Theo sự nhiệt tình kích động mà giới thiệu của Sài Thế Vinh, Giang Long mới ít nhiều hiểu biết về Điệp phu nhân.
Điệp phu nhân là thê tử của Mục Vũ Hầu.
- Năm đó cha đệ và Mục Vũ Hầu vang danh khắp kinh thành, cùng đều là hai thanh niên tuấn kiệt văn võ song toàn, hai người đã nhiều lần tỷ thí với nhau, Mục Vũ Hầu tay cầm Ngân Nguyệt Họa Thiên kích uy phong lẫm liệt, còn phụ thân đệ cầm một cây Tử Kim Bàn Long thương, bóng thương loang loáng.
Hai người người tới kẻ lui, đánh đến đêm khuya, nhật nguyệt lu mờ, giao đấu hơn ba trăm hiệp mà không phân thắng bại. Khiến những người chứng kiến xung quanh không khỏi ngây người.
Giang Long lắng nghe, khóe miệng cũng nhếch lên.
Chẳng qua là vị võ tướng, lại có thể đánh nhau đến đất trời mù mịt, nhật nguyệt lu mờ ư?
Thật không nhìn ra Sài Thế Vinh này còn có tố chất trở thành một vị tiên sinh kể chuyện thế này.
Sài Thế Vinh thấy Giang Long không lên tiếng, tưởng rằng hắn đang lắng nghe, càng lúc càng liến thoáng, thao thao bất tuyệt.
- Chỉ đáng tiếc, trời ganh ghét anh kiệt của Đại Tề ta, phụ thân đệ tráng niên mất sớm, mất mạng tại trận đó, mà vị Mục Vũ Hầu kia bị trượt chân ngã ngựa tàn phế nửa thân, đến nay cứ như một kẻ đầu đất ngày ngày chỉ nằm được trên giường.
Sài Thế Vinh lắc đầu tiếc nuối.
- Thất bại nặng nề, da ngựa bọc thây, là số mệnh võ tướng.
Giang Long thản nhiên mở miệng, dường như không phải vì cái chết của Cảnh tiểu Hầu gia mà đau xót.
Nhưng trong lòng hắn, cảm thấy có chút không thoải mái.
Mục Vũ Hầu năm đó đã có thể vang danh cùng với phụ thân hắn, thân thủ nhất định là không tồi, không đúng, phải nói là cực kỳ cao cường ấy chứ.
Mà tỷ thí với Cảnh tiểu Hầu gia không chỉ là một lần, điều ấy chứng tỏ bản lĩnh của Mục Vũ Hầu không chỉ là lời đồn thổi, cũng không phải hạng người tự bốc phét mua danh.
Vậy tại sao lại có thể trượt chân ngã ngựa được cơ chứ?
Hơn nữa còn phế nửa người.
Thân thủ một khi đã đạt được tới một cảnh giới nhất định, khi gặp một tình huống bất ngờ, cơ thể ắt sẽ có phản xạ tự né tránh nguy hiểm, hơn nữa Mục Vũ Hầu cũng sắp trở thành tướng quân, cho dù là có mất khả năng điều khiển ngựa nhưng mà cũng không thể bị trọng thương như vậy được mới phải.
Nghe lời nói rất hào khí của Giang Long, Sài Thế Vinh giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi, sau đó xòe bàn tay mạnh mẽ vỗ đôi vai gầy gộc của Giang Long:
- Chỉ cần đệ cố gắng tiến thủ, ta tin có một ngày đệ có thể giống như phụ thân của đệ, trở thành một trang tuấn kiệt nơi kinh thành.
Lời nói của Sài Thế Vinh không phải những lời khách khí, ánh mắt y rất chân thành, đương nhiên, y nghĩ Giang Long hợp với con đường văn chương hơn.
Chuyện Giang Long viết câu đối phúng điếu cho Quy Trần đại sư đã sớm truyền khắp kinh thành, sau đó Cảnh lão phu nhân âm thầm sai nô bộc đưa chuyện Giang Long giải được nan đề của phiên tăng dị vực lan truyền ra ngoài, cho nên hiện tại, Giang Long đột nhiên nổi tiếng khắp kinh thành.
Có được danh tiếng lớn.
Sài Thế Vinh hy vọng Giang Long thông qua thi cử có thể khôi phục ánh hào quang của Cảnh gia.
Mà không giống Cảnh tiểu Hầu gia tham gia quân đội tạo dựng sự nghiệp.
