Diệp Nhân Sênh chép miệng. Cô đưa tay lau đi vệt nước dãi dưới miệng, cuộn chăn trở người lại, tay phải tự dưng vươn ra, đụng phải bả vai mềm mềm.
Ấy, từ lúc nào vai của Mã Thiến Thiến lại rộng đến thế, còn có cơ bắp nữa chứ, Diệp Nhân Sênh không tự giác được mà nắm lấy nhéo nhéo, phát ra một tiếng, lại di chuyển đến gần hơn, ấm áp dễ chịu, ôm lấy thoải mái vô cùng…
Ế, hay là nhìn rõ trước khi lại ôm nhỉ?
Sênh ca ti hí mắt, ánh sáng rực rỡ bỗng ùa vào tầm mắt, khiến cho cô không thể không đưa tay lên che. Giữa khe hở mơ hồ hiện lên một bóng người, tóc mai dài ngang tai, chạy dọc theo vành tai trắng nõn xuống dưới là chiếc cằm ưu mỹ phóng khoáng, cả người đắm chìm vào ánh mặt trời, trông đẹp như một giấc mơ.
Ai ôi, đúng thật là ban ngày có chút suy nghĩ đêm về đã lắm mộng, ngay cả lúc rời giường cũng có thể nhìn ra ảo giác sắc xuân, Diệp Nhân Sênh không nghĩ ngợi gì trực tiếp nhắm mắt lại, hơn nữa còn gác tay che mắt để ảo giác biến đi.
Kết quả là…
“Không thể tưởng được…” Một âm thanh đầy sức hút vang lên bên tai: “Xem ra buổi sáng em còn nhiệt tình hơn đêm qua.”
Ai ôi, thì ra còn có cả ảo âm.
Thật là ảo âm?
…
Tiếp đó, rốt cuộc Sênh mỗ cũng có ý thức lại, hét ầm lên như mấy thiếu nữ bị xâm phạm.
Nhưng không đợi Diệp Nhân Sênh hét xong, Đường Dập đã lật chăn xoay người sang chỗ khác: “Đừng ồn nữa, đợi anh dậy đã.”
“Anh anh anh… tôi tôi tôi…”
“Đã bảo là đừng ồn nữa, cả một tối giày vò mệt rồi, anh chỉ vừa chợp mắt thôi…”
“Giày giày… giày vò cả cả… cả một… một buổi buổi tối…”
Người nào đó rõ ràng không thèm để ý đến cô mà nhắm mắt ngủ luôn.
Thế là lúc Diệp Nhân Sênh còn đang nhìn hai vai trống trơn của mình, ý nghĩ đầu tiên chính là: Ta nhổ vào, ông đây lại có thể làm trò tình một đêm!
Ý nghĩ thứ hai chính là: Tình một đêm tình một đêm, nhưng một chút ấn tượng cũng không có…
Ý nghĩ thứ ba chính là: Thật sự là làm lại nhiều lần sao?
…
Diệp Nhân Sênh ngẩn người, bỗng nhiên hét lên một tiếng quái dị, nhanh chóng kéo chiếc chăn đắp ở trên người ra, sau đó bắt đầu lục tung cả phòng tìm quần áo của mình. Đáng tiếc quần áo chưa tìm ra, ánh mắt của Sênh mỗ đã bị hình dáng nửa thân trần trên giường kia thu hút.
Dường như Đường Dập thật sự ngủ say, ngay cả lúc Diệp Nhân Sênh vất chăn tẩu thoát cũng không biết, anh chỉ nằm ở sát mép giường, quay lưng về phía Diệp Nhân Sênh, Eo thon chân dài thật gợi cảm, ánh mặt trời ấm cúng chiếu rọi vào gian phòng, làm cả người anh lấp lánh kim quang.
Khóa kim loại nơi thắt lưng dưới ánh mặt trời cũng lóe sáng lên.
Trong đầu Diệp Nhân Sênh ting một tiếng, nhất thời thấy vô cùng nghi hoặc, tối qua cô uống nhiều quá, không nói đến việc cô uống nhiều rượu rồi làm bậy bạ với người ta hay không, người bình thường, nhất là Đường Dập, nếu bị ra tay phá hoại “hoa”, làm gì còn tâm tư đứng dậy mặc quần vào, càng đừng nói đến việc có thể móc thắt lưng được.
Cho nên, thật ra cuộc sống cũng chẳng sinh động như trong mấy bộ phim dì Hàn, tuy trên người cô chỉ có mỗi bộ underwear, nhưng nếu thật đã xảy ra chuyện gì đó thì áo trong cũng phải vất đi chứ… Hơn nữa ở đây cũng không giống khách sạn, mà giống phòng ngủ ở nhà hơn nhiều.
Diệp Nhân Sênh vỗ hai má, hít sâu lấy lại bình tĩnh, giả vờ giả vờ nào, không cần phải hưng phấn… Á không đúng… là không cần phải bi phẫn như thế…
Thật ra mọi chuyện là do cô uống nhiều quá, Đường Dập chỉ giúp cô rửa sạch một chút, tuy, ấy, tuy rửa có hơi triệt để một tí.
Ánh tà dương mờ nhạt ngoài cửa sổ kia, chiếu vào trong làm cả căn phòng ngập tràn sự ấm áp.
Đường Dập tỉnh lại, Diệp Nhân Sênh khoác cái chăn lớn làm vẻ 囧囧 đem cây lau nhà chạy vào bồn tắm trong nhà vệ sinh, anh cũng theo sau tiến vào, bật nước ấm bắt đầu rửa mặt, cô ở một bên rửa cây lau nhà, bỗng nhiên có cảm giác quỷ dị bọn họ như đôi vợ chồng già.
…
Sao có thể hài hòa như thế chứ! Sênh ca buồn rầu cầm cây lau nhà trong tay, một phen tim gan đập loạn điện quang hỏa thạch củi khô lửa bốc linh tinh…
Cô nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt lại liếc đến trên người Đường Dập, mái tóc đen bóng theo dòng nước che khuất cả mặt bên, chỉ lộ ra chiếc mũi thanh tú. Giọt nước trên tóc rơi xuống lăn dọc theo sống lưng, cái dáng vẻ ướt nhẹp kia tuyệt đối là một sự mê hoặc trí mạng.
Diệp Nhân Sênh nhìn đến ngây người, cây lau nhà trong tay lại bị xoắn lại, không biết cây lau nhà đã vọt tới bên trên vòi nước…
Thế nên cây lau nhà đã kháng nghị: Cô không để ý lại để cây lau nhà đỡ ở nơi vòi nước, nhất thời dòng nước bị bắn ra, văng hết lên người Diệp Nhân Sênh.
Đường Dập cũng bị dánh một chút, anh giật mình, sau đó lau đi những giọt nước còn đọng trên mặt, quay đầu nhìn cô, ánh mắt đen như mực.
Dường như những ý nghĩ đồi bại của cô đã bị ánh mắt này nhìn thấu, Diệp Nhân Sênh nhất thời hốt hoảng: “Cái đó…cái đó em đi ra kia một chú.t”
…
Đợi cho đến khi Diệp Nhân Sênh mặt đỏ tim đập ngồi trong phòng ngủ, lúc này mới cắn chăn rên rỉ.
Cái đó là người nào chứ! Làm quái gì mà cứ ở trước mặt Đường Dập cô đều trở nên điên khùng thế chứ á á á á ——
Bỗng dưng chuông cửa vang lên.
Diệp Nhân Sênh đứng bật dậy, động tác mạnh quá khiến cho cái chân bị thương đau thấu xương. Đường Dập lau tóc đi đến, đưa mắt ra hiệu cho cô.
Đường Dập là người của công chúng không tiện để lộ diện, lúc này cô đã lĩnh hội đủ, sửa lại đầu tóc gọn gàng chỉnh chu, quấn tấm drap lên người, có chút thấp thỏm ra mở cửa.
Làm quái gì lại có cảm giác như bị kẻ khác bắt gian dâm thế này…
Diệp Nhân Sênh có tật giật mình ra mở cửa, ngoài cửa hiện lên một khuôn mặt càng giống trộm hơn cô.
“Quần áo của cô đã được giặt sạch rồi, phiền tiểu thư lại đây ký tên ạ.” Chú em tiệm giặt là lấm la lấm lét nhìn drap trên người Diệp Nhân Sênh, vẻ mặt cười cười như cướp: “Tối qua lúc đến cửa lấy quần áo, nghe bên trong hình như là một vị tiên sinh…”
“A, này…” Ta nhổ vào, bây giờ đến mấy người ở tiệm giặt là cũng lắm chuyện vậy sao!
Diệp Nhân Sênh ký tên xong, cười mỉa giả vờ như “giấu đầu lòi đuôi” nói: “Người tối qua chính là em trai tôi.”
“À, thì ra là thế, ha ha ha.” Chú em kia tươi cười phô ra vẻ mặt “tôi hiểu mà”, cúi đầu khom lưng khách sáo thêm vài câu rồi bước xuống lầu.
Diệp Nhân Sênh đóng cửa lại, đột nhiên cảm giác ánh mắt sau lưng có ý xấu.
“Chị à.” Vẻ mặt của Đường Dập như đang nghiền ngẫm: “Tại sao lại là em trai chứ không phải anh trai.”
Sênh ca nhất thời rất muốn móc mắt mình ra: một tuyệt sắc mỹ nam nude bán thân thêm vài phàn lười biếng cất cái chất giọng khàn khàn gọi chị ơi…
Cái này rất là kích thích à nha!
Thế nên kỳ thật Diệp Nhân Sênh không nghe rõ câu sau của Đường Dập, nên chỉ gãi đầu cười cười: “Quần áo đưa tới rồi, tôi đi thay đã…”
“Ừ, xong rồi chúng ta đi ăn cơm.”
Theo bản năng cô đáp một tiếng, khép cửa phòng ngủ lại, lúc này mới phát hiện tia sáng cuối cùng bên ngoài đã mờ nhạt dần, cả thành phố tràn ngập trong bóng đêm, những cơn gió lùa vào rèm cửa sổ, thổi vào phòng khiến Diệp Nhân Sênh rùng mình, nhanh chóng thay chiếc áo màu hồng phấn của mình, sau đó đẩy cửa bước ra muốn đưa quần áo lại cho Đường Dập, không nghĩ Đường Dập cũng đang thay áo, đang cài khuy áo, thấy Diệp Nhân Sênh mở cửa liền nhận lấy quần áo, cô trở lại trước cửa, mắt liếc thấy anh chỉ cài khuy ở giữa, Đường Dập cúi người, cơ ngực rắn chắc hiện lên dưới cổ áo, từ đó có thể nhìn thấy những đường vân mờ nhạt.
“Anh còn chưa cài áo xong.”
Diệp Nhân Sênh chỉ nói một câu như vậy liền ném căm uất ra sau đầu, sống với người này một mình như vậy quá nguy hiểm, nơi nơi đều bị quyến rũ hu hu hu.
Bóng đêm vốn là kẻ bảo vệ của thiên nhiên, Đường Dập kéo thấp vành mũ xuống, tuy Diệp Nhân Sênh rất muốn nói với anh có cài kín khuy áo như vậy ngược lại chỉ đem đến mỹ cảm cấm dục mà thôi, nhưng một nghi vấn vô cùng cấp bách khác đã buột ra trước.
“Ối, tôi còn chưa gọi điện cho Thiến Thiến, bên đạo diễn Hồ cũng chưa xin phép…”
“Tối qua anh đã nói qua rồi.” Đường Dập thản nhiên nói: “Ở cùng anh, hai tuần, có lương.”
Hai chữ cuối cùng đã thành công khiến Diệp Nhân Sênh cười không thấy mặt trời, sau đó cô lại kịp phản ứng: thế chẳng phải tất cả mọi người đều biết hai người họ ở cùng nhau sao…
Cô còn chưa hỏi, Đường Dập đã trả lời: “Coi như không nói, Tuyên Tử cũng biết anh tiễn em về, ngay từ nhỏ cô ấy đã quen tai quen mắt những việc này rồi, tự nhiên sẽ biết lo liệu sao thôi, không nên nói thì không nói, không nên làm cũng sẽ không làm, những thứ khác Quách Khả Kiêu sẽ xử lý.”
Diệp Nhân Sênh ngẩn ngơ, đột nhiên trong lòng nảy lên một cảm giác khó nói nên lời.
Nhưng chỉ tỉnh lại trong buổi chiều ngắn ngủn này, ngay cả chính cô là ai cô cũng đã quên.
Tựa hồ cứ như vậy trong nháy mắt, cô đã cho rằng những thứ này là thật, không có người khác, chỉ có cô và Đường Dập, bọn họ có thể bình thản mà sống một cuộc sống hạnh phúc.
Cô im lặng mà không hề báo trước, khiến Đường Dập xoay người
Thật ra cũng không khó như vậy, Diệp Nhân Sênh cúi đầu thở sâu, dường như cô cái khó chịu này giống như mỗi lúc tối trời đều trợn tròn mắt mặt đối mặt với trần nhà, cô sớm đã có chuẩn bị tinh thần, bất kể như thế nào, cũng không nên tưởng thật, ngàn vạn lần không nên tưởng thật.
“Thế cũng tốt.” Diệp Nhân Sênh tiếp tục cười đến không thấy mặt trời: “Giờ trời cũng tối rồi, chúng ta ăn một bữa, vừa hay tôi cũng nhớ mẹ, sáng mai mua vé máy bay về nhà…”
“Vội đến thế sao?” Ánh đèn điện của thành phố ở phía sau Đường Dập sáng lên, anh quay đầu lại, cười cười, trái tim Diệp Nhân Sênh như ngừng đập, nụ cười kia đẹp quá, lại khiến cô khó chịu như xoắn phải đao.
Chỉ là hạnh phúc không bao giờ sờ tới được.
Đèn hai bên đường sáng trưng, lúc này đi vào nhà hàng ăn cơm thì có phần khoa trương quá, những quán ăn nhỏ người lại đông nên không dám vào. Hai người cứ như vậy mà đi trên đường cái, đi qua một cái ngõ nhỏ vô cùng bẩn, bên trong lại nhốn nha nhốn nháo đông nghịt người, Diệp Nhân Sênh hít hít mũi, tất cả các mùi hương trộn lẫn vào nhau xộc vào mũi cô.
Cô happy nói: “Có chỗ ăn rồi, anh ở đây chờ tôi.”
“Đợi đã.” Đường Dập gọi giật cô lại, rút ví ra đặt vào tay cô.
“Không cần đâu… tồi còn mấy đồng lẻ mà…”
Đường Dập không nói gì, chỉ là nhìn cô. Thế nên âm thanh của Diệp Nhân Sênh dần dần nhỏ lại, ngoan ngoãn cầm ví băng qua đường.
Không biết ví tiền của anh là thương hiệu gì, cầm trong tay cảm giác như là da thật, Diệp Nhân Sênh vừa mở ra, nhất thời bị mấy tờ tiền màu hồng và vô số cả thẻ nhét trong các ngăn làm mờ mắt.
Vừa nhìn thấy như vậy, tiền của cô quả thực là rất “lẻ”…
Sau mười phút, giữa quảng trường nhỏ tập thể hình dụng cụ bên đường có hai bóng người đang cầm bánh rán trái cây ăn.
“Tôi sợ anh không ăn được cay, nên cũng không cho tương nhiều lắm, thế nào, ăn được không?” Diệp Nhân Sênh hớp một ngụm trà sữa, nóng đến líu lưỡi. Đường Dập bật cười: “Anh cũng không phải là người sao hỏa, đến bánh rán trái cây cũng chưa được ăn đâu.”
“…” Lần này đến phiên Diệp Nhân Sênh choáng váng: “Không phải anh lớn lên mở Mĩ sao, lúc trở về liền ra mắt, làm gì rảnh mà ăn bánh rán trái cây…”
Thời gian quay phim vội đến đâu mà chưa từng được ăn chứ, Đường Dập vỗ trán, nhịn không được ý nghĩ muốn đem não cô ra nghiên cứu một chút về mạch đóng đại não.
“Còn nữa, anh xem món này gọi là mì lạnh, chưa từng ăn đúng không, ha ha, tôm hùm vây cá ăn nhiều chẳng bằng ăn cái này…”
“Ấy, khụ khụ.” Đường Dập quyết định ngăn cô biến thành yêu ma: “Diễn viên thật ra cũng chỉ là một chức nghiệp, mang tính chất công chúng mà thôi, chẳng có quan hệ gì với tôm hùm vây cá cả.”
“Vậy sao.” Diệp Nhân Sênh vẫn đang hoài nghi, đột nhiên trong đầu hiện lên cảnh tượng Tuyên Tử ngồi ở khách sạn lộng lẫy cắn bánh rán trái cây, nhất thời bị nghẹn: “Nước… nước…”
Đường Dập đưa trà sữa cho cô: “Lúc quay phim, đói một ngày đêm là chuyện thường xảy ra.”
“Chả trách dạ dày anh chẳng tốt như vậy.” Diệp Nhân Sênh thì thầm: “Từ nay về sau có vội cũng phải ăn cơm biết không, ăn nhiều ngũ cốc vào, thi thoảng uống chút nước mật ong, ba tôi hơn năm mươi rồi mà thân thể vẫn cường tráng, cứ như vậy mà nuôi lớn…”
Cô bỗng nhiên ý thức được mình đang bị mẹ Diệp nhập vào người, nhanh chóng xấu hổ mải miết ăn bánh, không chú ý đến Đường Dập lặng yên giơ tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Ăn hết những món vặt trên đường, Diệp Nhân Sênh và Đường Dập còn đang tám nhảm chuyện của Thanh Không Viễn và Hoa Vương hết sức vui vẻ, đột nhiên di động vang lên, mở ra đúng là cuộc gọi của Lộ Mỹ Hà.
