Hôm qua Phan Văn Trường đã uống không ít rượu, hôm nay đã dậy muộn hơn chút.
Ông ta vốn là giáo thụ huyện học, tới huyện nha vốn là hỗ trợ, muộn một chút cũng không sao cả.
Dù sao cũng là quan lại, ngày thường cũng không có thời gian làm việc cố định, đều theo tinh thần tự giác.
Chỉ là công việc gần đây đại bộ phận mọi người đều rất bận rộn, trên đầu còn có nhiều việc chưa xong, cho nên rất ít người đến muộn về sớm.
Tới huyện nha, Phan Văn Trường liền đi tới phòng của mình ở phía sau làm việc, nhưng lại bị ngăn lại.
Nha dịch Quách Thiết nói Giang Long ở tiền đường truyền gọi.
Sau khi Phan Văn Trường nghe xong không nghĩ ngợi nhiều, cũng không ngờ vừa mới bước vào cánh cửa đã thấy đám người của Vệ Dũng đang bị thi hình.
Lúc này bên hông quần của đám người Vệ Dũng đã bị đánh rách, vết máu loang lổ.
Mà điều khiến người ta sợ hãi nhất là sáu người đều thất khiếu chảy máu, thở ra nhiều, hít vào ít.
Trong lòng Phan Văn Trường có quỷ, nhìn sáu người dưới hiện trường, sợ tới mức hai chân run rẩy, mặt vàng như màu đất.
Giang Long nghe thấy âm thanh liếc sang nhìn Phan Văn Trường, sau đó lại liếc về phía đám người Vệ Dũng, nhìn sáu người phía dưới đã bị thương nặng khó qua khỏi, liền cho nha dịch thi hình dừng tay.
Trực tiếp đánh chết người ở đại sảnh, thanh danh ko tốt.
Còn lại chút sức lực, tùy tùng đưa về nhà, cũng đã chẳng còn chữa trj được nữa rồi.
- Phan Văn Trường, ngươi biết tội chưa?
Tiếng Giang Long truyền tới, Phan Văn Trường sợ tới mức hai chân run cầm cập, hai đầu gối khuỵu xuống. Ông ta vốn rất nhút nhát, lúc này lại thấy đám người Vệ Dũng bị đánh thành ra như vậy, rõ ràng là không thể sống nổi rồi, sao còn dám nói dối nửa lời chứ?
- Hạ quan biết tội.
- Đã biết tội rồi thì khai nhận, ký tên đi.
- Vâng.
Phan Văn Trường chủ động đem chuyện đám người Bành Hỉ tìm tới cửa, lần lượt nói ra, sau đó điểm chỉ lên lời khai.
- Người đâu, cởi bỏ quan bào của Phan Văn Trường!
Giang Long lạnh lùng nói:
- Vốn thấy ngươi gần đây có biểu hiện rất tốt, bổn quan muốn phát triển thị trấn này tốt hơn, huyện học không thể tiếp tục hoang phế nữa, muốn mở rộng huyện học mới, chiêu sinh học sinh.
Để huyện học lại thành một khối, giao cho ngươi tới xử lý.
Tới lúc đó sẽ phối hợp cho ngươi mấy trợ thủ nữa … không ngờ bổn quan đã nhìn nhầm rồi.
Ngươi là người thành thạo thi thư, có học thức, học lý luận thánh nhân cả đời, sao có thể vì một chút tiền bạc mà mua bán luật pháp triều đình, thiên đạo công lý bỏ ở sau ót?
- Thảo dân hổ thẹn!
Bị lột bỏ quan bào, chỉ còn lại nội y Phan Văn Trường vô cùng chật vật, lại bị Giang Long khiển trách, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đồng thời cũng hối hận, Giang Long đã có ý trùng tu huyện học, mở rộng chiêu sinh học sinh.
Với bút tích của Giang Long, huyện học khi đó tất sẽ được xây dựng cao lớn đường hoàng, hân hoan vô cùng. Đây là cơ hội tốt, không ngờ lại lỡ mất dịp tốt, tuột khỏi tầm tay.
