Thấy có thể ngắm chân dung của tiểu thần đồng, các cũng nữ, Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương đều quên cả thân phận, tò mò ngắm.
Bản thân Thạch Kiên hàng ngày luyện tập, mấy tháng nay tĩnh dưỡng, sức khỏe cải thiện rất nhiều. Bức họa này lại giống như được họa sĩ gia công, trên bức họa, Thạch Kiên mày rậm, mắt to, mũi thẳng tắp, trên mặt thấp thoáng nụ cười thản nhiên. Cử chỉ của hắn thong dong, ngồi đọc sách, phía sau lưng là một giá sách to lớn, càng tăng thêm vẻ nho nhã, tuấn tú.
Lưu Nga nhìn ngắm rồi bật thốt:
- Thật vô cùng tuấn tú.
Không phải như vậy sao có thể khiến các cũng nữ si ngốc như vậy ?
Dù sao Thạch Kiên mới chỉ là một hài tử tám tuổi, nhưng tất cả cung nữ đều nhìn hắn một cách si mê:
- Bức họa này ngàn vạn lần không để Vương khanh nhìn thấy, nếu không hắn lại đến làm rộn trẫm.
Hóa ra lần trước Thạch Kiên làm chấn động triều đình, nửa ngày sau các quan gia mới nhớ tới bài thơ Vọng Hải Triều.
Đọc xong bài thơ, ngay cả Tống Chân Tông cũng không kìm nổi hỏi:
- Các vị ái khanh, Giang Nam thực sự đẹp như vậy sao ?
Khấu Chuẩn, Vương Sáng đều ngẩn người.
Khấu Chuẩn nói:
- Thần không biết Giang Nam có đẹp như vậy không, nhưng thần biết sau khi Tùy Dương Đế ba lần tới Giang Nam thì cả giang sơn cũng mất.
Hoàng đế xuất hành không phải là người thường xuất hành, đi tới đâu cũng phải xây dựng tẩm cung cho Hoàng đế, trên đường còn phải phủ cát vàng, mỗi lần tiêu tốn rất nhiều vật lực. Ý Khấu Chuẩn chính là nói, Tùy Dương Đế vì ham phong cảnh xinh đẹp của Giang Nam, ba lần xuất hành, khiến quốc gia lầm than, cuối cùng mất nước.
Tống Chân Tông nghe vậy, đành phải dẹp bỏ ý nghĩ này.
Khấu Chuẩn còn buồn bực hơn. Hắn nghĩ thầm, tên tiểu hài tử kia, vì đại Tống chọn người cũng không sao, nhưng tại sao lại ca ngợi Giang Nam đẹp đẽ như vậy ? Không phải muốn ta đắc tội với Hoàng Đế nữa sao ?
Sau đó, Tả Nghị Gián (chức vụ gần giống Tả thừa tướng) Vương Tằng Hòa cùng tham tri Trương Tri Bạch nghị luận từng nói:
- Nếu luận về từ, tiểu Thạch tướng công đương kim đệ nhất.
Vương Tằng Hòa là người Sơn Đông, thi đình xếp hạng nhất, năm 1002 đỗ Trạng Nguyên, là một trong những nhân tài hiếm có thời xưa đứng đầu tất cả các cuộc thi, Hương, Hội, Đình, Hội Nguyên, Trạng Nguyên. Hiện chính miệng hắn nói ra điều này lại càng thêm chấn động.
Vương Khâm nghe xong, trong lòng bắt đầu tính toán, hắn đã một lần nói bóng nói gió với Tống Chân Tông, ý là ta tận trung tận lực với ngài, giúp ngài xử lý nhiều việc như vậy, ngài giúp ta một lần, gả cháu gái ta cho tiểu thần đồng.
Tống Chân Tông cũng thích đùa dai, giả bộ ngây ngốc không hiểu ý. Sau đó đi thẳng.
Tống Chân Tông thấy Lưu hoàng hậu thích liền tặng bức họa này cho Lưu Nga. Sau đó các cung phi khác cũng ầm ỹ, muốn có. Tống Chân Tông hết cách phải sai họa sĩ mô phỏng bức họa, vẽ lại rất nhiều bản.