Diệp Nhân Sênh có chút chột dạ bấm phím nghe: “Đại hoa sen, cước đường dài, cậu dám gửi tin nhắn sao?”
“Người ta nhớ cậu thôi mà.” Giọng của Lộ Mỹ Hà nghe có vẻ oan ức: “Cậu đi lâu như vậy, đến một cú điện thoại về cũng chả có.”
“Cút đi.” Diệp Nhân Sênh rất không nể tình: “Nói chuyện chính đi.”
“Người ta chỉ là muốn cậu…”
“Không nói bà đây treo cổ cậu đấy!”
“Cậu đang ở với ai đấy?” Giọng nói của Đại Hoa Sen bắt đầu trở nên tế nhị.
“Lệnh Hồ.”
“Là trai hả? Hừ, còn dám hung dữ như vậy, Lệnh Hồ… Lệnh Hồ!!! Tớ nhổ vào, các cậu đi gặp mặt nhau hả!”
“Đúng thế.” Hơn nữa đã gặp từ rất sớm!
“Thế nào thế nào, có đẹp trai không?”
“… Cậu lắm chuyện rồi đấy, nói chuyện chính đi.” Đẹp trai chết đi được hu hu.
“Ấy… thực ra, Tiêu Diên Thanh người này cũng rất tốt…”
“Nói vào trọng điểm.”
“Tớ đang ở với anh ấy.”
Diệp Nhân Sênh ngẩn ra, thời gian bảy năm, Lộ Mỹ Hà chưa từng quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Diên Thanh một cái. Nhưng sau bảy năm, chàng trai ngại ngùng kia, đã đợi được đến lúc đó.
Ai có thể chờ ai những bảy năm. (Hà Dĩ Thâm chờ Triệu Mặc Sênh :3)
“Thế cũng tốt.” Diệp Nhân Sênh thấp giọng nói: “Tự biết quý trọng vào, đừng chơi nữa.”
Hiển nhiên Lộ Mỹ Hà đã chuẩn bị sẵn sàng khi bị Diệp Nhân Sênh chế giễu, bởi vì cô đã từng vô số lần tỏ vẻ mình sẽ không bao giờ sống chung với Tiêu Diên Thanh, những lời này cho dù sau khi thân phận của Thanh Không Viễn bị vạch trần, cô cũng vẫn kiên quyết như vậy. Thế nên, Diệp Nhân Sênh bực mình chúc phúc như thế khiến cho Đại Hoa Sen cảm thấy có điều lo lắng.
“Cái đó…” Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại bỗng nhỏ dần: “Có phải anh ta đứng gần cậu không?”
Diệp Nhân Sênh quay đầu lại nhìn Đường Dập, anh đứng ở nơi đó không xa, ra dáng “anh không hề nghe lén”.
“Không gần, sao thế?”
“Không gần là tốt rồi.” Ngay tức khắc âm thanh kia lại trở nên lắm chuyện: “Tớ nói nè, Sênh Nhi, không phải các cậu đã làm chuyện đấy rồi chứ.”
“Cút đi.” Khẩu khí của Diệp Nhân Sênh vô cùng tồi tệ, thật ra tối hôm qua nếu cô không say như lợn chết thì đã… Nước mắt chảy dài.
“Muộn thế này rồi mà còn ở bên ngoài nhàn rỗi thế sao, nói nhỏ này, quên đi, phẩm chất cậu như thế cũng chẳng có ma nào dám xuống tay đâu…”
Nhẽ ra Sênh ca không nên nhận điện thoại của Đại Hoa Sen!
Diệp Nhân Sênh quả quyết nhấn phím ngắt máy, cúi đầu nhẫn nhịn, lúc ngẩng đầu lên lại thay đổi diễn cảm: “Tôi hơi mệt, chúng ta về đi.”
Đường Dập kéo thấp vành mũ, cúi đầu ừ một tiếng.
Cô ngẩn ngơ, dường như không gian di chuyển, cô đeo headphone ngồi trước máy tính, chỉ nghe anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, trong đáy lòng lại như có chỗ nào giật giật, miệng tươi cười hớn hở, trông giống như kẻ ngốc.
Nhưng bây giờ mặt đối mặt, tất cả đều đã khác xưa.
Ngược lại với không khí ban nãy, trên đường trở về vô cùng im lặng. Diệp Nhân Sênh hơi sững sờ, dường như có cảm xúc gì đó chậm rãi lắng đọng lại lan tràn, từ khi biết thân phận của anh liền có cảm giác đè nén vô cùng, coi như giả vờ ngu ngốc muốn che giấu sự xúc động, rồi cũng bất thình lình mà không ức chế nổi.
Đóng cửa lại, Diệp Nhân Sênh không mở đèn, trong bóng đêm không nhìn rõ mặt Đường Dập.
“Đây là Quách Khả Kiêu ra mặt giúp anh thuê nhà, em có thể yên tâm ở trong này.” Đường Dập mở cửa phòng ngủ ra: “Nếu mệt quá thì nghỉ sớm chút đi.”
“Vậy còn anh?”
Giọng nói của cô mang theo sự bình thản đến quái lạ.
“Anh lên mạng.” Đường Dập mở laptop ra, quay đầu lại, Diệp Nhân Sênh hơi nghiêng người, như là cười: “Ý tôi là… ngủ ở chỗ nào.”
“Anh ngủ ở sofa.”
Anh nói mà gợn sóng không chút sợ hãi, giống như không thèm để ý chút nào. Trong lòng Diệp Nhân Sênh bỗng đau buốt, chậm rại tiến đến gần: “Sao phải né tránh em?”
Đường Dập ngẩn người, vừa mới quay đầu, bên hông đột nhiên căng thẳng, cảm giác ấm áp mơ hồ xuyên thấu qua phía sau lưng tràn ra.
Diệp Nhân Sênh vùi mặt vào lưng anh, âm thanh rầu rĩ, lại gằn từng chữ hết sức bình tĩnh.”
“Em gặp anh hai lần, cả hai lần đều yêu anh.” Cô ôm anh từ phía sau, như là dùng hết khí lực toàn thân: “Nhưng còn phải đợi bao lâu, phải tô son trát phấn bao lâu nữa, anh mới chịu nói anh là Lệnh Hồ, em là Sênh Sênh Ly Nhân… Anh rốt cuộc… còn muốn giả vờ không thích em đến lúc nào nữa?”
Thời gian như đọng lại, cả thế giới im hơi lặng tiếng.
Đường Dập cúi đầu, nắm lấy tay cô vòng ở bên eo mình.
“Là em tránh anh đấy chứ…” Trong giọng nói anh mang theo ý cười.
Diệp Nhân Sênh cứng đờ, mạch đóng về đại não liều mạng hoạt động, vẫn còn đang bế tắc của ý tứ trong lời này.
Đường Dập nhẹ nhàng thở dài: “Anh không biết phải làm sao để cho em nhận ra.”
“Em chỉ là…” Cô phát hiện mình dường như đã nhảy vào cái hố mà Đường phúc hắc chuẩn bị: “Nhưng mà…”
“Nhưng mà không thể tin được là anh yêu em.” Giọng anh nhẹ nhàng, không hề có ý đồ đen tôi.
Cô ngây người.
“Đừng ngại, Diệp Nhân Sênh.” Đường Dập xoay người, chậm rãi tiến lại gần môi cô: “Cứ xem như toàn bộ thế giới đều không tin anh yêu em, chỉ cần em tin là tốt rồi.”
Hơi nước trong phòng tắm khiến không gian xung quanh trở nên mông lung, Diệp Nhân Sênh dựa vào vách đá thủy tinh trong phòng tắm, trông rất giống con thằn lằn vào thời kỳ động dục.
Sau đó là hôn.
Hôn môi hôn môi bọn họ đã hôn nhau…
Cảm giác này là gì, giống như khoái lạc muốn bay lên. Cái cảm giác bế tắc ủy khuất không cam lòng cũng tan thành mây khói, Đường Dập nói yêu cô, luôn luôn yêu cô…
Khóe miệng cô không ngừng cười toe toét, đồng thời lại khẽ ngâm nga hát vô cùng xúc động.
Diệp Nhân Sênh đột nhiên cảm thấy, cứ coi như năm 2012 thật sự là tận thế, cô cũng không hề nối tiếc.
Vì thế nên Sênh ca tắm rửa thật sự rất vui vẻ. Vui vẻ đến lúc cô chợt phát hiện, đêm nay trăng thanh gió mát, cô nam quả nữ, lưỡng tình tương duyệt, củi khô đượm lửa… Thật sự đều là những điều kiện tất yếu cho một vài tình tiết phát sinh trong mấy cuốn tiểu thuyết mà Lộ Mỹ Hà thường hay đọc.
Mà những tình tiết kia đích thực là những cảnh H… Ấy, ít nhất là Đại Hoa Sen đã nói vậy.
Biểu cảm trên mặt Diệp Nhân Sênh nhất thời đỏ lựng lên, so với con cua nấu chín còn nóng hôi hổi.
Cô lằng nhằng tắm rửa đi ra, đối mặt với gương vặn vẹo thật lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí trốn ở cửa trước lộ ra nửa con mắt xem Đường Dập đang làm gì.
Thế nên tiếng hô phẫn nộ của Boss lúc này có vẻ mất hồn kiểu khác.
…
Cô đứng đó xấu hổ cả nửa ngày, thì ra Đường đại soái ca đang chơi game!
Diệp Nhân Sênh nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lại mơ hồ cảm thấy có chút thất vọng. Cô giống như vô tình bước đến bên cạnh Đường Dập, vừa định nói chút gì đó, nhưng ngay sau đó đã bị hình ảnh trên màn hình thu hút.
“Nhanh nhanh! Mau thêm máu đi! Tiếp tục xuống… Ai za là hai Phạm Âm, cùng kỹ năng cuối đi!! Lưu Vân Đi Trên Băng có thể khống chế được!! Tiểu quái tiểu quái! OK rất tuyệt… Qua!”
Đường Dập xám mặt liếc nhìn cô một cái, người này vừa thấy trò chơi đã hưng phấn đến thế, hoàn toàn không giống lúc nãy thẹn thùng chạy đi tắm rửa.
”Anh đi tắm đã.” Đường Dập đứng lên: “Lô hàng phòng bị, xem giúp anh.”
“Không thành vấn đề anh đi đi!” Hai mắt Diệp Nhân Sênh tỏa sáng ngồi trước laptop, từ đầu đã không nghe Đường Dập nói gì.
Theo sau Lệnh Hồ chính là dã đoàn, Diệp Nhân Sênh mắt thấy rơi ra một chiếc giày của Ma Ẩn, mừng đến nỗi ném con xúc xắc ra ngoài, kết quả RP quá tốt làm cho người ta líu lưỡi, là 99 điểm. Hai Ma Ẩn kém cỏi kia nhất thời ở trong UT oán hận mấy ngày liền, trên người Lệnh Hồ vồn là bộ đồ Tà Lẫm, Diệp Nhân Sênh cũng không để ý đến chiếc giày này, liền hào phóng tặng cho những người khác, đội trưởng còn tỏ vẻ cực kỳ tán dương cô, còn nhiệt tình mời cô đến phó bản lớn hơn nữa — Tiên Nhân động.
Cho nên Diệp Nhân Sênh vô cùng buồn rầu, Tiên Nhân động! Đỉnh Hoa Sơn mới mở hai mươi lăm phó bản nhân đại, cô còn chưa từng đến! Nhớ…. nhớ quá đi… nhớ chết đi được… Nhưng người ta vừa nhìn có vẻ là bạn thân trong đoàn, có thể mời Lệnh Hồ là đã nể tình lắm rồi.
[Mật Ngữ] Yến Vĩ Điệp nói với bạn: Ta đã từng nghe qua huynh rồi! Huynh chính là Lệnh Hồ tàn sát Ma phái Ngọc Thanh đường!
Diệp Nhân Sênh còn đang băn khoăn có nên mở nick Ngọc Thanh của mình lên không, bõng nhiên thoáng nhìn dưới góc trái hiện lên câu mật ngữ màu hồng này, tức thì đánh đổ luôn bình dấm chua, quệt mồm coi thường cô ta. Đáng tiếc Yến Vĩ Điệp không biết có phải là động kinh yêu thích cái cách lãnh đạm này của Lệnh Hồ hay không, lại có thể nhảy vào kênh Đoàn Đội tám chuyện cùng mấy người khác.
[Đoàn Đội] Yến Vĩ Điệp: Lệnh Hồ này có phải là Lệnh Hồ trên diễn đàn không!
[Đoàn Đội] Mộ Huyết: A a a là bộ đồ Tà Lẫm +8! Nhất định rồi nhất định là anh ta.
[Đoàn Đội] Yến Vĩ Điệp: (biểu tượng mê trai) chụp ảnh chung đi!
[Đoàn Đội] Tiểu Ong Mật Trong Lùm Hoa: Cầu QQ MSN vui vẻ làm bạn tốt!
[Đội Trưởng] Sơn Quỷ: Các ngươi…. kiềm chế một chút chứ!
Diệp Nhân Sênh đen mặt nhìn phu quân của mình bị trêu chọc, khi tới hạn bùng nổ thì bỗng nhiên nhanh trí, cười mờ ám gõ chữ.
[Đoàn Đội] Lệnh Hồ: Ta làm gì đây?
[Đoàn Đội] Sơn Quỷ: Ngươi chức vụ gì?
[Đoàn Đội] Yến Vĩ Điệp: Ta biết ta biết, huynh chính là tiểu thụ trên võ đài!
Khóe mặt Diệp Nhân Sênh co rút.
[Đoàn Đội] Lệnh Hồ: Ngọc Thanh, có thể vận chuyển cũng có thể làm bác sĩ.
[Đoàn Đội] Sơn Quỷ: Hoan nghênh bác sĩ bạo lực! Vừa hay thiếu sữa1.
(1Trong cv chức nghiệp của chị Sênh nó viết là vú em, tớ trans qua là bác sĩ để nghe hợp hơn)
Diệp Nhân Sênh happy mở ngay nick của mình, máy tính của Lệnh Hồ không tồi, không hề bị lag chút nào, tính toán nhỏ trong lòng cô đập bành bạch, dù sao bác sĩ cũng khan hiếm, đến lúc vào vốn là để Lệnh Hồ vẽ nước, người khác hỏi thì cứ nói là bị out mạng, ha ha ha ha.
Người trong tổ không hơn kém nhau mấy, đội trưởng gửi nick UT, Diệp Nhân Sênh liền mở lên, lại phát hiện không biết nick UT của Đường Dập, liền đến trước cửa nói.
“Nick UT của anh là gì?” Diệp Nhân Sênh buột miệng hỏi, cầm lấy chén trà trên bàn hớp một ngụm.
“Yisheng (phiên âm của Dập Sênh).” Đường Dập ấp úng nói: “Là phiên âm.”
“Ừm.” Diệp Nhân Sênh buông chén, lơ đãng nhìn đi chỗ khác, nhất thời bị sắc nước trong cổ họng.
Cửa phòng vệ sinh mở một nửa, Đường Dập từ phía trong đi ra, đang dùng khăn mặt lau tóc, bên hông quấn khăn tắm… chỉ quấn có một chiếc khăn tắm!
Diệp Nhân Sênh thoáng chốc trợn tròn mắt, chân dài này cơ bụng này đúng là khiến người ta ghen tị.
“Sao?” Đường Dập sau một lúc lâu không thấy cô nói, liền quay đầu bảo tiếp: “Mật mã là shengshengliren (phiên âm của Sênh Sênh Ly Nhân), ID của em, cũng là phiên âm.”
Anh bước tới, Diệp Nhân Sênh không dám nhìn nữa, nhanh như chớp vội chạy tới trước máy tính giả vờ như đang đăng nhập UT, gõ xong tài khoản lại nhập mật khẩu, lúc này mới kịp phản ứng mật khẩu của anh là gì.
ID, là Dập Sênh.
Ngay cả mật khẩu cũng là tên của cô…
Cái loại ngọt ngào từ tận đáy lòng xông lên này, không giống như lúc đoạt giải quán quân ở cuộc thi Karate, càng không giống lúc hét lên khi mẹ Diệp nấu canh đậu xanh.
Diệp Nhân Sênh cười toét miệng,
Diệp Nhân Sênh cười toe toét cả miệng, ánh mắt ngập nước, biểu hiện rất quá, căn bản không hề nghe thấy đội trưởng ở trong UT đang điên cuồng mời cô trả lời. Bỗng nhiên một bàn tay lướt qua cánh tay che trên bàn tay cô, di chuột ấn phím phát âm UT, sau đó gỡ headphone của người kia trầm giọng nói: “Ta ở, Sênh Sênh Ly Nhân wc.”
Cô khẽ ngẩng đầu, một giọt nước mang theo mùi sữa tắm nhỏ xuống mặt cô.
Đường Dập đứng gần cô như vậy, anh chuyên tâm nhìn vào màn hình, như vị hoàng tử đẹp trai từ trong truyện cổ tích bước ra.
Tim Diệp Nhân Sênh lại đập không ngừng.
Cái này cũng không thể trách cô, anh có thể đứng gần như thế, nhưng không nên không mặc áo quần mà đứng sát vậy!
“Em…” Đường Dập cúi đầu, Diệp Nhân Sênh cảm giác hô hấp của mình ngày càng khó khăn.
“Em ngã xuống rồi…”
Diệp Nhân Sênh đột nhiên hoàn hồn, vừa lúc trông thấy thiếu nữ áo xanh bi thương rơi từ trên sườn xuống, nhất thời phẫn nộ gào lên một tiếng, nhanh chóng mở trạng thái nhân vật ra, quả nhiên là bị ngã chết, độ bền trang bị giảm 20%.
