Thân ảnh của Giang Long biến mất ở cửa tiểu viện, trong tiểu viện, sắc mặt bọn hộ vệ Cảnh phủ lập tức đều là kích động.
- Tiểu thiếu gia trước kia chưa tới thăm hỏi chúng ta, chỉ là bởi vì quá nhỏ, không hiểu việc lắm mà thôi. Hiện tại hắn trưởng thành, biết quan tâm chúng ta.
Một hộ vệ đè nén không được kích động trong lòng, thanh âm đều mang run rẩy.
Người hộ vệ khác lập tức phụ họa:
- Đúng vậy a, tiểu thiếu gia trước kia tuy rằng yếu đuối, nhưng bản tính rất thiện lương!
- Chúng ta chưa theo lầm người!
Phần đông hộ vệ người một lời ta một câu bắt đầu bàn luận.
Đội phó Tưởng Quân lúc này vung tay lên, ra hiệu mọi người dừng lại, năm đó khi y ở bên người lão Hầu gia là đội trưởng thân vệ, cái nhìn cũng cao hơn liền ra tay ngăn lại, rất nghiêm túc mở miệng nói:
- Tiểu thiếu gia quan tâm chúng ta, tự mình đến thăm Trần đội trưởng bọn họ bị thương, còn đồng ý sẽ không bạc đãi bất kỳ một người nào trung tâm với Cảnh phủ, chúng ta hẳn là cảm thấy kích động.
Cũng chính như các huynh đệ nói vậy, tiểu thiếu gia trước kia chỉ là tuổi quá nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, cho nên dĩ vãng nghẹn khuất và buồn bực, hôm nay tất cả chúng ta đều quên hết đi.
- Vâng!
Chúng hộ vệ đồng thanh đáp.
- Ta hiện tại cũng rất kích động, nhưng nguyên nhân ta cùng các vị huynh đệ kích động lại là bất đồng.
Tưởng Quân lại mở miệng nói tiếp, còn cố ý úp úp mở mở.
Bọn hộ vệ liền rất tò mò:
- Có cái gì bất đồng?
- Nguyên nhân các ngươi kích động là nhìn ra tiểu thiếu gia thật ra là rất quan tâm chúng ta, mà nguyên nhân ta kích động lại là tiểu thiếu gia hôm nay bình tĩnh ứng đối sau khi bị tập kích, và khi ở Già Lâm Tự làm ra một bộ câu đối phúng điếu tuyệt diệu!
- Tưởng đại ca, ta hiểu được, ý của ngươi là nói tiểu thiếu gia kế thừa lão Hầu gia và tiểu Hầu gia...
Một hộ vệ nghe vậy lập tức lớn tiếng kêu lên, tuy nhiên vẫn chưa nói xong, đã bị thanh âm Tưởng Quân kiên quyết đánh gãy:
- Đúng vậy, ta chính là có ý tứ này. Trước kia tiểu thiếu gia luôn đều ở nhà, như một cô gái cửa chính không ra cổng trong không bước, nhưng hôm nay sau khi gặp nạn, lại có thể bình tĩnh suy nghĩ, bình tĩnh ứng đối.
Các ngươi bảo hôm nay tiểu thiếu gia giống như bộ dáng lão Hầu gia và tiểu Hầu gia khi tại chiến trường không?
Chúng bọn hộ vệ nghe vậy, đều lập tức nhớ lại năm xưa khi đi theo bên người lão Hầu gia hoặc là tiểu Hầu gia, thấy khi biểu hiện của hai vị Hầu gia trên chiến trường.
- Giống!
- Là rất giống!
- Không phải Tưởng đại ca nhắc nhở, ta cũng thật không nghĩ đến đó.
Một đám hộ vệ từ trong hồi ức khôi phục lại, lần lượt mở miệng.
- Tướng đại ca, ý của ngươi là?
Một hộ vệ khá thông minh có vẻ như nghĩ tới điều gì, thần sắc kinh hỉ hỏi.
- Đúng vậy, ý của ta là nói Cảnh phủ chúng ta cũng không giống người ngoài nói chân chính nghèo túng sắp sụp đổ mất rồi, mà là còn có lần nữa quật khởi, hy vọng khôi phục vinh quang ngày xưa! Mà người mang hy vọng cho chúng ta, đúng là tiểu thiếu gia!
Tưởng Quân thần sắc kích động hô lên.
- Đúng!
Bốn phía bọn hộ vệ đều hoan hô ầm lên.
Trải qua một phen giải thích của Tưởng Quân, địa vị của Giang Long ở trong lòng bọn hộ vệ Cảnh phủ, mơ hồ đã vượt qua Cảnh lão phu nhân rồi.
