ĐẠI TIỂU THƯ TUYỆT SẮC CỦA TÔI - Full

Chương 204

/316


Chương 204: Đây là vua ăn bám

“Đây chẳng phải cái tên quê mùa kia sao? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải Vân Tiếu nói phòng VIP đắt lắm sao? Giá 1500 lận, sao anh ta có thể xem được trận đấu đắt thế này chứ?”, Chu Thụy lạnh mặt nói.

Cái gọi là phòng VIP là hàng ghế mà Tần Thư Hào khoanh riêng trong hàng ghế khán giả của sân thi đấu. Chọn vị trí chính giữa hàng ghế khán giả, khoanh một vòng lớn, những người có tiền thích ngồi ở hàng ghế này, không bị các khán giả xung quanh chen lấn làm phiền.

Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy ngồi ngay cạnh hàng ghế của Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết. Vương Hi không ngờ lại trùng hợp gặp bọn họ ở đây, cũng không quá chú ý đến khán giả ở bên cạnh.

Hiện giờ anh đã là người đứng đầu thành phố Minh Hải, khống chế cả mặt sáng và mặt tối của thành phố Minh Hải trong tay, không ai có thể uy hiếp đến anh, anh cũng không cần quan sát các khán giả xung quanh.

Trận đấu của Vân Tiếu và Lưu Vĩ vẫn chưa bắt đầu, đám Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy đang buồn chán nhìn ngó xung quanh.

“Cô ấy xinh quá”, Lâm Kha kinh ngạc kêu lên.

Diệp Khinh Tuyết là một cô gái rất xinh đẹp, vóc dáng cực phẩm, khuôn mặt đúng chuẩn. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, khí chất thoát tục.

Sau khi mang thai, khuôn mặt cô hơi tròn trịa, tản ra khí chất hiền từ của người mẹ. Khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng hồng, khiến người ta nhìn một lần sẽ không nhịn được muốn nhìn lần thứ hai.

Vợ chưa cưới Lâm Khả Hân của Vương Hi trước đây là đệ nhất mỹ nữ của thủ đô, nhưng đứng trước Diệp Khinh Tuyết cũng kém sắc không so bì được.

Bây giờ Lâm Kha so với Diệp Khinh Tuyết, lập tức trở thành một cô gái hết sức bình thường.

“Đúng là một người đẹp”, Hồ Binh cũng không nhịn được để lộ vẻ mặt kinh ngạc.

“Sao anh ta có thể tìm được đối tượng xinh đẹp như vậy?”, khuôn mặt Lâm Kha nhanh chóng trầm xuống.

“Nhìn cô gái này khí chất hơn người, chắc hẳn là người giàu có, chẳng phải tên quê mùa này nói muốn tìm một người giàu có sao? Chắc may mắn tìm được rồi”, Hồ Binh nói.

“Đúng là bất công, loại người như anh ta mà cũng tìm được một người đẹp xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn giàu có”, ánh mắt Lâm Kha nhanh chóng ghen tuông.

“Chiếc đồng hồ Patek Philippe cô ấy đeo trên tay trị giá mấy chục triệu”, Chu Thụy nhìn một cái đã nhận ra giá trị của chiếc đồng hồ trên tay Diệp Khinh Tuyết.

Diệp Khinh Tuyết hiện giờ là tổng giám đốc của công ty vốn đầu tư Quang Phục, nắm khối tài sản mấy trăm tỷ, cho dù trước kia không phải tổng giám đốc của Quang Phục thì cô cũng là vợ Vương Hi, ra ngoài cũng phải chau chuốt một chút.

Mỗi một hành động của cô đã không thể đại diện cho bản thân cô, mà đại diện cho mặt mũi của Vương Hi và hình tượng của công ty vốn đầu tư Quang Phục. Nhất là đối với những người làm kinh doanh như họ, ra ngoài nhất định phải để ý hình tượng, nếu không rất dễ khiến người ta tưởng rằng Quang Phục đã lụn bại, khinh thường bọn họ. Nhẹ thì ảnh hưởng đến một số dự án kinh doanh đàm phán được, nặng thì ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Quang Phục.

Nói thẳng ra, là người kinh doanh cho dù không có tiền cũng phải thể hiện, nếu không sẽ không ai chịu hợp tác làm ăn với họ, sẽ nghĩ họ không có thực lực.

Mỗi một hành động của Diệp Khinh Tuyết hiện giờ đều mang vẻ phú quý.

“Chị dâu, đã lâu không gặp”, Hàn Thiếu Kiệt dẫn theo mấy thủ hạ cười hi hi bước vào. Hắn ta mặc bộ vest hào nhoáng, nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết liền sáng mắt lên, giơ bàn tay về phía bụng dưới bằng phẳng của cô: “Để tôi sờ con trai nuôi cái nào”.

“Tránh ra!”, Diệp Khinh Tuyết ánh mắt lạnh đi.

“Con của chị với anh Hi là con trai nuôi của tôi, người bố nuôi này quan tâm chút không được sao?”, Hàn Thiếu Kiệt cười hi hi nói.

“Ai nhận anh làm bố nuôi vậy?”, Diệp Khinh Tuyết bĩu môi.

“Phải đấy”, Vương Hi cũng bĩu môi.

“Các người thật là tuyệt tình”, Hàn Thiếu Kiệt nằm ngửa lên hàng ghế.

“Vân Tiếu chắc sẽ đánh bại Lưu Vĩ trong vòng ba hiệp”, Phàm Gian cũng dẫn Lâm Hổ bước đến.