Có thể sửa chữa trang bị nhưng phải mất tiền đó… Cô nàng người hành tinh nghèo khó đau lòng chạy thi, Đường Dập dường như muốn cười: “Sao thế?”
“Không có gì…” Cô xấu hổ vò đầu nói: “Không đi qua Tiên Nhân động đâu, kích động quá.”
“Ừm, em cứ đi đi, cứ bảo là anh bị rớt mạng.”
“ấy…” Diệp Nhân Sênh vô cùng ngại, dù sao thì vẽ nước cũng rất là vô đạo đức: “Nếu không phải là anh chơi thì…”
Cô vừa rút tay về, đã thấy Đường Dập thay đổi thành giao diện trò chơi của Lệnh Hồ, sử dụng kỹ năng vợ chồng, trực tiếp đưa Sênh Sênh Ly Nhân đến nơi vừa sống lại, mở cửa sổ giao dịch ra.
Là quạt Ngọc Thanh Càn Khôn thượng hạng.
“Đã muốn đưa cho em từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội.” Anh thản nhiên nói: “Anh rút lui, xem em chơi là đủ rồi.”
Diệp Nhân Sênh động lòng, bỗng nhiên quyết định sử dụng quyền lời của mình. Cô chìa hai tay ôm chầm lấy cổ Đường Dập, hôn chụt lên hai má anh.
“Đã thế thì em không khách khí nữa.” Nói xong Sênh ca liền giả vờ như không có chuyện gì nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn màn hình, bất tri bất giác lại chạy về hướng bên vách núi.
“Không cần khách sáo.” Đường Dập cười sâu xa: “Cẩn thận lại ngã bây giờ.”
Hai tai Diệp Nhân Sênh đỏ lựng lên.
Nhưng một khi Sênh ca đã đăng nhập vào trò chơi, mặc kệ Đường Dập ở bên cạnh chậm rãi mặc quần áo như thế nào, tất cả đều là mây bay mây bay.
Trang bị của cô rất tốt, nhưng thuộc tính không phải là bác sĩ thuần, cho nên chỉ có thể chữa bệnh phụ trợ bị ném vào đội ba. Đồng đội cũng không phải cận chiến, máu rớt rất ít, Diệp Nhân Sênh thỉnh thoảng công kích thỉnh thoảng lại thêm máu giúp các bác sĩ khác, liên tiếp nhận được sự tán thưởng của đội trưởng.
“Sênh Sênh Ly Nhân thật không tệ nha, mau mau cùng Lệnh Hồ nhảy bang đi, bang phái ta tuyệt đối ưu đãi.
Diệp Nhân Sênh bị thọc gậy bánh xe như thế đã thành thói quen, vì thế liền gõ chữ kiếm cớ.
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta nghe theo lời phu quân, đáng tiếc chàng out mạng rồi, lần sau sẽ bàn với nhau, cám ơn đội trưởng.
[Đoàn Đội] Yến Vĩ Điệp: Sênh Sênh Ly Nhân quả nhiên là gay! Thao tác thực tốt.
Tuy là khen cô nhưng sao Diệp Nhân Sênh lại cảm thấy buồn thế chứ… Cô còn chưa kịp nghĩ ra nên nói thế nào thì đã nghe thấy đội trưởng ở trong UT hô Boss cấm đánh máy, nên nàng cũng vui vẻ hơn.
“Thật ra thì mùi vị con gái ở em rõ thế mà…” Diệp Nhân Sênh bĩu môi: “Mấy người này mù rồi hay sao, mắt chó không nhìn ra vàng quý à.”
Đường Dập ở phía sau lặng lẽ xoa trán: kỳ thật anh cũng có lúc từng nghi ngờ qua…
Boss ở Tiên Nhân động rất khó đánh, Diệp Nhân Sênh đi theo đoàn tiêu diệt hai lần, nhưng không hề mất kiên nhẫn, ngược lại còn say sưa nghiên cứu chiến lược tiến công với Đường Dập.
“Em cảm thấy trong đoàn hai chủ kháng Thiện Vũ nên phải đứng tách ra, không nên ở cùng nhau như thế, như vậy khi bị Boss miễu sát cũng có thể cứu trợ được, DPS giống nhau với bác sĩ đứng sau Boss trên mặt đá cũng nên tách nhau ra, chắc chắn sẽ không bị đảo lộn toàn bộ, chỉ cần kiên trì đến lúc nó hóa cuồng thì okie rồi.”
“Đội trưởng kinh nghiệm phong phú nên sớm phát hiện.” Đường Dập nghiên người dựa vào ghế sa lon, ngắm nhìn bộ dáng hai mắt tỏa sáng hưng phấn của cô: “Nghe bảo ở Tiên Nhiên động sẽ rơi ra giày Ngọc Thanh loại tốt nhất.”
“Thât sao? Mau chỉ đạo đội trưởng! Gõ chữ thì chậm quá… Nhanh nhanh, anh đến giúp em một chút.” Diệp Nhân Sênh chẳng thèm để ý đến ánh mắt quỷ quái của Đường Dập, một tay kéo anh đến cười nói: “Thân phận của Sênh ca không thể rò rỉ được! Thời điểm Đảng và nhân dân cần anh đã đến!”
Đường Dập không nói gì, chỉ nhìn Diệp Nhân Sênh chuyển thiết bị UT của Sênh Sênh Ly Nhân thành nói chuyện mở, đặt đầu loa sát vào ống nói nói vài câu quan trọng đánh Boss, chẳng ngờ đội trưởng không những không vui vẻ đón nhận, lại còn chẳng nói gì với Đường Dập. Có mười câu thì hết chín câu không đáp lại…
Sau đó tai họa đã xảy ra.
[Đoàn Đội] Mộ Huyết: Các ngươi xem UT, Lệnh Hồ không phải bị rớt mạng sao? UT vẫn còn đó, vì sao lúc Sênh Sênh Ly Nhân nói chuyện, trong tai nghe lại có lời của Lệnh Hồ?
[Đoàn Đội] Tiểu Ong Mật Trong Lùm Hoa: Chẳng lẽ…
[Đoàn Đội] Thanh Nhất Sắc: Bọn họ dùng chung máy tính!
[Đoàn Đội] Yến Vĩ Điệp: Bọn họ ở cùng nhau!
…
Một tiếng ầ vang lên, Diệp Nhân Sênh vội vàng cướp lấy tai nghe, mở UT của Lệnh Hồ lên, lúc này mới phát hiện vừa rồi quên tắt tiếng!
Đường Dập còn đang ngờ vực nhìn cô động kinh, đã thấy Diệp Nhân Sênh quả quyết rút dây nguồn máy tính.
Đây đúng là một thói quen không hay tí nào.
“Xong rồi…” Diệp Nhân Sênh lệ rơi đầy mặt nhìn Đường Dập: “Ngày mai chúng ta sẽ lại trở thành chủ đề chính trong diễn đàn…”
“Ừm.”
“Đám hủ nữ sẽ không bỏ qua cho chúng ta…”
“Ừm.”
“Em không muốn là thụ đâu á á á…”
“Ừm.”
“Em bảo này…” Diệp Nhân Sênh bất mãn quay đầu: “Anh nên có phản ứng gì đó khác đi chứ…”
Đường Dập nghiêng đầu ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt nặng trĩu nhìn cô.
Bỗng nhiên Diệp Nhân Sênh cứng đờ người, bởi vì lúc nãy là tham gia vào trò chơi, nên dường như hai người ở gần nhau cũng trở nên tự nhiên mà dễ dàng hơn, nhưng lúc này nhận thức đã quay lại trong đầu, tim cô đập rộn ràng.
Vì sao, chỉ là ánh mắt anh nhìn cô, không khí mờ ám đến cùng cực.
“Lại đây.” Anh nhẹ nhàng gọi cô.
Diệp Nhân Sênh ngoan ngoãn bước qua, giống như học sinh tiểu học bị mắng đứng trước mặt Đường Dập.
“Ngồi xuống.”
Cô vừa mới bước đến sofa, một cánh tay đột nhiên vòng qua cổ cô, kéo cô ngã vào lòng.
Đường Dập đem cằm đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng thở dài.”
“Anh muốn ôm em như thế này lâu rồi.”
Tiếng nói rơi vào hư không,ngưng kết lại thời gian cùng khoảng cách quanh mình.
Ánh sáng trong phòng ảm đạm, yên tĩnh mà ấm áp. Cả đời này Diệp Nhân Sênh chưa từng như thế, như chú chim nhỏ nép vào người ta, ở trong lòng Đường Dập không ngừng nhúc nhích, y hệt chú mèo nhỏ.
“Đường Dập…” Cô bỗng mở miệng: “Anh thích em ở điểm gì?”
Sênh ca, vấn đề như vậy không nên hỏi chứ…
Khóe miệng Đường Dập cong lên, không nói gì.
Diệp Nhân Sênh cứ nghĩ là anh nói không nên lời, liền xấu hổ tự biên tự diễn: “A… trông thấy em nhất định anh rất ngạc nhiên đúng không… khác biệt với trong tưởng tượng phải không…:
“Không hề ngạc nhiên.” Đường Dập liếc nhìn cô: “Nhưng vui mừng thì lại có.”
“Hả?” Diệp Nhân Sênh nhất thời ngẩng đầu: “Sao lại vui mừng?”
Cô xoay người lại đối diện với anh, “vui mừng” dính sát vào nhau, ánh mắt lập lòe ánh sáng. Đường Dập quay đầu đi chỗ khác,không dám nhìn lại cô, thật sự là có chút buồn bực.
“Vui mừng ở đâu?” Diệp Nhân Sênh không phục, càng lúc càng tiến gần.
Đường Dập cụp mắt: “Em đoán xem.”
…
Diệp Nhân Sênh ngốc nghếch hỏi: “Chẳng nhẽ… anh thích hình tượng lỗ võ mạnh mẽ?”
“… Không, anh thích hình tượng như em.”
Đường Dập mặt không chút thay đổi kể lại “vui mừng”, tuy gan to như Sênh ca cũng hiểu cái này cũng có thể là cớ, nhưng cớ này… thật sự là rất đáng yêu.
Cũng may Sênh ca không truy hỏi thêm nữa, dù vậy, không khí lúc này vẫn ngọt lịm chết người.
Chẳng thể trách Lộ Mỹ Hà thích xem tiểu thuyết ngôn tình đến vậy, thì ra cảm giác ở cùng người mình yêu thật sự là khó nói nên lời, cho dủ chỉ ở trong phòng im lặng nhìn nhau, nhưng trong lòng cũng có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Giống như trong lòng có điều gì đó lạc mất nhiều năm, cuối cùng đã trở về. Thế nên, cuộc sống cũng coi như đầy đủ.
Ài, quả nhiên yêu đương làm cho con người ta trở nên êm dịu ra…
Đầy trong đầu Diệp Nhân Sênh đều là chuyện là tình là đời người hư vô mờ mịt gì đó, rất nhanh đã…
Ngủ thiếp đi.
“Sênh Sênh?” Đường Dập thử gọi một tiếng. Nếu Sênh ca lúc này tỉnh lại, nghe thấy tên mình được gọi một cách gợi cảm như vậy, tuyệt đối sẽ hối hận tại sao lại đi gặp Chu Công sớm như thế.
Đường Dập hơi nghiêng người, cánh tay phải ôm cô dần dần trượt xuống eo, bế lấy cô đi vào phòng ngủ.
Anh đặt cô xuống, kéo chăn qua đắp kín, nhưng sau đó nghĩ lại liền vén chăn lên, đưa tay ra giúp cô cởi quần áo. Tối qua cô say như chết, anh cũng vừa giúp cô cởi quần áo bẩn như thế này vừa dở khóc dở cười gỡ tay chân cô lúc đó như con bạch tuộc xuống khỏi người mình.
Nhưng dù sao cũng không giống đêm nay.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi vào phòng, ánh lên màu da như ngọc của Diệp Nhân Sênh. Tay anh vén chiếc T-shirt hồng nhạt lên, kéo lên trên, vô tình lướt qua viền lụa màu đen, chậm rãi dừng lại.
Lòng bàn tay đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Lông mi Đường Dập hơi run rẩy, mạnh mẽ đắp kín chăn lại, đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ.
Thế là sáng sớm hôm sau, Diệp Nhân Sênh phát hiện thấy Đường Dập ngủ ở sofa.
Cô hơi buồn bực, tại sao hôm trước cô trong tình cảnh không quần không áo, thì anh có thể nghênh ngang ngủ ở bên cạnh, còn hôm nay ăn mặc kín như vậy thì lại đứng đắn thế chứ…
Đương nhiên, Sênh ca sẽ chẳng thể nào hiểu nổi những hành động có chủ ý của người đàn ông này. Thừa dịp Đường Dập còn chưa dậy, Diệp Nhân Sênh lặng lẽ lấy chìa khóa, ra khỏi cửa mua đồ ăn.
Lúc cô quay lại trong phòng vẫn vô cùng im lặng, Diệp Nhân Sênh nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng bếp, lấy trong ngăn kéo ra chiếc tạp dề, ngồi xổm trước thùng rác bắt đầu gọt vỏ khoai tây.
Cho nên lúc Đường Dập mở mắt ra, tìm kiếm bóng hình quen thuộc đang xắt lát khoai tây trong bếp.
Dường như những động tác của cô thật khẽ, ánh sáng ban mai mờ ảo, hắt lên người cô khiến quanh thân cô được phủ một lớp vàng óng mỏng mành.
Chẳng hiểu sao, hình ảnh dịu dàng này rất nổi bật, được khắc sâu trong tận trí óc anh, bất luận sau bao lâu, cứ hễ nhắm mắt là lại hiện lên rõ ràng.
Một cô gái bình thường nhưng lại đặc biệt như vậy.
Một cô gái quật cường trong sáng nhưng lại dịu dàng ấm cúng như thế.
Diệp Nhân Sênh cô, là như vậy. chỉ cần im lặng nghiêm túc thưởng thức, có thể phát hiện được cái loại này chỉ thuộc về một mình cô – tia sáng rực rỡ.
“Dậy sớm vậy sao?”
Diệp Nhân Sênh giật mình, lưỡi dao trật hướng, trượt đến trên móng tay cô, may mà đúng lúc rụt tay lại, không thôi lại thêm án xuất huyết nữa rồi.
“Anh tỉnh rồi à…” Cô chưa quay đầu lại đã cười ha ha, “Vốn định làm xong rồi mới gọi anh dậy…”
Nói chưa xong, hai tay anh đã vòng qua ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai. Đường Dập cao hơn cô rất nhiều, nên dễ dàng ôm cô vào lòng.
“Xem ra em thật sự là rất “vui mừng” nhỉ.”
Diệp Nhân Sênh xấu hổ giơ dao lên, trên tay còn cầm khoai tây xắt lát, thả xuống không được mà lau cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục giơ lên: “Ừm… thế trước khi vui mừng rốt cuộc là cái gì?”
Được rồi, đề tài lại chuyển sang nội dung dâm tục.
Đường Dập im lặng cúi đầu đưa mắt nhìn, khóe miệng cong cong: “Rồi em sẽ biết.”
Diệp Nhân Sênh lại buồn bực, nhưng may lần này có con dao và khoai tây lấy làm cớ, Đường Dập rất nhẹ nhàng đổi đề tài, chủ động dọn dẹp rồi nhanh chóng ngồi ở bên bàn ăn, vẻ mặt thực chờ mong.
Thế nên Sênh ca rất hồi hộp, không may cho quá nhiều nước tương.
Tuy bánh cuốn khoai tây sợi trở nên sẫm màu, nhưng không hề ảnh hưởng tới bầu không khí của bữa sáng đột ngột mà đáng yêu này. Diệp Nhân Sênh ăn đến nỗi mười đầu ngón tay đều dính mỡ bóng loáng, còn mặt mày hớn hở, giương nhanh múa vuốt kể về công trạng chói lọi của mẹ Diệp cho Đường Dập.
“Mẹ em được xưng là bông hoa trong vườn cảnh, tài nấu nướng rất nổi tiếng đó…”
“Ừ.” Đường Dập thì ăn uống tao nhã hơn, “Thật sự không tồi, có cơ hội nhất định phải nếm thử tay nghề của dì.”
Diệp Nhân Sênh bỗng xúc động, trước mặt hiện lên bức tranh mẹ Diệp và Đường Dập ngồi cùng nhau, không biết tại sao trên mặt lại nóng lên.
“Ấy… Ăn hết rồi chúng ta đi xem phim đi!
“Em muốn xem lại bộ phim chiếu ngày hôm qua, xem trực tuyến HD trên mạng độ nét cao hơn.”
Đường Dập tỏ vẻ không có ý kiến, thế nên Diệp Nhân Sênh rất phấn chấn chạy tới download. Tốc độ vào mạng không nhanh lắm, trong lúc chờ cô tiện tay mở diễn đàn của trò chơi lên, chỉ mới nhìn thoáng qua, nhất thời miệng phun máu tươi nội thương đầy bụng.
[TIN HOT] Lệnh Hộ và Sênh ca, bọn họ ở cùng nhau! Có cap1 làm chứng! Nội dung đầy đủ, chủ thớt không hề cắt xóa!
(1Cap: Capture [screen capture]: chụp màn hình)
…
Cái gì gọi là nội dung đầy đủ?
Diệp Nhân Sênh rơi lệ đầy mặt kéo thanh cuộn xuống, quả nhiên đoạn cap trong UT tối hôm qua đã bị đưa lên, thì ra đoàn đội cũng chẳng an toàn, ai ngờ trong đoàn cũng ẩn chứa hủ nữ nhiều chuyện thế chứ! Cô rất muốn ném bàn!
