Chương 157: Diệp Khinh Tuyết và Từ Đệ
Lời của Trần Lan khiến Vương Hi cảm thấy kinh ngạc.
Anh không ngờ hóa ra hai năm nay Diệp Khinh Tuyết lại hi sinh vì anh nhiều như vậy.
Anh tưởng Diệp Khinh Tuyết có thể lặng lẽ ở bên anh hai năm đã là đáng quý lắm rồi, hóa ra hai năm nay cô không chỉ ở bên anh, mà còn luôn dốc lòng chăm sóc anh.
Hai năm nay anh là gì?
Anh là một thằng mù, là một thằng nghèo rớt mồng tơi không có một xu bị đại gia tộc đuổi đi.
Diệp Khinh Tuyết dựa vào đâu mà đối xử với anh tốt như vậy? Chỉ dựa vào việc anh là chồng của cô.
Anh mơ hồ nhớ ra, cho dù sau khi khỏe lại, lúc anh vẫn giấu Diệp Khinh Tuyết chuyện về đôi mắt, cô tưởng mắt anh chưa khỏi, bất kể lúc nào cũng hướng về phía anh.
Lời của Trần Lan khiến trong lòng Vương Hi rất khó chịu, khó chịu không nói nên lời.
Anh vẫn rời khỏi nhà Diệp Khinh Tuyết.
Ra ngoài gọi xe, đến sân bay.
Anh có cảm giác trời đất tối tăm, hiện giờ đã không phải anh khát vọng Diệp Khinh Tuyết tìm anh xin lỗi nữa, mà là nếu anh xin lỗi Diệp Khinh Tuyết, liệu cô có tha thứ cho anh không.
Anh có chút sợ hãi, nếu Diệp Khinh Tuyết thực sự không tha thứ thì anh phải làm sao?
Ngồi trên máy bay, anh không nhịn được xoa đôi mắt đỏ au.
Không có Diệp Khinh Tuyết, anh cảm thấy mình như một con chó hoang không có nhà để về.
Anh đến thủ đô lúc sau nửa đêm, sợ làm phiền bố mẹ nghỉ ngơi, nên tìm bừa một khách sạn qua đêm.
Bố mẹ anh đều là những người cuồng công việc, cả ngày hầu như không ở nhà, cho dù là buổi tối, anh cũng dễ dàng tìm thấy họ ở Cục giám định pháp y của thủ đô.
Mẹ anh là một người phụ nữ có tính cách thoải mái, nhìn còn rất trẻ, tên là Từ Đệ. Nhìn thấy Vương Hi mặc vest thẳng thớm bước vào đơn vị, Từ Đệ ánh mắt ngây ra, sau đó ôm chầm lấy anh.
“Nhóc con, mẹ còn tưởng có vợ thì quên mẹ già chứ, còn biết đường thăm mẹ à? Ấy, vợ con đâu? Đã hơn nửa năm mẹ không nhìn thấy đại mỹ nhân đó rồi.” Từ Đệ vui vẻ nhìn Vương Hi, không nhịn được đánh anh một cái.
“Con với vợ đang giận nhau.” Vương Hi mặt mày nhăn nhó.
“Sao vậy?” Từ Đệ hỏi.
Từ Đệ kinh ngạc nhìn Vương Hi một lúc, sau đó bất chấp hình tượng cười lớn.
“Ai mà ngờ được tam thiếu nhà họ Vương ngông cuồng tự đại lại bị vợ hành chứ?” Từ Đệ cười lớn, khiến không ít pháp y nhìn về phía bà.
“Mẹ chẳng quan tâm con trai mẹ gì cả!” Vương Hi cảm thấy rất mất mặt, giận dỗi nói.
Lâu lắm không gặp mẹ, người mẹ này của anh vẫn thần kinh thô như vậy.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Từ Đệ không cười nữa, dẫn Vương Hi vào văn phòng.
Ngồi vào văn phòng của Từ Đệ, Vương Hi bèn kể hết mọi chuyện.
