Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 97: Thần tiên

/540


Chân Tông cũng choáng váng. Từ đây nhảy xuống liệu có giữ được tính mạng không. Tiểu công chúa sợ hãi quá mà bật khóc. Chợt một binh sĩ kêu lên:

- Bệ hạ, người xem.

Chân Tông và tiểu công chúa nhìn ra bên ngoài, nhìn theo Thạch Kiên đang rơi xuống, sau lưng có mở một tấm vải gì đó. Tấm vải này rất lớn, mặt sau còn kéo theo một tấm hoành phi. Mặt trên có viết: “Bệ hạ Đại Tống vạn tuế, dân chúng Đại Tống vạn tuế”. Đồng thời tốc độ của hắn cũng giảm, tựa như một chú chim lớn bay lượn, từ bầu trời lướt xuống.

Chân Tông thoạt đầu hoảng hốt, la lên:

- A, chuyện này là sao?

Sau đó hắn nhìn thấy tấm hoành phi, lại mỉm cười:

- Hài tử này, thật là liều lĩnh.

Thạch Kiên hiện tại không còn nhỏ, đã mười ba tuổi rồi. Cũng vì Chân Tông yêu thương mà vẫn thường gọi hắn là hài tử.

Đây là chiếc dù Thạch Kiên chế tạo. Nhảy dù cũng có độ cao hạn chế. Độ cao an toàn là 5000 thước, vận động viên chuyên nghiệp có khi sẽ lựa chọn độ cao trung bình 7500 thước. Còn có giới hạn nhảy dù ở tầng thấp. Tiêu chuẩn thông thường là 500 thước nhảy từ phi cơ. Độ cao an toàn để mở dù là 300 thước. Đương nhiên Thạch Kiên tuổi còn nhỏ, vì thể trọng mà có thể giảm độ cao. Bởi vậy độ cao hiện tại là rất an toàn. Đồng thời phòng khi thân thể xoay tròn còn phải có một cán tán để giữ ổn định. Nói chung mọi chuyện đều tốt cả, còn dễ hơn rất nhiều so với luyện thép.

Thạch Kiên biểu diễn tiết mục này một phần là để mua vui cho Chân Tông, và hắn cũng muốn qua việc này làm mọi người thấy được những chuyện kì lạ rồi từ từ tiếp thu những quan điểm mới. Bằng không cả đời hắn cũng không dám đem hoá học ra công khai. Như hiện tại không một ai giúp đỡ, một mình hắn phải làm tất cả, cũng mỏi mệt lắm rồi làm gì còn thời gian làm chuyện khác.

Bên dưới, mọi người đang ngẩng đầu quan sát. Khi nãy, chứng kiến vật khổng lồ kia thật sự có thể đưa người lên không trung, tất cả đều ngạc nhiên, xì xào thán phục. Đến khi thấy một người rơi xuống, trong lòng đều thấy lo sợ. Trừ tên binh sĩ kia, bất luận ai nhìn thấy hắn đang rơi xuống đều cảm thấy lo lắng. Ở độ cao như vậy mà rơi xuống, liệu còn giữ được tính mạng không? Hơn nữa đây lại là ngày đầu tiên của năm mới.

Nhưng họ lại thấy người kia mở một bao gì đó ở sau lưng, tốc độ cũng giảm dần. Cuối cùng cũng nhìn thấy rõ. Không biết Thạch học sĩ kia muốn làm cái quái gì. Bọn họ lại nhìn thấy sau lưng Thạch Kiên là một tấm hoành phi lớn. Lưu Nga vừa bực tức lại vừa buồn cười nói:

- Tên tiểu tử kia, làm cho ta thật hoảng sợ.

Nàng lại quay đầu hỏi Triệu Trinh:

- Trinh nhi, con có biết nguyên nhân là gì không?

Đúng rồi, tất cả các đại thần đều quay sang nhìn Triệu Trinh. Vì sao khi tấm vải được mở ra, tốc độ rơi liền chậm lại.

