Trước đó, Lâm Nhã đã quyết tâm đâm cây trâm vào lưng Thủy Lam rồi đẩy xuống đầm.
Trên người mặc y phục rất dày nên Thủy Lam chỉ vùng vẫy được một lúc đã bị chìm chìm xuống đáy đầm, chìm dưới dòng nước lạnh.
Một lát sau, Lâm Nhã bình tĩnh lại một chút thì nghe thấy trong rừng truyền tới tiếng sột soạt.
Ngay lập tức nhìn thấy ba con sói xám xuất hiện.
Hổ, gấu đen, báo, và sài lang trong mắt Lâm Nhã đều là loài dã thú cực kỳ hung mãnh đáng sợ, chỉ cần nghĩ tới việc sói xám ăn thịt người, Lâm Nhã đã sợ tái mặt, run lên cầm cập.
Ba con sói xám này thường đến đầm này uống nước, nhân tiện tìm săn đồ ăn ở nguồn nước. Trước đó chúng ngửi thấy mùi máu tanh ở đây, nên chạy đến đây.
Mà mùi máu tanh là máu chảy từ lưng của Thủy Lam.
Ba con sói xám rất nhanh đà phát hiện ra Lâm Nhã và tìm cách trèo lên cây.
Ngồi trên cây cách mặt đất hai trượng, Lâm Nhã nhìn thấy một con sói xám ở dưới nhảy lên suýt nữa làm gãy một cành cây.
Chẳng lẽ sói xám biết leo cây?
Cũng may mấy con sói kia lúc nhảy lên lần thứ hai thì bị ngã xuống.
Tiếp theo, ba con sói thay nhau nhảy lên cành cây nhưng đều không thành công.
Lâm Nhã nhìn thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm kích Giang Long. Trước đó đằng sau có truy binh, tình hình nguy cấp, nhưng Giang Long vẫn không quên dặn nàng trèo lên cây ẩn nấp, nếu không thì đã làm mồi cho ba con sói xám này rồi.
Đồng thời, nàng cũng nghĩ tới Thủy Lam, không có Thủy Lam giúp đỡ, nàng không thể trèo lên cây được.
Vẫn sẽ mất mạng.
Nhưng Lâm Nhã trong mắt hiện lên một chút ảm đạm.
Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn giết người.
Ba con sói gãi không thể nào leo lên cây, nhưng cũng không bỏ cuộc, đột nhiên ngửng đầu lên hướng về phía Lâm Nhã mà thét dài.
Đây là muốn đe dọa nàng để Lâm Nhã sợ mà rơi xuống.
Không nên xem thường một chiêu này, rất nhiều người nhát gan và động vật nhỏ yếu không kinh hách, nghe thấy tiếng hổ gầm sói tru rồi sẽ gặp tình huống tay chân như nhũn ra, muốn chạy cũng không nổi, có khi lại sẽ rơi xuống từ trên cây.
Lâm Nhã lần đầu tiên nhìn thấy chó sói, lần đầu tiên nghe tiếng sói tru, âm thanh đó có cả chút thê lương và hung dữ, lại thêm trong mắt sói xám lúc này thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng xanh lục, nàng tất nhiên cũng rất sợ nhưng nàng nắm chặt cành cây nên không đến mức bị rơi xuống làm mồi cho sói.
Sói không những giảo hoạt mà còn rất kiên nhẫn, chúng nghĩ chờ dưới đó cho đến lúc Lâm Nhã đói quá sẽ rơi xuống.
Nhưng không ngờ một lúc sau có một con ngao từ trong rừng lao đến.
Tiên Phong và chó thường không giống nhau, trước khi tiếp cận được mục tiêu để tấn công, nó sẽ không bao giờ sủa cả, ngược lại giống hổ báo khi đi săn sẽ âm thầm tiếp cận rồi tấn công.
Ba con sói đứng thành một vòng tròn, nằm trường xuống đất chờ, thế là con sói đứng ngay trước mặt hướng lao đến của Tiên Phong còn chưa phản ứng kịp đã bị Tiên Phong bổ nhào lên người rồi cắn vào yết hầu.
