Bà ta thấy đại thần trong triều cãi nhau không ngừng, càng buồn bực không thôi, Vì thế đành vứt bỏ sĩ diện, ngấm ngầm phái sứ giả đi đến Hoà Châu thăm hỏi Thạch Kiên.
Thạch Kiên dắt Lý Tuệ đi du sơn ngoạn thuỷ, tâm trạng trở nên tốt, mà còn thường xuyên tập thể dục nữa, sức khoẻ của Lý Tuệ dần dần khôi phục trở lại. Tuy rằng trên khuôn mặt nàng xuất hiện nét thâm đen bởi ánh nắng mặt trời, nhưng sức khoẻ vẫn khoẻ mạnh.
Chủ yếu là cuối cùng Thạch Kiên với khí sức dũng mãnh không còn kiềm nén nổi, trên đường đi cưỡng lại được ham muốn. Cho đến ngày hôm sau mặt trời đã lên đến đỉnh cao, nàng ta vẫn nàng trong vòng tay của hắn và không muốn bước xuống giường. Mặc cho hắn sờ lên cái đầu trcọ của nàng, à không phải, đã mơn mởn xuất hiện một lớp tóc ngăn ngắn, cứ e ấp nằm gọn chui thoải vào lòng ngực của Thạch Kiên.
Nàng ta còn hỏi với giọng nói nũng nịu:
- Kiên đệ, đệ có thích khi tôi để đầu trọc không? Thích thì sau này tôi cũng sẽ để đầu trọc nhé.
Thạch Kiên nghe cười phá lên, hắn chỉ cảm thấy cái đầu lưỡng bóng ấy rất khôi hài dễ thương, thế nên mới sờ lên đùa vui, nhưng rồi lâu, cũng cảm thấy không tốt, ít ra thì Phật môn trong thiên hạ cũng sẽ nói hắn xúc phạm bồ tát. Nhưng rồi ngẫm nghĩ hồi lâu hắn thấy hơi buồn cười, tuy rằng nay Triệu Cận đã hoàn tục, nhưng trước đây đã từng làm đạo sĩ. Nếu thêm cả ả La Ly, thì chẳng phải trong nhà có đủ môn đồ của tam đại tôn giáo làm vợ mình.
Thế là lại nhiệt huyết lai sôi trào, không để ý ánh mặt trời đã sáng, lại bắt đầu tận hưởng niềm vui sướng.
Ngày ấy, trong lúc họ đang ở trên núi Nhạn Đãng, dù ngày ấy phong cảnh trên núi đẹp đến cỡ nào, Lý Tuệ vẫn không thể thức dậy bước xuống giường được.
Đến khi họ quay trở về Mai Châu, thì gần sắp đến ngày Trung Thu.
Lúc bấy giờ trong lòng Hồng Diên đã đầy buồn bực, đến lúc này nàng vẫn là người con gái trong trắng đợi chờ còn không kể, , không biết Thạch Kiên từ nơi đâu kiếm được một cô gái trẻ đẹp như vậy, mà còn đẹp hơn nàng ta nữa, khiến nàng ta cảm thấy nguy cơ tiềm tàng.
Thấy Hồng Diên phản ứng như vậy, Thạch Kiên liền nói:
- Hồng Diên nàng giỏi lắm rồi, nay nàng cả gan lắm rồi, giờ đây dám tỏ sắc măt cho ta xem nữa đấy.
Câu nói này, khiến cho nét mặt Hồng Diên trở nên trắng bệt. từ trứơc đến nay, nàng ta ỷ mối quan hệ giữa nàng ta và Thạch Kiên đã được sự thừa nhận của lão thái thái, vì vậy nhiều lúc ỷ lại làm nũng, nhưng trên thực tế thì chưa có địa vị mấy. Hành vi này đã phạm phải tập tục thường lệ của những nhà giàu có. Nhưng Thạch Kiên cũng không tỏ rõ thái độ gì, nên nàng ta không tự chấn chỉnh lại mình. Nay câu nói này, xuất phát từ miệng của Triệu Dung và giờ đây xuất khẩu từ miệng Thạch Kiên, đấy là hai việc hoàn toàn khác xa nhau.
Thạch Kiên nói:
- Tuệ tỷ, Hạ Viện, Lục Ngạc, chấp hành gia pháp.
Chấp hành gia pháp? Lý Tuệ và Hạ Viện không hiểu xảy ra việc gì rồi quay qua nhìn Lục Ngạc. Lục Ngạc lại không hiểu xảy ra việc gì, bấy lâu nay nàng ở nhà Thạch Kiên, nhưng không có nghe nói qua cái gì là gia pháp.
