Nhìn mặt trời ấm áp ngày đông sáng lạn ngoài điện, Trương Cường vươn vai, thả lỏng cơ thể đang cứng đờ, rồi cởi chiếc áo khoác ngoài to rộng, tiện tay vứt cho Hàn Hoán đang đứng bên cạnh, bắt đầu bài luyện tập xương cốt rèn luyện sức khỏe hàng ngày. Đối với hoạt động tập luyện sức khỏe này của hoàng đế, bọn thái giám đã sớm thành quen, nên lúc này không hề thấy ngạc nhiên gì, chỉ lặng lẽ đứng hầu tại các góc của đại điện.
Hàn Hoán tay ôm áo khoác ngoài của hoàng đế xoay người dâng lên một chiếc khăn khô ấm, thưa: "Bệ hạ sẽ đi xuống hậu cung hay là tiếp tục phê chuẩn bản tấu?"
Vì vừa mới nhận được tin bắt sống Vương Bôn, trong lòng rất vui mừng, lúc này nghe thấy thế, liền gật đầu cười: "Yên Nhi đã dậy chưa? Mấy hôm này nàng ấy cứ lười biếng như thế, làm cho người ta nhìn thấy cũng thấy lo"
Hàn Hoán cười: "Nương nương đã dậy rồi, đang trang điểm ạ"
Trương Cường nhớ đến câu nói của cố nhân: "Họa mi chi lạc" bèn cười, bước vào trong điện, xem Triệu Yên đang ngồi bên giường, cẩn thận chải tóc và trang điểm, vì vừa mới ngủ dậy nên mắt nhắm mắt mở vẻ ngái ngủ nũng nịu, khiến người ta trông thấy mà lay động cả tâm can.
Thấy nàng đang cầm trong tay một cây trâm ngọc, trên bàn trước mặt bày mấy hộp trang điểm, trong hộp có không ít đồ trang sức, trên bàn nhỏ còn có một cây kim phong thoa ngọc trai, nàng vừa cài lên tóc vừa chuyên tâm ngắm gương đồng, nhíu mày, dường như đang suy nghĩ xem nên dùng cây nào.
Trương Cường bật cười, nhẹ nhàng đến sau lưng Triệu Yên, giúp nàng cài trâm lên tóc, rồi cười nói: "Yên Nhi cài cái gì cũng đẹp, kì thực trẫm càng thích Yên Nhi trên giường hơn"
Triệu Yên nghe xong mặt ửng đỏ, đáp: "Bệ hạ, Yên Nhi.. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Chưa nói xong lời, thì đôi môi đã bị Trương Cường lấy miệng bịt lại, không kịp nói hết.
Hồi lâu Trương Cường mới buông lỏng thân thể mềm mại của nàng ra, giang rộng tay vỗ nhẹ lên đôi vai mềm mại kia cười nói: "Sao, xem nàng còn dám vô lễ với trẫm không"
Triệu Yên bị Trương Cường hôn sâu, hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực nào nữa bèn dựa vào lòng Trương Cường, động lòng nói: "Sự dịu dàng của bệ hạ, quả thực khiến Yên Nhi cả đời không quên được"
Trương Cường nghe xong, than nhẹ một tiếng, nghĩ nếu như mình không đến đúng thời điểm như thế, Triệu Yên trong bàn tay ma quỷ Tần nhị thế nhất định nguy hiểm, kết cục chắc không biết phải khiến người ta cảm thán như thế nào. Nghĩ đến đây, liền ôm ghì lấy thân thể mềm mại vào lòng, dịu dàng nói: "Yên nhi, nàng yên tâm, trẫm tuyệt đối không để ai hại nàng cả"
Triệu Yên bị vòng tay ấm áp của Trương Cường ôm chặt vào lòng, lại nghe thấy lời Trương Cường hứa hẹn đầy xúc động như thế, tim nàng mềm xuống, quên mất đáp lời, chỉ ngó đăm đăm khuôn mặt anh tú của hoàng đế, nhất thời dường như quên mất mình đang ở đâu.
Nhìn thấy Triệu Yên chăm chú nhìn mình như thế, trong ánh mắt nàng đong đầy sự dịu dàng và say đắm, Trương Cường cười gượng: "Yên Nhi, giấy mới của nàng tình hình thế nào rồi?"
Thân thể mềm mại của Triệu Yên khẽ rung lên, vội bứt người ra khỏi lòng Trương Cường, ngồi thẳng dậy, nói: "Nguồn tiêu thụ giấy mới rất tốt, một số thương nhân lớn, đến nay không quan tâm chiến loạn, vẫn thường xuyên đến Hàm Dương, có thể thấy giá trị giấy mới rất lạc quan"
Trương Cường gật đầu: "Mặc dù lợi nhuận giấy mới rất lớn, nhưng Yên Nhi phải nhớ, tuyệt đối phải khống chế tốt giá cả không được để giá lên quá cao, đánh mất tấm lòng của trẫm với giấy mới"
Triệu Yên nghe xong trịnh trọng gật đầu: "Bệ hạ yên tâm, Yên Nhi hiểu rõ, thế nên mới cùng Ngu tỉ tỉ hạ thấp giá bán, tuy nhiên..