- Ừ.
Giang Long híp mắt lại, ánh mắt hiện lên một tia kiên định.
Lại nói chuyện Điệp phu nhân.
Điệp phu nhân, cũng gọi Điệp Hương phu nhân, theo kể lại thì mẫu thân khi đang đi nửa đường thì sinh ra Điệp phu nhân, nha hoàn trong phủ đưa Điệp phu nhân mới ra đời đi tắm rửa bao tã lót, bởi vì thân thể nàng tỏa ra mùi hương lạ lùng, đã thu hút rất nhiều bươm bướm vây quanh.
Nói về Điệp Hương phu nhân, Sài Thế Vinh vô cùng hưng phấn.
Lại nói đến sau này, Giang Long nhướng mày.
- Phủ nhà Mục Vũ Hầu vốn dĩ gia đạo sa sút, tất cả chỉ dựa vào uy danh của y chấn hưng Hầu phủ, nhưng lại không ngờ quân công còn chưa lập được một tấc, liền rơi vào kết cục bại liệt, hơn nữa bởi vì ngã ngựa bị thương, nên trong một khoảng thời gian ngắn trở thành trò cười cho thiên hạ.
Còn đối với chuyện ngã ngựa của y, có rất nhiều lời đồn xung quanh.
Có cái thì vô căn cứ, có cái thì đúng thực, trong đó có một lời đồn khiến cho người ta không nói được gì nhất là đêm đó Mục Vũ Hầu với Điệp Hương phu nhân chiến hơn vài trăm trận trên giường xong, tứ chi mềm nhũn, không cẩn thận liền ngã ngựa.
Tóm lại thì Mục Vũ Hầu không thể ngóc được đầu lên được.
Vốn là gia đạo sa sút, Mục Vũ Hầu lại bị ngã, liền có người bắt đầu nhòm ngó đến gia sản Hầu phủ.
Đương nhiên, vài người cũng có tâm địa không tốt, nhòm ngó đến Điệp Hương phu nhân.
Năm đó Điệp Hương phu nhân còn chưa xuất giá, được kinh thành công nhận, chứ không phải Đại Tề công nhận là đệ nhất mỹ nữ!
Theo như kể chuyện năm đó, Hoàng thượng có ý triệu Điệp Hương phu nhân tiến cung, nhưng Điệp Hương phu nhân lại truyền ra ngoài rằng mình đã có ý trung nhân. Không lâu sau, Điệp Hương phu nhân liền đính hôn với Mục Vũ Hầu.
Vì thế, năm đó còn truyền ra một giai thoại tài tử mỹ nhân, chỉ tiếc là...
- Chỉ tiếc cái gì?
Giang Long thấy Sài Thế Vinh khẽ thở dài một hơi, nghi ngờ hỏi.
- Mục Vũ Hầu trở thành phế nhân, trong nhà trưởng bối tất cả đều qua đời, Hầu phủ cần Điệp phu nhân tiếp quản, nhưng một nữ nhân như nàng, làm sao có thể cáng đáng gánh nặng đây? Cuối cùng bất đắc dĩ, nàng phải đến nhờ Tương Vương.
- Hy vọng Tương Vương ra mặt, có thể hù dọa được đám người đang rình rập gia sản Hầu phủ.
- Tương Vương chính là Đại Hoàng tử, thân phận cao quý.
Giang Long tò mò:
- Vậy rồi thế nào?
- Nghe nói hôm Điệp Hương phu nhân đi cầu Đại Hoàng tử, đêm không thấy trở về!
Sài Thế Vinh hạ giọng nói.
Dứt lời, nhìn Giang Long trầm mặc, Sài Thế Vinh lại nhỏ giọng nói tiếp:
- Từ đó về sau thanh danh của Điệp Hương phu nhân bị hủy hoại, tuy nhiên hầu hết mọi người đều giữ thái độ hoài nghi, cho mãi đến sau này Điệp Hương phu nhân vô cùng thân thiết với Tương Vương trước mặt mọi dân chúng, mọi người mới tin rằng Điệp Hương phu nhân đã trở thành người của Đại Hoàng tử.
Ngoại trừ với Tương Vương, sau này Điệp Hương phu nhân còn qua đêm trong cung, còn có rất nhiều chuyện xấu với Quốc công, Hầu gia được đồn ra ngoài nữa.
- Huynh cũng có ý kết thân sao?