Bức họa Thạch Kiên nhanh chóng truyền ra ngoài, gần như trở thành một thứ không thể thiếu của các tiểu thư. Việc này khiến những thiếu niên ở phủ Khai Phong kêu khổ không ngừng:
- Chẳng lẽ chúng còn kém một hài tử tám tuổi sao ?
Lúc này, Vương Khâm nghe nói, Thạch tiểu thần đồng muốn chờ thương nhân kia trở về, mới đem cách thức gieo trồng lương thực mới phổ biến, hắn liền tâu với hoàng thương, phong cho tên thương nhân họ Giang kia một chức quan nhỏ, sau đó cho hắn ít binh lính và vài con thuyền, giúp hắn sớm ngày trở về thì mọi việc sẽ tốt đẹp.
Tống Chân Tông nhìn Khấu Chuẩn, mặc dù người kia là một thương nhân hèn mọn, nhưng cũng vì đất nước, Khấu Chuẩn cũng không có ý kiến gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Vì thế hắn liền hạ thánh chỉ, phong cho con rể Tôn gia thành Chiêu Võ Phó Úy, là một chức quan lục phẩm.
Lần tuyên chỉ này là do Dương công công phụ trách, hắn lần này kiêm trình, đi rất nhanh. Hơn nữa sau khi nghe Thạch Kiên nói, tất cả thuyền bè đều cải tiến theo bản phác thảo của Thạch Kiên. Sau một thời gian chuẩn bị, quả nhiên loại thuyền buồm mới này tốc độ nhanh hơn, lái rất dễ dàng, hơn nữa có thể chống đỡ lại những cơn gió lốc. Bốn năm sau, sử sách lưu lại lần thám hiểm vĩ đại này, tất cả thuyền ra khơi không ngờ hơn nửa trở về, ai cũng nói, may mà Giang công tử được tiểu thánh nhân chỉ điểm, cải tiến thuyền bè, nếu không một người cũng không thể trở về.
Tuy Thạch Kiên đã nói rõ, chuyến đi này rất gian nan, nhưng cha vợ của Giang công tử cũng không lo lắng. Một thuyền đồ sứ đổi một thuyền vàng, một cái bát sứ đổi mấy cân hương liệu, đây là khái niệm gì ? Vô số thương nhân xin gia nhập, ra sức, ra tiền. Giang công tử cũng vui vẻ chấp nhận, Thạch Kiên từng nói với hắn, trên mấy đại lục kia có người, hơn nữa lại rất dã man, nhiều người sức lực lớn, dù sao cũng rất nguy hiểm, chỉ cần còn sống, lo gì không kiếm được tiền. Vì thế càng lúc Hàng Châu càng bị hắn làm chấn động, thậm chí việc Thạch Kiên vì hắn mà làm từ cũng truyền ra ngoài.
Hàng Châu giàu có, người có tiền rất nhiều, vì vậy chỉ trong thời gian ngắn, đội thuyền tập trung đã lên tới hơn năm nghìn người. Số lượng này khiến cho tri phủ Tuyền Châu sợ đến đứng ngồi không yên, không biết chuyện gì xảy ra, nghĩ cả nửa ngày mới dám cho họ vào thành.
Giang công tử chỉ có bảy chiếc thuyền, nhưng lại mang theo đội ngũ vô cùng đông đảo, hơn nữa ở Tuyền Châu cũng có rất nhiều người muốn gia nhập, chỉ một thời gian, đội thuyền đã lên tới hơn trăm chiếc, số người lên tới gần vạn. Thêm vào đó, Tống Chân Tông còn điều tới một ngàn binh sĩ vũ khí đầy đủ, tất cả bọn họ đều nguyện vì lịch sử đại Tống mà cống hiến, ai nấy hừng hực khí thế. Lịch sử sau này, các sử gia có ghi lại:
- Giang Cập, người Hàng Châu, vốn là một gã du thương bình thường, nhờ gặp thánh nhân Thạch Kiên, trở thành một nhân vật hàng hải vĩ đại, hắn hai lần đi vòng quanh thế giới, hai lần bước qua biển máu, hai tay dính đầy máu tanh của thổ dân và người da đen Châu Phi.
