Sự tích của Giang Long ở huyện Linh Thông đã được lưu truyền rộng rãi trong huyện.
Chỉ cần ở trong huyện vài ngày, chỉ cần ngồi nghe tán gẫu của người đi đường, đều có thể biết được.
Chưởng quỹ bị điều tới đây quản lý việc kinh doanh đã mười mấy ngày rồi, cho nên sau khi nghe ông chủ hỏi liền kể.
Hứa Hoài Tài chăm chú lắng nghe.
Phân tích thông tin có lợi cho mình trong đó.
Chờ chưởng quỹ nói xong, Hứa Hoài Tài với vẻ mặt đã ôn hòa, thở ra nhẹ nhàng.
Từ lúc nói chuyện với chưởng quầy, y đã thấy rõ cách làm người của Giang Long.
Có bản lĩnh, có hùng tâm tráng trí, có sự quyết đoán!
Tầm nhìn rộng, con mắt tinh tường, hoài bão lớn!
Đương nhiên, những điều này chẳng liên quan gì nhiều tới Hứa Hoài Tài cả.
Y quan tâm chính là kỹ xảo và phương pháp thống trị thị trấn của Giang Long.
Có người phạm pháp, tất bắt!
Sau đó nha dịch đưa những người này đi thanh lý thị trấn, quét dọn vệ sinh đường phố.
Thủ hạ ai có khả năng xuất sắc, ai vất vả nhiều nhất, tất thưởng!
Đây gọi là thưởng phạt phân minh.
Quản lý nha huyện vô cùng nghiêm khắc, kiến thiết lại trong thành, thiết cập rất nhiều, giải phóng mặt bằng, một số nhà dỡ bỏ trong đó trước khi di dời đã rất lâu rồi không có người ở, trước tiên điều tra hồ sơ tài liệu, cũng là vì niên đại đã rất lâu rồi nên phải mất nhiều thời gian.
Nhưng Giang Long khiến thủ hạ rất cẩn thận tỉ mỉ, không qua loa đại khái.
Chính vì không qua lo đại khái, làm việc chăm chỉ, do đó sổ sách cũng rất được tin tưởng, có thể kiểm tra tài liệu không hề có thiếu sót nào.
Do đó nha dịch trong huyện không có cách nào ngầm trục lợi được.
Càng miễn bàn tới chuyện muốn bá chiếm nhà mới.
Nghiêm khắc từ trên cũng khiến cho các nha dịch không dám sinh lòng tham, thật thà làm việc vì người dân.
Cho tới bây giờ, phàm là người dân được giải phóng mặt bằng đều sống ở sân được phủ mái che mới.
Chưa có nhà nào sai phạm!
Nhưng cứ có thời gian, Giang Long còn đích thân tới tuần tra biên hạch phía dưới, tránh bị cấp dưới lừa gạt, đôi khi còn dốc sức làm việc vì dân chúng.
Từ những phương diện này có thể thấy Giang Long công chính vô tư, thương dân yêu dân.
Một khi đã như vậy, Hứa Hoài Tài cũng yên tâm, nếu đưa sự việc tới nha huyện, Giang Long chắc chắn không thể không hỏi được.
Giang Long ở Bắc Cương có mối quan hệ rất tốt, chưa chắc đã thua kém gì Bàng Thành An.
Chỉ là một tên Bành Hỉ, Hứa Hoài Tài nghĩ là Giang Long chẳng có lý do gì mà tức giận.
Hơn nữa Bành Hỉ còn ngầm cài sai dịch nha phủ vào, rõ ràng là lén lén lút lút, muốn thoát ra khỏi tai mắt của Giang Long.
Hứa Hoài Tài càng nghĩ càng thấy có lý, liền mỉm cười.
Chưởng quầy thấy thế, liền hỏi:
- Ông chủ, có lẽ Ngài đã nghĩ ra cách ứng phó rồi phải không?
- Liệu có gì khó nói không?
Hứa Hoài Tài vuốt râu, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.
