Đây rồi! Điểm đến thứ hai của Vô Thiên ta - LẠC THÀNH
Đông Hoành đế quốc tuy là đế quốc nhỏ nhất trong Huyễn Thiên đại lục, nhưng lại có thế lực hùng mạnh với ngũ đại gia tộc gồm Mục Gia, Kiều Gia, Lôi Gia, Ngụy Gia và Thanh Gia. Trong đó Lạc Thành đã có sự góp mặt của Lôi gia, Ngụy gia và Thanh gia làm cho Lạc Thành vốn đã có nguồn tài nguyên phong phú lại càng phồn thịnh hơn. Lạc Thành,người người tấp nập, người nào cũng mang vẻ quý phái cao sang khác hẳn với thôn lần trước Mục Thiên đi qua. Ở Lạc Thành- nổi tiếng nhất là nguồn thảo dược, mỗi năm ở đây sản sinh ra vô số Luyện Dược sư
Luyện Dược Sư- nghề nghiệp cao quý nhất Huyễn Thiên đại lục, người nào sinh ra cũng mơ tưởng một ngày có thể với tới đỉnh cao này, tuy nhiên không phải người nào cũng có thể làm được. Luyện Dược sư không chỉ cần căn cơ vững chắc, mà còn cần có học thức cao thâm và cần có thiên phú thuộc hạng bậc nhất, có nghĩa là vừa phải là một Võ giả siêu cấp vừa phải có tài trong lĩnh vực trong ngành nghề luyện dược. Làm một Võ giả siêu cấp đã khó huống hồ gì còn cần phải có tài trong ngành luyện dược thì có là một người trong một vạn. Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, những người từ khi sinh ra đã có Thiên Mệnh thì ắt tương lai sẽ chắc chắn không chỉ trở thành cường giả bậc nhất mà cò là một Siêu Cấp Luyện Dược sư. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, Thiên Mệnh không phải ai cũng có được, chỉ cần một người có được sẽ là tâm điểm của toàn bộ Huyễn Thiên đại lục, một là được bồi dưỡng thành tài hai là bị bóp ngay từ trong trứng, vì chỉ cần gia tộc nào có được người có Thiên Mệnh, gia tộc đó không xa sẽ trở thành Đại gia tộc, đánh văng toàn bộ gia tộc xung quanh.
Quay lại với Mục Thiên.
Sau khi cùng cô gái lạ đi vào Lạc Thành, y trở thành tâm điểm của tất cả mọi người, không khác gì người có Thiên Mệnh, đơn giản là ở đây đều chủ yếu thuộc tam đại gia tộc, mỗi một người đều cao sang, quý phái. Trong khi trên người Mục Thiên, khoác cây đồ rất phong cách, đúng là chất chơi người dơi, ngất ngây chất tây: một chiếc áo lá tả tơi, chiếc quần đùi rách, đôi dép tông huyền thoại và một chiếc áo khoác đen khiến Mục Thiên nổi bật giữa đám đông. Cô gái nhìn xung quanh, mọi ánh mắt đều tập trung vào người thiếu niên đang ở phía sau lưng mình, khiến nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ, tốc độ bước của cô ngày càng nhanh. Mục Thiên theo sau, nhìn thấy thành thị phồn hoa, náo nhiệt làm cho làm hắn có chút hưng phấn nhất thời không để ý đến chuyện cô gái phía trước đang dần dần cách xa mình. Đến khi Mục Thiên phát hiện thì đã không còn thấy bóng dáng của cô nương đâu nữa rồi. Trong lòng Mục Thiên có phần hoảng hốt nhưng cũng có phần an ủi:
Ấy cô ta mới ở đây đã đi đâu rồi! Mà thôi! Quan tâm làm gì đến con mụ phiền phức đó! Đi chơi cho khỏe người! Hahaha!
