Cơm chiều dùng xong, Đại Lệ Ti đỡ Cảnh lão phu nhân rời khỏi.
Trước khi đi, ánh mắt u oán, vừa bước vừa quay đầu nhìn lại phía Giang Long.
Tuy nhiên vừa ra cửa phòng, lập tức liền khôi phục thần sắc bình thường:
- Lão phu nhân, ngài một đường mệt nhọc, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta lại kể cho ngài một chút sau khi thiếu gia tới huyện Linh Thông, đều đã làm một ít đại sự, lại nói một chút phong thổ huyện Linh Thông bên này.
- Được.
Cảnh lão phu nhân cười vỗ vỗ tay nhỏ bé của Đại Lệ Ti.
Giang Long nắm tay nhỏ bé mềm nhẵn của Lâm Nhã, đi vào phòng ngủ, thấy Lâm Nhã cúi đầu, đỏ mặt, sắc mặt vô cùng khẩn trương, liền tìm chút đề tài đến tán gẫu. Lâm Nhã nói xong, liền dần dần buông lỏng. Nói về xưởng in Cường Thịnh báo nghiệp, còn có việc trong cửa hàng thêu và nông trang, lại không ngừng được. Trong lời nói mang vẻ sùng bái khâm phục Giang Long.
Thấy Lâm Nhã nhìn về phía mình trong mắt đẹp như có sao nhỏ sao ở chớp động, Giang Long cảm thấy rất tự hào.
Đêm đã khuya, ngoài phòng một mảnh tối đen.
Giang Long đột nhiên nói:
- Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi.
- Ừ.
Lâm Nhã tuy rằng vẫn còn rất khẩn trương, nhưng cùng Giang Long trò chuyện, đã thân cận hơn rất nhiều, cho nên cũng không có cảm giác bài xích, sợ hãi gì. Có chỉ là chờ mong, chờ mong thực sự trở thành nữ nhân của Giang Long, chính thê của Giang Long.
Ôm ngang Lâm Nhã, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Lâm Nhã gắt gao nhắm lại hai mắt, lông mi từng đợt rung động.
Lúc này một bàn tay, bắt đầu cởi dây lưng lụa bên hông nàng, làm cho cả người Lâm Nhã đột nhiên buộc chặt. Giang Long cởi bỏ áo ngoài của Lâm Nhã, liền cũng bỏ cả nội y, trên xương quai xanh trắng nõn của Lâm Nhã, là cái yếm màu hồng phấn ánh vào mi mắt.
Giang Long đột nhiên cúi đầu, hôn vào miệng nhỏ của Lâm Nhã.
Lâm Nhã ngượng ngùng bản năng đáp lại, có thể cảm giác được phần môi lửa nóng của Giang Long. Dần dần, hai bàn tay Giang Long cũng bắt đầu không thành thật, vuốt ve trên thân thể Lâm Nhã. Xoẹt, Giang Long đột nhiên một phen kéo cái yếm trước ngực Lâm Nhã.
- A!
Lâm Nhã thét một tiếng kinh hãi:
- Tướng công, đèn sáng.
Giang Long giờ đã khó tự chủ, mang giày vội vàng đi thổi tắt ngọn đèn, liền lộn nhào trở lại trên giường.
Dưới thân là một khối thân thể mềm mại lửa nóng.
Một đêm kiều diễm, cả phòng cảnh xuân.
Ngày hôm sau, Lâm Nhã sớm rời giường, mắc cỡ đỏ mặt tự tay cầm khăn có dính lạc hồng đưa cho Cảnh lão phu nhân xem, Cảnh lão phu nhân sau khi thấy thì cao hứng ha hả cười không ngừng. Tới khi ăn điểm tâm, Giang Long mới có cơ hội hỏi đến:
- Chỉ có bà nội và Nhã nhi rời Cảnh phủ sao? Ngọc Sai và Bảo Bình thì sao?
Ngọc Sai và Bảo Bình là nha hoàn hầu cận của Giang Long, có khi Giang Long viết thư cho Lâm Nhã, cũng sẽ quan tâm hỏi vài câu.
- Hiện giờ trong kinh thành tình thế rất phức tạp, có người âm thầm nhìn chằm chằm Cảnh phủ.
Cảnh lão phu nhân chậm rãi nói:
- Vài vị Hoàng tử cũng không phải đèn cạn dầu, một khi Hoàng thượng bệnh nặng băng hà, tất nhiên sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu. Mà ngoại trừ vài Hoàng tử ra, bởi vì hai năm gần đây phương bắc đại hạn, phía nam cũng tương đối hỗn loạn, hoàng tộc nắm giang sơn Đại Tề trong tay cũng không còn chặt chẽ như trước, cho nên một số người khác cũng không phải không có dã tâm.
Giang Long nhớ tới Triệu Nghi của Bình Giang vương phủ.