Hai con kia lúc chạy tới thì Tiên Phong đã cắn đứt cổ họng của con sói kia đến mức hoàn toàn không giãy giụa gì.
Tuy nhiên động vật hoang dã sinh mệnh rất lớn, kể cả như vậy, sói rừng bị thương vẫn chưa tắt thở.
Hai con kia tuy kinh sợ thân thể to lớn của Tiên Phong nhưng vì trước đó chưa từng thấy dã thú nào như Tiên Phong, hơn nữa ba con hợp lại thì đến cả báo cũng không sợ, cho nên vẫn gầm gừ thử nhảy lên tấn công để cứu con còn lại.
Thế là Tiên Phong thả con sói bị thương ra và cùng hai con kia vật lộn với nhau.
Mặt đất là một mảnh hỗn độn.
Tiên Phong thể cường lực tráng, nhưng loài chó không biết dùng móng vuốt, so với hổ báo, thậm chí mèo thì kỹ năng chiến đấu bị khuyết một chút, nếu không chỉ một cái tát đã có thể đánh bật một con sói rồi.
Một ngao đấu hai sói, tuy Tiên Phong vẫn chiếm thượng phong, đuổi bọn sói khắp nơi nhưng vẫn không thể làm khó được hai con sói đó.
Con sói bị thương muốn chạy nhưng Tiên Phong luôn luôn chặn nó lại.
Cho đến khi tiếng bước chân của đám người Giang Long ngày càng gần, hai con sói kia mới bất đành bỏ mặc con bị thương mà chạy đi.
Tiên Phong không đuổi theo mà chỉ ấn lên người con sói bị thương.
Lâm Nhã vào phủ chưa lâu, không biết Tiên Phong là thú cưng của Giang Long.
Vốn dĩ nghĩ là Tiên Phong đuổi sói xám đi rồi sẽ giết nàng, nhưng không ngờ Giang Long đã tới.
Sau khi sợ hãi cực độ, Lâm Nhã tinh thần hoảng loạn, hoang mang lo sợ, mà trong những người ở đó chỉ có Giang Long và nàng quan hệ thân thiết nhất, lúc này Lâm Nhã liền coi Giang Long là chỗ dựa lớn nhất, đây là lần đầu tiên gọi Giang Long là tướng công.
Giang Long nhìn thấy gương mặt nhỏ bé trắng bệch của Lâm Nhã, run run, làm sao không biết Lâm Nhã đã sợ đến thế nào?
Không để ý nhiều nữa, hắn mặc đám hộ vệ ngăn cản tự mình trèo lên cây.
Đám hộ vệ Cảnh phủ thấy vậy lo sợ, sợ Giang Long trượt chân rơi xuống.
Thế là tất cả đứng thành một vòng tròn quanh cái cây, nếu Giang Long có ngã xuống, thì còn kịp đỡ.
Nhưng đối với Giang Long trèo cây chỉ là chuyện nhỏ, chốc lát đã trèo đến nơi đến bên Lâm Nhã.
- Đừng sợ, tất cả đã có ta!
Giang Long nắm lấy tay Lâm Nhã vươn ra, lập tức phát hiện thân thể Lâm Nhã run lên không ngừng, hắn đau vội vàng nhẹ giọng an ủi.
Lâm Nhã lúc này đã không thể nghĩ được gì nữa, chỉ nắm chặt Giang Long mới cảm thấy an toàn.
Thấy Lâm Nhã bị sợ không nhẹ, Giang Long chỉ có thể ngồi trên cây để ổn định lại tinh thần cho Lâm Nhã, chờ một lát mới nghĩ cách đưa Lâm Nhã xuống.
Hộ vệ Cảnh phủ có tên từng sống trong rừng mưa ở Nam Cương, rất giỏi leo cây, cũng rất giỏi sống trong rừng.
Có hai tên tìm thấy cây mây khô, chốc lát đã bện thành một cái lưới lớn.