Triệu Trinh suy nghĩ một hồi mới nói:

- Ta nghe qua Thạch học sĩ giảng, từng nói qua về lực cản và nguyên lý quán tính. Hắn nói, nếu không có lực cản, mọi vật sẽ mãi rơi xuống theo đường thẳng. Nhưng thực tế, luôn có lực cản, bề mặt tiếp xúc càng lớn thì lực cản càng lớn. Ví dụ như viên tròn, điểm tiếp xúc nhỏ nên lực cản nhỏ, vì thế rơi nhanh hơn một khối vật thể có kích thước lớn. Do có lực cản và phản lực, Thạch học sĩ khi rơi từ trên cao xuống sẽ bị cản lại. Khi tấm vải kia mở ra, lực cản cũng vì nó mà tăng lên, tốc độ sẽ giảm dần, vì vậy thân thể được an toàn. Ta chỉ biết đến đó, còn có tác dụng của sức gió và vài nguyên nhân nữa, ta cũng không rõ. Các ngươi hãy hỏi Thạch học sĩ đi.

Đáng tiếc Thạch Kiên không nghe được những lời này, nếu không nhất định hắn sẽ khen:

- Người nói không hề sai.

Lại là “Truy Nguyên Học”. “Truy Nguyên Học” chết tiệt đó chỉ cần xem sách là có thể hiểu. “Truy Nguyên Học” cứ như thể Thiên Thư vậy. Không được, Thạch Kiên trở về nhất định đem toàn bộ bản “Truy Nguyên Học” này ra tham khảo. Thiên hạ này không thể để một mình hắn hiểu thứ đó, mình cũng phải thử xem. Tất cả các đại thần, mười người thì có đến bảy tám người nghĩ như vậy.

Vì sức gió mà giờ khí cầu đã lệch ra khỏi quĩ đạo vuông góc. Hiện tại, Thạch Kiên rơi xuống nơi cách đường lớn rất xa. Nhìn xuống phía dưới, hắn hốt hoảng, tất cả khu vực ở dưới đều là đất của hoàng tộc. Đây không phải là tàu lượn, hắn không thể khống chế được. Hơn nữa hắn còn rơi xuống nóc nhà người ta.

Gian phòng đó đúng là của thiếu nữ xinh đẹp đi bên cạnh ông lão có cử chỉ cao quý ngày hôm đó. Hiện tại cả nửa kinh thành đều đi xem người bay lên trời, ngay cả ca ca và phụ thân nàng cũng đi xem, nhưng nàng vẫn ngồi đọc sách.

Nha đầu bên cạnh nàng hỏi:

- Quận chúa, sao người không đi xem?

Hiện giờ tiểu thư không đi làm nha đầu này cũng không đi được.

Thiếu nữ vô cùng xinh đẹp kia giở sách trên tay nói:

- Học sĩ kia không phải đã nói là do quan hệ mật độ, chỉ cần hiểu nguyên lí này, ngay cả quận chúa ta cũng có thể làm được. Có cái gì phải ngạc nhiên. Mấu chốt là luyện được thép tốt, đó mới là đại sự. Ta từng xem qua sơ đồ phác thảo của hắn, mặc dù không hiểu được vấn đề này, nhưng ta biết không có thép tốt là không thể giải quyết được vấn đề.

Tiểu nha đầu kia vừa nghe xong thì thở dài. Xem ra không được thấy sự kì lạ đó rồi.

Nhưng bỗng nhiên nàng ta lại la lên:

- Tiểu thư, bay, bay.

Thiếu nữ vừa nghe, cũng có chút tò mò, nàng từ từ bước ra hành lang, nhìn lên bầu trời, cười cổ quái nói:

- Tiểu tử kia thì ra là muốn làm vật kì lạ này.

Tuy nhiên nàng nhớ tới Thạch Kiên ngày đó phát huyết thề mà mặt chợt ửng hồng.

