3 ngày sau.
Cả bọn con gái cùng bu lại xem quyển tạp chí thời trang nổi tiếng nào đó. Bọn họ cứ trầm trồ , bàn tán mãi ko dứt. Nguyên nhân của mọi chuyện là thương hiệu thời trang Milan vừa tung ra bộ sưu tập mùa đông của năm với những kiểu dáng rất đẹp mà điều đặc biệt là tất cả đều độc, điều này có nghĩa trên thế giới mỗi mẫu chỉ có một cái, ngay lập tức cơn sốt hàng thời trang mang thương hiệu Milan đã bùng nổ trên toàn cầu chỉ sau một đêm. Điều hiển nhiên phải xảy ra là Milan đã vươn lên giành vương miện nữ hoàng trong làn thời trang. Một cú sốc lớn cho cả lớp là 3 cái túi nó tặng cho 3 nhỏ bạn hôm trước cũng nằm trong bộ sưu tập này, giá mỗi cái lên tới hàng Ngàn USD, mà vấn đề là… có tiền chưa chắc đã mua được, mang cái túi này ra đường có khi bị chặt tay cướp túi quá. Mấy nhỏ bạn nó đang ngồi chết lặng vì trước đó đã trót dại xem thường mấy cái cục vàng này.
Tại một nơi khác, không khí cũng náo nhiệt ko kém cái lớp kia là bao nhiêu, bao nhiêu con người đang bận rộn tổ chức cho buổi tiệc tối nay dưới sự chỉ đạo của người quản gia lâu năm của Hoàng Kỳ. Giờ phút này, nó vẫn chưa về. Kỳ Khôi như ngồi trên đống lửa, anh thật ân hận vì đã để nó đi như vậy, bây giờ anh thậm chí còn ko biết nó đang ở đâu, gọi điện thì Ò… Í …E, nghe mà thấy bực mình, ko biết anh đã ném cái điện thoại thứ bao nhiêu rồi. Lão đại cũng chưa về tới nơi, điều này làm cho anh yên tâm một chút nhưng ngộ nhỡ nó ko về kịp thì ….hậu quả khôn lường. Có lẽ ko chỉ có nó mà ngay cả anh cũng sẽ bị đày tới sa mạc Sahara mất. Ngồi ko yên anh cứ đi đi lại lại trong phòng làm cho 3 anh bạn ( hôm nay cúp học) cũng phải chóng mặt. Chịu ko nổi, Quang Anh gắt lên:
- Mầy bị gì vậy Khôi, có ngồi yên một chỗ ko hả?
- Mầy ko biết đâu, im đi.
- Biết gì hả? bộ mầy tính dẫn Khay Vi tới trước mặt ông mầy nói đây là người yêu con hay sao mà phải xoắn lên vậy?
- Câm miệng – Kỳ Khôi điên lên. Tới lúc này thì ko ai dám hó hé lời nào. Quang Anh mặc xác người kia anh tới máy tính chơi game.
Và rồi thời khắc quang trọng cũng đến, nó vẫn chưa xuất hiện.
6h tối tại khách sạn Park Hyatt, nơi diến ra buổi tiệc
Không khí của buổi tiệc rất sôi nổi, tất cả những người máu mặt trên thương trường cùng gia đình họ đều có mặt, đây là một cơ hội tốt để họ có thêm những mối quan hệ trên con đường làm ăn của mình cũng như có mối quan hệ tốt với tập đoàn Hoàng Kỳ. Những tiếng nói chuyện, những cái bắt tay những lần cụng ly liên tục diễn ra ko ngừng nghỉ. Những quý cô thì diện lên người những bộ trang phục rực rỡ, bắt mắt, khuôn mặt thì được trang điểm rất cầu kỳ, những bộ trang sức đắc tiền lánh lánh dưới ánh đèn vàng ai cũng cũng muốn mình hơn hẳn người khác, bằng chứng là họ đang đứng khoe nhau những thứ mang tên hàng hiệu được họ khoát lên người. Vẫn chưa tới giờ nhưng mọi người đã đến rất đông đủ. Hầu như ai cũng đang rất tò mò về cô tiểu thư trong truyền thuyết kia, ngay cả hình ảnh của cô cũng ko có. Nói cách khác, cô chưa từng xuất hiện, xung quanh cô chỉ có những câu chuyện do chính họ thêu dệt nên, đúng như huyền thoại về các vị thần.