Hộ vệ Cảnh phủ sẽ có biến hóa lớn như vậy cũng hợp lý thôi, tuy rằng Giang Long hôm nay chỉ là lần đầu tiên nở rộ tài hoa, nhưng bọn hộ vệ Cảnh phủ mỗi người đều là thiết huyết quân nhân trọng tình trọng nghĩa, bọn họ có lẽ sẽ trung tâm với Cảnh lão phu nhân, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng sùng bái Cảnh lão phu nhân.
Mà nói nguyên nhân này căn bản chẳng qua bởi vì Cảnh lão phu nhân là một nữ nhân.
Tại niên đại này, địa vị nữ nhân thấp, nam nhân ở trước mặt nữ nhân có kiêu ngạo bẩm sinh của chính mình.
Mặc dù người phụ nữ này là chủ nhân của mình.
Tuy không hiện ra ngoài, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn sẽ không sinh ra tâm lý khâm phục này.
Huống chi những bọn hộ vệ Cảnh phủ vẫn là thiết huyết binh lính trải qua chiến trường, chân chính đã giết người?
Mà so sánh với Cảnh lão phu nhân, ưu điểm lớn nhất của Giang Long đó chính là bản thân là nam nhi.
Cũng chỉ có nam chủ nhân, mới có thể để cho những hộ vệ Cảnh phủ này chân chính nguyện trung thành tuyệt đối!
Giang Long cũng không biết rằng, trong tiểu viện bọn hộ vệ đang nghị luận từng trận, hắn mang theo ba tên hộ vệ mới chạy tới trước cửa tiểu viện của mình.
Tuy nhiên vừa bước vào cửa viện, chỉ thấy một đạo hắc ảnh đột nhiên đánh tới trước mặt.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị té nhào ra đất.
Lập tức trên mặt, liền truyền đến một trận cảm giác nóng hừng hực sền sệt.
- Ha ha!
Mấy người trong tiểu viện, còn có Đồ Đô, Tang Chu, cùng với Cương Đế Ba Khắc đều là cười ra tiếng.
Lúc này Tần Vũ cũng ở trong viện, chỉ có thiếu niên thật thà chất phác này chạy lên trước, giúp đỡ bóng đen đang ôm trên người Giang Long ra.
- Tiên Phong!
Giang Long chật vật dắt ống tay áo chà lau nước miếng trên mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Tiên Phong nghe được hắn kêu gọi, trước kia Giang Long cùng với nó chơi, dùng sức vặn vẹo, muốn tránh thoát hai tay Tần Vũ rắn chắc hữu lực kia.
- Ngoan, nghe lời!
Tần Vũ thì là thấy da mặt Giang Long đỏ lên, nghĩ rằng Giang Long tức giận, gắt gao ôm Tiên Phong không buông tay, hơn nữa ngoài miệng còn khẽ khiển trách.
Giang Long tấtnhiên không tức giận, chỉ có điều mỗi khi để Tiên Phong ngay trước mặt rất nhiều người té nhào vào người mình, có chút mất thể diện, thẹn quá thành giận thôi.
Tiến lên một bước, hắn chỉ vỗ một cái không nhẹ không nặng trên đầu Tiên Phong.
Tiên Phong lông dài da dầy, không cảm thấy đau đớn, ngẩng đầu, le đầu lưỡi muốn liếm bàn tay của hắn.
- Tiểu thiếu gia.
Lúc này Ngọc Sai và Bảo Bình cố nén cười, tiến lên chào.
Nhìn đến hai nữ thần sắc rõ ràng có chút thật cẩn thận, Giang Long tâm tư vừa chuyển, đã hiểu nguyên nhân.
Vì thế liền cười mở miệng nói:
- May là khi ở Già Lâm Tự các cô chạy đi chơi, bằng không đi theo bên cạnh ta chẳng những phải chịu kinh hãi, còn phải nếm chút khổ sở.
- Nô tỳ không sợ chịu khổ!
Hai nữ đều đồng thanh.
Giang Long trong lòng ấm áp, tiến lên nắm lấy tay nhỏ bé của hai nữ:
- Ta biết, các cô yên tâm, ta sẽ không giận các cô đâu.
Ngọc Sai và Bảo Bình nghe vậy, đều nhẹ nhàng thở ra.
Các nàng trước đó đích thật là có chút bận tâm, khi ở Già Lâm Tự các nàng không thể nhìn Giang Long và Lâm Nhã mặt mày đưa tình mới chạy đến nơi khác du ngoạn, cho rằng Giang Long sẽ trách cứ các nàng không thủ tại bên người.
Yên lòng xong, các nàng mới ý thức tới Giang Long nắm tay của các nàng có vẻ có chút thân mật, mà lúc này trong tiểu viện còn có những người khác nữa.