Đồng thời Đường Dập bên kia cũng bị ném bom, âm thanh như bão táp của Quách Khả Kiêu ở trong điện thoại bay ra ngoài ngàn dặm.
“Đại ca… tiểu tổ tông của tôi… tôi xin cậu! Không nên đùa như thế chứ! Cậu tưởng Tuyên Tử biết không có vấn đề gì ư… Còn tưởng công ty game biết là không phải sao?! Tôi có tin nhỏ đây, tư liệu xác nhận tài khoản game của cậu đã bị phát tán… Tôi biết ngay cậu bảo tôi thay cậu tìm giùm phòng cho thuê là có chuyện không hay mà! Bây giờ ngày nào hướng dẫn Mã cũng tìm đến tôi hỏi Diệp Nhân Sênh đang ở đâu, tôi nên ăn nói thế nào đây?”
“Chẳng qua cũng chỉ là hai tuần, anh có thể tìm đại lý do nào đó.”
Không ngờ Quách Khả Kiêu lại nói nhiều như vậy, Đường Dập nghe từ đầu đến cuối chỉ lọt tai đúng một câu.
Diệp Nhân Sênh bỗng nhớ lại bộ dạng gân xanh nổi khắp cả người giơ tay giơ chân loạn xạ của Quách Khả Kiêu, không khỏi có ý định đùa dai, vui vẻ chụp lấy chiếc điện thoại trong tay Đường Dập, lớn tiếng nói: “Ayo, xin chào… anh có biết lúc người ta sợ hãi thì hai bả vai không đều nhau không?”
Dứt lời, cô lập tức ngắt điện thoại. Đường Dập và cô đối mặt nhau đúng ba giây, sau đó không hẹn mà cùng cười ồ lên. Hẳn câu chuyện đã đến nước này, Diệp Nhân Sênh chợt nhớ tới lúc ở trên núi trải qua bao hiểm nguy, khi đó Đường Dập ngồi cạnh cô, nghiêm trang nghe cô kể chuyện tình trong game của bọn họ, nhất thời đỏ mặt lên, đó chẳng phải là thổ lộ gián tiếp sao! Tuy đã chính thức thổ lộ, ừm, nhưng Sênh ca phải đi vào ngõ cụt thế này vẫn là cẩn thận lắm rồi.
“Anh còn gạt em mình họ là Lệnh Hồ!” Bỗng nhiên cô vất cho anh một câu không đầu không đuôi như thế.
Đường Dập khẽ cười: “Anh không lừa em.”
“Rõ ràng là anh họ Đường mà!”
“Em không thể nhìn thấu những gì xảy ra ở cái chốn này đâu…” Đường Dập nghiêng người, dáng vẻ tiêu sái phóng khoáng, “Mẹ anh là một nghệ nhân chơi đàn violon có chút tiếng tăm, là tinh hoa của nhà Lệnh hồ, tin tức này mới chỉ truyền ra ngoài đã bùng phát rồi.”
“A?” Diệp Nhân Sênh vẻ mặt ngơ ngác, “Cái này…”
Anh nói anh họ Lệnh Hồ [phải chăng là họ kép /:), thế tên đâu =3= đừng hỏi tớ, tớ cx chịu =3=], thật ra bất luận là gì, cũng không có cách nào tha thứ cho bố mình…
Diệp Nhân Sênh đang lúng, bỗng laptop trên bàn kêu tinh một tiếng, phim đã tải về xong rồi. Cô vui vẻ chạy xuống nhà mua hạt hướng dương và nước khoáng, rồi nhanh chóng chạy vồi về, vui sướng ngồi trên ghế chờ xem phim. Sau đó không ngoài dự tính, đập vào mắt là hình ảnh đen tối âm trầm của đợt mở đầu phim, Đường Dập không khỏi lặng lẽ xoa trán, là phim kinh dị…
Thật ra những người yêu nhau xem phim kinh dị vốn là chuyện rất bình thường rất ngọt ngào, nhưng mà Sênh mỗ kia — Đường Dập nhìn sang bên cạnh, Diệp Nhân Sênh còn đang hưng phấn hai mắt tỏa sáng, thích thú cắn hạt hướng dương, lúc trông thấy khoảnh khắc nữ quỷ xuất hiện nơi cửa thang máy, cô còn thích ý nhấp một ngụm nước khoáng. Hi vọng cô nép người vào mình như chú chim hoảng loạn, có lẽ là đợi đến kiếp sau đi.
Đường Dập lãnh đạm định nhích lại gần về phía cô, thì bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Diệp Nhân Sênh. “Anh sợ.” Anh nói dối mà mặt không đổi sắc.
Diệp Nhân Sênh khí phách hào hùng cầm lấy tay Đường Dập, thân thiết cọ cọ vào người anh: “Có em ở đây, đừng sợ.” Đường mỹ nhân cũng quá là vô sỉ!
Bầu trời tối đen, có hai bóng người như kẻ trộm đè thấp vành mũ đi dọc theo lề đường. Đường Dập kể cho cô cuộc sống trước đây của mình lúc ở Mĩ, Diệp Nhân Sênh chưa bao giờ đặt chân ra khỏi biên giới, thế nên nghe thấy mà hưng trí dạt dào. Hai người hòa mình vào giữa những cuộc hẹn hò của các cặp đôi ở quảng trường to lớn, thực sự là rất hài hòa. Cứ như vậy, Diệp Nhân Sênh ngủ ở trong phòng còn Đường Dập nằm ở sofa, ngày ngày chẳng làm gì, chỉ là xem phim, đi dạo và Diệp Nhân Sênh làm việc nhà kiêm luôn nấu bữa sáng, ngày qua ngày không ngờ lại thích ý thỏa mãn đến thế. Chỉ là thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, hai tuần trôi qua rất nhanh. Buổi tối trước khi quay về đoàn phim, Diệp Nhân Sênh vô cùng buồn rầu, ngay cả trò chơi cũng không giúp cô vui vẻ lại được. Cả tuần này, giống như là trộm lấy hạnh phúc trong mơ. Cô có thể không cần nghĩ đến tương lai, không cần nghĩ tới sự thật, chỉ có cô và anh hai người một thế giới. Nhưng bây giờ mộng đẹp đã tỉnh. Cô nằm trên giường trằn trọc, có nhắm mắt như thế nào cũng không ngủ được, trong lòng như có chú mèo đang dùng móng vuốt cào nhẹ vào. Có phải sẽ không còn cơ hội như thế này nữa? Diệp Nhân Sênh đột ngột mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng mở cửa ra. Ánh trăng nhàn nhạt, bóng người trên ghế sofa thật yên bình, trong bóng đêm không nhìn thấy rõ ràng. Cô từng bước từng bước đến gần, ngồi xổm xuống. Dường như Đường Dập đang ngủ say, khuôn mặt trắng nõn đang còn chìm trong giấc mộng, Diệp Nhân Sênh không kìm được giơ tay ra, nhưng cũng không dám chạm vào anh. Phải làm thế nào đây? Rất nhiều rất nhiều năm sau, liệu cô sẽ phải hối hận sự can đảm của mình, hay là sẽ hối hận giờ phút này không ôm lấy anh?
Một phút sau Sênh ca lại quay về nằm trên giường mình, cảm giác hối hận quay cuồng. Điều này cũng không thể trách cô, từ nhỏ Diệp Nhân Sênh được dạy bảo nghiêm minh, nếu mẹ Diệp biết bây giờ cô đang sống chung với một người đàn ông, nhất định cô sẽ bị lột một lớp da, nếu còn biết khuê nữ nhà mình còn vô cùng chủ động muốn yêu thương nhung nhớ thì… Sênh ca rùng mình, cái loại khủng bố này vẫn không nên nghĩ đến là hơn. Diệp Nhân Sênh nằm nghĩ một lát, giằng co cả nửa đêm cũng không xê xích gì nhiều, thế nên cuối cùng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hình ảnh được chuyển đến phòng khách. Đường Dập đang nằm im, bỗng dưng hơi hé mắt ra. Đêm tối thật vô cùng đẹp.
Vì đảm bảo cho mục đích, Diệp Nhân Sênh và Đường Dập được phân thành hai nhóm quay về đoàn phim. Sắc mặt Quách Khả Kiêu không được tốt, từ trên xe mời đến mấy nhân viên y tế, không khỏi phân bua đem Diệp Nhân Sênh nằm lên chiếc cáng chữ thập trên xe. Vị đại tỷ đứng đầu đám y tá còn đang dặn dò cô các việc nên làm để dưỡng thương chân, giống như Sênh ca cả hai tuần lễ này thật đúng là nằm bệnh viện vậy. Diệp Nhân Sênh không khỏi buồn bực mấy cô kia có đúng là y tá không, có lẽ Quách Khả Kiêu đã thuê mấy diễn viên chuyên nghiệp đến. Không ngoài dự liệu, cô nhanh chóng được Mã Thành Thụ cùng con gái Mã Thiến Thiến tiếp đón hoan nghênh. Đồng thời trong lúc đó hoàn toàn không có ai hoài nghi cô với sự biến mất của Đường Dập có gì đó không hợp, xem ra Tuyên Tử thật sự vẫn còn có đạo đức, không hề nói gì.
“Cậu đi ăn với Tuyên Tử, sau đó thì không thấy trở về nữa.” Mã Thiến Thiến diễn cảm khoa trương nói, “Mình còn tưởng cậu bị cô ả đó diệt khẩu rồi…”
“Làm gì có, ở khách sạn được chăm sóc chu đáo,cho nên…”
“Ha ha, không cần giải thích, trở về là tốt rồi, cậu không biết một mình tớ như vậy nhàm chán thế nào đâu!”
Diệp Nhân Sênh chột dạ gãi gãi đầu, liền cùng cha con Mã Thành Thụ đi ăn. Trên bàn ăn cô cũng hiểu biết đại khái sự việc diễn ra trong đoàn phim, bay giờ các cảnh quay diễn phối hợp nhau đã hoàn thành, chỉ còn thiếu nam diễn viên chính, có lẽ còn phải mất hơn một tháng nữa. Mã Thành Thụ nhìn Diệp Nhân Sênh rất cao hứng, còn uống rất nhiều rượu, lúc ba người quay về khách sản, vừa hay trông thấy Đường Dập từ trong chiếc BMW bước ra, Tuyên Tử nhanh nhẹn nở nụ cười đứng nơi đó tiếp đón. Diệp Nhân Sênh muốn làm bộ như không thấy, đáng tiếc lại không thành công. Nhưng bất ngờ chính là, Mã Thiến Thiến không hề làu bàu điều gì, điểm này không giống cô nàng lắm.
“Mình chỉ mới đi vắng hai tuần, chẳng lẽ cậu đã nhìn thuận mắt Tuyên Tử rồi sao?”
“Đương nhiên là không.” Mã Thiến Thiến buông tay, “Đúng là đầu đề các bài báo đều bảo hai người kia qua đêm với nhau, nhưng mấy người nhỏ bé như mình thì có thể làm gì.. Tuy mình thích Đường Dập, nhưng nói trắng ra là, chẳng qua chỉ là theo đuổi thần tượng mà thôi.”
Đối với Mã Thiến Thiến có loại giác ngộ này, Diệp Nhân Sênh tỏ vẻ không chịu nổi. Nhưng cho cù cô có tình nguyện không chịu nổi, thì cũng không muốn nhìn thấy tin tức người đàn ông của mình cùng người phục nữ khác qua đêm xuất hiện trên báo chí.
Một tháng này, Diệp Nhân Sênh quả thật rất nhàm chán. Đáng nhẽ phải coi nhau như người lạ, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau cũng là quá đủ lắm rồi. Nhưng cho dù trong thâm tâm Diệp Nhân Sênh vô cùng mong chờ có thể chạm mặt với anh, thì Đường Dập cũng sẽ nghiêng người tránh đi không thèm nhìn cô. Cô vừa tự nhủ thầm Đường Dập là do không tự nguyện, vừa bắt đầu hoài nghi trí nhớ của mình. Rốt cuộc là hai tuần kia giống như giấc mơ thật sự đã xảy ra, hay là tất cả đều chỉ là ảo tưởng của cô? Kỳ thật dù là ai cũng không thể nhìn thấu lòng người, cứ như vậy chờ đợi, sẽ không nhìn thấy ánh sáng tương lai. Nhưng cứ hễ đến lúc mất ngủ, Diệp Nhân Sênh lại nhớ đến câu nói kia: Cứ xem như toàn bộ thế giới đều không tin anh yêu em, chỉ cần em tin là tốt rồi. Nhưng mà Diệp Nhân Sênh, mày thật sự tin tưởng anh sao?
Sau đó đến khi bộ phim sắp hoàn thành, scandal của Đường Dập với Tuyên Tử được hâm nóng truyền ra ngoài, bây giờ có cầm lấy một tờ báo hay tạp chí nào đều trông thấy thấp thoáng tin tức của hai người, điều này cũng đã PR cho bộ phim mới của đạo diễn Hồ trở thành bộ phim được quan tâm nhiều nhất, nam chính và nữ phụ vào vai Kim Đồng Ngọc Nữ mắt đi mày lại nảy sinh tình cảm, thậm chí còn làm cho nữ chính vô tội bị liên lụy viết thành quan hệ tay ba, thật sự tin đồn đã đi tới cực điểm.
Diệp Nhân Sênh chờ lấy vé máy bay, mọi người trong đoàn phim từ biệt nhau ở sân bay. Đường Dập và Tuyên Tử không đến, tuy không có gì khác lạ, nhưng cô vẫn thấy có chút mất mát.
“Tiểu Diệp, gần đây trong tinh thần con không được tốt lắm.” Mã Thành Thụ quan tâm nói, “Về nhà nhớ vỗ béo, rồi còn phải theo ta chạy ngược chạy xuôi nữa đó.”
“Vâng, cám ơn thầy Mã.” Diệp Nhân Sênh miễn cưỡng mỉm cười.
“Nếu Tiểu Diệp nhớ mình quá, không chừng mình sẽ đến nhà cậu chơi đấy. Lần sau nếu đoàn phim không có anh nào đẹp trai, mình nhất định sẽ không đến!” Mã Thiến Thiến phải trở về nhà, vô cùng phấn chấn như uống phải thuốc kích thích, vừa đi vừa đánh thùm thụp.
Diệp Nhân Sênh hàn huyên với cô nàng vài câu, rồi lại theo thứ tự bắt chuyện cho qua với mọi người trong đoàn. Đây là nhân viên thay mặt cả đoàn mua vé máy bay bắt đầu phát vé, Diệp Nhân Sênh hơi buồn phiền xoay người đi, sau đó người nhân viên kia phân phát hết vé xong, nhưng không hề có vé của cô.
“Là thế này, có một số vé máy bay là đặt hàng qua mạng, Quách tiên sinh thay tôi nhận lấy, anh ta sẽ đưa ngay thôi.” Nhân viên đó nói xong, liền nhận điện thoại, nhất thời nhìn xong quanh, nói vài câu, rồi sau đó lại quay sang bảo với những người chưa có vé, “Anh ta đang nghỉ ở phòng VIP.”
Vì thế Diệp Nhân Sênh cùng mấy người không có vé bước vào thang máy. Quách Khả Kiêu đang đứng ở cửa phòng nghỉ VIP, vẻ mặt dương dương tự đắc, “Sốt ruột chờ chứ? Mau tới lấy vé đi.” Một vài người đã lại gần tự động tìm tên vé của mình.
Diệp Nhân Sênh vừa mới bước đến, đã nghe thấy Quách Khả Kiêu như vô tình nói với cô, “Hình như của cô tôi để quên ở bên trong rồi, tự vào phòng tìm đi.”
Diệp Nhân Sênh ngẩn người, không hề nghi ngờ gì, tiến lại gần cửa phòng. Cô vừa quay tay đấm, từ phía sau đã nghe thấy giọng nói đùa cợt của Quách Khả Kiêu: “Tiểu Diệp vào đó tìm vé lát nữa sẽ xuống, mọi người vào khoang bay trước đi, không cần chờ cô ấy…”
Sau đó ngay trong nháy mắt, cô chưa kịp nhìn rõ những gì sau cánh cửa, đã bị một bàn tay kéo vào, hung hăng ôm chạy vào lòng. Cái ôm ấm áp này, đã từng đêm khuya cô đều đau lòng nhớ lại. Diệp Nhân Sênh không kịp nói gì, một nụ hôn đã ập xuống môi cô, cô bị dè lên vách tường không còn chỗ trốn, chỉ biết nắm lấy y phục của anh, dường như lúc nào cũng có thể ngất lịm đi.
“Anh…” Cô thở mạnh, chỉ nói một chữ, nhưng suýt nữa đã bật khóc, “Anh…”
“Anh xin lỗi.” Đường Dập hạ giọng nói, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Chờ anh.” Anh chỉ kịp tới nói năm chữ này, bởi vì Diệp Nhân Sênh không thể nào đợi thêm được nữa. Rất nhanh cô đã bị tiếng gõ cửa của Quách Khả Kiêu nhắc nhở, kiểm phiếu đã sắp xong rồi. Những ngón tay của Diệp Nhân Sênh chậm rãi rời khỏi tay Đường Dập, cô quay đầu nhìn lại, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nụ cười kia trông như thiên sứ hạ phàm, dịu dàng mà sâu sắc. Thế nên sau đó Diệp Nhân Sênh phải liều mạng kiềm chế bản thân, cần phải giữ vững bình tĩnh, nhưng lúc đăng ký lại cười ngây ngốc ra. Đúng vậy, rất choáng váng. Cô đã từng hỏi bản thân liệu có phải mình tin thưởng anh không, bây giờ cô đã có đáp án.
