“Ngày mai lại bắt đầu ghi hình nữa rồi, bây giờ lời thoại nhiều quá, bố bảo để cho cậu nghỉ ngơi tốt, nên không cần quan tâm tới gì, nếu cậu muốn hóng mát thì mai mình sẽ đẩy cậu đi… Không không, nhất định phải đi, sao có thể để cô ả Tuyên Tử kia đắc ý được chứ… Tiểu Diệp… Tiểu Diệp?”
Mã Thiến Thiến nói cho nát mồm nửa ngày mà vẫn không thấy Diệp Nhân Sênh trả lời, vừa quay đầu lại thì ngạc nhiên khi thấy chân của cô nàng vẫn còn trên xe lăn, nhưng cái mông đã dịch chuyển tới bên giường, khóe miệng xoắn lại theo một góc quái lạ, hình như là đang cười ngây ngô. Có hứng thú với kịch bản vậy sao!
Mỗ Thiến nhất thời bị bộ dạng khát tình vô hạn này của cô dọa cho sợ hãi.
Được rồi, là cô không nên nhộn nhạo như vậy.
Nếu là một cô gái bình thường lúc này tâm lý vẫn bình thường thì không phải nên đau buồn hối tiếc cảm thán đây là lần duy nhất cuối cùng hai người được ở chung sao? Nhưng mà… làm sao, làm sao lại cứ nghĩ đến ngày mai ăn cơm với Đường Dập lại nhịn không được muốn cười thế này chứ?
Diệp Nhân Sênh trong lòng đánh chính mình một vạn lần, đột nhiên thấy bên tai yên tĩnh, lúc này mới kịp phản ứng, ho khụ một tiếng, bàn chân di chuyển từ xe lăn để mở.
“Cái đó… mình sẽ không đi đâu, ngày mai phải ăn bữa cơm với bạn rồi.”
“Bạn trai tới thăm cậu sao?” Mã Thiến Thiến cười hì hì ghé vào trước bàn tháo trang sức ra, không hề để ý khuôn mặt Diệp Nhân Sênh lại biến thành đít khỉ: “Thế thì phải ăn mặc dễ nhìn một chút nhé.”
Một tiếng đùng vang lên trong đầu Diệp Nhân Sênh.
Cô kéo vali hành lý của mình với mấy cái túi lớn lên giường, lục tung bậy bạ một hồi, sau đó lại nhìn mấy bộ đồng phục với T-shirt và quần bò vứt đầy giường mà rơi lệ đầy mặt.
Lúc này bị gãy chân không đi mua quần áo kịp rồi, còn của Mã Thiến Thiến thì lại thiếu vải quá, Diệp Nhân Sênh đau khổ ngắm nhìn chiếc T-shirt đen bị xé cổ áo, nhìn chằm chằm vào đó giống như có thể nảy ra một bông hoa.
Thế nên mới có câu là: đêm dài người không yên.
Mã Thiến Thiến ôm cánh tay cô ngủ rất high, Diệp Nhân Sênh lại trừng mắt đếm gạch lát trần, chỉ cần vừa nhắm mắt lại là liền nghĩ ngay đến ngày mai ăn cơm với Đường Dập, nhất thời muốn đem đầu chôn vào trong chăn vặn vẹo.
Cô nằm một hồi lâu, chỉ cảm thấy đau sống lưng, không kiềm chế được, lặng lẽ xê dịch khỏi tay của Mã Thiến Thiến, mở laptop lên lướt web, lại cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Hình như mấy ngày nay không có vào game rồi thì phải…
Diệp Nhân Sênh lén lút click vào biểu tượng trò chơi, bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, trong game không còn bóng dáng ai. Cô chỉ vốn định hái mấy viên thảo dược kiếm ít tiền, ai ngờ trong thành vắng ngắt, vừa vào đại sảnh môn phái thì bị đứng mấy giây, đợi đến khi máy chạy lại bình thường, mới phát hiện ra nội đường của Thần phái Ngọc Thanh đông nghịt người là người, Diệp Nhân Sênh mở danh sách bang phái ra, phát hiện Dẫn Huyền và Cố Phì Dương cũng đều ở trong này.
[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Huyền MM, môn phái ta làm gì thế? Họp sao…
[Bang Phái] Vân Mạt: Bọn Ma phái không biết nổi điên thế nào, đến tàn sát Ngọc Thanh Đường.
[Bang Phái] Vân Mạt: Ta là Dẫn Huyền, song mở nick chồng ta.
[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Sao lại gây sự với Ngọc Thanh thế… tàn sát dân trong thành cũng là tàn sát chủ thành đấy.
[Bang Phái] Cố Phì Dương: Một lũ thần kinh, hôm qua đã tới rồi, mọi người cố phòng thủ, hôm nay lại tới tiếp.
[Bang Phái] Cố Phì Dương: Hừ, bà cô giữ chân bọn họ hao tổn không ít.
