Không hề để tâm đến Mông Điềm đang quỳ dưới điện, Trường Cường lạnh lùng ngó Vương Bôn đang quỳ trước mặt, chỉ thấy Vương Bôn khoảng trên dưới 40 tuổi, mớ tóc dày sau đầu rũ rượi ra, làn da trắng mai mái, lại càng làm tăng thêm vẻ nho nhã cho khí thế uy nghiêm, hàng lông mày thưa thớt, đôi mắt sáng rực, tuy nhiên lúc này, trong đáy mắt hắn tràn đầy vẻ bi thương và hổ thẹn, dưới cái mũi, hàng râu mép rậm rạp phủ quanh miệng, dù có phần võ vàng tiều tụy, vẫn rất uy nghi lẫm liệt, làm cho người khác không dám nhìn gần.
Trương Cường miễn cưỡng khống chế tâm trạng vui mừng, chậm rãi gật đầu: "Vương Bôn, ngươi có biết tội không?"
Vương Bôn khom người, đáp: "Hoàng thượng chưa từng làm liên lụy họ hàng Vưong Bôn, Vương Bôn biết tội, can tâm chịu chết"
Lời vừa nói ra, Mông Điềm đang quỳ bên cạnh toàn thân run lên, vội thưa: "Bệ hạ, trước mắt chiến loạn bốn phương, cầu xin bệ hạ, hãy cho Vương Bôn cơ hội được lập công chuộc tội"
Trương Cường hừm một tiếng, liếc nhìn Mông Điềm, Mông Điềm đột nhiên sững lại, mồ hôi lạnh rơi xuống, chỉ thấy hoàng đế suy nghĩ khó đoán, trong lòng vô cùng lo lắng, vội đưa mắt nhìn thừa tướng Phùng Khứ Tật.
Phùng Khứ Tật lúc này cũng bị sự phát triển của tình thế làm cho bất ngờ đến mức chưa định thần lại được, ông không ngờ Vương Bôn lại bình tĩnh xin chết như thế, những lời vốn đã chuẩn bị để cầu xin cho Vương Bôn đột nhiên không biết phải nói ra như thế nào.
Lúc này, thái úy Phùng Kiếp chắp tay bẩm với hoàng đế: "Bệ hạ, Vương Bôn theo Doanh Tử Yên vào Thục vốn dĩ về tình về lý cũng có thể thông cảm được, hôm đó Vương Bôn nhận di mệnh của Vũ Thành hầu Vương Tiễn, yêu cầu ông ta tận lực phò công tử Phù Tô, sau khi Phù Tô công tử chết, Tử Yên vội vàng vào Thục, Vương Bôn thân chịu lệnh cha không dám không theo, hơn nữa, hôm nay còn đích thân xin chịu tội, xin bệ hạ hãy niệm tình Vũ thành hầu một lòng trung thành, cho ông ta lập công chuộc tội"
Lời vừa dứt, trong điện không khí im lăng, mọi người đều đợi Trương Cường đang ngồi trên ngai vàng có thể tha cho Vương Bôn, rất nhiều vị triều thần trong điện đã từng nhận ân đức của Vương Tiễn mặc dù có lòng muốn nói đỡ cho Vưong Bôn, nhưng nhìn thấy Phùng Khứ Tật và Mông Điềm đều không có cách nào xoay chuyển tình thế, hoàng đế dường như không có ý tha tội cho Vương Bôn, không khí trong điện đột nhiên chùng xuống, mọi người đều yên lặng đợi mệnh lệnh của Trương Cường.