Em tin anh, cứ coi như anh gạt em, em vẫn đồng ý tin tưởng anh.
Ấy, từ lúc nào vai của Mã Thiến Thiến lại rộng đến thế, còn có cơ bắp nữa chứ, Diệp Nhân Sênh không tự giác được mà nắm lấy nhéo nhéo, phát ra một tiếng, lại di chuyển đến gần hơn, ấm áp dễ chịu, ôm lấy thoải mái vô cùng…
Ế, hay là nhìn rõ trước khi lại ôm nhỉ?
Sênh ca ti hí mắt, ánh sáng rực rỡ bỗng ùa vào tầm mắt, khiến cho cô không thể không đưa tay lên che. Giữa khe hở mơ hồ hiện lên một bóng người, tóc mai dài ngang tai, chạy dọc theo vành tai trắng nõn xuống dưới là chiếc cằm ưu mỹ phóng khoáng, cả người đắm chìm vào ánh mặt trời, trông đẹp như một giấc mơ.
Ai ôi, đúng thật là ban ngày có chút suy nghĩ đêm về đã lắm mộng, ngay cả lúc rời giường cũng có thể nhìn ra ảo giác sắc xuân, Diệp Nhân Sênh không nghĩ ngợi gì trực tiếp nhắm mắt lại, hơn nữa còn gác tay che mắt để ảo giác biến đi.
Kết quả là…
“Không thể tưởng được…” Một âm thanh đầy sức hút vang lên bên tai: “Xem ra buổi sáng em còn nhiệt tình hơn đêm qua.”
Ai ôi, thì ra còn có cả ảo âm.
Thật là ảo âm?
…
Tiếp đó, rốt cuộc Sênh mỗ cũng có ý thức lại, hét ầm lên như mấy thiếu nữ bị xâm phạm.
Nhưng không đợi Diệp Nhân Sênh hét xong, Đường Dập đã lật chăn xoay người sang chỗ khác: “Đừng ồn nữa, đợi anh dậy đã.”
“Anh anh anh… tôi tôi tôi…”
“Đã bảo là đừng ồn nữa, cả một tối giày vò mệt rồi, anh chỉ vừa chợp mắt thôi…”
“Giày giày… giày vò cả cả… cả một… một buổi buổi tối…”
Người nào đó rõ ràng không thèm để ý đến cô mà nhắm mắt ngủ luôn.
Thế là lúc Diệp Nhân Sênh còn đang nhìn hai vai trống trơn của mình, ý nghĩ đầu tiên chính là: Ta nhổ vào, ông đây lại có thể làm trò tình một đêm!
Ý nghĩ thứ hai chính là: Tình một đêm tình một đêm, nhưng một chút ấn tượng cũng không có…
Ý nghĩ thứ ba chính là: Thật sự là làm lại nhiều lần sao?
…
Diệp Nhân Sênh ngẩn người, bỗng nhiên hét lên một tiếng quái dị, nhanh chóng kéo chiếc chăn đắp ở trên người ra, sau đó bắt đầu lục tung cả phòng tìm quần áo của mình. Đáng tiếc quần áo chưa tìm ra, ánh mắt của Sênh mỗ đã bị hình dáng nửa thân trần trên giường kia thu hút.
Dường như Đường Dập thật sự ngủ say, ngay cả lúc Diệp Nhân Sênh vất chăn tẩu thoát cũng không biết, anh chỉ nằm ở sát mép giường, quay lưng về phía Diệp Nhân Sênh, Eo thon chân dài thật gợi cảm, ánh mặt trời ấm cúng chiếu rọi vào gian phòng, làm cả người anh lấp lánh kim quang.
Khóa kim loại nơi thắt lưng dưới ánh mặt trời cũng lóe sáng lên.
Trong đầu Diệp Nhân Sênh ting một tiếng, nhất thời thấy vô cùng nghi hoặc, tối qua cô uống nhiều quá, không nói đến việc cô uống nhiều rượu rồi làm bậy bạ với người ta hay không, người bình thường, nhất là Đường Dập, nếu bị ra tay phá hoại “hoa”, làm gì còn tâm tư đứng dậy mặc quần vào, càng đừng nói đến việc có thể móc thắt lưng được.
Cho nên, thật ra cuộc sống cũng chẳng sinh động như trong mấy bộ phim dì Hàn, tuy trên người cô chỉ có mỗi bộ underwear, nhưng nếu thật đã xảy ra chuyện gì đó thì áo trong cũng phải vất đi chứ… Hơn nữa ở đây cũng không giống khách sạn, mà giống phòng ngủ ở nhà hơn nhiều.
Diệp Nhân Sênh vỗ hai má, hít sâu lấy lại bình tĩnh, giả vờ giả vờ nào, không cần phải hưng phấn… Á không đúng… là không cần phải bi phẫn như thế…
Thật ra mọi chuyện là do cô uống nhiều quá, Đường Dập chỉ giúp cô rửa sạch một chút, tuy, ấy, tuy rửa có hơi triệt để một tí.
Ánh tà dương mờ nhạt ngoài cửa sổ kia, chiếu vào trong làm cả căn phòng ngập tràn sự ấm áp.
Đường Dập tỉnh lại, Diệp Nhân Sênh khoác cái chăn lớn làm vẻ 囧囧 đem cây lau nhà chạy vào bồn tắm trong nhà vệ sinh, anh cũng theo sau tiến vào, bật nước ấm bắt đầu rửa mặt, cô ở một bên rửa cây lau nhà, bỗng nhiên có cảm giác quỷ dị bọn họ như đôi vợ chồng già.
…
Sao có thể hài hòa như thế chứ! Sênh ca buồn rầu cầm cây lau nhà trong tay, một phen tim gan đập loạn điện quang hỏa thạch củi khô lửa bốc linh tinh…
Cô nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt lại liếc đến trên người Đường Dập, mái tóc đen bóng theo dòng nước che khuất cả mặt bên, chỉ lộ ra chiếc mũi thanh tú. Giọt nước trên tóc rơi xuống lăn dọc theo sống lưng, cái dáng vẻ ướt nhẹp kia tuyệt đối là một sự mê hoặc trí mạng.
Diệp Nhân Sênh nhìn đến ngây người, cây lau nhà trong tay lại bị xoắn lại, không biết cây lau nhà đã vọt tới bên trên vòi nước…
Thế nên cây lau nhà đã kháng nghị: Cô không để ý lại để cây lau nhà đỡ ở nơi vòi nước, nhất thời dòng nước bị bắn ra, văng hết lên người Diệp Nhân Sênh.
Đường Dập cũng bị dánh một chút, anh giật mình, sau đó lau đi những giọt nước còn đọng trên mặt, quay đầu nhìn cô, ánh mắt đen như mực.
Dường như những ý nghĩ đồi bại của cô đã bị ánh mắt này nhìn thấu, Diệp Nhân Sênh nhất thời hốt hoảng: “Cái đó…cái đó em đi ra kia một chú.t”
…
Đợi cho đến khi Diệp Nhân Sênh mặt đỏ tim đập ngồi trong phòng ngủ, lúc này mới cắn chăn rên rỉ.
Cái đó là người nào chứ! Làm quái gì mà cứ ở trước mặt Đường Dập cô đều trở nên điên khùng thế chứ á á á á ——
Bỗng dưng chuông cửa vang lên.
Diệp Nhân Sênh đứng bật dậy, động tác mạnh quá khiến cho cái chân bị thương đau thấu xương. Đường Dập lau tóc đi đến, đưa mắt ra hiệu cho cô.
Đường Dập là người của công chúng không tiện để lộ diện, lúc này cô đã lĩnh hội đủ, sửa lại đầu tóc gọn gàng chỉnh chu, quấn tấm drap lên người, có chút thấp thỏm ra mở cửa.
Làm quái gì lại có cảm giác như bị kẻ khác bắt gian dâm thế này…
Diệp Nhân Sênh có tật giật mình ra mở cửa, ngoài cửa hiện lên một khuôn mặt càng giống trộm hơn cô.
“Quần áo của cô đã được giặt sạch rồi, phiền tiểu thư lại đây ký tên ạ.” Chú em tiệm giặt là lấm la lấm lét nhìn drap trên người Diệp Nhân Sênh, vẻ mặt cười cười như cướp: “Tối qua lúc đến cửa lấy quần áo, nghe bên trong hình như là một vị tiên sinh…”
“A, này…” Ta nhổ vào, bây giờ đến mấy người ở tiệm giặt là cũng lắm chuyện vậy sao!
Diệp Nhân Sênh ký tên xong, cười mỉa giả vờ như “giấu đầu lòi đuôi” nói: “Người tối qua chính là em trai tôi.”
“À, thì ra là thế, ha ha ha.” Chú em kia tươi cười phô ra vẻ mặt “tôi hiểu mà”, cúi đầu khom lưng khách sáo thêm vài câu rồi bước xuống lầu.
Diệp Nhân Sênh đóng cửa lại, đột nhiên cảm giác ánh mắt sau lưng có ý xấu.
“Chị à.” Vẻ mặt của Đường Dập như đang nghiền ngẫm: “Tại sao lại là em trai chứ không phải anh trai.”
Sênh ca nhất thời rất muốn móc mắt mình ra: một tuyệt sắc mỹ nam nude bán thân thêm vài phàn lười biếng cất cái chất giọng khàn khàn gọi chị ơi…
Cái này rất là kích thích à nha!
Thế nên kỳ thật Diệp Nhân Sênh không nghe rõ câu sau của Đường Dập, nên chỉ gãi đầu cười cười: “Quần áo đưa tới rồi, tôi đi thay đã…”
“Ừ, xong rồi chúng ta đi ăn cơm.”
Theo bản năng cô đáp một tiếng, khép cửa phòng ngủ lại, lúc này mới phát hiện tia sáng cuối cùng bên ngoài đã mờ nhạt dần, cả thành phố tràn ngập trong bóng đêm, những cơn gió lùa vào rèm cửa sổ, thổi vào phòng khiến Diệp Nhân Sênh rùng mình, nhanh chóng thay chiếc áo màu hồng phấn của mình, sau đó đẩy cửa bước ra muốn đưa quần áo lại cho Đường Dập, không nghĩ Đường Dập cũng đang thay áo, đang cài khuy áo, thấy Diệp Nhân Sênh mở cửa liền nhận lấy quần áo, cô trở lại trước cửa, mắt liếc thấy anh chỉ cài khuy ở giữa, Đường Dập cúi người, cơ ngực rắn chắc hiện lên dưới cổ áo, từ đó có thể nhìn thấy những đường vân mờ nhạt.
“Anh còn chưa cài áo xong.”
Diệp Nhân Sênh chỉ nói một câu như vậy liền ném căm uất ra sau đầu, sống với người này một mình như vậy quá nguy hiểm, nơi nơi đều bị quyến rũ hu hu hu.
Bóng đêm vốn là kẻ bảo vệ của thiên nhiên, Đường Dập kéo thấp vành mũ xuống, tuy Diệp Nhân Sênh rất muốn nói với anh có cài kín khuy áo như vậy ngược lại chỉ đem đến mỹ cảm cấm dục mà thôi, nhưng một nghi vấn vô cùng cấp bách khác đã buột ra trước.
“Ối, tôi còn chưa gọi điện cho Thiến Thiến, bên đạo diễn Hồ cũng chưa xin phép…”
“Tối qua anh đã nói qua rồi.” Đường Dập thản nhiên nói: “Ở cùng anh, hai tuần, có lương.”
Hai chữ cuối cùng đã thành công khiến Diệp Nhân Sênh cười không thấy mặt trời, sau đó cô lại kịp phản ứng: thế chẳng phải tất cả mọi người đều biết hai người họ ở cùng nhau sao…
Cô còn chưa hỏi, Đường Dập đã trả lời: “Coi như không nói, Tuyên Tử cũng biết anh tiễn em về, ngay từ nhỏ cô ấy đã quen tai quen mắt những việc này rồi, tự nhiên sẽ biết lo liệu sao thôi, không nên nói thì không nói, không nên làm cũng sẽ không làm, những thứ khác Quách Khả Kiêu sẽ xử lý.”
Diệp Nhân Sênh ngẩn ngơ, đột nhiên trong lòng nảy lên một cảm giác khó nói nên lời.
Nhưng chỉ tỉnh lại trong buổi chiều ngắn ngủn này, ngay cả chính cô là ai cô cũng đã quên.
Tựa hồ cứ như vậy trong nháy mắt, cô đã cho rằng những thứ này là thật, không có người khác, chỉ có cô và Đường Dập, bọn họ có thể bình thản mà sống một cuộc sống hạnh phúc.
Cô im lặng mà không hề báo trước, khiến Đường Dập xoay người
Thật ra cũng không khó như vậy, Diệp Nhân Sênh cúi đầu thở sâu, dường như cô cái khó chịu này giống như mỗi lúc tối trời đều trợn tròn mắt mặt đối mặt với trần nhà, cô sớm đã có chuẩn bị tinh thần, bất kể như thế nào, cũng không nên tưởng thật, ngàn vạn lần không nên tưởng thật.
“Thế cũng tốt.” Diệp Nhân Sênh tiếp tục cười đến không thấy mặt trời: “Giờ trời cũng tối rồi, chúng ta ăn một bữa, vừa hay tôi cũng nhớ mẹ, sáng mai mua vé máy bay về nhà…”
“Vội đến thế sao?” Ánh đèn điện của thành phố ở phía sau Đường Dập sáng lên, anh quay đầu lại, cười cười, trái tim Diệp Nhân Sênh như ngừng đập, nụ cười kia đẹp quá, lại khiến cô khó chịu như xoắn phải đao.
Chỉ là hạnh phúc không bao giờ sờ tới được.
Đèn hai bên đường sáng trưng, lúc này đi vào nhà hàng ăn cơm thì có phần khoa trương quá, những quán ăn nhỏ người lại đông nên không dám vào. Hai người cứ như vậy mà đi trên đường cái, đi qua một cái ngõ nhỏ vô cùng bẩn, bên trong lại nhốn nha nhốn nháo đông nghịt người, Diệp Nhân Sênh hít hít mũi, tất cả các mùi hương trộn lẫn vào nhau xộc vào mũi cô.
Cô happy nói: “Có chỗ ăn rồi, anh ở đây chờ tôi.”
“Đợi đã.” Đường Dập gọi giật cô lại, rút ví ra đặt vào tay cô.
“Không cần đâu… tồi còn mấy đồng lẻ mà…”
Đường Dập không nói gì, chỉ là nhìn cô. Thế nên âm thanh của Diệp Nhân Sênh dần dần nhỏ lại, ngoan ngoãn cầm ví băng qua đường.
Không biết ví tiền của anh là thương hiệu gì, cầm trong tay cảm giác như là da thật, Diệp Nhân Sênh vừa mở ra, nhất thời bị mấy tờ tiền màu hồng và vô số cả thẻ nhét trong các ngăn làm mờ mắt.
Vừa nhìn thấy như vậy, tiền của cô quả thực là rất “lẻ”…
Sau mười phút, giữa quảng trường nhỏ tập thể hình dụng cụ bên đường có hai bóng người đang cầm bánh rán trái cây ăn.
“Tôi sợ anh không ăn được cay, nên cũng không cho tương nhiều lắm, thế nào, ăn được không?” Diệp Nhân Sênh hớp một ngụm trà sữa, nóng đến líu lưỡi. Đường Dập bật cười: “Anh cũng không phải là người sao hỏa, đến bánh rán trái cây cũng chưa được ăn đâu.”
“…” Lần này đến phiên Diệp Nhân Sênh choáng váng: “Không phải anh lớn lên mở Mĩ sao, lúc trở về liền ra mắt, làm gì rảnh mà ăn bánh rán trái cây…”
Thời gian quay phim vội đến đâu mà chưa từng được ăn chứ, Đường Dập vỗ trán, nhịn không được ý nghĩ muốn đem não cô ra nghiên cứu một chút về mạch đóng đại não.
“Còn nữa, anh xem món này gọi là mì lạnh, chưa từng ăn đúng không, ha ha, tôm hùm vây cá ăn nhiều chẳng bằng ăn cái này…”
“Ấy, khụ khụ.” Đường Dập quyết định ngăn cô biến thành yêu ma: “Diễn viên thật ra cũng chỉ là một chức nghiệp, mang tính chất công chúng mà thôi, chẳng có quan hệ gì với tôm hùm vây cá cả.”
“Vậy sao.” Diệp Nhân Sênh vẫn đang hoài nghi, đột nhiên trong đầu hiện lên cảnh tượng Tuyên Tử ngồi ở khách sạn lộng lẫy cắn bánh rán trái cây, nhất thời bị nghẹn: “Nước… nước…”
Đường Dập đưa trà sữa cho cô: “Lúc quay phim, đói một ngày đêm là chuyện thường xảy ra.”
“Chả trách dạ dày anh chẳng tốt như vậy.” Diệp Nhân Sênh thì thầm: “Từ nay về sau có vội cũng phải ăn cơm biết không, ăn nhiều ngũ cốc vào, thi thoảng uống chút nước mật ong, ba tôi hơn năm mươi rồi mà thân thể vẫn cường tráng, cứ như vậy mà nuôi lớn…”
Cô bỗng nhiên ý thức được mình đang bị mẹ Diệp nhập vào người, nhanh chóng xấu hổ mải miết ăn bánh, không chú ý đến Đường Dập lặng yên giơ tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Ăn hết những món vặt trên đường, Diệp Nhân Sênh và Đường Dập còn đang tám nhảm chuyện của Thanh Không Viễn và Hoa Vương hết sức vui vẻ, đột nhiên di động vang lên, mở ra đúng là cuộc gọi của Lộ Mỹ Hà.