Mắt thấy trong bang còn rất nhiều Ngọc Thanh vẫn online giữa đêm khuya, Cố Phì Dương luôn luôn ôn hòa cũng tức giận lên không để ý đến hình tượng, Diệp Nhân Sênh đang lo không có việc gì làm, cái này vừa hay thuận tâm, một mặt tự tìm chỗ khóa thẻ để đả tọa, một mặt thì vui vẻ thăm hỏi trong bang.
[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Ma phái ở đâu ở đâu!
[Bang Phái] Dẫn Huyền: Lúc mười một giờ đã tới một lần, hiện tại chúng ta ít người, sợ là giữ không được.
[Bang Phái] Cố Phì Dương: Đám người kia điên rồi, đã hơn nửa đêm mà đánh nhau như dùng thuốc kích thích ấy.
[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Huyền MM, Vân gian thương làm ăn buôn bán chắc chắn có nick của Ma phái, chúng ta đi xem có chuyện gì xảy ra.
[Bang Phái] Dẫn Huyền: Được.
Diệp Nhân Sênh đợi sau một lúc lâu không thấy Dẫn Huyền nói chuyện, trong lòng lại rất tò mò, liền
out khỏi nhân vật, lập thêm nick Ngọc Thanh Ma phái, rồi lại online. Kết quả là bị chặn lại đọc điều khoản ở giao diện, vất vả lắm mới xuất hiện bên trong nội đường Ma phái Ngọc Thanh, nhưng lại bị một cái tên màu xanh trước mắt chặn lại.
Người của Ma phái vốn dĩ nhiều hơn của Thần phái rất nhiều, thế nhưng lại làm gì khiến cái Ngọc Thanh này nửa đêm không ngủ, rảnh rỗi đến thế sao…
[Ngọc Thanh] Vô Cực Tiên: Đoàn tàn sát Thần phái Ngọc Thanh mở tổ! Là đàn ông thì đánh 1 tiến tổ, đến sư tổ cũng để cho bọn hắn giết, mặt mũi của Ma phái đều mất hết, còn chơi cái rắm gì nữa!
…
Đầy màn hình đều xuất hiện đầy thông báo này, hơn nữa lại là kênh của nội đường Ngọc Thanh, cô muốn đánh 1 tiến tổ để xem tình hình, nhưng người ta chắc chắn sẽ không cần nick cấp 1, thành phần gian tế rõ ràng. Diệp Nhân Sênh rất vui sướng khi thấy người ta gặp họa, cửa của môn phái treo đèn lồng màu trắng, chức chưởng môn của Ma phái Ngọc Thanh trống không, phía sau là một chữ “Tế” thật lớn.
Chưởng môn môn phái bị giết, nhất định đại sảnh phải đốt giấy để tang một tuần, toàn bộ nick nhỏ phải học kỹ năng liên miên, giết người chơi của môn phái đối phương sẽ không đạt được vinh dự. Diệp Nhân Sênh đột nhiên cảm giác giống như đã ở đâu nghe qua chuyện này, thiếu niên nhà ai hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, đêm khuya đơn thương độc mã chọi hết cả Ma phái Ngọc Thanh Đường, giết luôn sư tổ của Ma phái Ngọc Thanh “Hận Thế”, giành được nan quạt Càn Khôn, cuối cùng làm thành vũ khí cực thư của Ngọc Thanh – quạt Càn Khôn Ngọc Thanh.
Trong thâm tâm cô đột nhiên có một mùi hơi chua mềm mại.
Thì ra, trận đấu này bắt nguồn từ Lệnh Hồ sao…
Diệp Nhân Sênh lặng lẽ out ra khỏi nick nhỏ, lựa chọn nhân vật phản hồi, đăng nhập vào Sênh Sênh Ly Nhân.
Dẫn Huyền đã sớm quay lại, đem mọi việc bàn luận với mọi người trên kênh bang phái, Diệp Nhân Sênh cảm thấy xấu hổ, phu quân mình nổi tiếng vô cùng, còn chính mình thì lại trước sau lên đấu trường xử lý hoa đào không ngừng, có lẽ tiếng xấu đã sớm lan xa. Nói cho cùng thì việc này cô cũng không rõ sự tình, nhưng Đường Dập là làm vì cô.
Là anh vì cô mà làm, giống như chỉ cần nghĩ đến những lời này, thì có gì đó thít chặt không ngừng.
Lòng hư vinh nho nhỏ của Diệp Nhân Sênh đã bùng phát rầm rộ như vậy, coi như mọi người muốn trách cô, thì cũng đành chịu thôi.
Cô không hề đạo đức giả ở trên kênh tỏ ra phu quân mình nhất thời ngẫu hứng có trách nhiệm rất lớn xin lỗi mọi người hãy trách móc cô đi bla bla bla bla…
Tiếc là có quá nhiều Ngọc Thanh phản ứng…
[Ngọc Thanh] Tuyết Hàn: A, tiểu thụ trong truyền thuyết đã lên mạng!