- Người được phái âm thầm nhìn chằm chằm người của Cảnh phủ khẳng định không có hảo ý, Hắc Y Vệ vì an toàn của lão thân và Nhã nhi suy nghĩ quyết định lặng lẽ đưa chúng ta ra kinh.
Cảnh lão phu nhân uống ngụm trà nói tiếp:
- Bởi vì là lặng lẽ rời khỏi, cho nên bên ngoài không thể gây ra động tĩnh quá lớn.
Diêu Trần thị, Trương Khương thị, nhũ mẫu của cháu, bọn họ phải từ từ mới dần đưa ra được.
Sau đó Hắc Y Vệ mới có thể đem Ngọc Sai Bảo Bình, cùng với mấy cái nha đầu bên người Nhã nhi hay dùng đưa lại đây.
Điểm tâm qua đi, Giang Long đi làm công vụ.
Đại Lệ Ti định giới thiệu tôi tớ nơi này cho Cảnh lão phu nhân, bị Cảnh lão phu nhân ngăn cản:
- Cảnh phủ còn có rất nhiều người chưa đi ra được, tin tức lão thân và Nhã nhi đi tới huyện Linh Thông không thể truyền đi, ngươi chỉ cần nói cho những tôi tớ này chúng ta là thân thích Giang Long là tốt rồi. Về sau sự tình hậu viện, cũng tạm thời vẫn do ngươi tới quản lý.
- Vâng.
Đại Lệ Ti lên tiếng trả lời, khi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhã một cái, thấy Lâm Nhã sắc mặt dịu dàng, nét mặt toả sáng, nơi khóe mắt hàm chứa quyến rũ và xuân tình thiếu phụ mới có, khiến Đại Lệ Ti cảm thấy ghen tức không thôi.
Toàn bộ buổi sáng hôm nay, Đại Lệ Ti đều kể sự tích của Giang Long cho Cảnh lão phu nhân và Lâm Nhã nghe.
Cảnh lão phu nhân đối với biểu hiện của tôn tử mình, liên tục phát ra kinh ngạc cảm thán. Nếu không phải vụng trộm cấu đùi một chút, có cảm thấy đau, bà còn tưởng đang nằm mơ. Lâm Nhã đồng dạng ngạc nhiên thán phục, tiếp theo đối với Giang Long càng thêm sùng bái.
Có phu như thế, phụ còn cầu gì hơn?
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cảnh lão phu nhân, Lâm Nhã, còn có Đại Lệ Ti thay đổi trang phục bình thường, dưới mười mấy nha dịch tán ra bảo hộ bốn phía, đi dạo thị trấn Linh Thông mấy vòng. Nghe Đại Lệ Ti nói huyện Linh Thông trước kia cũ nát như thế nào như thế nào, hiện tại toàn bộ là vì Giang Long cải biến, mới thay đổi mới tinh, hai người nếu không phải một đường sang đây thấy rất nhiều tường thành tan hoang, căn bản cũng sẽ không tin tưởng.
Nửa tháng sau, lão Hoàng thượng rốt cục biết được tin tức Cảnh lão phu nhân và Lâm Nhã đã lặng lẽ rời khỏi.
Dù sao Kim y vệ hoàng gia cũng không phải ăn không ngồi rồi.
Lão Hoàng thượng thần sắc tối tăm tới có thể đổ mưa, không phải là bởi vì không coi chừng hai người Cảnh lão phu nhân và Lâm Nhã, hai người này chỉ là nữ nhân, ở trong mắt lão Hoàng thượng không có phân lượng gì. Căn bản không thể uy hiếp nam tử Cảnh phủ, lão là lo lắng hai người rời khỏi đại biểu cho Cảnh gia ẩn núp mấy trăm năm, có phải sắp hành động rồi hay không?
Hiện giờ phương bắc Đại Tề hỗn loạn, phía nam cũng là không yên ổn, có thám tử nói, đại thảo nguyên dường như cũng có ý tập kết binh lực, nếu Cảnh gia lại chặn ngang một gạch, lão Hoàng thượng thật sự không dám nghĩ đến hậu quả cuối cùng của Đại Tề. Thái tử cũng được biết việc này, rất là phẫn nộ, nhấc bàn, lập tức hạ lệnh sẽ đem toàn bộ người còn lại của Cảnh phủ chém, răn đe.
Bị lão Hoàng thượng ngăn cản:
- Cảnh gia sớm đã có dị tâm, hơn nữa còn giữ thế lực rất lớn, ngay cả trẫm đều sợ hãi một phần, sợ ngày nào đó Cảnh gia sẽ nhảy ra mưu phản, đây là nguyên nhân trẫm không cho ngươi trọng dụng Giang Long. Cảnh gia vốn vẫn nhìn trộm giang sơn Đại Tề, không thể lại cho chúng cơ hội thu mua dân tâm.