Một góc của buổi tiệc, có 4 chàng trai đẹp như hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích. Họ khoát lên người những bộ âu phục lịch sự được chuyển về từ những nhà thiết kế nổi tiếng của Ý, chúng làm các chàng trai của chúng ta thêm bảnh bao hơn, thu hút hơn, mấy tay người mẫu ngoài kia chắc chắn là thua đứt mấy anh ý rồi. Mỗi người một vẻ, làm cho các cô gái, phụ nữ có mặt ở đây phải ngây ngất nhìn họ ko rời mắt. Ấn tượng nhất vẫn là người có tên gọi đại thiếu gia Hoàng Kỳ - Kỳ Khôi, khuôn mặt lạnh lùng, từng đường nét hoàn hảo như tạc nhưng trong đôi mắt đẹp của anh ánh lên những tia lạnh thấu người, khiến ai cũng phải tránh xa ko dám lại gần mặt dù họ rất muốn tiếp cận anh. Hôm nay, Quang Anh cũng khác hẳn mọi ngày, bộ âu phục đen tuyền với cái nơ xinh xinh ở cổ trông anh thật đặc biệt. Thiên Vũ và Khắc Thiên cũng vậy, hai người này cũng lạnh lùng ko kém, trong đôi mắt của thiên Vũ là sự vô cảm, khiến cho người khác thấy hoang man, người đối diện ko thể đoán được những suy nghĩ trong đầu của anh. Hai mắt đẹp đang dán vào ly rượu có máu sắc rực rỡ, sâu thẳm là nỗi buồn vô tận. Bên cạnh họ còn có ba cô gái xinh đẹp đang ngồi nói chuyện với nhau một cách vui vẻ trái hẳn với 4 chàng trai kia.
Không khí đang náo nhiệt bỗng một âm thanh lạ vang lên khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Nó …. Đã xuất hiện trong một tình trạng ko thể đặt biệt hơn. Nó xô cánh cửa lớn của hội trường chạy ào vào bên trong với trang phục hết sức ấn tượng, quần jean áo pull trong khi mọi người ở đều mặc trang phục dạ hội.
Những tiếng xì xào, những cánh tay liên tục ko ngừng chỉ trỏ vào nó, thậm chí có người đã gọi bảo vệ. Có mấy con nhỏ cùng trường nó cũng được tham dự buổi tiệc nhờ gia thế tốt, lúc này ko ngừng bới móc, cười khinh bỉ. Nhưng nó ko thèm nhìn họ lấy một lần, nó đưa mắt nhìn hết hội trường, trong lòng ko ngừng nguyền rủa sao nơi này lại rộng vậy chứ. Mặc dù nó ko thấy Kỳ Khôi đứng chỗ nào nhưng anh thì lại thấy nó, anh chạy nhanh tới chỗ nó. Nãy giờ mặc dù tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất trong lòng anh như có lửa đốt, nó xuất hiện như phương thuốc cứu anh khỏi ngọn lửa của lò bát quái đang hành hạ anh. Không để anh lên tiếng nói lời nào, Nó chụp lấy tay anh, hỏi một câu ko đầu ko đuôi
- Về tới chưa ?
Nhưng việc lạ lùng nhất là Kỳ Khôi lại biết nó đang nói gì mới ghê chứ, hình như đây là ám ảnh lớn nhất của hai anh em nó thì phải.
- Chưa.
Khi mà Kỳ Khôi nói một tiếng chưa nhẹ nhàng như lông hồng thì người ta thấy nó thở phì một cái như trút được gánh nặng, rồi…. họ thấy trong 1 giây nó chạy vụt đi, đến khi định thần lại thì họ đã ko thấy nó đâu thậm chí nó chạy theo hướng nào họ cũng ko rõ.
