Dân đại Tống rất trọng khí tiết, điều này có thể thấy qua những áng văn, bài thơ tràn ngập chính khí của Văn Thiên Tường ! Con rể của Tôn viên ngoại hàng năm lênh đênh trên biển bạc, tính tình trời sinh vô cùng cương liệt. Hắn nghĩ lại, mình cũng đã có con gái, tiền xài ba đời không hết, còn cái gì phải lo lắng ?
Hắn nói:
- Tiểu nhân dù chết cũng cam lòng.
Thạch Kiên nói:
- Tiểu tử nghe bạn phụ thân nói qua, sau đó về tra cứu rất nhiều sách, đã vẽ ra được một tấm bản đồ.
Nói xong hắn nhờ Tôn viên ngoại mang tới một tờ giấy lớn cùng với một chiếc bút lông ngỗng.
Hắn vẽ ra một tấm bản đồ khiến mọi người rất ngạc nhiên.
Trên tấm bản đồ chẳng những chỉ ra lãnh thổ của Tống triều, còn có những nước xung quanh như Liêu quốc, Cao Ly, Chiêm Thành (Việt Nam), Thực Tịch (Campuchia), Thiên Trúc, Nhật Bản.
Thông qua bản đồ họ thấy được đất nước Chiêm Thành thực quá nhỏ bé so với đại Tống, nhưng làm họ ngạc nhiên hơn nữa là ở giữa biển rộng có mấy đảo lớn, diện tính còn lớn hơn cả Tống triều, cạnh đó còn có hai lục địa thậm chí to lớn gấp mười lần Tống triều.
Ba khối lục địa này là địa phương nào ?
Đây cũng là lần đầu mọi người chứng kiến Thạch Kiên dùng bút lông ngỗng để viết, chữ viết tất nhiên lộng lẫy hơn nhiều tiểu nha đầu lanh lợi đáng yêu của Thạch gia. So sánh với loại bút lông hiện tại, thì bút lông ngỗng có nét chữ thanh tú, đẹp đẽ hơn nhiều.
Từ đó, bút lông ngỗng dần dần thịnh hành ở đại Tống. Loại bút này tiết kiệm mực, giấy hơn nhiều, tốc độ viết cũng nhanh hơn.
Thạch Kiên chỉ vào bản đồ nói:
- Giang huynh có thể đi theo đường biển, xuất phát từ Tuyền Châu, đi qua Đài Loan, đến Phi Lip Pin, sau đó tới nơi này.
Hắn chỉ vào đại đảo trên bản đồ:
- Đại đảo này tên là Úc Đại Lợi, hiện tại chỉ có một ít thổ dân, ngu muội, vô tri, số lượng cũng không nhiều, có thể nói chúng là dân cư duy nhất ở phiến lục địa vô chủ này. Diện tích của nó lớn hơn Tống triều, vàng bạc, đồng, tài nguyên thì lớn hơn Tống triều vài lần.
Hắn cố tình nói thêm một câu để câu dẫn mọi người. Hiện tại, đại Tống sử dụng chính sách an sinh, với chính sách này, Tống triều trở thành một triều đại dân cư giàu có nhất trong lịch sử, nhưng cũng khiến Tống triều trở thành một triều đại bảo thủ, chịu nhiều khuất nhục nhất của lịch sử Trung Quốc. Trên chiến trường, đánh không lại Liêu quốc thì thôi, không ngờ còn phải tiến cống cả một nước Tây Hạ nho nhỏ.
Vì thế một câu này của hắn, hắn không tin không đánh động triều đình. Dụng tâm của hắn là muốn Tống triều khuếch trương. Sau này Úc Đại Lợi là một trong những nguồn khoáng sản trọng yếu của thế giới, sản lượng vàng bạc và kim loại cực lớn.
Hắn nói:
- Giang huynh có thể đưa đội tàu tới đóng quân ở đây vài ngày, do thám tình hình, kiểm tra xem tư liệu của tiểu tử có nhiều sai biệt hay không. Tuy nhiên thổ dân ở đó rất dã man, ngôn ngữ lại bất đồng với chúng ta, vì thế mọi người phải chuẩn bị vũ khí để phòng thân. Sau khi kiểm tra xem xét, mọi người tiếp tục hành trình tới đại lục Ấn Đệ An đại lục (Indian). Nơi đó rộng lớn gấp mười lần đại Tống, nhưng cũng chỉ có một ít thổ dân như Úc Đại Lợi, tài nguyên khoáng sản càng nhiều hơn, vả lại còn vô chủ.