Trương Cường suy nghĩ một lát gật đầu: "Quy mô sản xuất giấy mới còn phải tiếp tục mở rộng, nếu không do hiếm hàng mà quý, giá cả rất khó hạ thấp, chắc chắn ảnh hưởng đến việc mở rộng"
Triệu Yên gật đầu: "Yên Nhi hiểu, mấy ngày này đang sai người tìm nơi phù hợp, xây dựng thêm một số xưởng chế tạọ giấy, bệ hạ ban ơn giấy mới cho thứ dân thiên hạ, tấm lòng của bệ hạ quả thật không có quân vương nào trong lịch sử có thể so sánh được"
Đang nói chuyện, thì một nhóm nội giám bưng thức ăn từ trong điện mang đến, mùi thơm hấp dẫn khiến cho cái dạ dày đang đói của Trương Cường bắt đầu dậy sóng, mặc dù buổi sáng đã ăn điểm tâm qua loa, nhưng cũng chưa ăn đủ no. Lúc này, vì chầu triều cả sáng, lại thêm vận động xương cốt, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn đột nhiên thấy đói cồn cào.
Hít một hơi mùi thơm, Trương Cường quay sang nói với Hàn Hoán: "Đây là thức ăn do đầu bếp nào làm thế? Trẫm hình như không cho gọi cơm mà?"
Hàn Hoán cười, nhìn Triệu Yên dung nhan xinh đẹp, mới khom mình nói: "Đây là thức ăn nương nương vừa đặc biệt sai làm cho bệ hạ, vì bệ hạ mãi bận chuyện triều chính nên không để cho bệ hạ biết"
Trương Cường cười, liên tục gật đầu, rồi kéo tay Yên Nhi ngồi xuống bàn cười nói: "Không ngờ Yên Nhi lại chu đáo như thế, lại có thể làm ra hương vị ngon lành thế này, trẫm đúng là có phúc rồi, ha ha ha"
Nhìn thấy điệu bộ không thể chần chờ được nữa để thưởng thức món ngon, đôi mắt xinh đẹp của Triệu Yên lặp lánh niềm vui và tràn đầy yêu thương, hồi lâu mới cười nhẹ nói: "Bệ hạ, hoàng hậu lệnh cho Yên Nhi mỗi ngày đều đun thức bổ cho Nhu Nhi, thần thiếp đang thật sự lo lắng"
Trương Cường nghe xong, không nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy hiếu kì hỏi: "Đầu bếp trong cung rất nhiều, các cung đều có đầu bếp riêng, sao lại bắt nàng đi nấu chứ? Hôm nay lệnh cho Minh Cung tự nấu, thế trẫm mới yên tâm"
Triệu Yên nghe thấy, hòn đá trong lòng dường như được gỡ bỏ, bèn thở nhẹ một hơi, cười rạng rỡ nói: "Thần thiếp nghe nói, Mông tướng quân đã thuận lợi bình định phản loạn trên đất Thục, Yên Nhi xin chúc mừng bệ hạ"
Trương Cường nghe xong gật đầu nói: "Lần này Mông tướng quân có thể dẫn Vương Bôn an toàn về Hàm Dương, trẫm quả thực rất vui mừng"
Triệu Yên nghe xong, có vẻ lo lắng nói: "Vương Tiễn tướng quân danh tiếng chấn động thiên hạ, không biết bệ hạ sẽ xử lý Vương Bôn như thế nào?"
Trương Cường nghe xong lắc đầu nói: "Chuyện này bây giờ nói còn hơi sớm, đợi Mông tướng quân quay về trẫm sẽ đích thân đi gặp Vương Bôn rồi mới quyết định"
Nói đến đây, trong lòng thấm nghĩ: nếu như bản thân có thể thuận lợi thuyết phục Vương Bôn, không những có thể tăng cho mình thêm một mãnh tướng, mà còn có tác dụng không ngờ trước đối với việc sĩ khí nhân tâm của quân Tần, cũng có không ít tác dụng đối với sự ngưng tụ của nhóm quý tộc được thăng cấp vì chiến công, tóm lại Vũ Thành hầu Vương Tiễn trong uy vọng của quân Tần, không phải ai cũng so sánh được, mười phần cấp bách trông mong Mông Điềm sớm quay về.
Nhìn thấy Trương Cường đang đăm chiêu suy nghĩ, Triệu Yên tế nhị ra hiệu cho Hàn Hoán bưng đi mấy món đã nguội lạnh, rồi mới cười nói: "Bệ hạ nhìn cây trâm ngọc của Yên Nhi này, nghe nói là vật trước đây của mĩ nhân Việt quốc Tây Thi, là đồ mà hoàng hậu đặc biệt tặng cho Yên Nhi"
Trương Cường bị lời của Yên Nhi làm cho bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được sự thất thần của mình, vội vàng gạt sang một bên những chuyện chính sự khiến người ta nhức đầu, đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Yên Nhi, cười nhẹ nói: "Theo trẫm thấy, Yên Nhi không hề kém sắc Tây Thi, đều là mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành"
Triệu Yên bị lời khen của Trương Cường làm cho mắt sáng lên, cười nũng nịu vẻ đắc ý: "Yên Nhi sao lại dám so sánh với mĩ nhân Tây Thi, bệ hạ sao lại cười nhạo Yên Nhi"
Trương Cường nghe thế bật cười, vừa đứng dậy tiến vào trong đại điện, vừa than: "Có được một mĩ nhân xinh đẹp như Yên Nhi làm tri kỉ, trẫm không còn mong muốn gì khác nữa"
Triệu Yên nghe thế sợ hãi, hồi lâu mới gật đầu than: "Sao bệ hạ lại nói những lời như thế, Yên Nhi được bệ hạ xem như tri kỉ thì ân này cả đời đã không lấy gì đáp đền, chỉ cầu có thể ở bên cạnh bệ hạ hầu hạ người suốt đời"
Nhìn thấy bộ dạng đó của Triệu Yên, Trương Cường nghĩ đến kết cục của bốn mĩ nhân trong lịch sử, đều kết cục thê lương, khiến người ta không khỏi xót xa, nói: "Yên Nhi, trẫm hơi mệt, hãy cùng trẫm ra ngoài đi dạo"
/208
|