Lâm Nhã nghe được thanh âm, bản năng xoay người sang.
Cách đó không xa đứng mười mấy người, đại bộ phận trong đó mặc áo giáp, ăn mặc kiểu hộ vệ.
Trong hai người đứng ở phía trước có một thanh niên, một người khác là lão thái giám tóc trắng xoá.
Lúc trước chính là lão thái giám nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Nhã bảo quay lại.
Lúc này khi Lâm Nhã xoay người, sa mỏng che mặt nhẹ nhàng bay lên, khuôn mặt xinh đẹo khuynh nước khuynh thành kia chợt lóe rồi biến mất.
Nhưng cũng bị thanh niên bên cạnh lão thái giám vẫn nhìn bóng dáng Lâm Nhã vừa vặn thấy được.
- Thật là một giai nhân tuyệt sắc!
Thanh niên thân hình cao lớn, tướng mạo kiên cường, đáy mắt giấu diếm dã tính, tóc đen dài tùy ý xõa có chút rối tung, trên người lộ ra một cỗ khí chất sơ cuồng kinh người, chắp tay sau lưng, long hành hổ bộ, lập tức đi tới hướng Lâm Nhã.
Miệng liên tục tán thưởng, còn lớn mật nói trắng ra:
- Không nghĩ tới kinh thành còn có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy!
- Ngươi là người của phủ nào vậy? Không bằng buông tha nhà chồng của ngươi, đến bản...
Thanh niên vô cùng tùy ý bừa bãi, mà theo lời của hắn phun ra, Sài Thế Vinh đã đuổi tới bên người Giang Long đã là kinh sợ mặt trắng bệch.
Tuy nhiên ngay tại khi thanh niên sắp tới bên người Lâm Nhã, một bóng người đột ngột chắn ở trước mặt gã.
- Hả?
Thanh niên cúi đầu, nhìn về phía phía thiếu niên dám can đảm ngăn trở mình.
Thân hình gầy, như là thư sinh tay trói gà không chặt, đôi mắt đen bóng thâm thúy, bình tĩnh, có vài phần khí độ.
- Cô gái này là thê tử của ngươi?
Thanh niên giật mình.
Giang Long vuốt cằm, chắp hai tay sau lưng khẽ ngẩng đầu đối diện cùng thanh niên.
Tuy rằng thanh niên kia thân hình cao lớn, dã tính tục tằng, vừa nhìn chính là sống thượng vị, Giang Long dù không nói một câu nào, nhưng về khí thế cũng không kém đối phương chút nào.
- Nhường cho ta!
Trong nháy mắt, con ngươi thanh niên lóe lên vẻ hung ác.
Hai mắt Giang Long híp lại, chậm rãi thu hồi hai tay chắp sau lưng, tay phải từ trong tay áo lộ ra, trong lòng bàn tay đã nhiều hơn một thanh dao găm hàn quang lóng lánh.
- Vương gia cẩn thận, đó là thích khách!
Lão thái giám đầu đầy tóc bạc nhìn đến Giang Long xuất ra dao găm, lập tức kêu la, cũng chỉ huy bọn hộ vệ theo tới tiến lên cứu người.
Tuy nhiên chúng hộ vệ Cảnh phủ cũng đã phát hiện không ổn, lúc này đi lên vây lại.
- Khanh!
Thấy hộ vệ đối diện muốn động thủ, bọn hộ vệ Cảnh phủ đều rút đao, một thân sát khí ngăn cản ở phía trước.
Bọn hộ vệ của người thanh niên nhìn ra thân hình gầy yếu của Giang Long hẳn không phải là thích khách gì đó, không dám lập tức xung phong liều chết tiến lên, bằng không ép đối phương quá, ngược lại Vương gia nhà mình sẽ gặp nguy hiểm.
- Ngươi dám bày hung khí ở trước mặt ta?
Thanh niên tuy rằng không ngờ, nhưng cũng không lộ ra thần sắc sợ hãi, chỉ vào cái mũi của mình hỏi.
Giang Long cười nhạt:
- Ngươi không biết ta là ai?
- Bản vương mặc kệ ngươi là ai, luật pháp Đại Tề nghiêm khắc, có danh vận quy định, người trước mặt hoàng tộc tự tiện bày hung khí, đều coi là thích khách, đã có thể chém giết!
Thanh niên lắc đầu nói.
Khi lão thái giám kêu lên hai chữ Vương gia, Lâm Nhã trong lòng cả kinh.
Lúc này dời mắt nhìn lướt qua qua trên người thanh niên, chỉ thấy bên hông thanh niên, buộc lên một dây lụa vàng óng.
