Chương 218: Tần Thư Hào xảy ra chuyện
Lúc này Vương Hi cũng không quá hứng thú với tài sản của nhà họ Vương ở thủ đô nữa. Anh và Diệp Khinh Tuyết đang nắm giữ khối tài sản một trăm năm mươi tỷ, tài sản của họ đã gấp ba lần của nhà họ Vương.
Khối tài sản của Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đứng thứ năm trong bảng xếp hạng những người giàu có của Hoa Hạ.
Họ có gia đình của mình, cũng đã có gia tộc riêng.
Việc mà Vương Hi cần làm bây giờ là chuyển bốn công ty vốn đầu tư Quang Phục, W-1, Giai Mỹ và Tuyết Bảo về thủ đô. Tuyết Lang cùng các thủ hạ gây loạn ở nhà anh một trận, ngôi nhà ở thành phố Minh Hải anh không cần nữa, vẫn luôn muốn chuyển nhà.
Lần này nhà họ Vương mời anh về thủ đô, vừa đúng lúc anh có thể chuyển hết tài sản của mình về đó.
Ngay sau đó, anh đưa Diệp Khinh Tuyết, Tôn Uy Phong, Tôn Tinh Tinh, Thẩm Giai Dao, Doãn Tâm và những người khác đến thủ đô trước, chọn bốn toà nhà làm trụ sở ở thủ đô, anh lại mua thêm một biệt thự có sân golf ở ngoại ô, tiêu hết mười tỷ.
Vào một ngày trước giao thừa, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, anh lại đón Trần Lan, Diệp Sơn, lão phu nhân và lão gia nhà họ Diệp và một đám người nhà đến.
Nhà họ Diệp cũng là một gia đình có quy củ, lão gia đưa mọi người đến ngôi nhà mới sắp xếp lại mọi thứ, treo đèn trang trí lung linh làm cho biệt thự nhà họ Diệp tràn đầy không khí của năm mới.
“Ôi, mẹ vẫn nhớ ngôi nhà của chúng ta ở thành phố Minh Hải”, Trần Lan khẽ thở dài.
Phụt!
Nghe thấy lời này của Trần Lan, sắc mặt Vân Tiếu thay đổi, lập tức ho khan một tiếng.
Cậu ta biết biệt thự cũ của nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện gì, cậu ta không bao giờ muốn quay lại đó và nhớ lại đoạn ký ức tồi tệ ấy một lần nữa.
“Vương Hi, bây giờ con đã được nhà họ Vương khôi phục thân phận, có thể quay về đó tiếp tục làm tam thiếu gia nhà họ Vương. Con là người của gia tộc lớn, ngày mai cùng Diệp Khinh Tuyết về nhà họ Vương phải đàng hoàng một chút. Đừng lo việc của nhà họ Diệp nữa, nhanh chóng đi dạo phố với Khinh Tuyết, mua một ít quần áo đẹp. Người đẹp vì lụa, ở thủ đô cũng tốt, loại quần áo đắt tiền nào cũng có”, Trần Lan gọi Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đến, nói với hai người đầy vẻ sâu xa.
“Chúc mừng mẹ vợ, mẹ cũng có thể mua sắm thoả thích ở thủ đô rồi”, Vương Hi châm chọc Trần Lan.
“Mẹ chỉ còn lại nắm xương già này, tiêu tiền làm gì cơ chứ? Mẹ ăn mặc đàng hoàng có ích gì, các con ăn mặc đẹp thì mẹ mới có thể diện”, Trần Lan mỉm cười.
“Sao hôm nay mẹ lại nhẹ nhàng thế?”, Vương Hi ngạc nhiên nhìn Trần Lan.
“Con là con rể của mẹ, không nhẹ nhàng với con thì nhẹ nhàng với ai?”, Trần Lan nói.
Lúc này mâu thuẫn giữa Vương Hi và Trần Lan đã rất sâu đậm, anh rất giữ thể diện cho Diệp Khinh Tuyết, luôn tôn trọng Trần Lan. Nhưng mâu thuẫn đã tích tụ quá lâu, thỉnh thoảng anh cũng sẽ lên tiếng chế nhạo bà ta.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Trần Lan như vậy, anh ngược lại có chút khó chịu.
