Chương 224: Cho mày biết tao là ai
Lúc Phàm Gian xuống lầu, Vương Hi, Lý Văn Trúc và Doãn Tâm cũng xuống theo. Vân Tiếu khẩn trương theo sau bọn họ, tay che đầu nói: “Các anh đừng vội, vừa rồi bọn chúng hung hăng lắm, còn đánh cả tôi. Tôi bảo bọn chúng đứng lại, bọn chúng nói đợi tôi ở ngoài hộp đêm, chắc chưa đưa Lâm Kha và Đồng Thiến đi đâu, vậy coi là bắt cóc rồi, đây là hành vi vi phạm pháp luật”.
“Tất cả đều uống say khướt nên không làm được gì hết?”, Vương Hi lạnh lùng nói.
Rất nhanh, đoàn người Vương Hi đã ra khỏi hộp đêm, trông thấy có một đám người đang đứng ở bên ngoài, Đồng Thiến đang say tí bỉ nằm trong một chiếc xe Cadillac, lộ ra đôi chân thon dài trắng muốt. Lâm Kha thì đang bị một gã đàn ông cao lớn với vẻ mặt dung tục bắt giữ.
Hồ Binh và Chu Thụy mặt mũi đầy máu, tức tưởi ngồi quỳ trên mặt đất.
“Vân Tiếu, cứu tôi với”, Lâm Kha sợ chảy nước mắt dùng sức giãy giụa, cánh tay bị gã đàn ông cao lớn giữ lấy,
Thấy nhóm người Vương Hi ra khỏi hộp đêm, thủ hạ của gã đàn ông lập tức xông lên, có hơn 30 người, nhiều hơn nhóm người Vương Hi không ít.
“Thả người”, Phàm Gian mặt vô cảm xúc, châm điếu thuốc lá lấy từ trong người ra.
“Mẹ kiếp!”, gã đàn ông và đám thủ hạ ngây ra, bỗng cười ồ lên.
Vì nhóm người Vương Hi khá ít, chỉ có 5 người bao gồm Vương Hi, Phàm Gian, Vân Tiếu, Lý Văn Trúc và Doãn Tâm, với lại họ đều đang mặc vest, vừa nhìn là biết là dân tri thức làm việc văn phòng công ty.
Đặc biệt là Phàm Gian, thân người của cậu ta gầy nhỏ mong manh, quen chải tóc rẽ ngôi, đeo một cặp kính tròn, nhìn trông rất hèn nhát.
“Mẹ nó…”, mắt thấy Phàm Gian mở miệng lạnh lùng đòi người, vẻ mặt của Hồ Binh và Chu Thụy đang quỳ trên mặt đất cũng tràn đầy bất lực.
Bọn họ đều lo lắng có tên nào đột nhiên cho Phàm Gian một cái tát, huých ngã cơ thể gầy nhỏ mong manh và đập vỡ mắt kính của cậu ta.
“Mẹ kiếp!”, Vân Tiếu cảm thấy đầu vẫn hơi đau, nhìn máu tươi trên tay, lập tức khơi dậy sự ngang tàng trong xương tủy, muốn xông lên đánh nhau với bọn chúng.
“Người anh em đừng nóng vội”, Lý Văn Trúc kéo Vân Tiếu trở lại.
Lý Văn Trúc là người của giai cấp thượng lưu ở thủ đô, là gia chủ của một trong tứ đại gia tộc, có không ít người thân trong nhà làm quan chức, hoàn toàn xứng đáng là một quý tộc.
Cậu ta chẳng bao giờ coi đám côn đồ vặt vãnh này ra cái thá gì, thấy bọn chúng rất đông, sợ nhóm người Vương Hi chịu thiệt, cậu ta cười rồi châm một điếu thuốc, nói: “Người anh em, ở phe nào vậy?”
“Liên quan đếch gì đến mày?”, gã đàn ông trước mặt nói.