Khí cầu càng lên cao, không chỉ các nàng mà chính toàn bộ dân trong thành đều thấy được. Chỉ trừ nhà có việc hay có khách tới thăm cho nên mới không ra phố xem. Nhưng bây giờ tất cả đều bỏ mọi sự, chạy đến mà xem. Có thể nói, trong ngoài thành, hiện tại không có một ai làm việc khác, tất cả đi đều xem sự kì lạ này.

Ngay khi Thạch Kiên nhảy từ trrên trời xuống, tiểu nha hoàn kia nhìn lên, thấy có một người bay lượn như chim trên không trung, lại la lên:

- Tiểu thư mau xem, thần tiên kìa.

Thiếu nữ xinh đẹp nói:

- Ta đang nhìn đây, mà ngươi gọi là gì, đây là người, không phải thần tiên.

Cuối cùng nhìn ra là Thạch Kiên, tiểu nha hoàn lại nói:

- Tiểu thư, người xem. Thạch học sĩ bay lượn như thần tiên vậy.

Thiếu nữ nói:

- Ta xem ngươi kìa, cứ như gặp được thần tiên sống vậy. Đó chỉ là hắn lợi dụng “Truy Nguyên Học” mà giở trò thôi. Hắn nhảy từ trên cao, càng cao thì càng an toàn.

Nhảy càng cao càng an toàn, tiểu nha hoàn khó hiểu mà nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ còn nói:

- Nguyên nhân trong đó nói ngươi cũng không rõ, tuy nhiên ngươi xem, hướng hắn bay tới chẳng phải nơi này sao. Vậy ngươi có thể trêu chọc hắn, xem hắn lần sau còn dám làm điều kì quái không.

Nói xong chính nàng cũng cười khanh khách.

Quả nhiên tiếng nói vừa dứt, Thạch Kiên đã dừng ở ngay trên nóc nhà các nàng. Chỉ có điều phía sau hắn chiếc dù còn tung bay, mặt sau còn kéo một biểu ngữ, tóc cũng khiến gió thổi tung nhìn như gà bới, không còn dáng vẻ phóng khoáng như thường ngày. Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, tiểu nha hoàn cười ngặt nghẽo, thiếu nữ cũng cúi đầu cười trộm.

Thạch Kiên nhìn xuống phía dưới thấy là hai thiếu nữ, một thiếu nữ mặc quần áo màu vàng sáng, nghĩ thầm rằng nguy rồi, chẳng những bay tới nhà hoàng tộc, còn dừng ở trên lầu nữ quyến. Lần này ứng biến không tốt sẽ làm người ta hiểu lầm.

Hắn thi lễ nói:

- Hạ quan là Long Đồ Các học sĩ, Thạch Bất Di, vì thánh thượng biểu diễn nhảy dù, tình cờ lại dừng lại ở đây, có gì mạo phạm, mong được thứ tội.

Tiểu nha hoàn nhớ tới lời tiểu thư vừa nói, lấy lại vẻ tươi cười, trịnh trọng nói:

- Tất nhiên là có nhiều mạo phạm, bổn cô nương có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi thành thật giải thích, bổn cô nương mới có thể thả ngươi xuống dưới. Không thì chính ngươi phải nhảy xuống đi.

Thành thật giải thích? Ta là phạm nhân? Thạch Kiên nghĩ. Nhưng cũng không còn cách nào khác, đây là lầu ba, nhảy xuống sẽ không toàn mạng. Hắn cười theo nói:

- Cô nương trêu trọc hạ quan rồi, cao như thế này làm sao có thể nhảy xuống.

- Vậy sao vừa rồi ngươi có thể nhảy cao như vậy mà vẫn bình an vô sự?

Tiểu nha đầu nói xong còn đắc ý, liếc nhìn tiểu thư, ý là ngươi không nói thì cũng có người nói ta biết rồi.

Thạch Kiên nói lại nguyên lý của nhảy dù.

Tiểu nha đầu đắc trí nói:

- Tiểu thư, người quả nhiên nói đúng, càng cao càng an toàn.

Hả? Thiếu nữ này hiểu được nguyên lí sao? Thạch Kiên thoạt nhìn thiếu nữ, buột miệng nói:

- Linh?