Sau đó đưa cái lưới cho đám hộ vệ, đề phòng hai người trên cây không cẩn thận bị rơi xuống, bọn họ tìm sợi thừng rồi trèo lên cây.
Sau đó đem một đầu dây cột vào hông Giang Long và Lâm Nhã.
Vì Giang Long không nói gì nên bọn họ không nói gì, yên lặng chờ ở trên cây.
Người Cảnh phủ nghĩ Giang Long là người chỉ đâu đánh đấy, thấy Giang Long quan tâm Lâm Nhã, không muốn xuống dưới ngay.
Nhưng Trình Vũ lại tức xanh mặt, trước khi Giang Long an toàn về kinh thành, gã phải bảo đảm an toàn cho Giang Long, nếu không chỉ cần Giang Long xảy ra chuyện thì gã cũng phải chôn cùng, nhưng dù sao gã cũng là Phó thống lĩnh của một ngàn cấm quân, hiện tại chỉ có thể đứng dưới chờ như cọc gỗ, làm sao mà gã không tức giận?
Nhưng tức thì tức, gã vẫn không dám vì tức giận mà bỏ đi.
Trình Vũ hiểu được nặng nhẹ, chuyện này có liên quan đến tính mạng cả nhà, không thể lấy ra làm trò đùa được.
Lúc bọn họ đang đợi, lại có nhóm cấm quân trước kia chia ra giờ đã đến.
Trong đó cũng có hộ vệ của Cảnh phủ.
Qua nửa nén nhang, Giang Long thấy sắc mặt của Lâm Nhã cũng đỡ nhiều rồi, lúc này mới lệnh cho hai tên hộ vệ cột dây vào Lâm Nhã để từ từ đưa xuống.
Lâm Nhã vẫn nắm chặt tay áo hắn không buông, Giang Long chỉ còn cách từ từ trèo xuống, giữ độ cao ngang bằng Lâm Nhã từ đầu đến cuối.
Cho đến khi cả hai chân chạm xuống bờ hồ, có cảm giác chạm đất, Lâm Nhã mới yên tâm trở lại.
- Tiểu thiếu gia!
Đám hộ vệ đến sau tiến lên hành lễ với Giang Long.
- Ừ!
Giang Long nhìn bọn họ rồi gật đầu, sau đó dìu vào vai Lâm Nhã nói:
- Hồi phủ.
Đám hộ vệ cùng lớn tiếng đáp:
- Vâng.
Sau đó, Giang Long lại phái người đi trước về phủ báo tin, nếu không Cảnh lão phu nhân và Diêu ma ma e là sốt ruột quá rồi.
Trong rừng không dễ đi, hộ vệ Cảnh phủ dùng cành cây và cây mây khô bện thành hai cái cáng, cáng Giang Long và Lâm Nhã đi, còn có người đi trước phụ trách chặt cành cây cản đường, Lâm Nhã cứ chốc lát lại nhìn Giang Long, nàng dù bất lực yếu ớt nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Long coi hắn là một nơi an toàn.
Giang Long sau khi hoàn toàn có thể thư giản cảm thấy rất mệt mỏi.
Tác dụng chậm rãi của bài thuốc cổ kia cuối cùng cũng đã đến lúc rồi.
Nhưng mỗi khi thấy Lâm Nhã nhìn hắn, hắn đều cười đáp lại.
Đỗ Quyên đi cùng nhóm người, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lóe lên, Thủy Lam đâu rồi nhỉ?
Chỉ là lúc này Giang Long ở bên cạnh Lâm Nhã nên Đỗ Quyên không dám hỏi.
Mà Giang Long thì giống như đã quên hẳn có Thủy Lam tồn tại.
Đoàn người về đến Già Lam Tự, Diêu mụ mụ mắt đỏ lên, rảo bước nghênh đón, kéo tay Giang Long kiểm tra trên dưới trái phải xem Giang Long có sao không. Xác định được Giang Long không sao thì mới thật sự yên tâm.