Cho tới hiện tại, chủ nhân đã chạy, giết vài tên nô bộc có ích lợi gì?
Chẳng qua là xả chút tức giận thôi, nhưng sẽ cho Cảnh gia một lý do khởi binh. Hơn nữa người hiểu chuyện biết là người Cảnh gia chạy, ngươi mới hạ lệnh xét nhà diệt tộc Cảnh gia; nhưng người không biết, nhất định nghĩ đến ngươi đã sớm muốn tiêu diệt Cảnh phủ, cho nên người ta thông minh chạy trước.
- Vậy cứ như thế thôi đi?
Thái tử rất không cam lòng, nguyên bản y đối với Giang Long còn có kỳ vọng, lại không nghĩ cũng là gian thần tặc tử!
- Giang Long sớm rời đi kinh thành rồi, hai phụ nhân kia có thể có mấy phần phân lượng? Hiện tại thật sự không thích hợp lại kích thích Cảnh phủ.
Vào lúc ban đêm, Hắc Y Vệ mang đến tin tức.
Nói là Lâm gia bên kia đã an bài tốt, sản nghiệp bán trao tay, mọi người tạm thời ẩn náu, đệ đệ của Lâm Nhã đã được bảo hộ kịp thời vô cùng an toàn. Định Châu cũng bạo phát nạn binh hoả, tuy nhiên không nghiêm trọng bằng Chí Châu, tuy nhiên từng nhóm sơn phỉ chiếm núi làm vua cũng là thông thường.
Thế lực Hắc Y Vệ ở Định Châu và người của Lâm gia đã đặt ở trên một đỉnh núi.
Hiện giờ chỉ cần sơn tặc không gây họa quá nặng, không đi tấn công nha môn địa phương thị trấn, triều đình chắc sẽ không đi để ý.
Chiếm núi làm vua là làm tặc.
Việc này và xé kỳ tạo phản muốn đoạt giang sơn Đại Tề là hai chuyện khác nhau.
Người sau vừa xuất hiện, triều đình liền sẽ lập tức sai quân đội đi bao vây tiễu trừ.
Tối nay Giang Long tất nhiên lại giày vò Lâm Nhã một trận, làm cho Lâm Nhã ngày hôm sau khi giơ tay nhấc chân đều có một lượng phong tình mê người.
Mãi đến bảy ngày sau Giang Long mới ở cùng Đại Lệ Ti một đêm.
Kinh thành phương bắc cũng rất lạnh, tuy nhiên xa không bằng huyện Linh Thông, theo thời tiết từng ngày từng ngày chuyển lạnh, Cảnh lão phu nhân và Lâm Nhã đều ở nhà sưởi ấm không hề đi ra ngoài.
- Tướng công thật sự là lợi hại, hiểu biết nhiều, hiểu được loại đá màu đen này cũng có thể đốt sưởi ấm.
Lâm Nhã khen.
Cảnh lão phu nhân gật đầu:
- Loại đá này ở Bắc Cương còn rất nhiều, trước kia mọi người chưa biết, nên đã chết lạnh bao nhiêu dân chúng.
- Chính là phát hiện tác dụng của loại đá này, tướng công đã cứu vô số tính mạng dân chúng.
Năm thứ hai vừa đầu xuân, Hách Xích liền phái người đưa thư tới.
Giang Long xem xong thư, mày gắt gao mặt nhăn cùng một chỗ.
Bên trên viết rõ, hai năm gần đây trên thảo nguyên thường xuyên điều động quân đội, cũng có lúc đánh nhau, đều vì muốn liên binh xâm chiếm Đại Tề. Tuy nhiên cho tới nay đều chưa thống nhất được, bởi vì trên thảo nguyên không có đại hạn, trâu ngựa dê có cỏ xanh non để ăn, người dị tộc không phải quá khó khăn.
Mà những bộ lạc đơn lẻ mặc dù tù trưởng có dã tâm cũng không dám một mình xuất binh.
Đến mùa đông năm vừa rồi, rốt cục có ba bộ lạc khá lớn quyết định liên binh một chỗ, xâm chiếm Đại Tề. Cũng nghĩ chỉ cần đi đầu đánh hạ vài thành trì có ưu đãi, bộ lạc của họ tự nhiên đỏ mắt cũng mang binh tiến đến, muốn chia một chén canh.
Ba bộ lạc, năm vạn nhân mã!
Nhân số này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít.
Dĩ vãng, bộ lạc dị tộc liên binh, đều là từ hai trăm ngàn quân mã trở lên.
Giang Long tìm đến Trình Trạch, Hà Bất Tại, còn có Tiêu Phàm cộng đồng thảo luận đối sách,
- Thiếu gia có ý tứ là?
Trình Trạch nghe vậy xong chỉ thoáng nhíu mày, liền nhẹ nhàng mở đầu.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói.
