Chương 10.2: Màn biểu diễn bùng nổ, hắc mã.
Chỉ có lúc đến Tịch Nam Thành, Tịch Nam Thành bình xét mỗi người trong nhóm Mạnh Phất, còn lại một mình Mạnh Phất, anh ta cũng không nhìn cô, cũng không nhận xét cô, anh ta buông bút và danh sách biểu diễn trong tay, nhàn nhạt mở miệng: “Các người bắt đầu đi.”
Bài hát của nhóm Mạnh Phất tên là 《living》, sống sót.
Ngay từ đầu biểu diễn, toàn bộ ánh đèn sân khấu đều tắt đi.
Tiếng đàn ghi-ta không nhẹ không nặng vang lên, đại khái hai ba giây, Bass dung nhập vào.
“Bùm --”
Tiếng trống tràn ngập cảm giác tiết tấu gia nhập, đèn tụ sáng sân khấu nháy mắt sáng lên, chia làm tám luồng sáng chiếu vào trên người tám cô gái!
Tiếng trống xen lẫn tiếng hát linh hoạt kỳ ảo, từng tiếng lọt vào trong tai mỗi người ở hiện trường.
Một tiếng trống làm Tịch Nam Thành lãnh đạm ngồi trên ghế giáo viên hướng dẫn không khỏi chậm rãi ngồi thẳng, híp mắt nhìn tám người biểu diễn.
Khác với tám người phong cách ngọt ngào phía trước, mỗi người đều là phong cách khốc ngầu đơn giản, có người mặc quần dài cao bồi và áo khoác phủ đinh, có người mặc áo thun đầu lâu……
Mạnh Phất chỉ mặc áo thun ngắn màu đen, cổ tay phải đeo lên một cái vòng tay màu đen, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, tiết mục vừa lúc có một ống kính truyền phát cô ấy lên màn hình lớn, mũ lưỡi trai gần như che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của cô, chỉ lộ ra cằm tinh xảo.
Doãn Băng Niên cũng không có cái nhìn gì với trận biểu diễn thi đấu cuối cùng này, không có đi thuần túy là bởi vì cô chỉ là tùy tiện nhìn xem.
Rốt cuộc cô cũng coi như là fans người qua đường của Diệp Sơ Ninh, tuổi này của Diệp Sơ Ninh, có thể đạt được thành tựu này, chỉ có tuyển thủ ba sân thi đấu nước ngoài có thể so sánh.
Đối với Mạnh Phất, cô chưa từng chú ý, ngoại trừ Diệp Sơ Ninh, cô giống như đại đa số người trong nước, chú ý chính là ba sân thi đấu khác ở nước ngoài.
Cô đang chán đến chết nghĩ, điểm tiết tấu đầu tiên đã đi vào, tiếng hát Sở Nguyệt vang lên, nhịp nổi lên, chân phải của cô gái chính giữa cầm gậy bóng chày kia đi ra một bước nhỏ, tay phải đặt ở trước người, thoạt nhìn thật lưu loát, động tác tay chân cực kỳ có lực.
Ngay sau đó mỗi người làm ra một động tác tính dấu hiệu, mỗi người đều ra sức nhảy múa, toàn thân toàn tâm đều tập trung vào âm nhạc, đổ mồ hôi đầm đìa, như là nhảy múa ở bên mặt trời mới mọc lên trên biển rộng phương đông!
Tỏa ra chính là nhiệt huyết tuổi trẻ tinh thần phấn chấn không kềm chế được!
Bởi vì tiết tấu mạnh mẽ của tóc ngắn, đèn tụ sáng biến hóa không ngừng, toàn bộ sân khấu lập tức chỉ có bọn họ, âm thanh của người xem ở đây và những thứ khác giống như không tồn tại.
Doãn Băng Niên theo bản năng chú ý tới giọng nữ đội mũ lưỡi trai ở chính giữa, hình thể của cô thật là quá đẹp, độ mềm mại cao, cố tình sức lực tứ chi mạnh mẽ đến đáng sợ.
Âm nhạc gần kết thúc, từ tiếng trống có tiết tấu tràn đầy vang dội chậm dần, chỉ có tiếng đàn ghi-ta vẫn cũng tiếp tục.
Cô gái đội mũ lưỡi trai chính giữa làm một động tác breaking bản Street Dance kinh điển, một bàn tay chống đất, chân trái ở phía trước, một cái tay khác đè ở trên mũ lưỡi trai của mình, thong thả ngẩng đầu lên.
/2180
|