Giang Long như cười như không đột nhiên nói.
- Đương nhiên, trước kia đệ rất ít đi ra ngoài tất nhiên là không biết, ở kinh thành, ai có thể may mắn một đêm phong lưu với Điệp Hương phu nhân, sẽ khiến cho bao người ngưỡng mộ!
Sài Thế Vinh nói trắng cái việc phong lưu phóng khoáng của mình ra, không chút che giấu sắc tâm của mình.
Sài Thế Vinh đã sớm lập gia đình nhiều năm, tuy nhiên dưới gối vẫn đang hư không, chưa có con.
- Nhưng mà thật là một người đáng thương.
Giang Long cũng than khẽ.
- Ừ.
Sài Thế Vinh phụ họa, tuy nhiên điều này cũng không thể để làm cho y quên đi ý tưởng một đêm phong lưu với Điệp Hương phu nhân.
Không lâu sao, một đám người chậm rãi đi từ rừng hạnh ra.
Đi trước là ba người, ở giữa là một phụ nữ xinh đẹp, bên trái là Hoài Vương, bên kia là Tương Vương.
Lập tức, ánh mắt mọi người dừng trên người phụ nữ xinh đẹp.
Giang Long rất tò mò rốt cuộc Điệp Hương phu nhân trong câu chuyện của Sài Thế Vinh bộ dạng thế nào, xinh đẹp ra sao, ánh mắt xuyên qua đóa hoa nở rộ trước mắt, sau khi ánh mắt rơi đến trên khuôn mặt của Điệp Hương phu nhân, chợt ngây người.
Quyến rũ!
Đây ấn tượng đầu tiên mà Điệp Hương phu nhân để lại cho hắn.
Không phải là sự quyến rũ ở vẻ ngoài, mà là thần sắc quyến rũ!
Nếu như nói Lâm Nhã là quốc sắc thiên hương, như vậy Điệp Hương phu nhân là hại nước hại dân!
Điệp Hương phu nhân hơi khẽ cúi đầu, vài sợi tóc buông xuống bên cạnh đôi tai trắng nõn, chiếc váy nàng mặc hơi thùng thình nhưng vẫn không thể che dấu được đường cong mềm mại đẫy đà mê hoặc người nhìn. Mỗi bước đi của nàng, để lộ ra chiếc hài thêu màu hồng phấn.
Không đong đưa mí mắt, cũng không cố ý làm động tác lay động lòng người, thậm chí thần sắc có chút cứng nhắc, trong đôi mắt nàng mang theo tia sợ hãi.
Nhưng mặc dù như vậy, nàng vẫn khiến cho những nam nhân đi cạnh phải dâng lên một trận lửa nóng khiến miệng lưỡi khô khốc.
- Thế nào, vị Điệp Hương phu nhân này danh bất hư truyền chứ?
Lúc này Sài Thế Vinh nhìn chằm chằm Điệp Hương phu nhân, tay phải nhẹ nhàng đập vào người Giang Long.
Giang Long gật đầu
- Quả nhiên là báu vật nhân gian!
Lập tức lại nói tiếp:
- Có điều giữa đôi lông mày nàng có nét buồn, đáy mắt ẩn chứa hậm hực như có điều không vui?
Sài Thế Vinh còn chưa kịp mở miệng trả lời, một nam nhân bên cạnh đột nhiên tiếp lời:
- Hôm nay ngươi đến đây muộn thế?
- Ừ.
Giang Long khách khí chắp tay.
Nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá, hiển nhiên thân phận cũng không đơn giản, đáp lễ lại, hạ giọng giải thích:
- Gần đây Điệp Hương phu nhân thường xuyên không được vui, mặc cho ai hỏi vì sao Điệp Hương phu nhân cũng không nói, cho nên Tương Vương mới có lời mời nàng đi du ngoạn đạp thanh.
Hy vọng tâm tình của Điệp Hương phu nhân có thể tốt một chút.
- Ồ, thì ra là thế.
Giang Long gật đầu.
- Vài ngày trước Tương Vương còn lên tiếng, nói nếu ai có thể đoán được Điệp Hương phu nhân vì sao không vui, thưởng ngàn lượng bạc!
Cũng hào phóng thật!
Mặc dù Cảnh phủ giàu có, Giang Long cũng phải tặc lưỡi.
Đồng thời âm thầm nghĩ, chẳng lẽ vị Đại Hoàng tử này là một tên háo sắc phong lưu không ôm chí lớn hay sao?
