Hiệu quả cách âm không tốt, giọng nói của mỹ nữ ở cách vách truyền đến: "Ba ngày sau, Tư Tư đã là người của Dương gia, Chúc công tử còn tìm ta làm chi?"
"Tư Tư à, nàng gả vào Dương gia, thật sự làm cho Chúc mỗ đứt-từng-đoạn-ruột." Một giọng nói quen tai cũng vang lên.
Miếng bánh trong tay Thu Sương rơi xuống đất, thật hiếm khi nàng ăn ngon, vậy mà.
Chính là......
"Hừ! Ruột gan của chàng chỉ sợ đã đứt mấy chục lần rồi."
"Sau này không được gặp Tư Tư nữa, Chúc mỗ ngày không thiết ăn cơm, đêm không thể ngủ ngon." Trong giọng nói vô cùng thê thảm.
Sắc mặt Thu Sương đột nhiên tái nhợt, nắm chặt ly trà trên tay.
"Chàng ít nói lời đa tình kia đi, ta coi như nhìn thấu, nếu thật trong lòng chàng có ta, sao lại không cưới ta về nhà? Thật không bằng Dương viên ngoại kia, tuy là làm thiếp, dù sao cũng cho ta một danh phận, không giống người nào đó, để ta đợi chờ mòn mỏi ba năm, cuối cùng cũng chỉ là thất vọng."
"Tư Tư, ta tuy không thể cưới nàng, nhưng ba năm nay trong lòng ta chỉ có nàng, ta vì nàng làm biết bao bài thơ, ngày nhớ đêm mong, làm nhiều như vậy để làm chi."
"Đừng vội nhắc thơ của chàng, có tài tử nào không phong lưu, chàng không thật sự yêu thương ta, chỉ là bản tính phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt không sửa được, nên chàng mới có hứng làm thơ thôi."
Chén trà đổ lên tay Thu Sương, lại không hay biết, cũng không chú ý tới tất cả mọi người đang nhìn nàng, còn đang nhìn chằm chằm vào bình phong, tựa như đang trầm tư suy nghĩ.
"Vạn lũ ngàn nhu tình ti mộng, sáng nay từ biệt mộng thành không......"
"Đủ rồi, ta đã sớm nghe nhàm lời chàng nói, cứ giữ lại đi lừa những tiểu muội muội ngây thơ đi. Sau này, chàng và ta một đao đứt đoạn, dứt tình từ đây."
Nàng kia kiên cường quay mặt bỏ đi.
"Muội muội tốt của ta, nàng bỏ lại mình ta, thì sao này ta biết sống sao đây......"
Thu Sương không thể tin vào tai mình, cắn môi đến trắng bệch, quên mất chung quanh còn có người ở đây, quyết tuyệt đứng dậy, đi đến gian phòng cách vách.
Năm người trong phòng mở to mắt nhìn nhau, tình hình gì đây?
"Biểu ca, ta nghe thấy tiếng của huynh."
"A? Biểu muội, sao muội lại ở đây?"
"Năm đó, huynh nói nước tuyết thanh liệt, thích hợp pha trà. Ta vì huynh thu thập nước tuyết đọng trên hoa mai, sương trên phiến lá buổi sớm, đứng đợi dưới tàn cây hoa quế. Huynh nói, nếu ai may mắn có được Thu Sương thì đó chính là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời. Biểu ca, nước tuyết hoa mai kia đến nay vẫn còn ở phòng ta, đến mùa đông năm nay đã tròn ba năm, ta đã tính sang năm về nhà mẹ sẽ lấy ra tặng huynh, chỉ là......"
"Biểu muội, muội đang nói cái gì đó, chẳng lẽ nước tuyết kia không phải lấy cho muội phu sao?"
"Biểu ca, ba năm trước, ta còn chưa đính hôn, không có muội phu, huynh đừng có giả hồ đồ."
"Việc đó...... Biểu ca trước kia chỉ là...... Muội thật sao?"
"Ta nào có thể nói dối đây," Giọng nói Thu Sương đã sắp khóc tới nơi, "Năm ngoái trước khi ta thành thân, biểu ca từng thâm tình nói với ta, chim nhỏ tùy vân đi, đầy đất thu sương ngân. Lương thần không thể cộng, hận xung xung. Vì một câu hận xung xung của huynh, ta có thể ngay cả tánh mạng cũng không cần."
"Biểu muội, đừng nói nữa."