[Ngọc Thanh] Mộng Chi Hoa Lôi: Ai nói, Sênh ca một lòng tiến công nhé!
[Ngọc Thanh] Tụ Liên の Diễm: Gào khóc Lệnh Hồ SAMA thật khó chịu, bình thường cái gì cũng không nói, đến thời khắc mấu chốt vì Sênh ca nhà hắn mà đi tàn sát “Hận Thế” của Ma phái, rất anh tuấn à nha! Ta yêu hắn làm sao…
[Ngọc Thanh] Đêm Đã Say: Người trên xin đừng nhộn nhạo, Hồ ca là của Sênh ca, hủ quốc mới là thiên đường của chúng ta.
[Ngọc Thanh] Tiểu Tiên Tiên Đáng Yêu: Vì hủ quốc thần thánh, xin thần phù hộ cho chúng ta bảo vệ cái tình yêu kinh thiên động địa này đi!
[Ngọc Thanh] Mỹ Trinh Tử: Sênh ca không phải sợ, chúng ta bảo vệ ca!
[Ngọc Thanh] Thần Y Diệu Thủ: Lũ cặn bã Ma phái thích tới thì tới, các tỷ tỷ đây còn rất nhiều card!
[Ngọc Thanh] Băng Diệp Tâm Ngữ: Sênh ca, xin ca kết giao với ta.
[Ngọc Thanh] Cố Phì Dương: Người trên cút đi.
[Ngọc Thanh] Tiểu Ô Quy Lưu Lạc: Người trên của người trên cút đi.
[Ngọc Thanh] Thỏ Thỏ: Người trên của người trên của người trên cút đi.
[Ngọc Thanh] Bang Diệp Tâm Ngữ: Đáng ghét thế, người ta là không kiềm chế được đem lòng mến mộ Sênh ca thôi mà, nếu có một ngày Sênh ca chịu cho ta đánh đấu trường một lần, ta chết cũng không tiếc.
[Ngọc Thanh] Cố Phì Dương: Đó là đãi ngộ chỉ có Hồ ca mới có, giống động vật cái cút đi.
…
Làm đàn ông, thật tốt.
Diệp Nhân Sênh rơi lệ đầy mặt quyết định, vì sinh mệnh an toàn, có lẽ không nên tiết lộ giới tính của mình…
Cô vừa mới nhẹ nhàng thở ra, trong kênh lại nhảy ra tin báo Thần phái Ngọc Thanh canh phòng bị giết, đồng thời trên bản đồ màu sắc của Ma phái vô cùng nhiều, giống như thủy triều từ bên kia vọt tới.
Ma phái bắt đầu tiến công.
Thủ hành chiến như vậy thì không thể đơn thuần dựa vào riêng đội quân được, nhất định phải có người chỉ huy. Dẫn Huyền đã sớm post nick UT của bang phái ra, Diệp Nhân Sênh suy nghĩ, rồi sửa lại cái tên UT của mình, lúc này mới đăng nhập vào UT của bang phái, đỡ để các tiểu cô nương quấn quít lấy cô nói chuyện, việc đó có thể làm lộ chuyện không hay.
Diệp Nhân Sênh vừa mới đi vào, trong UT thỉnh thoảng truyền đến một giọng nam, đúng là một giọng nam không ngờ đến.
“Ừm, bên Ma phái hình như phân thành hai đoàn đội, khoảng tám mươi người, có hơn mười môn phái khác, còn lại tất cả đều là Ngọc Thanh, chúng ta chỉ có hơn sáu mươi người, nhưng chỉ cần sắp xếp tốt thì phòng thủ cũng ổn thôi.”
Không ngờ lại là tên quỷ Lâu Vân Phong này…
Nhưng mà Vân Sinh Hải Lâu vẫn không hề online, làm sao hắn biết tình hình bên Ma phái? Chẳng lẽ hắn còn có nick nhỏ? Đương lúc tò mò, đã thấy trong UT bắn ra một khung tán gẫu riêng.
Kê Kê Phục Kê Kê: Này, cũng đến hả.
Diệp Nhân Sênh không ngờ cái vỏ bọc này lại bị nhìn xuyên thấu nhanh như thế, lập tức phẫn nộ hét lên.
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: = = làm sao anh biết là tôi!
Kê Kê Phục Kê Kê: …
Kê Kê Phục Kê Kê: Rất rõ ràng…
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: Anh đang ở đây thì không lẽ Ma phái có nick nhỏ sao?
Kê Kê Phục Kê Kê: Anh có quý danh ở Ma phái.
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: Há há, quý danh? Không sợ bị tỷ đây giết sao…
Kê Kê Phục Kê Kê: Hình như không, trái lại anh còn giết em vài lần.
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: = =# Who are you!!!!
Kê Kê Phục Kê Kê: Lộ Tây Pháp.