Bằng không làm sao dám vi hành thế này, không sợ bị truyền ra ngoài, thanh danh hủy hoại hay sao?
Dù là đại thần nào đi chăng nữa, cũng không nguyện trung thành với Hoàng tử như vậy đâu.
Mãi mê theo đuổi suy nghĩ, Giang Long cẩn thận đánh giá Tương Vương đang chậm rãi bước ra từ rừng hạnh đi tới.
Liếc nhìn lại, hắn có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy vị Tương Vương này dáng người thon dài, đi lại trầm ổn, tuy rằng không kịp khí phách phóng đãng của Hoài Vương, nhưng khí độ cũng không tầm thường, trên người mơ hồ có một tia phong độ của người trí thức, mặt trắng như ngọc, đồng tử tối đen, ngũ quan đường cong âm nhu tuấn nhã, đầu đội bạch ngọc quan, mái tóc dài phóng khoáng rối tung phía sau lưng và trên vai.
Chẳng nhìn từ ngoài vào, chính là long phượng trong loài người!
- Vị Tương Vương này...
Giang Long hỏi Sài Thế Vinh.
Ánh mắt Sài Thế Vinh nhìn chăm chú người của Điệp Hương phu nhân không rời, nhỏ giọng giới thiệu:
- Tương Vương mặc dù là Đại Hoàng tử, tuy nhiên bởi vì mẫu thân địa vị thấp hèn, cho nên không có mấy triều thần ủng hộ y.
Hoàng tử muốn vinh đăng đại bảo, thế lực của mẫu phi là vô cùng quan trọng.
Nếu mẫu phi chỉ có xuất thân bình thường, cho dù y có ưu tú thế nào, cũng rất khó mà leo lên được ngai vàng.
Huống chi đương kim Hoàng thượng đã sớm lập thái tử.
Bởi vì biết vô vọng đăng cơ, cho nên mới không cần quan tâm thanh danh sao?
Giang Long thầm nghĩ.
Tuy nhiên trong lòng cảm thấy mơ hồ, có lẽ vị Đại Hoàng tử này không đơn giản như vậy.
Lúc này, Hoài Vương trông người bốn phía càng ngày càng nhiều, cười lạnh một tiếng, đột nhiên giương giọng mở miệng nói:
- Điệp Hương phu nhân gần đây không vui, Hoàng huynh của bổn vương lại keo kiệt chỉ treo giải thưởng một ngàn lượng bạc để mọi người đoán được nguyên nhân, bây giờ bổn vương lên tiếng, nếu ai có thể đoán ra nguyên nhân, bổn vương thưởng kẻ đó một ngàn lượng vàng!
Mười lượng bạc tương đương một lượng vàng.
Một ngàn lượng vàng, chính là một vạn lượng bạc trắng!
Bốn phía ầm ĩ bàn bạc.
Cho dù là các công tử tiểu thư con nhà quyền quý cũng hơi dao động.
Sài Thế Vinh oái lên một tiếng, tên Hoài Vương này thật lắm tiền!
sau khi nghe thấy Hoài Vương mở miệng khiêu khích, Giang Long đưa mắt hướng về phía Tương Vương.
Lại thấy Tương Vương một tay chắp sau lưng, thần sắc bình thản, biểu hiện không một chút thay đổi.
Càng thêm chứng tỏ được dự đoán lúc trước của Giang Long.
Ở kinh thành, giới quý tộc đều biết rằng Tương Vương và Hoài Vương không hợp nhau.
Hoài Vương tính tình táo bạo, năm đó trong hoàng cung từng làm nhục mẫu phi Tương Vương trước mặt mọi người.
Giữa hai người như nước lửa!
- Tạ ơn Hoài Vương hảo tâm, tuy nhiên phụ nhân Lăng Biện thị không gánh nỗi.
Ban đầu Điệp Hương phu nhân kinh ngạc, lập tức duyên dáng khom gối thi lễ với Hoài Vương Triệu Trắc.
- Nhận được, nhận được!
Nhưng mà Triệu Trắc cũng là cười ha ha:
- Trong mắt bổn vương, Điệp Hương phu nhân là bảo vật vô giá, ngàn lượng vàng có thấm vào đâu?
Sau đó bất ngờ tiến lên, tự tay đỡ Điệp Hương phu nhân trước mặt da6n chúng.