Sắc mặt của Lý Văn Trúc thay đổi, lại hỏi: “Có nhận ra tôi là ai không?”
“Mày là thằng bóng??”, gã lạnh lùng nói.
“Anh Hi, hắn nói tiếng vùng khác với tôi”, mặt Lý Văn Trúc đơ ra, nghe không hiểu tiếng địa phương gã đàn ông nói.
“Hắn nói cậu là thằng rác rưởi”, Vương Hi hờ hững giải thích cho cậu ta.
“Mẹ nhà mày chứ, mắt chó của mày bị mù à? Đến Lý đại thiếu gia của một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô cũng không biết!?”, Lý Văn Trúc vô cùng tức giận.
“Chết m* mày đi!”, bọn chúng chửi lớn một câu, lập tức lao về phía Lý Văn Trúc.
Người giàu đều sợ bị bắt cóc, con cháu tứ đại gia tộc như Vương Hi và Lý Văn Trúc đều được luyện võ từ nhỏ. Nói về đánh nhau thì Lý Văn Trúc cũng là một cao thủ, vậy mà đám người này chẳng coi cậu ta ra gì nên cũng muốn xông lên đánh người.
Cậu ta còn chưa kịp xông lên thì một đốm lửa đã bắn vào mắt của gã đàn ông trước.
Là Phàm Gian.
Cậu ta lấy ngón trỏ bắn tàn thuốc, tàn thuốc nóng bỏng khiến gã đàn ông phải nhắm mắt lại.
Tiếp theo Phàm Gian nhanh nhẹn xông lên, tranh trước mặt Lý Văn Trúc, tung người nhảy lên, một cước đạp ba phát vào ba gã đàn ông.
“…”, Lý Văn Trúc kinh ngạc nhìn Phàm Gian.
Phàm Gian và Vương Hi đều xuất thân làng “võ tự do”, không những biết đánh quyền mà còn là cao thủ cước pháp hàng đầu, ngược lại đánh quyền đã giới hạn năng lực thực sự của họ.
Trong phút chốc, sau khi Phàm Gian hạ đất lại đá nhanh một cước thật mạnh vào trước ngực gã đàn ông khiến gã bay ra.
Có kẻ cầm chai bia xông về phía cậu, một quyền của cậu đấm vỡ chai bia, rồi đá một phát vào đũng quần của hắn khiến hắn ngã xuống đất.
Phàm Gian bị cận thị nhẹ, cậu đeo kính đánh nhau không tiện lắm. Phía trước có quá nhiều người, cậu ném lại kính vào trong lòng Lý Văn Trúc, nhanh chóng vén lại tóc mai tán loạn trên trán, thành kiểu đầu mái thưa.
Có vài tên đã xông lên trước mặt cậu nhưng cậu vẫn bình tĩnh lùi về phía sau, nhắm chuẩn sống mũi của một tên mà đánh mạnh vào.
“Cờ rắc” một tiếng, sống mũi của hắn bị Phàm Gian đánh gẫy.
Cậu lại bình tĩnh lùi về sau, nhắm chuẩn đầu gối của một tên rồi đạp mạnh xuống.
“Cờ rắc” một tiếng, rất nhanh đầu gối của hắn đã bị gẫy, ngã trên đất đau đớn gào rống.
Cậu lại dùng chân đá lên một cái, một tên nữa ngã phịch xuống đất, sau đó lại dùng chân đạp mạnh vào lồng ngực hắn, xương ngực của hắn phát ra âm thanh rạn nứt, miệng phun ra máu tươi, rồi trượt mạnh khỏi mặt đất.
Có kẻ giơ chai bia định đập vào Phàm Gian, nhưng cậu đã nhanh chóng giật lấy chai bia, choang một tiếng, đập vỡ chai bia trên đầu của hắn.
Cậu ta là anh em của Vương Hi, cũng là vệ sĩ của Vương Hi.