“Con bé Giai Dao mẹ từng gặp, rất biết lấy lòng người khác. Tuy không xinh đẹp bằng Khinh Tuyết, nhưng lần đầu nhìn thấy con bé cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho mẹ. Con chắc chắn con với Giai Dao không có gì, con không động lòng với nó?” Từ Đệ nghe Vương Hi kể lại xong bèn nói.
“Con thề, con đối xử tốt với cô ấy hoàn toàn là vì nể mặt Diệp Khinh Tuyết. Cô ấy là em vợ con, con cũng thực sự coi là em gái mình.” Vương Hi nói.
“Gọi điện thoại cho Khinh Tuyết giải thích, xin lỗi đàng hoàng đi.” Từ Đệ nói.
“Giải thích gì chứ? Trước đó con đã giải thích rồi nhưng cô ấy không nghe, còn đuổi theo đánh con. Nếu giải thích mà có ích thì con đã không lưu lạc đến chỗ mẹ rồi.” Vương Hi khẽ thở dài.
“Con bé là người vợ con lấy về danh chính ngôn thuận, con phải sống với con bé cả đời. Trừ phi con không thích con bé nữa, muốn ly hôn. Hay là con muốn ở chỗ mẹ cả đời, cả đời không cần người vợ này nữa? Mẹ nói cho con biết, lúc trước con bị mù, mẹ với bố con tìm khắp các gia tộc lớn nhỏ ở thủ đô mà không nhà nào chịu nhận con, cũng chỉ có mỗi họ Diệp nhận.”
“Nhất là cô gái Diệp Khinh Tuyết này, trước đó khi con đến nhà họ Diệp, mẹ cũng không yên tâm về con bé, còn tìm người theo sát con bé. Sau đó thấy con bé thực sự tốt với con, mẹ mới yên tâm giao con cho nhà họ Diệp. Mẹ nói thế này nhé, con gái lương thiện như Diệp Khinh Tuyết chắc chắn là có, nhưng con đánh mất con bé, sau này muốn tìm một cô gái lương thiện như vậy thì không dễ đâu.” Từ Đệ nói.
“Lương thiện mà đánh con?” Vương Hi tức tối.
“Con bé dâng cả trái tim cho con, con ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm không nói làm gì, còn ghẹo đến cả em gái con bé, sao nó có thể không đánh con được?” Từ Đệ nói.
“Cứ kệ mấy ngày trước đã, hôm qua cô ấy gọi điện cho con, nếu cô ấy lại gọi nữa con sẽ tha thứ.” Vương Hi nói.
“Nếu con bé vĩnh viễn không gọi điện cho con nữa thì sao?” Từ Đệ hỏi.
“Thì tính sau.” Vương Hi khẽ thở dài một tiếng.
Vốn tất cả đang yên lành, vợ anh là một đại mỹ nhân, tuy không thông minh bằng đám người Vương Vị Ương, nhưng tư sắc chắc chắn đủ dùng.
Anh muốn trước tiên xây dựng căn cơ vững chắc ở thành phố Minh Hải, rồi mở rộng việc làm ăn ra toàn quốc, sau đó dẫn Diệp Khinh Tuyết vênh mặt trở về Vương gia.
Khiến Lâm Khả Hân và anh trai ghen ghét anh, phẫn nộ vì anh trong hoạ được phúc.
Bây giờ tất cả kế hoạch của anh đã đổ bể.
Nếu Diệp Khinh Tuyết thực sự không gọi điện cho anh, chuyện giữa anh và Diệp Khinh Tuyết tính sau vậy…
Vương Hi thầm nghĩ trong lòng.
“Anh họ con biết mắt con đã khỏi, nửa tháng trước đem đến cho mẹ một chiếc xe. Bên nó bận quá, không thể đích thân đến tìm con, con có cần xe nó tặng không?” Từ Đệ nói.
“Xe gì ạ?” Vương Hi hỏi.
“Một chiếc Mercedes cao cấp, Mercedes S63.” Từ Đệ đáp.