Còn Hà Bất Tại thì ánh mắt sáng lên, từ lần trước đi huyện Hạ Vũ, y lại thời gian thật dài không mang binh đánh giặc nên rảnh tay tâm ngứa.
Ba người không có một ai sợ hãi.
- Chặn ở bên ngoài!
Giang Long hiện giờ đã từ miệng Hắc Y Vệ đã biết một sự tình, hiểu được thế lực âm thầm của Cảnh phủ cực kỳ khổng lồ, kế thừa từ xa xưa. Hơn nữa muốn thừa dịp Đại Tề nội loạn, xé kỳ tạo phản, nhưng vẫn nói năng rất khí phách:
- Cùng Triệu gia tranh đoạt giang sơn, là việc của chính nhà mình, không thể để người ngoài tới cửa bắt nạt!
- Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, dị tộc còn lại là sài lang!
Trình Trạch vỗ tay khen ngợi.
- Vậy chính là có thể đánh rồi?
Hà Bất Tại cười ha hả.
Tiêu Phàm nhíu mày:
- Đối phương khoảng chừng năm vạn đại quân, mà huyện Linh Thông thì chỉ có không đến mười ngàn người, thủ thành thì có nắm chắc mười phần, nhưng nếu dị tộc không phải xuống tay từ chỗ chúng ta nơi này thì sao?
- Ngươi chỉ cần để ý xử lý sự vụ bên trong thành tốt, sự tình trên chiến trường giao cho ta là được.
Hà Bất Tại lôi kéo.
Trình Trạch vuốt râu, nhắc nhở:
- Người Triệu gia đã ý thức được cái gì, nhất định sẽ phái mật thám tiến vào huyện Linh Thông, cho nên bên trong thành cũng cần cẩn thận chú ý mới được.
- Ta biết rồi.
Tiêu Phàm lên tiếng trả lời.
- Tới công việc ở chiến trường, giao cho Bất Tại đương nhiên là được.
Trình Trạch lại nói:
- Nhưng lập tức chỉ có thể đánh phục kích, cũng khó tránh khỏi sẽ có thương vong khá nghiêm trọng. Lần trước quân đội dị tộc chịu thiệt ở huyện Hạ Vũ, bọn họ không có khả năng lựa chọn xuống tay ở nơi nào, mà chỗ này phần lớn là đồi núi bình nguyên.
- Vậy ý của ngươi là là?
Hà Bất Tại nghi vấn.
Trình Trạch đột nhiên nhìn về phía Giang Long:
- Hắc Y Vệ bên kia không phải đã làm ra chút thành tích sao?
Súng?
Giang Long nháy mắt hiểu được, tuy nhiên không xác định nói:
- Không biết Hắc Y Vệ bên kia có thể phái người trợ giúp hay không.
- Ngươi là đích tử đích tôn của Cảnh gia, bọn họ dựa vào cái gì không phối hợp ngươi?
Ánh mắt Trình Trạch lóe lên, làm như có thâm ý khác.
Dĩ vãng Hắc Y Vệ cũng có thời điểm không phối hợp với mình nha?
Giang Long thầm nghĩ, tuy rằng Trình Trạch cũng biết, nhưng khi này cũng không nói ra làm gì.
Buổi tối ngày hôm sau tìm đến Hắc Y Vệ, Giang Long nói rõ, bảo Hắc Y Vệ phái tới nhiều nhân sự trợ giúp, nhất định phải chặn người dị tộc lại ở ngoài cửa Đại Tề.
Hắc Y Vệ rõ ràng do dự, tuy nhiên cũng không trực tiếp mở miệng cự tuyệt:
- Việc này tiểu nhân không thể làm chủ, cần báo cáo lên mới được.
- Tốc độ phải nhanh!
- Vâng!
Cùng ngày có mấy lượt bồ câu đưa tin bay vào Bình La Sơn.
Lần trước mã phỉ thần bí bao vây tiễu trừ những doanh trại khác trong núi, tuy nhiên từ sau khi phương bắc đại hạn, lưu dân dần dần tụ tập cùng một chỗ, chiếm núi làm vua, cho nên khi này ở trong Bình La Sơn, số lượng tặc phỉ đã vượt rất xa so với dĩ vãng.
Mã phỉ thần bí nửa ngày sau có hành động, phái ra hết chi đội ngũ này đến chi đội ngũ khác rời khỏi.
Chỉ một ngày rưỡi thời gian, liền đi tới đóng trại trên một đỉnh núi tương đối cao ngoài huyện Linh Thông
- Phái tới ba nghìn người, mỗi người một súng kíp?
Giang Long nghe vậy mừng rỡ trong lòng, trải qua khoảng thời gian này nghiên cứu, chất lượng súng kíp đã tăng lên rất nhiều, lấy ba nghìn đấu với năm vạn, mặc dù là ở trên thảo nguyên bằng phẳng cũng hoàn toàn có thể.
