Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Q.1 - Chương 24 - Đại Công

/540




Tôn viên ngoại cũng là một người giàu có, nổi tiếng một vùng. Đại thọ sáu mươi của lão đương nhiên rất nhiều khách khưa, nhưng hắn là một thương nhân, thân phận không cao lắm, vì thế các quan viên trong thành đều không đến, mà bản thân hắn cũng không nghĩ bọn họ sẽ đến.

Tuy nhiên, đại thọ sáu mươi là một việc vui, khách nhân chúc tụng luôn miệng, hắn cũng rất vui vẻ. Việc hắn vui vẻ nhất chính là không ngờ con rể hắn lại về chúc thọ, vượt mấy ngàn dặm đường biển từ ngoại quốc mang một con khỉ thông minh về tặng lão.

Lão và khách khứa lúc này đang không ngừng chúng tụng, chợt gia đinh chạy vảo bẩm báo, nói Thạch gia Thạch tướng công cùng bà nội tới chúc thọ hắn.

- Thạch gia, Thạch tướng công ?

Tôn viên ngoại hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không.

- Chính là tiểu thần đồng Thạch gia, Thạch tướng công

Gia đinh khi trả lời cố ý nói lớn.

Thiếu niên thần kỳ kia sau khi chuyển đến nhà mới rất ít khi giao tiếp với người ngoài, chỉ có một lần đích thân đi tiễn Uông tri huyện đại nhân, sau đó hắn viết ra một bản Nhạc Dương Lầu Ký danh chấn thiên hạ. Thật không ngờ hôm nay lại tới chúc thọ lão gia, việc này khiến đám gia đinh cũng cảm thấy nở mày nở mặt.

- Mau mau, mau mời Thạch tướng công vào

Tôn viên ngoài lắp bắp, ngẫm lại thấy không phải, vội vàng đích thân ra cửa đón.

Trong chốc lát, Tôn viên ngoại đi ra, ân cần đưa ba người Thạch gia vào nhà.

Tất cả khách khứa đồng loạt im lăng, nhìn thiếu niên kia. Chỉ thấy trong ánh mắt của mọi người, thiếu niên này không chút cao ngạo, trên mặt luôn phảng phất nụ cười, lại thân thiện gật đầu vái chào quan khách. Sau đó hắn và bà nội yên lặng lui vào một góc phía sau.

Thạch Kiên đi tới trước mặt con khỉ, hắn biết đây không phải là khỉ mà là một loại tinh tinh. Loại tinh tinh này có thể cao tới 137 thước, rất thích ăn hoa quả, nụ hoa, côn trùng, dây leo, thậm chí cả trứng chim và động vật nhỏ, khi lớn có thể đạt tới 40 đến 90 kg. Cũng khó trách Hồng Diên và Lục Ngạc ngạc nhiên như vậy.

Khách khứa thấy hắn hứng thú nhìn con khỉ, còn tưởng hắn rốt cục cũng chỉ là một tiểu hài tử, hiếu kỳ, nếu không cũng không tới bái kiến Tôn viên ngoại.

Loài tinh tinh này sống lâu cùng con người, sớm không sợ người, nó không để ý mọi người xung quanh, chỉ chăm chú ăn táo. Lúc này, nó nhìn thấy Thạch Kiên tới gần, có lẽ nghĩ rằng tiểu hài tử dễ bắt nạt, liền quay về phía Thạch Kiên nhe răng, kêu khẹt khẹt không ngừng.

Thạch Kiên nhìn một hồi, sau đó dâng quà chúc thọ lên, rồi đi về phía con rể của Tôn gia bắt chuyện. Lục Ngạc và bà nội biết lần này Thạch Kiên tới đây là có tính toán, bọn họ cũng cố nén, không đi xem con tinh tinh mà theo sau hắn.

Lúc này, tất cả khách khứa đều chú ý tới Thạch Kiên. Tất cả bọn họ đều nghe qua sự tích về Thạch Kiên, nhưng bọn họ không dám bắt chuyện với hắn, ai cũng biết hắn chính là trọng thần tương lai của đại Tống. Tiểu nha đầu bên cạnh hắn chính là nha hoàn thân cẩn của đương kim Hoàng Hậu.

Lúc này, bọn họ lại tháy Thạch Kiên và con rể của Tôn gia nói chuyện với nhau, vô cùng nho nhã, lễ độ, không chút kẻ cả của các đại nhân, thậm chí còn rất bình thường khiến cho họ thầm tán thưởng không thôi.

Văn khúc tinh hạ phàm, quả thực không giống với những tiểu hài tử khác.

Thông qua việc nói chuyện, Thạch Kiên biết người này là thương nhân ở Hàng Châu, nhưng hàng năm lại buôn bán bằng đường biển, mỗi lần đều chở những loại hàng hóa hảo hạng tới các quốc gia ở rất xa, thậm chí tới tận (Somalia) ở phía Đông, mỗi chuyến đi có khi mất tận hai năm. Nhìn làn da ngăm đen nhuốm gió biển của hắn, Thạch Kiên cũng thầm gật đầu. Nhưng phu nhân của hắn chính là con gái của Tôn viên ngoại, quả thực rất xinh đẹp, mặc dù đã gần bốn mươi nhưng vẫn rất yểu điệu, trẻ trung, vết hằn năm tháng không có chút dấu vết trên người nàng. Thạch Kiên và hắn nói chuyện một chút về phong tục của các quốc gia, bà nội và Lục Ngạc ở bên cạnh nghe thấy mấy phong tục cổ cổ quái quái này cũng cảm thấy hứng thú. Chỉ có điều, cả hai đều không hiểu, việc này với việc cải thiện cuộc sống của tá điền có liên hệ gì với nhau.