Khuôn mặt Điệp Hương phu nhân phiếm hồng quyến rũ, theo bản năng liếc Tương Vương một cái.
Điệp phu nhân là thê tử của Mục Vũ Hầu.
- Năm đó cha đệ và Mục Vũ Hầu vang danh khắp kinh thành, cùng đều là hai thanh niên tuấn kiệt văn võ song toàn, hai người đã nhiều lần tỷ thí với nhau, Mục Vũ Hầu tay cầm Ngân Nguyệt Họa Thiên kích uy phong lẫm liệt, còn phụ thân đệ cầm một cây Tử Kim Bàn Long thương, bóng thương loang loáng.
Hai người người tới kẻ lui, đánh đến đêm khuya, nhật nguyệt lu mờ, giao đấu hơn ba trăm hiệp mà không phân thắng bại. Khiến những người chứng kiến xung quanh không khỏi ngây người.
Giang Long lắng nghe, khóe miệng cũng nhếch lên.
Chẳng qua là vị võ tướng, lại có thể đánh nhau đến đất trời mù mịt, nhật nguyệt lu mờ ư?
Thật không nhìn ra Sài Thế Vinh này còn có tố chất trở thành một vị tiên sinh kể chuyện thế này.
Sài Thế Vinh thấy Giang Long không lên tiếng, tưởng rằng hắn đang lắng nghe, càng lúc càng liến thoáng, thao thao bất tuyệt.
- Chỉ đáng tiếc, trời ganh ghét anh kiệt của Đại Tề ta, phụ thân đệ tráng niên mất sớm, mất mạng tại trận đó, mà vị Mục Vũ Hầu kia bị trượt chân ngã ngựa tàn phế nửa thân, đến nay cứ như một kẻ đầu đất ngày ngày chỉ nằm được trên giường.
Sài Thế Vinh lắc đầu tiếc nuối.
- Thất bại nặng nề, da ngựa bọc thây, là số mệnh võ tướng.
Giang Long thản nhiên mở miệng, dường như không phải vì cái chết của Cảnh tiểu Hầu gia mà đau xót.
Nhưng trong lòng hắn, cảm thấy có chút không thoải mái.
Mục Vũ Hầu năm đó đã có thể vang danh cùng với phụ thân hắn, thân thủ nhất định là không tồi, không đúng, phải nói là cực kỳ cao cường ấy chứ.
Mà tỷ thí với Cảnh tiểu Hầu gia không chỉ là một lần, điều ấy chứng tỏ bản lĩnh của Mục Vũ Hầu không chỉ là lời đồn thổi, cũng không phải hạng người tự bốc phét mua danh.
Vậy tại sao lại có thể trượt chân ngã ngựa được cơ chứ?
Hơn nữa còn phế nửa người.
Thân thủ một khi đã đạt được tới một cảnh giới nhất định, khi gặp một tình huống bất ngờ, cơ thể ắt sẽ có phản xạ tự né tránh nguy hiểm, hơn nữa Mục Vũ Hầu cũng sắp trở thành tướng quân, cho dù là có mất khả năng điều khiển ngựa nhưng mà cũng không thể bị trọng thương như vậy được mới phải.
Nghe lời nói rất hào khí của Giang Long, Sài Thế Vinh giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi, sau đó xòe bàn tay mạnh mẽ vỗ đôi vai gầy gộc của Giang Long:
- Chỉ cần đệ cố gắng tiến thủ, ta tin có một ngày đệ có thể giống như phụ thân của đệ, trở thành một trang tuấn kiệt nơi kinh thành.
Lời nói của Sài Thế Vinh không phải những lời khách khí, ánh mắt y rất chân thành, đương nhiên, y nghĩ Giang Long hợp với con đường văn chương hơn.
Chuyện Giang Long viết câu đối phúng điếu cho Quy Trần đại sư đã sớm truyền khắp kinh thành, sau đó Cảnh lão phu nhân âm thầm sai nô bộc đưa chuyện Giang Long giải được nan đề của phiên tăng dị vực lan truyền ra ngoài, cho nên hiện tại, Giang Long đột nhiên nổi tiếng khắp kinh thành.
Có được danh tiếng lớn.
Sài Thế Vinh hy vọng Giang Long thông qua thi cử có thể khôi phục ánh hào quang của Cảnh gia.
Mà không giống Cảnh tiểu Hầu gia tham gia quân đội tạo dựng sự nghiệp.
- Ừ.
