Ngọc Sai và Bảo Bình không nghĩ tới Giang Long sẽ đồng ý với đề nghị của Lý quản sự, lộ ra thần sắc không hiểu.
Tiểu thiếu gia ở trong mắt các nàng, luôn là rất thiện lương, ra tay hào phóng, khi nào lại biến thành bủn xỉn và keo kiệt như vậy?
Chẳng những là mượn lương, hơn nữa còn muốn thu lãi!
Nhóm tá điền nghèo như vậy, cũng đáng thương như vậy, lại không có chút đồng cảm sao?
Nhóm cận vệ bên cạnh Giang Long phần lớn cũng có ý nghĩ như vậy, chỉ có một mình Lý quản sự lóe ra ánh mắt tinh minh, vê râu mà cười.
- Tiểu thiếu gia...
Ngọc Sai do dự một chút, nhưng vẫn không kìm nổi muốn mở miệng.
Nhưng lại bị Giang Long phất tay cắt ngang:
- Ta hiểu rõ ý của ngươi, nhưng có một số việc xử lý phải băn khoăn xem xét nhiều lắm, không thể tùy tâm sở dục muốn như thế nào liền như thế...
Giang Long nói đến vấn đề thực tế.
Thứ nhất, gia cảnh nhóm tá điền không giống nhau, phải phân lương thực, cấp cho nhà nghèo, nhưng cũng không thể không cấp cho nhà phú một ít.
Bằng không nhà có gia cảnh tốt hơn một chút, trong lòng sẽ không hài lòng, dựa vào gì cho bọn họ, lại không cho mình?
Bọn họ đều là tá điền bên trong nông trang, mình cũng vậy, quý phủ phải đối xử như nhau mới phải.
Hoặc giả mà nói, mình trước kia cuộc sống hàng ngày vẫn còn tốt hơn một chút, ngược lại không đúng? Vậy nên gặp cảnh khốn cùng chịu khổ mới phải, dù sao lại có trong phủ phân lương thực.
Không khan hiếm, mà phân bổ không đều chính là nói cái này.
Nếu có ít người sinh lòng bất mãn, nhóm tá điền bên trong nông trang sẽ phân tán tâm tưởng, không thể đoàn kết.
Thứ hai, chỉ cần là người, đều có tính lười.
Có người tặng không lương thực, mình làm sao còn phải trăm cay nghìn đắng đi cày lúc giữa trưa làm việc ruộng đồng?
Tuy rằng nhóm tá điền bên trong nông trang phần cần cù giản dị, nhưng hiện nay gia cảnh khốn cùng, cần phải trợ giúp rất nhiều, Giang Long trợ giúp một lần hai lần không sao, nhưng chờ đến ba bốn năm lần, liền sẽ khiến trong lòng nhóm tá điền dâng lên một ý niệm trong đầu, mọi việc đều có Tiểu thiếu gia lo.
Vì thế nhóm tá điền từ chất phác đáng thương, không sợ khổ mệt, có thể bị hắn cấp phát làm cho thành người vô dụng lười biếng.
Mà cho mượn lương thực thì có thể giải quyết vấn đề này.
Nếu là mượn, thì tất nhiên phải trả.
Trong nhà thật sự không còn lương thực, đến quý phủ mượn, cũng sẽ không bị đói lại, có thể ăn cơm no, giống chuyện Quách thê bị đói ngất như vậy sẽ không phát sinh nữa.
Trong nhà có lương thực, vì phải trả, làm sao còn muốn đi mượn nữa?
Tiểu thiếu gia thiện lương hào phóng, mượn xong sau này có khả năng không cần trả lại, một số người tinh minh sẽ không thể tránh khỏi trong lòng dâng lên loại ý niệm này, vì vậy nên khi thu lợi tức, sẽ làm cho bọn họ ngừng lại ý muốn có lương thực nhưng vẫn muốn mượn.
Ai cũng sẽ không ngốc đến nỗi làm chuyện điên rồ không có tiền, lại muốn mượn, thành ra không công làm cho người ta có lời như vậy.
Nghe xong lời giải thích của Giang Long, Ngọc Sai bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra trong đó còn có nhiều chuyện cần chú ý như vậy.