- Ngươi đã có tuổi rồi, hơn nữa hồi trước giúp huyện nha không ít. Lần này bổn quan chỉ báo lấy vị giáo thụ của ngươi, không đánh ngươi, ngươi hãy lui xuống đi.
Mặc dù Phan Văn Trường có lòng tham, nhưng rốt cuộc lại bị phân tán, hơn nữa ngoài việc sai chép trộm tài liệu cửa hàng, cũng không làm thêm chuyện xấu nào khác nữa, cho nên Giang Long không ra tay độc ác.
Phan Văn Trường khấu đầu với Giang Long.
Từ từ đứng dậy, thân hình gầy còm còng xuống, giống như thoáng chốc đã già đi tới mười tuổi.
Bước từng bước ra khỏi đại sảnh.
Sau khi ra khỏi huyện nha, người trên phố chỉ chỉ trỏ trỏ ông ta, Phan Văn Trường xấu hổ không chịu nổi, lấy tay áo che mặt đi về nhà.
Về đến nhà lão thê sửng sốt, hỏi rõ sự tình đã xảy ra, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh.
Phan Văn Trường sợ quá liền giúp vợ ấn vào huyệt nhân trung.
Một lúc lâu sau, lão thê từ từ tỉnh dậy, sau đó nước mắt rơi đầm đìa.
Khóc ròng không dứt.
Mặc dù không trách cứ gì Phan Văn Trường, nhưng sau khi nghe Phan Văn Trường nói xong mới thực sự ý thực sự bất ổn.
Trước tiên là bị tước quan vị khiến cho đả kích sâu sắc, Phan Văn Trường nhất thời không phản ứng kịp.
Lúc này người vợ mới mở miệng, ông ta luống cuống.
Không có việc làm, sau này không còn bổng lộc nữa, người trong nhà ăn bằng gì? Uống bằng gì?
Còn nữa, căn nhà này cũng sẽ bị tịch thu, sau này ở đâu?
Nếu thuê nhà cũng phải mất một khoản tiền.
Trước đây Giang Long chưa tới, Phan Văn Trường ở trong huyện học cũ nát, chưa bao giờ phải lo lắng gì.
Đang lúc Phan Văn Trường hoang mang lo sợ, một giọng nói non nớt bỗng vang lên.
- Cha nuôi, cha nuôi sẽ không bỏ mặc con chứ!
Phan Ân Huệ chỉ tay vào bộ váy mới thay sợ sệt nói.
Đúng rồi!
Còn có Bành đại nhân!
Mắt Phan Văn Trường chợt sáng lên, nhìn thấy tia hi vọng rồi.
Lần này ông ta có kết cục này, Bành Hỉ cũng khó tránh khỏi trách cứ, cho nên Phan Văn Trường liền đứng lên đi tìm Bành Hỉ.
Đây là huyện Linh Thông, không phải quận thành.
Không ai nịnh bợ Bành Hỉ tiết lộ tin tức cho y.
Đợi ở dịch trạm, Bành Hỉ chỉ chờ đám người Vệ Dũng mang tin tốt tới cho mình.
Nhưng chờ đã nửa ngày rồi mà không thấy ai trở về.
Bành Hỉ cảm thấy sốt ruột.
Nhưng nghĩ tới việc chiếm cửa hàng, còn phải tới huyện nha sang tên, phải tốn không ít thời gian, cho nên y cố gắng tự nhẫn nại.
Một lát sau.
Cuối cùng cũng đã tới lúc.
Nhưng chờ được lại là tin sáu tên thủ hạ bị đánh hấp hối.
- Bành đại nhân, đây là bức thư Cảnh đại nhân cho người đưa tới, mời Ngài xem qua.
Hà Đạo dẫn theo nhiều thủ hạ đưa đám người Vệ Dũng vào, sau đó gửi phong thư và dẫn người đi ra.
Lúc này Bành Hỉ sao lại không hiểu chuyện gì, sự tình đã bại lộ rồi!
Hơn nữa Cảnh Giang Long còn không hề nể nang gì, ra tay độc ác!
Nếu không cũng không thể đánh đám người Vệ Dũng ra nông nỗi này.