Khẽ quét mắt nhìn đám triều thần trong điện Trương Cường chậm rãi gật đầu với Vương Bôn: "Vương Bôn, trẫm nể tình phụ thân ngươi có công lao với Đại Tần ta, hôm nay lại sẽ không liên lụy đến họ hàng nhà họ Vương, cái tước vị Vũ thành hầu trẫm cũng sẽ không phế bỏ, ngươi còn có lời gì muốn nói, trẫm nhất định sẽ thay ngươi thực hiện"
Vương Bôn nghe xong run lên, ông có phần ngạc nhiên nhìn Trương Cường đang ngồi trên ngai vàng, có thể giữ gìn được tước vị mà vô số tiên nhân đã hi sinh để đổi lại, ông quả thực đã không dám tin vào hai tai của mình. Một hồi sau, mới quỳ phịch xuống, thất thanh nói: "Vương Bôn không có tâm nguyện gì khác, can tâm chịu chết"
Trương Cường đảo mắt, nhìn Mông Điềm đang quỳ trên đất, xua tay nói: "Mông tướng quân hãy cứ ngồi xuống, trẫm..
Hoàng đế chưa dứt lời, Mông Điềm đã không kiềm được xen ngang: "Bệ hạ, Mông Điềm khẩn cầu bệ hạ xin hãy nhìn nguy cơ đại loạn với Đại Tần trước mắt mà khai ân, miễn tội chết cho Vương Bôn"
Chưa đợi Trương Cường mở lời, chỉ thấy Vương Bôn đã nhìn trời mà cười: "Mông tướng quân, Vương Bôn ta đáng chết, không theo di mệnh thủy hoàng, chỉ biết lợi ích bản thân, không quan tâm đến đại cục quốc gia, uổng nhận quốc ân, quả thực đáng chết"
Mông Điềm run lên, hồi lâu mới chắp tay trang nghiêm thưa: "Đại trượng phu tự nhận cái chết, nếu không được chết ở biên cương, cũng là đại nam tử, Mông Điềm ta một ngày không chết cũng sẽ thay huynh chăm sóc lão ấu trong nhà"
Vương Bôn nghe xong cười, chắp tay: "Đại ân như thế, chín đời Vương Bôn cũng không dám quên"
Đám triều thần trong điện, vì tình cảm của hai người làm cho cảm động, đều thầm thở dài, nhưng biết rõ tội của Vương Bôn, quả thực không thể thoát khỏi tội chết, nên đều ngậm lệ than.
Trương Cường nhìn thấy cảnh khiến lòng người không kiềm chế được, cũng không kiềm chế được máu nóng bốc lên, cười lớn một tiếng, đứng dậy bước đến trước mặt Vương Bôn, giơ tay đỡ ông ta dậy rút thanh kiếm đeo bên người, chém đứt dây xích, dây xích đứt, khiến Trương Cường ngạc nhiên, không ngờ bảo kiếm trong thời đại này lại sắc đến thế.
Đám triều thần trong điện, lúc này đã bị hành động bất ngờ của Trương Cường làm cho ngạc nhiên đơ ra, hồi lâu đều không thể định thần lại.
Nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của Vương Bôn, Trương Cường vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của ông, trầm giọng nói: "Nam nhi Đại Tần ta, quả nhiên là cứng như thép, như thế lo gì thiên hạ không bình được"
Vương Bôn lúc này đã đơ người ra, mặt nghệt ra còn chưa định thần lại, thì đã nghe thấy Trương Cường nói: "Vương Bôn, trẫm lệnh cho ngươi từ hôm nay trở đi sẽ làm phó tướng cho Mông Điềm, thống lĩnh đại quân, hướng xuống phía nam, thay thế Chương Hàm ở Hàm Cốc quan"
Mông Điềm lúc này mới định thần lại trong lòng vô cùng cảm kích đang định tạ ân, đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh này, ngạc nhiên nói: "Bệ hạ, vi thần thấy trước mắt quả thực không dễ tiếp tục án binh bất động, Hạng Vũ ở đất Sở thế lực càng ngày càng mạnh, chỉ e sẽ thành đại họa, vi thần tự rõ trước mắt nên diệt Hạng Thị"
