Trương Cường cười lạnh, mặt không đổi sắc gật đầu nói: "Trẫm niệm tình ngươi luôn trung thành, có di ngôn gì, trẫm sẽ gắng sức thực hiện cho."
Thành Thái nghe thấy thế thì lòng trầm xuống, nghĩ tới mẹ già vợ con, không khỏi hơi đau xót, nhưng mà trước mắt đại loạn đang nổi lên, mình vẫn chưa đền được nợ nước, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy, không khỏi cắn răng nói: "Chỉ cần bệ hạ đừng làm liên lụy tới mẹ già và vợ con Thành Thái, Thành Thái dù có chết cũng không uổng!"
Nói xong, ảm đạm than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại chờ đợi Trương Cường hạ lệnh bắt mình. Hồi lâu sau, trong đại điện hoàn toàn im lặng, các cấm vệ dũng mãnh xông vào đại điện thấy Trương Cường không hạ lệnh, không ai dám cử động, chỉ ngơ ngác nhìn Thành Thái vẻ mặt sầu thảm cùng với Trương Cường lạnh lùng.
Thành Thái thấy trong điện hồi lâu vẫn không có động tĩnh, không khỏi kinh ngạc mở mắt, nhìn về phía Trương Cường, lại chạm phải ánh mắt khiếp người của Trương Cường, không khỏi sợ tới mức nao nao.
Lúc này, chỉ thấy Trương Cường bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, nói: "Trẫm có thể có một thần tử không sợ chết như khanh, thật sự là may mắn, trẫm há có thể giết khanh? Nếu mà trẫm giết khanh, thì trẫm mới chân chính là hôn quân!"
Nói xong, tiến lên một bước, đưa tay kéo Thành Thái đang quỳ trên mặt đất lên, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay hắn, thở dài xúc động: "Tướng quân chấn kinh rồi, trẫm chỉ là tránh tai mắt kẻ khác, không thể đừng được, tướng quân mau đứng lên đi!"
Thành Thái bị biến hóa này làm cho cả kinh, hồi lâu sau mới giật mình, quỳ mạnh xuống tiếp, áy náy nói: "Thành Thái không biết, suýt làm hỏng đại sự, lẽ ra phải nhận hình phạt!"
Trương Cường biết hắn đã nhìn ra mấu chốt của sự việc, nhịn không được khẽ cười nói: "Chính vì ngươi không nghĩ đến, trong tình thế cấp bách biểu lộ chân tình, nếu không Triệu Cao cũng sẽ không dễ dàng mắc mưu, trẫm còn phải tốn thêm nhiều công sức nữa."
Nói xong, xoay người ngồi xuống trước bàn, nói với Thành Thái: "Thành tướng quân viết thay cho trẫm một bức thư, mệnh cho Lý An giao cho Chương Hàm."
Thành Thái hơi kinh hãi, kinh ngạc nhìn Trương Cường, thấp giọng nói: "Mệnh Lý An giao cho Chương tướng quân?"
Trương Cường nhìn bầu trời xanh sâu thăm thẳm ngoài điện, hơi suy nghĩ, gật đầu nói: "Không sai, để Lý An giao cho Chương Hàm, nếu dùng người khác, Triệu Cao sẽ nghi ngờ, tâm tư của trẫm cũng sẽ uổng phí!"
Thành Thái nghe thấy thế vội nghiêm túc, xốc lại tinh thần, lấy ra một tấm lụa trắng, ngưng thần lắng nghe phân phó của Trương Cường.
Trương Cường hít sâu một hơi, thoáng suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Sát tẫn tặc khấu, lực thủ Hàm Cốc quan, an bang định quốc, bảo ngã Đại Tần!" (Giết hết giặc cỏ, gắng thủ Hàm Cốc quan, an bang định quốc, bảo vệ Đại Tần ta!)