…
Thỉ ra khiến cô có thể chơi game này, còn phá hủy Thần phù bang phái, đều là do một tay tên khốn này tạo nên.
Không phải hắn, cũng sẽ không gặp được Đường Dập… Diệp Nhân Sênh cười khổ, cái ngày cô từng bị giết, bị canh giữ, bị ngược, những lúc đấy đã từng xem là thù hận đến cực điểm, trong nháy mắt nay đột nhiên trở nên không hề quan trọng.
Bởi vì trong lòng đã lấp đầy hình bóng của một người.
Thật ra thì Lâu Vân Phong cũng không hề đáng ghét lắm, lại nói, anh còn giúp bang phái của cô. Diệp Nhân Sênh quyết định quên đi cái chuyện anh đã từng hướng về phía cô gọi là “quỷ”, sẽ đối đãi với anh như bạn học cũ.
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: Không thể ngờ được hội trưởng Lâu trong truyền thuyết lại có thể thích chơi trò biến thân thế này.
Lâu Vân Phong ở bên kia im lặng một lát, cứ tưởng cô sẽ có một loạt phản ứng tức giận, nhưng thế nào đi nữa cũng không ngờ cô lại đột nhiên quên đi quá khứ.
Xem ra…
Kê Kê Phục Kê Kê: Em đã biết thân phận của Lệnh Hồ rồi sao?
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: Ừ, cám ơn anh đã nhắc nhở.
Kê Kê Phục Kê Kê: Đã biết rồi mà vẫn còn muốn tiếp tục như thế sao?
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: Mời nhìn tên UT của tỷ.
Kê Kê Phục Kê Kê: Anh đã nghĩ em có chút không giống người thường, thật không ngờ lại…
Hai người nói chuyện rất khéo léo, cô rõ ràng hiểu được ý của anh, không ngờ Diệp Nhân Sênh cũng là một cô gái bị hư vinh đánh vào đầu, mong muốn bản thân cuối cùng cũng có một ngày có thể cùng Đường Dập trải qua giấc mộng xuân thu.
Nếu thật như thế thì tốt rồi.
Nếu cô có thể khờ dại như vậy, thì không cần phải đêm nào cũng đột nhiên mở to mắt, nhìn trần nhà mất ngủ đợi đến bình mình.
Lâu Vân Phong khẽ thở dài một tiếng, trở lại giao diện trò chơi, anh vừa mới đi vắng, thủ thành Thần phái đã bất lực, bị Ma phái giết đến rối tinh mù. Cũng may bố cục Ngọc Thanh Đường của Thần phái rất dễ bảo vệ cho sư tổ, Dẫn Huyền cùng mấy người khác đang còn đau khổ chống đỡ, nhóm Ngọc Thanh đã nằm thi trên đất thì liền đấu khẩu một trận.
[Thế Giới] Đi Qua Đi Qua: Lũ cặn bã Ma phái chớ đừng ỷ có nhiều người, có bản lĩnh thì đánh một như Lệnh Hồ đi.
[Thế Giới] Thủy Nguyệt: Sáng sớm năm giờ Lệnh Hồ đến, bên Ma phái chẳng có bóng dáng một ai, các ngươi có bản lĩnh cũng đều log-out hết, để mình ca giết từ từ.
[Thế Giới] Ma Tôn Trọng Lâu: Dừng tay.
Tên Ma Tôn Trọng Lâu này chỉ nói một câu, toàn bộ Ma phái lại dừng tay hết.
[Thế GIới] Ma Tôn Trọng Lâu: Tủy chọn một người đến đấu, nếu các ngươi thua thì để cho ta vào giết “Tể Thế”, thế nào?
“Tể Thế” là tên của sư tổ Thần phái Ngọc Thanh, Lâu Vân Phong khẽ lắc đầu, tên Ma Tôn Trọng Lâu này quá kích động rồi, vốn để mọi chuyện ổn lại, có làm gì cũng không được bị kích động. Hắn muốn cùng Đọa Lạc Thiên Sứ tranh đệ nhất bang phái Ma phái, đúng là kém xa.
Lâu Vân Phong vừa định đổi qua nick Vân Sinh Hải Lâu, thì thấy ở trên kênh thế giới nhảy ra một hàng chữ nhỏ.
[Thế Giới] Sênh Sênh Ly Nhân: Cái đấy là các người thua chứ (biểu tượng khinh bỉ)
Quách Khả Kiêu ngẩn ra, anh ta đăng nhập vào nick A Đào Ma phái xem náo nhiệt, không hề biết Sênh ca cũng online.
Đường Dập chẳng biết đứng phía sau anh từ lúc nào, liếc mắt nhìn qua, rồi xoay người chuẩn bị đi ngủ.
“Này?” Quách Khả Kiêu cảm thấy kì quái: “Vợ cậu một mình đấu với người ta, cậu không quan tâm sao.”
“Cần phải thế sao?” Tựa hồ tâm tình Đường Dập rất không tồi, cứ như ngày mai có chuyện gi đó rất tốt xảy ra: “Cũng không nhìn xem là vợ của ai.”