Giang Cập nghe tin Hoàng Đế ban cho hắn chức quan lục phẩm, không giữ được bình tĩnh, cả ngày mừng rỡ không thôi.
Dương công công lắc đầu thở dài:
- Ai cũng nói Thạch tướng công khí tiết hơn người, ta vốn nửa tin nửa ngờ, nhưng không ngờ Giang phó úy này lại kém xa Thạch tướng công, kém xa một đứa trẻ tám tuổi như vậy.
Hắn không biết rằng, Thạch Kiên thân thể mới tám tuổi, nhưng linh hồn của hắn có tới ba mươi tuổi, đối với người bình thường tuyệt đối hơn hẳn, lại càng không thể so sánh với người cổ đại.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Giang Cập với ánh mắt cuồng nhiệt, hâm mộ. Bọn họ có tiền, nhưng có tiền thì sao, ở thời này không ai coi trọng họ. Hiện Giang Cập trở thành mệnh quan triều đình, thân phận chuyển biến long trời lở đất. Bọn họ thầm ghen tị, Giang Cập vì sao mệnh tốt như vậy ? Chỉ là đi mừng thọ cũng có thể gặp tiểu thần đồng, khiến cho hắn danh chấn thiên hạ, lại còn được thăng quan.
Sau khi tuyên thánh chỉ, Dương công công lại nghĩ cách, dưới áp lực của hắn, Giang Cập đành phải nghiến răng bỏ ra bản Vọng Hải Triều mà hắn vô cùng yêu thích, hiến cho Tống Chân Tông.
Dương công công lúc này mới vui vẻ rời đi, trước khi đi hắn còn nói:
- Ngươi thức thời thế là tốt, ngay cả Uông tri huyện còn phải ngoan ngoãn hiến Nhạc Dương Lầu Ký cho hoàng thượng. Ngươi chỉ là một tên du thương sao dám giữ bảo bối như vậy.
Nửa tháng sau, Giang Cập cải tạo xong toàn bộ thuyền, các quan viên lớn nhỏ ở Tuyền Châu cũng tới tiễn đưa, chúc phúc cho đoàn thuyền.
Thông tin lan xa, Hoàng đế chờ đợi, văn võ bá quan Tống triều chờ đợi, các thương nhân chờ đợi, dân chúng cũng chờ đợi.
Nếu lần này họ thành công trở về, ngoại trừ chứng thực lời nói của tiểu thần đồng, càng khẳng định thêm truyền thuyết của tiểu thần đồng. Phía Nam lạnh lẽo, Phương Bắc ruộng cạn, đại Tống sẽ không còn vì lương thực mà lo lắng.
Nếu thành công, tiểu thần đồng mở rộng sản xuất lương thực, đất nước thoát khỏi nạn đói thì toàn đại Tống, người được dân chúng khắc cốt ghi tâm không phải là Hoàng Thượng, mà là tiểu thần đồng Thạch Kiên.
Chỉ cần họ trở về, Thạch Kiên sẽ dạy mọi người cách gieo trồng.
Bọn họ trở về, mọi người sẽ có người dẫn đường tầm bảo.
Một chén sứ đổi lấy vạn lượng hoàng kim….
Nếu việc này thành công cũng sẽ đánh vỡ học thuyết ngàn năm.
Nếu việc này thành công, tiểu hài tử thần kỳ kia sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất, trở thành hi vọng của toàn đại Tống.
Kỳ quái nhất hiện tại chính là trong triều, trung gian hai phe đều rất trông chờ ở Thạch Kiên, ngay cả Khấu Chuẩn cũng vậy.
Đối với điểm này, Tống Chân Tông rất vừa lòng, hắn nghĩ:
- Vậy là được, một thiếu niên như vậy, nếu các ngươi nói hắn không tốt, trẫm sẽ phạt các ngươi mỗi ngày chép Thủy Điểu Ca Đầu cho tới chết.
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã tới tiết nguyên tiêu, phủ Khai Phong vô cùng nào nhiệt.