- Đại nhân, cứu mạng.
Hồ Bảo thần trí mơ hồ, kêu cứu theo bản năng.
Bành Hỉ lại chỉ lãnh đạm liếc nhìn gã, sau đó mở bức thư ra đọc thầm.
Chưa đọc hết mấy hàng chữ, Bành Hỉ đã tái mét mặt tức giận, nắm chặt tay lại.
Nội dung trong thư không nói Bành Hỉ đã phạm pháp, mà đổ hết trách nhiệm lên đầu đám người Vệ Dũng. Nói sáu người ỷ vào danh tiếng của Bành Hỉ, ỷ thế hiếp người giả danh lừa bịp. Trong lòng Giang Long rất hiểu, biết chỉ dựa vào việc này căn bản không thể lật được Bành Hỉ.
Nhưng cũng không thể buông tha cho Bành Hỉ.
Vì thế trong ngôn từ, cảnh cáo Bành Hỉ sau này không nên nhìn người không chính xác.
Hơn nữa còn đề cập tới việc xử lý nặng đám người Vệ Dũng, là muốn giết một người để làm gương cho nhiều kẻ khác.
Tránh sau này còn có người dám có chủ ý xấu với huyện Linh Thông.
Không có nói rõ ràng, nhưng lại chế nhạo Bành Hỉ một phen.
Khá lắm, giết một người để làm gương cho nhiều kẻ khác!
Bành Hỉ giận dữ, xé nát bức thư, đây rõ ràng là đập vào mặt y rồi.
Đáng ghét, đáng ghét!
Toàn thân Bành Hỉ giận run lên.
- Cứu mạng.
- Bành đại nhân.
- Đừng đánh nữa.
sáu tên nha dịch vẫn chưa tắt thở, nhưng cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, thều thào theo bản năng.
Nhưng nghe thấy giọng nói của Bành Hỉ lại mặc kệ không hỏi gì sáu người.
Lạnh lùng nhìn sáu người đó, trong lòng Bành Hỉ căm hận chửi mắng, một đám vô dụng!
Việc không thành còn hại bổn quan mất mặt, còn dùng các ngươi làm gì nữa?
Ngồi im hồi lâu, Bành Hỉ mới nén được cơn giận, trong đầu bắt đầu suy nghĩ.
Giang Long đã thẩm vấn xong vụ án, chắc chắn là sẽ báo cáo rõ lên trên, đám người Vệ Dũng là nha dịch huyện thành, không thể đánh không minh bạch được.
Sở dĩ đưa đám người Vệ Dũng tới dịch trạm mà không phải là nhốt vào đại lao là vì dù đám người Vệ Dũng có muốn bá chiếm sản nghiệp của người ta, hơn nữa cũng đã hành động rồi, lại không đạt được mục đích.
Không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng.
Nếu mấy người đó nhận tội, vậy thì nhiều lắm là mất việc và thêm mấy tháng lao phạm thôi.
Đây cũng là nguyên nhân ở đại sảnh khi đó sau khi Hồ Bảo đã ý thức được có chuyện không hay rồi, muốn nhận tội.
Có thể kéo dài thời gian, lại không có hậu quả nghiêm trọng.
Lại không nghĩ mấy người còn lại ồn ào kêu gào, hơn nữa nha dịch chấp hành ra tay quá nhanh, dùng rẻ rách nhét vào miệng đám người Hồ Bảo.
Hồ Bảo còn chưa kịp nhận tội.
Nghĩ tới Giang Long sẽ gửi tới, Bành Hỉ hít sâu một hơi, Bàng Thành An xem sổ xong sẽ nghĩ thế nào?
Nếu không thể nghĩ ra được lý do thích hợp để thoái thác, tới khi đó y e là sẽ gặp xui xẻo.
Bàng Thành An không phải không có tai mắt, không thể chỉ tin vào đám người Vệ Dũng là giả danh lừa bịp. Nếu nhận định y cũng có tham gia, thì thảm thật rồi.
Dù sao cũng phải, Bàng Thành An bình thường cứng nhắc, nhưng lại vẫn được xem là một thanh quan.