Bảo Bình thì hai mắt sáng lên, càng thêm khâm phục Tiểu thiếu gia nhà mình.
Giang Long vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu hai nha hoàn bên cạnh mình.
Trên khuôn mặt đẹp của Ngọc Sai liền dâng lên khởi một mảnh đỏ ửng, rất là ngượng ngùng; Bảo Bình thì lại giống như mèo con thoải mái nheo nheo lại đôi mắt to đen lúng liếng, lộ ra vẻ mặt say mê.
Việc mua đồ ăn cho súc vật không được dừng lại, Giang Long để cho Điền trang đầu tiếp tục.
Chuyện trong nông trang, giao cho Dương Cường và Trịnh Trì là tốt rồi.
Lại nói tới toàn bộ nông trang cùng lắm chỉ có chừng một trăm hộ tá điền thôi, rất nhanh có thể thống kê được.
Ngoại trừ thống kê các nhà có lương thực ít hơn, Giang Long lại nghĩ tới hoàn cảnh của nhà lão Quách trong nhà vách tường rất nhiều khe nứt, hơn nữa trong nhà chăn đệm rất đơn bạc.
Mặc dù bây giờ thời tiết dần dần trở nên ấm áp, sắp gieo hạt rồi, thanh niên có thể không thấy gì, nhưng người già và trẻ con vẫn sẽ cảm thấy khá lạnh, nhất là ban đêm, gió lại thét gào, cũng sẽ rất lạnh đấy.
Cho nên ngoại việc cho mượn lương thực, còn nhất định phải cho nhóm tá điền vay tiền, để họ đi mua chăn đệm và đồ dùng sinh hoạt.
Về phần nhà ở bị nứt.
Kỳ thật hắn đối với việc phân bố phòng ốc trong nông trang rất không hài lòng, bởi vì nhóm tá điền không có phòng ở chỉnh tề, hai nhà liền nhau che thành từng dãy từng dãy, hơn nữa mọi nơi sửa chữa lộn xộn, cứ như vậy sẽ biết chiếm cứ rất lớn diện tích.
Đối với đất đai không cần thiết lãng phí.
Để tiết kiệm đất cách xử lý là xây dựng khu nhà ở, tuy nhiên bây giờ còn chưa phải lúc.
Chờ nhóm tá điền giàu có một chút, tự mình chuẩn bị nghĩ đến chuyện đó, mới có thể thực hiện tốt.
- Lý quản sự, các ngươi đi trước mua một ít lương thực cho người ta mang về nông trang, lại đem miếng sắt đánh ra nữa, sau đó cứ tiếp tục mua súc vật đi.
Giang Long chỉ bảo.
Lý quản sự và Điền Đại Tráng lên tiếng, bước chân vội vàng rời đi.
Sau đó Giang Long lại để cho Dương Cường đi giám sát việc che chuồng dê trâu heo cho thích hợp, việc này cũng không thể dừng lại.
Không lâu sau, chuyện có thể vào phủ vay tiền mượn lương thực ở trong nông trang truyền ra ngoài.
Rất nhiều tá điền trong nhà đã không còn nhiều lương thực đều vui mừng một trận.
Tuy nhiên đến phủ mượn lương thực cũng phải trả lợi tức, lại làm trong lòng bọn họ căng thẳng.
Trước kia Hồ quản sự không phải là dùng cách này từ trên người bọn họ vơ vét của cải sao?
Năm này qua năm khác, bọn họ chẳng những không thể trả được nợ cũ, ngược lại nợ nần lại càng ngày càng nhiều.
Bất quá được nghe đến lợi tức rất thấp, chỉ có hai phần lợi thì bọn họ rốt cục cũng yên tâm.
Lợi tức này chỉ bằng một phần mười so với khi mượn tiền của nhà Hồ quản sự.
Trước khi vay của Hồ quản sự mười đồng, một tháng sau sẽ là mười hai đồng.
Muốn trở nên giàu có, chỉ cần làm ruộng và nuôi trồng có hiệu quả là có thể khá hơn, chỉ trong thời gian ngắn hai ba năm, là có thể không lo chuyện cơm áo rồi.