Giang Long híp mắt lại, ánh mắt hiện lên một tia kiên định.
Lại nói chuyện Điệp phu nhân.
Điệp phu nhân, cũng gọi Điệp Hương phu nhân, theo kể lại thì mẫu thân khi đang đi nửa đường thì sinh ra Điệp phu nhân, nha hoàn trong phủ đưa Điệp phu nhân mới ra đời đi tắm rửa bao tã lót, bởi vì thân thể nàng tỏa ra mùi hương lạ lùng, đã thu hút rất nhiều bươm bướm vây quanh.
Nói về Điệp Hương phu nhân, Sài Thế Vinh vô cùng hưng phấn.
Lại nói đến sau này, Giang Long nhướng mày.
- Phủ nhà Mục Vũ Hầu vốn dĩ gia đạo sa sút, tất cả chỉ dựa vào uy danh của y chấn hưng Hầu phủ, nhưng lại không ngờ quân công còn chưa lập được một tấc, liền rơi vào kết cục bại liệt, hơn nữa bởi vì ngã ngựa bị thương, nên trong một khoảng thời gian ngắn trở thành trò cười cho thiên hạ.
Còn đối với chuyện ngã ngựa của y, có rất nhiều lời đồn xung quanh.
Có cái thì vô căn cứ, có cái thì đúng thực, trong đó có một lời đồn khiến cho người ta không nói được gì nhất là đêm đó Mục Vũ Hầu với Điệp Hương phu nhân chiến hơn vài trăm trận trên giường xong, tứ chi mềm nhũn, không cẩn thận liền ngã ngựa.
Tóm lại thì Mục Vũ Hầu không thể ngóc được đầu lên được.
Vốn là gia đạo sa sút, Mục Vũ Hầu lại bị ngã, liền có người bắt đầu nhòm ngó đến gia sản Hầu phủ.
Đương nhiên, vài người cũng có tâm địa không tốt, nhòm ngó đến Điệp Hương phu nhân.
Năm đó Điệp Hương phu nhân còn chưa xuất giá, được kinh thành công nhận, chứ không phải Đại Tề công nhận là đệ nhất mỹ nữ!
Theo như kể chuyện năm đó, Hoàng thượng có ý triệu Điệp Hương phu nhân tiến cung, nhưng Điệp Hương phu nhân lại truyền ra ngoài rằng mình đã có ý trung nhân. Không lâu sau, Điệp Hương phu nhân liền đính hôn với Mục Vũ Hầu.
Vì thế, năm đó còn truyền ra một giai thoại tài tử mỹ nhân, chỉ tiếc là...
- Chỉ tiếc cái gì?
Giang Long thấy Sài Thế Vinh khẽ thở dài một hơi, nghi ngờ hỏi.
- Mục Vũ Hầu trở thành phế nhân, trong nhà trưởng bối tất cả đều qua đời, Hầu phủ cần Điệp phu nhân tiếp quản, nhưng một nữ nhân như nàng, làm sao có thể cáng đáng gánh nặng đây? Cuối cùng bất đắc dĩ, nàng phải đến nhờ Tương Vương.
- Hy vọng Tương Vương ra mặt, có thể hù dọa được đám người đang rình rập gia sản Hầu phủ.
- Tương Vương chính là Đại Hoàng tử, thân phận cao quý.
Giang Long tò mò:
- Vậy rồi thế nào?
- Nghe nói hôm Điệp Hương phu nhân đi cầu Đại Hoàng tử, đêm không thấy trở về!
Sài Thế Vinh hạ giọng nói.
Dứt lời, nhìn Giang Long trầm mặc, Sài Thế Vinh lại nhỏ giọng nói tiếp:
- Từ đó về sau thanh danh của Điệp Hương phu nhân bị hủy hoại, tuy nhiên hầu hết mọi người đều giữ thái độ hoài nghi, cho mãi đến sau này Điệp Hương phu nhân vô cùng thân thiết với Tương Vương trước mặt mọi dân chúng, mọi người mới tin rằng Điệp Hương phu nhân đã trở thành người của Đại Hoàng tử.
Ngoại trừ với Tương Vương, sau này Điệp Hương phu nhân còn qua đêm trong cung, còn có rất nhiều chuyện xấu với Quốc công, Hầu gia được đồn ra ngoài nữa.
- Huynh cũng có ý kết thân sao?
Giang Long như cười như không đột nhiên nói.