Những lời này nói xong, ánh mắt Đào tri huyện bắt đầu bốc lửa, nếu như những đại địa này đều là nơi vô chủ như Thạch Kiên nói…..hắn thật không dám tưởng tượng.
Thạch Kiên nói tiếp:
- Tiểu tử cần Giang huynh lấy một số thứ ở nơi này.
Nói xong, hắn vẽ ra một số loại cây, khoai lang, ngô, khoai tây. Sau đó nói:
- Loại củ này gọi là khoai lang, có thể trồng vào mùa xuân, thu hoạch rất tốt, thích hợp gieo trồng ở ruộng cạn, vị ngọt, ăn ngon, một mẫu ruộng cạn có thể thu hoạch cả ngàn cân, thậm chí vài ngàn cân. Đây gọi là khoai tây, có thể thay thế lương thực, sinh trưởng nhanh, sản lượng thấp hơn khoai lang nhưng cũng có thể gieo trồng ở ruộng cạn, chỉ có điều phải thường xuyên chăm sóc, nhưng khả năng chịu rét rất tốt. Đây là cây ngô, sản lượng thấp nhất, là thực vật chịu lạnh tốt, cũng thích hợp gieo trồng ở ruộng cạn. Đây là lạc, sản lượng so với lúa nước tương đương, nhưng dinh dưỡng cao, ăn nhiều có thể tăng một tới hai năm tuổi thọ.
Hắn lại thêm một câu để kích động mọi người, là con người có ai chê sống lâu ?
Cứ thế, mọi người đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, không biết hậu bối trước mặt đọc từ đâu ra mà có thể biết cả về giá trị dinh dưỡng của thực vật xa lạ kia.
Đào tri huyện thầm lẩm bẩm, hôm nay thực là ngày may mắn, chỉ là vẫn chưa chứng thực được lời nói của Thạch Kiên hôm nay là thực hay giả.
Thạch Kiên lại nói:
- Lạc chẳng những có thể làm món chính ăn với cơm, cũng có thể làm một món ăn vặt rất ngon.
Hắn nói xong lại thở dài:
- Tất cả các loại thực vật này đều có thể sử dụng như lương thực, thích hợp trồng ở ruộng cạn, thậm chí cả đất ở đồi núi. Chỉ có điều một chuyến đi này có tới hơn bốn vạn dặm, hơn nữa trên đường đi không có đảo nhỏ nào để có thể nghỉ ngơi. Con đường biển mờ mịt, thường xuyên có lốc xoáy, bão, thậm chí sóng cao tới mấy trượng, vô cùng nguy hiểm. Nếu Giang huynh có thể hoàn thành việc này công lao thực vô cùng lớn, hơn nữa thu hoạch cũng rất lớn. Nếu có thể mang theo ít hàng từ đại Tống tới nơi đó đổi với thổ dân, chỉ vài thứ cũng có thể đổi mấy chục cân hương liệu cao cấp.
Câu này lại khiến mọi người nghe xong chảy nước miếng, một cân hương liệu ở đại Tống giá bao nhiêu tiền ? Bọn họ chỉ nhẩm sơ qua đã thấy một món lời kếch xù, không thể hình dung, dùng câu một vốn bốn lời cũng không thể diễn đạt được.
Tất cả đều chăm chú nghe Thạch Kiên nói, mỗi lời hắn nói không phải chỉ là câu nói bình thường, mà là vàng.
Thạch kiên nói thêm:
- Chuyên đi này rất xa, thuyền viên sinh tử khó lường, sức đề kháng gặp thử thách lớn, Giang huynh cần mang nhiều cam quýt, mỗi ngày thuyền viên phải ăn vài quả. Tiểu tử còn tham khảo thiết kế ra một loại thuyền buồm mới phục vụ cho chuyến đi cho Giang huynh tham khảo.
Nói xong, hắn lại vẽ ra một bản sơ đồ phác thảo, đây chính là một loại thuyền buồm tiên tiến của phương Tây, do hắn dựa vào trí nhớ vẽ ra. So với thuyền của Tống triều có nhiều thay đổi lớn. Hơn nữa phần đầu, thân và phần đuôi có thêm mấy loại buồm cuốn. Phần thân gần giống hình vuông, thân rất rộng, cột buồm cao hơn rất nhiều. Đầu thuyền thuôn nhọn như một hình tam giác, tất cả hệ thống buồm đều được điều khiển thông qua một tổ hợp ròng rọc, bánh lái được điều khiển trực tiếp trên boong tàu.
