là Vua một nước, một lãnh tụ chính trị, dù cho Cơ Nguyên có hận hắn đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng với tình hình trước mắt, Cơ Nguyên cũng không dại gì chuốc họa vào thân, tự tạo kẻ thù cho mình.

Cơ Nguyên hiểu rằng, một khi Khánh Kỵ phục quốc thành công, hắn sẽ trở thành vua một nước. Lúc đó cho dù Khánh Kỵ xuất phát từ cảm ơn hoặc trên đạo nghĩa hoặc sự cần thiết về mặt lợi ích, hắn chỉ có thể trở thành liên minh chính trị với một nước Vệ, hoàn toàn không có sự xung đột về lợi và hại, và không thể là đối thủ chính trị với nhau, vì vậy khi mọi việc đều trở thành hiện thực, Vệ Hầu Cơ Nguyên đành bỏ mặc sự căm ghét của mình, mà lựa chọn ủng hộ hắn.

Sự ràng buộc và liên minh ở phương diện chính trị, không hề đơn giản như giao kết bằng hữu bình thường. Chỉ đơn thuần dựa vào lời nói và sự chân thành thì đúng là một biểu hiện rất ngây thơ và ấu trĩ. Bất luận là Vệ Hầu Cơ Nguyên hay là công tử Khánh Kỵ, đều không phải là dạng người đó.

Di Tử Hạ đột nhiên vui vẻ cười và nói: "Khánh Kỵ công tử xin yên tâm, ta tin rằng Vệ hầu nhất định sẽ rất vui mừng khi nghe được những lời này của công tử."

Hắn rất vui mừng, vì chỗ dựa của hắn là Vệ Hầu, Vệ Hầu không những không bị sụp đổ, mà quân quyền tập trung còn tăng gấp bội phần so với thời Công Mạnh Trập vẫn còn. Lúc trước Vệ Hầu cần làm gì, ở giữa đều có Công Mạnh Trập trên dưới truyền đạt, khiến Cơ Nguyên và các vị đại phu công khanh trong triều, mục thủ và thái ấp của cả nước bị chia cắt, nhưng bây giờ, có một số quyền lực đã nằm trong tay của Cơ Nguyên.

Theo những lời nói đùa của Khánh Kỵ hôm "sau khi say rượu", Vệ hầu Cơ Nguyên đối với những quyền lực thật giả xuất hiện sau khi Công Mạnh Trập chết tiến hành điều chỉnh một cách khéo léo. Nắm được thế chủ động trong việc triều chính, hiện nay thế cục của nước Vệ đã đạt được một sự cân bằng huyền bí, sự cân bằng này theo tổng thể mà nhận xét, đối với Vệ Hầu càng thêm có lợi.

Công Thúc Bạt, Cừ Bá Ngọc và Công Mạnh nội ứng ngoại hợp, họ đột nhiên cử một toán binh lính trung thành với công thất vào Đế Khâu, như vậy, về phía Vệ Hầu vốn dĩ đã hoàn toàn rơi vào sự khống chế của loại người như Tề Báo bỗng chốc thực lực được gia tăng. Khi chỗ dựa đã vững chắc, thì có thể theo cách của Cơ Nguyên mà tiến hành những điều chỉnh thích hợp. Do cách dùng người của Vệ Hầu Cơ Nguyên đối với đám người như công tử Triều, Tề Báo là vừa đánh vừa xoa, không hề dồn họ vào đường cùng, với tình hình như thế, họ không có dũng khí để liều chết phản kháng, chỉ đành chấp nhận sự an bài của Vệ Hầu.

Vệ Hầu Cơ Nguyên vẫn thừa nhận công lao của họ, thừa nhận tội danh của Công Mạnh Trập, để vỗ về đám người đã từng nắm giữ binh mã trong thành như Tề Báo. Nhưng với sự phân chia quyền lực mới này. Vệ Hầu lại không tiến hành theo những thỏa hiệp riêng với đám người công tử Triều, mà đã giở một số thủ đoạn.

Về phía thị vệ trong cung. Từ một đội thị vệ biến thành 2 đội, thuộc quyền thống lĩnh của hai vị tướng quân, trực tiếp nhận lệnh từ Vệ Hầu, trong đó một đội sẽ do lực lượng thị vệ trong cung khống chế, đội quân này hiện do công tử Triều thống lĩnh, công tử Triều đã sắp xếp hơn mười vị tử sĩ mà chính hắn đã mang từ nước Tống sang trà trộn vào đội thị vệ trong cung làm thống lãnh, nên gần như đã nắm trọn đội quân này trong lòng bàn tay, miếng mồi ngon đã đưa đến tận miệng hắn tuyệt sẽ không nhả ra lại, Vệ Hầu Cơ Nguyên bèn lấy cớ rằng thị vệ trong cung đã bị Công Mạnh Trập khống chế, trong lúc bình loạn không phát huy được tác dụng gì, để tránh việc này, nên đã lập thêm một đội quân, để hỗ trợ và giám sát nhau.