- Đương nhiên, trước kia đệ rất ít đi ra ngoài tất nhiên là không biết, ở kinh thành, ai có thể may mắn một đêm phong lưu với Điệp Hương phu nhân, sẽ khiến cho bao người ngưỡng mộ!
Sài Thế Vinh nói trắng cái việc phong lưu phóng khoáng của mình ra, không chút che giấu sắc tâm của mình.
Sài Thế Vinh đã sớm lập gia đình nhiều năm, tuy nhiên dưới gối vẫn đang hư không, chưa có con.
- Nhưng mà thật là một người đáng thương.
Giang Long cũng than khẽ.
- Ừ.
Sài Thế Vinh phụ họa, tuy nhiên điều này cũng không thể để làm cho y quên đi ý tưởng một đêm phong lưu với Điệp Hương phu nhân.
Không lâu sao, một đám người chậm rãi đi từ rừng hạnh ra.
Đi trước là ba người, ở giữa là một phụ nữ xinh đẹp, bên trái là Hoài Vương, bên kia là Tương Vương.
Lập tức, ánh mắt mọi người dừng trên người phụ nữ xinh đẹp.
Giang Long rất tò mò rốt cuộc Điệp Hương phu nhân trong câu chuyện của Sài Thế Vinh bộ dạng thế nào, xinh đẹp ra sao, ánh mắt xuyên qua đóa hoa nở rộ trước mắt, sau khi ánh mắt rơi đến trên khuôn mặt của Điệp Hương phu nhân, chợt ngây người.
Quyến rũ!
Đây ấn tượng đầu tiên mà Điệp Hương phu nhân để lại cho hắn.
Không phải là sự quyến rũ ở vẻ ngoài, mà là thần sắc quyến rũ!
Nếu như nói Lâm Nhã là quốc sắc thiên hương, như vậy Điệp Hương phu nhân là hại nước hại dân!
Điệp Hương phu nhân hơi khẽ cúi đầu, vài sợi tóc buông xuống bên cạnh đôi tai trắng nõn, chiếc váy nàng mặc hơi thùng thình nhưng vẫn không thể che dấu được đường cong mềm mại đẫy đà mê hoặc người nhìn. Mỗi bước đi của nàng, để lộ ra chiếc hài thêu màu hồng phấn.
Không đong đưa mí mắt, cũng không cố ý làm động tác lay động lòng người, thậm chí thần sắc có chút cứng nhắc, trong đôi mắt nàng mang theo tia sợ hãi.
Nhưng mặc dù như vậy, nàng vẫn khiến cho những nam nhân đi cạnh phải dâng lên một trận lửa nóng khiến miệng lưỡi khô khốc.
- Thế nào, vị Điệp Hương phu nhân này danh bất hư truyền chứ?
Lúc này Sài Thế Vinh nhìn chằm chằm Điệp Hương phu nhân, tay phải nhẹ nhàng đập vào người Giang Long.
Giang Long gật đầu
- Quả nhiên là báu vật nhân gian!
Lập tức lại nói tiếp:
- Có điều giữa đôi lông mày nàng có nét buồn, đáy mắt ẩn chứa hậm hực như có điều không vui?
Sài Thế Vinh còn chưa kịp mở miệng trả lời, một nam nhân bên cạnh đột nhiên tiếp lời:
- Hôm nay ngươi đến đây muộn thế?
- Ừ.
Giang Long khách khí chắp tay.
Nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá, hiển nhiên thân phận cũng không đơn giản, đáp lễ lại, hạ giọng giải thích:
- Gần đây Điệp Hương phu nhân thường xuyên không được vui, mặc cho ai hỏi vì sao Điệp Hương phu nhân cũng không nói, cho nên Tương Vương mới có lời mời nàng đi du ngoạn đạp thanh.
Hy vọng tâm tình của Điệp Hương phu nhân có thể tốt một chút.
- Ồ, thì ra là thế.
Giang Long gật đầu.
- Vài ngày trước Tương Vương còn lên tiếng, nói nếu ai có thể đoán được Điệp Hương phu nhân vì sao không vui, thưởng ngàn lượng bạc!
Cũng hào phóng thật!
Mặc dù Cảnh phủ giàu có, Giang Long cũng phải tặc lưỡi.
Đồng thời âm thầm nghĩ, chẳng lẽ vị Đại Hoàng tử này là một tên háo sắc phong lưu không ôm chí lớn hay sao?