"Không, ta muốn nói," Giọng của nàng đã nghẹn ngào, "Vì một câu hận xung xung của huynh, đêm động phòng hoa chúc ta ôm dao mà ngủ, lấy mạng ra đặt cược, ước pháp tam chương với Vân Thụ, nếu chàng không chạm vào ta, ta sẽ làm một thê tử hoàn hảo bên ngoài của chàng, dù chàng nạp bao nhiêu tiểu thiếp ta cũng mặc kệ. Nếu chàng chạm vào ta dù chỉ một chút, ta sẽ chết trước mặt chàng. Biểu ca, ta vì huynh thủ thân như ngọc, vậy mà huynh đã sớm yêu Tư Tư kia, còn đứt từng đoạn ruột."
"Muội muội tốt, ta......"
"Ta thật lòng hỏi huynh, rốt cuộc huynh có bao nhiêu muội muội tốt, chỉ sợ Tư Tư kia cũng chỉ là mây khói mà thôi. Ha ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười, ta sao lại ngốc như vậy, hôm nay mới hiểu được."
Mọi người đều nhìn về phía Vân Thụ, hắn xấu hổ quay mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bất hạnh trong lời nói, Hân Duyệt ngơ ngác nghĩ, thành thân nửa năm không có vợ chồng chi thật, chuyện này đúng là hiếm thấy.
"Biểu muội, muội chớ nghĩ nhiều, ta đối với muội chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là muội hiểu lầm thôi."
"Đúng vậy, đương nhiên là không có gì đặc biệt rồi, còn không phải cũng giống những nữ tử khác, uổng cho ta mắt bị mù, mới có thể nghĩ là thật."
Nàng đẩy mạnh bức rèm che, lao xuống nhanh xuống lầu.
Năm người bên này vội đuổi theo đi xuống, lên thuyền về nhà.
Dọc theo đường đi, Thu Sương yên lặng rơi lệ, không nói được một lời.
Hân Duyệt bình thường miệng nói không ngớt lúc này cũng không biết nói gì cho phải, quên đi, chuyện vợ chồng nhà người ta vẫn nên để vợ chồng người ta giải quyết.
Dùng xong cơm chiều, Tề Hưng mang đến một túi đồ, liền lui ra ngoài. Đại thiếu gia và thiếu nãi nãi đều không thích có người hóng hớt.
"Đây là cái gì?"
"Mở ra nhìn xem chẳng phải sẽ biết."
" Oa, đây không phải là điểm tâm ngọt ở Giang ký sao, chàng mang về à?" Hân Duyệt vui vẻ.
"Đi vội quá, chưa kịp mang theo, ta bảo Tề Hưng đi mua, biết nàng ăn không đủ mà." Hắn nhẹ nhàng cười.
"Chàng không nói sớm, ta sẽ không ăn cơm chiều, vậy mới ăn được nhiều."
"Chính là sợ nàng không chịu ăn cơm, mới không nói với nàng."
Hân Duyệt cầm một miếng bánh, do dự: "Ăn nhiều sẽ mập."
"Sợ cái gì, ăn đi, mập một chút ôm mới thoải mái."
Nàng vốn nhịn không được hấp dẫn, cắn một ngụm, vừa lòng nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong miệng.
Hắn đột nhiên đưa ngón tay thon dài xẹt qua khóe miệng của nàng, lấy được một mảnh vụn, tựa hồ là sợ lãng phí, hắn đem ngón tay đưa đến bên môi, liếm mảnh vụn, hương vị ngọt ngào tan trong miệng.
Nàng ngây dại, sợ hãi than khi nào hắn lại tiết kiệm lương thực đến vậy.
Ngây người thật lâu, "Chàng có cảm thấy chàng hôm nay, không quá bình thường."
"Có sao?" Hắn a a cười, "Ta chỉ là nhớ nàng."
"Nhưng mà, chúng ta từ trưa tới giờ đều ở cùng nhau mà."
"Duyệt Duyệt, hai ngày nữa, ta phải ra ngoài, đi thu lá trà. Nàng có nhớ ta không?"
Hương vị ngọt ngào trong miệng đột nhiên vô vị, điểm tâm trên tay rơi xuống.
"Chàng phải ra ngoài? Đi bao lâu?"
Nhìn thấy đôi mắt thất thần của nàng, hắn thở dài, xoay mặt đi.
"Sẽ không lâu đâu, hai ngày sẽ trở lại."