-----------oOo----------
Trước khi đi, ánh mắt u oán, vừa bước vừa quay đầu nhìn lại phía Giang Long.
Tuy nhiên vừa ra cửa phòng, lập tức liền khôi phục thần sắc bình thường:
- Lão phu nhân, ngài một đường mệt nhọc, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta lại kể cho ngài một chút sau khi thiếu gia tới huyện Linh Thông, đều đã làm một ít đại sự, lại nói một chút phong thổ huyện Linh Thông bên này.
- Được.
Cảnh lão phu nhân cười vỗ vỗ tay nhỏ bé của Đại Lệ Ti.
Giang Long nắm tay nhỏ bé mềm nhẵn của Lâm Nhã, đi vào phòng ngủ, thấy Lâm Nhã cúi đầu, đỏ mặt, sắc mặt vô cùng khẩn trương, liền tìm chút đề tài đến tán gẫu. Lâm Nhã nói xong, liền dần dần buông lỏng. Nói về xưởng in Cường Thịnh báo nghiệp, còn có việc trong cửa hàng thêu và nông trang, lại không ngừng được. Trong lời nói mang vẻ sùng bái khâm phục Giang Long.
Thấy Lâm Nhã nhìn về phía mình trong mắt đẹp như có sao nhỏ sao ở chớp động, Giang Long cảm thấy rất tự hào.
Đêm đã khuya, ngoài phòng một mảnh tối đen.
Giang Long đột nhiên nói:
- Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi.
- Ừ.
Lâm Nhã tuy rằng vẫn còn rất khẩn trương, nhưng cùng Giang Long trò chuyện, đã thân cận hơn rất nhiều, cho nên cũng không có cảm giác bài xích, sợ hãi gì. Có chỉ là chờ mong, chờ mong thực sự trở thành nữ nhân của Giang Long, chính thê của Giang Long.
Ôm ngang Lâm Nhã, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Lâm Nhã gắt gao nhắm lại hai mắt, lông mi từng đợt rung động.
Lúc này một bàn tay, bắt đầu cởi dây lưng lụa bên hông nàng, làm cho cả người Lâm Nhã đột nhiên buộc chặt. Giang Long cởi bỏ áo ngoài của Lâm Nhã, liền cũng bỏ cả nội y, trên xương quai xanh trắng nõn của Lâm Nhã, là cái yếm màu hồng phấn ánh vào mi mắt.
Giang Long đột nhiên cúi đầu, hôn vào miệng nhỏ của Lâm Nhã.
Lâm Nhã ngượng ngùng bản năng đáp lại, có thể cảm giác được phần môi lửa nóng của Giang Long. Dần dần, hai bàn tay Giang Long cũng bắt đầu không thành thật, vuốt ve trên thân thể Lâm Nhã. Xoẹt, Giang Long đột nhiên một phen kéo cái yếm trước ngực Lâm Nhã.
- A!
Lâm Nhã thét một tiếng kinh hãi:
- Tướng công, đèn sáng.
Giang Long giờ đã khó tự chủ, mang giày vội vàng đi thổi tắt ngọn đèn, liền lộn nhào trở lại trên giường.
Dưới thân là một khối thân thể mềm mại lửa nóng.
Một đêm kiều diễm, cả phòng cảnh xuân.
Ngày hôm sau, Lâm Nhã sớm rời giường, mắc cỡ đỏ mặt tự tay cầm khăn có dính lạc hồng đưa cho Cảnh lão phu nhân xem, Cảnh lão phu nhân sau khi thấy thì cao hứng ha hả cười không ngừng. Tới khi ăn điểm tâm, Giang Long mới có cơ hội hỏi đến:
- Chỉ có bà nội và Nhã nhi rời Cảnh phủ sao? Ngọc Sai và Bảo Bình thì sao?
Ngọc Sai và Bảo Bình là nha hoàn hầu cận của Giang Long, có khi Giang Long viết thư cho Lâm Nhã, cũng sẽ quan tâm hỏi vài câu.
- Hiện giờ trong kinh thành tình thế rất phức tạp, có người âm thầm nhìn chằm chằm Cảnh phủ.
Cảnh lão phu nhân chậm rãi nói:
- Vài vị Hoàng tử cũng không phải đèn cạn dầu, một khi Hoàng thượng bệnh nặng băng hà, tất nhiên sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu. Mà ngoại trừ vài Hoàng tử ra, bởi vì hai năm gần đây phương bắc đại hạn, phía nam cũng tương đối hỗn loạn, hoàng tộc nắm giang sơn Đại Tề trong tay cũng không còn chặt chẽ như trước, cho nên một số người khác cũng không phải không có dã tâm.
Giang Long nhớ tới Triệu Nghi của Bình Giang vương phủ.