“Có thể giữ lại.” Vương Hi nói.
Rất nhiều người chỉ biết Vương Hi là tam thiếu gia nhà họ Vương ở thủ đô, có bối cảnh hùng mạnh là nhà họ Vương thuộc một trong bốn đại gia tộc thủ đô, mà không biết nhà mẹ đẻ anh còn có tiền có thế hơn.
Nhà mẹ đẻ anh là tập đoàn tài chính lũng đoạn của nước ngoài, phân bố làm quản lý cấp cao ở rất nhiều tập đoàn. Rốt cuộc họ có bao nhiêu tiền thì chẳng ai biết rõ.
Anh họ anh là người cuồng xe thể thao, xe thể thao phiên bản giới hạn sưu tầm được đã có hơn 40 chiếc, tặng anh một chiếc Mercedes cao cấp chẳng là gì.
Ba năm trước những người kia chỉ tạo một vụ tai nạn hãm hại anh, chứ không thẳng tay xử lý anh, cũng kiêng dè người nhà mẹ đẻ anh.
Lái chiếc xe anh họ tặng, anh và Từ Đệ cùng đến đại học của thủ đô tìm bố anh.
Hơn nửa năm không gặp, bố anh nhìn thấy con trai cũng vui mừng không thôi.
Bố anh cũng là người cuồng công việc, tên Vương Hoài Phong. Vương Hoài Phong còn có rất nhiều học sinh phải dạy, anh và mẹ ở trường chờ đến hơn bảy giờ mới cùng Vương Hoài Phong đến nhà ăn của trường.
“Con là đàn ông, bất kể sai hay không, chỉ cần con chọc giận Khinh Tuyết thì chính là lỗi của con. Con phải xin lỗi, đừng có cứng đầu nữa. Nếu không con ở chỗ bố mẹ lâu, nhà họ Diệp còn tưởng bố mẹ dung túng cho con.” Vương Hoài Phong nghe nói chuyện này cũng dạy dỗ anh.
“Chờ mấy ngày đi, chờ cô ấy hạ hoả rồi tính.” Vương Hi cau mày nói.
“Chờ cái gì mà chờ? Ăn cơm xong chúng ta cùng về nhà họ Diệp, bố đích thân xin lỗi Khinh Tuyết thay con. Nhà họ Diệp không bạc với chúng ta, bố nghe nói chuyện con cài bẫy nhà họ Diệp đã tức giận lắm rồi. Diệp Khinh Tuyết tốt với con như vậy mà con còn khiến con bé giận, con nhất định phải xin lỗi con bé.” Vương Hoài Phong nói.
“Ăn cơm trước đã.” Vương Hi cảm thấy đầu mình như to ra.
Cả nhà cùng nhau ăn, lúc Vương Hi không để ý, điện thoại anh bỗng vang lên.
Là Diệp Khinh Tuyết.
Nhìn thấy là Diệp Khinh Tuyết gọi, Vương Hi lập tức sáng mắt lên. Từ Đệ cũng vội vàng huých Vương Hoài Phong, Vương Hoài Phong khẽ đẩy cặp kính trên sống mũi, e hèm khẽ một tiếng.
Một giây, hai giây, ba giây…
Vương Hi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mắt thấy bên Diệp Khinh Tuyết cúp máy mà anh vẫn không nghe.
“Con làm cái gì vậy?” Vương Hoài Phong hỏi.
“Gọi thêm lần nữa, chỉ cần cô ấy gọi thêm lần nữa con sẽ nghe.” Vương Hi nói.
“Con đúng là thần kinh không bình thường.” Từ Đệ hơi nổi giận.
Khi Vương Hoài Phong và Từ Đệ chuẩn bị cùng dạy dỗ anh, điện thoại trên người Từ Đệ vang lên.
Là Diệp Khinh Tuyết gọi, thấy Vương Hi không nghe máy, cô bèn gọi cho mẹ chồng.
“Khinh Tuyết.” Từ Đệ nghe máy.