- Trình thống lĩnh, nhờ ngài mang theo cấm quân hộ tống tiểu thiếu gia nhà tôi hồi kinh.
Diêu mụ mụ lúc này thấy Trình Vũ sắp đi thì đột nhiên mở miệng nói. Bà lo lắng đám người bịt mặt kia chưa từ bỏ ý định, vẫn còn ở khắp nơi.
Trình Vũ nắm chặt hai tay, lửa giận trong lòng dâng tràn, nhưng đã đến lúc này rồi, không cần phải trở mặt với Diêu ma ma, chỉ đành sầm mặt gật đầu không nói gì.
Sau đó, dưới sự hộ tống của cấm quân, khoảng vài trăm người hướng đi về kinh thành ……………
Trong tẩm cung Hoàng đế trong Tử Cấm thành.
Đương kim Thái tử Triệu Khoáng yên lặng quỳ trước giường.
Sau y còn một thái giám đang quỳ, chính là Tôn công công trước kia ở Già Lam Tự bị hộ vệ Cảnh phủ Quan Thế Hào kề đao vào cổ.
Tôn công công sau khi rời khỏi Già Lam Tự liền về ngay Đông Cung, và tố cáo với Thái tử.
Thái tử Triệu Khoáng vốn coi Cảnh gia là cái gai trong mắt, lần này nắm được điểm yếu, tự nhiên sẽ chạy ngay đến hoàng cung xin Hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt Cảnh gia.
Nhưng Hoàng thượng nghe hết câu chuyện và Thái tử và Tôn công công thêm mắm thêm muối lại không lên tiếng.
Giống như ngủ say ở trên giường rồi.
Ở trước giường, có một lão thái giám râu tóc bạc phơ đang đứng.
Lão thái giám thấp bé, mặt nhiều nếp nhăn như vỏ cây già, lúc này hai mắt nhắm lại giống như một cái cọc gỗ không có sức sống.
Nhưng Thái tử Triệu Khoáng lại không dám xem thường lão thái giám.
Lão thái giám rất thần bí, lúc nào cũng ở bên cạnh Hoàng thượng, không ai biết lai lịch của lão.
Có nhiều người nói về lai lịch của lão thái giám, trong đó đáng tin nhất là tin này. Lão thái giám năm đó lão Hoàng thượng băng hà, cũng là ông nội của Thái tử chọn cho Hoàng thượng.
Tuy lão thái giám này ở trong cung không đảm nhận chức vụ gì, nhưng lại được đương kim Hoàng thượng tín nhiệm.
Thái tử cúi đầu, quỳ yên lặng ở đó, không dám chủ động nói, cho đến khi hai đầu gối tê rần không cảm giác, lão thái giám đột nhiên mở mắt nói:
- Thái tử hãy về đi.
- Vâng!
Triệu Khoáng nghe thấy vậy, hai tay nắm chặc nhìn xuống đất, ánh mắt lóe lên một chút không cam tâm.
Sau khi cung kính khấu đầu, Triệu Khoáng và Tôn công công cáo lui.
Cho đến khi bóng hai người họ đi mất, trên giường đột nhiên vọng lên một tiếng già nua:
- Cảnh Giang Long không phải thân thể ốm yếu không sống được lâu sao?
- Có thể tên tiểu tử Cảnh gia trước kia khôn khéo che giấu, lừa được tất cả mọi người.
Lão thái giám đối với Hoàng thượng ở trên giường cung kính cúi người, nói ra cách nghĩ của mình.
Sau đó trong giường vang lên một tiếng, rồi đột nhiên đổi chủ đề:
- Khoáng nhi có chút mềm yếu rồi.
- Vâng, ngài là Thái tử, nhưng bị Cảnh gia liên tiếp khiêu khích hiếp đáp.
Lão thái giám lắc đầu.
Hoàng thượng thở dài một tiếng:
- Nó có lẽ ngại lắm.
- Hoàng thượng, ngài cực kỳ hậu đãi, xem trọng, sủng ái Thái tử.