Nhưng lúc này, thiếu niên thần kì kia ở Hòa Châu lại gặp đại sự.
Bản thân Thạch Kiên hàng ngày luyện tập, mấy tháng nay tĩnh dưỡng, sức khỏe cải thiện rất nhiều. Bức họa này lại giống như được họa sĩ gia công, trên bức họa, Thạch Kiên mày rậm, mắt to, mũi thẳng tắp, trên mặt thấp thoáng nụ cười thản nhiên. Cử chỉ của hắn thong dong, ngồi đọc sách, phía sau lưng là một giá sách to lớn, càng tăng thêm vẻ nho nhã, tuấn tú.
Lưu Nga nhìn ngắm rồi bật thốt:
- Thật vô cùng tuấn tú.
Không phải như vậy sao có thể khiến các cũng nữ si ngốc như vậy ?
Dù sao Thạch Kiên mới chỉ là một hài tử tám tuổi, nhưng tất cả cung nữ đều nhìn hắn một cách si mê:
- Bức họa này ngàn vạn lần không để Vương khanh nhìn thấy, nếu không hắn lại đến làm rộn trẫm.
Hóa ra lần trước Thạch Kiên làm chấn động triều đình, nửa ngày sau các quan gia mới nhớ tới bài thơ Vọng Hải Triều.
Đọc xong bài thơ, ngay cả Tống Chân Tông cũng không kìm nổi hỏi:
- Các vị ái khanh, Giang Nam thực sự đẹp như vậy sao ?
Khấu Chuẩn, Vương Sáng đều ngẩn người.
Khấu Chuẩn nói:
- Thần không biết Giang Nam có đẹp như vậy không, nhưng thần biết sau khi Tùy Dương Đế ba lần tới Giang Nam thì cả giang sơn cũng mất.
Hoàng đế xuất hành không phải là người thường xuất hành, đi tới đâu cũng phải xây dựng tẩm cung cho Hoàng đế, trên đường còn phải phủ cát vàng, mỗi lần tiêu tốn rất nhiều vật lực. Ý Khấu Chuẩn chính là nói, Tùy Dương Đế vì ham phong cảnh xinh đẹp của Giang Nam, ba lần xuất hành, khiến quốc gia lầm than, cuối cùng mất nước.
Tống Chân Tông nghe vậy, đành phải dẹp bỏ ý nghĩ này.
Khấu Chuẩn còn buồn bực hơn. Hắn nghĩ thầm, tên tiểu hài tử kia, vì đại Tống chọn người cũng không sao, nhưng tại sao lại ca ngợi Giang Nam đẹp đẽ như vậy ? Không phải muốn ta đắc tội với Hoàng Đế nữa sao ?
Sau đó, Tả Nghị Gián (chức vụ gần giống Tả thừa tướng) Vương Tằng Hòa cùng tham tri Trương Tri Bạch nghị luận từng nói:
- Nếu luận về từ, tiểu Thạch tướng công đương kim đệ nhất.
Vương Tằng Hòa là người Sơn Đông, thi đình xếp hạng nhất, năm 1002 đỗ Trạng Nguyên, là một trong những nhân tài hiếm có thời xưa đứng đầu tất cả các cuộc thi, Hương, Hội, Đình, Hội Nguyên, Trạng Nguyên. Hiện chính miệng hắn nói ra điều này lại càng thêm chấn động.
Vương Khâm nghe xong, trong lòng bắt đầu tính toán, hắn đã một lần nói bóng nói gió với Tống Chân Tông, ý là ta tận trung tận lực với ngài, giúp ngài xử lý nhiều việc như vậy, ngài giúp ta một lần, gả cháu gái ta cho tiểu thần đồng.
Tống Chân Tông cũng thích đùa dai, giả bộ ngây ngốc không hiểu ý. Sau đó đi thẳng.
Tống Chân Tông thấy Lưu hoàng hậu thích liền tặng bức họa này cho Lưu Nga. Sau đó các cung phi khác cũng ầm ỹ, muốn có. Tống Chân Tông hết cách phải sai họa sĩ mô phỏng bức họa, vẽ lại rất nhiều bản.