Ai ngờ chưởng quầy nghe xong lại chần chừ nói:
- Biện pháp của ông chủ có thể thử một lần, tỷ lệ thành công cũng rất cao, chỉ là nếu chúng ta dựa vào Cảnh huyện lệnh bãi bỏ Bành Hỉ, như vậy không những đắc tội với Bành Hỉ, mà còn bị người ta hiểu lầm chúng ta có giao tình với Cảnh huyện lệnh.
Người khác thì thôi, nhưng nếu Quận Thủ Bàng đại nhân ….
Nói xong lời cuối, Hứa Hoài Tài đã hiểu ý tứ của chưởng quầy.
Dựa vào Cảnh Giang Long cố nhiên là có thể giải quyết được rắc rối này rồi. Nhưng nếu Bàng Thành An hiểu lầm, thì phân nửa cơ nghiệp của Hứa gia ở quận thành các các huyện khác Hứa gia cũng có cửa hàng, đến lúc đó Bàng Thành An sẽ cùng với Bàng Hỉ gây khó dễ thì làm thế nào?
Huyện Linh Thông cố nhiên là phát triển rất tốt, nhưng một cửa hàng, chung quy lại không thể có được nhiều sản nghiệp như vậy.
Hứa Hoài Tài lại một lần nữa nhíu mày.
Chưởng quầy khẽ thở dài một cái.
Quả thực rất phiền phức, khó cả hai đầu.
Tặng không cửa hàng cho Bành Hỉ, Hứa gia không những chịu thiệt mà cón khiến cho các quan quân khác xoi mói.
Nhưng nếu dựa vào Cảnh Giang Long, cố nhiên là có thể xóa bỏ được hết rắc rối này. Nhưng sau này cũng vẫn tiếp tục rắc rối.
- Bành Hỉ chết tiệt!
Hứa Hoài Tài oán hận giậm chân xuống.
Ngoại trừ Hứa Hoài Tài đau đầu ra, huyện Linh Thông còn có năm cửa hàng nữa cũng đang phải đối mặt với vấn đề tương tự.
Ông chủ của năm cửa hàng này cũng có chút lai lịch.
Nhưng đều không bì được với Hứa gia.
Bây giờ Bành Hỉ muốn bá chiếm sản nghiệp của họ, ai nấy đều phẫn hận, mặt ủ mày chau.
Bành Hỉ căn cứ vào hồ sơ cửa hàng của Phan Văn Trường sao chép cho, ánh mắt sắc bén chọn đúng sáu cửa hàng này.
Ông chủ của sáu cửa hàng này đều có chút lai lịch, nhưng lại không có chỗ dựa vững chắc.
Cho dù cuối cùng không thể lấy được cửa hàng đi nữa, cũng vẫn có thể tiếp tục xuống ra, tương lai sẽ giành lại sản nghiệp gia tài của sáu nhà này ở nơi khác.
Trong nha huyện, Giang Long đang nghe ba huynh đệ Tề Thị và Phàn Nhân báo cáo lại cho.
Lần này Giang Long cử ba huynh đệ Tề thị ngầm theo dõi đám người Bành Hỉ.
Phàn Nhân tấm lòng hiệp nghĩa, bênh vực kẻ yếu.
Gặp chuyện hèn hạ này càng căm hận đám tham quan hơn nữa.
Tham quan, ác lại cũng giống như tàn nhẫn, ác lang máu lạnh vô tình!
Nếu bị chú ý tới thì chỉ có nhà tan cửa nát!
Vốn Phàn Nhân trực tiếp đề nghị, chi bằng âm thầm tính sổ với đám người Bành Hỉ.
Nhưng lại bị phủ quyết.
Bành Hỉ hiện đang ở huyện Linh Thông, nếu y có chuyện gì Giang Long khó mà thoát khỏi truy trách.
Dù nói thế nào đi nữa, Bành Hỉ chung quy lại là quan chính lục phẩm. Cấp quan này nếu ở Kinh thành thì dù có chết oan hay bị ám sát ngoài phố cũng chẳng bằng cánh hoa rơi, nhưng vấn đề là ở đây.
Toàn bộ quận Vọng Sa, Bành Hỉ đều có thể bố trí được.