Vật phẩm màu vàng óng đặc thù, chỉ có thể do hoàng gia sử dụng.
Lâm Nhã kinh ngã hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ bé trong tay áo, cũng gắt gao nắm chặt.
Sài Thế Vinh lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng thầm mắng thật là xui xẻo!
Ra cửa không xem hoàng đạo, thế nào lại cố tình gặp tên sát tinh này.
Y định tiến lên khuyên giải, nhưng lại có chút do dự.
Vị Vương gia này là con thứ ba của đương kim Hoàng thượng, phóng đãng ương ngạnh, thủ đoạn máu tanh, giết người không chớp mắt, cực kỳ có dã tâm, hơn nữa chưa bao giờ giảng đạo lý, đặc biệt lãnh huyết, vui giận bất thường, chẳng những trong vương phủ thường xuyên có thị nữ thái giám hơi gây ra mất hứng, bị gã tự tay chém giết, hơn nữa còn có vài vị con cháu nhà huân quý quan viên kinh thành đã bị chết ở trong tay hộ vệ người này.
Ỷ vào thân phận hoàng tộc, mặc dù giết con cháu nhà huân quý, vị Vương gia này cũng chỉ bị Hoàng thượng trách cứ vài câu, lại cấm đủ mấy tháng mà thôi.
Nếu là Vương gia khác, Sài Thế Vinh còn có thể không chút lực chọn đứng ra, nhưng vị này... Căn bản chính là người điên, y thật không dám dễ dàng đắc tội.
Phàn Nhân lúc này nhíu mày, nhỏ giọng hỏi:
- Người này là ai?
Sài Thế Vinh bất đắc dĩ nhẹ giọng giới thiệu.
Ba huynh đệ Tề thị, cùng với Hầu Giang nghe vậy đều là lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Người này chính là tam hoàng tử Triệu Trắc bụng dạ độc ác trong truyền thuyết?
Trong kinh thành, truyền lưu rất nhiều sự tích máu tanh của vị Hoàng tử ác danh này.
- Làm sao bây giờ?
Tề Uy nhíu mày:
- Nghe nói tên khốn kiếp này rất háo sắc, nhìn đến mỹ nữ liền trực tiếp đoạt về nhà!
- Dù sao cái mệnh này là Giang Long hiền đệ cứu ra, không bằng...
Lão nhị Tề gia xoa tay.
Sài Thế Vinh nghe vậy cũng có chút xấu hổ, lúc trước y còn khiếp đảm không dám đứng ra.
Tuy nhiên Phàn Nhân lại là đang âm thầm khoát tay nói:
- Không cần hành động thiếu suy nghĩ, vị kia cũng là một vị Vương gia, hơn nữa là con ruột đương kim Hoàng thượng, ngươi cho là vì Giang Long mà trở mặt động thủ, Hoàng thượng có thể không truy cứu?
Hầu Giang gật đầu:
- Giang Long nếu thật là dám cùng vị Vương gia này chính diện phát sinh xung đột, mặc dù Cảnh phủ có miễn tử kim bài sợ cũng không giữ được hắn!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên ở sau lưng mấy người bọn họ, đồng thời một cỗ mùi rượu nồng đậm cũng là chui vào xoang mũi đám người Hầu Giang.
Trong lòng Phàn Nhân thầm kêu không xong, tên khờ thế nào lại tới đây chứ?
Lúc trước y đưa mắt bảo Hầu Giang và ba huynh đệ Tề thị, để Hồng Thiết Trụ tiếp tục ăn uống.
Chính là sợ cái này tính nết lỗ mãng không sợ trời không sợ đất tên cùng tới được chuyện xấu.
- Không có gì.
Hầu Giang phản ứng mau, lập tức dắt ống tay áo Hồng Thiết Trụ kéo trở về.
Tuy rằng Hồng Thiết Trụ tửu lượng lớn, nhưng uống rượu nói chuyện phiếm qua một hồi lâu, hơn nữa lúc trước lại là gã uống rượu nhiều nhất, ba hũ rượu gã một uống vào gần hai hũ, rượu đã bốc trên, cho nên lúc này mắt say lờ đờ mông lung, đã có chút mơ hồ.
N ghe Hầu Giang nói không có việc gì, cũng liền tùy ý y lôi kéo lại quay trở về.
Thấy Hầu Giang đem Hồng Thiết Trụ dụ đi được, Sài Thế Vinh và Phàn Nhân đều nhẹ nhàng thở ra.
Hồng Thiết Trụ tính tình lỗ mãng, sau khi uống rượu vào thì to gan lớn mật, nếu như bị gã nhìn ra chút gì đó, chẳng quản tâm đối phương là Vương gia hay không, mượn men rượu đi lên thì cho dù là nhìn thấy Thiên Vương lão tử cũng dám sát khí đầy người xông lên chém luôn!