…
Hai vợ chồng này thật là khoa trương giống nhau cần phải ăn đòn…
Mã Thiến Thiến nói cho nát mồm nửa ngày mà vẫn không thấy Diệp Nhân Sênh trả lời, vừa quay đầu lại thì ngạc nhiên khi thấy chân của cô nàng vẫn còn trên xe lăn, nhưng cái mông đã dịch chuyển tới bên giường, khóe miệng xoắn lại theo một góc quái lạ, hình như là đang cười ngây ngô. Có hứng thú với kịch bản vậy sao!
Mỗ Thiến nhất thời bị bộ dạng khát tình vô hạn này của cô dọa cho sợ hãi.
Được rồi, là cô không nên nhộn nhạo như vậy.
Nếu là một cô gái bình thường lúc này tâm lý vẫn bình thường thì không phải nên đau buồn hối tiếc cảm thán đây là lần duy nhất cuối cùng hai người được ở chung sao? Nhưng mà… làm sao, làm sao lại cứ nghĩ đến ngày mai ăn cơm với Đường Dập lại nhịn không được muốn cười thế này chứ?
Diệp Nhân Sênh trong lòng đánh chính mình một vạn lần, đột nhiên thấy bên tai yên tĩnh, lúc này mới kịp phản ứng, ho khụ một tiếng, bàn chân di chuyển từ xe lăn để mở.
“Cái đó… mình sẽ không đi đâu, ngày mai phải ăn bữa cơm với bạn rồi.”
“Bạn trai tới thăm cậu sao?” Mã Thiến Thiến cười hì hì ghé vào trước bàn tháo trang sức ra, không hề để ý khuôn mặt Diệp Nhân Sênh lại biến thành đít khỉ: “Thế thì phải ăn mặc dễ nhìn một chút nhé.”
Một tiếng đùng vang lên trong đầu Diệp Nhân Sênh.
Cô kéo vali hành lý của mình với mấy cái túi lớn lên giường, lục tung bậy bạ một hồi, sau đó lại nhìn mấy bộ đồng phục với T-shirt và quần bò vứt đầy giường mà rơi lệ đầy mặt.
Lúc này bị gãy chân không đi mua quần áo kịp rồi, còn của Mã Thiến Thiến thì lại thiếu vải quá, Diệp Nhân Sênh đau khổ ngắm nhìn chiếc T-shirt đen bị xé cổ áo, nhìn chằm chằm vào đó giống như có thể nảy ra một bông hoa.
Thế nên mới có câu là: đêm dài người không yên.
Mã Thiến Thiến ôm cánh tay cô ngủ rất high, Diệp Nhân Sênh lại trừng mắt đếm gạch lát trần, chỉ cần vừa nhắm mắt lại là liền nghĩ ngay đến ngày mai ăn cơm với Đường Dập, nhất thời muốn đem đầu chôn vào trong chăn vặn vẹo.
Cô nằm một hồi lâu, chỉ cảm thấy đau sống lưng, không kiềm chế được, lặng lẽ xê dịch khỏi tay của Mã Thiến Thiến, mở laptop lên lướt web, lại cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Hình như mấy ngày nay không có vào game rồi thì phải…
Diệp Nhân Sênh lén lút click vào biểu tượng trò chơi, bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, trong game không còn bóng dáng ai. Cô chỉ vốn định hái mấy viên thảo dược kiếm ít tiền, ai ngờ trong thành vắng ngắt, vừa vào đại sảnh môn phái thì bị đứng mấy giây, đợi đến khi máy chạy lại bình thường, mới phát hiện ra nội đường của Thần phái Ngọc Thanh đông nghịt người là người, Diệp Nhân Sênh mở danh sách bang phái ra, phát hiện Dẫn Huyền và Cố Phì Dương cũng đều ở trong này.
[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Huyền MM, môn phái ta làm gì thế? Họp sao…
[Bang Phái] Vân Mạt: Bọn Ma phái không biết nổi điên thế nào, đến tàn sát Ngọc Thanh Đường.
[Bang Phái] Vân Mạt: Ta là Dẫn Huyền, song mở nick chồng ta.
[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Sao lại gây sự với Ngọc Thanh thế… tàn sát dân trong thành cũng là tàn sát chủ thành đấy.
[Bang Phái] Cố Phì Dương: Một lũ thần kinh, hôm qua đã tới rồi, mọi người cố phòng thủ, hôm nay lại tới tiếp.
[Bang Phái] Cố Phì Dương: Hừ, bà cô giữ chân bọn họ hao tổn không ít.
Mắt thấy trong bang còn rất nhiều Ngọc Thanh vẫn online giữa đêm khuya, Cố Phì Dương luôn luôn ôn hòa cũng tức giận lên không để ý đến hình tượng, Diệp Nhân Sênh đang lo không có việc gì làm, cái này vừa hay thuận tâm, một mặt tự tìm chỗ khóa thẻ để đả tọa, một mặt thì vui vẻ thăm hỏi trong bang.