Nếu y chết ở đây, vậy thì rắc rối của Giang Long tất không nhỏ.
- Tên Bành Hỉ này quả là rất hay!
Chỉ có điều trầm ngâm một lát, Giang Long sẽ đoán ra được không rời mười biện pháp thực sự của Bành Hỉ.
- Người này hành sự bá đạo và mạnh bạo, chuyện xấu trước đây chắc chắn đã làm không ít rồi, chỉ tiếc là quan vị của ta không cao bằng y.
Không làm gì được y.
Hơn nữa, người này là tâm phúc của Bàng Thành An, dù có chứng cứ đầy đủ, nhiều nhất người này cũng chẳng qua là chịu khiển trách một chút.
Phàn Nhân nghe thấy thế liền nhíu mày, nét mặt giận giữ.
- Giết y là được rồi!
- Không được!
Tề Uy liền cản lại.
Tề Võ cũng lắc đầu.
- Giết chết sẽ gây rắc rối cho Cảnh đại nhân.
- Cảnh đại nhân đã hao tốn biết bao nhiêu nhân lực, vật lực mới phát triển huyện Linh Thông như ngày nay, tuyệt đối không được gây ra chuyện gì, nếu không bị truy trách, quan chức dù có được bảo toàn cũng sẽ bị điều đi, tới khi đó chiến tích ở huyện Thông Linh sẽ bị người ta cướp hết.
Tề Hùng nói sau cùng.
Giang Long cười cười.
- Chút công lao này bổn quan cũng không quan tâm lắm, chỉ có điều lo lắng sau này, để người khác tới chủ trì e là sẽ bỏ dở nửa chừng.
Không có Giang Long, ai còn muốn tiếp tục bỏ số bạc lớn ra cơ chứ?
Kết quả bỏ dở nửa chừng, đầu voi đuôi chuột là tất nhiên.
- Đem huyện Thông Linh làm thành kho lương lớn nhất Bắc Cương Đại Tề chúng ta là chuyện đại sự tạo phúc cho dân chúng một phương, không dễ gì để mất.
Giang Long nói tiếp:
- Hơn nữa, chút công lao này bổn quan dù không quan tâm lắm, nhưng cũng không muốn để kẻ khác đoạt được, bổn quan cũng không vui.
Phàn Nhân, ngươi yên tâm, dù giết không được Bành Hỉ, nhưng chung quy lại vẫn phải xử lý mấy cái nanh vuốt đó, bổn quan sẽ không để chúng kiêu ngạo như thế, mà còn có thể bình an rời khỏi đây.
Phàn Nhân gật đầu.
Buổi chiều hôm đó, một bức thư được người sát vách ném vào nha huyện.
Đó là phương pháp xử lý của Hứa Hoài Tài.
Âm thầm thư từ qua lại với Giang Long, mình không lộ diện, chuyện như vậy Bành Hỉ cũng không có đầy đủ lý do ở tương lai, vẫn chỉ nhằm vào Hứa gia.
Cũng không thể để Bàng Thành An hiểu lầm được.
Giang Long mở bức thư ra, thản nhiên nhìn qua nội dung một lượt, nhếch miệng cười.
Hứa gia này đã tính toán xong rồi.
Chỉ là mình lại không thể để y toại nguyện được.
Dù Hứa gia chiếm lý, là bị Bành Hỉ lấn đến cửa, nhưng danh tiếng của Hứa gia ở huyện Vọng Sa cũng không được hay cho lắm.
Trước kia ỷ vào một số quan viên có quan hệ liên gia, chỗ dựa vững chắc, cũng không có thương gia nào dám ức hiếp.
Bây giờ Bành Hỉ tìm tới nơi gây sự, kỳ thật chẳng qua là thiện ác có báo mà thôi.
Ở xã hội coi trọng đẳng cấp, tầng lớp thấp nhất, nhỏ yếu sẽ bị ức hiếp.
Chẳng qua là Giang Long không muốn đi tính sổ nợ cũ của Hứa gia, hơn nữa còn không muốn vì sự xuất hiện của Bành Hỉ mà làm loạn trật tự bình thường trong thị trấn, đây mới cần phải dạy dỗ đám người Bành Hỉ.