Thành Thái hơi ngẩn ra, không nghĩ rằng thư của Trương Cường lại ngắn gọn vậy, giật mình, mới cực kỳ cung kính trịnh trọng viết lên tấm vải trắng mười bảy chữ mà Trương Cường vừa mới nói ra, cẩn thận dâng lên cho Trương Cường xem qua.
Trương Cường cẩn thận liếc mắt nhìn, chậm rãi gật đầu nói: "Với kinh nghiệm của Chương Hàm, hẳn là sẽ hiểu được ý trẫm, ngươi giao bức thư này cho Triệu Cao đóng ấn, sau đó mệnh cho Lý An đưa tới Hàm Cốc quan!"
Thành Thái nghe thấy thế trịnh trọng chắp tay nói: "Bệ hạ, vi thần tới phủ lệnh để đóng ấn." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Nói xong, liếc nhìn Trương Cường vẻ mặt đang ngưng trọng, xoay người rời đi.
Thân ảnh Thành Thái vừa biến mất, nội thị tùy thân Hàn Hoán đã nhẹ nhàng đi vào, thấp giọng nói: "Bệ hạ, thừa tướng suất lĩnh các quan lại ở ngoài cửa cung xin cầu kiến bệ hạ."
Trương Cường nghe thấy thế, hai hàng lông mày nhướng lên, trong lòng biết các quan tiến cung là vì chuyện Hí Dương thất thủ, mình nếu lại xác nhận chuyện thay Chương Hàm bằng tướng mới, không khỏi lại phải nghe các quan dài dòng, liền nhíu mày nói: "Ngươi đi truyền chỉ, nói rằng trẫm đã biết chuyện Hí Dương thất thủ, bảo bọn họ không phải ngạc nhiên, việc quân ở tiền phương khó lường, không thể lấy một trận thắng bại để xem xét đại cục, nói bọn họ an tâm để ý triều chính cho trẫm."
Nói xong, xoay người hướng đi vào trong điện, bước qua tấm bình phong phía sau ngự tọa. Đại điện vốn đã không nóng, lại được làm mát bằng băng đá nên lại càng thêm mát mẻ. Lệ Cơ cùng Triệu Yên hai người đang ngồi tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bàn cờ, trận chiến đang kịch liệt, ngay cả Trương Cường đi vào cũng không biết.
Trương Cường nhẹ nhàng đi tới cạnh hai người, yên lặng nhìn về phía Triệu Yên, chỉ thấy mái tóc đen của cô tùy ý vấn ở sau đầu, dùng một cây trâm ngọc nhẹ nhàng cố định, mặc một bộ áo dài màu tím, đáng yêu dựa vào giường, một đoạn gáy ngọc lúc ẩn lúc hiện, khiến cho Trương Cường kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước miếng.
Trương Cường phất phất tay, ý bảo các nội giám hầu hạ trong điện chớ có lên tiếng, lúc này mới nhẹ nhàng bước tới, chỉ thấy quân đen đã bị quân trắng quần cho tơi tả vô cùng, khí thế của quân trắng ép tới, không cho quân đen tới một tấc đất. Lệ Cơ đang cầm quân đen, khuôn mặt diễm lệ giờ tái nhợt không còn tia máu, cắn chặt đôi môi anh đào, nâng tay ngọc chậm chạp không thể hạ xuống, hồi lâu sau, mới suy sụp thở dài nói: "Tỷ tỷ lại thắng! Lệ Cơ... ai!"
Triệu Yên khẽ liếc nhìn Lệ Cơ, gật đầu cười nói: "Lệ Cơ muội muội luôn không tập trung, Triệu Yên mới có thể thắng được."
Lệ Cơ nghe thấy thế hơi ngẩn ra, mới phát hiện ra mình vẫn luôn nhớ tới những lời nói đêm đó của Trương Cường, ngẫm lại vẫn cảm thấy kinh hoảng không thôi. Nghĩ tới ánh mắt lo lắng cùng lời nói chân thành thiết tha của Trương Cường, không khỏi lại hơi đần ra.