[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Ma phái ở đâu ở đâu!
[Bang Phái] Dẫn Huyền: Lúc mười một giờ đã tới một lần, hiện tại chúng ta ít người, sợ là giữ không được.
[Bang Phái] Cố Phì Dương: Đám người kia điên rồi, đã hơn nửa đêm mà đánh nhau như dùng thuốc kích thích ấy.
[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Huyền MM, Vân gian thương làm ăn buôn bán chắc chắn có nick của Ma phái, chúng ta đi xem có chuyện gì xảy ra.
[Bang Phái] Dẫn Huyền: Được.
Diệp Nhân Sênh đợi sau một lúc lâu không thấy Dẫn Huyền nói chuyện, trong lòng lại rất tò mò, liền
out khỏi nhân vật, lập thêm nick Ngọc Thanh Ma phái, rồi lại online. Kết quả là bị chặn lại đọc điều khoản ở giao diện, vất vả lắm mới xuất hiện bên trong nội đường Ma phái Ngọc Thanh, nhưng lại bị một cái tên màu xanh trước mắt chặn lại.
Người của Ma phái vốn dĩ nhiều hơn của Thần phái rất nhiều, thế nhưng lại làm gì khiến cái Ngọc Thanh này nửa đêm không ngủ, rảnh rỗi đến thế sao…
[Ngọc Thanh] Vô Cực Tiên: Đoàn tàn sát Thần phái Ngọc Thanh mở tổ! Là đàn ông thì đánh 1 tiến tổ, đến sư tổ cũng để cho bọn hắn giết, mặt mũi của Ma phái đều mất hết, còn chơi cái rắm gì nữa!
…
Đầy màn hình đều xuất hiện đầy thông báo này, hơn nữa lại là kênh của nội đường Ngọc Thanh, cô muốn đánh 1 tiến tổ để xem tình hình, nhưng người ta chắc chắn sẽ không cần nick cấp 1, thành phần gian tế rõ ràng. Diệp Nhân Sênh rất vui sướng khi thấy người ta gặp họa, cửa của môn phái treo đèn lồng màu trắng, chức chưởng môn của Ma phái Ngọc Thanh trống không, phía sau là một chữ “Tế” thật lớn.
Chưởng môn môn phái bị giết, nhất định đại sảnh phải đốt giấy để tang một tuần, toàn bộ nick nhỏ phải học kỹ năng liên miên, giết người chơi của môn phái đối phương sẽ không đạt được vinh dự. Diệp Nhân Sênh đột nhiên cảm giác giống như đã ở đâu nghe qua chuyện này, thiếu niên nhà ai hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, đêm khuya đơn thương độc mã chọi hết cả Ma phái Ngọc Thanh Đường, giết luôn sư tổ của Ma phái Ngọc Thanh “Hận Thế”, giành được nan quạt Càn Khôn, cuối cùng làm thành vũ khí cực thư của Ngọc Thanh – quạt Càn Khôn Ngọc Thanh.
Trong thâm tâm cô đột nhiên có một mùi hơi chua mềm mại.
Thì ra, trận đấu này bắt nguồn từ Lệnh Hồ sao…
Diệp Nhân Sênh lặng lẽ out ra khỏi nick nhỏ, lựa chọn nhân vật phản hồi, đăng nhập vào Sênh Sênh Ly Nhân.
Dẫn Huyền đã sớm quay lại, đem mọi việc bàn luận với mọi người trên kênh bang phái, Diệp Nhân Sênh cảm thấy xấu hổ, phu quân mình nổi tiếng vô cùng, còn chính mình thì lại trước sau lên đấu trường xử lý hoa đào không ngừng, có lẽ tiếng xấu đã sớm lan xa. Nói cho cùng thì việc này cô cũng không rõ sự tình, nhưng Đường Dập là làm vì cô.
Là anh vì cô mà làm, giống như chỉ cần nghĩ đến những lời này, thì có gì đó thít chặt không ngừng.
Lòng hư vinh nho nhỏ của Diệp Nhân Sênh đã bùng phát rầm rộ như vậy, coi như mọi người muốn trách cô, thì cũng đành chịu thôi.
Cô không hề đạo đức giả ở trên kênh tỏ ra phu quân mình nhất thời ngẫu hứng có trách nhiệm rất lớn xin lỗi mọi người hãy trách móc cô đi bla bla bla bla…
Tiếc là có quá nhiều Ngọc Thanh phản ứng…
[Ngọc Thanh] Tuyết Hàn: A, tiểu thụ trong truyền thuyết đã lên mạng!
[Ngọc Thanh] Mộng Chi Hoa Lôi: Ai nói, Sênh ca một lòng tiến công nhé!