Nàng cầm khăn trên bàn lau tay, đứng dậy ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm mặt hắn, "Ta sẽ ngủ không được, ta sẽ không quen, còn có thể...... Tân hôn của chúng ta còn chưa đầy tháng, trăng mật cũng chưa qua, chàng lại phải ra ngoài. Không thể không đi sao?"
"Duyệt Duyệt, đừng như vậy, vui vẻ lên nào, ta vẫn không dám nói với nàng, vì sợ nàng không vui vẻ."
"Nói hay lắm, hai ngày chàng phải trở về, vượt qua ba ngày ta sẽ không để ý chàng."
Hắn trốn tránh ánh mắt của nàng, yên lặng gật gật đầu.
Hắn gượng gạo mỉm cười: "Ăn đi, sao lại không ăn?"
"Không muốn ăn." Vùi trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập.
Lặng lẽ, hô hấp hương vị của hắn.
Ôm nàng thật chặt vào lòng, hắn làm sao nỡ bỏ đi, nhưng hắn không thể cự tuyệt, bởi vì đó là trách nhiệm của hắn.
"Duyệt Duyệt, ta nói cho nàng biết bạc ở đâu, lúc ta không ở nhà, nàng muốn ăn cái gì, không cần đi tìm quản gia, trực tiếp lấy bạc kêu Tiểu Nghiên đi mua."
Hắn lấy ra một cái chìa khóa, mở chiếc rương lớn ở cạnh giường, "Nàng xem, đây là một ngàn lượng bạc, còn có ngân phiếu, chìa khóa này giao cho nàng."
"A, năm mươi lượng chàng cá cược còn chưa đưa cho ta đâu."
"Cho nàng, nhiêu đó còn không đủ sao."
"Chàng đem năm mươi lượng của ta lấy ra nữa."
Tề Vân Đình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng vẫn không chịu coi của ta là của nàng. Lấy ra năm mươi lượng trong túi, giao cho nàng.
Hân Duyệt vui vẻ ra mặt đem năm mươi lượng của nàng cất vào người, xem Tề Vân Đình khóa rương bạc, đưa chìa khóa cho nàng cất vào hộp trang sức.
"Nàng ngốc, của ta đều là của nàng."
"Đúng vậy, của chàng đều là của ta, của ta vẫn là của ta. Ha ha." Nụ cười của nàng mang theo chua sót, đúng là còn không bỏ được chuyện hắn phải ra ngoài.
Mọi người nghĩ có mờ ám gì không?
"Tư Tư à, nàng gả vào Dương gia, thật sự làm cho Chúc mỗ đứt-từng-đoạn-ruột." Một giọng nói quen tai cũng vang lên.
Miếng bánh trong tay Thu Sương rơi xuống đất, thật hiếm khi nàng ăn ngon, vậy mà.
Chính là......
"Hừ! Ruột gan của chàng chỉ sợ đã đứt mấy chục lần rồi."
"Sau này không được gặp Tư Tư nữa, Chúc mỗ ngày không thiết ăn cơm, đêm không thể ngủ ngon." Trong giọng nói vô cùng thê thảm.
Sắc mặt Thu Sương đột nhiên tái nhợt, nắm chặt ly trà trên tay.
"Chàng ít nói lời đa tình kia đi, ta coi như nhìn thấu, nếu thật trong lòng chàng có ta, sao lại không cưới ta về nhà? Thật không bằng Dương viên ngoại kia, tuy là làm thiếp, dù sao cũng cho ta một danh phận, không giống người nào đó, để ta đợi chờ mòn mỏi ba năm, cuối cùng cũng chỉ là thất vọng."
"Tư Tư, ta tuy không thể cưới nàng, nhưng ba năm nay trong lòng ta chỉ có nàng, ta vì nàng làm biết bao bài thơ, ngày nhớ đêm mong, làm nhiều như vậy để làm chi."
"Đừng vội nhắc thơ của chàng, có tài tử nào không phong lưu, chàng không thật sự yêu thương ta, chỉ là bản tính phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt không sửa được, nên chàng mới có hứng làm thơ thôi."
Chén trà đổ lên tay Thu Sương, lại không hay biết, cũng không chú ý tới tất cả mọi người đang nhìn nàng, còn đang nhìn chằm chằm vào bình phong, tựa như đang trầm tư suy nghĩ.
"Vạn lũ ngàn nhu tình ti mộng, sáng nay từ biệt mộng thành không......"
"Đủ rồi, ta đã sớm nghe nhàm lời chàng nói, cứ giữ lại đi lừa những tiểu muội muội ngây thơ đi. Sau này, chàng và ta một đao đứt đoạn, dứt tình từ đây."