“Mẹ, không phải là mẹ lại có âm mưu gì nữa chứ?”, Vương Hi cảnh giác hỏi.
“Mẹ thì có âm mưu gì được chứ, thật sự là không có gì cả”, Trần Lan cười nói.
“Nếu mẹ muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo, con không quen như vậy”, Vương Hi nói.
“Thằng bé này, mẹ luôn đối xử thật lòng với con, bình thường có hơi hung dữ cũng là muốn con tốt hơn. Con nhìn tất cả những thứ con có bây giờ, nếu không có người mẹ vợ xảo quyệt này thì làm sao con có được ngày hôm nay? Thầy bói nói mẹ có tướng vượng tài, mẹ là phúc tinh, đi đâu cũng may mắn. Lúc đầu lão gia nhà họ Diệp chọn mẹ cũng là vì mẹ có tướng thịnh vượng, có thể làm cho nhà họ Diệp ăn nên làm ra”, Trần Lan nói.
“Vâng, mẹ là một ngôi sao may mắn”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Khi anh quay người lại, anh và Diệp Khinh Tuyết liếc nhau, cả hai đều cong miệng lén cười.
“Đúng rồi, mẹ đúng là nhớ ra một chuyện”, Trần Lan đột nhiên nói.
“Mẹ, có gì mẹ cứ nói”, Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết quay lại.
“Nhà họ Vương ở thủ đô, mẹ cảm thấy có chút thực dụng, không xứng với địa vị hiện tại. Bọn họ quá thực tế, không nên để họ sống tốt như vậy. Con nói chúng ta có nên bắt tay lật đổ nhà họ Vương không?”, Trần Lan khẽ cau mày nói.
“Mẹ muốn thôn tính nhà họ Vương?”, Vương Hi kinh ngạc nhìn Trần Lan.
“Chúng ta phải có chút tham vọng, làm gia chủ của nhà họ Diệp rồi, trong lòng mẹ mấy tháng qua rất thoải mái. Có điều vẫn chưa đủ danh giá, chi bằng chúng ta trở thành gia chủ của một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô”, Trần Lan khẽ thở dài.
“Mẹ, ý tưởng này của mẹ rất hay, con ủng hộ mẹ”, Vương Hi nói.
“Vậy được, mọi chuyện giao cho các con, mẹ con ta cùng hợp lực, thôn tính nhà họ Vương, mẹ hành hạ bọn họ để trả thù cho con”, trên mặt Trần Lan lộ ra nụ cười tự mãn.
“Được, con ủng hộ mẹ”, Vương Hi nói.
Sau khi Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết ra khỏi cửa, Vương Hi khẽ thở dài nói: “Bà xã à, dạ dày của mẹ em lớn đến mức muốn nuốt chửng nhà họ Vương ở thủ đô, muốn làm gia chủ của nhà họ. Anh thấy bà ấy không phải tuổi khỉ, mà là tuổi cá Côn, ai cũng muốn nuốt chửng”.
“Anh đang nói xấu mẹ vợ sau lưng nhé”, Diệp Khinh Tuyết cười nói.
“Thật mà, ý nghĩ của bà ấy quá điên rồ, đến anh còn không dám nghĩ tới. Nhà họ Vương có thể trở thành một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, không phải chỉ dựa vào giàu có, mà còn có thế lực. Nhà bọn họ thì không có gì, nhưng bên trên có hai người họ hàng làm bộ trưởng. Bà ấy đến nhà họ Vương cũng muốn nuốt chửng, đúng là điên rồi”, Vương Hi nói.
“Đừng quan tâm đến mẹ em, cứ kệ bà ấy đi, bà có việc cần anh sẽ đối xử với anh tốt một chút, khi mong muốn đã thành hiện thực sẽ ngay lập tức trở mặt”, Diệp Khinh Tuyết bây giờ cũng không chiều theo tính cách thất thường của Trần Lan nữa.
“Chính là như vậy”, Vương Hi sờ bụng của Diệp Khinh Tuyết cười nói.
Lần này Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết chỉ đi dạo phố mà không mua gì cả.