Lúc này, Triệu Yên xoay chuyển ánh mắt, vừa vặn thấy được Trương Cường mới vào, vội cả kinh đứng dậy khẽ hô: "Bệ hạ, Triệu Yên..."
Lệ Cơ nghe thấy thế mới phát giác ra Trương Cường đang đứng sau người, khẽ hô một tiếng, đang định hạ bái, đã bị Trương Cường ôm vào lòng, mùi hương cơ thể nam tính khiến cho Lệ Cơ cả người mềm nhũn, nhịn không được run giọng nói: "Bệ hạ thứ tội, Lệ Cơ..."
Lời còn chưa dứt, môi anh đào đã bị Trương Cường che trụ, một nụ hôn sau đầy dịu dàng, khiến cho Lệ Cơ uhm một tiếng rồi rốt cục không nói được gì nữa. Trương Cường lúc này thấy sự tình đã tiến triển được một bước thuận lợi, hơn nữa cũng biết rằng Chương Hàm sẽ bảo vệ được Hàm Cốc quan, cũng không còn hồi hộp cho chiến cuộc nữa, cho nên nhất thời tâm tình thoải mái, lại nhìn thấy hai mỹ nhân say đắm lòng người đang đánh cờ, càng thêm nổi cơn lợn lòng. Nếu không phải còn cố kỵ Triệu Yên, thì lúc này sớm đã ôm thiếu nữ trong lòng cùng lên đỉnh Vu Sơn rồi!
Triệu Yên bị màn xấu hổ trước mặt khiến cho đỏ bừng mặt, đang định lặng lẽ lui ra, đã thấy Trương Cường thở dài một tiếng, buông Lệ Cơ đã bị hôn mềm nhũn ra, gật đầu nói: "Trẫm thực không nên vào đây, chỉ nên trốn bên ngoài thưởng thức bức tranh hai mỹ nữ đánh cờ, cảnh đẹp như vậy lại bị trẫm làm cho hỏng bét, thực sự là có lỗi!"
Triệu Yên nghe thấy Trương Cường nói lời khôi hài, liền không nhịn được cười, giống như một đóa hoa nở rộ, khiến cho Trương Cường nhất thời hồn phách lên mây, hồi lâu sau mới tinh lại được.
Nhìn thấy bộ dáng cứng đờ của Trương Cường, Lệ Cơ cũng nhịn không được khẽ cười, Trương Cường nao nao, lúc này mới phát giác ra mình thất thố, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Gắng gượng cười một tiếng, nói: "Lớn mật, dám giễu cợt trẫm, xem tối nay trẫm giáo huấn các nàng thế nào!"
Khuôn mặt diễm lệ của Lệ Cơ lập tức nhiễm một chút xuân sắc say đắm lòng người, khiến cho Trương Cường cả người khô nóng, dường như không thể khống chế nổi dục niệm.
Triệu Yên cũng bị không khí ám muội này làm cho xấu hổ, vẻ mặt đỏ bừng thấp giọng nói: "Bệ hạ, Triệu Yên xin cáo lui."
Nói xong, liền định xoay người rời đi, đã bị Lệ Cơ nhẹ nhàng giữ chặt, cúi đầu cười nói: "Tỷ tỷ không cần thẹn thùng, tương lai chúng ta sẽ cùng nhau hầu hạ bệ hạ, chẳng lẽ tỷ tỷ còn muốn trốn sao?"
Triệu Yên nghe thấy thế, đôi mắt đẹp hơi chuyển, kiều mỵ liếc nhìn Trương Cường, khẽ gắt: "Nha đầu không biết xấu hổ, tự muội hầu hạ là được rồi, kéo ta tới làm gì?"
Triệu Yên lời vừa dứt khỏi miệng, Trương Cường mới cảm thấy rằng lời nói của mình quả là quá ám muội, nhưng thật không ngờ Triệu Yên chẳng những không giận, lại dường như rất có ý tứ. Nghĩ tới tư vị tiêu hồn nếu mỹ nhân tuyệt thế này ở dưới thân, trong lòng không khỏi điên cuồng.
/208
|