Nàng kia kiên cường quay mặt bỏ đi.
"Muội muội tốt của ta, nàng bỏ lại mình ta, thì sao này ta biết sống sao đây......"
Thu Sương không thể tin vào tai mình, cắn môi đến trắng bệch, quên mất chung quanh còn có người ở đây, quyết tuyệt đứng dậy, đi đến gian phòng cách vách.
Năm người trong phòng mở to mắt nhìn nhau, tình hình gì đây?
"Biểu ca, ta nghe thấy tiếng của huynh."
"A? Biểu muội, sao muội lại ở đây?"
"Năm đó, huynh nói nước tuyết thanh liệt, thích hợp pha trà. Ta vì huynh thu thập nước tuyết đọng trên hoa mai, sương trên phiến lá buổi sớm, đứng đợi dưới tàn cây hoa quế. Huynh nói, nếu ai may mắn có được Thu Sương thì đó chính là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời. Biểu ca, nước tuyết hoa mai kia đến nay vẫn còn ở phòng ta, đến mùa đông năm nay đã tròn ba năm, ta đã tính sang năm về nhà mẹ sẽ lấy ra tặng huynh, chỉ là......"
"Biểu muội, muội đang nói cái gì đó, chẳng lẽ nước tuyết kia không phải lấy cho muội phu sao?"
"Biểu ca, ba năm trước, ta còn chưa đính hôn, không có muội phu, huynh đừng có giả hồ đồ."
"Việc đó...... Biểu ca trước kia chỉ là...... Muội thật sao?"
"Ta nào có thể nói dối đây," Giọng nói Thu Sương đã sắp khóc tới nơi, "Năm ngoái trước khi ta thành thân, biểu ca từng thâm tình nói với ta, chim nhỏ tùy vân đi, đầy đất thu sương ngân. Lương thần không thể cộng, hận xung xung. Vì một câu hận xung xung của huynh, ta có thể ngay cả tánh mạng cũng không cần."
"Biểu muội, đừng nói nữa."
"Không, ta muốn nói," Giọng của nàng đã nghẹn ngào, "Vì một câu hận xung xung của huynh, đêm động phòng hoa chúc ta ôm dao mà ngủ, lấy mạng ra đặt cược, ước pháp tam chương với Vân Thụ, nếu chàng không chạm vào ta, ta sẽ làm một thê tử hoàn hảo bên ngoài của chàng, dù chàng nạp bao nhiêu tiểu thiếp ta cũng mặc kệ. Nếu chàng chạm vào ta dù chỉ một chút, ta sẽ chết trước mặt chàng. Biểu ca, ta vì huynh thủ thân như ngọc, vậy mà huynh đã sớm yêu Tư Tư kia, còn đứt từng đoạn ruột."
"Muội muội tốt, ta......"
"Ta thật lòng hỏi huynh, rốt cuộc huynh có bao nhiêu muội muội tốt, chỉ sợ Tư Tư kia cũng chỉ là mây khói mà thôi. Ha ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười, ta sao lại ngốc như vậy, hôm nay mới hiểu được."
Mọi người đều nhìn về phía Vân Thụ, hắn xấu hổ quay mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bất hạnh trong lời nói, Hân Duyệt ngơ ngác nghĩ, thành thân nửa năm không có vợ chồng chi thật, chuyện này đúng là hiếm thấy.
"Biểu muội, muội chớ nghĩ nhiều, ta đối với muội chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là muội hiểu lầm thôi."
"Đúng vậy, đương nhiên là không có gì đặc biệt rồi, còn không phải cũng giống những nữ tử khác, uổng cho ta mắt bị mù, mới có thể nghĩ là thật."
Nàng đẩy mạnh bức rèm che, lao xuống nhanh xuống lầu.
Năm người bên này vội đuổi theo đi xuống, lên thuyền về nhà.
Dọc theo đường đi, Thu Sương yên lặng rơi lệ, không nói được một lời.
Hân Duyệt bình thường miệng nói không ngớt lúc này cũng không biết nói gì cho phải, quên đi, chuyện vợ chồng nhà người ta vẫn nên để vợ chồng người ta giải quyết.
Dùng xong cơm chiều, Tề Hưng mang đến một túi đồ, liền lui ra ngoài. Đại thiếu gia và thiếu nãi nãi đều không thích có người hóng hớt.
"Đây là cái gì?"
"Mở ra nhìn xem chẳng phải sẽ biết."