Diệp Nhân Sênh có chút chột dạ bấm phím nghe: “Đại hoa sen, cước đường dài, cậu dám gửi tin nhắn sao?”
“Người ta nhớ cậu thôi mà.” Giọng của Lộ Mỹ Hà nghe có vẻ oan ức: “Cậu đi lâu như vậy, đến một cú điện thoại về cũng chả có.”
“Cút đi.” Diệp Nhân Sênh rất không nể tình: “Nói chuyện chính đi.”
“Người ta chỉ là muốn cậu…”
“Không nói bà đây treo cổ cậu đấy!”
“Cậu đang ở với ai đấy?” Giọng nói của Đại Hoa Sen bắt đầu trở nên tế nhị.
“Lệnh Hồ.”
“Là trai hả? Hừ, còn dám hung dữ như vậy, Lệnh Hồ… Lệnh Hồ!!! Tớ nhổ vào, các cậu đi gặp mặt nhau hả!”
“Đúng thế.” Hơn nữa đã gặp từ rất sớm!
“Thế nào thế nào, có đẹp trai không?”
“… Cậu lắm chuyện rồi đấy, nói chuyện chính đi.” Đẹp trai chết đi được hu hu.
“Ấy… thực ra, Tiêu Diên Thanh người này cũng rất tốt…”
“Nói vào trọng điểm.”
“Tớ đang ở với anh ấy.”
Diệp Nhân Sênh ngẩn ra, thời gian bảy năm, Lộ Mỹ Hà chưa từng quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Diên Thanh một cái. Nhưng sau bảy năm, chàng trai ngại ngùng kia, đã đợi được đến lúc đó.
Ai có thể chờ ai những bảy năm. (Hà Dĩ Thâm chờ Triệu Mặc Sênh :3)
“Thế cũng tốt.” Diệp Nhân Sênh thấp giọng nói: “Tự biết quý trọng vào, đừng chơi nữa.”
Hiển nhiên Lộ Mỹ Hà đã chuẩn bị sẵn sàng khi bị Diệp Nhân Sênh chế giễu, bởi vì cô đã từng vô số lần tỏ vẻ mình sẽ không bao giờ sống chung với Tiêu Diên Thanh, những lời này cho dù sau khi thân phận của Thanh Không Viễn bị vạch trần, cô cũng vẫn kiên quyết như vậy. Thế nên, Diệp Nhân Sênh bực mình chúc phúc như thế khiến cho Đại Hoa Sen cảm thấy có điều lo lắng.
“Cái đó…” Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại bỗng nhỏ dần: “Có phải anh ta đứng gần cậu không?”
Diệp Nhân Sênh quay đầu lại nhìn Đường Dập, anh đứng ở nơi đó không xa, ra dáng “anh không hề nghe lén”.
“Không gần, sao thế?”
“Không gần là tốt rồi.” Ngay tức khắc âm thanh kia lại trở nên lắm chuyện: “Tớ nói nè, Sênh Nhi, không phải các cậu đã làm chuyện đấy rồi chứ.”
“Cút đi.” Khẩu khí của Diệp Nhân Sênh vô cùng tồi tệ, thật ra tối hôm qua nếu cô không say như lợn chết thì đã… Nước mắt chảy dài.
“Muộn thế này rồi mà còn ở bên ngoài nhàn rỗi thế sao, nói nhỏ này, quên đi, phẩm chất cậu như thế cũng chẳng có ma nào dám xuống tay đâu…”
Nhẽ ra Sênh ca không nên nhận điện thoại của Đại Hoa Sen!
Diệp Nhân Sênh quả quyết nhấn phím ngắt máy, cúi đầu nhẫn nhịn, lúc ngẩng đầu lên lại thay đổi diễn cảm: “Tôi hơi mệt, chúng ta về đi.”
Đường Dập kéo thấp vành mũ, cúi đầu ừ một tiếng.
Cô ngẩn ngơ, dường như không gian di chuyển, cô đeo headphone ngồi trước máy tính, chỉ nghe anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, trong đáy lòng lại như có chỗ nào giật giật, miệng tươi cười hớn hở, trông giống như kẻ ngốc.
Nhưng bây giờ mặt đối mặt, tất cả đều đã khác xưa.
Ngược lại với không khí ban nãy, trên đường trở về vô cùng im lặng. Diệp Nhân Sênh hơi sững sờ, dường như có cảm xúc gì đó chậm rãi lắng đọng lại lan tràn, từ khi biết thân phận của anh liền có cảm giác đè nén vô cùng, coi như giả vờ ngu ngốc muốn che giấu sự xúc động, rồi cũng bất thình lình mà không ức chế nổi.
Đóng cửa lại, Diệp Nhân Sênh không mở đèn, trong bóng đêm không nhìn rõ mặt Đường Dập.
“Đây là Quách Khả Kiêu ra mặt giúp anh thuê nhà, em có thể yên tâm ở trong này.” Đường Dập mở cửa phòng ngủ ra: “Nếu mệt quá thì nghỉ sớm chút đi.”
“Vậy còn anh?”
Giọng nói của cô mang theo sự bình thản đến quái lạ.
“Anh lên mạng.” Đường Dập mở laptop ra, quay đầu lại, Diệp Nhân Sênh hơi nghiêng người, như là cười: “Ý tôi là… ngủ ở chỗ nào.”
“Anh ngủ ở sofa.”
Anh nói mà gợn sóng không chút sợ hãi, giống như không thèm để ý chút nào. Trong lòng Diệp Nhân Sênh bỗng đau buốt, chậm rại tiến đến gần: “Sao phải né tránh em?”
Đường Dập ngẩn người, vừa mới quay đầu, bên hông đột nhiên căng thẳng, cảm giác ấm áp mơ hồ xuyên thấu qua phía sau lưng tràn ra.
Diệp Nhân Sênh vùi mặt vào lưng anh, âm thanh rầu rĩ, lại gằn từng chữ hết sức bình tĩnh.”
“Em gặp anh hai lần, cả hai lần đều yêu anh.” Cô ôm anh từ phía sau, như là dùng hết khí lực toàn thân: “Nhưng còn phải đợi bao lâu, phải tô son trát phấn bao lâu nữa, anh mới chịu nói anh là Lệnh Hồ, em là Sênh Sênh Ly Nhân… Anh rốt cuộc… còn muốn giả vờ không thích em đến lúc nào nữa?”
Thời gian như đọng lại, cả thế giới im hơi lặng tiếng.
Đường Dập cúi đầu, nắm lấy tay cô vòng ở bên eo mình.
“Là em tránh anh đấy chứ…” Trong giọng nói anh mang theo ý cười.
Diệp Nhân Sênh cứng đờ, mạch đóng về đại não liều mạng hoạt động, vẫn còn đang bế tắc của ý tứ trong lời này.
Đường Dập nhẹ nhàng thở dài: “Anh không biết phải làm sao để cho em nhận ra.”
“Em chỉ là…” Cô phát hiện mình dường như đã nhảy vào cái hố mà Đường phúc hắc chuẩn bị: “Nhưng mà…”
“Nhưng mà không thể tin được là anh yêu em.” Giọng anh nhẹ nhàng, không hề có ý đồ đen tôi.
Cô ngây người.
“Đừng ngại, Diệp Nhân Sênh.” Đường Dập xoay người, chậm rãi tiến lại gần môi cô: “Cứ xem như toàn bộ thế giới đều không tin anh yêu em, chỉ cần em tin là tốt rồi.”
Hơi nước trong phòng tắm khiến không gian xung quanh trở nên mông lung, Diệp Nhân Sênh dựa vào vách đá thủy tinh trong phòng tắm, trông rất giống con thằn lằn vào thời kỳ động dục.
Sau đó là hôn.
Hôn môi hôn môi bọn họ đã hôn nhau…
Cảm giác này là gì, giống như khoái lạc muốn bay lên. Cái cảm giác bế tắc ủy khuất không cam lòng cũng tan thành mây khói, Đường Dập nói yêu cô, luôn luôn yêu cô…
Khóe miệng cô không ngừng cười toe toét, đồng thời lại khẽ ngâm nga hát vô cùng xúc động.
Diệp Nhân Sênh đột nhiên cảm thấy, cứ coi như năm 2012 thật sự là tận thế, cô cũng không hề nối tiếc.
Vì thế nên Sênh ca tắm rửa thật sự rất vui vẻ. Vui vẻ đến lúc cô chợt phát hiện, đêm nay trăng thanh gió mát, cô nam quả nữ, lưỡng tình tương duyệt, củi khô đượm lửa… Thật sự đều là những điều kiện tất yếu cho một vài tình tiết phát sinh trong mấy cuốn tiểu thuyết mà Lộ Mỹ Hà thường hay đọc.
Mà những tình tiết kia đích thực là những cảnh H… Ấy, ít nhất là Đại Hoa Sen đã nói vậy.
Biểu cảm trên mặt Diệp Nhân Sênh nhất thời đỏ lựng lên, so với con cua nấu chín còn nóng hôi hổi.
Cô lằng nhằng tắm rửa đi ra, đối mặt với gương vặn vẹo thật lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí trốn ở cửa trước lộ ra nửa con mắt xem Đường Dập đang làm gì.
Thế nên tiếng hô phẫn nộ của Boss lúc này có vẻ mất hồn kiểu khác.
…
Cô đứng đó xấu hổ cả nửa ngày, thì ra Đường đại soái ca đang chơi game!
Diệp Nhân Sênh nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lại mơ hồ cảm thấy có chút thất vọng. Cô giống như vô tình bước đến bên cạnh Đường Dập, vừa định nói chút gì đó, nhưng ngay sau đó đã bị hình ảnh trên màn hình thu hút.
“Nhanh nhanh! Mau thêm máu đi! Tiếp tục xuống… Ai za là hai Phạm Âm, cùng kỹ năng cuối đi!! Lưu Vân Đi Trên Băng có thể khống chế được!! Tiểu quái tiểu quái! OK rất tuyệt… Qua!”
Đường Dập xám mặt liếc nhìn cô một cái, người này vừa thấy trò chơi đã hưng phấn đến thế, hoàn toàn không giống lúc nãy thẹn thùng chạy đi tắm rửa.
”Anh đi tắm đã.” Đường Dập đứng lên: “Lô hàng phòng bị, xem giúp anh.”
“Không thành vấn đề anh đi đi!” Hai mắt Diệp Nhân Sênh tỏa sáng ngồi trước laptop, từ đầu đã không nghe Đường Dập nói gì.
Theo sau Lệnh Hồ chính là dã đoàn, Diệp Nhân Sênh mắt thấy rơi ra một chiếc giày của Ma Ẩn, mừng đến nỗi ném con xúc xắc ra ngoài, kết quả RP quá tốt làm cho người ta líu lưỡi, là 99 điểm. Hai Ma Ẩn kém cỏi kia nhất thời ở trong UT oán hận mấy ngày liền, trên người Lệnh Hồ vồn là bộ đồ Tà Lẫm, Diệp Nhân Sênh cũng không để ý đến chiếc giày này, liền hào phóng tặng cho những người khác, đội trưởng còn tỏ vẻ cực kỳ tán dương cô, còn nhiệt tình mời cô đến phó bản lớn hơn nữa — Tiên Nhân động.
Cho nên Diệp Nhân Sênh vô cùng buồn rầu, Tiên Nhân động! Đỉnh Hoa Sơn mới mở hai mươi lăm phó bản nhân đại, cô còn chưa từng đến! Nhớ…. nhớ quá đi… nhớ chết đi được… Nhưng người ta vừa nhìn có vẻ là bạn thân trong đoàn, có thể mời Lệnh Hồ là đã nể tình lắm rồi.
[Mật Ngữ] Yến Vĩ Điệp nói với bạn: Ta đã từng nghe qua huynh rồi! Huynh chính là Lệnh Hồ tàn sát Ma phái Ngọc Thanh đường!
Diệp Nhân Sênh còn đang băn khoăn có nên mở nick Ngọc Thanh của mình lên không, bõng nhiên thoáng nhìn dưới góc trái hiện lên câu mật ngữ màu hồng này, tức thì đánh đổ luôn bình dấm chua, quệt mồm coi thường cô ta. Đáng tiếc Yến Vĩ Điệp không biết có phải là động kinh yêu thích cái cách lãnh đạm này của Lệnh Hồ hay không, lại có thể nhảy vào kênh Đoàn Đội tám chuyện cùng mấy người khác.
[Đoàn Đội] Yến Vĩ Điệp: Lệnh Hồ này có phải là Lệnh Hồ trên diễn đàn không!
[Đoàn Đội] Mộ Huyết: A a a là bộ đồ Tà Lẫm +8! Nhất định rồi nhất định là anh ta.
[Đoàn Đội] Yến Vĩ Điệp: (biểu tượng mê trai) chụp ảnh chung đi!
[Đoàn Đội] Tiểu Ong Mật Trong Lùm Hoa: Cầu QQ MSN vui vẻ làm bạn tốt!
[Đội Trưởng] Sơn Quỷ: Các ngươi…. kiềm chế một chút chứ!
Diệp Nhân Sênh đen mặt nhìn phu quân của mình bị trêu chọc, khi tới hạn bùng nổ thì bỗng nhiên nhanh trí, cười mờ ám gõ chữ.
[Đoàn Đội] Lệnh Hồ: Ta làm gì đây?
[Đoàn Đội] Sơn Quỷ: Ngươi chức vụ gì?
[Đoàn Đội] Yến Vĩ Điệp: Ta biết ta biết, huynh chính là tiểu thụ trên võ đài!
Khóe mặt Diệp Nhân Sênh co rút.
[Đoàn Đội] Lệnh Hồ: Ngọc Thanh, có thể vận chuyển cũng có thể làm bác sĩ.
[Đoàn Đội] Sơn Quỷ: Hoan nghênh bác sĩ bạo lực! Vừa hay thiếu sữa1.
(1Trong cv chức nghiệp của chị Sênh nó viết là vú em, tớ trans qua là bác sĩ để nghe hợp hơn)
Diệp Nhân Sênh happy mở ngay nick của mình, máy tính của Lệnh Hồ không tồi, không hề bị lag chút nào, tính toán nhỏ trong lòng cô đập bành bạch, dù sao bác sĩ cũng khan hiếm, đến lúc vào vốn là để Lệnh Hồ vẽ nước, người khác hỏi thì cứ nói là bị out mạng, ha ha ha ha.
Người trong tổ không hơn kém nhau mấy, đội trưởng gửi nick UT, Diệp Nhân Sênh liền mở lên, lại phát hiện không biết nick UT của Đường Dập, liền đến trước cửa nói.
“Nick UT của anh là gì?” Diệp Nhân Sênh buột miệng hỏi, cầm lấy chén trà trên bàn hớp một ngụm.
“Yisheng (phiên âm của Dập Sênh).” Đường Dập ấp úng nói: “Là phiên âm.”
“Ừm.” Diệp Nhân Sênh buông chén, lơ đãng nhìn đi chỗ khác, nhất thời bị sắc nước trong cổ họng.
Cửa phòng vệ sinh mở một nửa, Đường Dập từ phía trong đi ra, đang dùng khăn mặt lau tóc, bên hông quấn khăn tắm… chỉ quấn có một chiếc khăn tắm!
Diệp Nhân Sênh thoáng chốc trợn tròn mắt, chân dài này cơ bụng này đúng là khiến người ta ghen tị.
“Sao?” Đường Dập sau một lúc lâu không thấy cô nói, liền quay đầu bảo tiếp: “Mật mã là shengshengliren (phiên âm của Sênh Sênh Ly Nhân), ID của em, cũng là phiên âm.”
Anh bước tới, Diệp Nhân Sênh không dám nhìn nữa, nhanh như chớp vội chạy tới trước máy tính giả vờ như đang đăng nhập UT, gõ xong tài khoản lại nhập mật khẩu, lúc này mới kịp phản ứng mật khẩu của anh là gì.
ID, là Dập Sênh.
Ngay cả mật khẩu cũng là tên của cô…
Cái loại ngọt ngào từ tận đáy lòng xông lên này, không giống như lúc đoạt giải quán quân ở cuộc thi Karate, càng không giống lúc hét lên khi mẹ Diệp nấu canh đậu xanh.
Diệp Nhân Sênh cười toét miệng,
Diệp Nhân Sênh cười toe toét cả miệng, ánh mắt ngập nước, biểu hiện rất quá, căn bản không hề nghe thấy đội trưởng ở trong UT đang điên cuồng mời cô trả lời. Bỗng nhiên một bàn tay lướt qua cánh tay che trên bàn tay cô, di chuột ấn phím phát âm UT, sau đó gỡ headphone của người kia trầm giọng nói: “Ta ở, Sênh Sênh Ly Nhân wc.”
Cô khẽ ngẩng đầu, một giọt nước mang theo mùi sữa tắm nhỏ xuống mặt cô.
Đường Dập đứng gần cô như vậy, anh chuyên tâm nhìn vào màn hình, như vị hoàng tử đẹp trai từ trong truyện cổ tích bước ra.
Tim Diệp Nhân Sênh lại đập không ngừng.
Cái này cũng không thể trách cô, anh có thể đứng gần như thế, nhưng không nên không mặc áo quần mà đứng sát vậy!
“Em…” Đường Dập cúi đầu, Diệp Nhân Sênh cảm giác hô hấp của mình ngày càng khó khăn.
“Em ngã xuống rồi…”
Diệp Nhân Sênh đột nhiên hoàn hồn, vừa lúc trông thấy thiếu nữ áo xanh bi thương rơi từ trên sườn xuống, nhất thời phẫn nộ gào lên một tiếng, nhanh chóng mở trạng thái nhân vật ra, quả nhiên là bị ngã chết, độ bền trang bị giảm 20%.
