Cô nơi nào nghĩ đến, quán rượu kia, lại là một phần nhà Cố Vũ Trạch đấy! Lúc trước thời điểm bọn họ ở chung với nhau, Cố Vũ Trạch cũng không nói với cô những thứ này a!
Nếu là sớm biết, cô mới không thèm đi tới đây làm.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Tự lực cánh sinh, không mất mặt!"
Phó Cảnh Ngộ nói những lời này, đối với Diệp Phồn Tinh mà nói, phảng phất là một loại khích lệ.
Cô cười một tiếng, lấy lòng nói: "Đại thúc, chú buổi tối muốn ăn cái gì, tôi làm cho chú có được hay không?"
Ngược lại hôm nay cũng không đi làm.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Trong nhà có a di."
"A di làm không giống nhau nha! Tôi nấu cơm ăn rất là ngon."
"Em chắc chắn chứ?"
Phó Cảnh Ngộ đối với lời cô nói tỏ vẻ hoài nghi.
Diệp Phồn Tinh không thể tin được: "Tôi lúc trước không phải làm cho chú ăn qua? Thời điểm tại biệt thự..."
"Quên rồi."
"..." Việc trong vòng hai tháng cũng có thể quên?
Diệp Phồn Tinh không dám tin tưởng nhìn lấy anh, "Đại thúc, chú lúc trước chẳng lẽ căn bản không biết tôi là ai chứ?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Ừm."
Người giúp việc là Tưởng Sâm thuê, anh mới không để ý qua những chuyện này.
Anh trả lời nghiêm trang, Diệp Phồn Tinh trong lòng có chút bị thương. Bất quá suy nghĩ một chút, lúc trước thời điểm không biết anh, anh quả thật là lạ, gặp qua anh hai lần, anh cũng là cái loại có cảm giác người lạ chớ tới gần.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: "Vậy nếu như, tôi không cùng chú kết hôn, chú có phải hay không... Liền sẽ không nhớ đến tôi rồi hả?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Khả năng."
Anh nói như vậy, Diệp Phồn Tinh liền hiểu, anh đối với cô nhớ được cũng bởi vì, cô là vợ của anh, đổi thành người khác gả cho anh, anh cũng sẽ tốt như vậy.
Sủng lão bà của mình, là nguyên tắc của anh.
Diệp Phồn Tinh đột nhiên đối với anh có chút hiếu kỳ, "Đại thúc, chú có phải hay không là... Từng có chuyện gì không vui?"
Trở lại theo anh những ngày gần đây, cô có thể cảm giác được, người nhà họ Phó ở trước mặt anh, đều rất cẩn thận từng li từng tí, dường như rất sợ hãi anh sẽ phải chịu lần tổn thương thứ hai.
Anh đối với chuyện của mình để ý như vậy, bản thân lại từng bị tổn thương, Diệp Phồn Tinh cảm thấy, chính mình cũng không hẳn là hiểu rõ anh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Tôi là tò mò nha! Chú không phải nói, tôi là vợ chú sao? Lúc nào đều có thể nói cho chú. Vậy chú... Có thể hay không nói với tôi một chút chuyện của chú?"
Phó Cảnh Ngộ quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không có chuyện gì, em không cần biết."
Coi như nam nhân, anh chán ghét để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy sự yếu đuối của anh. Diệp Phồn Tinh cũng không được!
"Không sao." Diệp Phồn Tinh mỉm cười nói: "Vậy chờ lúc chú muốn nói, lại nói với tôi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, cũng không trả lời, bởi vì anh cảm thấy, sẽ không có một ngày như vậy.
Tưởng Sâm ngồi ở trước mặt, nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, trong lòng bất đắc dĩ than thở, vốn còn muốn Phó tiên sinh tốt với Diệp Phồn Tinh như vậy, có lẽ sẽ đối với Diệp Phồn Tinh rộng mở cánh cửa trong lòng đây! Xem ra cũng không phải như vậy.
"Tưởng tiên sinh, anh ở phía trước dừng một chút, thả tôi xuống, tôi đi mua một ít đồ." Lúc về gần đến nhà, Diệp Phồn Tinh đối với Tưởng Sâm mở miệng.
Tưởng Sâm nói, "Muốn mua gì, tôi đi mua là được."
"Không cần!" Diệp Phồn Tinh nói, "Tôi thuận tiện đi dạo một chút."
Mặc dù ở đi học ở đây, nhưng nhắc mới nhớ, cô thật đúng là không có thời gian đi dạo qua.
Tưởng Sâm nhìn phản ứng của Phó Cảnh Ngộ, ngay tại chỗ Diệp Phồn Tinh muốn ngừng xe, Diệp Phồn Tinh nói: "Mọi người không cần chờ tôi, tôi thể tự mình trở lại."
Nơi này cách chỗ ở Phó Cảnh Ngộ cũng không phải là rất xa.