Cách làm giàu nhanh nhất vẫn là buôn bán.
Nhìn nhóm tá điền nghèo khó như vậy, Giang Long muốn đi buôn bán, nhưng trong nông trang còn nhiều chuyện, hơn nữa bây giờ hắn còn chưa thật sự có uy danh, sợ làm nhiều việc như vậy, nhóm tá điền không tín nhiệm, sẽ không thật sự đi phụ trách mọi việc.
Giang Long ngẫm nghĩ một chút, trước tiên quyết định tiểu đả tiểu nháo một chút, buôn bán kiếm tiền nhanh, chu kỳ ngắn, chỉ cần kiếm được tiền thành công, không phải nhóm tá điền tín nhiệm mình rồi sao?
Quyết định biện pháp, Giang Long bắt đầu đứng lên chuẩn bị.
Hắn dự định trước tiên xây một nhà máy in.
Biên soạn chuyện cũ đem bán lấy tiền.
Xây dựng nhà máy in không có gì ngoài che bên ngoài nhà xưởng, những chuyện khác không phải người trong nông trang có thể làm được.
Mặc dù Điền Đại Tráng có năng lực nhưng y vẫn là một nông dân, muốn chăn nuôi, trồng trọt, thu mua dê trâu lợn y đều có thể hoàn thành tốt, nhưng dính đến việc xây dựng nhà máy làm kinh doanh lớn thì y làm không được.
Về phần Trịnh Trì và Dương Cường càng không có năng lực như thế.
Trở lại tiểu viện, Giang Long để cho Ngọc Sai mài mực, Bảo Bình rải giấy.
Đem chuyện xưa viết ra trước, rồi đi xây dựng nhà máy cũng không muộn.
Nhưng đầu tiên viết chuyện gì cho tốt đây?
Võ hiệp? Hay vài chuyện của Kim đại hiệp?
Ngẫm nghĩ một chút, sau đó kiên quyết bỏ qua.
Ở xã hội cổ đại, dùng võ hiệp là vi phạm lệnh cấm, hơn nữa vài cuốn truyện hay của Kim đại hiệp thì cũng đề cập đến triều đình, đến lúc đó nếu là có người tham thượng, vậy thì bị xử ngọt rồi.
Cuối cùng hắn cầm bút, quyết định viết một chuyện thần thoại.
Viết một mạch chừng nửa canh giờ, Giang Long mới hạ bút, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay.
Bảo Bình không biết chữ, tính tình nóng vội, đã sớm muốn mở miệng hỏi, nhưng thấy Giang Long lúc đó rất chuyên chú, nàng lại không tiện mở miệng.
Hơn nữa lúc nam nhân chuyên chú làm một việc, trên người sẽ có một loại khí chất phi thường hấp dẫn, nàng không muốn phá vỡ.
Lúc này thấy Giang Long rốt cục buông bút xuống, gấp gáp lúng túng mà hỏi:
- Tiểu thiếu gia, ngươi vừa viết chính là chuyện Lão Sói Xám?
- Mau nói cho tụi nô tỳ biết một chút.
Ngọc Sai cũng không kìm nổi đẩy bờ vai của Giang Long.
Sau khi nghe chuyện con Sói Xám và chú dê vui vẻ, hai nữ nhân đã say mê rồi.
Hàng ngày đều bắt Giang Long kể chuyện xưa, nhưng Giang Long từ trước đến nay sau khi đến nông trang có rất nhiều chuyện, ban ngày còn muốn luyện võ, buổi tối thì cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe bổ sung tinh thần, các nàng đã lâu không được nghe kể chuyện mới rồi.
Giang Long cũng cười ha hả:
- Đây cũng không phải chuyện chú dê vui vẻ và con Sói Xám.
- Đó là cái gì?
Bảo Bình vẻ mặt tò mò.
Ngọc Sai thì có chút thất vọng:
- Tiểu thiếu gia, người không thể đem chuyện con Sói Xám viết ra trước sao?
Giang Long không nói thêm gì, trực tiếp mở miệng giảng dạy:
- Hồi thứ nhất,
Linh căn dựng dục nguyên lưu xuất,
Tâm tính tu trì đại đạo sinh!
