Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 56 - Chương 56

/109


Tiễn bước vị đại thần trong cung kia, bọn người quản sự đều lau mồ hôi lạnh trở về.

Vừa bước tới cửa, đột nhiên dưới chân Hân Duyệt mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống.

“Làm sao vậy?” Tề Vân Đình vội vàng đỡ lấy nàng.

Nàng vẻ mặt đáng thương, hữu khí vô lực liếc mắt xem thường: “Ta đói bụng, từ tối qua đã không ăn cơm rồi.”

Tề Vân Đình buồn cười: “Nàng thật không có chút tiền đồ.”

“Còn không phải là vì chàng......”

“Được rồi, muốn ăn cái gì?”

Ba ngày sau, trong cung truyền tin đến, trà hoa được hoan nghênh, bảo Tề gia chuẩn bị nhiều một chút, đưa vào cung.

Sự kiện lá trà làm địa vị của Hân Duyệt ở Tề phủ tăng lên nhiều, có thể nói vô tâm trồng liễu liễu lên xanh*, nàng chưa bao giờ nghĩ tới làm sao mới có chỗ đứng ở Tề gia, tất cả toàn là thuận theo tự nhiên. Lần này ra sức như vậy cũng chỉ vì giúp đỡ ông xã nhà mình mà thôi. (cổ huấn Trung Quốc: Hữu ý tài hoa hoa bất khai. Vô tâm sáp liễu liễu thành ấm. Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở. Vô tình cấy liễu liễu lên xanh)

Có điều, như vậy cũng tốt, dù sao bây giờ nàng cũng đã thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình, cũng không tính rời đi, được mọi người ủng hộ không phải rất tốt sao.

Tiểu Nghiên thần thần bí bí tiến lại gần: “Thiếu nãi nãi, có một chuyện mới người có muốn nghe không?”

“Nói.” Còn hỏi sao, nhàm chán ở trong đại trạch viện, liều thuốc phục khởi cuộc sống chỉ có thể là tin tức bát quái thôi.

“Bà mối đứng đầu Uyển châu đến cầu hôn Thải Vân tiểu thư.”

“Sặc! Thải Vân tháng sau sẽ thành thân, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết còn dám xưng bà mối đứng đầu? Có bị đuổi ra ngoài chưa?”

“Nghe nói lão gia bị tức đến vểnh râu trợn mắt, bà mối kia lại nói do bị người ta kề dao lên cổ bắt đến đây.”

“A, có ý tứ, còn có chuyện này sao.” Đây chính là chuyện thú vị nhất từ khi đến cổ đại tới nay.

“Người bình thường đương nhiên sẽ không làm như vậy, có điều người cầu hôn là thiên hạ nổi tiếng, đệ nhất giang hồ, giết người không chớp mắt, người người kính ngưỡng – trang chủ Nhất Nặc sơn trang.”

Nhìn vẻ mặt say mê của Tiểu Nghiên, Hân Duyệt buồn bực: Nhất nặc sơn trang còn có nhiều danh hiệu như vậy? Giết người không chớp mắt cùng với người người kính ngưỡng còn được đánh đồng với nhau sao.

“Thiếu nãi nãi là người bên ngoài có điều không biết, Nhất Nặc sơn trang ở đỉnh cao nhất trên núi Hứa Nguyện, cha mẹ của Sở trang chủ được tôn sùng là thần thoại tình yêu của Uyển châu, rất nhiều người đến núi Hứa Nguyện cầu phúc, nhưng mà mọi người đều không đến ngọn núi cao nhất, nơi đó là thánh địa. Nghe nói Sở trang chủ võ công đệ nhất thiên hạ, dung mạo tuấn vĩ, có tài thổi tiêu xuất thần nhập hóa, quả thực chính là cực phẩm, ngay cả đại thiếu gia cũng còn kém nhiều.”

“Khụ!” Có tốt như vậy sao, mọi người chính là như vậy, càng chưa nhìn thấy thì đồn thổi càng kỳ diệu.

Tiểu Nghiên tự biết nói lỡ, che miệng không dám nói tiếp nữa.

“Đi, đến chỗ Thải Vân.” Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thiếu một chuyện không bằng nhiều một chuyện.

Thải Vân ở Phi Ngọc các ánh mắt hồng hồng, Hân Duyệt cười nói: “Ai ôi, làm sao




/109

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status