Rối loạn trật tự, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của huyện Thông Linh.
Sau khi Phan Văn Trường chuyển hồ sơ và tài liệu cửa hàng tự sao chép lại cho đám người của Bành Hỉ, tâm thần bất ổn, đứng ngồi không yên.
Trước đây, ông ta đã không chỉ nghĩ tới một lần, được chở thành quan viên nắm đại quyền trong tay, địa vị đứng cao hơn nhiều người.
Có đặc quyền, tham lam vơ vét của cải.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nghĩ thôi chưa từng thực hiện.
Bây giờ làm thật, lại chần trừ hơn trước.
Việc trong huyện nha bây giờ rất nhiều, hàng ngày đều phải làm việc rất muộn mới trở về nhà.
Nhưng Phan Văn Trường hôm nay lại nói cơ thể có chút khó chịu, xin nghỉ, sớm đã ra khỏi huyện nha rồi.
Người khác chỉ cho là Phan Văn Trường đã có tuổi rồi, liên tục mệt mỏi nhiều ngày như vậy, có chút mệt mỏi.
Lại không biết Phan Văn Trường ra khỏi nha huyện mà không trở về nhà, mà lập tức tới tìm đám người của Bành Hỉ.
Vừa gặp nhau, Phan Văn Trường liền hỏi thăm sự tình nên làm thế nào?
Sự việc có thể tiến hành thuận lợi, có thể giành được ưu thế.
Vừa lo lắng bất an, vừa sợ bị bại lộ điều gì đó.
Nhìn bộ dạng Phan Văn Trường lo lắng bất an, tâm thần hoảng loạn, đám người Vệ Dũng đều tỏ vẻ khinh thường.
Trong đôi mắt Hỉ Bành cũng lộ rõ vẻ khinh thường.
Nhút nhát như vậy, khó làm thành đại sự!
Thảo nào đảm nhiệm chức giáo thụ trong nha huyện cũng xem như là một quan viên, lại hành kẻ vô tích sự.
- Phan đại nhân đừng lo lắng, cửa hàng dù vẫn chưa vào tay, nhưng ông chủ của những cửa hàng đó tuyệt đối không dám cãi lại ý của Bành đại nhân đâu.
Hồ Bảo cười nói.
Vệ Dũng cũng gật đầu.
- Ở quận Vọng Sa, ai không biết uy danh của Bành đại nhân chứ? Bành đại nhân nhắm trúng cửa hàng của họ, là vinh hạnh của họ rồi!
- Tự nhiên muốn ngoan ngoãn giao ra.
Triệu Bình cười ha hả.
Ba nha dịch khác sau khi nghĩ thoáng qua cũng phụ họa thêm một chút, vẻ mặt tươi cười.
Phan Văn Trường nghe được lời an ủi này cũng yên tâm phần nào, ngoài mặt cũng lộ rõ sự phấn khởi.
Hàn huyên một hồi, Phan Văn Trường lại mở miệng mời khách.
Đám người Bành Hỉ cũng không khách sáo, chính Phan Văn Trường tùy ý dẫn tới Sơn Vị Lâu, uống mấy bát rượu vào bụng, Vệ Dũng bốc lên mặt, mở vò rượu nồng, vỗ vai Phan Văn Trường.
- Ngươi yên tâm, Bành đại nhân hành sự rất cẩn thận, không làm chuyện chưa chắc chắn bao giờ.
Để ngươi sao chép trộm những tài liệu cửa hàng đó chính là lo sự việc truyền ra ngoài sẽ gây sự chú ý của Cảnh Giang Long.
Bây giờ chúng ta đang âm thầm hành sự, những ông chủ cửa hàng đó lại biết được lai lịch thân phận Bành đại nhân rồi, tự nhiên không dám phản kháng.
Qua vài ngày nữa, Phan đại nhân chỉ cần ở nhà đếm ngân lượng thôi.
Phan Văn Trường thân hình gày gò, lại cộng thêm tuổi tác, bị vỗ vai như vậy thiếu chút nữa ngồi phệt xuống đất.