Có thơ viết: khi thiên địa hỗn độn chưa phân chia, mờ mịt mù mịt không ai thấy... chỉ nghe thấy số lượng thiên địa, có một nguyên là mười hai vạn chín trăm sáu nươi tuế, mỗi nguyên lại chia làm mười hai hội... trong biển có một tòa Hoa Quả Sơn, bên trong có bào thai tiên, ngày nọ nứt ra, sinh ra quả trứng đá, giống như quả cầu lớn, nhờ gặp gió, hóa thành một thạch hầu...
Vừa mới mở miệng, Giang Long lập tiếp nói tới đoạn Tôn Ngộ Không bái sư học nghệ.
Cảm thấy có chút khát nước, Giang Long bưng chén trà trong tay uống một ngụm.
- Tiểu thiếu gia!
Ai biết nha đầu Bảo Bình kia nghe xong đã hoàn toàn nghiện, thậm chí so với chuyện con Sói Xám và chú dê vui vẻ kia còn muốn nghiện hơn.
Chuyện con Sói Xám kia tuy rằng nghe hay, làm cho người ta bật cười, nhưng nó là từng chuyện từng chuyện, mỗi chuyện sẽ có một kết cục.
Mà truyện Tây Du Ký này lại dừng lại ở giữa.
Bảo Bình nghe xong nghiện, tự nhiên vội vàng muốn biết tình tiết sau đó của câu chuyện.
Ngọc Sai ngay từ đầu không để tâm, nàng muốn nghe chuyện con Sói Xám và chú dê vui vẻ.
Nhưng nghe xong, lại bị tình tiết của câu chuyện thần thoại kỳ diệu trầm bổng lên xuống kia làm cho khuất phục.
Lúc này thấy Giang Long dừng lại, đôi mắt cũng trông mong nhìn hắn.
- Nghe hay không?
Giang Long đặt chén trà xuống.
Hai nữ nhân như gà con mổ thóc, liên tục gật cái đầu nhỏ.
- Được, ta đây sẽ kể cho các cô thêm một đoạn...
Trước khi kể cho hai nữ nhân nghe, Giang Long cũng muốn thử một chút cổ nhân ở thời đại này, có thể tiếp nhận chuyện thần tiên yêu ma quỷ quái như vậy không, bây giờ thấy Bảo Bình và Ngọc Sai đều nghe mê muội, trong lòng rất vui vẻ.
Đem Tây Du Ký in ra, không lo không có nguồn tiêu thụ rồi.
Lại kể cho hai nữ nhân một chút không nhiều lắm, Giang Long lại tiếp tục viết.
Hai nữ nhân bất mãn vểnh môi, nhưng cũng không dám quấy rầy Giang Long.
Mặc dù đối với Tây Du Ký nghe nhiều nên thuộc, nhưng thật sự muốn viết thì cần phải nghiền ngẫm nhớ lại, được một chút, Giang Long đem rất nhiều phần đổi thành dùng tiếng phổ thông để miêu tả.
Làm một người hiện đại, vẫn cảm thấy viết như vậy khá thoải mái, lưu loát hơn.
Khi đêm đến, Trịnh Trì và Dương Cường chạy tới cầu kiến.
Giang Long chỉ có thể tạm thời dừng bút, sau đó đem trang giấy cho Bảo Bình phân phó:
- Ngươi cầm cho Nhã nhi, cẩn thận đừng làm hư, bằng không ta còn phải viết lại nữa.
- Nga.
Bảo Bình chầm chậm tiến lên:
- Tiểu thiếu gia thực là thích Thiếu phu nhân đây mà.
Lời này nghe mang theo điểm dấm chua, Giang Long bất đắc dĩ sờ sờ đầu Bảo Bình:
- Không phải đều kể cho cô nghe rồi sao?
- Hừ!
Bảo Bình cau cái mũi nhỏ, nhanh chóng đi ra ngoài.
Giang Long từ trước bàn đứng lên, đối mặt với ánh mắt Ngọc Sai có chút sâu kín.
Tiến lên khẽ bóp bàn tay nhỏ của Ngọc Sai, sau đó đi tới đại sảnh, để cho Trịnh Trì và Dương Cường báo cáo kết quả thống kê.