- Người được phái âm thầm nhìn chằm chằm người của Cảnh phủ khẳng định không có hảo ý, Hắc Y Vệ vì an toàn của lão thân và Nhã nhi suy nghĩ quyết định lặng lẽ đưa chúng ta ra kinh.
Cảnh lão phu nhân uống ngụm trà nói tiếp:
- Bởi vì là lặng lẽ rời khỏi, cho nên bên ngoài không thể gây ra động tĩnh quá lớn.
Diêu Trần thị, Trương Khương thị, nhũ mẫu của cháu, bọn họ phải từ từ mới dần đưa ra được.
Sau đó Hắc Y Vệ mới có thể đem Ngọc Sai Bảo Bình, cùng với mấy cái nha đầu bên người Nhã nhi hay dùng đưa lại đây.
Điểm tâm qua đi, Giang Long đi làm công vụ.
Đại Lệ Ti định giới thiệu tôi tớ nơi này cho Cảnh lão phu nhân, bị Cảnh lão phu nhân ngăn cản:
- Cảnh phủ còn có rất nhiều người chưa đi ra được, tin tức lão thân và Nhã nhi đi tới huyện Linh Thông không thể truyền đi, ngươi chỉ cần nói cho những tôi tớ này chúng ta là thân thích Giang Long là tốt rồi. Về sau sự tình hậu viện, cũng tạm thời vẫn do ngươi tới quản lý.
- Vâng.
Đại Lệ Ti lên tiếng trả lời, khi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhã một cái, thấy Lâm Nhã sắc mặt dịu dàng, nét mặt toả sáng, nơi khóe mắt hàm chứa quyến rũ và xuân tình thiếu phụ mới có, khiến Đại Lệ Ti cảm thấy ghen tức không thôi.
Toàn bộ buổi sáng hôm nay, Đại Lệ Ti đều kể sự tích của Giang Long cho Cảnh lão phu nhân và Lâm Nhã nghe.
Cảnh lão phu nhân đối với biểu hiện của tôn tử mình, liên tục phát ra kinh ngạc cảm thán. Nếu không phải vụng trộm cấu đùi một chút, có cảm thấy đau, bà còn tưởng đang nằm mơ. Lâm Nhã đồng dạng ngạc nhiên thán phục, tiếp theo đối với Giang Long càng thêm sùng bái.
Có phu như thế, phụ còn cầu gì hơn?
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cảnh lão phu nhân, Lâm Nhã, còn có Đại Lệ Ti thay đổi trang phục bình thường, dưới mười mấy nha dịch tán ra bảo hộ bốn phía, đi dạo thị trấn Linh Thông mấy vòng. Nghe Đại Lệ Ti nói huyện Linh Thông trước kia cũ nát như thế nào như thế nào, hiện tại toàn bộ là vì Giang Long cải biến, mới thay đổi mới tinh, hai người nếu không phải một đường sang đây thấy rất nhiều tường thành tan hoang, căn bản cũng sẽ không tin tưởng.
Nửa tháng sau, lão Hoàng thượng rốt cục biết được tin tức Cảnh lão phu nhân và Lâm Nhã đã lặng lẽ rời khỏi.
Dù sao Kim y vệ hoàng gia cũng không phải ăn không ngồi rồi.
Lão Hoàng thượng thần sắc tối tăm tới có thể đổ mưa, không phải là bởi vì không coi chừng hai người Cảnh lão phu nhân và Lâm Nhã, hai người này chỉ là nữ nhân, ở trong mắt lão Hoàng thượng không có phân lượng gì. Căn bản không thể uy hiếp nam tử Cảnh phủ, lão là lo lắng hai người rời khỏi đại biểu cho Cảnh gia ẩn núp mấy trăm năm, có phải sắp hành động rồi hay không?
Hiện giờ phương bắc Đại Tề hỗn loạn, phía nam cũng là không yên ổn, có thám tử nói, đại thảo nguyên dường như cũng có ý tập kết binh lực, nếu Cảnh gia lại chặn ngang một gạch, lão Hoàng thượng thật sự không dám nghĩ đến hậu quả cuối cùng của Đại Tề. Thái tử cũng được biết việc này, rất là phẫn nộ, nhấc bàn, lập tức hạ lệnh sẽ đem toàn bộ người còn lại của Cảnh phủ chém, răn đe.
Bị lão Hoàng thượng ngăn cản:
- Cảnh gia sớm đã có dị tâm, hơn nữa còn giữ thế lực rất lớn, ngay cả trẫm đều sợ hãi một phần, sợ ngày nào đó Cảnh gia sẽ nhảy ra mưu phản, đây là nguyên nhân trẫm không cho ngươi trọng dụng Giang Long. Cảnh gia vốn vẫn nhìn trộm giang sơn Đại Tề, không thể lại cho chúng cơ hội thu mua dân tâm.
Cho tới hiện tại, chủ nhân đã chạy, giết vài tên nô bộc có ích lợi gì?