Đội quân còn lại gồm những binh sĩ được chiêu mộ từ đội quân riêng của Công Tôn Bạt và Cừ Bá Ngọc, do con trai của Công Tôn Bạt là Công Tôn Mậu thống lĩnh. Đồng thời, đối với thị vệ trong thành, tăng cường thêm quyền thống binh vốn có của Công Mạnh đại tướng quân, như vậy hai lực lượng phòng ngự trong cung và trong thành, hình thành lực lượng cân bằng và khống chế lẫn nhau.

Đề phòng Tề Báo và Công Tử Triều nảy sinh nghi ngờ là Cơ Nguyên đang âm mưu đối phó với họ, Cơ Nguyên đồng thời vừa tiến hành ban thưởng vừa vỗ về. Đối với công tử Triều, người đang nắm giữ một nửa lực lượng thị vệ trong cung, Vệ Hầu Cơ Nguyên đã cắt ra một tòa thành và ba nghìn mẩu đất từ đất phong vốn dĩ thuộc về Công Mạnh Trập, phong cho công tử Triều làm thái ấp, và đề bạt hắn lên làm thượng khanh.

Đại quyền trong triều vốn dĩ do Công Mạnh Trập độc bá, nay được phân chia cho các vị Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Trử Sư Phố, Công Tôn Bạt, Cừ Bá Ngọc năm vị, đảm nhận những chức vụ quan trọng khác nhau. Bề ngoài, Công Tôn Bạt và Cừ Bá Ngọc chỉ có hai người, yếu thế hơn so với thế lực của ba vị đại thần Tề báo, Bắc Cung Hỉ và Trử Sư Phố, nhưng cũng không đến nỗi tạo thành uy hiếp quá lớn đối với họ.

Tề Báo được phong làm Thái Sư và Thái Bảo, hai chức vị trong Tam Công đã thuộc về Tề Báo, đây là hai chức vị vô cùng cao quý và vinh dự, và là việc chưa từng xảy ra trong lịch sử nước Vệ. Là người lập công đầu trong việc "trừng trị nghịch tặc", hắn còn được phong tặng trước tên thụy là "Văn Tự", vả lại còn được phân mảnh đất lớn nhất, màu mỡ nhất của Công Mạnh Trập làm Thái Ấp, trông bề ngoài thì rất vinh quang, không ai sánh bằng, nhưng trên thực tế quyền lực để hắn có thể nhúng tay vào chính trị thì rất ít.

Bắc Cung Hỉ là người có công thứ hai trong lần chu sát Công Mạnh Trập này, hắn từ chức quan Đại Tư Khấu được tấn phong lên chức Đại Tư Đồ, đây vốn là chức quan mà Tề Báo thèm muốn, Tư Đồ chấp chưởng dân chính lao dịch, đồng chức vị với Thừa Tướng, thực quyền lớn nhất trong số các cửu khanh, tuy rằng luận về quan chức và địa vị, hắn vẫn dưới Tề Báo một bậc, vinh quang không bằng người kiêm nhiệm Thái Sư, Thái Bảo như Tề Báo, nhưng lợi ích mà hắn thu được thì nhiều hơn Tề Báo gấp bội.

Bắc Cung Hỉ được phong chức vị cao, quả là tin vui bất ngờ, hắn biết Vệ Hầu phong chức như thế là muốn gây chia rẽ và nghi ngờ, nhưng vấn đề là sự nghi hoặc này thật khiến hắn hoàn toàn không có cách gì cự tuyệt. Thái độ của Tề Báo khi gặp Bắc Cung Hỉ là căm hận tới tận xương tủy, về phần Công Tôn Bạt và Cừ Bá Ngọc, khi đã vào trong thành, thì gần như mất hết ưu thế, cũng chẳng thể nào khống chế được Vệ Hầu Cơ Nguyên nữa, vào lúc này họ tuyệt không thể trở mặt với Bắc Cung Hỉ, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, miễn cưỡng tươi cười mà chúc mừng Bắc Cung Hỉ.

Bắc Cung Hỉ cũng được sớm phong tên thụy là: "Trinh Tử". Nghĩa là trung thành kiên định, Bắc Cung Hỉ được phong tên thụy này, cũng giống như đã tự khoác lên mình một chiếc vòng kim cô đạo đức, tuy chỉ là hư danh cũng không hề ràng buộc được gì, nhưng vào cái thời Xuân Thu rất chú trọng vào tiếng thơm sau khi trăm tuổi này, trừ phi nguy cập đến sinh tử tồn vong của bản thân. Nếu không, từ nay về sau Bắc Cung Hỉ trước khi muốn gây bất lợi với Vệ Hầu, cũng phải suy nghĩ kỹ về cái giá phải trả sau này, càng không thể không nghĩ đến việc sau khi trăm tuổi có trở thành trò cười cho thiên hạ hay không.

Nâng đỡ Bắc Cung Hỉ để kiềm chế Tề Báo. Khiến Vệ Hầu Cơ Nguyên không tốn một công một sức nào, trở thành kẻ có lợi nhất trong màn tranh chấp này. Khánh Kỵ hiểu, sau khi các phương diện chính trị đã tạm thời được cân bằng, cái Cơ Nguyên cần là cục diện ổn định, nên vào lúc này hắn chỉ đành nhẫn nhịn sự tồn tại của bản thân, tiếp nhận điều kiện của Cơ Nguyên.