Đương nhiên, để chế tạo còn phải xem tài năng của con rể Tôn viên ngoại.
Hắn nhìn Thạch Kiên sững sở, không phải hắn hoài nghi Thạch Kiên, mà hắn đang suy nghĩ, chẳng lẽ thiếu niên này thật sự là Văn Khúc Tinh hạ phàm? Băng không sao có thể điều gì cũng biết như vậy?
Thạch Kiên đoán ra tâm ý của hắn:
- Tiểu tử ngu dốt, nhưng gặp chuyện rất thích tìm hiểu, chỉ là tuổi còn nhỏ, rất nhiều đạo lý còn chưa ngộ ra, học vấn vẫn còn nông cạn, đợi thêm vài năm khi có tiến bộ tiểu tử sẽ viết một cuốn Truy Nguyên Học, khi đó Giang huynh sẽ hiểu tại sao ta lại nghĩ ra thiết kế này
Mọi người cũng không chút nghi ngờ, chỉ có Đào tri huyện là trong lòng có chút buồn bực, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra những đạo lý mà Thạch Kiên nghĩ ra. Chẳng những hắn, sau này tin tức truyền về kinh thành cũng khiến vô số tài tử, đại thần buồn bực không thôi.
Thạch Kiên tiếp tục nói:
- Biển rộng khôn cùng, việc này lại vô cùng trọng đại vì thế Giang huynh không nên gấp gáp. Đặc biệt vào mùa hạ sóng gió rất lớn, nên đợi tới mùa thu hãy xuất phát. Nếu Gianh huynh thành công, tất danh dương muôn dời. Các vị cũng biết, bình thường ta rất ít viết thơ, làm từ, nhưng đối với tiểu tử, tiểu tử cho rằng thơ ca chỉ là để giải trí. Vì Giang huynh, vì Tôn gia, hôm nay tiểu tử sẽ đặc biệt làm một bài từ tặng Giang huynh và Tôn lão gia.
Con rể Tôn gia nghe xong cảm thấy vô cùng vinh hạnh, tuy nhiên việc vừa rồi, nếu đúng như lời tiểu thần đồng nói thì vô cùng gian khổ và nguy hiểm, nhưng những lợi nhuận đem lại quả thực đã khiến hắn động tâm. Huống chi đó còn là một công lao vô tiền khoáng hậu, hiện tiểu thần đồng này lại muốn vì hắn mà làm từ, chỉ sợ ngay cả tri huyện dại nhân cũng khôn có phúc khí như vậy.
Hắn nói:
- Tiểu nhân dù chết cũng cam lòng.
Thạch Kiên nói:
- Tiểu tử nghe bạn phụ thân nói qua, sau đó về tra cứu rất nhiều sách, đã vẽ ra được một tấm bản đồ.
Nói xong hắn nhờ Tôn viên ngoại mang tới một tờ giấy lớn cùng với một chiếc bút lông ngỗng.
Hắn vẽ ra một tấm bản đồ khiến mọi người rất ngạc nhiên.
Trên tấm bản đồ chẳng những chỉ ra lãnh thổ của Tống triều, còn có những nước xung quanh như Liêu quốc, Cao Ly, Chiêm Thành (Việt Nam), Thực Tịch (Campuchia), Thiên Trúc, Nhật Bản.
Thông qua bản đồ họ thấy được đất nước Chiêm Thành thực quá nhỏ bé so với đại Tống, nhưng làm họ ngạc nhiên hơn nữa là ở giữa biển rộng có mấy đảo lớn, diện tính còn lớn hơn cả Tống triều, cạnh đó còn có hai lục địa thậm chí to lớn gấp mười lần Tống triều.
Ba khối lục địa này là địa phương nào ?
Đây cũng là lần đầu mọi người chứng kiến Thạch Kiên dùng bút lông ngỗng để viết, chữ viết tất nhiên lộng lẫy hơn nhiều tiểu nha đầu lanh lợi đáng yêu của Thạch gia. So sánh với loại bút lông hiện tại, thì bút lông ngỗng có nét chữ thanh tú, đẹp đẽ hơn nhiều.
Từ đó, bút lông ngỗng dần dần thịnh hành ở đại Tống. Loại bút này tiết kiệm mực, giấy hơn nhiều, tốc độ viết cũng nhanh hơn.
Thạch Kiên chỉ vào bản đồ nói:
- Giang huynh có thể đi theo đường biển, xuất phát từ Tuyền Châu, đi qua Đài Loan, đến Phi Lip Pin, sau đó tới nơi này.