Chẳng qua là xả chút tức giận thôi, nhưng sẽ cho Cảnh gia một lý do khởi binh. Hơn nữa người hiểu chuyện biết là người Cảnh gia chạy, ngươi mới hạ lệnh xét nhà diệt tộc Cảnh gia; nhưng người không biết, nhất định nghĩ đến ngươi đã sớm muốn tiêu diệt Cảnh phủ, cho nên người ta thông minh chạy trước.
- Vậy cứ như thế thôi đi?
Thái tử rất không cam lòng, nguyên bản y đối với Giang Long còn có kỳ vọng, lại không nghĩ cũng là gian thần tặc tử!
- Giang Long sớm rời đi kinh thành rồi, hai phụ nhân kia có thể có mấy phần phân lượng? Hiện tại thật sự không thích hợp lại kích thích Cảnh phủ.
Vào lúc ban đêm, Hắc Y Vệ mang đến tin tức.
Nói là Lâm gia bên kia đã an bài tốt, sản nghiệp bán trao tay, mọi người tạm thời ẩn náu, đệ đệ của Lâm Nhã đã được bảo hộ kịp thời vô cùng an toàn. Định Châu cũng bạo phát nạn binh hoả, tuy nhiên không nghiêm trọng bằng Chí Châu, tuy nhiên từng nhóm sơn phỉ chiếm núi làm vua cũng là thông thường.
Thế lực Hắc Y Vệ ở Định Châu và người của Lâm gia đã đặt ở trên một đỉnh núi.
Hiện giờ chỉ cần sơn tặc không gây họa quá nặng, không đi tấn công nha môn địa phương thị trấn, triều đình chắc sẽ không đi để ý.
Chiếm núi làm vua là làm tặc.
Việc này và xé kỳ tạo phản muốn đoạt giang sơn Đại Tề là hai chuyện khác nhau.
Người sau vừa xuất hiện, triều đình liền sẽ lập tức sai quân đội đi bao vây tiễu trừ.
Tối nay Giang Long tất nhiên lại giày vò Lâm Nhã một trận, làm cho Lâm Nhã ngày hôm sau khi giơ tay nhấc chân đều có một lượng phong tình mê người.
Mãi đến bảy ngày sau Giang Long mới ở cùng Đại Lệ Ti một đêm.
Kinh thành phương bắc cũng rất lạnh, tuy nhiên xa không bằng huyện Linh Thông, theo thời tiết từng ngày từng ngày chuyển lạnh, Cảnh lão phu nhân và Lâm Nhã đều ở nhà sưởi ấm không hề đi ra ngoài.
- Tướng công thật sự là lợi hại, hiểu biết nhiều, hiểu được loại đá màu đen này cũng có thể đốt sưởi ấm.
Lâm Nhã khen.
Cảnh lão phu nhân gật đầu:
- Loại đá này ở Bắc Cương còn rất nhiều, trước kia mọi người chưa biết, nên đã chết lạnh bao nhiêu dân chúng.
- Chính là phát hiện tác dụng của loại đá này, tướng công đã cứu vô số tính mạng dân chúng.
Năm thứ hai vừa đầu xuân, Hách Xích liền phái người đưa thư tới.
Giang Long xem xong thư, mày gắt gao mặt nhăn cùng một chỗ.
Bên trên viết rõ, hai năm gần đây trên thảo nguyên thường xuyên điều động quân đội, cũng có lúc đánh nhau, đều vì muốn liên binh xâm chiếm Đại Tề. Tuy nhiên cho tới nay đều chưa thống nhất được, bởi vì trên thảo nguyên không có đại hạn, trâu ngựa dê có cỏ xanh non để ăn, người dị tộc không phải quá khó khăn.
Mà những bộ lạc đơn lẻ mặc dù tù trưởng có dã tâm cũng không dám một mình xuất binh.
Đến mùa đông năm vừa rồi, rốt cục có ba bộ lạc khá lớn quyết định liên binh một chỗ, xâm chiếm Đại Tề. Cũng nghĩ chỉ cần đi đầu đánh hạ vài thành trì có ưu đãi, bộ lạc của họ tự nhiên đỏ mắt cũng mang binh tiến đến, muốn chia một chén canh.
Ba bộ lạc, năm vạn nhân mã!
Nhân số này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít.
Dĩ vãng, bộ lạc dị tộc liên binh, đều là từ hai trăm ngàn quân mã trở lên.
Giang Long tìm đến Trình Trạch, Hà Bất Tại, còn có Tiêu Phàm cộng đồng thảo luận đối sách,
- Thiếu gia có ý tứ là?
Trình Trạch nghe vậy xong chỉ thoáng nhíu mày, liền nhẹ nhàng mở đầu.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói.