Cái mà Khánh Kỵ cần, cũng chỉ là trong mấy tháng này, nếu hắn không thể chinh phạt nước Ngô thành công. Bỏ mạng nơi chiến trường thì thôi. Còn nếu thành công, thì hắn sẽ là Vua nước Ngô, lúc đó Vệ Hầu càng phải chấp nhận hiện thực, giao kết liên minh với hắn. Tuy công tử Triều kiêm nhiệm việc hỗ trợ lương thực và sơ thẩm những người tham gia đầu quân cho Khánh Kỵ, nhưng với tình hình này, liệu công tử Triều có dám gây khó dễ cho người mà chỉ tùy tiện đứng nép một bên đã có thể thay đổi cả thế cục? Với sự kềm chế của đội thị vệ mới, hắn dám rời khỏi cung để mà cứu vãn việc của hắn à? Tất cả mọi việc đều đang xảy ra rất thuận lợi theo kết quả mà Khánh Kỵ mong muốn, nên khi hắn rời khỏi Đế Khâu, tâm trạng rất ư vui vẻ.

Khánh Kỵ đã suy nghĩ thấu đáo về lợi và hại giữa các mối quan hệ, vui sướng vén bức rèm ở cửa kiệu nhìn ra bên ngoài, hai bên đều toàn những binh sĩ tay cầm binh khí, xếp thành đội hình ngay ngắn thẳng tiến về phía trước, vì có Khánh Kỵ, nên binh sĩ hai bên không ai dám cười nói ồn ào, chỉ có tiếng bước chân lạo xạo.

Họ đều khoác trên mình hai lớp áo bào, trông thì cồng kềnh. Nhưng giữ ấm rất tốt. Chân mang giầy được làm từ da chó. Tất cả đều do Khánh Kỵ dùng hết ngân lượng mua từ Thanh Ngõa Quan về. Ngoài ra, những thứ còn lại đều do đám người Vệ Hầu Cơ Nguyên, Tề Báo và Bắc Cung Hỉ, xuất phát từ những mục đích khác nhau mà đem tặng cho Khánh Kỵ.

Đôi mắt Khánh Kỵ hơi trĩu xuống, đội quân này trải qua mấy tháng khổ luyện, kinh qua thử thách trong trận chinh phạt nước Ngô vào mùa xuân này, tinh thần và vẻ mặt so với trước đây đã có nhiều biến đổi. Trong trận chiến Thanh Ngõa Quan, sức chiến đấu và tính kỷ luật mà đội quân của hắn thể hiện, so với trước đây đã thêm phần nhuệ khí và vững vàng.

Khánh Kỵ bất giác cầm lên một quyển trúc giản, đó là danh sách công trạng của Lương Hổ Tử, khi còn ở nước Lỗ, hắn từng nói, phàm những ai lập được quân công, đều được ban thưởng, giờ là lúc hắn thực hiện lời hứa. Người không giữ chữ tín còn khó sống, hắn là thống soái , thì càng phải giữ chữ tín, thưởng phạt phân minh, như vậy mới có thể khiến sĩ khí tăng cao. Còn Đậu Kiêu Kính, và rất nhiều vị dũng sĩ đã hy sinh, Khánh Kỵ không hề quên họ, hắn sẽ lập bia để lưu danh họ. Đây không chỉ đơn thuần là tưởng niệm những dũng sĩ đã khuất, thiên hạ dũng sĩ nghe tiếng cũng sẽ đến phò trợ, tin rằng chỉ trong vòng ba đến bốn tháng, hắn có thể chiêu mộ thêm những dũng sĩ từ các nước đến đầu quân, những người này đều là những võ sĩ có tố chất cao, không cần trải qua luyện tập cũng có thể trở thành một chiến sĩ thực thụ.

Lần trở về Ngải thành này, tin rằng các sứ giả được phái đi liên lạc với Tôn Vũ, Anh Đào, Yểm Dư và Chúc Dung đều đã quay về, đại kế phản công nước Ngô cũng đã vào giai đoạn gấp rút chuẩn bị. Đội quân chinh phạt nước Ngô của Khánh Kỵ được chia ra ba nơi, vào cái thời đại chưa có vô tuyến điện này, đội quân chia nhau đóng ở ba nước rất khó liên hệ và phối hợp chặt chẽ với nhau, thế nên Khánh Kỵ đã dùng thủ đoạn cho các thương gia buôn muối ở các nơi được lợi, biến các cửa hiệu buôn muối trên hai tuyến đường trọng yếu này thành dịch trạm của hắn, như vậy tốc độ truyền tin ít nhất cũng nhanh gấp ba lần, đối với hành động thống nhất vào tháng ba năm sau rất ư có lợi.

Hắn thở dài, đôi mắt hắn hướng về Quý Tôn Tiểu Man đang đứng dựa vào chiến xa, nàng mặc võ phục, áo giáp bên ngoài, đầu đội nón da, bên hông một thanh bảo kiếm, bao kiếm dài qua đầu gối, nhìn thân hình nhỏ bé của Quý Tôn Tiểu Man trong bộ trang phục đàn ông, trông như một đứa trẻ mười ba hay mười bốn tuổi, nhưng nhìn thần sắc thì rất là nghiêm túc.