[Ngọc Thanh] Tụ Liên の Diễm: Gào khóc Lệnh Hồ SAMA thật khó chịu, bình thường cái gì cũng không nói, đến thời khắc mấu chốt vì Sênh ca nhà hắn mà đi tàn sát “Hận Thế” của Ma phái, rất anh tuấn à nha! Ta yêu hắn làm sao…
[Ngọc Thanh] Đêm Đã Say: Người trên xin đừng nhộn nhạo, Hồ ca là của Sênh ca, hủ quốc mới là thiên đường của chúng ta.
[Ngọc Thanh] Tiểu Tiên Tiên Đáng Yêu: Vì hủ quốc thần thánh, xin thần phù hộ cho chúng ta bảo vệ cái tình yêu kinh thiên động địa này đi!
[Ngọc Thanh] Mỹ Trinh Tử: Sênh ca không phải sợ, chúng ta bảo vệ ca!
[Ngọc Thanh] Thần Y Diệu Thủ: Lũ cặn bã Ma phái thích tới thì tới, các tỷ tỷ đây còn rất nhiều card!
[Ngọc Thanh] Băng Diệp Tâm Ngữ: Sênh ca, xin ca kết giao với ta.
[Ngọc Thanh] Cố Phì Dương: Người trên cút đi.
[Ngọc Thanh] Tiểu Ô Quy Lưu Lạc: Người trên của người trên cút đi.
[Ngọc Thanh] Thỏ Thỏ: Người trên của người trên của người trên cút đi.
[Ngọc Thanh] Bang Diệp Tâm Ngữ: Đáng ghét thế, người ta là không kiềm chế được đem lòng mến mộ Sênh ca thôi mà, nếu có một ngày Sênh ca chịu cho ta đánh đấu trường một lần, ta chết cũng không tiếc.
[Ngọc Thanh] Cố Phì Dương: Đó là đãi ngộ chỉ có Hồ ca mới có, giống động vật cái cút đi.
…
Làm đàn ông, thật tốt.
Diệp Nhân Sênh rơi lệ đầy mặt quyết định, vì sinh mệnh an toàn, có lẽ không nên tiết lộ giới tính của mình…
Cô vừa mới nhẹ nhàng thở ra, trong kênh lại nhảy ra tin báo Thần phái Ngọc Thanh canh phòng bị giết, đồng thời trên bản đồ màu sắc của Ma phái vô cùng nhiều, giống như thủy triều từ bên kia vọt tới.
Ma phái bắt đầu tiến công.
Thủ hành chiến như vậy thì không thể đơn thuần dựa vào riêng đội quân được, nhất định phải có người chỉ huy. Dẫn Huyền đã sớm post nick UT của bang phái ra, Diệp Nhân Sênh suy nghĩ, rồi sửa lại cái tên UT của mình, lúc này mới đăng nhập vào UT của bang phái, đỡ để các tiểu cô nương quấn quít lấy cô nói chuyện, việc đó có thể làm lộ chuyện không hay.
Diệp Nhân Sênh vừa mới đi vào, trong UT thỉnh thoảng truyền đến một giọng nam, đúng là một giọng nam không ngờ đến.
“Ừm, bên Ma phái hình như phân thành hai đoàn đội, khoảng tám mươi người, có hơn mười môn phái khác, còn lại tất cả đều là Ngọc Thanh, chúng ta chỉ có hơn sáu mươi người, nhưng chỉ cần sắp xếp tốt thì phòng thủ cũng ổn thôi.”
Không ngờ lại là tên quỷ Lâu Vân Phong này…
Nhưng mà Vân Sinh Hải Lâu vẫn không hề online, làm sao hắn biết tình hình bên Ma phái? Chẳng lẽ hắn còn có nick nhỏ? Đương lúc tò mò, đã thấy trong UT bắn ra một khung tán gẫu riêng.
Kê Kê Phục Kê Kê: Này, cũng đến hả.
Diệp Nhân Sênh không ngờ cái vỏ bọc này lại bị nhìn xuyên thấu nhanh như thế, lập tức phẫn nộ hét lên.
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: = = làm sao anh biết là tôi!
Kê Kê Phục Kê Kê: …
Kê Kê Phục Kê Kê: Rất rõ ràng…
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: Anh đang ở đây thì không lẽ Ma phái có nick nhỏ sao?
Kê Kê Phục Kê Kê: Anh có quý danh ở Ma phái.
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: Há há, quý danh? Không sợ bị tỷ đây giết sao…
Kê Kê Phục Kê Kê: Hình như không, trái lại anh còn giết em vài lần.
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: = =# Who are you!!!!
Kê Kê Phục Kê Kê: Lộ Tây Pháp.
…
Thỉ ra khiến cô có thể chơi game này, còn phá hủy Thần phù bang phái, đều là do một tay tên khốn này tạo nên.
Không phải hắn, cũng sẽ không gặp được Đường Dập… Diệp Nhân Sênh cười khổ, cái ngày cô từng bị giết, bị canh giữ, bị ngược, những lúc đấy đã từng xem là thù hận đến cực điểm, trong nháy mắt nay đột nhiên trở nên không hề quan trọng.