Nếu phát hiện thấy thủ hạ tâm phúc phản y tham ô tiền tài, tung hoành ngang ngược, vậy thì kết cục của Bành Hỉ cũng chẳng khác gì đám người Vệ Dũng.
Phan Văn Trường vội vã tới dịch trạm.
Dọc đường tâm tư xáo trộn.
Đều tự trách mình, trong lúc nhất thời sinh lòng tham, vốn muốn sớm nạp thiếp sinh con trai kế thừa hương khói, lại sa vào kết cục này.
Bành Hỉ đang đau đầu, nhưng thấy Phan Văn Trường tới, ánh mắt bỗng sáng bừng lên.
- Kính xin Bành đại nhân cứu thảo dâ!
- Đâu có đâu có.
Bành Hỉ cười tít mắt, nghe Phan Văn Trường nói xong chỗ khó xử, hào phóng nói:
- Nếu ở đây không được nữa, chi bằng cùng bổn quan tới thành Vọng Sa thôi.
- Đa tạ Bành đại nhân!
Sau khi Giang Long thẩm vấn xong án, ở đại sảnh chờ một chút, đề phòng Bành Hỉ tới gây sự chất vấn.
Một lát sau, Hà Đạo trở về phục mệnh.
Nghe Hà Đạo nói, Bành Hỉ chỉ là tức xanh mặt mà không phát tác, Giang Long liền đoán Bành Hỉ không muốn làm rõ sự việc rồi.
Rời khỏi huyện nha đi làm việc.
Thành Vọng Sa vẫn là quận thành của quận Vọng Sa, tường thành cao lớn hùng vĩ.
Cách hai mươi dặm phía đông nam ngoài thành, tọa lạc mấy tòa biệt viện hào hoa, là kiến trúc của rất nhiều quan viên thành Vọng Sa.
Sở dĩ ở đây xây dựng nhiều biệt viện là vì trên ngọn núi thấp ở đây không những trồng cây ăn quả, mà còn có nhiều con suối.
Nước suối trong suốt, chảy róc rách, ấm áp lạ thường, ngâm mình trong nước suối sẽ sảng khoái vô cùng.
Nhưng hôm nay một người bịt mặt lại nhân lúc trời tối đột kích.
Số lượng người bịt mặt không dưới ngàn người, cầm đuốc giơ lên múa đại đao xông tới, những biệt viện hào hoa này bị phóng hỏa thiêu cháy.
Ngọn lửa lan tràn, trong đêm tối ánh lửa sáng bừng lên tận trời cao.
Đúng lúc các tử đệ quan viên đang hưởng thụ trong biệt viện xa hoa, bị giết chết hết.
Nha hoàn, nô bộc thì không vấn đề gì.
Chỉ có phản kháng mạnh mới bị người bịt mặt dùng đao chặt.
Chờ tới khi quan binh chạy tới, người bịt mặt đã rút lui toàn bộ rồi. Biệt viện hào hoa chỉ còn lại đống tường tàn ngói vụn.
Bàng Thành An nhận được tin dữ!
Đám người xấu này thật quá điên cuồng ngang ngược rồi, lại dám ra tay biệt viện trong nhà quan viên cách không xa thành Vọng Sa.
Đây là đang khiêu khích triều đình!
Lập tức sai người cho gọi Đô úy Khương Kỳ tới bàn bạc chuyện tiêu diệt người bịt mặt.
Nhưng họ còn chưa kịp bàn bạc xong đối sách, trong quận thành Vọng Sa rất nhiều quan viên phú hộ lại liên tiếp bị tập kích ngay sau đó.
Có ba phú thương địa phương bị giết cả nhà.
Sáu tiểu quan lại bị người bịt mặt chặt đầu.
Nhận được báo cáo, Bàng Thành An vừa giận vừa vội.
Giận là người bịt mặt to gan lớn mất, phản lại triều đình!
Vội là trong khu trực thuộc của mình lại xảy ra sự kiện lớn này, sau khi bẩm báo lên trên, bên trên nhất định sẽ trách ông ta.