Hiện tại tình thế còn chưa chuyển biến xấu, không thể để cho Hồng Thiết Trụ hiện thân làm rối, bằng không chính là không có đường sống vẹn toàn rồi.
Giang Long đã sớm nhìn thấy đai lưng màu vàng óng ánh bên hông thanh niên, biết vị này lai lịch thật lớn, hẳn là người trong hoàng tộc.
Tuy nhiên có thể bài trừ khả năng người này là Thái tử.
Vật liệu may mặc mang màu vàng óng chỉ có hoàng tộc có thể sử dụng, nhưng người sau khi trưởng thành, ngoại trừ Hoàng thượng, trong nam nhân thì chỉ có Thái tử có thể mặc quần áo toàn bộ màu vàng óng, những hoàng tộc khác, mặc dù là Hoàng tử nhiều lắm cũng chỉ có thể mang trên người chút chế phẩm tơ lụa màu vàng óng cho thấy thân phận của mình.
Tỷ như đai lưng, áo, hay hoặc là áo choàng v.v… màu vàng óng.
Trong hậu cung, thì chỉ có Hoàng hậu, cùng với hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu có đặc quyền này.
Nếu như là Thái tử, nhất định là toàn thân mặc áo mãng bào màu vàng óng rồi.
Hoàng thượng Đại Tề mặc long bào, trên long bào có thêu chín con kim long, kim long có ngũ trảo.
Thái tử thì mặc áo mãng bào, mãng xà có tứ trảo, tổng cộng có thêu năm con mãng xà.
Nhưng đối phương mặc dù là người trong hoàng tộc, Giang Long cũng không sợ.
Phải biết rằng vài ngà trước khi ở Già Lam Tự, Cảnh lão phu nhân nói ngay cả đương triều Thái tử cũng không sợ.
- Triều đình cũng có văn bản quy định rõ ràng, không cho đùa giỡn phụ nữ lương dân, nếu không bị phạt đánh gậy.
Giang Long nhìn chằm chằm ánh mắt thanh niên kia.
- Ha ha ha! Tốt, ngươi rất có can đảm!
Triệu Trắc đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tuy nhiên lập tức trên mặt đã hiện lên một chút nhe răng cười độc ác, trở mặt so với giở sách còn nhanh hơn mấy phần:
- Chỉ có điều dĩ vãng tất cả những người can đảm ở trước mặt bổn vương...
- Vương gia!
Nhưng mà không đợi gã đem lời nói độc ác kia nói ra miệng, lão thái giám đầu bạc kia đột nhiên qua quần áo bọn hộ vệ Cảnh phủ nhận ra thân phận của Giang Long, thét một tiếng kinh hãi. Kỳ thực tất cả người nhà huân quý hạng nhất kinh thành, đều chưa từng chân chính quên mất Cảnh gia.
Lúc trước lão thái giám cũng nhất thời tức giận, mới không nhìn cẩn thận.
Kinh hô một tiếng xong, lão thái giám khom người, nhanh như chớp chạy về hướng Triệu Trắc.
Bởi vì thấy lão thái giám tuổi lớn, hơn nữa lại vừa gầy, cho nên bọn hộ vệ Cảnh phủ đang rút đao giằng co cũng không ngăn trở, tùy ý lão chạy tới bên cạnh Triệu Trắc.
Tuy nhiên bọn hộ vệ Cảnh phủ mặc dù không để ý đến lão thái giám, nhưng Tang Chu, Đồ Đô, cùng với Cương Đế Ba Khắc đều buộc chặt thân thể.
Đi đến bên cạnh Triệu Trắc, lão thái giám liền tiếp cận tới nhỏ giọng nói:
- Vương gia, vị này chính là công tử Cảnh gia huyện Ninh Viễn.
Lại sợ Triệu Trắc trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra Cảnh phủ huyện Ninh Viễn, liền bổ sung thêm:
- Chính là con của Nhân Đồ tướng quân, cháu của Sát Đầu tướng quân.
Triệu Trắc lập tức nhíu mày.
Hai mắt hơi hơi nheo lại, cẩn thận đánh giá Giang Long.
Bởi vì khoảng cách tương đối gần một ít, cho nên mặc dù lão thái giám cố ý giảm thấp xuống thanh âm, nhưng Giang Long vẫn ngầm trộm nghe được lão thái giám đề cập đến Nhân Đồ tướng quân và Sát Đầu tướng quân.