Nhưng nhìn lại nàng thì không phải, chỉ là nàng và Linh có vẻ ngoài hơi giống nhau. Nàng cũng xinh đẹp hơn Linh, tựa mình trên lan can, điệu bộ ung dung an tường, môi thắm má đào, mày liễu mắt hạnh. Lúc này nàng còn khẽ mỉm cười, tựa như gió xuân thoảng qua, muôn hoa đua nở. So sánh với Uyển Dung, hai người tướng mạo, khí chất mỗi người một vẻ. Chỉ có điều nàng có phong thái sang trọng, khiến người ta nghĩ đến ánh mặt trời tươi sáng, còn Uyển Dung dịu dàng ít nói, khiến người ta cảm thấy có phần u tối.

- Linh? Ai là Linh?

Tiểu nha đầu thoạt đầu khó hiểu, sau nhìn thấy ánh mắt hắn chằm chằm nhìn tiểu thư mình, mắng:

- Quả là to gan, thì ra ngươi đến đây để xem quận chúa nhà ta.

Thạch Kiên lúc này mới trấn tĩnh lại, ngại ngùng nói:

- Nhìn thấy quận chúa, hạ quan nhớ tới một người, đã thất lễ. Xin thứ tội.

Tiểu nha đầu bực tức nói:

- Tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể tránh. Nếu ngươi không thành thật trả lời câu hỏi của ta, Bổn cô nương sẽ khiến ngươi ngây ngốc ở trên đó thêm mấy ngày mấy đêm.

Mấy ngày mấy đêm? Đây là tết âm lịch. Không nói đến mấy ngày đêm, chỉ cần một đêm không xuống dưới cũng nguy rồi. Thạch Kiên chỉ còn cách cười theo nói:

- Mời cô nương chỉ giáo.

- Ta nghe tiểu thư nói qua ngươi viết bài “Niệm Kiều Nô” (1), khí thế u sầu ảm đạm, chắc phải trải qua nhiều chắc trở mới có thể viết ra. Trong còn có câu: “khả liên ứng tiếu ngã, nhược quan vô lực”, đáng ra phải là người tóc bạc, sinh ra trước thời mới đúng.

Thạch Kiên vừa nghe trợn tròn mắt, nhớ lại vài thập niên sau Tô Đông Pha mới viết bài từ này, nàng là xuyên không qua đây?

1. Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ (Tô Thức)

Đại giang đông khứ,

Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.

Cổ luỹ tây biên,

Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Du Xích Bích.

Loạn thạch băng vân,

Nộ đào liệt ngạn,

Quyển khởi thiên đồi tuyết.

Giang sơn như hoạ,

Nhất thời đa thiểu hào kiệt.

Dao tưởng Công Cẩn đương niên,

Tiểu Kiều sơ giá liễu,

Hùng tư anh phát.

Vũ phiến luân cân,

Đàm tiếu gian,

Cường lỗ hôi phi yên diệt.

Cố quốc thần du,

Đa tình ưng tiếu ngã,

Tảo sinh hoa phát.

Nhân sinh như mộng,

Nhất tôn hoàn thù giang nguyệt.

Niệm nô kiều - Nhớ cảnh Xích Bích (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn) – thivien

Dòng sông đông rót,

Đào thải hết ngàn thuở phong lưu nhân vật.

Luỹ cổ tây biên,

Người bảo đấy Tam Quốc Chu Du Xích Bích.

Đá rối mây xen,

Sóng tung bờ rạn,

Cuộn bốc ngàn trùng tuyết.

Non sông như vẽ,

Một thuở bao nhiêu hào kiệt.

Xa nghe Công Cẩn đương thì,

Tiểu Kiều vừa mới cưới,

Anh hùng phong cách.

Phe phẩy quạt khăn,

Khoảng tiếu đàm,

Quân giặc tro tiêu khói diệt.

Nước cũ thần du,

Đa tình cười khéo giống,

Tóc mau trắng toát.

Đời như giấc mộng,

Một chén trên sông thưởng nguyệt.


/540

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status