Vì đối với con đường thăng chức của ông ta cũng có nhiều bất lợi!
Ông ta vốn là giáo thụ huyện học, tới huyện nha vốn là hỗ trợ, muộn một chút cũng không sao cả.
Dù sao cũng là quan lại, ngày thường cũng không có thời gian làm việc cố định, đều theo tinh thần tự giác.
Chỉ là công việc gần đây đại bộ phận mọi người đều rất bận rộn, trên đầu còn có nhiều việc chưa xong, cho nên rất ít người đến muộn về sớm.
Tới huyện nha, Phan Văn Trường liền đi tới phòng của mình ở phía sau làm việc, nhưng lại bị ngăn lại.
Nha dịch Quách Thiết nói Giang Long ở tiền đường truyền gọi.
Sau khi Phan Văn Trường nghe xong không nghĩ ngợi nhiều, cũng không ngờ vừa mới bước vào cánh cửa đã thấy đám người của Vệ Dũng đang bị thi hình.
Lúc này bên hông quần của đám người Vệ Dũng đã bị đánh rách, vết máu loang lổ.
Mà điều khiến người ta sợ hãi nhất là sáu người đều thất khiếu chảy máu, thở ra nhiều, hít vào ít.
Trong lòng Phan Văn Trường có quỷ, nhìn sáu người dưới hiện trường, sợ tới mức hai chân run rẩy, mặt vàng như màu đất.
Giang Long nghe thấy âm thanh liếc sang nhìn Phan Văn Trường, sau đó lại liếc về phía đám người Vệ Dũng, nhìn sáu người phía dưới đã bị thương nặng khó qua khỏi, liền cho nha dịch thi hình dừng tay.
Trực tiếp đánh chết người ở đại sảnh, thanh danh ko tốt.
Còn lại chút sức lực, tùy tùng đưa về nhà, cũng đã chẳng còn chữa trj được nữa rồi.
- Phan Văn Trường, ngươi biết tội chưa?
Tiếng Giang Long truyền tới, Phan Văn Trường sợ tới mức hai chân run cầm cập, hai đầu gối khuỵu xuống. Ông ta vốn rất nhút nhát, lúc này lại thấy đám người Vệ Dũng bị đánh thành ra như vậy, rõ ràng là không thể sống nổi rồi, sao còn dám nói dối nửa lời chứ?
- Hạ quan biết tội.
- Đã biết tội rồi thì khai nhận, ký tên đi.
- Vâng.
Phan Văn Trường chủ động đem chuyện đám người Bành Hỉ tìm tới cửa, lần lượt nói ra, sau đó điểm chỉ lên lời khai.
- Người đâu, cởi bỏ quan bào của Phan Văn Trường!
Giang Long lạnh lùng nói:
- Vốn thấy ngươi gần đây có biểu hiện rất tốt, bổn quan muốn phát triển thị trấn này tốt hơn, huyện học không thể tiếp tục hoang phế nữa, muốn mở rộng huyện học mới, chiêu sinh học sinh.
Để huyện học lại thành một khối, giao cho ngươi tới xử lý.
Tới lúc đó sẽ phối hợp cho ngươi mấy trợ thủ nữa … không ngờ bổn quan đã nhìn nhầm rồi.
Ngươi là người thành thạo thi thư, có học thức, học lý luận thánh nhân cả đời, sao có thể vì một chút tiền bạc mà mua bán luật pháp triều đình, thiên đạo công lý bỏ ở sau ót?
- Thảo dân hổ thẹn!
Bị lột bỏ quan bào, chỉ còn lại nội y Phan Văn Trường vô cùng chật vật, lại bị Giang Long khiển trách, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đồng thời cũng hối hận, Giang Long đã có ý trùng tu huyện học, mở rộng chiêu sinh học sinh.
Với bút tích của Giang Long, huyện học khi đó tất sẽ được xây dựng cao lớn đường hoàng, hân hoan vô cùng. Đây là cơ hội tốt, không ngờ lại lỡ mất dịp tốt, tuột khỏi tầm tay.