- Nhưng người đời đều nói Hoàng gia không có thân tình.
Trên người mặc y phục rất dày nên Thủy Lam chỉ vùng vẫy được một lúc đã bị chìm chìm xuống đáy đầm, chìm dưới dòng nước lạnh.
Một lát sau, Lâm Nhã bình tĩnh lại một chút thì nghe thấy trong rừng truyền tới tiếng sột soạt.
Ngay lập tức nhìn thấy ba con sói xám xuất hiện.
Hổ, gấu đen, báo, và sài lang trong mắt Lâm Nhã đều là loài dã thú cực kỳ hung mãnh đáng sợ, chỉ cần nghĩ tới việc sói xám ăn thịt người, Lâm Nhã đã sợ tái mặt, run lên cầm cập.
Ba con sói xám này thường đến đầm này uống nước, nhân tiện tìm săn đồ ăn ở nguồn nước. Trước đó chúng ngửi thấy mùi máu tanh ở đây, nên chạy đến đây.
Mà mùi máu tanh là máu chảy từ lưng của Thủy Lam.
Ba con sói xám rất nhanh đà phát hiện ra Lâm Nhã và tìm cách trèo lên cây.
Ngồi trên cây cách mặt đất hai trượng, Lâm Nhã nhìn thấy một con sói xám ở dưới nhảy lên suýt nữa làm gãy một cành cây.
Chẳng lẽ sói xám biết leo cây?
Cũng may mấy con sói kia lúc nhảy lên lần thứ hai thì bị ngã xuống.
Tiếp theo, ba con sói thay nhau nhảy lên cành cây nhưng đều không thành công.
Lâm Nhã nhìn thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm kích Giang Long. Trước đó đằng sau có truy binh, tình hình nguy cấp, nhưng Giang Long vẫn không quên dặn nàng trèo lên cây ẩn nấp, nếu không thì đã làm mồi cho ba con sói xám này rồi.
Đồng thời, nàng cũng nghĩ tới Thủy Lam, không có Thủy Lam giúp đỡ, nàng không thể trèo lên cây được.
Vẫn sẽ mất mạng.
Nhưng Lâm Nhã trong mắt hiện lên một chút ảm đạm.
Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn giết người.
Ba con sói gãi không thể nào leo lên cây, nhưng cũng không bỏ cuộc, đột nhiên ngửng đầu lên hướng về phía Lâm Nhã mà thét dài.
Đây là muốn đe dọa nàng để Lâm Nhã sợ mà rơi xuống.
Không nên xem thường một chiêu này, rất nhiều người nhát gan và động vật nhỏ yếu không kinh hách, nghe thấy tiếng hổ gầm sói tru rồi sẽ gặp tình huống tay chân như nhũn ra, muốn chạy cũng không nổi, có khi lại sẽ rơi xuống từ trên cây.
Lâm Nhã lần đầu tiên nhìn thấy chó sói, lần đầu tiên nghe tiếng sói tru, âm thanh đó có cả chút thê lương và hung dữ, lại thêm trong mắt sói xám lúc này thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng xanh lục, nàng tất nhiên cũng rất sợ nhưng nàng nắm chặt cành cây nên không đến mức bị rơi xuống làm mồi cho sói.
Sói không những giảo hoạt mà còn rất kiên nhẫn, chúng nghĩ chờ dưới đó cho đến lúc Lâm Nhã đói quá sẽ rơi xuống.
Nhưng không ngờ một lúc sau có một con ngao từ trong rừng lao đến.
Tiên Phong và chó thường không giống nhau, trước khi tiếp cận được mục tiêu để tấn công, nó sẽ không bao giờ sủa cả, ngược lại giống hổ báo khi đi săn sẽ âm thầm tiếp cận rồi tấn công.
Ba con sói đứng thành một vòng tròn, nằm trường xuống đất chờ, thế là con sói đứng ngay trước mặt hướng lao đến của Tiên Phong còn chưa phản ứng kịp đã bị Tiên Phong bổ nhào lên người rồi cắn vào yết hầu.