Với tư cách là một vệ sĩ, bổn phận của cậu là, chỉ cần còn hơi thở, cậu nhất định sẽ không để Vương Hi phải đích thân ra tay.
“Anh Hi, thủ hạ này của anh cũng lợi hại quá đi. Chỉ cần một mình cậu ta, anh có thể tung hoành khắp thủ đô đấy”, Lý Văn Trúc ngây ra nhìn Phàm Gian, lùi về bên cạnh Vương Hi nói.
“Thực lực của đám vệ sĩ Nam Hải cũng chỉ có thế thôi!”
“Cậu ấy là người anh em tốt nhất của tôi”, Vương Hi mỉm cười nói.
Ở trước mặt bọn họ, Phàm Gian giống như mãnh hổ vào bầy dê, ba mươi mấy tên côn đồ hoàn toàn không thể lại gần cậu ta. Rất nhanh, Phàm Gian đã ôm lấy đầu của một tên, dùng đầu gối đập vào mặt hắn.
Cậu mặc vest đi giày da sáng bóng, ra tay quyết liệt dứt khoát.
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy tên côn đồ đã ngã gục xuống đất, có người lo sợ Phàm Gian sẽ lấy đao ra chém nên đã thử dùng đao đâm về phía cậu. Phàm Gian bắt lấy cổ tay kẻ đó dùng sức bẻ trật, cậu lập tức đâm mạnh lưỡi đao sắc nhọn vào bụng hắn.
Trông thấy kẻ đó bị Phàm Gian dùng đao đâm ngã, Vân Tiếu, Hồ Binh, Chu Thụy và Lâm Kha sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch.
Đám côn đồ trước mặt cũng sợ vỡ mật, thấy Phàm Gian đi về phía trước một bước, lập tức lùi về phía sau mười mấy bước.
“Thằng chó, mày đừng làm loạn, mày có biết bố tao là ai không? Bố tao là chủ tịch tập đoàn Tây Bắc Hổ Tiếu…”, gã đàn ông cao lớn hoảng sợ nhìn Phàm Gian.
Phàm Gian đẩy gã đàn ông đang giữ Lâm Kha ra, túm lấy tóc của hắn, rồi rầm một tiếng đè mạnh lên cửa kính ngoài xe Cadillac.
Gã đàn ông đau đớn ngồi trên mặt đất, lấy tay che đầu chảy máu khẽ rên rỉ: “Thằng chó, mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không? Bố tao là ông chủ tập đoàn Tây Bắc Hổ Tiếu. Tài sản nhà tao hơn 100 triệu, mày dám động vào tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày. Mày đợi đó, tao gọi điện gọi người đến…”
“Gọi người đến hả? Được thôi, tao cũng gọi người đến”, Phàm Gian mặt vô cảm xúc lấy điện thoại từ trong người ra.
Mái tóc trên trán cậu bị mồ hôi làm bết lại thành từng lọn, hơi che khuất mắt.
“Thằng chó má, rốt cuộc chúng mày là ai mà dám đánh tao?”, có vẻ như gã đàn ông từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, hắn căm hận nhìn về phía Vương Hi và Lý Văn Trúc.
“Thứ không có mắt, mày muốn biết chúng tao là ai phải không? Được thôi, bây giờ tao cho mày biết tao là ai”, Lý Văn Trúc còn tưởng gã đàn ông có thực lực thế nào, vật lộn nửa ngày trời mà hóa ra trong nhà hắn chỉ có trăm triệu.
Trong khi đó cậu ta là gia chủ của nhà họ Lý, một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, số tiền nợ trong nhà đã lên tới mấy chục tỷ rồi.
Cậu ta bị gã đàn ông này chọc giận không hề nhẹ, búng tay ra hiệu cho Vân Tiếu đứng bên cạnh.
“Đi gọi ông chủ hộp đêm qua đây cho tôi, cứ nói là Lý Văn Trúc tìm”.