- Ngươi đã có tuổi rồi, hơn nữa hồi trước giúp huyện nha không ít. Lần này bổn quan chỉ báo lấy vị giáo thụ của ngươi, không đánh ngươi, ngươi hãy lui xuống đi.
Mặc dù Phan Văn Trường có lòng tham, nhưng rốt cuộc lại bị phân tán, hơn nữa ngoài việc sai chép trộm tài liệu cửa hàng, cũng không làm thêm chuyện xấu nào khác nữa, cho nên Giang Long không ra tay độc ác.
Phan Văn Trường khấu đầu với Giang Long.
Từ từ đứng dậy, thân hình gầy còm còng xuống, giống như thoáng chốc đã già đi tới mười tuổi.
Bước từng bước ra khỏi đại sảnh.
Sau khi ra khỏi huyện nha, người trên phố chỉ chỉ trỏ trỏ ông ta, Phan Văn Trường xấu hổ không chịu nổi, lấy tay áo che mặt đi về nhà.
Về đến nhà lão thê sửng sốt, hỏi rõ sự tình đã xảy ra, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh.
Phan Văn Trường sợ quá liền giúp vợ ấn vào huyệt nhân trung.
Một lúc lâu sau, lão thê từ từ tỉnh dậy, sau đó nước mắt rơi đầm đìa.
Khóc ròng không dứt.
Mặc dù không trách cứ gì Phan Văn Trường, nhưng sau khi nghe Phan Văn Trường nói xong mới thực sự ý thực sự bất ổn.
Trước tiên là bị tước quan vị khiến cho đả kích sâu sắc, Phan Văn Trường nhất thời không phản ứng kịp.
Lúc này người vợ mới mở miệng, ông ta luống cuống.
Không có việc làm, sau này không còn bổng lộc nữa, người trong nhà ăn bằng gì? Uống bằng gì?
Còn nữa, căn nhà này cũng sẽ bị tịch thu, sau này ở đâu?
Nếu thuê nhà cũng phải mất một khoản tiền.
Trước đây Giang Long chưa tới, Phan Văn Trường ở trong huyện học cũ nát, chưa bao giờ phải lo lắng gì.
Đang lúc Phan Văn Trường hoang mang lo sợ, một giọng nói non nớt bỗng vang lên.
- Cha nuôi, cha nuôi sẽ không bỏ mặc con chứ!
Phan Ân Huệ chỉ tay vào bộ váy mới thay sợ sệt nói.
Đúng rồi!
Còn có Bành đại nhân!
Mắt Phan Văn Trường chợt sáng lên, nhìn thấy tia hi vọng rồi.
Lần này ông ta có kết cục này, Bành Hỉ cũng khó tránh khỏi trách cứ, cho nên Phan Văn Trường liền đứng lên đi tìm Bành Hỉ.
Đây là huyện Linh Thông, không phải quận thành.
Không ai nịnh bợ Bành Hỉ tiết lộ tin tức cho y.
Đợi ở dịch trạm, Bành Hỉ chỉ chờ đám người Vệ Dũng mang tin tốt tới cho mình.
Nhưng chờ đã nửa ngày rồi mà không thấy ai trở về.
Bành Hỉ cảm thấy sốt ruột.
Nhưng nghĩ tới việc chiếm cửa hàng, còn phải tới huyện nha sang tên, phải tốn không ít thời gian, cho nên y cố gắng tự nhẫn nại.
Một lát sau.
Cuối cùng cũng đã tới lúc.
Nhưng chờ được lại là tin sáu tên thủ hạ bị đánh hấp hối.
- Bành đại nhân, đây là bức thư Cảnh đại nhân cho người đưa tới, mời Ngài xem qua.
Hà Đạo dẫn theo nhiều thủ hạ đưa đám người Vệ Dũng vào, sau đó gửi phong thư và dẫn người đi ra.
Lúc này Bành Hỉ sao lại không hiểu chuyện gì, sự tình đã bại lộ rồi!
Hơn nữa Cảnh Giang Long còn không hề nể nang gì, ra tay độc ác!
Nếu không cũng không thể đánh đám người Vệ Dũng ra nông nỗi này.
- Đại nhân, cứu mạng.