Bức họa Thạch Kiên nhanh chóng truyền ra ngoài, gần như trở thành một thứ không thể thiếu của các tiểu thư. Việc này khiến những thiếu niên ở phủ Khai Phong kêu khổ không ngừng:
- Chẳng lẽ chúng còn kém một hài tử tám tuổi sao ?
Lúc này, Vương Khâm nghe nói, Thạch tiểu thần đồng muốn chờ thương nhân kia trở về, mới đem cách thức gieo trồng lương thực mới phổ biến, hắn liền tâu với hoàng thương, phong cho tên thương nhân họ Giang kia một chức quan nhỏ, sau đó cho hắn ít binh lính và vài con thuyền, giúp hắn sớm ngày trở về thì mọi việc sẽ tốt đẹp.
Tống Chân Tông nhìn Khấu Chuẩn, mặc dù người kia là một thương nhân hèn mọn, nhưng cũng vì đất nước, Khấu Chuẩn cũng không có ý kiến gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Vì thế hắn liền hạ thánh chỉ, phong cho con rể Tôn gia thành Chiêu Võ Phó Úy, là một chức quan lục phẩm.
Lần tuyên chỉ này là do Dương công công phụ trách, hắn lần này kiêm trình, đi rất nhanh. Hơn nữa sau khi nghe Thạch Kiên nói, tất cả thuyền bè đều cải tiến theo bản phác thảo của Thạch Kiên. Sau một thời gian chuẩn bị, quả nhiên loại thuyền buồm mới này tốc độ nhanh hơn, lái rất dễ dàng, hơn nữa có thể chống đỡ lại những cơn gió lốc. Bốn năm sau, sử sách lưu lại lần thám hiểm vĩ đại này, tất cả thuyền ra khơi không ngờ hơn nửa trở về, ai cũng nói, may mà Giang công tử được tiểu thánh nhân chỉ điểm, cải tiến thuyền bè, nếu không một người cũng không thể trở về.
Tuy Thạch Kiên đã nói rõ, chuyến đi này rất gian nan, nhưng cha vợ của Giang công tử cũng không lo lắng. Một thuyền đồ sứ đổi một thuyền vàng, một cái bát sứ đổi mấy cân hương liệu, đây là khái niệm gì ? Vô số thương nhân xin gia nhập, ra sức, ra tiền. Giang công tử cũng vui vẻ chấp nhận, Thạch Kiên từng nói với hắn, trên mấy đại lục kia có người, hơn nữa lại rất dã man, nhiều người sức lực lớn, dù sao cũng rất nguy hiểm, chỉ cần còn sống, lo gì không kiếm được tiền. Vì thế càng lúc Hàng Châu càng bị hắn làm chấn động, thậm chí việc Thạch Kiên vì hắn mà làm từ cũng truyền ra ngoài.
Hàng Châu giàu có, người có tiền rất nhiều, vì vậy chỉ trong thời gian ngắn, đội thuyền tập trung đã lên tới hơn năm nghìn người. Số lượng này khiến cho tri phủ Tuyền Châu sợ đến đứng ngồi không yên, không biết chuyện gì xảy ra, nghĩ cả nửa ngày mới dám cho họ vào thành.
Giang công tử chỉ có bảy chiếc thuyền, nhưng lại mang theo đội ngũ vô cùng đông đảo, hơn nữa ở Tuyền Châu cũng có rất nhiều người muốn gia nhập, chỉ một thời gian, đội thuyền đã lên tới hơn trăm chiếc, số người lên tới gần vạn. Thêm vào đó, Tống Chân Tông còn điều tới một ngàn binh sĩ vũ khí đầy đủ, tất cả bọn họ đều nguyện vì lịch sử đại Tống mà cống hiến, ai nấy hừng hực khí thế. Lịch sử sau này, các sử gia có ghi lại:
- Giang Cập, người Hàng Châu, vốn là một gã du thương bình thường, nhờ gặp thánh nhân Thạch Kiên, trở thành một nhân vật hàng hải vĩ đại, hắn hai lần đi vòng quanh thế giới, hai lần bước qua biển máu, hai tay dính đầy máu tanh của thổ dân và người da đen Châu Phi.