Tuy nhiên cũng luyến tiếc tránh ra, đã trải qua sự kiện bị tập kích hôm nay, trước đó tâm tình khẩn trương, lo lắng, sợ hãi, khủng hoảng, làm cho tình cảm của các nàng đối với Giang Long lại sâu hơn một ít, không hề e ngại thổ lộ, vì thế khuôn mặt hai nữ đều nổi lên đỏ ửng, xấu hổ cúi xuống.
Tần Vũ cũng tự trách trong lòng, khi ở Già Lâm Tự y nhìn Tiên Phong hiếu động, một chút lực đều không bỏ ra.
Về sau Giang Long nhìn ra, an ủi y vài câu.
Ngọc Sai, Bảo Bình, Tần Vũ, còn có Cương Đế Ba Khắc, Đồ Đô, cùng với Tang Chu đều là người quen, cũng không cần Giang Long giới thiệu.
- Ngọc Sai, Bảo Bình, hai người các cô lúc trước lo lắng hãi hùng, cũng mệt muốn chết rồi, nhanh lên đi nghỉ ngơi.
- Không, nô tỳ hầu hạ tiểu thiếu gia nằm ngủ trước, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Nghe được Giang Long ân cần phân phó, hai nữ đều đặc biệt kiên trì trả lời.
Giang Long không khuyên nữa, đợi hai nữ đi vào phòng ngủ, rửa mặt rửa tay xong liền nằm xuống giường.
Những người khác chưa cùng tiến vào, Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc đi theo Tần Vũ ly khai, bọn họ là nam nhân không thể ở trong hậu viện.
Tang Chu thì lưu lại, chờ Ngọc Sai và Bảo Bình an bài phòng cho nàng.
Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ ở tại tiểu viện này, thời khắc bảo hộ ở bên cạnh Giang Long.
Lúc trước Giang Long ở trong núi rừng chạy nửa ngày, nếu không phải hai ngày này uống dược thang từ phương thuốc cổ chế biến vô cùng có tác dụng, sợ là căn bản chạy không khỏi những sát thủ che mặt này, không thể còn sống mà trở về rồi, lúc này hắn cũng mệt muốn chết rồi.
Nằm ở trên giường, tùy ý hai nữ nhanh nhẹn đắp chăn bằng gấm cho hắn, Giang Long cười cười với hai nữ, rồi nhắm hai mắt lại.
Đợi Ngọc Sai cẩn thận giúp Giang Long chèn góc chăn xong, Giang Long đã thở đều, nặng nề ngủ, tiến nhập mộng đẹp.
Nhìn đến Giang Long mệt mỏi như thế, Ngọc Sai và Bảo Bình đều cũng có chút đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống thiếu gia nhà mình vẫn là hậu đãi, đừng nói bị người cầm đao truy sát, ngay cả bị người lớn tiếng quát khiển trách cũng chưa từng có đấy, hơn nữa Giang Long mặc dù không bị người bịt mặt làm bị thương, nhưng chạy trốn giữa cây rừng rậm rạp, trên tay trên mặt khó tránh khỏi sẽ bị vài vết thương nhỏ.
Hai nữ nhìn đến, muốn sờ lại không dám sờ, cảm thấy thật khó chịu, tiểu thiếu gia nhà mình chưa từng nếm qua đau khổ bực này?
Mấy tên bịt mặt đáng thiên đao vạn quả này!
Giang Long cũng không biết thương yêu đối với hắn của hai nữ lúc này.
Hắn nhắm mắt lại không lâu, liền cảm thấy mí mắt nặng nề, ý thức mơ hồ, tiến nhập mộng đẹp.
Cho đến khi bên tai mơ hồ truyền đến một trận thì thầm, hắn mới chậm rãi mở mí mắt ra.
Hơi hơi nghiêng đầu, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Diêu mụ mụ và Ngọc Sai, Bảo Bình đang nhỏ giọng nói gì đó.
Giấc ngủ này tuy rằng rất say, nhưng Giang Long rõ ràng cảm thấy thời gian hơi ngắn, giương mắt nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài ánh sáng vẫn sáng ngời như cũ.
Hẳn là lúc xế chiều.
- Tiểu thiếu gia, ngài tỉnh rồi?
Ngọc Sai thời khắc chú ý đến Giang Long trên giường, là người thứ nhất phát hiện, vội vàng bước nhanh đi lên trước.
Xem thần sắc nàng lúc này cũng không tệ, Giang Long biết rằng nàng cũng đã nghỉ ngơi rồi.
Đồng dạng thần sắc Diêu mụ mụ và Bảo Bình cũng không có mệt mỏi.
Diêu mụ mụ theo sát sau Ngọc Sai tiến lên, giúp đỡ xốc lên chăn ngủ đắp trên người Giang Long, ngoài miệng nói:
- Là tụi nô tỳ cửa nói chuyện ầm ĩ đến tiểu thiếu gia rồi hả? Tuy nhiên ngài cũng đừng nóng giận, ban ngày này mặc dù mệt cũng không thể ngủ lâu quá, bằng không đến buổi tối sẽ ngủ không được.