Có thể sửa chữa trang bị nhưng phải mất tiền đó… Cô nàng người hành tinh nghèo khó đau lòng chạy thi, Đường Dập dường như muốn cười: “Sao thế?”
“Không có gì…” Cô xấu hổ vò đầu nói: “Không đi qua Tiên Nhân động đâu, kích động quá.”
“Ừm, em cứ đi đi, cứ bảo là anh bị rớt mạng.”
“ấy…” Diệp Nhân Sênh vô cùng ngại, dù sao thì vẽ nước cũng rất là vô đạo đức: “Nếu không phải là anh chơi thì…”
Cô vừa rút tay về, đã thấy Đường Dập thay đổi thành giao diện trò chơi của Lệnh Hồ, sử dụng kỹ năng vợ chồng, trực tiếp đưa Sênh Sênh Ly Nhân đến nơi vừa sống lại, mở cửa sổ giao dịch ra.
Là quạt Ngọc Thanh Càn Khôn thượng hạng.
“Đã muốn đưa cho em từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội.” Anh thản nhiên nói: “Anh rút lui, xem em chơi là đủ rồi.”
Diệp Nhân Sênh động lòng, bỗng nhiên quyết định sử dụng quyền lời của mình. Cô chìa hai tay ôm chầm lấy cổ Đường Dập, hôn chụt lên hai má anh.
“Đã thế thì em không khách khí nữa.” Nói xong Sênh ca liền giả vờ như không có chuyện gì nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn màn hình, bất tri bất giác lại chạy về hướng bên vách núi.
“Không cần khách sáo.” Đường Dập cười sâu xa: “Cẩn thận lại ngã bây giờ.”
Hai tai Diệp Nhân Sênh đỏ lựng lên.
Nhưng một khi Sênh ca đã đăng nhập vào trò chơi, mặc kệ Đường Dập ở bên cạnh chậm rãi mặc quần áo như thế nào, tất cả đều là mây bay mây bay.
Trang bị của cô rất tốt, nhưng thuộc tính không phải là bác sĩ thuần, cho nên chỉ có thể chữa bệnh phụ trợ bị ném vào đội ba. Đồng đội cũng không phải cận chiến, máu rớt rất ít, Diệp Nhân Sênh thỉnh thoảng công kích thỉnh thoảng lại thêm máu giúp các bác sĩ khác, liên tiếp nhận được sự tán thưởng của đội trưởng.
“Sênh Sênh Ly Nhân thật không tệ nha, mau mau cùng Lệnh Hồ nhảy bang đi, bang phái ta tuyệt đối ưu đãi.
Diệp Nhân Sênh bị thọc gậy bánh xe như thế đã thành thói quen, vì thế liền gõ chữ kiếm cớ.
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta nghe theo lời phu quân, đáng tiếc chàng out mạng rồi, lần sau sẽ bàn với nhau, cám ơn đội trưởng.
[Đoàn Đội] Yến Vĩ Điệp: Sênh Sênh Ly Nhân quả nhiên là gay! Thao tác thực tốt.
Tuy là khen cô nhưng sao Diệp Nhân Sênh lại cảm thấy buồn thế chứ… Cô còn chưa kịp nghĩ ra nên nói thế nào thì đã nghe thấy đội trưởng ở trong UT hô Boss cấm đánh máy, nên nàng cũng vui vẻ hơn.
“Thật ra thì mùi vị con gái ở em rõ thế mà…” Diệp Nhân Sênh bĩu môi: “Mấy người này mù rồi hay sao, mắt chó không nhìn ra vàng quý à.”
Đường Dập ở phía sau lặng lẽ xoa trán: kỳ thật anh cũng có lúc từng nghi ngờ qua…
Boss ở Tiên Nhân động rất khó đánh, Diệp Nhân Sênh đi theo đoàn tiêu diệt hai lần, nhưng không hề mất kiên nhẫn, ngược lại còn say sưa nghiên cứu chiến lược tiến công với Đường Dập.
“Em cảm thấy trong đoàn hai chủ kháng Thiện Vũ nên phải đứng tách ra, không nên ở cùng nhau như thế, như vậy khi bị Boss miễu sát cũng có thể cứu trợ được, DPS giống nhau với bác sĩ đứng sau Boss trên mặt đá cũng nên tách nhau ra, chắc chắn sẽ không bị đảo lộn toàn bộ, chỉ cần kiên trì đến lúc nó hóa cuồng thì okie rồi.”
“Đội trưởng kinh nghiệm phong phú nên sớm phát hiện.” Đường Dập nghiên người dựa vào ghế sa lon, ngắm nhìn bộ dáng hai mắt tỏa sáng hưng phấn của cô: “Nghe bảo ở Tiên Nhiên động sẽ rơi ra giày Ngọc Thanh loại tốt nhất.”
“Thât sao? Mau chỉ đạo đội trưởng! Gõ chữ thì chậm quá… Nhanh nhanh, anh đến giúp em một chút.” Diệp Nhân Sênh chẳng thèm để ý đến ánh mắt quỷ quái của Đường Dập, một tay kéo anh đến cười nói: “Thân phận của Sênh ca không thể rò rỉ được! Thời điểm Đảng và nhân dân cần anh đã đến!”
Đường Dập không nói gì, chỉ nhìn Diệp Nhân Sênh chuyển thiết bị UT của Sênh Sênh Ly Nhân thành nói chuyện mở, đặt đầu loa sát vào ống nói nói vài câu quan trọng đánh Boss, chẳng ngờ đội trưởng không những không vui vẻ đón nhận, lại còn chẳng nói gì với Đường Dập. Có mười câu thì hết chín câu không đáp lại…
Sau đó tai họa đã xảy ra.
[Đoàn Đội] Mộ Huyết: Các ngươi xem UT, Lệnh Hồ không phải bị rớt mạng sao? UT vẫn còn đó, vì sao lúc Sênh Sênh Ly Nhân nói chuyện, trong tai nghe lại có lời của Lệnh Hồ?
[Đoàn Đội] Tiểu Ong Mật Trong Lùm Hoa: Chẳng lẽ…
[Đoàn Đội] Thanh Nhất Sắc: Bọn họ dùng chung máy tính!
[Đoàn Đội] Yến Vĩ Điệp: Bọn họ ở cùng nhau!
…
Một tiếng ầ vang lên, Diệp Nhân Sênh vội vàng cướp lấy tai nghe, mở UT của Lệnh Hồ lên, lúc này mới phát hiện vừa rồi quên tắt tiếng!
Đường Dập còn đang ngờ vực nhìn cô động kinh, đã thấy Diệp Nhân Sênh quả quyết rút dây nguồn máy tính.
Đây đúng là một thói quen không hay tí nào.
“Xong rồi…” Diệp Nhân Sênh lệ rơi đầy mặt nhìn Đường Dập: “Ngày mai chúng ta sẽ lại trở thành chủ đề chính trong diễn đàn…”
“Ừm.”
“Đám hủ nữ sẽ không bỏ qua cho chúng ta…”
“Ừm.”
“Em không muốn là thụ đâu á á á…”
“Ừm.”
“Em bảo này…” Diệp Nhân Sênh bất mãn quay đầu: “Anh nên có phản ứng gì đó khác đi chứ…”
Đường Dập nghiêng đầu ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt nặng trĩu nhìn cô.
Bỗng nhiên Diệp Nhân Sênh cứng đờ người, bởi vì lúc nãy là tham gia vào trò chơi, nên dường như hai người ở gần nhau cũng trở nên tự nhiên mà dễ dàng hơn, nhưng lúc này nhận thức đã quay lại trong đầu, tim cô đập rộn ràng.
Vì sao, chỉ là ánh mắt anh nhìn cô, không khí mờ ám đến cùng cực.
“Lại đây.” Anh nhẹ nhàng gọi cô.
Diệp Nhân Sênh ngoan ngoãn bước qua, giống như học sinh tiểu học bị mắng đứng trước mặt Đường Dập.
“Ngồi xuống.”
Cô vừa mới bước đến sofa, một cánh tay đột nhiên vòng qua cổ cô, kéo cô ngã vào lòng.
Đường Dập đem cằm đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng thở dài.”
“Anh muốn ôm em như thế này lâu rồi.”
Tiếng nói rơi vào hư không,ngưng kết lại thời gian cùng khoảng cách quanh mình.
Ánh sáng trong phòng ảm đạm, yên tĩnh mà ấm áp. Cả đời này Diệp Nhân Sênh chưa từng như thế, như chú chim nhỏ nép vào người ta, ở trong lòng Đường Dập không ngừng nhúc nhích, y hệt chú mèo nhỏ.
“Đường Dập…” Cô bỗng mở miệng: “Anh thích em ở điểm gì?”
Sênh ca, vấn đề như vậy không nên hỏi chứ…
Khóe miệng Đường Dập cong lên, không nói gì.
Diệp Nhân Sênh cứ nghĩ là anh nói không nên lời, liền xấu hổ tự biên tự diễn: “A… trông thấy em nhất định anh rất ngạc nhiên đúng không… khác biệt với trong tưởng tượng phải không…:
“Không hề ngạc nhiên.” Đường Dập liếc nhìn cô: “Nhưng vui mừng thì lại có.”
“Hả?” Diệp Nhân Sênh nhất thời ngẩng đầu: “Sao lại vui mừng?”
Cô xoay người lại đối diện với anh, “vui mừng” dính sát vào nhau, ánh mắt lập lòe ánh sáng. Đường Dập quay đầu đi chỗ khác,không dám nhìn lại cô, thật sự là có chút buồn bực.
“Vui mừng ở đâu?” Diệp Nhân Sênh không phục, càng lúc càng tiến gần.
Đường Dập cụp mắt: “Em đoán xem.”
…
Diệp Nhân Sênh ngốc nghếch hỏi: “Chẳng nhẽ… anh thích hình tượng lỗ võ mạnh mẽ?”
“… Không, anh thích hình tượng như em.”
Đường Dập mặt không chút thay đổi kể lại “vui mừng”, tuy gan to như Sênh ca cũng hiểu cái này cũng có thể là cớ, nhưng cớ này… thật sự là rất đáng yêu.
Cũng may Sênh ca không truy hỏi thêm nữa, dù vậy, không khí lúc này vẫn ngọt lịm chết người.
Chẳng thể trách Lộ Mỹ Hà thích xem tiểu thuyết ngôn tình đến vậy, thì ra cảm giác ở cùng người mình yêu thật sự là khó nói nên lời, cho dủ chỉ ở trong phòng im lặng nhìn nhau, nhưng trong lòng cũng có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Giống như trong lòng có điều gì đó lạc mất nhiều năm, cuối cùng đã trở về. Thế nên, cuộc sống cũng coi như đầy đủ.
Ài, quả nhiên yêu đương làm cho con người ta trở nên êm dịu ra…
Đầy trong đầu Diệp Nhân Sênh đều là chuyện là tình là đời người hư vô mờ mịt gì đó, rất nhanh đã…
Ngủ thiếp đi.
“Sênh Sênh?” Đường Dập thử gọi một tiếng. Nếu Sênh ca lúc này tỉnh lại, nghe thấy tên mình được gọi một cách gợi cảm như vậy, tuyệt đối sẽ hối hận tại sao lại đi gặp Chu Công sớm như thế.
Đường Dập hơi nghiêng người, cánh tay phải ôm cô dần dần trượt xuống eo, bế lấy cô đi vào phòng ngủ.
Anh đặt cô xuống, kéo chăn qua đắp kín, nhưng sau đó nghĩ lại liền vén chăn lên, đưa tay ra giúp cô cởi quần áo. Tối qua cô say như chết, anh cũng vừa giúp cô cởi quần áo bẩn như thế này vừa dở khóc dở cười gỡ tay chân cô lúc đó như con bạch tuộc xuống khỏi người mình.
Nhưng dù sao cũng không giống đêm nay.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi vào phòng, ánh lên màu da như ngọc của Diệp Nhân Sênh. Tay anh vén chiếc T-shirt hồng nhạt lên, kéo lên trên, vô tình lướt qua viền lụa màu đen, chậm rãi dừng lại.
Lòng bàn tay đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Lông mi Đường Dập hơi run rẩy, mạnh mẽ đắp kín chăn lại, đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ.
Thế là sáng sớm hôm sau, Diệp Nhân Sênh phát hiện thấy Đường Dập ngủ ở sofa.
Cô hơi buồn bực, tại sao hôm trước cô trong tình cảnh không quần không áo, thì anh có thể nghênh ngang ngủ ở bên cạnh, còn hôm nay ăn mặc kín như vậy thì lại đứng đắn thế chứ…
Đương nhiên, Sênh ca sẽ chẳng thể nào hiểu nổi những hành động có chủ ý của người đàn ông này. Thừa dịp Đường Dập còn chưa dậy, Diệp Nhân Sênh lặng lẽ lấy chìa khóa, ra khỏi cửa mua đồ ăn.
Lúc cô quay lại trong phòng vẫn vô cùng im lặng, Diệp Nhân Sênh nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng bếp, lấy trong ngăn kéo ra chiếc tạp dề, ngồi xổm trước thùng rác bắt đầu gọt vỏ khoai tây.
Cho nên lúc Đường Dập mở mắt ra, tìm kiếm bóng hình quen thuộc đang xắt lát khoai tây trong bếp.
Dường như những động tác của cô thật khẽ, ánh sáng ban mai mờ ảo, hắt lên người cô khiến quanh thân cô được phủ một lớp vàng óng mỏng mành.
Chẳng hiểu sao, hình ảnh dịu dàng này rất nổi bật, được khắc sâu trong tận trí óc anh, bất luận sau bao lâu, cứ hễ nhắm mắt là lại hiện lên rõ ràng.
Một cô gái bình thường nhưng lại đặc biệt như vậy.
Một cô gái quật cường trong sáng nhưng lại dịu dàng ấm cúng như thế.
Diệp Nhân Sênh cô, là như vậy. chỉ cần im lặng nghiêm túc thưởng thức, có thể phát hiện được cái loại này chỉ thuộc về một mình cô – tia sáng rực rỡ.
“Dậy sớm vậy sao?”
Diệp Nhân Sênh giật mình, lưỡi dao trật hướng, trượt đến trên móng tay cô, may mà đúng lúc rụt tay lại, không thôi lại thêm án xuất huyết nữa rồi.
“Anh tỉnh rồi à…” Cô chưa quay đầu lại đã cười ha ha, “Vốn định làm xong rồi mới gọi anh dậy…”
Nói chưa xong, hai tay anh đã vòng qua ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai. Đường Dập cao hơn cô rất nhiều, nên dễ dàng ôm cô vào lòng.
“Xem ra em thật sự là rất “vui mừng” nhỉ.”
Diệp Nhân Sênh xấu hổ giơ dao lên, trên tay còn cầm khoai tây xắt lát, thả xuống không được mà lau cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục giơ lên: “Ừm… thế trước khi vui mừng rốt cuộc là cái gì?”
Được rồi, đề tài lại chuyển sang nội dung dâm tục.
Đường Dập im lặng cúi đầu đưa mắt nhìn, khóe miệng cong cong: “Rồi em sẽ biết.”
Diệp Nhân Sênh lại buồn bực, nhưng may lần này có con dao và khoai tây lấy làm cớ, Đường Dập rất nhẹ nhàng đổi đề tài, chủ động dọn dẹp rồi nhanh chóng ngồi ở bên bàn ăn, vẻ mặt thực chờ mong.
Thế nên Sênh ca rất hồi hộp, không may cho quá nhiều nước tương.
Tuy bánh cuốn khoai tây sợi trở nên sẫm màu, nhưng không hề ảnh hưởng tới bầu không khí của bữa sáng đột ngột mà đáng yêu này. Diệp Nhân Sênh ăn đến nỗi mười đầu ngón tay đều dính mỡ bóng loáng, còn mặt mày hớn hở, giương nhanh múa vuốt kể về công trạng chói lọi của mẹ Diệp cho Đường Dập.
“Mẹ em được xưng là bông hoa trong vườn cảnh, tài nấu nướng rất nổi tiếng đó…”
“Ừ.” Đường Dập thì ăn uống tao nhã hơn, “Thật sự không tồi, có cơ hội nhất định phải nếm thử tay nghề của dì.”
Diệp Nhân Sênh bỗng xúc động, trước mặt hiện lên bức tranh mẹ Diệp và Đường Dập ngồi cùng nhau, không biết tại sao trên mặt lại nóng lên.
“Ấy… Ăn hết rồi chúng ta đi xem phim đi!
“Em muốn xem lại bộ phim chiếu ngày hôm qua, xem trực tuyến HD trên mạng độ nét cao hơn.”
Đường Dập tỏ vẻ không có ý kiến, thế nên Diệp Nhân Sênh rất phấn chấn chạy tới download. Tốc độ vào mạng không nhanh lắm, trong lúc chờ cô tiện tay mở diễn đàn của trò chơi lên, chỉ mới nhìn thoáng qua, nhất thời miệng phun máu tươi nội thương đầy bụng.
[TIN HOT] Lệnh Hộ và Sênh ca, bọn họ ở cùng nhau! Có cap1 làm chứng! Nội dung đầy đủ, chủ thớt không hề cắt xóa!
(1Cap: Capture [screen capture]: chụp màn hình)
…
Cái gì gọi là nội dung đầy đủ?
Diệp Nhân Sênh rơi lệ đầy mặt kéo thanh cuộn xuống, quả nhiên đoạn cap trong UT tối hôm qua đã bị đưa lên, thì ra đoàn đội cũng chẳng an toàn, ai ngờ trong đoàn cũng ẩn chứa hủ nữ nhiều chuyện thế chứ! Cô rất muốn ném bàn!