Chỉ cần ở trong huyện vài ngày, chỉ cần ngồi nghe tán gẫu của người đi đường, đều có thể biết được.
Chưởng quỹ bị điều tới đây quản lý việc kinh doanh đã mười mấy ngày rồi, cho nên sau khi nghe ông chủ hỏi liền kể.
Hứa Hoài Tài chăm chú lắng nghe.
Phân tích thông tin có lợi cho mình trong đó.
Chờ chưởng quỹ nói xong, Hứa Hoài Tài với vẻ mặt đã ôn hòa, thở ra nhẹ nhàng.
Từ lúc nói chuyện với chưởng quầy, y đã thấy rõ cách làm người của Giang Long.
Có bản lĩnh, có hùng tâm tráng trí, có sự quyết đoán!
Tầm nhìn rộng, con mắt tinh tường, hoài bão lớn!
Đương nhiên, những điều này chẳng liên quan gì nhiều tới Hứa Hoài Tài cả.
Y quan tâm chính là kỹ xảo và phương pháp thống trị thị trấn của Giang Long.
Có người phạm pháp, tất bắt!
Sau đó nha dịch đưa những người này đi thanh lý thị trấn, quét dọn vệ sinh đường phố.
Thủ hạ ai có khả năng xuất sắc, ai vất vả nhiều nhất, tất thưởng!
Đây gọi là thưởng phạt phân minh.
Quản lý nha huyện vô cùng nghiêm khắc, kiến thiết lại trong thành, thiết cập rất nhiều, giải phóng mặt bằng, một số nhà dỡ bỏ trong đó trước khi di dời đã rất lâu rồi không có người ở, trước tiên điều tra hồ sơ tài liệu, cũng là vì niên đại đã rất lâu rồi nên phải mất nhiều thời gian.
Nhưng Giang Long khiến thủ hạ rất cẩn thận tỉ mỉ, không qua loa đại khái.
Chính vì không qua lo đại khái, làm việc chăm chỉ, do đó sổ sách cũng rất được tin tưởng, có thể kiểm tra tài liệu không hề có thiếu sót nào.
Do đó nha dịch trong huyện không có cách nào ngầm trục lợi được.
Càng miễn bàn tới chuyện muốn bá chiếm nhà mới.
Nghiêm khắc từ trên cũng khiến cho các nha dịch không dám sinh lòng tham, thật thà làm việc vì người dân.
Cho tới bây giờ, phàm là người dân được giải phóng mặt bằng đều sống ở sân được phủ mái che mới.
Chưa có nhà nào sai phạm!
Nhưng cứ có thời gian, Giang Long còn đích thân tới tuần tra biên hạch phía dưới, tránh bị cấp dưới lừa gạt, đôi khi còn dốc sức làm việc vì dân chúng.
Từ những phương diện này có thể thấy Giang Long công chính vô tư, thương dân yêu dân.
Một khi đã như vậy, Hứa Hoài Tài cũng yên tâm, nếu đưa sự việc tới nha huyện, Giang Long chắc chắn không thể không hỏi được.
Giang Long ở Bắc Cương có mối quan hệ rất tốt, chưa chắc đã thua kém gì Bàng Thành An.
Chỉ là một tên Bành Hỉ, Hứa Hoài Tài nghĩ là Giang Long chẳng có lý do gì mà tức giận.
Hơn nữa Bành Hỉ còn ngầm cài sai dịch nha phủ vào, rõ ràng là lén lén lút lút, muốn thoát ra khỏi tai mắt của Giang Long.
Hứa Hoài Tài càng nghĩ càng thấy có lý, liền mỉm cười.
Chưởng quầy thấy thế, liền hỏi:
- Ông chủ, có lẽ Ngài đã nghĩ ra cách ứng phó rồi phải không?
- Liệu có gì khó nói không?
Hứa Hoài Tài vuốt râu, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.