Còn Hà Bất Tại thì ánh mắt sáng lên, từ lần trước đi huyện Hạ Vũ, y lại thời gian thật dài không mang binh đánh giặc nên rảnh tay tâm ngứa.
Ba người không có một ai sợ hãi.
- Chặn ở bên ngoài!
Giang Long hiện giờ đã từ miệng Hắc Y Vệ đã biết một sự tình, hiểu được thế lực âm thầm của Cảnh phủ cực kỳ khổng lồ, kế thừa từ xa xưa. Hơn nữa muốn thừa dịp Đại Tề nội loạn, xé kỳ tạo phản, nhưng vẫn nói năng rất khí phách:
- Cùng Triệu gia tranh đoạt giang sơn, là việc của chính nhà mình, không thể để người ngoài tới cửa bắt nạt!
- Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, dị tộc còn lại là sài lang!
Trình Trạch vỗ tay khen ngợi.
- Vậy chính là có thể đánh rồi?
Hà Bất Tại cười ha hả.
Tiêu Phàm nhíu mày:
- Đối phương khoảng chừng năm vạn đại quân, mà huyện Linh Thông thì chỉ có không đến mười ngàn người, thủ thành thì có nắm chắc mười phần, nhưng nếu dị tộc không phải xuống tay từ chỗ chúng ta nơi này thì sao?
- Ngươi chỉ cần để ý xử lý sự vụ bên trong thành tốt, sự tình trên chiến trường giao cho ta là được.
Hà Bất Tại lôi kéo.
Trình Trạch vuốt râu, nhắc nhở:
- Người Triệu gia đã ý thức được cái gì, nhất định sẽ phái mật thám tiến vào huyện Linh Thông, cho nên bên trong thành cũng cần cẩn thận chú ý mới được.
- Ta biết rồi.
Tiêu Phàm lên tiếng trả lời.
- Tới công việc ở chiến trường, giao cho Bất Tại đương nhiên là được.
Trình Trạch lại nói:
- Nhưng lập tức chỉ có thể đánh phục kích, cũng khó tránh khỏi sẽ có thương vong khá nghiêm trọng. Lần trước quân đội dị tộc chịu thiệt ở huyện Hạ Vũ, bọn họ không có khả năng lựa chọn xuống tay ở nơi nào, mà chỗ này phần lớn là đồi núi bình nguyên.
- Vậy ý của ngươi là là?
Hà Bất Tại nghi vấn.
Trình Trạch đột nhiên nhìn về phía Giang Long:
- Hắc Y Vệ bên kia không phải đã làm ra chút thành tích sao?
Súng?
Giang Long nháy mắt hiểu được, tuy nhiên không xác định nói:
- Không biết Hắc Y Vệ bên kia có thể phái người trợ giúp hay không.
- Ngươi là đích tử đích tôn của Cảnh gia, bọn họ dựa vào cái gì không phối hợp ngươi?
Ánh mắt Trình Trạch lóe lên, làm như có thâm ý khác.
Dĩ vãng Hắc Y Vệ cũng có thời điểm không phối hợp với mình nha?
Giang Long thầm nghĩ, tuy rằng Trình Trạch cũng biết, nhưng khi này cũng không nói ra làm gì.
Buổi tối ngày hôm sau tìm đến Hắc Y Vệ, Giang Long nói rõ, bảo Hắc Y Vệ phái tới nhiều nhân sự trợ giúp, nhất định phải chặn người dị tộc lại ở ngoài cửa Đại Tề.
Hắc Y Vệ rõ ràng do dự, tuy nhiên cũng không trực tiếp mở miệng cự tuyệt:
- Việc này tiểu nhân không thể làm chủ, cần báo cáo lên mới được.
- Tốc độ phải nhanh!
- Vâng!
Cùng ngày có mấy lượt bồ câu đưa tin bay vào Bình La Sơn.
Lần trước mã phỉ thần bí bao vây tiễu trừ những doanh trại khác trong núi, tuy nhiên từ sau khi phương bắc đại hạn, lưu dân dần dần tụ tập cùng một chỗ, chiếm núi làm vua, cho nên khi này ở trong Bình La Sơn, số lượng tặc phỉ đã vượt rất xa so với dĩ vãng.
Mã phỉ thần bí nửa ngày sau có hành động, phái ra hết chi đội ngũ này đến chi đội ngũ khác rời khỏi.
Chỉ một ngày rưỡi thời gian, liền đi tới đóng trại trên một đỉnh núi tương đối cao ngoài huyện Linh Thông
- Phái tới ba nghìn người, mỗi người một súng kíp?
Giang Long nghe vậy mừng rỡ trong lòng, trải qua khoảng thời gian này nghiên cứu, chất lượng súng kíp đã tăng lên rất nhiều, lấy ba nghìn đấu với năm vạn, mặc dù là ở trên thảo nguyên bằng phẳng cũng hoàn toàn có thể.
-----------oOo----------
/235
|