Tiểu thiếu gia ở trong mắt các nàng, luôn là rất thiện lương, ra tay hào phóng, khi nào lại biến thành bủn xỉn và keo kiệt như vậy?
Chẳng những là mượn lương, hơn nữa còn muốn thu lãi!
Nhóm tá điền nghèo như vậy, cũng đáng thương như vậy, lại không có chút đồng cảm sao?
Nhóm cận vệ bên cạnh Giang Long phần lớn cũng có ý nghĩ như vậy, chỉ có một mình Lý quản sự lóe ra ánh mắt tinh minh, vê râu mà cười.
- Tiểu thiếu gia...
Ngọc Sai do dự một chút, nhưng vẫn không kìm nổi muốn mở miệng.
Nhưng lại bị Giang Long phất tay cắt ngang:
- Ta hiểu rõ ý của ngươi, nhưng có một số việc xử lý phải băn khoăn xem xét nhiều lắm, không thể tùy tâm sở dục muốn như thế nào liền như thế...
Giang Long nói đến vấn đề thực tế.
Thứ nhất, gia cảnh nhóm tá điền không giống nhau, phải phân lương thực, cấp cho nhà nghèo, nhưng cũng không thể không cấp cho nhà phú một ít.
Bằng không nhà có gia cảnh tốt hơn một chút, trong lòng sẽ không hài lòng, dựa vào gì cho bọn họ, lại không cho mình?
Bọn họ đều là tá điền bên trong nông trang, mình cũng vậy, quý phủ phải đối xử như nhau mới phải.
Hoặc giả mà nói, mình trước kia cuộc sống hàng ngày vẫn còn tốt hơn một chút, ngược lại không đúng? Vậy nên gặp cảnh khốn cùng chịu khổ mới phải, dù sao lại có trong phủ phân lương thực.
Không khan hiếm, mà phân bổ không đều chính là nói cái này.
Nếu có ít người sinh lòng bất mãn, nhóm tá điền bên trong nông trang sẽ phân tán tâm tưởng, không thể đoàn kết.
Thứ hai, chỉ cần là người, đều có tính lười.
Có người tặng không lương thực, mình làm sao còn phải trăm cay nghìn đắng đi cày lúc giữa trưa làm việc ruộng đồng?
Tuy rằng nhóm tá điền bên trong nông trang phần cần cù giản dị, nhưng hiện nay gia cảnh khốn cùng, cần phải trợ giúp rất nhiều, Giang Long trợ giúp một lần hai lần không sao, nhưng chờ đến ba bốn năm lần, liền sẽ khiến trong lòng nhóm tá điền dâng lên một ý niệm trong đầu, mọi việc đều có Tiểu thiếu gia lo.
Vì thế nhóm tá điền từ chất phác đáng thương, không sợ khổ mệt, có thể bị hắn cấp phát làm cho thành người vô dụng lười biếng.
Mà cho mượn lương thực thì có thể giải quyết vấn đề này.
Nếu là mượn, thì tất nhiên phải trả.
Trong nhà thật sự không còn lương thực, đến quý phủ mượn, cũng sẽ không bị đói lại, có thể ăn cơm no, giống chuyện Quách thê bị đói ngất như vậy sẽ không phát sinh nữa.
Trong nhà có lương thực, vì phải trả, làm sao còn muốn đi mượn nữa?
Tiểu thiếu gia thiện lương hào phóng, mượn xong sau này có khả năng không cần trả lại, một số người tinh minh sẽ không thể tránh khỏi trong lòng dâng lên loại ý niệm này, vì vậy nên khi thu lợi tức, sẽ làm cho bọn họ ngừng lại ý muốn có lương thực nhưng vẫn muốn mượn.
Ai cũng sẽ không ngốc đến nỗi làm chuyện điên rồ không có tiền, lại muốn mượn, thành ra không công làm cho người ta có lời như vậy.
Nghe xong lời giải thích của Giang Long, Ngọc Sai bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra trong đó còn có nhiều chuyện cần chú ý như vậy.
Bảo Bình thì hai mắt sáng lên, càng thêm khâm phục Tiểu thiếu gia nhà mình.