Thạch Kiên nói xong, kéo Hồng Diên ném lên chiếc giường lớn kia, nói với Tuệ:
-Tuệ tỷ, nắm lấy tay của ả ta.
Lý Tuệ không biết cái gì gia pháp, chỉ mơ hồ cảm thấy có chút vui vẻ, lập tức đem nắm lấy tay của Hồng Diên.
Sau đó Thạch Kiên lại bảo Hạ Viện và Lục Ngạc mỗi người bắt lấy một chân của Hồng Diên, đem nàng giữ thành một chữ nhân thật to.
Thạch Kiên nói với các nàng :
- Các ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta, nếu không sẽ bị chấp hành gia pháp giống y như vậy.
Nãy giờ ba nha đầu, càng cảm thấy vui, cùng nhau hô vâng. Hồng Diên cảm thấy chuyện không tốt lành, liền thanh cầu xin tha thứ. Cầu xin tha thứ cũng không được, trong chốc lát Thạch Kiên từ bên ngoài đem vào một cái lông ngỗng, sau đó lọt bớt quần áo của Hồng Diên, dùng lông ngỗng chọc vào những nơi nhạy cảm của nàng.
Thấy thân thể của chính mình bị bốn người nhìn thấy, Hồng Diên lại thấy thẹn thùng, lại thấy ngứa ngáấy khó chịu. Đồng thời thân thể giống như bị một con trùng nhỏ đang ngọ nguậy.
Chưa tới nửa phút , nàng đổ mồ hôi, chẳng những đang cười, cầu van xin tha thứ, mà còn kèm theo tiếng rên rỉ.
Liên tục mà bùng nổ, từ tối hôm trước đến nửa đêm về sáng, toàn bộ đầu óc tưởng như mê muội đi. Còn một chút may mắn là cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Đầu tiên Thạch Kiên chỉ muốn đùa giỡn một tí với nàng mà thôi.
Nhưng nhóm ba cô gái Lục Ngạc có chút hoang dâm, nhưng lại càng cảm thấy chơi rất vui, cả nhóm ai ai cũng mặt đỏ tai hồng, mà tất cả đều bật cười ha hả lên.
Còn về phần Hồng Diên thì cơ thể nàng từ sớm đã cảm thấy rã rời, hai nụ hồng non mơn mởn đã bắt đầu phình to ra, trông giống như hai viên rubi đỏ rắn chắc vậy. Nơi trong bụi cỏ rậm bên phía dưới kia thật là thê lương, con đường mòn đào hoa nhỏ nhánh kia cũng bắt đầu lậm ra một ánh tia nước nhuộm màu, cuối cùng dẫn đến một đợt lũ lụt.
Thạch Kiên nhìn thấy chỗ đó, không còn chịu nổi buông cọng lông ngỗng xuống, hút dựng đứng hai viên Rubi ửng hồng ấy.
Cuối cùng khiến hắn lửa dục vọng của hắn nổi lên cũng chính là cô nàng Hạ Viện nhỏ bé này, không ngờ cũng nằm sắp xuống y như hắn vậy, hút dựng viên rubi còn lại kia của nàng Hồng Diên.
Thạch kiên mồ hôi nhuễ nhại, lẽ nào nàng ta yếu đuối kia vẫn còn là con gái trong trắng?
Hắn không khỏi nhịn được đưa tay ra vuốt ve nắn bóp bộ ngực của Hạ Viện . Xem đến đây, cơ thể của Lý Tuệ và Lục Ngạc cũng cảm thấy rụng rời, cánh tay nắm chân của Hồng Diên cũng không còn tí sức nào. Nhưng còn Hồng Diên phải chịu nhiều kích thích như thế, cũng không còn biết gì nữa, nàng ta kêu rên càng ngày càng lớn, cuối cùng hét lên một tiếng …
Ở Hoà Châu Thạch Kiên đã ném trải một cuộc sống đầy hoang đường nhưng cũng rất yên bình.
Không những hắn không đoái hoài đến công việc triều chính chính sự mà bọn học trò vây quanh hắn, hắn cũng không dạy dỗ gì cho bọn họ “Truy nguyên học”, nhưng hắn cũng còn chút lương tâm, hễ khi những học trò này có đến hỏi gì, thì hắn cũng không giấu giếm.
Thời gian như thoi đưa, chim nhạn cũng đã bắt đầu bay về hướng nam, trời cũng trở nên trong xanh, sông cũng trở nên trong suốt.
