Trong lòng cô, anh tốt như vậy sao?
Phó Cảnh Ngộ trước khi bị thương, vẫn nhân vật trên vạn người, được người khác khen đã quen, cũng cảm thấy vậy là chuyện bình thường.
Nhưng là, từ sau khi anh bị thương, cả thế giới thay đổi, anh từ trước đến giờ cường đại chính trực cũng biến thành tinh tế nhạy cảm.
Nghe được Diệp Phồn Tinh khen mình, trong lòng có chút vui vẻ, khóe miệng cũng hướng phía trên dương lên, nghiêm túc nhìn, căn bản không nhìn ra là như nào.
Diệp Phồn Tinh vẫn còn đang nói chuyện cùng cô cô, cũng không có để ý đến Phó Cảnh Ngộ ở đây.
Cô tựa vào cửa kính thủy tinh, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, chiếu trên người cô.
Cô cô ở trong điện thoại nói: "Con tâm lý nắm chắc là tốt rồi."
"Cô đây cúp trước." Trong lòng Diệp Phồn Tinh có chút khổ sở, cô cô thành như vậy, cô lại không giúp được gì.
Cô quay đầu lại, phát hiện không biết Phó Cảnh Ngộ đến lúc nào, sợ hết hồn, "Đại thúc, chú tại sao không lên tiếng? Yên tĩnh, làm tôi sợ muốn chết."
"Thấy em đang gọi điện thoại, liền không có làm ồn em." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, mới vừa cũng bởi vì nhận được hoa mà vui vẻ đến trên mặt không giấu nổi, sau nhận được cú điện thoại này sau, liền trở nên ngột ngạt rất nhiều.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Phồn Tinh than thở, "Là mẹ tôi, bà ấy đem chuyện tôi cùng chú kết hôn nói cho cô cô tôi, để cho cô cô tới khuyên tôi."
Không chỉ như vậy, Diệp mẫu còn nói cho tất cả mọi người trong nhà để người quen thân thích tới gọi điện.
Giờ phút này, Diệp mẫu nói cùng các thân thích: "Người nhà kia thật là quá đáng, bọn họ chính là nhìn Tinh Tinh dễ gạt, muốn đem Tinh Tinh lừa gạt, bất kể như thế nào, tôi sẽ không đáp ứng."
Ngược lại, theo trong miệng bà vừa nói ra, Phó Cảnh Ngộ liền trực tiếp biến thành một người nghèo lại phế, còn nghĩ lừa gạt con gái của bà.
Mà Diệp Phồn Tinh là đã thành kẻ bị lừa đến ngu muội.
Cho nên, bà phát động các thân thích toàn bộ tới khuyên Diệp Phồn Tinh.
-
Buổi tối, Diệp Phồn Tinh làm cơm, từ trong phòng bếp bưng ra, lại nhận được điện thoại.
Đây đã là cuộc gọi thứ năm suốt từ lúc xế chiều.
Cô cũng không hiểu rồi, chuyện như vậy, mẫu thân là dũng khí từ đâu tới, làm cho thiên hạ đều biết.
Nhìn lấy cô cầm điện thoại di động, bộ dáng cau mày, Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Lại là mẹ em để cho người ta gọi điện thoại cho em à?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, trực tiếp tắt máy điện thoại di động, cầm chén đưa đến trước mặt Phó Cảnh Ngộ, cô hôm nay rảnh rỗi, vừa vặn dành thời gian làm một bữa cơm tối, "Ăn cơm đi! Không cần phải để ý đến bà ấy."
Diệp Phồn Tinh bây giờ còn ghi hận Diệp mẫu.
Coi như là mẹ mình cũng giống vậy.
Diệp mẫu hôm nay làm việc này, thật sự là quá mức, quá đáng làm cho Diệp Phồn Tinh không muốn tha thứ cho bà.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay, đem đũa gắp lên, "Ăn thật ngon."
Tài nấu nướng của Diệp Phồn Tinh không thể nói là cực kỳ tốt, rất hợp khẩu vị của Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bộ dáng Phó Cảnh Ngộ ăn cơm, anh thật giống như một chút cũng không có đem chuyện ngày hôm nay để ở trong lòng. Nhưng mà, nội tâm của cô lại rất bất an, "Ba mẹ thế nào?"
Trải qua một buổi chiều, Diệp Phồn Tinh đều không dám nhắc tới cái vấn đề này.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không có chuyện gì, ngày mai sẽ đi qua xem bọn họ."
"..." Diệp Phồn Tinh thở dài một cái, trong lòng rất khó chịu, khoảng thời gian này cô ở Phó gia, rất biết rõ, Phó Cảnh Ngộ ở trong nhà có sức ảnh hưởng như thế nào.
Người một nhà đều thích cô, không phải là bởi vì cô biểu hiện tốt bao nhiêu, cũng không phải là cô có bao nhiêu ưu tú, mà là, bởi vì Phó Cảnh Ngộ.
Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ khẳng định đối với cô rất thất vọng chứ?