- Không tức giận.
Giang Long nhẹ nhàng cười, tùy ý Ngọc Sai giúp đỡ ngồi dậy đến.
- Ngọc Sai, Bảo Bình, các ngươi đi bưng chậu nước đến, thuận tiện lấy kiện quần áo mới.
Diêu mụ mụ và Bảo Bình ngồi xổm người xuống giúp đỡ Giang Long mặc vớ giày, rồi mở miệng phân phó nói.
Hai nữ lên tiếng trả lời, cung kính lui ra.
Giang Long biết rằng Diêu mụ mụ đây là có điều cần nói với mình, cố ý bảo hai nữ lui ra, xong liền dời mắt nhìn về phía Diêu mụ mụ.
Đợi đến khi Ngọc Sai và Bảo Bình đi ra khỏi cửa phòng, Diêu mụ mụ mới giận tái mặt lại:
- Nô tỳ nghe theo tiểu thiếu gia dặn dò lúc trước đi tìm cái nha hoàn đưa hộp đồ ăn kia, biết được nha hoàn kia làm việc ở bên người Khương má má. Nhưng sau khi thăm hỏi vài câu, mới biết được không biết sao chính là nha hoàn đó ngày hôm qua khiiến lão phu nhân không vui, đã bị Khương má má sung quân đến nông trang rồi.
Giang Long nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Hắn đoán Lâm Nhã phái người đưa dược thiện tới hẳn là không có vấn đề, như vậy thuốc mê liền rất có thể trong quá trình hộp đồ ăn ở đưa đến tiểu viện, bị người hạ.
Nha hoàn có khả năng mang theo hộp đồ ăn có kê đơn.
Đồng thời, cũng có thể là tiểu nha hoàn ở trên đường bị người cố ý dẫn dắt rời đi lực chú ý, âm thầm hạ thủ.
Hiện tại tiểu nha hoàn lại thật vừa đúng lúc ngày hôm sau liền khiến Cảnh lão phu nhân tức giận, sau đó bị phái đi nông trang.
Vậy cuối cùng người áo đen thân thủ cao cường ra tay bảo vệ mình, chẳng lẽ Cảnh lão phu nhân biết những người này tồn tại?
Điều này cũng là rất có thể!
Nhưng Giang Long lại nghĩ tới loại khả năng thứ hai, đó chính là tiểu nha hoàn làm việc ở bên người Trương Khương Thị.
Trương Khương Thị và người bịt mặt đến ám sát mình có liên lụy gì hay không đâu này?
Hắn âm thầm suy đoán, tuy nhiên cảm thấy loại khả năng này có lẻ nhỏ một chút.
Đối với Trương Khương Thị tính tình không tốt còn có nhiều lần muốn tìm sai lầm của Diêu mụ mụ và Lâm Nhã, Giang Long là không có hảo cảm, nhưng từ đó có thể thấy được Cảnh lão phu nhân đối với Trương Khương Thị có chút che chở.
Trương Khương Thị có phần quá mức, nhưng Cảnh lão phu nhân luôn trầm mặc đối đãi không trách móc nặng nề nửa câu.
Hắn không rõ hai người một chủ một người hầu, giữa các bà ấy vì sao lại có thể có cảm tình thâm hậu như vậy.
Đồng thời nghĩ nếu như Cảnh lão phu nhân biết việc này, nhưng không có làm gì tiểu nha hoàn, như vậy xem ra tiểu nha hoàn kia hẳn không phải là chủ mưu, hơn phân nửa là bị người lợi dụng.
- Tiểu thiếu gia, muốn hay không nô tỳ đi lên thôn trang tra một chút cái tiểu nha hoàn kia?
- Không cần.
Giang Long lắc lắc đầu.
Diêu mụ mụ liền không nói thêm lời nào về chuyện này nữa, mấy ngày qua Giang Long chuyển biến rất lớn, bà đã có chút quen mọi việc để Giang Long quyết định, sau đó bắt đầu cằn nhằn:
- Mấy ngày nay thật đúng là không bình tĩnh, tiểu thiếu gia ở bên ngoài bị tập kích.
Trong phủ lại có một gã sai vặt không hiểu vì sao rơi vào trong giếng chết đuối.
- Hả?
Ánh mắt Giang Long nhíu lại.
Nhưng thần sắc Diêu mụ mụ lúc này lại có vẻ do dự, lại nói:
- Còn có một việc.
- Việc gì?
- Nô tỳ vừa rồi ở trên đường tới đây, nghe được có nha hoàn nói Thiếu phu nhân trước đó nằm nghỉ ngơi, kết quả gặp ác mộng!