Bằng không làm sao dám vi hành thế này, không sợ bị truyền ra ngoài, thanh danh hủy hoại hay sao?
Dù là đại thần nào đi chăng nữa, cũng không nguyện trung thành với Hoàng tử như vậy đâu.
Mãi mê theo đuổi suy nghĩ, Giang Long cẩn thận đánh giá Tương Vương đang chậm rãi bước ra từ rừng hạnh đi tới.
Liếc nhìn lại, hắn có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy vị Tương Vương này dáng người thon dài, đi lại trầm ổn, tuy rằng không kịp khí phách phóng đãng của Hoài Vương, nhưng khí độ cũng không tầm thường, trên người mơ hồ có một tia phong độ của người trí thức, mặt trắng như ngọc, đồng tử tối đen, ngũ quan đường cong âm nhu tuấn nhã, đầu đội bạch ngọc quan, mái tóc dài phóng khoáng rối tung phía sau lưng và trên vai.
Chẳng nhìn từ ngoài vào, chính là long phượng trong loài người!
- Vị Tương Vương này...
Giang Long hỏi Sài Thế Vinh.
Ánh mắt Sài Thế Vinh nhìn chăm chú người của Điệp Hương phu nhân không rời, nhỏ giọng giới thiệu:
- Tương Vương mặc dù là Đại Hoàng tử, tuy nhiên bởi vì mẫu thân địa vị thấp hèn, cho nên không có mấy triều thần ủng hộ y.
Hoàng tử muốn vinh đăng đại bảo, thế lực của mẫu phi là vô cùng quan trọng.
Nếu mẫu phi chỉ có xuất thân bình thường, cho dù y có ưu tú thế nào, cũng rất khó mà leo lên được ngai vàng.
Huống chi đương kim Hoàng thượng đã sớm lập thái tử.
Bởi vì biết vô vọng đăng cơ, cho nên mới không cần quan tâm thanh danh sao?
Giang Long thầm nghĩ.
Tuy nhiên trong lòng cảm thấy mơ hồ, có lẽ vị Đại Hoàng tử này không đơn giản như vậy.
Lúc này, Hoài Vương trông người bốn phía càng ngày càng nhiều, cười lạnh một tiếng, đột nhiên giương giọng mở miệng nói:
- Điệp Hương phu nhân gần đây không vui, Hoàng huynh của bổn vương lại keo kiệt chỉ treo giải thưởng một ngàn lượng bạc để mọi người đoán được nguyên nhân, bây giờ bổn vương lên tiếng, nếu ai có thể đoán ra nguyên nhân, bổn vương thưởng kẻ đó một ngàn lượng vàng!
Mười lượng bạc tương đương một lượng vàng.
Một ngàn lượng vàng, chính là một vạn lượng bạc trắng!
Bốn phía ầm ĩ bàn bạc.
Cho dù là các công tử tiểu thư con nhà quyền quý cũng hơi dao động.
Sài Thế Vinh oái lên một tiếng, tên Hoài Vương này thật lắm tiền!
sau khi nghe thấy Hoài Vương mở miệng khiêu khích, Giang Long đưa mắt hướng về phía Tương Vương.
Lại thấy Tương Vương một tay chắp sau lưng, thần sắc bình thản, biểu hiện không một chút thay đổi.
Càng thêm chứng tỏ được dự đoán lúc trước của Giang Long.
Ở kinh thành, giới quý tộc đều biết rằng Tương Vương và Hoài Vương không hợp nhau.
Hoài Vương tính tình táo bạo, năm đó trong hoàng cung từng làm nhục mẫu phi Tương Vương trước mặt mọi người.
Giữa hai người như nước lửa!
- Tạ ơn Hoài Vương hảo tâm, tuy nhiên phụ nhân Lăng Biện thị không gánh nỗi.
Ban đầu Điệp Hương phu nhân kinh ngạc, lập tức duyên dáng khom gối thi lễ với Hoài Vương Triệu Trắc.
- Nhận được, nhận được!
Nhưng mà Triệu Trắc cũng là cười ha ha:
- Trong mắt bổn vương, Điệp Hương phu nhân là bảo vật vô giá, ngàn lượng vàng có thấm vào đâu?
Sau đó bất ngờ tiến lên, tự tay đỡ Điệp Hương phu nhân trước mặt da6n chúng.
Khuôn mặt Điệp Hương phu nhân phiếm hồng quyến rũ, theo bản năng liếc Tương Vương một cái.
/235
|