Giang Long vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu hai nha hoàn bên cạnh mình.
Trên khuôn mặt đẹp của Ngọc Sai liền dâng lên khởi một mảnh đỏ ửng, rất là ngượng ngùng; Bảo Bình thì lại giống như mèo con thoải mái nheo nheo lại đôi mắt to đen lúng liếng, lộ ra vẻ mặt say mê.
Việc mua đồ ăn cho súc vật không được dừng lại, Giang Long để cho Điền trang đầu tiếp tục.
Chuyện trong nông trang, giao cho Dương Cường và Trịnh Trì là tốt rồi.
Lại nói tới toàn bộ nông trang cùng lắm chỉ có chừng một trăm hộ tá điền thôi, rất nhanh có thể thống kê được.
Ngoại trừ thống kê các nhà có lương thực ít hơn, Giang Long lại nghĩ tới hoàn cảnh của nhà lão Quách trong nhà vách tường rất nhiều khe nứt, hơn nữa trong nhà chăn đệm rất đơn bạc.
Mặc dù bây giờ thời tiết dần dần trở nên ấm áp, sắp gieo hạt rồi, thanh niên có thể không thấy gì, nhưng người già và trẻ con vẫn sẽ cảm thấy khá lạnh, nhất là ban đêm, gió lại thét gào, cũng sẽ rất lạnh đấy.
Cho nên ngoại việc cho mượn lương thực, còn nhất định phải cho nhóm tá điền vay tiền, để họ đi mua chăn đệm và đồ dùng sinh hoạt.
Về phần nhà ở bị nứt.
Kỳ thật hắn đối với việc phân bố phòng ốc trong nông trang rất không hài lòng, bởi vì nhóm tá điền không có phòng ở chỉnh tề, hai nhà liền nhau che thành từng dãy từng dãy, hơn nữa mọi nơi sửa chữa lộn xộn, cứ như vậy sẽ biết chiếm cứ rất lớn diện tích.
Đối với đất đai không cần thiết lãng phí.
Để tiết kiệm đất cách xử lý là xây dựng khu nhà ở, tuy nhiên bây giờ còn chưa phải lúc.
Chờ nhóm tá điền giàu có một chút, tự mình chuẩn bị nghĩ đến chuyện đó, mới có thể thực hiện tốt.
- Lý quản sự, các ngươi đi trước mua một ít lương thực cho người ta mang về nông trang, lại đem miếng sắt đánh ra nữa, sau đó cứ tiếp tục mua súc vật đi.
Giang Long chỉ bảo.
Lý quản sự và Điền Đại Tráng lên tiếng, bước chân vội vàng rời đi.
Sau đó Giang Long lại để cho Dương Cường đi giám sát việc che chuồng dê trâu heo cho thích hợp, việc này cũng không thể dừng lại.
Không lâu sau, chuyện có thể vào phủ vay tiền mượn lương thực ở trong nông trang truyền ra ngoài.
Rất nhiều tá điền trong nhà đã không còn nhiều lương thực đều vui mừng một trận.
Tuy nhiên đến phủ mượn lương thực cũng phải trả lợi tức, lại làm trong lòng bọn họ căng thẳng.
Trước kia Hồ quản sự không phải là dùng cách này từ trên người bọn họ vơ vét của cải sao?
Năm này qua năm khác, bọn họ chẳng những không thể trả được nợ cũ, ngược lại nợ nần lại càng ngày càng nhiều.
Bất quá được nghe đến lợi tức rất thấp, chỉ có hai phần lợi thì bọn họ rốt cục cũng yên tâm.
Lợi tức này chỉ bằng một phần mười so với khi mượn tiền của nhà Hồ quản sự.
Trước khi vay của Hồ quản sự mười đồng, một tháng sau sẽ là mười hai đồng.
Muốn trở nên giàu có, chỉ cần làm ruộng và nuôi trồng có hiệu quả là có thể khá hơn, chỉ trong thời gian ngắn hai ba năm, là có thể không lo chuyện cơm áo rồi.
Cách làm giàu nhanh nhất vẫn là buôn bán.