Gió thu càng thổi càng lạnh, chung quanh chiến xa không có chắn gió, khuôn mặt của Quý Tôn Tiểu Man có vẻ xanh xao, tay nàng dựa vào thanh vịn của chiến xa, các ngón tay nắm chặt vào thanh vịn, nhìn ngón tay nàng có phần trắng bệch.

"Ngải tướng quân, xin mời lên xe."

Khánh Kỵ thấy vậy trong lòng không nỡ, bèn lên tiếng.

Quý Tôn Tiểu Man liếc hắn, chóp mũi nàng lạnh đến nỗi đỏ cả lên, không thèm lên tiếng, nàng nhảy tung lên, như một mũi tên được bắn từ chiến xa đến chiếc xe cách đó hơn một trượng. Thân thủ của nàng nhẹ như chim Yến, sau đó nàng đáp xuống càng xe, một vài binh sĩ nhìn thấy thân thủ của nàng, bất giác thốt lên kinh ngạc.

"Khinh công thật đáng nể!", trong lòng Khánh Kỵ cũng thầm khen ngợi, ánh mắt hắn nhìn lướt qua đôi chân và mông của nàng.

Quý Tôn Tiểu Man đứng trên càng xe chắp tay cung kính, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Công tử."

Khánh Kỵ khẽ cười: "Mời vào!" vừa nói hắn vừa nép người qua một bên.

Quý Tôn Tiểu Man có chút do dự, sau đó xoay người bước vào trong. Khánh Kỵ buông rèm xuống. Khi đã yên vị bên trong xe. Quý Tôn Tiểu Man lập tức có chút không tự nhiên, hai má ửng hồng: "Công tử …… xin hỏi có điều chi căn dặn?"

Khánh Kỵ cười ha ha, nói: "Nàng thật hiểu phép tắc, nhưng vào lúc này tuy nàng đang trong quân ngũ, nhưng không phải là lúc có chiến sự, hà tất phải theo phép tắc lễ nghĩa, nào. Mời ngồi."

Ngồi trong xe mà cứ khom lưng như thế thì thật là khó chịu, Quý Tôn Tiểu Man không chút do dự là theo lời của Khánh Kỵ, nàng ngồi bên phần cửa sổ còn lại. Khánh Kỵ lấy tay ôm lấy cổ áo, khẽ cười nói: "Thật ra cũng chẳng có việc gì, chỉ là thấy nàng mặc không đủ ấm, đứng trên xe hứng chịu cái lạnh của gió thu. Chi bằng ở trên xe cùng ta. Chúng ta có thể nói chuyện phiếm để không nhàm chán.

Quý Tôn Tiểu Man liếc hắn, nói: " Công tử đối với thuộc hạ đều quan tâm như thế sao?"

Khánh Kỵ cười đáp: "Đúng, bổn công tử xem các thuộc hạ như huynh đệ vậy, huống chi lại là Quý Tôn giáo luyện do đích thân ta mời về, ha ha, ta càng phải đối đãi như thượng khách."

Quý Tôn Tiểu Man chau mày. Nói: "Ta không phải huynh đệ của ngài. Sở dĩ tham gia quân ngũ của ngài, chỉ là muốn có thêm những trải nghiệm mới, khi nào tình hình nước Lỗ ổn định , ta sẽ rời khỏi."

"Đương nhiên, Quý Tôn tiểu thư muốn đến muốn đi, đều tùy ý nàng, Khánh Kỵ tuyệt đối không ngăn cản."

Quý Tôn Tiểu Man hứ một tiếng, mím môi, đôi mắt nhìn về phía rèm kiệu, ánh mắt nhấp nháy, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Nàng đang nghĩ gì thế?"

"Ngài đóng quân ở các thành, có phải là ý của gia chủ?"

"Thế nàng nghĩ sao?" Khánh Kỵ nhất thời chưa rõ nàng ấy đang suy nghĩ cái gì, cố ý vừa cười vừa ko đáp lại.

"Ngài ở đây bí mật chiêu binh mãi mã, đương nhiên là đang tính việc đại sự, tại sao ngài cứ phải… cứ phải…" khi nói những câu này vẻ mặt Quý Tôn Tiểu Man còn đầy chính khí, nhưng khi nói đến đoạn khúc mắc trong lòng, thì lại thấy khó mở miệng, thế nên rụt rè.

"Cứ phải thế nào"

Khánh Kỵ tươi cười nhìn Quý Tôn Tiểu Man, khiến Quý Tôn Tiểu Man càng cảm thấy quẫn bách, càng không dám hỏi tiếp.

"Sao nàng lại không nói?"

Quý Tôn Tiểu Man nghiến răng, …..: "Ngài và Thành Bích rốt cuộc là có quan hệ gì?"

Khánh Kỵ giật mình, có đôi chút do dự, hắn nói: "Ta đã nói rồi, không lẽ nàng… không hiểu ta và nàng ấy rốt cuộc là quan hệ như thế nào sao?"