Đồng thời Đường Dập bên kia cũng bị ném bom, âm thanh như bão táp của Quách Khả Kiêu ở trong điện thoại bay ra ngoài ngàn dặm.
“Đại ca… tiểu tổ tông của tôi… tôi xin cậu! Không nên đùa như thế chứ! Cậu tưởng Tuyên Tử biết không có vấn đề gì ư… Còn tưởng công ty game biết là không phải sao?! Tôi có tin nhỏ đây, tư liệu xác nhận tài khoản game của cậu đã bị phát tán… Tôi biết ngay cậu bảo tôi thay cậu tìm giùm phòng cho thuê là có chuyện không hay mà! Bây giờ ngày nào hướng dẫn Mã cũng tìm đến tôi hỏi Diệp Nhân Sênh đang ở đâu, tôi nên ăn nói thế nào đây?”
“Chẳng qua cũng chỉ là hai tuần, anh có thể tìm đại lý do nào đó.”
Không ngờ Quách Khả Kiêu lại nói nhiều như vậy, Đường Dập nghe từ đầu đến cuối chỉ lọt tai đúng một câu.
Diệp Nhân Sênh bỗng nhớ lại bộ dạng gân xanh nổi khắp cả người giơ tay giơ chân loạn xạ của Quách Khả Kiêu, không khỏi có ý định đùa dai, vui vẻ chụp lấy chiếc điện thoại trong tay Đường Dập, lớn tiếng nói: “Ayo, xin chào… anh có biết lúc người ta sợ hãi thì hai bả vai không đều nhau không?”
Dứt lời, cô lập tức ngắt điện thoại. Đường Dập và cô đối mặt nhau đúng ba giây, sau đó không hẹn mà cùng cười ồ lên. Hẳn câu chuyện đã đến nước này, Diệp Nhân Sênh chợt nhớ tới lúc ở trên núi trải qua bao hiểm nguy, khi đó Đường Dập ngồi cạnh cô, nghiêm trang nghe cô kể chuyện tình trong game của bọn họ, nhất thời đỏ mặt lên, đó chẳng phải là thổ lộ gián tiếp sao! Tuy đã chính thức thổ lộ, ừm, nhưng Sênh ca phải đi vào ngõ cụt thế này vẫn là cẩn thận lắm rồi.
“Anh còn gạt em mình họ là Lệnh Hồ!” Bỗng nhiên cô vất cho anh một câu không đầu không đuôi như thế.
Đường Dập khẽ cười: “Anh không lừa em.”
“Rõ ràng là anh họ Đường mà!”
“Em không thể nhìn thấu những gì xảy ra ở cái chốn này đâu…” Đường Dập nghiêng người, dáng vẻ tiêu sái phóng khoáng, “Mẹ anh là một nghệ nhân chơi đàn violon có chút tiếng tăm, là tinh hoa của nhà Lệnh hồ, tin tức này mới chỉ truyền ra ngoài đã bùng phát rồi.”
“A?” Diệp Nhân Sênh vẻ mặt ngơ ngác, “Cái này…”
Anh nói anh họ Lệnh Hồ [phải chăng là họ kép /:), thế tên đâu =3= đừng hỏi tớ, tớ cx chịu =3=], thật ra bất luận là gì, cũng không có cách nào tha thứ cho bố mình…
Diệp Nhân Sênh đang lúng, bỗng laptop trên bàn kêu tinh một tiếng, phim đã tải về xong rồi. Cô vui vẻ chạy xuống nhà mua hạt hướng dương và nước khoáng, rồi nhanh chóng chạy vồi về, vui sướng ngồi trên ghế chờ xem phim. Sau đó không ngoài dự tính, đập vào mắt là hình ảnh đen tối âm trầm của đợt mở đầu phim, Đường Dập không khỏi lặng lẽ xoa trán, là phim kinh dị…
Thật ra những người yêu nhau xem phim kinh dị vốn là chuyện rất bình thường rất ngọt ngào, nhưng mà Sênh mỗ kia — Đường Dập nhìn sang bên cạnh, Diệp Nhân Sênh còn đang hưng phấn hai mắt tỏa sáng, thích thú cắn hạt hướng dương, lúc trông thấy khoảnh khắc nữ quỷ xuất hiện nơi cửa thang máy, cô còn thích ý nhấp một ngụm nước khoáng. Hi vọng cô nép người vào mình như chú chim hoảng loạn, có lẽ là đợi đến kiếp sau đi.
Đường Dập lãnh đạm định nhích lại gần về phía cô, thì bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Diệp Nhân Sênh. “Anh sợ.” Anh nói dối mà mặt không đổi sắc.
Diệp Nhân Sênh khí phách hào hùng cầm lấy tay Đường Dập, thân thiết cọ cọ vào người anh: “Có em ở đây, đừng sợ.” Đường mỹ nhân cũng quá là vô sỉ!
Bầu trời tối đen, có hai bóng người như kẻ trộm đè thấp vành mũ đi dọc theo lề đường. Đường Dập kể cho cô cuộc sống trước đây của mình lúc ở Mĩ, Diệp Nhân Sênh chưa bao giờ đặt chân ra khỏi biên giới, thế nên nghe thấy mà hưng trí dạt dào. Hai người hòa mình vào giữa những cuộc hẹn hò của các cặp đôi ở quảng trường to lớn, thực sự là rất hài hòa. Cứ như vậy, Diệp Nhân Sênh ngủ ở trong phòng còn Đường Dập nằm ở sofa, ngày ngày chẳng làm gì, chỉ là xem phim, đi dạo và Diệp Nhân Sênh làm việc nhà kiêm luôn nấu bữa sáng, ngày qua ngày không ngờ lại thích ý thỏa mãn đến thế. Chỉ là thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, hai tuần trôi qua rất nhanh. Buổi tối trước khi quay về đoàn phim, Diệp Nhân Sênh vô cùng buồn rầu, ngay cả trò chơi cũng không giúp cô vui vẻ lại được. Cả tuần này, giống như là trộm lấy hạnh phúc trong mơ. Cô có thể không cần nghĩ đến tương lai, không cần nghĩ tới sự thật, chỉ có cô và anh hai người một thế giới. Nhưng bây giờ mộng đẹp đã tỉnh. Cô nằm trên giường trằn trọc, có nhắm mắt như thế nào cũng không ngủ được, trong lòng như có chú mèo đang dùng móng vuốt cào nhẹ vào. Có phải sẽ không còn cơ hội như thế này nữa? Diệp Nhân Sênh đột ngột mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng mở cửa ra. Ánh trăng nhàn nhạt, bóng người trên ghế sofa thật yên bình, trong bóng đêm không nhìn thấy rõ ràng. Cô từng bước từng bước đến gần, ngồi xổm xuống. Dường như Đường Dập đang ngủ say, khuôn mặt trắng nõn đang còn chìm trong giấc mộng, Diệp Nhân Sênh không kìm được giơ tay ra, nhưng cũng không dám chạm vào anh. Phải làm thế nào đây? Rất nhiều rất nhiều năm sau, liệu cô sẽ phải hối hận sự can đảm của mình, hay là sẽ hối hận giờ phút này không ôm lấy anh?
Một phút sau Sênh ca lại quay về nằm trên giường mình, cảm giác hối hận quay cuồng. Điều này cũng không thể trách cô, từ nhỏ Diệp Nhân Sênh được dạy bảo nghiêm minh, nếu mẹ Diệp biết bây giờ cô đang sống chung với một người đàn ông, nhất định cô sẽ bị lột một lớp da, nếu còn biết khuê nữ nhà mình còn vô cùng chủ động muốn yêu thương nhung nhớ thì… Sênh ca rùng mình, cái loại khủng bố này vẫn không nên nghĩ đến là hơn. Diệp Nhân Sênh nằm nghĩ một lát, giằng co cả nửa đêm cũng không xê xích gì nhiều, thế nên cuối cùng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hình ảnh được chuyển đến phòng khách. Đường Dập đang nằm im, bỗng dưng hơi hé mắt ra. Đêm tối thật vô cùng đẹp.
Vì đảm bảo cho mục đích, Diệp Nhân Sênh và Đường Dập được phân thành hai nhóm quay về đoàn phim. Sắc mặt Quách Khả Kiêu không được tốt, từ trên xe mời đến mấy nhân viên y tế, không khỏi phân bua đem Diệp Nhân Sênh nằm lên chiếc cáng chữ thập trên xe. Vị đại tỷ đứng đầu đám y tá còn đang dặn dò cô các việc nên làm để dưỡng thương chân, giống như Sênh ca cả hai tuần lễ này thật đúng là nằm bệnh viện vậy. Diệp Nhân Sênh không khỏi buồn bực mấy cô kia có đúng là y tá không, có lẽ Quách Khả Kiêu đã thuê mấy diễn viên chuyên nghiệp đến. Không ngoài dự liệu, cô nhanh chóng được Mã Thành Thụ cùng con gái Mã Thiến Thiến tiếp đón hoan nghênh. Đồng thời trong lúc đó hoàn toàn không có ai hoài nghi cô với sự biến mất của Đường Dập có gì đó không hợp, xem ra Tuyên Tử thật sự vẫn còn có đạo đức, không hề nói gì.
“Cậu đi ăn với Tuyên Tử, sau đó thì không thấy trở về nữa.” Mã Thiến Thiến diễn cảm khoa trương nói, “Mình còn tưởng cậu bị cô ả đó diệt khẩu rồi…”
“Làm gì có, ở khách sạn được chăm sóc chu đáo,cho nên…”
“Ha ha, không cần giải thích, trở về là tốt rồi, cậu không biết một mình tớ như vậy nhàm chán thế nào đâu!”
Diệp Nhân Sênh chột dạ gãi gãi đầu, liền cùng cha con Mã Thành Thụ đi ăn. Trên bàn ăn cô cũng hiểu biết đại khái sự việc diễn ra trong đoàn phim, bay giờ các cảnh quay diễn phối hợp nhau đã hoàn thành, chỉ còn thiếu nam diễn viên chính, có lẽ còn phải mất hơn một tháng nữa. Mã Thành Thụ nhìn Diệp Nhân Sênh rất cao hứng, còn uống rất nhiều rượu, lúc ba người quay về khách sản, vừa hay trông thấy Đường Dập từ trong chiếc BMW bước ra, Tuyên Tử nhanh nhẹn nở nụ cười đứng nơi đó tiếp đón. Diệp Nhân Sênh muốn làm bộ như không thấy, đáng tiếc lại không thành công. Nhưng bất ngờ chính là, Mã Thiến Thiến không hề làu bàu điều gì, điểm này không giống cô nàng lắm.
“Mình chỉ mới đi vắng hai tuần, chẳng lẽ cậu đã nhìn thuận mắt Tuyên Tử rồi sao?”
“Đương nhiên là không.” Mã Thiến Thiến buông tay, “Đúng là đầu đề các bài báo đều bảo hai người kia qua đêm với nhau, nhưng mấy người nhỏ bé như mình thì có thể làm gì.. Tuy mình thích Đường Dập, nhưng nói trắng ra là, chẳng qua chỉ là theo đuổi thần tượng mà thôi.”
Đối với Mã Thiến Thiến có loại giác ngộ này, Diệp Nhân Sênh tỏ vẻ không chịu nổi. Nhưng cho cù cô có tình nguyện không chịu nổi, thì cũng không muốn nhìn thấy tin tức người đàn ông của mình cùng người phục nữ khác qua đêm xuất hiện trên báo chí.
Một tháng này, Diệp Nhân Sênh quả thật rất nhàm chán. Đáng nhẽ phải coi nhau như người lạ, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau cũng là quá đủ lắm rồi. Nhưng cho dù trong thâm tâm Diệp Nhân Sênh vô cùng mong chờ có thể chạm mặt với anh, thì Đường Dập cũng sẽ nghiêng người tránh đi không thèm nhìn cô. Cô vừa tự nhủ thầm Đường Dập là do không tự nguyện, vừa bắt đầu hoài nghi trí nhớ của mình. Rốt cuộc là hai tuần kia giống như giấc mơ thật sự đã xảy ra, hay là tất cả đều chỉ là ảo tưởng của cô? Kỳ thật dù là ai cũng không thể nhìn thấu lòng người, cứ như vậy chờ đợi, sẽ không nhìn thấy ánh sáng tương lai. Nhưng cứ hễ đến lúc mất ngủ, Diệp Nhân Sênh lại nhớ đến câu nói kia: Cứ xem như toàn bộ thế giới đều không tin anh yêu em, chỉ cần em tin là tốt rồi. Nhưng mà Diệp Nhân Sênh, mày thật sự tin tưởng anh sao?
Sau đó đến khi bộ phim sắp hoàn thành, scandal của Đường Dập với Tuyên Tử được hâm nóng truyền ra ngoài, bây giờ có cầm lấy một tờ báo hay tạp chí nào đều trông thấy thấp thoáng tin tức của hai người, điều này cũng đã PR cho bộ phim mới của đạo diễn Hồ trở thành bộ phim được quan tâm nhiều nhất, nam chính và nữ phụ vào vai Kim Đồng Ngọc Nữ mắt đi mày lại nảy sinh tình cảm, thậm chí còn làm cho nữ chính vô tội bị liên lụy viết thành quan hệ tay ba, thật sự tin đồn đã đi tới cực điểm.
Diệp Nhân Sênh chờ lấy vé máy bay, mọi người trong đoàn phim từ biệt nhau ở sân bay. Đường Dập và Tuyên Tử không đến, tuy không có gì khác lạ, nhưng cô vẫn thấy có chút mất mát.
“Tiểu Diệp, gần đây trong tinh thần con không được tốt lắm.” Mã Thành Thụ quan tâm nói, “Về nhà nhớ vỗ béo, rồi còn phải theo ta chạy ngược chạy xuôi nữa đó.”
“Vâng, cám ơn thầy Mã.” Diệp Nhân Sênh miễn cưỡng mỉm cười.
“Nếu Tiểu Diệp nhớ mình quá, không chừng mình sẽ đến nhà cậu chơi đấy. Lần sau nếu đoàn phim không có anh nào đẹp trai, mình nhất định sẽ không đến!” Mã Thiến Thiến phải trở về nhà, vô cùng phấn chấn như uống phải thuốc kích thích, vừa đi vừa đánh thùm thụp.
Diệp Nhân Sênh hàn huyên với cô nàng vài câu, rồi lại theo thứ tự bắt chuyện cho qua với mọi người trong đoàn. Đây là nhân viên thay mặt cả đoàn mua vé máy bay bắt đầu phát vé, Diệp Nhân Sênh hơi buồn phiền xoay người đi, sau đó người nhân viên kia phân phát hết vé xong, nhưng không hề có vé của cô.
“Là thế này, có một số vé máy bay là đặt hàng qua mạng, Quách tiên sinh thay tôi nhận lấy, anh ta sẽ đưa ngay thôi.” Nhân viên đó nói xong, liền nhận điện thoại, nhất thời nhìn xong quanh, nói vài câu, rồi sau đó lại quay sang bảo với những người chưa có vé, “Anh ta đang nghỉ ở phòng VIP.”
Vì thế Diệp Nhân Sênh cùng mấy người không có vé bước vào thang máy. Quách Khả Kiêu đang đứng ở cửa phòng nghỉ VIP, vẻ mặt dương dương tự đắc, “Sốt ruột chờ chứ? Mau tới lấy vé đi.” Một vài người đã lại gần tự động tìm tên vé của mình.
Diệp Nhân Sênh vừa mới bước đến, đã nghe thấy Quách Khả Kiêu như vô tình nói với cô, “Hình như của cô tôi để quên ở bên trong rồi, tự vào phòng tìm đi.”
Diệp Nhân Sênh ngẩn người, không hề nghi ngờ gì, tiến lại gần cửa phòng. Cô vừa quay tay đấm, từ phía sau đã nghe thấy giọng nói đùa cợt của Quách Khả Kiêu: “Tiểu Diệp vào đó tìm vé lát nữa sẽ xuống, mọi người vào khoang bay trước đi, không cần chờ cô ấy…”
Sau đó ngay trong nháy mắt, cô chưa kịp nhìn rõ những gì sau cánh cửa, đã bị một bàn tay kéo vào, hung hăng ôm chạy vào lòng. Cái ôm ấm áp này, đã từng đêm khuya cô đều đau lòng nhớ lại. Diệp Nhân Sênh không kịp nói gì, một nụ hôn đã ập xuống môi cô, cô bị dè lên vách tường không còn chỗ trốn, chỉ biết nắm lấy y phục của anh, dường như lúc nào cũng có thể ngất lịm đi.
“Anh…” Cô thở mạnh, chỉ nói một chữ, nhưng suýt nữa đã bật khóc, “Anh…”
“Anh xin lỗi.” Đường Dập hạ giọng nói, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Chờ anh.” Anh chỉ kịp tới nói năm chữ này, bởi vì Diệp Nhân Sênh không thể nào đợi thêm được nữa. Rất nhanh cô đã bị tiếng gõ cửa của Quách Khả Kiêu nhắc nhở, kiểm phiếu đã sắp xong rồi. Những ngón tay của Diệp Nhân Sênh chậm rãi rời khỏi tay Đường Dập, cô quay đầu nhìn lại, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nụ cười kia trông như thiên sứ hạ phàm, dịu dàng mà sâu sắc. Thế nên sau đó Diệp Nhân Sênh phải liều mạng kiềm chế bản thân, cần phải giữ vững bình tĩnh, nhưng lúc đăng ký lại cười ngây ngốc ra. Đúng vậy, rất choáng váng. Cô đã từng hỏi bản thân liệu có phải mình tin thưởng anh không, bây giờ cô đã có đáp án.
Em tin anh, cứ coi như anh gạt em, em vẫn đồng ý tin tưởng anh.
/54
|