Phó Cảnh Ngộ cùng Tưởng Sâm đi về trước.
Nếu là sớm biết, cô mới không thèm đi tới đây làm.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Tự lực cánh sinh, không mất mặt!"
Phó Cảnh Ngộ nói những lời này, đối với Diệp Phồn Tinh mà nói, phảng phất là một loại khích lệ.
Cô cười một tiếng, lấy lòng nói: "Đại thúc, chú buổi tối muốn ăn cái gì, tôi làm cho chú có được hay không?"
Ngược lại hôm nay cũng không đi làm.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Trong nhà có a di."
"A di làm không giống nhau nha! Tôi nấu cơm ăn rất là ngon."
"Em chắc chắn chứ?"
Phó Cảnh Ngộ đối với lời cô nói tỏ vẻ hoài nghi.
Diệp Phồn Tinh không thể tin được: "Tôi lúc trước không phải làm cho chú ăn qua? Thời điểm tại biệt thự..."
"Quên rồi."
"..." Việc trong vòng hai tháng cũng có thể quên?
Diệp Phồn Tinh không dám tin tưởng nhìn lấy anh, "Đại thúc, chú lúc trước chẳng lẽ căn bản không biết tôi là ai chứ?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Ừm."
Người giúp việc là Tưởng Sâm thuê, anh mới không để ý qua những chuyện này.
Anh trả lời nghiêm trang, Diệp Phồn Tinh trong lòng có chút bị thương. Bất quá suy nghĩ một chút, lúc trước thời điểm không biết anh, anh quả thật là lạ, gặp qua anh hai lần, anh cũng là cái loại có cảm giác người lạ chớ tới gần.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: "Vậy nếu như, tôi không cùng chú kết hôn, chú có phải hay không... Liền sẽ không nhớ đến tôi rồi hả?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Khả năng."
Anh nói như vậy, Diệp Phồn Tinh liền hiểu, anh đối với cô nhớ được cũng bởi vì, cô là vợ của anh, đổi thành người khác gả cho anh, anh cũng sẽ tốt như vậy.
Sủng lão bà của mình, là nguyên tắc của anh.
Diệp Phồn Tinh đột nhiên đối với anh có chút hiếu kỳ, "Đại thúc, chú có phải hay không là... Từng có chuyện gì không vui?"
Trở lại theo anh những ngày gần đây, cô có thể cảm giác được, người nhà họ Phó ở trước mặt anh, đều rất cẩn thận từng li từng tí, dường như rất sợ hãi anh sẽ phải chịu lần tổn thương thứ hai.
Anh đối với chuyện của mình để ý như vậy, bản thân lại từng bị tổn thương, Diệp Phồn Tinh cảm thấy, chính mình cũng không hẳn là hiểu rõ anh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Tôi là tò mò nha! Chú không phải nói, tôi là vợ chú sao? Lúc nào đều có thể nói cho chú. Vậy chú... Có thể hay không nói với tôi một chút chuyện của chú?"
Phó Cảnh Ngộ quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không có chuyện gì, em không cần biết."
Coi như nam nhân, anh chán ghét để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy sự yếu đuối của anh. Diệp Phồn Tinh cũng không được!
"Không sao." Diệp Phồn Tinh mỉm cười nói: "Vậy chờ lúc chú muốn nói, lại nói với tôi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, cũng không trả lời, bởi vì anh cảm thấy, sẽ không có một ngày như vậy.
Tưởng Sâm ngồi ở trước mặt, nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, trong lòng bất đắc dĩ than thở, vốn còn muốn Phó tiên sinh tốt với Diệp Phồn Tinh như vậy, có lẽ sẽ đối với Diệp Phồn Tinh rộng mở cánh cửa trong lòng đây! Xem ra cũng không phải như vậy.
"Tưởng tiên sinh, anh ở phía trước dừng một chút, thả tôi xuống, tôi đi mua một ít đồ." Lúc về gần đến nhà, Diệp Phồn Tinh đối với Tưởng Sâm mở miệng.
Tưởng Sâm nói, "Muốn mua gì, tôi đi mua là được."
"Không cần!" Diệp Phồn Tinh nói, "Tôi thuận tiện đi dạo một chút."
Mặc dù ở đi học ở đây, nhưng nhắc mới nhớ, cô thật đúng là không có thời gian đi dạo qua.
Tưởng Sâm nhìn phản ứng của Phó Cảnh Ngộ, ngay tại chỗ Diệp Phồn Tinh muốn ngừng xe, Diệp Phồn Tinh nói: "Mọi người không cần chờ tôi, tôi thể tự mình trở lại."
Nơi này cách chỗ ở Phó Cảnh Ngộ cũng không phải là rất xa.
Phó Cảnh Ngộ cùng Tưởng Sâm đi về trước.
/111
|