Sau đó, Thạch Kiên chợt hướng con rể của Tôn viên ngoại hành đại lễ.

Điều này khiến con rể của Tôn viên ngoại luống cuống, vị này tuy là một tiểu hài tử, nhưng không phải là một tiểu hài tử bình thường mà là một tiểu hài tử được Hoàng Đế và Hoàng Hậu nhìn trúng, danh dương thiên hạ. Hắn bắt chuyện với mình đã là một vinh hạnh, nào dám nhận đại lễ của hắn. Hắn cuống quit đứng dậy nói:

- Thạch tướng công, ngươi muốn giết ta hả ?

Thạch Kiên lại nghiêm mặt nói:

- Một lễ này không phải ta thi lễ với ngươi, mà là dân chúng Đại Tống thi lễ với ngươi, cầu ngươi một chuyện.

Con rể của Tôn gia cười khổ:

- Thạch tướng công, không phải chê cười ta sao ? Ta ngoại trừ dùng thuyền buôn bán, cái gì cũng không biết, nào có tài cán gì để giúp đỡ lê dân Đại Tống ?

Thạch Kiên nói:

- Ta muốn nhờ ngươi mua hộ ta vài thứ, nếu có thể mua được thì ngươi đã vì Đại Tống mà lập công lớn.

Hắn cố tình bỏ một chữ lập công lớn vào để nhấn mạnh.

Con rể của Tôn gia nghe xong hai mắt tỏa sáng, nếu tiểu thần đồng này nói thật, mình không phải sẽ làm rạng rỡ tổ tông sao, không khéo sẽ được Hoàng thượng phong quan. Tuy rằng ở Tống triều, thương nhân ít bị kì thị, nhưng truyền thống ngàn năm, thân phận thương nhân rất thấp. Vì thế bà nội Thạch Kiên dù nghèo khổ vẫn không cho hắn theo đường buôn bái. Nếu được dù chỉ một chức quan nhỏ, bảo hắn mang cả cơ nghiệp để đổi hắn cũng đồng ý.

Thạch Kiên sau đó quay về phía khách khứa đang nhìn về phía này, nói:

- Các vị hẳn đã nghe qua việc bà nội ta mua một ít đất vườn ?

Khách khứa ở đây phần đông khi nghe hắn hỏi đều lộ ra nụ cười cổ quái. Tiểu thần đồng này rất giỏi, bà nội hắn dưỡng dục ra hắn cũng thực giỏi, chỉ là trong việc kiếm kế sinh nhai quá hồ đồ, mua phải mảnh đất bỏ đi. Tuy nhiên bà lão này tâm địa lại rất tốt, không ngờ không thu địa tô của tá điền, ngược lại còn cho bọn họ ít tiền sống qua ngày.

Thạch Kiên lại nói:

- Tổ mẫu thấy mấy người tá điền đáng thương, miễn địa tô cho họ. Nhưng giúp được trước mắt, không giúp được lâu dài, vì vậy bà nội đã kêu tiểu tử nghĩ cách, giúp họ cải thiện cuộc sống.

Khách khứa nghe tới đây, tất cả bắt đầu nghiêm chỉnh trở lại, bà nội hắn giáo dục hắn cũng quá nghiêm khắc, bảo một hài tử tám tuổi nghĩ cách xử lý việc mà cả ngàn năm qua không ai giả quyết nổi. Nhưng nếu không có bà nội nghiêm khắc như vậy dạy bảo, tiểu thần đồng này sao có thể “Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi nhac chi nhạc” ?

Thạch Kiên tiếp tục nói:

- Vì thế, ta đã lật xem tất cả sách vở, lại nhớ tới một bằng hữu của phụ thân ở Giang Ninh trước đây, cũng là một hải thương, phụ thân và lão từng nói chuyện, có đề cập qua về những sản vật của quốc gia. Chỉ là lúc đó ta và phụ thân không để ý.

Mọi người nghe xong lại cười rất cổ quái. Bọn họ nghĩ thầm, ngươi khi đó mới ba bốn tuổi, có thể nhớ đã là rất tốt, còn muốn nhớ kỹ ?

Thạch Kiên lại nói:

- Hiện tại, ta nhớ tới đại tống chúng ta thực có một số sản vật thích hợp để gieo trồng ở những vùng ruộng khô cằn, nếu thành công thì mỗi năm sẽ sản xuất cho Đại Tống cả trăm triệu cân, thậm chí cả ngàn triệu cân lương thực.

Mọi người nghe xong bắt đầu xôn xao. Trăm triệu, thậm chí ngàn triệu cân lương thực ? Cái đó nuôi sống được bao nhiêu người ? Lục Ngạc và bà nội lúc này cũng há to mồm, giật mình nhìn Thạch Kiên.

Thạch Kiên vẫn tiếp tục nói:

- Hơn nữa, hiện tại giá cả có thể rất cao, vì thế nếu thành công thậm chí cả thường dân cũng không cần lo tới ăn mặc.

Bà nội đưa tay vuốt trán Thạch Kiên, nói:

- Cháu, có phải học nhiều quá phát sốt, hồ đồ rồi không ?


/540

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status