Lão thái giám là tâm phúc của Triệu Trắc, thấy mình đã chỉ ra thân phận của Giang Long, Triệu Trắc vẫn đang không muốn dừng tay, liền có chút lo lắng nói:
- Những hộ vệ Cảnh phủ này tất cả đều là giết người không chớp mắt đấy.
Ý tứ rất đơn giản, mặc dù là muốn thu thập Giang Long, đoạt thê tử mỹ mạo của Giang Long, nhưng hiện tại cũng không thích hợp phát sinh xung đột.
Bằng không đao kiếm không có mắt, đám hộ vệ Cảnh phủ lại là một đám hung hãn không sợ chết, đến lúc đó không cẩn thận Triệu Trắc sẽ bị thương tới sinh mệnh.
trong con ngươi đen láy của Triệu Trắc, thoáng hiện lên một chút sát ý, lập tức lại cất tiếng cười to, cũng giơ tay vỗ vỗ thật mạnh vào bờ vai của Giang Long:
- Không nghĩ tới ngươi lại là hậu nhân của Nhân Đồ tướng quân! Người hiểu biết bổn vương đều biết rằng, bổn vương kính nể nhất là Cảnh Hiền Hầu gia!
Sự tình hôm nay từ bỏ, có rảnh đến phủ bổn vương, bổn vương mời ngươi uống rượu!
- Vương gia, ngài hôm nay tới nơi này không phải để tìm Điệp Hương phu nhân sao?
Lão thái giám lập tức tiếp lời tạo lối thoát cho Triệu Trắc.
- Đúng, chúng ta đi!
Triệu Trắc vung tay lên liễn dẫn thủ hạ hộ vệ cùng nhau rời khỏi.
Đợi đến khi đám người Triệu Trắc đi xa, bọn hộ vệ Cảnh phủ mới thu đao trở vào vỏ.
- Hô, làm ta sợ muốn chết!
Sài Thế Vinh lúc này mới đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, tiến lên một phen ôm cổ của Giang Long, giơ ngón tay cái lên tán dương:
- Vẫn là hiền đệ lợi hại, thậm chí ngay cả Hoài Vương giết người như ngóe còn không sợ!
Giang Long lúc này mới biết người thanh niên kia là Hoài Vương.
Hoài vương Triệu Trắc lúc rời khỏi, sát ý trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất không trốn qua ánh mắt của Giang Long, cho nên Giang Long liền lập tức hỏi Sài Thế Vinh xem Triệu Trắc là một người như thế nào.
Sài Thế Vinh cảm thán Giang Long kẻ không biết thì không sợ.
Chẳng qua nếu như Triệu Trắc đùa giỡn vợ của y vả lại muốn cướp người mà nói, y cũng sẽ không làm rùa đen rút đầu.
Trải qua một phen giới thiệu của Sài Thế Vinh, Giang Long mới hiểu được tính cách con người Triệu Trắc.
Lòng lang dạ sói!
Háo sắc, vô cùng có dã tâm!
Khí trương ương ngạnh, mặc dù là đối mặt Thái tử, cũng không sợ chút nào.
Thiên hạ này gã chỉ sợ một mình đương kim Hoàng thượng!
Đồng thời trong lời của Sài Thế Vinh, còn đề cập tới một vài chuyện trong triều đình.
Có dã tâm?
Giang Long giơ tay nắm lấy tay nhỏ bé non mềm của Lâm Nhã, xoay thân đi về hướng lúc trước mấy người uống rượu.
Xem ra không phải sợ hãi cùng ta phát sinh xung đột, mà là hiểu được...
Triệu Trắc đi khỏi đó vài bước, sắc mặt cũng dần dần âm trầm xuống dưới, mấy năm này gã ở kinh thành có thể nói là thích gì làm nấy, hoành hành ngang ngược, mặc dù là nữ quyến nhà huân quý gã cũng đoạt về trong phủ không ít, còn chưa từng đụng phải cái cái đinh nào.
Nhưng hôm nay ở trước mặt Giang Long, cũng đã đánh mất thể diện.
- Vương gia, Cảnh Giang Long tiểu tử thối kia vài ngày trước ở Già Lam Tự bị tập kích không chết, tính hắn mạng lớn! Nhưng hôm nay lại dám đắc tội ngài, quả nhiên là sống không kiên nhẫn được nữa, muốn hay không lão nô an bài nhân sự...
Nói xong lời cuối cùng, lão thái giám dựng thẳng bàn tay hung hăng chém xuống.
- Ngươi thực sự nghĩ rằng bổn vương là sợ tiểu tử Cảnh gia này?
Hoài vương Triệu Trắc chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lão thái giám sửng sốt:
- Vương gia ý tứ là?