Hồ Bảo thần trí mơ hồ, kêu cứu theo bản năng.
Bành Hỉ lại chỉ lãnh đạm liếc nhìn gã, sau đó mở bức thư ra đọc thầm.
Chưa đọc hết mấy hàng chữ, Bành Hỉ đã tái mét mặt tức giận, nắm chặt tay lại.
Nội dung trong thư không nói Bành Hỉ đã phạm pháp, mà đổ hết trách nhiệm lên đầu đám người Vệ Dũng. Nói sáu người ỷ vào danh tiếng của Bành Hỉ, ỷ thế hiếp người giả danh lừa bịp. Trong lòng Giang Long rất hiểu, biết chỉ dựa vào việc này căn bản không thể lật được Bành Hỉ.
Nhưng cũng không thể buông tha cho Bành Hỉ.
Vì thế trong ngôn từ, cảnh cáo Bành Hỉ sau này không nên nhìn người không chính xác.
Hơn nữa còn đề cập tới việc xử lý nặng đám người Vệ Dũng, là muốn giết một người để làm gương cho nhiều kẻ khác.
Tránh sau này còn có người dám có chủ ý xấu với huyện Linh Thông.
Không có nói rõ ràng, nhưng lại chế nhạo Bành Hỉ một phen.
Khá lắm, giết một người để làm gương cho nhiều kẻ khác!
Bành Hỉ giận dữ, xé nát bức thư, đây rõ ràng là đập vào mặt y rồi.
Đáng ghét, đáng ghét!
Toàn thân Bành Hỉ giận run lên.
- Cứu mạng.
- Bành đại nhân.
- Đừng đánh nữa.
sáu tên nha dịch vẫn chưa tắt thở, nhưng cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, thều thào theo bản năng.
Nhưng nghe thấy giọng nói của Bành Hỉ lại mặc kệ không hỏi gì sáu người.
Lạnh lùng nhìn sáu người đó, trong lòng Bành Hỉ căm hận chửi mắng, một đám vô dụng!
Việc không thành còn hại bổn quan mất mặt, còn dùng các ngươi làm gì nữa?
Ngồi im hồi lâu, Bành Hỉ mới nén được cơn giận, trong đầu bắt đầu suy nghĩ.
Giang Long đã thẩm vấn xong vụ án, chắc chắn là sẽ báo cáo rõ lên trên, đám người Vệ Dũng là nha dịch huyện thành, không thể đánh không minh bạch được.
Sở dĩ đưa đám người Vệ Dũng tới dịch trạm mà không phải là nhốt vào đại lao là vì dù đám người Vệ Dũng có muốn bá chiếm sản nghiệp của người ta, hơn nữa cũng đã hành động rồi, lại không đạt được mục đích.
Không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng.
Nếu mấy người đó nhận tội, vậy thì nhiều lắm là mất việc và thêm mấy tháng lao phạm thôi.
Đây cũng là nguyên nhân ở đại sảnh khi đó sau khi Hồ Bảo đã ý thức được có chuyện không hay rồi, muốn nhận tội.
Có thể kéo dài thời gian, lại không có hậu quả nghiêm trọng.
Lại không nghĩ mấy người còn lại ồn ào kêu gào, hơn nữa nha dịch chấp hành ra tay quá nhanh, dùng rẻ rách nhét vào miệng đám người Hồ Bảo.
Hồ Bảo còn chưa kịp nhận tội.
Nghĩ tới Giang Long sẽ gửi tới, Bành Hỉ hít sâu một hơi, Bàng Thành An xem sổ xong sẽ nghĩ thế nào?
Nếu không thể nghĩ ra được lý do thích hợp để thoái thác, tới khi đó y e là sẽ gặp xui xẻo.
Bàng Thành An không phải không có tai mắt, không thể chỉ tin vào đám người Vệ Dũng là giả danh lừa bịp. Nếu nhận định y cũng có tham gia, thì thảm thật rồi.
Dù sao cũng phải, Bàng Thành An bình thường cứng nhắc, nhưng lại vẫn được xem là một thanh quan.