Hai con kia lúc chạy tới thì Tiên Phong đã cắn đứt cổ họng của con sói kia đến mức hoàn toàn không giãy giụa gì.
Tuy nhiên động vật hoang dã sinh mệnh rất lớn, kể cả như vậy, sói rừng bị thương vẫn chưa tắt thở.
Hai con kia tuy kinh sợ thân thể to lớn của Tiên Phong nhưng vì trước đó chưa từng thấy dã thú nào như Tiên Phong, hơn nữa ba con hợp lại thì đến cả báo cũng không sợ, cho nên vẫn gầm gừ thử nhảy lên tấn công để cứu con còn lại.
Thế là Tiên Phong thả con sói bị thương ra và cùng hai con kia vật lộn với nhau.
Mặt đất là một mảnh hỗn độn.
Tiên Phong thể cường lực tráng, nhưng loài chó không biết dùng móng vuốt, so với hổ báo, thậm chí mèo thì kỹ năng chiến đấu bị khuyết một chút, nếu không chỉ một cái tát đã có thể đánh bật một con sói rồi.
Một ngao đấu hai sói, tuy Tiên Phong vẫn chiếm thượng phong, đuổi bọn sói khắp nơi nhưng vẫn không thể làm khó được hai con sói đó.
Con sói bị thương muốn chạy nhưng Tiên Phong luôn luôn chặn nó lại.
Cho đến khi tiếng bước chân của đám người Giang Long ngày càng gần, hai con sói kia mới bất đành bỏ mặc con bị thương mà chạy đi.
Tiên Phong không đuổi theo mà chỉ ấn lên người con sói bị thương.
Lâm Nhã vào phủ chưa lâu, không biết Tiên Phong là thú cưng của Giang Long.
Vốn dĩ nghĩ là Tiên Phong đuổi sói xám đi rồi sẽ giết nàng, nhưng không ngờ Giang Long đã tới.
Sau khi sợ hãi cực độ, Lâm Nhã tinh thần hoảng loạn, hoang mang lo sợ, mà trong những người ở đó chỉ có Giang Long và nàng quan hệ thân thiết nhất, lúc này Lâm Nhã liền coi Giang Long là chỗ dựa lớn nhất, đây là lần đầu tiên gọi Giang Long là tướng công.
Giang Long nhìn thấy gương mặt nhỏ bé trắng bệch của Lâm Nhã, run run, làm sao không biết Lâm Nhã đã sợ đến thế nào?
Không để ý nhiều nữa, hắn mặc đám hộ vệ ngăn cản tự mình trèo lên cây.
Đám hộ vệ Cảnh phủ thấy vậy lo sợ, sợ Giang Long trượt chân rơi xuống.
Thế là tất cả đứng thành một vòng tròn quanh cái cây, nếu Giang Long có ngã xuống, thì còn kịp đỡ.
Nhưng đối với Giang Long trèo cây chỉ là chuyện nhỏ, chốc lát đã trèo đến nơi đến bên Lâm Nhã.
- Đừng sợ, tất cả đã có ta!
Giang Long nắm lấy tay Lâm Nhã vươn ra, lập tức phát hiện thân thể Lâm Nhã run lên không ngừng, hắn đau vội vàng nhẹ giọng an ủi.
Lâm Nhã lúc này đã không thể nghĩ được gì nữa, chỉ nắm chặt Giang Long mới cảm thấy an toàn.
Thấy Lâm Nhã bị sợ không nhẹ, Giang Long chỉ có thể ngồi trên cây để ổn định lại tinh thần cho Lâm Nhã, chờ một lát mới nghĩ cách đưa Lâm Nhã xuống.
Hộ vệ Cảnh phủ có tên từng sống trong rừng mưa ở Nam Cương, rất giỏi leo cây, cũng rất giỏi sống trong rừng.
Có hai tên tìm thấy cây mây khô, chốc lát đã bện thành một cái lưới lớn.