" Oa, đây không phải là điểm tâm ngọt ở Giang ký sao, chàng mang về à?" Hân Duyệt vui vẻ.
"Đi vội quá, chưa kịp mang theo, ta bảo Tề Hưng đi mua, biết nàng ăn không đủ mà." Hắn nhẹ nhàng cười.
"Chàng không nói sớm, ta sẽ không ăn cơm chiều, vậy mới ăn được nhiều."
"Chính là sợ nàng không chịu ăn cơm, mới không nói với nàng."
Hân Duyệt cầm một miếng bánh, do dự: "Ăn nhiều sẽ mập."
"Sợ cái gì, ăn đi, mập một chút ôm mới thoải mái."
Nàng vốn nhịn không được hấp dẫn, cắn một ngụm, vừa lòng nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong miệng.
Hắn đột nhiên đưa ngón tay thon dài xẹt qua khóe miệng của nàng, lấy được một mảnh vụn, tựa hồ là sợ lãng phí, hắn đem ngón tay đưa đến bên môi, liếm mảnh vụn, hương vị ngọt ngào tan trong miệng.
Nàng ngây dại, sợ hãi than khi nào hắn lại tiết kiệm lương thực đến vậy.
Ngây người thật lâu, "Chàng có cảm thấy chàng hôm nay, không quá bình thường."
"Có sao?" Hắn a a cười, "Ta chỉ là nhớ nàng."
"Nhưng mà, chúng ta từ trưa tới giờ đều ở cùng nhau mà."
"Duyệt Duyệt, hai ngày nữa, ta phải ra ngoài, đi thu lá trà. Nàng có nhớ ta không?"
Hương vị ngọt ngào trong miệng đột nhiên vô vị, điểm tâm trên tay rơi xuống.
"Chàng phải ra ngoài? Đi bao lâu?"
Nhìn thấy đôi mắt thất thần của nàng, hắn thở dài, xoay mặt đi.
"Sẽ không lâu đâu, hai ngày sẽ trở lại."
Nàng cầm khăn trên bàn lau tay, đứng dậy ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm mặt hắn, "Ta sẽ ngủ không được, ta sẽ không quen, còn có thể...... Tân hôn của chúng ta còn chưa đầy tháng, trăng mật cũng chưa qua, chàng lại phải ra ngoài. Không thể không đi sao?"
"Duyệt Duyệt, đừng như vậy, vui vẻ lên nào, ta vẫn không dám nói với nàng, vì sợ nàng không vui vẻ."
"Nói hay lắm, hai ngày chàng phải trở về, vượt qua ba ngày ta sẽ không để ý chàng."
Hắn trốn tránh ánh mắt của nàng, yên lặng gật gật đầu.
Hắn gượng gạo mỉm cười: "Ăn đi, sao lại không ăn?"
"Không muốn ăn." Vùi trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập.
Lặng lẽ, hô hấp hương vị của hắn.
Ôm nàng thật chặt vào lòng, hắn làm sao nỡ bỏ đi, nhưng hắn không thể cự tuyệt, bởi vì đó là trách nhiệm của hắn.
"Duyệt Duyệt, ta nói cho nàng biết bạc ở đâu, lúc ta không ở nhà, nàng muốn ăn cái gì, không cần đi tìm quản gia, trực tiếp lấy bạc kêu Tiểu Nghiên đi mua."
Hắn lấy ra một cái chìa khóa, mở chiếc rương lớn ở cạnh giường, "Nàng xem, đây là một ngàn lượng bạc, còn có ngân phiếu, chìa khóa này giao cho nàng."
"A, năm mươi lượng chàng cá cược còn chưa đưa cho ta đâu."
"Cho nàng, nhiêu đó còn không đủ sao."
"Chàng đem năm mươi lượng của ta lấy ra nữa."
Tề Vân Đình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng vẫn không chịu coi của ta là của nàng. Lấy ra năm mươi lượng trong túi, giao cho nàng.
Hân Duyệt vui vẻ ra mặt đem năm mươi lượng của nàng cất vào người, xem Tề Vân Đình khóa rương bạc, đưa chìa khóa cho nàng cất vào hộp trang sức.
"Nàng ngốc, của ta đều là của nàng."
"Đúng vậy, của chàng đều là của ta, của ta vẫn là của ta. Ha ha." Nụ cười của nàng mang theo chua sót, đúng là còn không bỏ được chuyện hắn phải ra ngoài.
Mọi người nghĩ có mờ ám gì không?
/109
|