Mục Thiên lại tiếp tục phiêu du giữa thị thành mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, y vãn ngang nhiên bước như không có chuyện gì. Mục Thiên thi thoảng lại ghé vào một số quán ven đường nhưng đều lắc đầu, đến khi vào được một tiệm bán đồ trang sức, thấy được một chiếc mặt nạ
( theo kiểu khẩu trang ấy) giá năm tinh thạch mới lấy một viên tinh thú ra đổi nhưng chủ quán không cho, giằng co cả nửa ngày trời cuối cùng cũng lấy được. Bước ra khỏi tiệm, khuôn mặt Mục Thiên hớn hở, kênh kiệu đi nghênh ngang giữa đường lớn.
Tránh ra! Tránh ra!
Tiếng thúc hét lớn vang lên, khiến cho người đang đi trên đường phải rẽ ra hai phía, bước đi giữa dòng người, một vị thanh niên béo ụt ịt, một tay cầm quạt, một tay ôm một cô gái, còn phía sau hơn mười người to cao vạm vỡ, vừa đi vừa gầm gừ nhìn những người xung quanh. Đi ngang qua Mục Thiên, cô gái bên cạnh vị thanh niên mới dùng tay che mũi:
Ây da! Mùi gì thúi vậy! Y như mùi heo ấy! Sao Lạc Thành cao quý lại có con heo giữa đường vậy cà!
Mục Thiên dường như chẳng để ý gì đến lời nói của cô nương, vẫn vô tư bước qua. Tên thanh niên thấy thế liền phẩy phẩy chiếc quạt trong tay, ngay lập tức mười tên lực sĩ vây xung quanh Mục Thiên. Tên thanh niên cười lớn:
Vị thiếu niên này có lẽ từ nơi khác tới, chưa quen với Lạc Thành, hay là để ta dẫn đệ đi tham quan!
Mục Thiên vẫn không dừng bước, đi xuyên qua tên lực sĩ. Tên thanh niên khuôn mặt đã tối sầm lại, nhìn tên lực sĩ, sau đó lại phẩy phẩy chiếc quạt. Tên lực sĩ liền xoay người, dùng bàn tay to lớn ôm mặt của Mục Thiên đập thẳng xuống đất. Vị thanh niên lại tiếp tục nói:
Ấy! Nhẹ tay thôi! Khách quý! Khách quý!
Tên thanh niên cúi xuống ngồi gần Mục Thiên, khẽ nói:
Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Haizz! Thật đúng là không nể mặt Đường Phi ta!
Sau đó tên thanh niên đứng dậy, xoay lưng ôm cô gái lúc nãy, rồi liền rời đi. Tuy nhiên tên lực sĩ lại chưa đi, hắn dùng bàn tay của mình nắm lại, tụ quyền đấm thẳng vào Mục Thiên. Quyền đã đưa ra, ngay lập tức bị chặn lại, cánh tay nhỏ bé nhưng lại có thể đỡ nguyên đòn của tên lực sĩ này, đúng thật không đơn giản, khói bụi tan đi, mọi người xung quanh bắt đầu thì thà thì thầm:
Đó chẳng phải là Thanh Lâm công tử sao? Tại sao lại ở đây vậy?
Ngươi không biết gì à? Nghe nói Thanh công tử rất tốt bụng! Có lẽ thấy chuyện bất bình nên trợ giúp thôi!
Tên Đường Phi ở đằng xa, nghe Thanh công tử đến, liền sợ xanh mặt, lặng lẽ chuồn cùng đám người còn lại. Còn tên lực sĩ sau khi biết được là Thanh Lâm công tử, còn đổ cả mồ hôi hột. Vị Thanh công tử nhìn Mục Thiên, khuôn mặt hớn hở:
Ân công! Tỉnh lại!
Mục Thiên nhìn vị thiếu niên trước mắt, khẽ nói một tiếng sau đó liền ngất lịm đi:
Thanh...Lâm..!
Thanh Lâm thấy Mục Thiên ngất đi, liền tức giận nhìn tên lực sĩ trước mắt mình, tụ quyền đánh văng tên lực sĩ ra xa. Sau đó Thanh Lâm liền chạy tới đỡ Mục Thiên dậy, hét lớn:
Lý Dao! Mau đưa ân công về Thanh phủ! NHANH LÊN! .