Phó Cảnh Ngộ trước khi bị thương, vẫn nhân vật trên vạn người, được người khác khen đã quen, cũng cảm thấy vậy là chuyện bình thường.
Nhưng là, từ sau khi anh bị thương, cả thế giới thay đổi, anh từ trước đến giờ cường đại chính trực cũng biến thành tinh tế nhạy cảm.
Nghe được Diệp Phồn Tinh khen mình, trong lòng có chút vui vẻ, khóe miệng cũng hướng phía trên dương lên, nghiêm túc nhìn, căn bản không nhìn ra là như nào.
Diệp Phồn Tinh vẫn còn đang nói chuyện cùng cô cô, cũng không có để ý đến Phó Cảnh Ngộ ở đây.
Cô tựa vào cửa kính thủy tinh, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, chiếu trên người cô.
Cô cô ở trong điện thoại nói: "Con tâm lý nắm chắc là tốt rồi."
"Cô đây cúp trước." Trong lòng Diệp Phồn Tinh có chút khổ sở, cô cô thành như vậy, cô lại không giúp được gì.
Cô quay đầu lại, phát hiện không biết Phó Cảnh Ngộ đến lúc nào, sợ hết hồn, "Đại thúc, chú tại sao không lên tiếng? Yên tĩnh, làm tôi sợ muốn chết."
"Thấy em đang gọi điện thoại, liền không có làm ồn em." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, mới vừa cũng bởi vì nhận được hoa mà vui vẻ đến trên mặt không giấu nổi, sau nhận được cú điện thoại này sau, liền trở nên ngột ngạt rất nhiều.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Phồn Tinh than thở, "Là mẹ tôi, bà ấy đem chuyện tôi cùng chú kết hôn nói cho cô cô tôi, để cho cô cô tới khuyên tôi."
Không chỉ như vậy, Diệp mẫu còn nói cho tất cả mọi người trong nhà để người quen thân thích tới gọi điện.
Giờ phút này, Diệp mẫu nói cùng các thân thích: "Người nhà kia thật là quá đáng, bọn họ chính là nhìn Tinh Tinh dễ gạt, muốn đem Tinh Tinh lừa gạt, bất kể như thế nào, tôi sẽ không đáp ứng."
Ngược lại, theo trong miệng bà vừa nói ra, Phó Cảnh Ngộ liền trực tiếp biến thành một người nghèo lại phế, còn nghĩ lừa gạt con gái của bà.
Mà Diệp Phồn Tinh là đã thành kẻ bị lừa đến ngu muội.
Cho nên, bà phát động các thân thích toàn bộ tới khuyên Diệp Phồn Tinh.
-
Buổi tối, Diệp Phồn Tinh làm cơm, từ trong phòng bếp bưng ra, lại nhận được điện thoại.
Đây đã là cuộc gọi thứ năm suốt từ lúc xế chiều.
Cô cũng không hiểu rồi, chuyện như vậy, mẫu thân là dũng khí từ đâu tới, làm cho thiên hạ đều biết.
Nhìn lấy cô cầm điện thoại di động, bộ dáng cau mày, Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Lại là mẹ em để cho người ta gọi điện thoại cho em à?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, trực tiếp tắt máy điện thoại di động, cầm chén đưa đến trước mặt Phó Cảnh Ngộ, cô hôm nay rảnh rỗi, vừa vặn dành thời gian làm một bữa cơm tối, "Ăn cơm đi! Không cần phải để ý đến bà ấy."
Diệp Phồn Tinh bây giờ còn ghi hận Diệp mẫu.
Coi như là mẹ mình cũng giống vậy.
Diệp mẫu hôm nay làm việc này, thật sự là quá mức, quá đáng làm cho Diệp Phồn Tinh không muốn tha thứ cho bà.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay, đem đũa gắp lên, "Ăn thật ngon."
Tài nấu nướng của Diệp Phồn Tinh không thể nói là cực kỳ tốt, rất hợp khẩu vị của Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bộ dáng Phó Cảnh Ngộ ăn cơm, anh thật giống như một chút cũng không có đem chuyện ngày hôm nay để ở trong lòng. Nhưng mà, nội tâm của cô lại rất bất an, "Ba mẹ thế nào?"
Trải qua một buổi chiều, Diệp Phồn Tinh đều không dám nhắc tới cái vấn đề này.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không có chuyện gì, ngày mai sẽ đi qua xem bọn họ."
"..." Diệp Phồn Tinh thở dài một cái, trong lòng rất khó chịu, khoảng thời gian này cô ở Phó gia, rất biết rõ, Phó Cảnh Ngộ ở trong nhà có sức ảnh hưởng như thế nào.
Người một nhà đều thích cô, không phải là bởi vì cô biểu hiện tốt bao nhiêu, cũng không phải là cô có bao nhiêu ưu tú, mà là, bởi vì Phó Cảnh Ngộ.
Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ khẳng định đối với cô rất thất vọng chứ?
/111
|