Giang Cập nghe tin Hoàng Đế ban cho hắn chức quan lục phẩm, không giữ được bình tĩnh, cả ngày mừng rỡ không thôi.
Dương công công lắc đầu thở dài:
- Ai cũng nói Thạch tướng công khí tiết hơn người, ta vốn nửa tin nửa ngờ, nhưng không ngờ Giang phó úy này lại kém xa Thạch tướng công, kém xa một đứa trẻ tám tuổi như vậy.
Hắn không biết rằng, Thạch Kiên thân thể mới tám tuổi, nhưng linh hồn của hắn có tới ba mươi tuổi, đối với người bình thường tuyệt đối hơn hẳn, lại càng không thể so sánh với người cổ đại.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Giang Cập với ánh mắt cuồng nhiệt, hâm mộ. Bọn họ có tiền, nhưng có tiền thì sao, ở thời này không ai coi trọng họ. Hiện Giang Cập trở thành mệnh quan triều đình, thân phận chuyển biến long trời lở đất. Bọn họ thầm ghen tị, Giang Cập vì sao mệnh tốt như vậy ? Chỉ là đi mừng thọ cũng có thể gặp tiểu thần đồng, khiến cho hắn danh chấn thiên hạ, lại còn được thăng quan.
Sau khi tuyên thánh chỉ, Dương công công lại nghĩ cách, dưới áp lực của hắn, Giang Cập đành phải nghiến răng bỏ ra bản Vọng Hải Triều mà hắn vô cùng yêu thích, hiến cho Tống Chân Tông.
Dương công công lúc này mới vui vẻ rời đi, trước khi đi hắn còn nói:
- Ngươi thức thời thế là tốt, ngay cả Uông tri huyện còn phải ngoan ngoãn hiến Nhạc Dương Lầu Ký cho hoàng thượng. Ngươi chỉ là một tên du thương sao dám giữ bảo bối như vậy.
Nửa tháng sau, Giang Cập cải tạo xong toàn bộ thuyền, các quan viên lớn nhỏ ở Tuyền Châu cũng tới tiễn đưa, chúc phúc cho đoàn thuyền.
Thông tin lan xa, Hoàng đế chờ đợi, văn võ bá quan Tống triều chờ đợi, các thương nhân chờ đợi, dân chúng cũng chờ đợi.
Nếu lần này họ thành công trở về, ngoại trừ chứng thực lời nói của tiểu thần đồng, càng khẳng định thêm truyền thuyết của tiểu thần đồng. Phía Nam lạnh lẽo, Phương Bắc ruộng cạn, đại Tống sẽ không còn vì lương thực mà lo lắng.
Nếu thành công, tiểu thần đồng mở rộng sản xuất lương thực, đất nước thoát khỏi nạn đói thì toàn đại Tống, người được dân chúng khắc cốt ghi tâm không phải là Hoàng Thượng, mà là tiểu thần đồng Thạch Kiên.
Chỉ cần họ trở về, Thạch Kiên sẽ dạy mọi người cách gieo trồng.
Bọn họ trở về, mọi người sẽ có người dẫn đường tầm bảo.
Một chén sứ đổi lấy vạn lượng hoàng kim….
Nếu việc này thành công cũng sẽ đánh vỡ học thuyết ngàn năm.
Nếu việc này thành công, tiểu hài tử thần kỳ kia sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất, trở thành hi vọng của toàn đại Tống.
Kỳ quái nhất hiện tại chính là trong triều, trung gian hai phe đều rất trông chờ ở Thạch Kiên, ngay cả Khấu Chuẩn cũng vậy.
Đối với điểm này, Tống Chân Tông rất vừa lòng, hắn nghĩ:
- Vậy là được, một thiếu niên như vậy, nếu các ngươi nói hắn không tốt, trẫm sẽ phạt các ngươi mỗi ngày chép Thủy Điểu Ca Đầu cho tới chết.
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã tới tiết nguyên tiêu, phủ Khai Phong vô cùng nào nhiệt.
Nhưng lúc này, thiếu niên thần kì kia ở Hòa Châu lại gặp đại sự.
/540
|