“Đánh bại trong một hiệp là tốt nhất”, Vương Hi nói.

“Anh xem mấy người này đi”, Phàm Gian đưa một xấp ảnh cho Vương Hi.

“Đây là gì thế?”, Vương Hi nhìn đống ảnh trong tay.

“Mấy người lạ, dạo này cứ chầu trực bên ngoài công ty, cũng từng đến quyền quán và nhà anh. Tôi đã bảo người theo dõi bọn họ, phần eo bộ vest bọn họ lúc nào cũng cộm lên, tôi nghi ngờ là sát thủ chuyên nghiệp”, Phàm Gian mặt không cảm xúc nói.

“Là ai phái họ đến?”, Diệp Khinh Tuyết khẽ biến sắc.

“Rất nhiều người, có khả năng là nhà họ Vương ở thủ đô, có khả năng là Long Minh, cũng có khả năng là gia tộc khác, dù sao Vương Hi cũng có không ít kẻ thù”, Phàm Gian nói.

Vương Hi không ngừng xem những bức ảnh trong tay, anh thấy trong những bức ảnh này tổng cộng có năm người trung niên từng xuất hiện liên tục. Vương Hi khống chế mạng lưới tai mắt của cả thành phố Minh Hải, những người này vừa xuất hiện ở gần công ty đã lập tức bị các thủ hạ của anh phát giác, theo dõi và chụp lại rất nhiều ảnh.

Những người này ánh mắt sắc bén, hay để tay ở phần eo, giữ tư thế rút súng, Vương Hi dám chắc bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp.

“Bây giờ tôi không phải tổng giám đốc của công ty vốn đầu tư Quang Phục, sự sống chết của tôi không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với giá cổ phiếu của công ty. Long Minh và không ít người luôn mong tôi xảy ra chuyện, bây giờ là thời cơ tốt để họ ra tay”, Vương Hi thở dài nói.

“Bây giờ tôi cho người tóm bọn họ lại, hỏi xem bọn họ do ai phái đến”, Phàm Gian nhìn về phía Lâm Hổ.

Lâm Hổ vội vàng lấy điện thoại ra.

“Chớp mắt tôi đã ổn định được Quang Phục, W-1, Giai Mỹ và Tuyết Bảo, đến lúc giao thủ với họ rồi”, Vương Hi nói.

“Đúng là to gan, dám động đến anh Hi của tao. Ra khỏi Minh Hải chúng ta không là gì, nhưng chỉ cần chúng ta ở thành phố Minh Hải thì không ai động vào nổi chúng ta đâu”, Hàn Thiếu Kiệt nằm ngửa trên hàng ghế, cười lạnh một tiếng.

Lúc này, trận đấu giữa Vân Tiếu và Lưu Vĩ cũng sắp bắt đầu, ánh sáng trong nhà thi đấu nhanh chóng tối đi, sau đó tất cả đèn rọi chĩa về một phía, trên màn hình lớn nhanh chóng xuất hiện bóng dáng Vân Tiếu.

Để trận đấu thêm phần đặc sắc, Vân Tiếu khoác một chiếc áo choàng, đóng vai siêu nhân. Để cường điệu cho Vân Tiếu, Tần Thư Hào còn đặt biệt danh Nhất Quyền Siêu Nhân cho cậu ta.

“Chúng ta cùng chào đón Nhất Quyền Siêu Nhân Vân Tiếu!”, người dẫn chương trình cầm micro lớn tiếng nói.

“Trận này làm cũng thú vị đấy chứ”, Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Có chút thú vị”, Phàm Gian mặt không cảm xúc nhìn lên sàn đấu.

Vương Hi nhìn dáng vẻ khôi hài của Vân Tiếu thì không nhịn được cười, khẽ ôm eo Diệp Khinh Tuyết nói: “Cái cậu này cũng thú vị lắm, nhưng tính cách khiến người ta hơi bực mình”.

Anh đang nói chuyện với Diệp Khinh Tuyết thì mấy người luồn vào như chạch, ngồi bên cạnh Hàn Thiếu Kiệt.

“Vua ăn bám, cuối cùng anh cũng tìm được một phú bà rồi”, Lâm Kha ngồi bên cạnh Hàn Thiếu Kiệt, lớn tiếng nói với Vương Hi.

“Các người là cái thá gì? Ai cho các người ngồi ở đây?”, Hàn Thiếu Kiệt kinh ngạc nhìn Lâm Kha.

“Chúng tôi đến để vạch trần anh ta, các anh là bạn của anh ta, chắc vẫn chưa biết anh ta là loại người gì nhỉ?”, Hồ Binh lớn tiếng nói.

“…”, Phàm Gian xoay người lại, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.

“Chị gái xinh đẹp, chúng tôi là bạn được Vân Tiếu mời đến. Cậu ấy muốn chúng tôi đến xem thi đấu, nên tặng vé khách VIP cho chúng tôi, không ngờ lại trùng hợp ngồi cạnh các chị. Tôi nói cho chị biết một bí mật, người này thực ra là một tên trai bao chuyên ăn bám, chẳng phải người tốt đẹp gì, chị tuyệt đối đừng tin anh ta”, Lâm Kha lớn tiếng nói với Diệp Khinh Tuyết.

“Rắc rối anh gặp phải lúc trước chính là bọn họ sao?”, Diệp Khinh Tuyết xoay người mỉm cười nhìn ba người Lâm Kha.


/316

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status