Cách đó không xa đứng mười mấy người, đại bộ phận trong đó mặc áo giáp, ăn mặc kiểu hộ vệ.
Trong hai người đứng ở phía trước có một thanh niên, một người khác là lão thái giám tóc trắng xoá.
Lúc trước chính là lão thái giám nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Nhã bảo quay lại.
Lúc này khi Lâm Nhã xoay người, sa mỏng che mặt nhẹ nhàng bay lên, khuôn mặt xinh đẹo khuynh nước khuynh thành kia chợt lóe rồi biến mất.
Nhưng cũng bị thanh niên bên cạnh lão thái giám vẫn nhìn bóng dáng Lâm Nhã vừa vặn thấy được.
- Thật là một giai nhân tuyệt sắc!
Thanh niên thân hình cao lớn, tướng mạo kiên cường, đáy mắt giấu diếm dã tính, tóc đen dài tùy ý xõa có chút rối tung, trên người lộ ra một cỗ khí chất sơ cuồng kinh người, chắp tay sau lưng, long hành hổ bộ, lập tức đi tới hướng Lâm Nhã.
Miệng liên tục tán thưởng, còn lớn mật nói trắng ra:
- Không nghĩ tới kinh thành còn có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy!
- Ngươi là người của phủ nào vậy? Không bằng buông tha nhà chồng của ngươi, đến bản...
Thanh niên vô cùng tùy ý bừa bãi, mà theo lời của hắn phun ra, Sài Thế Vinh đã đuổi tới bên người Giang Long đã là kinh sợ mặt trắng bệch.
Tuy nhiên ngay tại khi thanh niên sắp tới bên người Lâm Nhã, một bóng người đột ngột chắn ở trước mặt gã.
- Hả?
Thanh niên cúi đầu, nhìn về phía phía thiếu niên dám can đảm ngăn trở mình.
Thân hình gầy, như là thư sinh tay trói gà không chặt, đôi mắt đen bóng thâm thúy, bình tĩnh, có vài phần khí độ.
- Cô gái này là thê tử của ngươi?
Thanh niên giật mình.
Giang Long vuốt cằm, chắp hai tay sau lưng khẽ ngẩng đầu đối diện cùng thanh niên.
Tuy rằng thanh niên kia thân hình cao lớn, dã tính tục tằng, vừa nhìn chính là sống thượng vị, Giang Long dù không nói một câu nào, nhưng về khí thế cũng không kém đối phương chút nào.
- Nhường cho ta!
Trong nháy mắt, con ngươi thanh niên lóe lên vẻ hung ác.
Hai mắt Giang Long híp lại, chậm rãi thu hồi hai tay chắp sau lưng, tay phải từ trong tay áo lộ ra, trong lòng bàn tay đã nhiều hơn một thanh dao găm hàn quang lóng lánh.
- Vương gia cẩn thận, đó là thích khách!
Lão thái giám đầu đầy tóc bạc nhìn đến Giang Long xuất ra dao găm, lập tức kêu la, cũng chỉ huy bọn hộ vệ theo tới tiến lên cứu người.
Tuy nhiên chúng hộ vệ Cảnh phủ cũng đã phát hiện không ổn, lúc này đi lên vây lại.
- Khanh!
Thấy hộ vệ đối diện muốn động thủ, bọn hộ vệ Cảnh phủ đều rút đao, một thân sát khí ngăn cản ở phía trước.
Bọn hộ vệ của người thanh niên nhìn ra thân hình gầy yếu của Giang Long hẳn không phải là thích khách gì đó, không dám lập tức xung phong liều chết tiến lên, bằng không ép đối phương quá, ngược lại Vương gia nhà mình sẽ gặp nguy hiểm.
- Ngươi dám bày hung khí ở trước mặt ta?
Thanh niên tuy rằng không ngờ, nhưng cũng không lộ ra thần sắc sợ hãi, chỉ vào cái mũi của mình hỏi.
Giang Long cười nhạt:
- Ngươi không biết ta là ai?
- Bản vương mặc kệ ngươi là ai, luật pháp Đại Tề nghiêm khắc, có danh vận quy định, người trước mặt hoàng tộc tự tiện bày hung khí, đều coi là thích khách, đã có thể chém giết!
Thanh niên lắc đầu nói.
Khi lão thái giám kêu lên hai chữ Vương gia, Lâm Nhã trong lòng cả kinh.
Lúc này dời mắt nhìn lướt qua qua trên người thanh niên, chỉ thấy bên hông thanh niên, buộc lên một dây lụa vàng óng.
Vật phẩm màu vàng óng đặc thù, chỉ có thể do hoàng gia sử dụng.