Hắn chỉ vào đại đảo trên bản đồ:
- Đại đảo này tên là Úc Đại Lợi, hiện tại chỉ có một ít thổ dân, ngu muội, vô tri, số lượng cũng không nhiều, có thể nói chúng là dân cư duy nhất ở phiến lục địa vô chủ này. Diện tích của nó lớn hơn Tống triều, vàng bạc, đồng, tài nguyên thì lớn hơn Tống triều vài lần.
Hắn cố tình nói thêm một câu để câu dẫn mọi người. Hiện tại, đại Tống sử dụng chính sách an sinh, với chính sách này, Tống triều trở thành một triều đại dân cư giàu có nhất trong lịch sử, nhưng cũng khiến Tống triều trở thành một triều đại bảo thủ, chịu nhiều khuất nhục nhất của lịch sử Trung Quốc. Trên chiến trường, đánh không lại Liêu quốc thì thôi, không ngờ còn phải tiến cống cả một nước Tây Hạ nho nhỏ.
Vì thế một câu này của hắn, hắn không tin không đánh động triều đình. Dụng tâm của hắn là muốn Tống triều khuếch trương. Sau này Úc Đại Lợi là một trong những nguồn khoáng sản trọng yếu của thế giới, sản lượng vàng bạc và kim loại cực lớn.
Hắn nói:
- Giang huynh có thể đưa đội tàu tới đóng quân ở đây vài ngày, do thám tình hình, kiểm tra xem tư liệu của tiểu tử có nhiều sai biệt hay không. Tuy nhiên thổ dân ở đó rất dã man, ngôn ngữ lại bất đồng với chúng ta, vì thế mọi người phải chuẩn bị vũ khí để phòng thân. Sau khi kiểm tra xem xét, mọi người tiếp tục hành trình tới đại lục Ấn Đệ An đại lục (Indian). Nơi đó rộng lớn gấp mười lần đại Tống, nhưng cũng chỉ có một ít thổ dân như Úc Đại Lợi, tài nguyên khoáng sản càng nhiều hơn, vả lại còn vô chủ.
Những lời này nói xong, ánh mắt Đào tri huyện bắt đầu bốc lửa, nếu như những đại địa này đều là nơi vô chủ như Thạch Kiên nói…..hắn thật không dám tưởng tượng.
Thạch Kiên nói tiếp:
- Tiểu tử cần Giang huynh lấy một số thứ ở nơi này.
Nói xong, hắn vẽ ra một số loại cây, khoai lang, ngô, khoai tây. Sau đó nói:
- Loại củ này gọi là khoai lang, có thể trồng vào mùa xuân, thu hoạch rất tốt, thích hợp gieo trồng ở ruộng cạn, vị ngọt, ăn ngon, một mẫu ruộng cạn có thể thu hoạch cả ngàn cân, thậm chí vài ngàn cân. Đây gọi là khoai tây, có thể thay thế lương thực, sinh trưởng nhanh, sản lượng thấp hơn khoai lang nhưng cũng có thể gieo trồng ở ruộng cạn, chỉ có điều phải thường xuyên chăm sóc, nhưng khả năng chịu rét rất tốt. Đây là cây ngô, sản lượng thấp nhất, là thực vật chịu lạnh tốt, cũng thích hợp gieo trồng ở ruộng cạn. Đây là lạc, sản lượng so với lúa nước tương đương, nhưng dinh dưỡng cao, ăn nhiều có thể tăng một tới hai năm tuổi thọ.
Hắn lại thêm một câu để kích động mọi người, là con người có ai chê sống lâu ?
Cứ thế, mọi người đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, không biết hậu bối trước mặt đọc từ đâu ra mà có thể biết cả về giá trị dinh dưỡng của thực vật xa lạ kia.
Đào tri huyện thầm lẩm bẩm, hôm nay thực là ngày may mắn, chỉ là vẫn chưa chứng thực được lời nói của Thạch Kiên hôm nay là thực hay giả.
Thạch Kiên lại nói:
- Lạc chẳng những có thể làm món chính ăn với cơm, cũng có thể làm một món ăn vặt rất ngon.
Hắn nói xong lại thở dài:
- Tất cả các loại thực vật này đều có thể sử dụng như lương thực, thích hợp trồng ở ruộng cạn, thậm chí cả đất ở đồi núi. Chỉ có điều một chuyến đi này có tới hơn bốn vạn dặm, hơn nữa trên đường đi không có đảo nhỏ nào để có thể nghỉ ngơi. Con đường biển mờ mịt, thường xuyên có lốc xoáy, bão, thậm chí sóng cao tới mấy trượng, vô cùng nguy hiểm. Nếu Giang huynh có thể hoàn thành việc này công lao thực vô cùng lớn, hơn nữa thu hoạch cũng rất lớn. Nếu có thể mang theo ít hàng từ đại Tống tới nơi đó đổi với thổ dân, chỉ vài thứ cũng có thể đổi mấy chục cân hương liệu cao cấp.