Đông Hoành đế quốc tuy là đế quốc nhỏ nhất trong Huyễn Thiên đại lục, nhưng lại có thế lực hùng mạnh với ngũ đại gia tộc gồm Mục Gia, Kiều Gia, Lôi Gia, Ngụy Gia và Thanh Gia. Trong đó Lạc Thành đã có sự góp mặt của Lôi gia, Ngụy gia và Thanh gia làm cho Lạc Thành vốn đã có nguồn tài nguyên phong phú lại càng phồn thịnh hơn. Lạc Thành,người người tấp nập, người nào cũng mang vẻ quý phái cao sang khác hẳn với thôn lần trước Mục Thiên đi qua. Ở Lạc Thành- nổi tiếng nhất là nguồn thảo dược, mỗi năm ở đây sản sinh ra vô số Luyện Dược sư
Luyện Dược Sư- nghề nghiệp cao quý nhất Huyễn Thiên đại lục, người nào sinh ra cũng mơ tưởng một ngày có thể với tới đỉnh cao này, tuy nhiên không phải người nào cũng có thể làm được. Luyện Dược sư không chỉ cần căn cơ vững chắc, mà còn cần có học thức cao thâm và cần có thiên phú thuộc hạng bậc nhất, có nghĩa là vừa phải là một Võ giả siêu cấp vừa phải có tài trong lĩnh vực trong ngành nghề luyện dược. Làm một Võ giả siêu cấp đã khó huống hồ gì còn cần phải có tài trong ngành luyện dược thì có là một người trong một vạn. Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, những người từ khi sinh ra đã có Thiên Mệnh thì ắt tương lai sẽ chắc chắn không chỉ trở thành cường giả bậc nhất mà cò là một Siêu Cấp Luyện Dược sư. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, Thiên Mệnh không phải ai cũng có được, chỉ cần một người có được sẽ là tâm điểm của toàn bộ Huyễn Thiên đại lục, một là được bồi dưỡng thành tài hai là bị bóp ngay từ trong trứng, vì chỉ cần gia tộc nào có được người có Thiên Mệnh, gia tộc đó không xa sẽ trở thành Đại gia tộc, đánh văng toàn bộ gia tộc xung quanh.
Quay lại với Mục Thiên.
Sau khi cùng cô gái lạ đi vào Lạc Thành, y trở thành tâm điểm của tất cả mọi người, không khác gì người có Thiên Mệnh, đơn giản là ở đây đều chủ yếu thuộc tam đại gia tộc, mỗi một người đều cao sang, quý phái. Trong khi trên người Mục Thiên, khoác cây đồ rất phong cách, đúng là chất chơi người dơi, ngất ngây chất tây: một chiếc áo lá tả tơi, chiếc quần đùi rách, đôi dép tông huyền thoại và một chiếc áo khoác đen khiến Mục Thiên nổi bật giữa đám đông. Cô gái nhìn xung quanh, mọi ánh mắt đều tập trung vào người thiếu niên đang ở phía sau lưng mình, khiến nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ, tốc độ bước của cô ngày càng nhanh. Mục Thiên theo sau, nhìn thấy thành thị phồn hoa, náo nhiệt làm cho làm hắn có chút hưng phấn nhất thời không để ý đến chuyện cô gái phía trước đang dần dần cách xa mình. Đến khi Mục Thiên phát hiện thì đã không còn thấy bóng dáng của cô nương đâu nữa rồi. Trong lòng Mục Thiên có phần hoảng hốt nhưng cũng có phần an ủi:
Ấy cô ta mới ở đây đã đi đâu rồi! Mà thôi! Quan tâm làm gì đến con mụ phiền phức đó! Đi chơi cho khỏe người! Hahaha!