Ai ngờ chưởng quầy nghe xong lại chần chừ nói:
- Biện pháp của ông chủ có thể thử một lần, tỷ lệ thành công cũng rất cao, chỉ là nếu chúng ta dựa vào Cảnh huyện lệnh bãi bỏ Bành Hỉ, như vậy không những đắc tội với Bành Hỉ, mà còn bị người ta hiểu lầm chúng ta có giao tình với Cảnh huyện lệnh.
Người khác thì thôi, nhưng nếu Quận Thủ Bàng đại nhân ….
Nói xong lời cuối, Hứa Hoài Tài đã hiểu ý tứ của chưởng quầy.
Dựa vào Cảnh Giang Long cố nhiên là có thể giải quyết được rắc rối này rồi. Nhưng nếu Bàng Thành An hiểu lầm, thì phân nửa cơ nghiệp của Hứa gia ở quận thành các các huyện khác Hứa gia cũng có cửa hàng, đến lúc đó Bàng Thành An sẽ cùng với Bàng Hỉ gây khó dễ thì làm thế nào?
Huyện Linh Thông cố nhiên là phát triển rất tốt, nhưng một cửa hàng, chung quy lại không thể có được nhiều sản nghiệp như vậy.
Hứa Hoài Tài lại một lần nữa nhíu mày.
Chưởng quầy khẽ thở dài một cái.
Quả thực rất phiền phức, khó cả hai đầu.
Tặng không cửa hàng cho Bành Hỉ, Hứa gia không những chịu thiệt mà cón khiến cho các quan quân khác xoi mói.
Nhưng nếu dựa vào Cảnh Giang Long, cố nhiên là có thể xóa bỏ được hết rắc rối này. Nhưng sau này cũng vẫn tiếp tục rắc rối.
- Bành Hỉ chết tiệt!
Hứa Hoài Tài oán hận giậm chân xuống.
Ngoại trừ Hứa Hoài Tài đau đầu ra, huyện Linh Thông còn có năm cửa hàng nữa cũng đang phải đối mặt với vấn đề tương tự.
Ông chủ của năm cửa hàng này cũng có chút lai lịch.
Nhưng đều không bì được với Hứa gia.
Bây giờ Bành Hỉ muốn bá chiếm sản nghiệp của họ, ai nấy đều phẫn hận, mặt ủ mày chau.
Bành Hỉ căn cứ vào hồ sơ cửa hàng của Phan Văn Trường sao chép cho, ánh mắt sắc bén chọn đúng sáu cửa hàng này.
Ông chủ của sáu cửa hàng này đều có chút lai lịch, nhưng lại không có chỗ dựa vững chắc.
Cho dù cuối cùng không thể lấy được cửa hàng đi nữa, cũng vẫn có thể tiếp tục xuống ra, tương lai sẽ giành lại sản nghiệp gia tài của sáu nhà này ở nơi khác.
Trong nha huyện, Giang Long đang nghe ba huynh đệ Tề Thị và Phàn Nhân báo cáo lại cho.
Lần này Giang Long cử ba huynh đệ Tề thị ngầm theo dõi đám người Bành Hỉ.
Phàn Nhân tấm lòng hiệp nghĩa, bênh vực kẻ yếu.
Gặp chuyện hèn hạ này càng căm hận đám tham quan hơn nữa.
Tham quan, ác lại cũng giống như tàn nhẫn, ác lang máu lạnh vô tình!
Nếu bị chú ý tới thì chỉ có nhà tan cửa nát!
Vốn Phàn Nhân trực tiếp đề nghị, chi bằng âm thầm tính sổ với đám người Bành Hỉ.
Nhưng lại bị phủ quyết.
Bành Hỉ hiện đang ở huyện Linh Thông, nếu y có chuyện gì Giang Long khó mà thoát khỏi truy trách.
Dù nói thế nào đi nữa, Bành Hỉ chung quy lại là quan chính lục phẩm. Cấp quan này nếu ở Kinh thành thì dù có chết oan hay bị ám sát ngoài phố cũng chẳng bằng cánh hoa rơi, nhưng vấn đề là ở đây.
Toàn bộ quận Vọng Sa, Bành Hỉ đều có thể bố trí được.
Nếu y chết ở đây, vậy thì rắc rối của Giang Long tất không nhỏ.