Nhìn nhóm tá điền nghèo khó như vậy, Giang Long muốn đi buôn bán, nhưng trong nông trang còn nhiều chuyện, hơn nữa bây giờ hắn còn chưa thật sự có uy danh, sợ làm nhiều việc như vậy, nhóm tá điền không tín nhiệm, sẽ không thật sự đi phụ trách mọi việc.
Giang Long ngẫm nghĩ một chút, trước tiên quyết định tiểu đả tiểu nháo một chút, buôn bán kiếm tiền nhanh, chu kỳ ngắn, chỉ cần kiếm được tiền thành công, không phải nhóm tá điền tín nhiệm mình rồi sao?
Quyết định biện pháp, Giang Long bắt đầu đứng lên chuẩn bị.
Hắn dự định trước tiên xây một nhà máy in.
Biên soạn chuyện cũ đem bán lấy tiền.
Xây dựng nhà máy in không có gì ngoài che bên ngoài nhà xưởng, những chuyện khác không phải người trong nông trang có thể làm được.
Mặc dù Điền Đại Tráng có năng lực nhưng y vẫn là một nông dân, muốn chăn nuôi, trồng trọt, thu mua dê trâu lợn y đều có thể hoàn thành tốt, nhưng dính đến việc xây dựng nhà máy làm kinh doanh lớn thì y làm không được.
Về phần Trịnh Trì và Dương Cường càng không có năng lực như thế.
Trở lại tiểu viện, Giang Long để cho Ngọc Sai mài mực, Bảo Bình rải giấy.
Đem chuyện xưa viết ra trước, rồi đi xây dựng nhà máy cũng không muộn.
Nhưng đầu tiên viết chuyện gì cho tốt đây?
Võ hiệp? Hay vài chuyện của Kim đại hiệp?
Ngẫm nghĩ một chút, sau đó kiên quyết bỏ qua.
Ở xã hội cổ đại, dùng võ hiệp là vi phạm lệnh cấm, hơn nữa vài cuốn truyện hay của Kim đại hiệp thì cũng đề cập đến triều đình, đến lúc đó nếu là có người tham thượng, vậy thì bị xử ngọt rồi.
Cuối cùng hắn cầm bút, quyết định viết một chuyện thần thoại.
Viết một mạch chừng nửa canh giờ, Giang Long mới hạ bút, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay.
Bảo Bình không biết chữ, tính tình nóng vội, đã sớm muốn mở miệng hỏi, nhưng thấy Giang Long lúc đó rất chuyên chú, nàng lại không tiện mở miệng.
Hơn nữa lúc nam nhân chuyên chú làm một việc, trên người sẽ có một loại khí chất phi thường hấp dẫn, nàng không muốn phá vỡ.
Lúc này thấy Giang Long rốt cục buông bút xuống, gấp gáp lúng túng mà hỏi:
- Tiểu thiếu gia, ngươi vừa viết chính là chuyện Lão Sói Xám?
- Mau nói cho tụi nô tỳ biết một chút.
Ngọc Sai cũng không kìm nổi đẩy bờ vai của Giang Long.
Sau khi nghe chuyện con Sói Xám và chú dê vui vẻ, hai nữ nhân đã say mê rồi.
Hàng ngày đều bắt Giang Long kể chuyện xưa, nhưng Giang Long từ trước đến nay sau khi đến nông trang có rất nhiều chuyện, ban ngày còn muốn luyện võ, buổi tối thì cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe bổ sung tinh thần, các nàng đã lâu không được nghe kể chuyện mới rồi.
Giang Long cũng cười ha hả:
- Đây cũng không phải chuyện chú dê vui vẻ và con Sói Xám.
- Đó là cái gì?
Bảo Bình vẻ mặt tò mò.
Ngọc Sai thì có chút thất vọng:
- Tiểu thiếu gia, người không thể đem chuyện con Sói Xám viết ra trước sao?
Giang Long không nói thêm gì, trực tiếp mở miệng giảng dạy:
- Hồi thứ nhất,
Linh căn dựng dục nguyên lưu xuất,
Tâm tính tu trì đại đạo sinh!