Hai má của Quý Tôn Tiểu Man ứng đỏ cả lên, rụt rè nói: "Ngài chỉ là… hay là muốn… muốn…"

Khánh Kỵ nghiêm chỉnh đáp: "Đương nhiên ta không phải trêu hoa ghẹo nguyệt. Người con gái mà ta thích, ta tin rằng không có nam nhân nào lại không thích, ta không có thói quen đùa giỡn tình cảm, với Thành Bích, cho dù nàng xem thường nàng ấy, thậm chí không thừa nhận những việc nàng ấy đã làm cho dòng họ Quý Tôn, trong mắt nàng, nàng ấy chỉ là một nô tì, trên danh nghĩa mà nói thì đúng là như thế, thế nhưng ta rất tôn trọng nàng ấy, nàng ấy là một cô nương thật lòng thật dạ, chứ không phải người lẳng lơ chỉ thích chuyện chăn gối, khi ta chấp nhận đến với nàng ấy, ta đã quyết định, chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta giành lại nước Ngô, ta sẽ về đón nàng ấy, khiến nàng ấy danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân bên cạnh ta."

Quý Tôn Tiểu Man thở dài, vẻ mặt như giãn ra, nhưng trong ánh mắt nàng như có thêm một cảm giác phức tạp khó tả, là thất vọng, ngao ngán, hay là đố kỵ? Hoặc giả nàng ấy chưa từng có những tình cảm này, tóm lại, nàng ấy cũng có phần không thoải mái, và dường như có chút trống rỗng.

"Tại sao nàng lại hỏi vậy?"

Quý Tôn Tiểu Man lắc đầu, sau đó nhìn hắn, trên gương mặt thơ ngây có thêm nét nghiêm túc và trịnh trọng: " Từ khi ta biết.. những gì mà mẫu thân đã làm với nàng ấy, ta đã không còn hận nàng ấy. Nhưng… trong ta đang chảy dòng máu của dòng họ Quý Tôn, đệ đệ còn nhỏ, ta phải gánh vác dòng họ này. Vốn dĩ, ta lo nàng ấy sẽ kết cấu với gia nô làm loạn, bán đứng Quý Tôn thị. Đến khi biết mẫu thân có lỗi với nàng ấy…"

Quý Tôn Tiểu Man ngập ngừng, nói: "Ta về Khúc Phụ, là muốn tìm một cơ hội thích hợp, lấy danh nghĩa là đại tiểu thư của Quý Tôn Tử Phi nói rõ sự việc với gia chủ, trả lại sự trong sạch cho nàng ấy, rời khỏi gia môn. Nếu người đó là ngài, nếu ngài không phải hạng trêu hoa ghẹo nguyệt, không phải tiếp cận nàng ấy vì tham số gia sản của nàng ấy, được! Ta hứa với ngài, gả nàng ấy cho Ngài!"

Quý Tôn Tiểu Man là con gái chính thất của Quý Tôn Tử Phi, thân phận cao quý, còn Thành Bích chỉ là một phần tài sản của Quý Gia. Nếu Thành Bích phu nhân không có người nối dõi, thì một khi Quý Tôn Tử Phi mất, Quý Tôn Tiểu Man sẽ là đương gia, Thành Bích chỉ là một tì thiếp, Quý Tôn Tiểu Man được quyền bán cho người khác, hoặc tặng cho người khác làm thiếp hoặc nô tì. Nếu Quý Tôn Tiểu Man là nam nhân, chỉ cần nàng ấy thích, nàng ấy thậm chí có thể giữ tì thiếp của phụ thân lại cho bản thân dùng, điều này cũng hoàn toàn hợp với lễ pháp.

Dù cho Thành Bích sinh được người nối dõi cho Quý Tôn Tử Phi, nhưng đứa con này cũng không được xem là con của nàng ấy. Trên danh nghĩa, Quý Tôn Sanh vẫn là con của Ngải thị Chánh phu nhân. Chỉ là có quan hệ huyết thống với nàng ấy, do vậy địa vị của nàng ấy ở Quý Gia có phần khác biệt, xét cho cùng, nàng ấy vẫn là một phần tài sản có thể tùy ý xử lý của Quý gia, Khi đó Quý Tôn muốn lôi kéo Khánh Kỵ tùy tiện ra chủ ý nhường Thành Bích cho hắn, là vì trong mắt Quý Tôn, ko hề xem nàng ấy là người đàn bà của Quý Tôn thị.

Tuy trong tương lai hài nhi thân sinh của nàng ấy sẽ là Quý gia gia chủ, nhưng hiện giờ trái tim nàng ấy đã thuộc về nơi khác, thì bùa hộ mệnh này cũng mất đi tác dụng, trước khi đệ đệ đến tuổi trưởng thành để đảm nhận vai trò gia chủ, thì Quý Tôn Tiểu Man có quyền xử lý nàng ấy. Quý Tôn Tiểu Man nói như vậy, trên thực tế là một biểu hiện tốt đối với Khánh Kỵ, đồng thời cũng xem như là bù đắp cho những gì mà năm xưa mẫu thân đã gây ra cho Thành Bích.