Lâm Nhã kinh ngã hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ bé trong tay áo, cũng gắt gao nắm chặt.
Sài Thế Vinh lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng thầm mắng thật là xui xẻo!
Ra cửa không xem hoàng đạo, thế nào lại cố tình gặp tên sát tinh này.
Y định tiến lên khuyên giải, nhưng lại có chút do dự.
Vị Vương gia này là con thứ ba của đương kim Hoàng thượng, phóng đãng ương ngạnh, thủ đoạn máu tanh, giết người không chớp mắt, cực kỳ có dã tâm, hơn nữa chưa bao giờ giảng đạo lý, đặc biệt lãnh huyết, vui giận bất thường, chẳng những trong vương phủ thường xuyên có thị nữ thái giám hơi gây ra mất hứng, bị gã tự tay chém giết, hơn nữa còn có vài vị con cháu nhà huân quý quan viên kinh thành đã bị chết ở trong tay hộ vệ người này.
Ỷ vào thân phận hoàng tộc, mặc dù giết con cháu nhà huân quý, vị Vương gia này cũng chỉ bị Hoàng thượng trách cứ vài câu, lại cấm đủ mấy tháng mà thôi.
Nếu là Vương gia khác, Sài Thế Vinh còn có thể không chút lực chọn đứng ra, nhưng vị này... Căn bản chính là người điên, y thật không dám dễ dàng đắc tội.
Phàn Nhân lúc này nhíu mày, nhỏ giọng hỏi:
- Người này là ai?
Sài Thế Vinh bất đắc dĩ nhẹ giọng giới thiệu.
Ba huynh đệ Tề thị, cùng với Hầu Giang nghe vậy đều là lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Người này chính là tam hoàng tử Triệu Trắc bụng dạ độc ác trong truyền thuyết?
Trong kinh thành, truyền lưu rất nhiều sự tích máu tanh của vị Hoàng tử ác danh này.
- Làm sao bây giờ?
Tề Uy nhíu mày:
- Nghe nói tên khốn kiếp này rất háo sắc, nhìn đến mỹ nữ liền trực tiếp đoạt về nhà!
- Dù sao cái mệnh này là Giang Long hiền đệ cứu ra, không bằng...
Lão nhị Tề gia xoa tay.
Sài Thế Vinh nghe vậy cũng có chút xấu hổ, lúc trước y còn khiếp đảm không dám đứng ra.
Tuy nhiên Phàn Nhân lại là đang âm thầm khoát tay nói:
- Không cần hành động thiếu suy nghĩ, vị kia cũng là một vị Vương gia, hơn nữa là con ruột đương kim Hoàng thượng, ngươi cho là vì Giang Long mà trở mặt động thủ, Hoàng thượng có thể không truy cứu?
Hầu Giang gật đầu:
- Giang Long nếu thật là dám cùng vị Vương gia này chính diện phát sinh xung đột, mặc dù Cảnh phủ có miễn tử kim bài sợ cũng không giữ được hắn!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên ở sau lưng mấy người bọn họ, đồng thời một cỗ mùi rượu nồng đậm cũng là chui vào xoang mũi đám người Hầu Giang.
Trong lòng Phàn Nhân thầm kêu không xong, tên khờ thế nào lại tới đây chứ?
Lúc trước y đưa mắt bảo Hầu Giang và ba huynh đệ Tề thị, để Hồng Thiết Trụ tiếp tục ăn uống.
Chính là sợ cái này tính nết lỗ mãng không sợ trời không sợ đất tên cùng tới được chuyện xấu.
- Không có gì.
Hầu Giang phản ứng mau, lập tức dắt ống tay áo Hồng Thiết Trụ kéo trở về.
Tuy rằng Hồng Thiết Trụ tửu lượng lớn, nhưng uống rượu nói chuyện phiếm qua một hồi lâu, hơn nữa lúc trước lại là gã uống rượu nhiều nhất, ba hũ rượu gã một uống vào gần hai hũ, rượu đã bốc trên, cho nên lúc này mắt say lờ đờ mông lung, đã có chút mơ hồ.
N ghe Hầu Giang nói không có việc gì, cũng liền tùy ý y lôi kéo lại quay trở về.
Thấy Hầu Giang đem Hồng Thiết Trụ dụ đi được, Sài Thế Vinh và Phàn Nhân đều nhẹ nhàng thở ra.
Hồng Thiết Trụ tính tình lỗ mãng, sau khi uống rượu vào thì to gan lớn mật, nếu như bị gã nhìn ra chút gì đó, chẳng quản tâm đối phương là Vương gia hay không, mượn men rượu đi lên thì cho dù là nhìn thấy Thiên Vương lão tử cũng dám sát khí đầy người xông lên chém luôn!