- Tên Bành Hỉ này quả là rất hay!
Chỉ có điều trầm ngâm một lát, Giang Long sẽ đoán ra được không rời mười biện pháp thực sự của Bành Hỉ.
- Người này hành sự bá đạo và mạnh bạo, chuyện xấu trước đây chắc chắn đã làm không ít rồi, chỉ tiếc là quan vị của ta không cao bằng y.
Không làm gì được y.
Hơn nữa, người này là tâm phúc của Bàng Thành An, dù có chứng cứ đầy đủ, nhiều nhất người này cũng chẳng qua là chịu khiển trách một chút.
Phàn Nhân nghe thấy thế liền nhíu mày, nét mặt giận giữ.
- Giết y là được rồi!
- Không được!
Tề Uy liền cản lại.
Tề Võ cũng lắc đầu.
- Giết chết sẽ gây rắc rối cho Cảnh đại nhân.
- Cảnh đại nhân đã hao tốn biết bao nhiêu nhân lực, vật lực mới phát triển huyện Linh Thông như ngày nay, tuyệt đối không được gây ra chuyện gì, nếu không bị truy trách, quan chức dù có được bảo toàn cũng sẽ bị điều đi, tới khi đó chiến tích ở huyện Thông Linh sẽ bị người ta cướp hết.
Tề Hùng nói sau cùng.
Giang Long cười cười.
- Chút công lao này bổn quan cũng không quan tâm lắm, chỉ có điều lo lắng sau này, để người khác tới chủ trì e là sẽ bỏ dở nửa chừng.
Không có Giang Long, ai còn muốn tiếp tục bỏ số bạc lớn ra cơ chứ?
Kết quả bỏ dở nửa chừng, đầu voi đuôi chuột là tất nhiên.
- Đem huyện Thông Linh làm thành kho lương lớn nhất Bắc Cương Đại Tề chúng ta là chuyện đại sự tạo phúc cho dân chúng một phương, không dễ gì để mất.
Giang Long nói tiếp:
- Hơn nữa, chút công lao này bổn quan dù không quan tâm lắm, nhưng cũng không muốn để kẻ khác đoạt được, bổn quan cũng không vui.
Phàn Nhân, ngươi yên tâm, dù giết không được Bành Hỉ, nhưng chung quy lại vẫn phải xử lý mấy cái nanh vuốt đó, bổn quan sẽ không để chúng kiêu ngạo như thế, mà còn có thể bình an rời khỏi đây.
Phàn Nhân gật đầu.
Buổi chiều hôm đó, một bức thư được người sát vách ném vào nha huyện.
Đó là phương pháp xử lý của Hứa Hoài Tài.
Âm thầm thư từ qua lại với Giang Long, mình không lộ diện, chuyện như vậy Bành Hỉ cũng không có đầy đủ lý do ở tương lai, vẫn chỉ nhằm vào Hứa gia.
Cũng không thể để Bàng Thành An hiểu lầm được.
Giang Long mở bức thư ra, thản nhiên nhìn qua nội dung một lượt, nhếch miệng cười.
Hứa gia này đã tính toán xong rồi.
Chỉ là mình lại không thể để y toại nguyện được.
Dù Hứa gia chiếm lý, là bị Bành Hỉ lấn đến cửa, nhưng danh tiếng của Hứa gia ở huyện Vọng Sa cũng không được hay cho lắm.
Trước kia ỷ vào một số quan viên có quan hệ liên gia, chỗ dựa vững chắc, cũng không có thương gia nào dám ức hiếp.
Bây giờ Bành Hỉ tìm tới nơi gây sự, kỳ thật chẳng qua là thiện ác có báo mà thôi.
Ở xã hội coi trọng đẳng cấp, tầng lớp thấp nhất, nhỏ yếu sẽ bị ức hiếp.
Chẳng qua là Giang Long không muốn đi tính sổ nợ cũ của Hứa gia, hơn nữa còn không muốn vì sự xuất hiện của Bành Hỉ mà làm loạn trật tự bình thường trong thị trấn, đây mới cần phải dạy dỗ đám người Bành Hỉ.