Cả bọn con gái cùng bu lại xem quyển tạp chí thời trang nổi tiếng nào đó. Bọn họ cứ trầm trồ , bàn tán mãi ko dứt. Nguyên nhân của mọi chuyện là thương hiệu thời trang Milan vừa tung ra bộ sưu tập mùa đông của năm với những kiểu dáng rất đẹp mà điều đặc biệt là tất cả đều độc, điều này có nghĩa trên thế giới mỗi mẫu chỉ có một cái, ngay lập tức cơn sốt hàng thời trang mang thương hiệu Milan đã bùng nổ trên toàn cầu chỉ sau một đêm. Điều hiển nhiên phải xảy ra là Milan đã vươn lên giành vương miện nữ hoàng trong làn thời trang. Một cú sốc lớn cho cả lớp là 3 cái túi nó tặng cho 3 nhỏ bạn hôm trước cũng nằm trong bộ sưu tập này, giá mỗi cái lên tới hàng Ngàn USD, mà vấn đề là… có tiền chưa chắc đã mua được, mang cái túi này ra đường có khi bị chặt tay cướp túi quá. Mấy nhỏ bạn nó đang ngồi chết lặng vì trước đó đã trót dại xem thường mấy cái cục vàng này.
Tại một nơi khác, không khí cũng náo nhiệt ko kém cái lớp kia là bao nhiêu, bao nhiêu con người đang bận rộn tổ chức cho buổi tiệc tối nay dưới sự chỉ đạo của người quản gia lâu năm của Hoàng Kỳ. Giờ phút này, nó vẫn chưa về. Kỳ Khôi như ngồi trên đống lửa, anh thật ân hận vì đã để nó đi như vậy, bây giờ anh thậm chí còn ko biết nó đang ở đâu, gọi điện thì Ò… Í …E, nghe mà thấy bực mình, ko biết anh đã ném cái điện thoại thứ bao nhiêu rồi. Lão đại cũng chưa về tới nơi, điều này làm cho anh yên tâm một chút nhưng ngộ nhỡ nó ko về kịp thì ….hậu quả khôn lường. Có lẽ ko chỉ có nó mà ngay cả anh cũng sẽ bị đày tới sa mạc Sahara mất. Ngồi ko yên anh cứ đi đi lại lại trong phòng làm cho 3 anh bạn ( hôm nay cúp học) cũng phải chóng mặt. Chịu ko nổi, Quang Anh gắt lên:
- Mầy bị gì vậy Khôi, có ngồi yên một chỗ ko hả?
- Mầy ko biết đâu, im đi.
- Biết gì hả? bộ mầy tính dẫn Khay Vi tới trước mặt ông mầy nói đây là người yêu con hay sao mà phải xoắn lên vậy?
- Câm miệng – Kỳ Khôi điên lên. Tới lúc này thì ko ai dám hó hé lời nào. Quang Anh mặc xác người kia anh tới máy tính chơi game.
Và rồi thời khắc quang trọng cũng đến, nó vẫn chưa xuất hiện.
6h tối tại khách sạn Park Hyatt, nơi diến ra buổi tiệc
Không khí của buổi tiệc rất sôi nổi, tất cả những người máu mặt trên thương trường cùng gia đình họ đều có mặt, đây là một cơ hội tốt để họ có thêm những mối quan hệ trên con đường làm ăn của mình cũng như có mối quan hệ tốt với tập đoàn Hoàng Kỳ. Những tiếng nói chuyện, những cái bắt tay những lần cụng ly liên tục diễn ra ko ngừng nghỉ. Những quý cô thì diện lên người những bộ trang phục rực rỡ, bắt mắt, khuôn mặt thì được trang điểm rất cầu kỳ, những bộ trang sức đắc tiền lánh lánh dưới ánh đèn vàng ai cũng cũng muốn mình hơn hẳn người khác, bằng chứng là họ đang đứng khoe nhau những thứ mang tên hàng hiệu được họ khoát lên người. Vẫn chưa tới giờ nhưng mọi người đã đến rất đông đủ. Hầu như ai cũng đang rất tò mò về cô tiểu thư trong truyền thuyết kia, ngay cả hình ảnh của cô cũng ko có. Nói cách khác, cô chưa từng xuất hiện, xung quanh cô chỉ có những câu chuyện do chính họ thêu dệt nên, đúng như huyền thoại về các vị thần.