Có thơ viết: khi thiên địa hỗn độn chưa phân chia, mờ mịt mù mịt không ai thấy... chỉ nghe thấy số lượng thiên địa, có một nguyên là mười hai vạn chín trăm sáu nươi tuế, mỗi nguyên lại chia làm mười hai hội... trong biển có một tòa Hoa Quả Sơn, bên trong có bào thai tiên, ngày nọ nứt ra, sinh ra quả trứng đá, giống như quả cầu lớn, nhờ gặp gió, hóa thành một thạch hầu...
Vừa mới mở miệng, Giang Long lập tiếp nói tới đoạn Tôn Ngộ Không bái sư học nghệ.
Cảm thấy có chút khát nước, Giang Long bưng chén trà trong tay uống một ngụm.
- Tiểu thiếu gia!
Ai biết nha đầu Bảo Bình kia nghe xong đã hoàn toàn nghiện, thậm chí so với chuyện con Sói Xám và chú dê vui vẻ kia còn muốn nghiện hơn.
Chuyện con Sói Xám kia tuy rằng nghe hay, làm cho người ta bật cười, nhưng nó là từng chuyện từng chuyện, mỗi chuyện sẽ có một kết cục.
Mà truyện Tây Du Ký này lại dừng lại ở giữa.
Bảo Bình nghe xong nghiện, tự nhiên vội vàng muốn biết tình tiết sau đó của câu chuyện.
Ngọc Sai ngay từ đầu không để tâm, nàng muốn nghe chuyện con Sói Xám và chú dê vui vẻ.
Nhưng nghe xong, lại bị tình tiết của câu chuyện thần thoại kỳ diệu trầm bổng lên xuống kia làm cho khuất phục.
Lúc này thấy Giang Long dừng lại, đôi mắt cũng trông mong nhìn hắn.
- Nghe hay không?
Giang Long đặt chén trà xuống.
Hai nữ nhân như gà con mổ thóc, liên tục gật cái đầu nhỏ.
- Được, ta đây sẽ kể cho các cô thêm một đoạn...
Trước khi kể cho hai nữ nhân nghe, Giang Long cũng muốn thử một chút cổ nhân ở thời đại này, có thể tiếp nhận chuyện thần tiên yêu ma quỷ quái như vậy không, bây giờ thấy Bảo Bình và Ngọc Sai đều nghe mê muội, trong lòng rất vui vẻ.
Đem Tây Du Ký in ra, không lo không có nguồn tiêu thụ rồi.
Lại kể cho hai nữ nhân một chút không nhiều lắm, Giang Long lại tiếp tục viết.
Hai nữ nhân bất mãn vểnh môi, nhưng cũng không dám quấy rầy Giang Long.
Mặc dù đối với Tây Du Ký nghe nhiều nên thuộc, nhưng thật sự muốn viết thì cần phải nghiền ngẫm nhớ lại, được một chút, Giang Long đem rất nhiều phần đổi thành dùng tiếng phổ thông để miêu tả.
Làm một người hiện đại, vẫn cảm thấy viết như vậy khá thoải mái, lưu loát hơn.
Khi đêm đến, Trịnh Trì và Dương Cường chạy tới cầu kiến.
Giang Long chỉ có thể tạm thời dừng bút, sau đó đem trang giấy cho Bảo Bình phân phó:
- Ngươi cầm cho Nhã nhi, cẩn thận đừng làm hư, bằng không ta còn phải viết lại nữa.
- Nga.
Bảo Bình chầm chậm tiến lên:
- Tiểu thiếu gia thực là thích Thiếu phu nhân đây mà.
Lời này nghe mang theo điểm dấm chua, Giang Long bất đắc dĩ sờ sờ đầu Bảo Bình:
- Không phải đều kể cho cô nghe rồi sao?
- Hừ!
Bảo Bình cau cái mũi nhỏ, nhanh chóng đi ra ngoài.
Giang Long từ trước bàn đứng lên, đối mặt với ánh mắt Ngọc Sai có chút sâu kín.
Tiến lên khẽ bóp bàn tay nhỏ của Ngọc Sai, sau đó đi tới đại sảnh, để cho Trịnh Trì và Dương Cường báo cáo kết quả thống kê.
/235
|