CHƯƠNG 15
Tới Trân Bảo các, nhìn vào sổ cái một cách cẩn thận, sau đó thử nhìn xem những sản phẩm mới là chưởng quầy mang tới, Thẩm Nhu cảm thấy khá hài lòng, cũng cẩn thận chọn một ít trang sức. "Chỗ này mang tới trong phủ, một hộp này cũng đưa tới Thẩm gia. Hộp này, đưa tới Tây Uyển phủ để các nàng dùng.”
Dù sao thì đầu tháng lão gia cũng sẽ cho nàng ba vạn lượng làm tiền tiêu vặt, tiền tiêu hàng tháng của các thiếp thị trong phủ cũng chưa tới ba trăm, ít nhiều nàng cũng thiếu nam nhân một chút ân tình, một hộp này cũng không thể so với cái mang về nhà mẹ đẻ, nhưng ít nhất cũng đã tới hai nghìn hai, chia cho mấy người ở Tây Uyển, cũng coi như nàng đang làm việc tốt.
Thấy chủ mẫu đã sắp xếp xong, Lâm quản sự đi theo phía sau nàng vui tươi hớn hở nhận được thư, còn vô cùng cung kính nói với chủ mẫu “Bẩm phu nhân, lão phu nhân vừa gửi thư tới nói, cữu gia lại có thêm một tiểu công tử, còn Huyên thiếu gia lên thuyền tới đây, chuẩn bị ở lại nơi này theo học."
Thẩm Huyên là đích tôn của Thẩm gia, khi còn nhỏ đã rất thông minh ngoan ngoãn. Khi lớn lên, cậu ta cũng là một người có đầy tham vọng. Trước khi được gả đi, cậu ta là đứa cháu mà Thẩm Nhu yêu quý nhất, hiện giờ nghe tin cháu trai tới khiến nàng vô cùng vui mừng.
Trong khi xem lá thư cháu trai viết cho chính mình, tiểu phụ nhân xinh đẹp lại nói "Nếu đã như vậy, trước tiên thu dọn sạch sẽ sân viện phía Nam, cũng nói với lão gia một tiếng, nói Huyên thiếu gia sẽ tới ở trong phủ của ta là được rồi."
Mặc dù con cái của Bùi gia cũng không ít, nàng cũng không hề lo lắng cho đứa con trai duy nhất của mình, nàng lại rất quan tâm tới Huyên thiếu gia, bởi cậu ta là một đứa trẻ ngoan lại khiêm tốn, tâm trạng của mỹ phụ cũng tốt lên rất nhiềụ
Sau khi kiểm tra sổ sách xong, tiểu phụ nhân vào đi vào trong tửu lâu ăn trưa. Sau đó, nàng mới quay về phủ. Hiện giờ trượng phu của nàng còn chưa về, Thẩm Nhu lại nghĩ tới chuyện lần trước dặn dò Khương Nhược, liền đi tới viện của con trai.
Hôm qua vừa mới làm bài thi, theo lệ thường hôm này có thể miễn một ngày không phải làm bài, Bùi Tuần dính lấy Khương Nhược tới hơn nửa ngày, không phải một bên vừa xoa ngực nàng vừa đọc sách, thì cũng là nằm xuống giường há miệng ngậm lấy núm vú của nàng không ngừng mút vào, thật sự là cực kỳ nghịch ngợm
Khó khăn lắm mới dỗ dành được hắn ngủ trưa, hiện giờ hắn lại cứ ôm chặt lấy mình, gương mặt tuấn tú còn dán chặt vào ngực mình. Không để đối phương tiếp tục nghịch núm vú của mình, Khương Nhược lập tức đẩy đầu hắn ra, không ngờ lúc này lại nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền tới.
"Phu nhân, người đã tới… Nhược Nương đang hầu hạ nhị thiếu gia ngủ trưa..."
Nghe thấy giọng nói của Lập Thu, Khương Nhược không tránh khỏi có chút lo lắng, cũng biết mình mặc như thế này lại ôm chủ tử có chút kỳ cục, lúc này mỹ phụ mới vội vàng đứng lên, có chút khẩn trương sửa sang lại xiêm y, lúc này mới nhẹ nhàng bước ra gian bên ngoài.
Mặc dù phu nhân Thẩm thị lúc nào trông cũng rất nghiêm khắc, nhưng từ xưa tới nay đối đãi với hạ nhân lại rất khoan dung. Lúc này nhìn thấy phu nhân nhà mình, Khương Nhược cũng không quá mức khẩn trưởng, còn vô cùng dịu dàng thỉnh an nàng.
"Lập Thu, trước tiên hầu hạ cô cô nhà ngươi thay quần áo đi..." Trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, Thẩm Nhu âm thầm đánh giá tiểu phụ nhân trước mặt môt lần, tuy nói hiện giờ trên người nàng không chút phấn son, nhưng lại vô cùng xinh đẹp động lòng người, đôi mắt trong veo như nước, lúc này buồn ngủ còn mang theo một chút mơ màng, thật sự là rất dụ dỗ người khác.
Nếu không phải nàng vẫn còn nhà chồng, còn là một quả phụ, e là nàng đã sớm đem tiểu phụ nhân này nạp vào Tây Uyển làm thiếp thị, hoặc là phòng trong của Bùi Dụ Như vậy nàng cũng sẽ có thêm một phụ tá đắc lực, quản thúc nam nhân kia chi cho nhị thiếu thêm một chút sản nghiệp.
Nói xong, mỹ phụ lại vén rèm lên đi vào bên trong nhìn con trai đang ngủ say một lúc. Sau đó, nàng từ từ bước ra, nhìn nha hoàn đang giúp Khương Nhược rửa mặt mặc quần áo, nàng thoáng nhìn thấy núm vú bị con trai mình mút tới sưng lên, không khỏi có chút đau lòng. Tự mình đi tới lấy cao ngọc trai bôi lên núm vú của nàng. "Đã khiến ngươi phải chịu ủy khuất rồi, hiện giờ nghiệp chướng mà ta phải chịu cũng không kém..." Người đã sắp thành gia vẫn còn muốn mút sữa, đây không phải là chuyện rất khó xử sao?
/123
|