Giang Long lập tức theo bản năng đứng dậy, đã định chạy qua đó thăm.
- Tiểu thiếu gia trước kia chưa tới thăm hỏi chúng ta, chỉ là bởi vì quá nhỏ, không hiểu việc lắm mà thôi. Hiện tại hắn trưởng thành, biết quan tâm chúng ta.
Một hộ vệ đè nén không được kích động trong lòng, thanh âm đều mang run rẩy.
Người hộ vệ khác lập tức phụ họa:
- Đúng vậy a, tiểu thiếu gia trước kia tuy rằng yếu đuối, nhưng bản tính rất thiện lương!
- Chúng ta chưa theo lầm người!
Phần đông hộ vệ người một lời ta một câu bắt đầu bàn luận.
Đội phó Tưởng Quân lúc này vung tay lên, ra hiệu mọi người dừng lại, năm đó khi y ở bên người lão Hầu gia là đội trưởng thân vệ, cái nhìn cũng cao hơn liền ra tay ngăn lại, rất nghiêm túc mở miệng nói:
- Tiểu thiếu gia quan tâm chúng ta, tự mình đến thăm Trần đội trưởng bọn họ bị thương, còn đồng ý sẽ không bạc đãi bất kỳ một người nào trung tâm với Cảnh phủ, chúng ta hẳn là cảm thấy kích động.
Cũng chính như các huynh đệ nói vậy, tiểu thiếu gia trước kia chỉ là tuổi quá nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, cho nên dĩ vãng nghẹn khuất và buồn bực, hôm nay tất cả chúng ta đều quên hết đi.
- Vâng!
Chúng hộ vệ đồng thanh đáp.
- Ta hiện tại cũng rất kích động, nhưng nguyên nhân ta cùng các vị huynh đệ kích động lại là bất đồng.
Tưởng Quân lại mở miệng nói tiếp, còn cố ý úp úp mở mở.
Bọn hộ vệ liền rất tò mò:
- Có cái gì bất đồng?
- Nguyên nhân các ngươi kích động là nhìn ra tiểu thiếu gia thật ra là rất quan tâm chúng ta, mà nguyên nhân ta kích động lại là tiểu thiếu gia hôm nay bình tĩnh ứng đối sau khi bị tập kích, và khi ở Già Lâm Tự làm ra một bộ câu đối phúng điếu tuyệt diệu!
- Tưởng đại ca, ta hiểu được, ý của ngươi là nói tiểu thiếu gia kế thừa lão Hầu gia và tiểu Hầu gia...
Một hộ vệ nghe vậy lập tức lớn tiếng kêu lên, tuy nhiên vẫn chưa nói xong, đã bị thanh âm Tưởng Quân kiên quyết đánh gãy:
- Đúng vậy, ta chính là có ý tứ này. Trước kia tiểu thiếu gia luôn đều ở nhà, như một cô gái cửa chính không ra cổng trong không bước, nhưng hôm nay sau khi gặp nạn, lại có thể bình tĩnh suy nghĩ, bình tĩnh ứng đối.
Các ngươi bảo hôm nay tiểu thiếu gia giống như bộ dáng lão Hầu gia và tiểu Hầu gia khi tại chiến trường không?
Chúng bọn hộ vệ nghe vậy, đều lập tức nhớ lại năm xưa khi đi theo bên người lão Hầu gia hoặc là tiểu Hầu gia, thấy khi biểu hiện của hai vị Hầu gia trên chiến trường.
- Giống!
- Là rất giống!
- Không phải Tưởng đại ca nhắc nhở, ta cũng thật không nghĩ đến đó.
Một đám hộ vệ từ trong hồi ức khôi phục lại, lần lượt mở miệng.
- Tướng đại ca, ý của ngươi là?
Một hộ vệ khá thông minh có vẻ như nghĩ tới điều gì, thần sắc kinh hỉ hỏi.
- Đúng vậy, ý của ta là nói Cảnh phủ chúng ta cũng không giống người ngoài nói chân chính nghèo túng sắp sụp đổ mất rồi, mà là còn có lần nữa quật khởi, hy vọng khôi phục vinh quang ngày xưa! Mà người mang hy vọng cho chúng ta, đúng là tiểu thiếu gia!
Tưởng Quân thần sắc kích động hô lên.
- Đúng!
Bốn phía bọn hộ vệ đều hoan hô ầm lên.
Trải qua một phen giải thích của Tưởng Quân, địa vị của Giang Long ở trong lòng bọn hộ vệ Cảnh phủ, mơ hồ đã vượt qua Cảnh lão phu nhân rồi.