Câu này lại khiến mọi người nghe xong chảy nước miếng, một cân hương liệu ở đại Tống giá bao nhiêu tiền ? Bọn họ chỉ nhẩm sơ qua đã thấy một món lời kếch xù, không thể hình dung, dùng câu một vốn bốn lời cũng không thể diễn đạt được.
Tất cả đều chăm chú nghe Thạch Kiên nói, mỗi lời hắn nói không phải chỉ là câu nói bình thường, mà là vàng.
Thạch kiên nói thêm:
- Chuyên đi này rất xa, thuyền viên sinh tử khó lường, sức đề kháng gặp thử thách lớn, Giang huynh cần mang nhiều cam quýt, mỗi ngày thuyền viên phải ăn vài quả. Tiểu tử còn tham khảo thiết kế ra một loại thuyền buồm mới phục vụ cho chuyến đi cho Giang huynh tham khảo.
Nói xong, hắn lại vẽ ra một bản sơ đồ phác thảo, đây chính là một loại thuyền buồm tiên tiến của phương Tây, do hắn dựa vào trí nhớ vẽ ra. So với thuyền của Tống triều có nhiều thay đổi lớn. Hơn nữa phần đầu, thân và phần đuôi có thêm mấy loại buồm cuốn. Phần thân gần giống hình vuông, thân rất rộng, cột buồm cao hơn rất nhiều. Đầu thuyền thuôn nhọn như một hình tam giác, tất cả hệ thống buồm đều được điều khiển thông qua một tổ hợp ròng rọc, bánh lái được điều khiển trực tiếp trên boong tàu.
Đương nhiên, để chế tạo còn phải xem tài năng của con rể Tôn viên ngoại.
Hắn nhìn Thạch Kiên sững sở, không phải hắn hoài nghi Thạch Kiên, mà hắn đang suy nghĩ, chẳng lẽ thiếu niên này thật sự là Văn Khúc Tinh hạ phàm? Băng không sao có thể điều gì cũng biết như vậy?
Thạch Kiên đoán ra tâm ý của hắn:
- Tiểu tử ngu dốt, nhưng gặp chuyện rất thích tìm hiểu, chỉ là tuổi còn nhỏ, rất nhiều đạo lý còn chưa ngộ ra, học vấn vẫn còn nông cạn, đợi thêm vài năm khi có tiến bộ tiểu tử sẽ viết một cuốn Truy Nguyên Học, khi đó Giang huynh sẽ hiểu tại sao ta lại nghĩ ra thiết kế này
Mọi người cũng không chút nghi ngờ, chỉ có Đào tri huyện là trong lòng có chút buồn bực, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra những đạo lý mà Thạch Kiên nghĩ ra. Chẳng những hắn, sau này tin tức truyền về kinh thành cũng khiến vô số tài tử, đại thần buồn bực không thôi.
Thạch Kiên tiếp tục nói:
- Biển rộng khôn cùng, việc này lại vô cùng trọng đại vì thế Giang huynh không nên gấp gáp. Đặc biệt vào mùa hạ sóng gió rất lớn, nên đợi tới mùa thu hãy xuất phát. Nếu Gianh huynh thành công, tất danh dương muôn dời. Các vị cũng biết, bình thường ta rất ít viết thơ, làm từ, nhưng đối với tiểu tử, tiểu tử cho rằng thơ ca chỉ là để giải trí. Vì Giang huynh, vì Tôn gia, hôm nay tiểu tử sẽ đặc biệt làm một bài từ tặng Giang huynh và Tôn lão gia.
Con rể Tôn gia nghe xong cảm thấy vô cùng vinh hạnh, tuy nhiên việc vừa rồi, nếu đúng như lời tiểu thần đồng nói thì vô cùng gian khổ và nguy hiểm, nhưng những lợi nhuận đem lại quả thực đã khiến hắn động tâm. Huống chi đó còn là một công lao vô tiền khoáng hậu, hiện tiểu thần đồng này lại muốn vì hắn mà làm từ, chỉ sợ ngay cả tri huyện dại nhân cũng khôn có phúc khí như vậy.
/540
|