Sau khi trải qua những ngày Thu mưa rơi rã rích kéo dài, khí trời đã trở nên mát mẻ. Khiến cho mỗi buổi sớm ven hồ nơi đây, cũng có thể nhìn thấy bụi cỏ ven đường động lại những giọt sương long lanh lấp lánh như sương bạc.
Đã đến cuối thu, cuối cùng người trong Kinh Thành cũng đã tìm thấy Thạch Kiên, nhưng câu trả lời của hắn lại là đừng hỏi tôi.
Nay tôi là một thường dân, cả một đồng lương của nước nhà tôi cũng không lấy. Thứ nhất tôi không có quyền hỏi gì về chuyện nước,
Thứ hai tôi cũng không cần hỏi chuyện của triều đình
Thứ ba tôi không muốn hỏi han gì về việc triều đình.
Nói đùa hay sao chứ, nếu cả một triều đình lớn như vậy, ngay khi tôi còn làm việc trong triều còn chưa là quan quân tể tướng cho dù có là quan tể tướng đi chăng nữa cũng không thể một mình làm hết mọi việc được. Hơn nữa triều đình đã không tin lời ta nói, thì cần gì phải hỏi ta.
Lời này nói này khiến cho công công kia cảm thấy rất xấu hổ. Sự thật triều đình vẫn chưa từng cắt bỏ khoản lương của Thạch Kiên, chỉ có điều Thạch gia mỗi lần quay về đều từ chối. Tuy rằng tiền lương của Thạch Kiên không ít, nhưng so với thu nhập hiện tại của hắn thì còn kém rất xa. Đương nhiên bất kể bút máy của hắn dễ bán như thế nào, nhưng không đủ để khiến Thạch Kiên trở thành người giàu nhất của Đại Tống được. Hiện tại kẻ có tiền ở Đại Tống thì nhiều lắm.
Nhưng mấu chốt là người ta có dễ dàng thoả mãn không, nói theo cách của Thạch Kiên, thì chỉ cần có đủ tiền dùng là được thôi, còn cần gì phải đem nhà mình biến thành núi vàng núi bạc làm gì. Thạch Kiên còn dự định đưa các nàng đi vòng quanh thế giới nữa cơ.
Đáng thương cho Nghiêm tri châu của Hoà Châu đã phải quỳ trước cửa nhà hắn cầu xin hắn đừng nên làm như vậy, Thạch Kiên tức giận nói:
- Chẳng lẽ hiện giờ tôi đi đến đâu cũng phải được sự cho phép của triều đình sao?
Tuy nhiên cuối cùng kế hoạch của Thạch Kiên cũng phải huỷ bỏ.
Sau đó Lưu Nga đã rất khen ngợi Nghiêm tri châu.
Trong cung nàng cũng lo sợ đến toát mồ hôi. Vòng quanh thế giới ư? Vòng thế giới phải tốn bao nhiêu thời gian thì chỉ có ông trời mới rõ. Nếu như trong triều có xảy ra chuyện lớn gì đều phải nhờ người thanh niên này giải quyết. Đến lúc đó phải đến nơi đâu để kiếm Thạch Kiên đây? Lưỡng Loan Đại Lục? Châu Phi? Châu Âu?
Không thể nào cho Thạch Kiên đi vòng quanh thế giới được. Chỉ được ngồi ở nhà xem sách thôi. Thật ra hắn ngẫm nghĩ mừng thầm trong lòng. Vòng quanh thế giới thì trong tương lai sẽ lập ra được một kế hoạch. Nhưng giờ đây đã không thể nào được nữa. Hắn cố ý để lộ thông tin này. Không phải để uy hiếp triều đình, mà để dụ những người ở Tây Bắc kia.
Chuyện này cũng không thể níu kéo lâu dài được.
Hắn buộc Tây Bắc phải chuẩn bị rất nhiều đường dây. Sau một thời gian dài thì các đường dây sẽ bị đứt đoạn. Mà vị thế của Nguyên Hạo lại càng được vững chắc.
Khi đó cho dù sau này Tây Hạ bị huỷ diệt, thì cũng phải tốn nhiều công sức để xử lý bộ tộc trung thành với Nguyên Hạo. Nhưng hắn nguỵ trang rất tốt. Hắn không những có thể dối được triều đình mà cả những người phụ nữ trong gia đình cũng không biết. Thế nhưng không phải vì hắn không tin tưởng những người phụ nữ này mà là do những người phụ nữ này trong việc đối nhân xử thế chưa được khôn khéo lắm. Nếu như họ biết được, có thể vô tình để lộ vụ việc, thì sẽ làm hư chuyện lớn.
/540
|