Hộ vệ Cảnh phủ sẽ có biến hóa lớn như vậy cũng hợp lý thôi, tuy rằng Giang Long hôm nay chỉ là lần đầu tiên nở rộ tài hoa, nhưng bọn hộ vệ Cảnh phủ mỗi người đều là thiết huyết quân nhân trọng tình trọng nghĩa, bọn họ có lẽ sẽ trung tâm với Cảnh lão phu nhân, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng sùng bái Cảnh lão phu nhân.
Mà nói nguyên nhân này căn bản chẳng qua bởi vì Cảnh lão phu nhân là một nữ nhân.
Tại niên đại này, địa vị nữ nhân thấp, nam nhân ở trước mặt nữ nhân có kiêu ngạo bẩm sinh của chính mình.
Mặc dù người phụ nữ này là chủ nhân của mình.
Tuy không hiện ra ngoài, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn sẽ không sinh ra tâm lý khâm phục này.
Huống chi những bọn hộ vệ Cảnh phủ vẫn là thiết huyết binh lính trải qua chiến trường, chân chính đã giết người?
Mà so sánh với Cảnh lão phu nhân, ưu điểm lớn nhất của Giang Long đó chính là bản thân là nam nhi.
Cũng chỉ có nam chủ nhân, mới có thể để cho những hộ vệ Cảnh phủ này chân chính nguyện trung thành tuyệt đối!
Giang Long cũng không biết rằng, trong tiểu viện bọn hộ vệ đang nghị luận từng trận, hắn mang theo ba tên hộ vệ mới chạy tới trước cửa tiểu viện của mình.
Tuy nhiên vừa bước vào cửa viện, chỉ thấy một đạo hắc ảnh đột nhiên đánh tới trước mặt.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị té nhào ra đất.
Lập tức trên mặt, liền truyền đến một trận cảm giác nóng hừng hực sền sệt.
- Ha ha!
Mấy người trong tiểu viện, còn có Đồ Đô, Tang Chu, cùng với Cương Đế Ba Khắc đều là cười ra tiếng.
Lúc này Tần Vũ cũng ở trong viện, chỉ có thiếu niên thật thà chất phác này chạy lên trước, giúp đỡ bóng đen đang ôm trên người Giang Long ra.
- Tiên Phong!
Giang Long chật vật dắt ống tay áo chà lau nước miếng trên mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Tiên Phong nghe được hắn kêu gọi, trước kia Giang Long cùng với nó chơi, dùng sức vặn vẹo, muốn tránh thoát hai tay Tần Vũ rắn chắc hữu lực kia.
- Ngoan, nghe lời!
Tần Vũ thì là thấy da mặt Giang Long đỏ lên, nghĩ rằng Giang Long tức giận, gắt gao ôm Tiên Phong không buông tay, hơn nữa ngoài miệng còn khẽ khiển trách.
Giang Long tấtnhiên không tức giận, chỉ có điều mỗi khi để Tiên Phong ngay trước mặt rất nhiều người té nhào vào người mình, có chút mất thể diện, thẹn quá thành giận thôi.
Tiến lên một bước, hắn chỉ vỗ một cái không nhẹ không nặng trên đầu Tiên Phong.
Tiên Phong lông dài da dầy, không cảm thấy đau đớn, ngẩng đầu, le đầu lưỡi muốn liếm bàn tay của hắn.
- Tiểu thiếu gia.
Lúc này Ngọc Sai và Bảo Bình cố nén cười, tiến lên chào.
Nhìn đến hai nữ thần sắc rõ ràng có chút thật cẩn thận, Giang Long tâm tư vừa chuyển, đã hiểu nguyên nhân.
Vì thế liền cười mở miệng nói:
- May là khi ở Già Lâm Tự các cô chạy đi chơi, bằng không đi theo bên cạnh ta chẳng những phải chịu kinh hãi, còn phải nếm chút khổ sở.
- Nô tỳ không sợ chịu khổ!
Hai nữ đều đồng thanh.
Giang Long trong lòng ấm áp, tiến lên nắm lấy tay nhỏ bé của hai nữ:
- Ta biết, các cô yên tâm, ta sẽ không giận các cô đâu.
Ngọc Sai và Bảo Bình nghe vậy, đều nhẹ nhàng thở ra.
Các nàng trước đó đích thật là có chút bận tâm, khi ở Già Lâm Tự các nàng không thể nhìn Giang Long và Lâm Nhã mặt mày đưa tình mới chạy đến nơi khác du ngoạn, cho rằng Giang Long sẽ trách cứ các nàng không thủ tại bên người.
Yên lòng xong, các nàng mới ý thức tới Giang Long nắm tay của các nàng có vẻ có chút thân mật, mà lúc này trong tiểu viện còn có những người khác nữa.
Tuy nhiên cũng luyến tiếc tránh ra, đã trải qua sự kiện bị tập kích hôm nay, trước đó tâm tình khẩn trương, lo lắng, sợ hãi, khủng hoảng, làm cho tình cảm của các nàng đối với Giang Long lại sâu hơn một ít, không hề e ngại thổ lộ, vì thế khuôn mặt hai nữ đều nổi lên đỏ ửng, xấu hổ cúi xuống.