Hiện tại tình thế còn chưa chuyển biến xấu, không thể để cho Hồng Thiết Trụ hiện thân làm rối, bằng không chính là không có đường sống vẹn toàn rồi.
Giang Long đã sớm nhìn thấy đai lưng màu vàng óng ánh bên hông thanh niên, biết vị này lai lịch thật lớn, hẳn là người trong hoàng tộc.
Tuy nhiên có thể bài trừ khả năng người này là Thái tử.
Vật liệu may mặc mang màu vàng óng chỉ có hoàng tộc có thể sử dụng, nhưng người sau khi trưởng thành, ngoại trừ Hoàng thượng, trong nam nhân thì chỉ có Thái tử có thể mặc quần áo toàn bộ màu vàng óng, những hoàng tộc khác, mặc dù là Hoàng tử nhiều lắm cũng chỉ có thể mang trên người chút chế phẩm tơ lụa màu vàng óng cho thấy thân phận của mình.
Tỷ như đai lưng, áo, hay hoặc là áo choàng v.v… màu vàng óng.
Trong hậu cung, thì chỉ có Hoàng hậu, cùng với hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu có đặc quyền này.
Nếu như là Thái tử, nhất định là toàn thân mặc áo mãng bào màu vàng óng rồi.
Hoàng thượng Đại Tề mặc long bào, trên long bào có thêu chín con kim long, kim long có ngũ trảo.
Thái tử thì mặc áo mãng bào, mãng xà có tứ trảo, tổng cộng có thêu năm con mãng xà.
Nhưng đối phương mặc dù là người trong hoàng tộc, Giang Long cũng không sợ.
Phải biết rằng vài ngà trước khi ở Già Lam Tự, Cảnh lão phu nhân nói ngay cả đương triều Thái tử cũng không sợ.
- Triều đình cũng có văn bản quy định rõ ràng, không cho đùa giỡn phụ nữ lương dân, nếu không bị phạt đánh gậy.
Giang Long nhìn chằm chằm ánh mắt thanh niên kia.
- Ha ha ha! Tốt, ngươi rất có can đảm!
Triệu Trắc đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tuy nhiên lập tức trên mặt đã hiện lên một chút nhe răng cười độc ác, trở mặt so với giở sách còn nhanh hơn mấy phần:
- Chỉ có điều dĩ vãng tất cả những người can đảm ở trước mặt bổn vương...
- Vương gia!
Nhưng mà không đợi gã đem lời nói độc ác kia nói ra miệng, lão thái giám đầu bạc kia đột nhiên qua quần áo bọn hộ vệ Cảnh phủ nhận ra thân phận của Giang Long, thét một tiếng kinh hãi. Kỳ thực tất cả người nhà huân quý hạng nhất kinh thành, đều chưa từng chân chính quên mất Cảnh gia.
Lúc trước lão thái giám cũng nhất thời tức giận, mới không nhìn cẩn thận.
Kinh hô một tiếng xong, lão thái giám khom người, nhanh như chớp chạy về hướng Triệu Trắc.
Bởi vì thấy lão thái giám tuổi lớn, hơn nữa lại vừa gầy, cho nên bọn hộ vệ Cảnh phủ đang rút đao giằng co cũng không ngăn trở, tùy ý lão chạy tới bên cạnh Triệu Trắc.
Tuy nhiên bọn hộ vệ Cảnh phủ mặc dù không để ý đến lão thái giám, nhưng Tang Chu, Đồ Đô, cùng với Cương Đế Ba Khắc đều buộc chặt thân thể.
Đi đến bên cạnh Triệu Trắc, lão thái giám liền tiếp cận tới nhỏ giọng nói:
- Vương gia, vị này chính là công tử Cảnh gia huyện Ninh Viễn.
Lại sợ Triệu Trắc trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra Cảnh phủ huyện Ninh Viễn, liền bổ sung thêm:
- Chính là con của Nhân Đồ tướng quân, cháu của Sát Đầu tướng quân.
Triệu Trắc lập tức nhíu mày.
Hai mắt hơi hơi nheo lại, cẩn thận đánh giá Giang Long.
Bởi vì khoảng cách tương đối gần một ít, cho nên mặc dù lão thái giám cố ý giảm thấp xuống thanh âm, nhưng Giang Long vẫn ngầm trộm nghe được lão thái giám đề cập đến Nhân Đồ tướng quân và Sát Đầu tướng quân.