Vương Hi lớn lên trong giàu sang, đã quen với cuộc sống sung túc, anh chưa bao giờ thích khoe mẽ. Diệp Khinh Tuyết cũng là một cô gái hiểu chuyện, không thích cuộc sống xa hoa.
Quan điểm của hai người rất hợp nhau, dù là quần áo hay đồ ăn, miễn là quần áo đẹp và đồ ăn ngon là được. Ngoại trừ khi ra ngoài nói chuyện kinh doanh ăn mặc tươm tất một chút, cuộc sống thường ngày đều rất đơn giản.
Lần này Vương Hi đã cho Long Minh một bài học, nhà họ Vương biết Vương Hi đã làm gì và cũng chấp nhận anh. Họ chính thức gửi lời mời đến Vương Hi, chuẩn bị tiếp đón anh một cách cung kính trong dịp năm mới này.
Mọi việc đều ổn, chỉ còn chờ ngày hôm sau Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết về nhà họ Vương ăn tết.
Nhưng vào đêm trước ngày Tết nguyên đán, Vương Hi lại gặp rắc rối.
Hiện tại anh có một doanh nghiệp lớn, ngày nào cũng phải làm rất nhiều việc. Công ty từ trên xuống dưới có hàng chục ngàn nhân viên, bình thường chỉ một cuộc ẩu đả nhỏ cũng có thể kinh động đến anh.
Rắc rối này có liên quan đến Tần Thư Hào.
Trước đây Vân Tiếu đã bí mật nói với Vương Hi rằng tác phong của Tần Thư Hào không ngay thẳng, bình thường thích cặp kè với nữ nhân viên trong cùng công ty. Chuyện của Tần Thư Hào Vương Hi chưa bao giờ quan tâm, Tần Thư Hào đi theo anh hiện giờ đã trở nên có tiền và có quyền, có thể cặp kè với nữ nhân viên là bản lĩnh của hắn ta, chỉ cần không làm xáo trộn đến công ty là được.
Nguyên nhân của vụ việc chính là, trước kia Long Minh cử một nội gián đến công ty của Vương Hi, cô ta tên là Đồng Thiến. Đồng Thiến là người của Long Minh, Vương Hi cũng không để tâm đến cô gái này lắm, cho dù có tài giỏi đến đâu cũng là người của Long Minh, đối tốt với cô ta kiểu gì cũng vô dụng.
Đồng Thiến đang làm giám đốc điều hành trong công ty của Vương Hi, bình thường mặc bộ đồ OL rất gợi cảm. Sau khi Tần Thư Hào cặp kè với hai nhân viên nữ, bèn không có hứng thú với nhân viên bình thường nữa mà bắt đầu để ý đến Đồng Thiến.
Trước đêm giao thừa, Tần Thư Hào buồn chán bèn dụ dỗ Đồng Thiến, cô ta đã đồng ý để Tần Thư Hào đến căn hộ độc thân của mình.
Đây vốn dĩ là một chuyện rất tốt.
Nhưng không hiểu sao Đồng Thiến lại thiến mất hòn bi của Tần Thư Hào.
Cả Đồng Thiến và Tần Thư Hào đều là giám đốc điều hành cấp cao quan trọng trong công ty của Vương Hi, đây là một rắc rối lớn, dù Vương Hi không muốn quan tâm cũng không được. Có người báo cảnh sát, buổi tối trước đêm giao thừa, với tư cách là người dại diện của công ty, anh bị gọi đến bệnh viện.
Khi Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết bước vào bệnh viện, nhìn thấy Tần Thư Hào đang nằm yếu ớt trên giường bệnh, còn Đồng Thiến đã bị cảnh sát bắt đi nhốt lại.
“Người anh em, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh hẹn hò kiểu gì mà để người ta thiến mất bi thế?”, Vương Hi liếc nhìn đám cảnh sát trong phòng bệnh, sau đó lại nhìn về phía Tần Thư Hào mặt mũi tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
“Ông chủ, em thật sự bị oan…”, Tần Thư Hào không chút sức lực nằm trên giường bệnh, vừa nhìn thấy Vương Hi liền bật khóc.