Sau đó đưa cái lưới cho đám hộ vệ, đề phòng hai người trên cây không cẩn thận bị rơi xuống, bọn họ tìm sợi thừng rồi trèo lên cây.
Sau đó đem một đầu dây cột vào hông Giang Long và Lâm Nhã.
Vì Giang Long không nói gì nên bọn họ không nói gì, yên lặng chờ ở trên cây.
Người Cảnh phủ nghĩ Giang Long là người chỉ đâu đánh đấy, thấy Giang Long quan tâm Lâm Nhã, không muốn xuống dưới ngay.
Nhưng Trình Vũ lại tức xanh mặt, trước khi Giang Long an toàn về kinh thành, gã phải bảo đảm an toàn cho Giang Long, nếu không chỉ cần Giang Long xảy ra chuyện thì gã cũng phải chôn cùng, nhưng dù sao gã cũng là Phó thống lĩnh của một ngàn cấm quân, hiện tại chỉ có thể đứng dưới chờ như cọc gỗ, làm sao mà gã không tức giận?
Nhưng tức thì tức, gã vẫn không dám vì tức giận mà bỏ đi.
Trình Vũ hiểu được nặng nhẹ, chuyện này có liên quan đến tính mạng cả nhà, không thể lấy ra làm trò đùa được.
Lúc bọn họ đang đợi, lại có nhóm cấm quân trước kia chia ra giờ đã đến.
Trong đó cũng có hộ vệ của Cảnh phủ.
Qua nửa nén nhang, Giang Long thấy sắc mặt của Lâm Nhã cũng đỡ nhiều rồi, lúc này mới lệnh cho hai tên hộ vệ cột dây vào Lâm Nhã để từ từ đưa xuống.
Lâm Nhã vẫn nắm chặt tay áo hắn không buông, Giang Long chỉ còn cách từ từ trèo xuống, giữ độ cao ngang bằng Lâm Nhã từ đầu đến cuối.
Cho đến khi cả hai chân chạm xuống bờ hồ, có cảm giác chạm đất, Lâm Nhã mới yên tâm trở lại.
- Tiểu thiếu gia!
Đám hộ vệ đến sau tiến lên hành lễ với Giang Long.
- Ừ!
Giang Long nhìn bọn họ rồi gật đầu, sau đó dìu vào vai Lâm Nhã nói:
- Hồi phủ.
Đám hộ vệ cùng lớn tiếng đáp:
- Vâng.
Sau đó, Giang Long lại phái người đi trước về phủ báo tin, nếu không Cảnh lão phu nhân và Diêu ma ma e là sốt ruột quá rồi.
Trong rừng không dễ đi, hộ vệ Cảnh phủ dùng cành cây và cây mây khô bện thành hai cái cáng, cáng Giang Long và Lâm Nhã đi, còn có người đi trước phụ trách chặt cành cây cản đường, Lâm Nhã cứ chốc lát lại nhìn Giang Long, nàng dù bất lực yếu ớt nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Long coi hắn là một nơi an toàn.
Giang Long sau khi hoàn toàn có thể thư giản cảm thấy rất mệt mỏi.
Tác dụng chậm rãi của bài thuốc cổ kia cuối cùng cũng đã đến lúc rồi.
Nhưng mỗi khi thấy Lâm Nhã nhìn hắn, hắn đều cười đáp lại.
Đỗ Quyên đi cùng nhóm người, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lóe lên, Thủy Lam đâu rồi nhỉ?
Chỉ là lúc này Giang Long ở bên cạnh Lâm Nhã nên Đỗ Quyên không dám hỏi.
Mà Giang Long thì giống như đã quên hẳn có Thủy Lam tồn tại.
Đoàn người về đến Già Lam Tự, Diêu mụ mụ mắt đỏ lên, rảo bước nghênh đón, kéo tay Giang Long kiểm tra trên dưới trái phải xem Giang Long có sao không. Xác định được Giang Long không sao thì mới thật sự yên tâm.
- Trình thống lĩnh, nhờ ngài mang theo cấm quân hộ tống tiểu thiếu gia nhà tôi hồi kinh.