Khẩu khí của nàng, và việc xem Thành Bích như là một món hàng không có nhân cách và tôn nghiêm, khiến Khánh Kỵ nghe qua có chút không hài lòng. Nhưng hắn có thể hiểu ý tốt của Quý Tôn Tiểu Man, cũng hiểu rõ rằng những người như Quý Tôn Tiểu Man sinh trưởng vào thời đại này, muốn thay đổi cách nhìn của họ, xem Thành Bích bình đẳng với nàng ấy, thì thật khó gấp vạn lần, nàng ấy có thể có thái độ như thế, đã là đáng quý rồi.

"Hình như người… không được vui?" Quý Tôn Tiểu Man vốn cho rằng hắn sẽ vui mừng hớn hở mà cám ơn nàng, nhưng không ngờ hắn lại lặng đi, không kềm được hiếu kỳ nên hỏi.

Khánh Kỵ lắc đầu: "Không có gì, việc này… hãy để đến khi ta chinh phạt nước Ngô rồi hẵng tính, bây giờ, toàn bộ tâm ý của ta đều để ở trận chiến vào tháng ba năm sau, trận chiến này nếu thất bại, thì chẳng phải bàn gì nữa cả."

Hắn quay mặt về phía Quý Tôn Tiểu Man, nhẹ nhàng nói: "Nàng là một cô nương tốt, tâm địa lương thiện, trông bề ngoài đanh đá chua ngoa, nhưng đó là cách mà nàng tự bảo vệ mình, nhưng bên trong nàng không kiêu ngạo, không nói lý lẽ như những tiểu thư đài các khác, Tiểu Ngải, nếu Khánh Kỵ chẳng may bỏ mạng trong trận chiến với nước Ngô, xin nàng hãy niệm tình của Khánh Kỵ, mà thiện đãi Thành Bích."

Quý Tôn Tiểu Man mặt ửng đỏ, đôi mắt ngấn lệ, nàng cũng ko biết là do Khánh Kỵ đã nhìn thấu được bản chất của nàng, hay là vì việc Khánh Kỵ nói về những nguy hiểm của trận chiến với nước Ngô. Nghe hắn nói cứ như đang dặn dò hậu sự vậy, nhìn sự mềm yếu hiếm khi thấy trên mặt hắn…. tóm lại, trong lòng nàng ấy thấy khó chịu, chỉ muốn khóc mà thôi. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

"Đừng quá lo lắng, bằng sự dũng mãnh của ngài, và sức mạnh của ba quân Lỗ, Vệ, Sở, thêm nữa ngài danh chính ngôn thuận mang thân phận thế tử, chinh phạt nước Ngô chưa chắc đã không thành. Viên Công là đệ nhất kiếm khách của nước Lỗ, cái danh đệ nhất kiếm khách này, hắn có được là do chinh chiến trên sa trường, Ta là thân nữ nhi, tuy từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, nhưng vì thể chất yếu ớt, nên cũng khó mà tinh thông như hắn, chứ chẳng phải ta không thường xuyên luyện tập kiếm pháp của Viên Công. Khi đã đến Ngải thành, ta sẽ truyền lại toàn bộ bí quyết kiếm thuật cho binh sĩ của ngài, giúp ngài như hổ thêm cánh."

Quý Tôn Tiểu Man giọng nói nhỏ nhẹ, với bản năng của một cô nương, khiến nàng ấy muốn dốc hết toàn tâm toàn ý để giúp đỡ Khánh Kỵ.

"Ừm!" Khánh Kỵ liếc nhìn nàng ấy, ánh mắt dường như có vẻ đùa cợt.

Quý Tôn Tiểu Man nhìn bộ dạng nửa đùa nửa thật của hắn, toàn thân nàng lại cảm thấy không tự nhiên, Nàng nép về phía bên cửa sổ, mở to mắt nói: "Sao ngài lại nhìn ta như thế?"

Khánh Kỵ bỗng nhiên phát ra tiếng ừm vô nghĩa, vừa xoa cằm vừa nói: "Ta đang nghĩ… vậy ta nên cảm ơn nàng như thế nào đây."

"Thật là ngốc, còn cảm ơn ta như thế nào à? Đây là do ta tự nguyện, nói không chừng, ngài sẽ cho ta bái tướng phong hầu? Thiên hạ này không có nữ nhi làm quan." Quý Tôn Tiểu Man cười lớn, bỗng chốc tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Khánh Kỵ ra vẻ sầu não nói: "Đúng vậy, nếu ta có thật bái nàng làm tướng, phong nàng làm Thượng Khanh, chỉ e mọi người đều đồng ý, nàng cũng không màng."

Quý Tôn Tiểu Man cười lớn đến híp cả mắt lại: "Người như ngài, sao lại trở nên khách sáo thế? Ta chỉ muốn giúp ngài, chứ chẳng ham gì của ngài cả." Nàng ưỡn ngực, vui vẻ nói: "Ừm… nghĩ lại thì, Khánh Kỵ chinh phạt nước Ngô, một phần nhờ đại công của ta, vậy cũng đã mãn nguyện rồi.

Khánh Kỵ cười, nụ cười có vẻ ác ý: "Ta đang nghĩ. Nếu ta trở thành Ngô Vương, với thân phận Ngô Vương, là chư hầu một nước, ta muốn cưới Tư Không đại tiểu thư của nước Lỗ, một mình nàng ấy gả về đây thì không đúng về mặt lễ nghĩa, không biết Tam Hoàn nước Lỗ… có thể gả cả em dâu, để biểu thị tình hảo hữu không?"