Lão thái giám là tâm phúc của Triệu Trắc, thấy mình đã chỉ ra thân phận của Giang Long, Triệu Trắc vẫn đang không muốn dừng tay, liền có chút lo lắng nói:
- Những hộ vệ Cảnh phủ này tất cả đều là giết người không chớp mắt đấy.
Ý tứ rất đơn giản, mặc dù là muốn thu thập Giang Long, đoạt thê tử mỹ mạo của Giang Long, nhưng hiện tại cũng không thích hợp phát sinh xung đột.
Bằng không đao kiếm không có mắt, đám hộ vệ Cảnh phủ lại là một đám hung hãn không sợ chết, đến lúc đó không cẩn thận Triệu Trắc sẽ bị thương tới sinh mệnh.
trong con ngươi đen láy của Triệu Trắc, thoáng hiện lên một chút sát ý, lập tức lại cất tiếng cười to, cũng giơ tay vỗ vỗ thật mạnh vào bờ vai của Giang Long:
- Không nghĩ tới ngươi lại là hậu nhân của Nhân Đồ tướng quân! Người hiểu biết bổn vương đều biết rằng, bổn vương kính nể nhất là Cảnh Hiền Hầu gia!
Sự tình hôm nay từ bỏ, có rảnh đến phủ bổn vương, bổn vương mời ngươi uống rượu!
- Vương gia, ngài hôm nay tới nơi này không phải để tìm Điệp Hương phu nhân sao?
Lão thái giám lập tức tiếp lời tạo lối thoát cho Triệu Trắc.
- Đúng, chúng ta đi!
Triệu Trắc vung tay lên liễn dẫn thủ hạ hộ vệ cùng nhau rời khỏi.
Đợi đến khi đám người Triệu Trắc đi xa, bọn hộ vệ Cảnh phủ mới thu đao trở vào vỏ.
- Hô, làm ta sợ muốn chết!
Sài Thế Vinh lúc này mới đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, tiến lên một phen ôm cổ của Giang Long, giơ ngón tay cái lên tán dương:
- Vẫn là hiền đệ lợi hại, thậm chí ngay cả Hoài Vương giết người như ngóe còn không sợ!
Giang Long lúc này mới biết người thanh niên kia là Hoài Vương.
Hoài vương Triệu Trắc lúc rời khỏi, sát ý trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất không trốn qua ánh mắt của Giang Long, cho nên Giang Long liền lập tức hỏi Sài Thế Vinh xem Triệu Trắc là một người như thế nào.
Sài Thế Vinh cảm thán Giang Long kẻ không biết thì không sợ.
Chẳng qua nếu như Triệu Trắc đùa giỡn vợ của y vả lại muốn cướp người mà nói, y cũng sẽ không làm rùa đen rút đầu.
Trải qua một phen giới thiệu của Sài Thế Vinh, Giang Long mới hiểu được tính cách con người Triệu Trắc.
Lòng lang dạ sói!
Háo sắc, vô cùng có dã tâm!
Khí trương ương ngạnh, mặc dù là đối mặt Thái tử, cũng không sợ chút nào.
Thiên hạ này gã chỉ sợ một mình đương kim Hoàng thượng!
Đồng thời trong lời của Sài Thế Vinh, còn đề cập tới một vài chuyện trong triều đình.
Có dã tâm?
Giang Long giơ tay nắm lấy tay nhỏ bé non mềm của Lâm Nhã, xoay thân đi về hướng lúc trước mấy người uống rượu.
Xem ra không phải sợ hãi cùng ta phát sinh xung đột, mà là hiểu được...
Triệu Trắc đi khỏi đó vài bước, sắc mặt cũng dần dần âm trầm xuống dưới, mấy năm này gã ở kinh thành có thể nói là thích gì làm nấy, hoành hành ngang ngược, mặc dù là nữ quyến nhà huân quý gã cũng đoạt về trong phủ không ít, còn chưa từng đụng phải cái cái đinh nào.
Nhưng hôm nay ở trước mặt Giang Long, cũng đã đánh mất thể diện.
- Vương gia, Cảnh Giang Long tiểu tử thối kia vài ngày trước ở Già Lam Tự bị tập kích không chết, tính hắn mạng lớn! Nhưng hôm nay lại dám đắc tội ngài, quả nhiên là sống không kiên nhẫn được nữa, muốn hay không lão nô an bài nhân sự...
Nói xong lời cuối cùng, lão thái giám dựng thẳng bàn tay hung hăng chém xuống.
- Ngươi thực sự nghĩ rằng bổn vương là sợ tiểu tử Cảnh gia này?
Hoài vương Triệu Trắc chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lão thái giám sửng sốt:
- Vương gia ý tứ là?
/235
|