Một góc của buổi tiệc, có 4 chàng trai đẹp như hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích. Họ khoát lên người những bộ âu phục lịch sự được chuyển về từ những nhà thiết kế nổi tiếng của Ý, chúng làm các chàng trai của chúng ta thêm bảnh bao hơn, thu hút hơn, mấy tay người mẫu ngoài kia chắc chắn là thua đứt mấy anh ý rồi. Mỗi người một vẻ, làm cho các cô gái, phụ nữ có mặt ở đây phải ngây ngất nhìn họ ko rời mắt. Ấn tượng nhất vẫn là người có tên gọi đại thiếu gia Hoàng Kỳ - Kỳ Khôi, khuôn mặt lạnh lùng, từng đường nét hoàn hảo như tạc nhưng trong đôi mắt đẹp của anh ánh lên những tia lạnh thấu người, khiến ai cũng phải tránh xa ko dám lại gần mặt dù họ rất muốn tiếp cận anh. Hôm nay, Quang Anh cũng khác hẳn mọi ngày, bộ âu phục đen tuyền với cái nơ xinh xinh ở cổ trông anh thật đặc biệt. Thiên Vũ và Khắc Thiên cũng vậy, hai người này cũng lạnh lùng ko kém, trong đôi mắt của thiên Vũ là sự vô cảm, khiến cho người khác thấy hoang man, người đối diện ko thể đoán được những suy nghĩ trong đầu của anh. Hai mắt đẹp đang dán vào ly rượu có máu sắc rực rỡ, sâu thẳm là nỗi buồn vô tận. Bên cạnh họ còn có ba cô gái xinh đẹp đang ngồi nói chuyện với nhau một cách vui vẻ trái hẳn với 4 chàng trai kia.
Không khí đang náo nhiệt bỗng một âm thanh lạ vang lên khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Nó …. Đã xuất hiện trong một tình trạng ko thể đặt biệt hơn. Nó xô cánh cửa lớn của hội trường chạy ào vào bên trong với trang phục hết sức ấn tượng, quần jean áo pull trong khi mọi người ở đều mặc trang phục dạ hội.
Những tiếng xì xào, những cánh tay liên tục ko ngừng chỉ trỏ vào nó, thậm chí có người đã gọi bảo vệ. Có mấy con nhỏ cùng trường nó cũng được tham dự buổi tiệc nhờ gia thế tốt, lúc này ko ngừng bới móc, cười khinh bỉ. Nhưng nó ko thèm nhìn họ lấy một lần, nó đưa mắt nhìn hết hội trường, trong lòng ko ngừng nguyền rủa sao nơi này lại rộng vậy chứ. Mặc dù nó ko thấy Kỳ Khôi đứng chỗ nào nhưng anh thì lại thấy nó, anh chạy nhanh tới chỗ nó. Nãy giờ mặc dù tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất trong lòng anh như có lửa đốt, nó xuất hiện như phương thuốc cứu anh khỏi ngọn lửa của lò bát quái đang hành hạ anh. Không để anh lên tiếng nói lời nào, Nó chụp lấy tay anh, hỏi một câu ko đầu ko đuôi
- Về tới chưa ?
Nhưng việc lạ lùng nhất là Kỳ Khôi lại biết nó đang nói gì mới ghê chứ, hình như đây là ám ảnh lớn nhất của hai anh em nó thì phải.
- Chưa.
Khi mà Kỳ Khôi nói một tiếng chưa nhẹ nhàng như lông hồng thì người ta thấy nó thở phì một cái như trút được gánh nặng, rồi…. họ thấy trong 1 giây nó chạy vụt đi, đến khi định thần lại thì họ đã ko thấy nó đâu thậm chí nó chạy theo hướng nào họ cũng ko rõ.
/91
|