Tần Vũ cũng tự trách trong lòng, khi ở Già Lâm Tự y nhìn Tiên Phong hiếu động, một chút lực đều không bỏ ra.
Về sau Giang Long nhìn ra, an ủi y vài câu.
Ngọc Sai, Bảo Bình, Tần Vũ, còn có Cương Đế Ba Khắc, Đồ Đô, cùng với Tang Chu đều là người quen, cũng không cần Giang Long giới thiệu.
- Ngọc Sai, Bảo Bình, hai người các cô lúc trước lo lắng hãi hùng, cũng mệt muốn chết rồi, nhanh lên đi nghỉ ngơi.
- Không, nô tỳ hầu hạ tiểu thiếu gia nằm ngủ trước, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Nghe được Giang Long ân cần phân phó, hai nữ đều đặc biệt kiên trì trả lời.
Giang Long không khuyên nữa, đợi hai nữ đi vào phòng ngủ, rửa mặt rửa tay xong liền nằm xuống giường.
Những người khác chưa cùng tiến vào, Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc đi theo Tần Vũ ly khai, bọn họ là nam nhân không thể ở trong hậu viện.
Tang Chu thì lưu lại, chờ Ngọc Sai và Bảo Bình an bài phòng cho nàng.
Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ ở tại tiểu viện này, thời khắc bảo hộ ở bên cạnh Giang Long.
Lúc trước Giang Long ở trong núi rừng chạy nửa ngày, nếu không phải hai ngày này uống dược thang từ phương thuốc cổ chế biến vô cùng có tác dụng, sợ là căn bản chạy không khỏi những sát thủ che mặt này, không thể còn sống mà trở về rồi, lúc này hắn cũng mệt muốn chết rồi.
Nằm ở trên giường, tùy ý hai nữ nhanh nhẹn đắp chăn bằng gấm cho hắn, Giang Long cười cười với hai nữ, rồi nhắm hai mắt lại.
Đợi Ngọc Sai cẩn thận giúp Giang Long chèn góc chăn xong, Giang Long đã thở đều, nặng nề ngủ, tiến nhập mộng đẹp.
Nhìn đến Giang Long mệt mỏi như thế, Ngọc Sai và Bảo Bình đều cũng có chút đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống thiếu gia nhà mình vẫn là hậu đãi, đừng nói bị người cầm đao truy sát, ngay cả bị người lớn tiếng quát khiển trách cũng chưa từng có đấy, hơn nữa Giang Long mặc dù không bị người bịt mặt làm bị thương, nhưng chạy trốn giữa cây rừng rậm rạp, trên tay trên mặt khó tránh khỏi sẽ bị vài vết thương nhỏ.
Hai nữ nhìn đến, muốn sờ lại không dám sờ, cảm thấy thật khó chịu, tiểu thiếu gia nhà mình chưa từng nếm qua đau khổ bực này?
Mấy tên bịt mặt đáng thiên đao vạn quả này!
Giang Long cũng không biết thương yêu đối với hắn của hai nữ lúc này.
Hắn nhắm mắt lại không lâu, liền cảm thấy mí mắt nặng nề, ý thức mơ hồ, tiến nhập mộng đẹp.
Cho đến khi bên tai mơ hồ truyền đến một trận thì thầm, hắn mới chậm rãi mở mí mắt ra.
Hơi hơi nghiêng đầu, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Diêu mụ mụ và Ngọc Sai, Bảo Bình đang nhỏ giọng nói gì đó.
Giấc ngủ này tuy rằng rất say, nhưng Giang Long rõ ràng cảm thấy thời gian hơi ngắn, giương mắt nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài ánh sáng vẫn sáng ngời như cũ.
Hẳn là lúc xế chiều.
- Tiểu thiếu gia, ngài tỉnh rồi?
Ngọc Sai thời khắc chú ý đến Giang Long trên giường, là người thứ nhất phát hiện, vội vàng bước nhanh đi lên trước.
Xem thần sắc nàng lúc này cũng không tệ, Giang Long biết rằng nàng cũng đã nghỉ ngơi rồi.
Đồng dạng thần sắc Diêu mụ mụ và Bảo Bình cũng không có mệt mỏi.
Diêu mụ mụ theo sát sau Ngọc Sai tiến lên, giúp đỡ xốc lên chăn ngủ đắp trên người Giang Long, ngoài miệng nói:
- Là tụi nô tỳ cửa nói chuyện ầm ĩ đến tiểu thiếu gia rồi hả? Tuy nhiên ngài cũng đừng nóng giận, ban ngày này mặc dù mệt cũng không thể ngủ lâu quá, bằng không đến buổi tối sẽ ngủ không được.