Vào thời Xuân Thu. Chư hầu lập phu nhân đa số đều được tiến hành giữa các nước chư hầu có tình giao hảo với nhau, tỉ như Tề Hoàn Công từng lập tiểu nữ của Châu Thiên Tử là Vương Cơ, tiểu nữ của Từ Quốc là Từ Doanh và tiểu nữ của Thái Quốc là Thái Cơ làm phu nhân, ngoài ra còn nạp thêm tiểu nữ của các nước Vệ, Đặng, Cát, Mật và Tống làm chuẩn phu nhân. Tấn Hiến Công từng lập tiểu nữ của Giả Quốc là Giả Cơ, tiểu nữ của Tề quốc là Tề Khương, các tiểu nữ của Nhung Địch là Hồ Cơ, tiểu Nhung Tử và Ly Cơ làm Phu Nhân. Sở Thành Vương cũng từng lập tiểu nữ của Nước Tần và nước Đặng làm phu nhân, Sở Trang Vương lập tiểu nữ của nước Đặng và nước Việt làm phu nhân. Các vị phu nhân này địa vị như nhau, mỗi vị phu nhân khi xuất giá đều mang theo vài nữ nhi tôn thất cùng họ làm chuẩn phu nhân, những gì Khánh Kỵ nói có vẻ thẳng thắn, nhưng kỳ thật là rất có khả năng.

Thúc Tôn Diêu Quang không có tỷ muội, chỉ có một đứa cháu gái nhỏ hơn nàng ba tuổi. Chư Hầu lập phi tần, đối với các chư hầu mà nói, việc nước Lỗ gả tiểu nữ, đối phương là đại vương nước Ngô, mà chỉ đem theo một cháu gái thì thật thất lễ, đây là một sai lầm mà một nước trọng lễ giáo như nước Lỗ không cho phép phạm phải, vậy thì… Tam Hoàn nước Lỗ liệu có…

Quý Tôn Tiểu Man giật thót người, tim nàng bắt đầu đập "thình thịch" loạn cả lên, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng, nàng đỏ cả mặt, mở to mắt nói: "Ngài có ý gì?"

Khánh Kỵ khẽ cười: "Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, hiện giờ có người không tôn trọng Thành Bích, xem nàng ấy như là một món hàng của Quý Tôn Tử Phi có thể tùy ý xử trí, nếu sau này họ cùng chung một phu quân, có thể nào sẽ cảm thấy khó xử không nhỉ?"

Quý Tôn Tiểu Man kêu lên thất thanh: "Ngài mơ à, Quý Tôn Tiểu Man ta ngay cả ngôi vị phu nhân nước Lỗ ta cũng không màng, ta thèm gả cho ngươi sao?"

Khánh Kỵ ưỡn ngực, cười nói: "Chư Hầu lập phi tần, là truyền thống thiên hạ, có gì mà không thể chứ? Còn về việc làm phu nhân nước Lỗ, hay làm phu nhân nước Ngô, ha ha, nàng thấy Khánh Kỵ so với Cơ Tống thì thế nào?"

Khánh Kỵ nhếch nhẹ chân mày đầy mê hoặc, răng trắng môi đỏ, mắt sáng mày ngài, khôi ngô tuấn tú như Khánh Kỵ mà so sánh với tên Cơ Tống nát rượu, quả đúng là một trời một vực. Huống hồ trong lòng nàng luôn ngưỡng mộ một đại anh hùng như Khánh Kỵ, Quý Tôn Tiểu Man vốn muốn trêu đùa với hắn vài câu, nhưng khi thấy đôi mắt trong sáng của hắn, nàng bỗng cảm thấy xấu hổ. Nàng ngại ngùng quay mặt đi, tức tối nói: "Đúng là dở hơi, chưa giành lại được nước Ngô, mà đã nằm mộng giữa ban ngày."

Khánh Kỵ cười nói: "Kỳ thực nếu nàng không thích, ta có ý này rất hay có thể giúp nàng ứng phó."

"Sao?" Lý Tôn Tiểu Man quay về phía hắn, nhìn hắn với ánh mắt hiếu kỳ.

Khánh Kỵ nghiêm túc nói: "Kỳ thực những điều ta vừa nói rất có khả năng xảy ra, nếu một ngày nào đó gia chủ Quý Tôn thật muốn gả nàng để làm hoàng hậu nước Ngô, nếu nàng không đồng ý, nàng có thể làm như bây giờ, bỏ đi lần nữa."

Trên mặt Quý Tôn Tiểu Man lộ nụ cười, Khánh Kỵ đang bàn việc hôn nhân đại sự của nàng ấy, nhưng dường như nàng chỉ xem việc này giống như một trò chơi thú vị, Quý Tôn Tiểu Man cười nói: "Chủ ý hay, ngài dám cưới ta, ta sẽ bỏ trốn, làm cho ngài mất hết thể diện. Ừm… nên trốn đến đâu thì được nhỉ?"

Khánh Kỵ nghiêm túc nói: "Đương nhiên là nước Ngô."