Nếu phát hiện thấy thủ hạ tâm phúc phản y tham ô tiền tài, tung hoành ngang ngược, vậy thì kết cục của Bành Hỉ cũng chẳng khác gì đám người Vệ Dũng.
Phan Văn Trường vội vã tới dịch trạm.
Dọc đường tâm tư xáo trộn.
Đều tự trách mình, trong lúc nhất thời sinh lòng tham, vốn muốn sớm nạp thiếp sinh con trai kế thừa hương khói, lại sa vào kết cục này.
Bành Hỉ đang đau đầu, nhưng thấy Phan Văn Trường tới, ánh mắt bỗng sáng bừng lên.
- Kính xin Bành đại nhân cứu thảo dâ!
- Đâu có đâu có.
Bành Hỉ cười tít mắt, nghe Phan Văn Trường nói xong chỗ khó xử, hào phóng nói:
- Nếu ở đây không được nữa, chi bằng cùng bổn quan tới thành Vọng Sa thôi.
- Đa tạ Bành đại nhân!
Sau khi Giang Long thẩm vấn xong án, ở đại sảnh chờ một chút, đề phòng Bành Hỉ tới gây sự chất vấn.
Một lát sau, Hà Đạo trở về phục mệnh.
Nghe Hà Đạo nói, Bành Hỉ chỉ là tức xanh mặt mà không phát tác, Giang Long liền đoán Bành Hỉ không muốn làm rõ sự việc rồi.
Rời khỏi huyện nha đi làm việc.
Thành Vọng Sa vẫn là quận thành của quận Vọng Sa, tường thành cao lớn hùng vĩ.
Cách hai mươi dặm phía đông nam ngoài thành, tọa lạc mấy tòa biệt viện hào hoa, là kiến trúc của rất nhiều quan viên thành Vọng Sa.
Sở dĩ ở đây xây dựng nhiều biệt viện là vì trên ngọn núi thấp ở đây không những trồng cây ăn quả, mà còn có nhiều con suối.
Nước suối trong suốt, chảy róc rách, ấm áp lạ thường, ngâm mình trong nước suối sẽ sảng khoái vô cùng.
Nhưng hôm nay một người bịt mặt lại nhân lúc trời tối đột kích.
Số lượng người bịt mặt không dưới ngàn người, cầm đuốc giơ lên múa đại đao xông tới, những biệt viện hào hoa này bị phóng hỏa thiêu cháy.
Ngọn lửa lan tràn, trong đêm tối ánh lửa sáng bừng lên tận trời cao.
Đúng lúc các tử đệ quan viên đang hưởng thụ trong biệt viện xa hoa, bị giết chết hết.
Nha hoàn, nô bộc thì không vấn đề gì.
Chỉ có phản kháng mạnh mới bị người bịt mặt dùng đao chặt.
Chờ tới khi quan binh chạy tới, người bịt mặt đã rút lui toàn bộ rồi. Biệt viện hào hoa chỉ còn lại đống tường tàn ngói vụn.
Bàng Thành An nhận được tin dữ!
Đám người xấu này thật quá điên cuồng ngang ngược rồi, lại dám ra tay biệt viện trong nhà quan viên cách không xa thành Vọng Sa.
Đây là đang khiêu khích triều đình!
Lập tức sai người cho gọi Đô úy Khương Kỳ tới bàn bạc chuyện tiêu diệt người bịt mặt.
Nhưng họ còn chưa kịp bàn bạc xong đối sách, trong quận thành Vọng Sa rất nhiều quan viên phú hộ lại liên tiếp bị tập kích ngay sau đó.
Có ba phú thương địa phương bị giết cả nhà.
Sáu tiểu quan lại bị người bịt mặt chặt đầu.
Nhận được báo cáo, Bàng Thành An vừa giận vừa vội.
Giận là người bịt mặt to gan lớn mất, phản lại triều đình!
Vội là trong khu trực thuộc của mình lại xảy ra sự kiện lớn này, sau khi bẩm báo lên trên, bên trên nhất định sẽ trách ông ta.
Vì đối với con đường thăng chức của ông ta cũng có nhiều bất lợi!
/235
|