Bởi vì trong lòng đã lấp đầy hình bóng của một người.
Thật ra thì Lâu Vân Phong cũng không hề đáng ghét lắm, lại nói, anh còn giúp bang phái của cô. Diệp Nhân Sênh quyết định quên đi cái chuyện anh đã từng hướng về phía cô gọi là “quỷ”, sẽ đối đãi với anh như bạn học cũ.
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: Không thể ngờ được hội trưởng Lâu trong truyền thuyết lại có thể thích chơi trò biến thân thế này.
Lâu Vân Phong ở bên kia im lặng một lát, cứ tưởng cô sẽ có một loạt phản ứng tức giận, nhưng thế nào đi nữa cũng không ngờ cô lại đột nhiên quên đi quá khứ.
Xem ra…
Kê Kê Phục Kê Kê: Em đã biết thân phận của Lệnh Hồ rồi sao?
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: Ừ, cám ơn anh đã nhắc nhở.
Kê Kê Phục Kê Kê: Đã biết rồi mà vẫn còn muốn tiếp tục như thế sao?
Bi Kịch Nhân Sinh Tôn Tha Muội: Mời nhìn tên UT của tỷ.
Kê Kê Phục Kê Kê: Anh đã nghĩ em có chút không giống người thường, thật không ngờ lại…
Hai người nói chuyện rất khéo léo, cô rõ ràng hiểu được ý của anh, không ngờ Diệp Nhân Sênh cũng là một cô gái bị hư vinh đánh vào đầu, mong muốn bản thân cuối cùng cũng có một ngày có thể cùng Đường Dập trải qua giấc mộng xuân thu.
Nếu thật như thế thì tốt rồi.
Nếu cô có thể khờ dại như vậy, thì không cần phải đêm nào cũng đột nhiên mở to mắt, nhìn trần nhà mất ngủ đợi đến bình mình.
Lâu Vân Phong khẽ thở dài một tiếng, trở lại giao diện trò chơi, anh vừa mới đi vắng, thủ thành Thần phái đã bất lực, bị Ma phái giết đến rối tinh mù. Cũng may bố cục Ngọc Thanh Đường của Thần phái rất dễ bảo vệ cho sư tổ, Dẫn Huyền cùng mấy người khác đang còn đau khổ chống đỡ, nhóm Ngọc Thanh đã nằm thi trên đất thì liền đấu khẩu một trận.
[Thế Giới] Đi Qua Đi Qua: Lũ cặn bã Ma phái chớ đừng ỷ có nhiều người, có bản lĩnh thì đánh một như Lệnh Hồ đi.
[Thế Giới] Thủy Nguyệt: Sáng sớm năm giờ Lệnh Hồ đến, bên Ma phái chẳng có bóng dáng một ai, các ngươi có bản lĩnh cũng đều log-out hết, để mình ca giết từ từ.
[Thế Giới] Ma Tôn Trọng Lâu: Dừng tay.
Tên Ma Tôn Trọng Lâu này chỉ nói một câu, toàn bộ Ma phái lại dừng tay hết.
[Thế GIới] Ma Tôn Trọng Lâu: Tủy chọn một người đến đấu, nếu các ngươi thua thì để cho ta vào giết “Tể Thế”, thế nào?
“Tể Thế” là tên của sư tổ Thần phái Ngọc Thanh, Lâu Vân Phong khẽ lắc đầu, tên Ma Tôn Trọng Lâu này quá kích động rồi, vốn để mọi chuyện ổn lại, có làm gì cũng không được bị kích động. Hắn muốn cùng Đọa Lạc Thiên Sứ tranh đệ nhất bang phái Ma phái, đúng là kém xa.
Lâu Vân Phong vừa định đổi qua nick Vân Sinh Hải Lâu, thì thấy ở trên kênh thế giới nhảy ra một hàng chữ nhỏ.
[Thế Giới] Sênh Sênh Ly Nhân: Cái đấy là các người thua chứ (biểu tượng khinh bỉ)
Quách Khả Kiêu ngẩn ra, anh ta đăng nhập vào nick A Đào Ma phái xem náo nhiệt, không hề biết Sênh ca cũng online.
Đường Dập chẳng biết đứng phía sau anh từ lúc nào, liếc mắt nhìn qua, rồi xoay người chuẩn bị đi ngủ.
“Này?” Quách Khả Kiêu cảm thấy kì quái: “Vợ cậu một mình đấu với người ta, cậu không quan tâm sao.”
“Cần phải thế sao?” Tựa hồ tâm tình Đường Dập rất không tồi, cứ như ngày mai có chuyện gi đó rất tốt xảy ra: “Cũng không nhìn xem là vợ của ai.”
…
Hai vợ chồng này thật là khoa trương giống nhau cần phải ăn đòn…
/54
|