"Hả?" Quý Tôn Tiểu Man mở to mắt há hốc mồm : "Vậy chẳng phải ta tự sa vào lưới sao?"

Khánh Kỵ thở dài, ra vẻ tự ái: "Ôi, một nam nhi anh hùng như Khánh Kỵ ta đây, thử hỏi trong thiên hạ có nữ nhi nào không muốn gả cho ta? Nàng đã không có ý gả cho ta, thì ta phải đích thân bắt nàng về cung bái đường, để cả thiên hạ đều biết nàng không phải tình nguyện gả cho ta, vậy chẳng phải là nàng rất có thể diện sao?"

"Ngài…" Quý Tôn Tiểu Man vừa tức vừa buồn cười: " Sao ngài da mặt dày thế?"

"Lòng tự tôn của Quý Tôn Tiểu Thư sao mà dễ bị tổn thương thế", Khánh Kỵ cười nói: "Nàng phải nhớ rằng, nếu nàng là do ta bắt về, vậy thì nhất định sẽ bị đánh một trận đòn đấy."

Quý Tôn Tiểu Man toàn thân nóng lên, tay nắm chặt bao kiếm, giận dữ liếc nhìn hắn nói: "Ngài còn dám lấy ta ra trêu đùa nữa, ta sẽ một kiếm đâm chết ngài!"

"À…, đúng rồi," Khánh Kỵ lập tức nói tiếp: "Ta nghe Di Hạ nói, Vệ Hầu về cung, sau khi ổn định chính sự, lập tức hạ lệnh cho những người ở phủ Công Mạnh Trập tìm kiếm một kiếm khách có tên Ngải Tử Man. Việc này đã gây nên nhiều tranh cãi, không biết diện mạo của Ngải Tử Man như thế nào, mà có thể khiến cho Vệ Hầu trong lúc đầy nguy cấp vẫn không quên được nàng ta.

Quý Tôn Tiểu Man chột dạ: "Ơ kìa… ta đến Phủ của Công Mạnh Trập không được mấy ngày, ta không hề quen người này?"

"Vậy sao?" Khánh Kỵ cười hi hi nhìn nàng ấy: "Tiểu Man cô nương nữ cải nam trang quả thực là ngọc thụ lâm phong, ngay cả ta cũng phải động lòng, thật tội cho Vệ Hầu, không tìm được ý trung nhân, chắc là đau lòng lắm, ôi! Hoạ thuỷ, đúng là hoạ thuỷ."

Quý Tôn Tiểu Man từ e ngại chuyển sang tức giận, nói: "Ngài còn trêu đùa ta, thì khi đến Ngải thành, ta sẽ dạy cho binh sĩ của ngài mấy chiêu võ mèo quào, khiến ngài vỡ mộng phục Ngô, muốn khóc mà chẳng có nước mắt để khóc."

Khánh Kỵ vui vẻ cười lớn: "Ha ha, được, đến Ngải thành, ta phải xem mấy chiêu võ mèo quào của Quý Tôn tướng quân đã đạt đến trình độ nào rồi."

Quý Tôn Tiểu Man giận đến nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nàng giơ tay vỗ vào mông Khánh Kỵ, Khánh Kỵ vốn đã đoán trước nên nắm được cổ tay trắng trẻo của nàng, cười ha ha nói: "Quý Tôn Tiểu Man sao lại đối xử với ta vô lễ thế, bây giờ thì nàng vẫn chưa vỗ được?"

Quý Tôn Tiểu Man tức giận nói: "Thế đến khi nào ta mới được vỗ?"

Khánh Kỵ cười: "Đợi đến khi ta làm đại vương nước Ngô thì thế nào? Đến lúc đó nàng vỗ ta, ta vỗ nàng, nàng muốn vỗ bao lâu, vỗ…"

Tấm rèm cửa kiệu vừa được vén lên, Quý Tôn Tiểu Man ngại ngùng đến nỗi không dám ngửng mặt lên bèn lách mình ra khỏi kiệu, Khánh Kỵ cười lớn, trêu đùa vị tiểu cô nương này, khiến hắn cảm thấy vừa thư giãn vừa thú vị. Trên môi vẫn còn nụ cười, hắn lấy áo bào vẫn luôn để kế bên.

"Ê!" Khánh Kỵ vén tấm rèm cửa kiệu, đặt lên tay nàng ấy tấm áo bào nặng trịch của hắn: "Khoác lên đi, không thôi lạnh cóng mất."

Quý Tôn Tiểu Man hứ một tiếng không thèm để mắt tới hắn, Khánh Kỵ cười, buông tấm rèm cửa kiệu xuống. Quý Tôn Tiểu Man nhảy phắt sang chiếc xe của nàng, liền đó, nàng tung chiếc áo bào ra và khoác lên mình, từ trên xuống dưới đều nằm trọn trong chiếc áo bào của Khánh Kỵ, một luồng hơi ấm tràn vào trong tim nàng, trên khuôn mặt nàng bỗng chốc nở ra một nụ cười ngọt ngào mà đến ngay bản thân nàng cũng chưa nhận ra. Dường như, nàng đã bắt đầu quen cái cảm giác bông đùa, mập mờ, nhưng sau đó là quan tâm chăm sóc của Khánh Kỵ….


/374

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status