Mục Thiên lại tiếp tục phiêu du giữa thị thành mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, y vãn ngang nhiên bước như không có chuyện gì. Mục Thiên thi thoảng lại ghé vào một số quán ven đường nhưng đều lắc đầu, đến khi vào được một tiệm bán đồ trang sức, thấy được một chiếc mặt nạ
( theo kiểu khẩu trang ấy) giá năm tinh thạch mới lấy một viên tinh thú ra đổi nhưng chủ quán không cho, giằng co cả nửa ngày trời cuối cùng cũng lấy được. Bước ra khỏi tiệm, khuôn mặt Mục Thiên hớn hở, kênh kiệu đi nghênh ngang giữa đường lớn.
Tránh ra! Tránh ra!
Tiếng thúc hét lớn vang lên, khiến cho người đang đi trên đường phải rẽ ra hai phía, bước đi giữa dòng người, một vị thanh niên béo ụt ịt, một tay cầm quạt, một tay ôm một cô gái, còn phía sau hơn mười người to cao vạm vỡ, vừa đi vừa gầm gừ nhìn những người xung quanh. Đi ngang qua Mục Thiên, cô gái bên cạnh vị thanh niên mới dùng tay che mũi:
Ây da! Mùi gì thúi vậy! Y như mùi heo ấy! Sao Lạc Thành cao quý lại có con heo giữa đường vậy cà!
Mục Thiên dường như chẳng để ý gì đến lời nói của cô nương, vẫn vô tư bước qua. Tên thanh niên thấy thế liền phẩy phẩy chiếc quạt trong tay, ngay lập tức mười tên lực sĩ vây xung quanh Mục Thiên. Tên thanh niên cười lớn:
Vị thiếu niên này có lẽ từ nơi khác tới, chưa quen với Lạc Thành, hay là để ta dẫn đệ đi tham quan!
Mục Thiên vẫn không dừng bước, đi xuyên qua tên lực sĩ. Tên thanh niên khuôn mặt đã tối sầm lại, nhìn tên lực sĩ, sau đó lại phẩy phẩy chiếc quạt. Tên lực sĩ liền xoay người, dùng bàn tay to lớn ôm mặt của Mục Thiên đập thẳng xuống đất. Vị thanh niên lại tiếp tục nói:
Ấy! Nhẹ tay thôi! Khách quý! Khách quý!
Tên thanh niên cúi xuống ngồi gần Mục Thiên, khẽ nói:
Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Haizz! Thật đúng là không nể mặt Đường Phi ta!
Sau đó tên thanh niên đứng dậy, xoay lưng ôm cô gái lúc nãy, rồi liền rời đi. Tuy nhiên tên lực sĩ lại chưa đi, hắn dùng bàn tay của mình nắm lại, tụ quyền đấm thẳng vào Mục Thiên. Quyền đã đưa ra, ngay lập tức bị chặn lại, cánh tay nhỏ bé nhưng lại có thể đỡ nguyên đòn của tên lực sĩ này, đúng thật không đơn giản, khói bụi tan đi, mọi người xung quanh bắt đầu thì thà thì thầm:
Đó chẳng phải là Thanh Lâm công tử sao? Tại sao lại ở đây vậy?
Ngươi không biết gì à? Nghe nói Thanh công tử rất tốt bụng! Có lẽ thấy chuyện bất bình nên trợ giúp thôi!
Tên Đường Phi ở đằng xa, nghe Thanh công tử đến, liền sợ xanh mặt, lặng lẽ chuồn cùng đám người còn lại. Còn tên lực sĩ sau khi biết được là Thanh Lâm công tử, còn đổ cả mồ hôi hột. Vị Thanh công tử nhìn Mục Thiên, khuôn mặt hớn hở:
Ân công! Tỉnh lại!
Mục Thiên nhìn vị thiếu niên trước mắt, khẽ nói một tiếng sau đó liền ngất lịm đi:
Thanh...Lâm..!
Thanh Lâm thấy Mục Thiên ngất đi, liền tức giận nhìn tên lực sĩ trước mắt mình, tụ quyền đánh văng tên lực sĩ ra xa. Sau đó Thanh Lâm liền chạy tới đỡ Mục Thiên dậy, hét lớn:
Lý Dao! Mau đưa ân công về Thanh phủ! NHANH LÊN! .
/23
|