Trương Cương nghe xong liền suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Thực lực Hạng Vũ không thể xem thường, lại thêm sự ủng hộ của 6 nước, trẫm một mực án binh bất động, một là muốn cho binh sĩ Đại Tần có sự chỉnh đốn nhất định, để chuẩn bị cho việc sử dụng quy mô lớn trong thời gian tới, hai là tướng quân còn ở đất Thục trẫm chưa thể hành động, đợi tướng quân quay về rồi mới quyết định"
Vương Bôn lúc này hoàn toàn không ngờ mình lại thoát khỏi tội chết, mà lại còn ngay lập tức được trọng dụng, nhất thời cảm động không nói nên lời, chỉ biết quỳ mọp dưới đất, liên tục dập đầu. Một lúc sau mới nức nở: "Bệ hạ, Vương Bôn thân mang trọng tội sao dám đảm nhận trọng trách"
Trương Cường gật đầu: "Lúc Triệu Cao nắm triều chính, trẫm đã hiểu suy nghĩ của ngươi, là một lương thần, vì thế chỉ cần các người không thật tâm phản lại Đại Tần, trẫm cũng không chấp nhặt. Nhưng từ hôm nay trở đi, bất luận là ai, dù có chút suy nghĩ khác pháp luật, đại thần cũng không dung tha"
Đám triều thần bị giọng điệu rắn đanh của Trương Cường làm cho ngạc nhiên tỉnh lại. Mông Điềm cũng bị khí thế của Trương Cường làm cho ngạc nhiên đến toát mồ hôi lạnh, miễn cưỡng định thần lại, cẩn trọng nói: "Vi thần cho rằng hiện nay đã đến lúc không cho Hạng Thị bành trướng thêm nữa, Mông Điềm nguyện quyết chiến vì bệ hạ"
Trương Cường nghe xong, trong lòng xúc động, nhìn sững vào Mông Điềm, chậm rãi gật đầu: "Mông tướng quân, lần này Nam tiến, có khanh đảm nhận tướng quân, trẫm cũng đích thân ngự giá, ra trận"
Lời này vừa nói ra, trong điện im lặng như tờ, Phùng Khứ Tật lúc này mới bừng tỉnh lại, vội đứng dậy tiến lên ngai vàng nói lớn: "Bệ hạ không thể, bệ hạ thân quý ngàn vàng, sao lại dễ dàng xuất trận, bệ hạ là vinh nhục thiên hạ... lão thần..
Nói đến đây, mới khom người run rẩy, nức nở không ra lời.
Ngự sử đại phu Tả Lâm lúc này mới đứng dậy bẩm: "Bệ hạ là tôn nghiêm thiên tử, sao lại đích thân ra chốn hiểm nguy, quốc gia xã tắc sao không lo, hi vọng bệ hạ lấy thiên hạ làm trọng, Mông Điềm tướng quân thân chinh trăm trận, xin bệ hạ yên tâm"
Thái úy Phùng Kiếp đợi Tả Lâm nói xong, không chần chờ thêm nữa nói: "Bệ hạ, việc này hệ trọng xin bệ hạ cho bọn thần thảo luận xong rồi hãy định đoạt" Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Trương Cường cười lắc đầu: "Trẫm đã quyết định rồi, chuyện trong triều toàn bộ sẽ giao cho ba vị ái khanh lo liệu, Tiêu Hà sẽ phụ giúp, trẫm cũng rất an tâm, hơn nữa, trên đường đi đều có ngựa cấp báo, giấy mới sẽ giúp trẫm phê chuẩn bản tấu bất cứ lúc nào. Mặc dù chiến trường nguy hiểm, nhưng trẫm thân là hoàng đế Đại Tần, trong lúc quốc gia nguy nan nếu cứ ngồi yên trong cung, thì còn mặt mũi nào đi gặp những nam nhi Đại Tần đã đổ máu vì Đại Tần ta chứ?"
Những lời nói này nói đúng tâm can từng người trong điện, khiến cho ai ai cũng xúc động. Người Tần vốn dĩ coi trọng nam tử hán đội trời đạp đất, những lời này của Trương Cường khiến cho những lời phản đối tắt hẳn, thay vào đó là ánh mắt ngưỡng mộ và tiếng thề quyết tử để bảo vệ quốc gia.
Mông Điềm nghe thấy thế mắt ngấn lệ, lúc này cũng không kiềm chế được tình cảm, nói lớn: "Bệ hạ đích thân chinh phạt, Mông Điềm nguyện vì bệ hạ xả thân"
/208
|