Diêu mụ mụ lúc này thấy Trình Vũ sắp đi thì đột nhiên mở miệng nói. Bà lo lắng đám người bịt mặt kia chưa từ bỏ ý định, vẫn còn ở khắp nơi.
Trình Vũ nắm chặt hai tay, lửa giận trong lòng dâng tràn, nhưng đã đến lúc này rồi, không cần phải trở mặt với Diêu ma ma, chỉ đành sầm mặt gật đầu không nói gì.
Sau đó, dưới sự hộ tống của cấm quân, khoảng vài trăm người hướng đi về kinh thành ……………
Trong tẩm cung Hoàng đế trong Tử Cấm thành.
Đương kim Thái tử Triệu Khoáng yên lặng quỳ trước giường.
Sau y còn một thái giám đang quỳ, chính là Tôn công công trước kia ở Già Lam Tự bị hộ vệ Cảnh phủ Quan Thế Hào kề đao vào cổ.
Tôn công công sau khi rời khỏi Già Lam Tự liền về ngay Đông Cung, và tố cáo với Thái tử.
Thái tử Triệu Khoáng vốn coi Cảnh gia là cái gai trong mắt, lần này nắm được điểm yếu, tự nhiên sẽ chạy ngay đến hoàng cung xin Hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt Cảnh gia.
Nhưng Hoàng thượng nghe hết câu chuyện và Thái tử và Tôn công công thêm mắm thêm muối lại không lên tiếng.
Giống như ngủ say ở trên giường rồi.
Ở trước giường, có một lão thái giám râu tóc bạc phơ đang đứng.
Lão thái giám thấp bé, mặt nhiều nếp nhăn như vỏ cây già, lúc này hai mắt nhắm lại giống như một cái cọc gỗ không có sức sống.
Nhưng Thái tử Triệu Khoáng lại không dám xem thường lão thái giám.
Lão thái giám rất thần bí, lúc nào cũng ở bên cạnh Hoàng thượng, không ai biết lai lịch của lão.
Có nhiều người nói về lai lịch của lão thái giám, trong đó đáng tin nhất là tin này. Lão thái giám năm đó lão Hoàng thượng băng hà, cũng là ông nội của Thái tử chọn cho Hoàng thượng.
Tuy lão thái giám này ở trong cung không đảm nhận chức vụ gì, nhưng lại được đương kim Hoàng thượng tín nhiệm.
Thái tử cúi đầu, quỳ yên lặng ở đó, không dám chủ động nói, cho đến khi hai đầu gối tê rần không cảm giác, lão thái giám đột nhiên mở mắt nói:
- Thái tử hãy về đi.
- Vâng!
Triệu Khoáng nghe thấy vậy, hai tay nắm chặc nhìn xuống đất, ánh mắt lóe lên một chút không cam tâm.
Sau khi cung kính khấu đầu, Triệu Khoáng và Tôn công công cáo lui.
Cho đến khi bóng hai người họ đi mất, trên giường đột nhiên vọng lên một tiếng già nua:
- Cảnh Giang Long không phải thân thể ốm yếu không sống được lâu sao?
- Có thể tên tiểu tử Cảnh gia trước kia khôn khéo che giấu, lừa được tất cả mọi người.
Lão thái giám đối với Hoàng thượng ở trên giường cung kính cúi người, nói ra cách nghĩ của mình.
Sau đó trong giường vang lên một tiếng, rồi đột nhiên đổi chủ đề:
- Khoáng nhi có chút mềm yếu rồi.
- Vâng, ngài là Thái tử, nhưng bị Cảnh gia liên tiếp khiêu khích hiếp đáp.
Lão thái giám lắc đầu.
Hoàng thượng thở dài một tiếng:
- Nó có lẽ ngại lắm.
- Hoàng thượng, ngài cực kỳ hậu đãi, xem trọng, sủng ái Thái tử.
- Nhưng người đời đều nói Hoàng gia không có thân tình.
/235
|