- Không tức giận.
Giang Long nhẹ nhàng cười, tùy ý Ngọc Sai giúp đỡ ngồi dậy đến.
- Ngọc Sai, Bảo Bình, các ngươi đi bưng chậu nước đến, thuận tiện lấy kiện quần áo mới.
Diêu mụ mụ và Bảo Bình ngồi xổm người xuống giúp đỡ Giang Long mặc vớ giày, rồi mở miệng phân phó nói.
Hai nữ lên tiếng trả lời, cung kính lui ra.
Giang Long biết rằng Diêu mụ mụ đây là có điều cần nói với mình, cố ý bảo hai nữ lui ra, xong liền dời mắt nhìn về phía Diêu mụ mụ.
Đợi đến khi Ngọc Sai và Bảo Bình đi ra khỏi cửa phòng, Diêu mụ mụ mới giận tái mặt lại:
- Nô tỳ nghe theo tiểu thiếu gia dặn dò lúc trước đi tìm cái nha hoàn đưa hộp đồ ăn kia, biết được nha hoàn kia làm việc ở bên người Khương má má. Nhưng sau khi thăm hỏi vài câu, mới biết được không biết sao chính là nha hoàn đó ngày hôm qua khiiến lão phu nhân không vui, đã bị Khương má má sung quân đến nông trang rồi.
Giang Long nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Hắn đoán Lâm Nhã phái người đưa dược thiện tới hẳn là không có vấn đề, như vậy thuốc mê liền rất có thể trong quá trình hộp đồ ăn ở đưa đến tiểu viện, bị người hạ.
Nha hoàn có khả năng mang theo hộp đồ ăn có kê đơn.
Đồng thời, cũng có thể là tiểu nha hoàn ở trên đường bị người cố ý dẫn dắt rời đi lực chú ý, âm thầm hạ thủ.
Hiện tại tiểu nha hoàn lại thật vừa đúng lúc ngày hôm sau liền khiến Cảnh lão phu nhân tức giận, sau đó bị phái đi nông trang.
Vậy cuối cùng người áo đen thân thủ cao cường ra tay bảo vệ mình, chẳng lẽ Cảnh lão phu nhân biết những người này tồn tại?
Điều này cũng là rất có thể!
Nhưng Giang Long lại nghĩ tới loại khả năng thứ hai, đó chính là tiểu nha hoàn làm việc ở bên người Trương Khương Thị.
Trương Khương Thị và người bịt mặt đến ám sát mình có liên lụy gì hay không đâu này?
Hắn âm thầm suy đoán, tuy nhiên cảm thấy loại khả năng này có lẻ nhỏ một chút.
Đối với Trương Khương Thị tính tình không tốt còn có nhiều lần muốn tìm sai lầm của Diêu mụ mụ và Lâm Nhã, Giang Long là không có hảo cảm, nhưng từ đó có thể thấy được Cảnh lão phu nhân đối với Trương Khương Thị có chút che chở.
Trương Khương Thị có phần quá mức, nhưng Cảnh lão phu nhân luôn trầm mặc đối đãi không trách móc nặng nề nửa câu.
Hắn không rõ hai người một chủ một người hầu, giữa các bà ấy vì sao lại có thể có cảm tình thâm hậu như vậy.
Đồng thời nghĩ nếu như Cảnh lão phu nhân biết việc này, nhưng không có làm gì tiểu nha hoàn, như vậy xem ra tiểu nha hoàn kia hẳn không phải là chủ mưu, hơn phân nửa là bị người lợi dụng.
- Tiểu thiếu gia, muốn hay không nô tỳ đi lên thôn trang tra một chút cái tiểu nha hoàn kia?
- Không cần.
Giang Long lắc lắc đầu.
Diêu mụ mụ liền không nói thêm lời nào về chuyện này nữa, mấy ngày qua Giang Long chuyển biến rất lớn, bà đã có chút quen mọi việc để Giang Long quyết định, sau đó bắt đầu cằn nhằn:
- Mấy ngày nay thật đúng là không bình tĩnh, tiểu thiếu gia ở bên ngoài bị tập kích.
Trong phủ lại có một gã sai vặt không hiểu vì sao rơi vào trong giếng chết đuối.
- Hả?
Ánh mắt Giang Long nhíu lại.
Nhưng thần sắc Diêu mụ mụ lúc này lại có vẻ do dự, lại nói:
- Còn có một việc.
- Việc gì?
- Nô tỳ vừa rồi ở trên đường tới đây, nghe được có nha hoàn nói Thiếu phu nhân trước đó nằm nghỉ ngơi, kết quả gặp ác mộng!
Giang Long lập tức theo bản năng đứng dậy, đã định chạy qua đó thăm.
/235
|