Rối loạn trật tự, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của huyện Thông Linh.
Sau khi Phan Văn Trường chuyển hồ sơ và tài liệu cửa hàng tự sao chép lại cho đám người của Bành Hỉ, tâm thần bất ổn, đứng ngồi không yên.
Trước đây, ông ta đã không chỉ nghĩ tới một lần, được chở thành quan viên nắm đại quyền trong tay, địa vị đứng cao hơn nhiều người.
Có đặc quyền, tham lam vơ vét của cải.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nghĩ thôi chưa từng thực hiện.
Bây giờ làm thật, lại chần trừ hơn trước.
Việc trong huyện nha bây giờ rất nhiều, hàng ngày đều phải làm việc rất muộn mới trở về nhà.
Nhưng Phan Văn Trường hôm nay lại nói cơ thể có chút khó chịu, xin nghỉ, sớm đã ra khỏi huyện nha rồi.
Người khác chỉ cho là Phan Văn Trường đã có tuổi rồi, liên tục mệt mỏi nhiều ngày như vậy, có chút mệt mỏi.
Lại không biết Phan Văn Trường ra khỏi nha huyện mà không trở về nhà, mà lập tức tới tìm đám người của Bành Hỉ.
Vừa gặp nhau, Phan Văn Trường liền hỏi thăm sự tình nên làm thế nào?
Sự việc có thể tiến hành thuận lợi, có thể giành được ưu thế.
Vừa lo lắng bất an, vừa sợ bị bại lộ điều gì đó.
Nhìn bộ dạng Phan Văn Trường lo lắng bất an, tâm thần hoảng loạn, đám người Vệ Dũng đều tỏ vẻ khinh thường.
Trong đôi mắt Hỉ Bành cũng lộ rõ vẻ khinh thường.
Nhút nhát như vậy, khó làm thành đại sự!
Thảo nào đảm nhiệm chức giáo thụ trong nha huyện cũng xem như là một quan viên, lại hành kẻ vô tích sự.
- Phan đại nhân đừng lo lắng, cửa hàng dù vẫn chưa vào tay, nhưng ông chủ của những cửa hàng đó tuyệt đối không dám cãi lại ý của Bành đại nhân đâu.
Hồ Bảo cười nói.
Vệ Dũng cũng gật đầu.
- Ở quận Vọng Sa, ai không biết uy danh của Bành đại nhân chứ? Bành đại nhân nhắm trúng cửa hàng của họ, là vinh hạnh của họ rồi!
- Tự nhiên muốn ngoan ngoãn giao ra.
Triệu Bình cười ha hả.
Ba nha dịch khác sau khi nghĩ thoáng qua cũng phụ họa thêm một chút, vẻ mặt tươi cười.
Phan Văn Trường nghe được lời an ủi này cũng yên tâm phần nào, ngoài mặt cũng lộ rõ sự phấn khởi.
Hàn huyên một hồi, Phan Văn Trường lại mở miệng mời khách.
Đám người Bành Hỉ cũng không khách sáo, chính Phan Văn Trường tùy ý dẫn tới Sơn Vị Lâu, uống mấy bát rượu vào bụng, Vệ Dũng bốc lên mặt, mở vò rượu nồng, vỗ vai Phan Văn Trường.
- Ngươi yên tâm, Bành đại nhân hành sự rất cẩn thận, không làm chuyện chưa chắc chắn bao giờ.
Để ngươi sao chép trộm những tài liệu cửa hàng đó chính là lo sự việc truyền ra ngoài sẽ gây sự chú ý của Cảnh Giang Long.
Bây giờ chúng ta đang âm thầm hành sự, những ông chủ cửa hàng đó lại biết được lai lịch thân phận Bành đại nhân rồi, tự nhiên không dám phản kháng.
Qua vài ngày nữa, Phan đại nhân chỉ cần ở nhà đếm ngân lượng thôi.
Phan Văn Trường thân hình gày gò, lại cộng thêm tuổi tác, bị vỗ vai như vậy thiếu chút nữa ngồi phệt xuống đất.
/235
|