Nhưng hiện tại, những người đó… hơn nửa đều chết hết.
Phương Tình tự nhận mình không phải là người lương thiện, người lương thiện mà vào nhà quyền quý làm việc, khẳng định không sống được lâu.
Trước kia, những người đó luôn quấn quýt mình, luôn cười rộ lên với mình, ánh mắt rạng rỡ như ánh mặt trời vậy.
Bản thân trải qua nhiều bất hạnh làm Phương Tình bên ngoài điềm tĩnh dịu dàng, nhưng bên trong rất lạnh lùng.
Đến khi... đến khi có một cô gái mặt tròn tròn, luôn ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ, thất thểu chạy đến mật báo cho nàng, giúp nàng thoát đại kiếp, nhưng cô gái đó lại chết trong ngực của nàng, thân thể ấm áp dần dần lạnh như băng, cứng ngắc… khiến trái tim nàng run rẩy dữ dội.
Sự thật tàn khốc làm nàng lãnh huyết vô tình, chưa bao giờ tin người nào, cũng không bao giờ xem một ai là tỷ muội, trong mắt nàng, mọi người chỉ là quân cờ để lợi dụng mà thôi.
Nhưng cảnh tượng cô gái mặt tròn, khi cười rộ lên hai lúm đồng tiền, miệng rỉ máu nhưng vẫn khẩn trương giục nàng chạy trốn đã khắc sâu trong tâm trí của nàng.
Cô gái ấy đã chết, lúc đó nàng không có cách nào báo thù, cuối cùng mới chọn làm nha hoàn cho nhà quyền quý.
Trong mắt chủ nhân, tính mạng tôi tớ nha hoàn không đáng tiền, chủ nhân tranh đấu với nhau, đem tôi tớ đẩy lên trước.
Bản thân nguyện trung thành với chủ nhân, người ấy lấy thân phận của chủ nhân giết một người trong phủ để báo thù cho một hạ nhân?
Có thể sao?
Do đó Phương Tình mới lựa chọn rời đi.
- Tình nhi tỷ tỷ?
Thấy Phương Tình đột nhiên thất thần, Bảo Chi lo lắng khẽ gọi.
Phương Tình nghe tiếng khôi phục tinh thần, nhìn Bảo Chi nụ cười trên môi còn chưa tan đi, đột nhiên thay đổi sắc mặt làm Bảo Chi kinh hãi lui về phía sau:
- Nhớ rõ, về sau không được nói những chuyện như ta được Thiếu phu nhân coi trọng nữa!
- Cũng không được nói bậy trước mặt Đỗ Quyên, biết chưa?
- Vâng.
Bảo Chi cúi đầu nhưng vẫn không phục nhỏ giọng nói:
- Nhưng đó là sự thật mà.
Hít một hơi thật dài, Phương Tình cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói:
- Đỗ Quyên là nha hoàn hồi môn của Thiếu phu nhân, tình cảm giữa các nàng không thể tầm thường, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
Bảo Hoàn nháy mắt tò mò hỏi.
- Hơn nữa giữa Thiếu phu nhân và Đỗ Quyên có lẽ có chút mâu thuẫn.
Phương Tình do dự một chút rồi đem suy đoán của mình nói ra.
Bảo Chi khó hiểu hỏi:
- Đỗ Quyên chỉ là một nha hoàn mà thôi, ả ta có tư cách gì cùng Thiếu phu nhân mâu thuẫn?
- Đúng thế, Thiếu phu nhân nếu mất hứng, nếu lòng dạ ác độc một chút, chỉ cần một câu nói có thể lấy mạng ả ta!
Bảo Hoàn mở miệng phụ họa.
- Ta đoán chắc là Đỗ Quyên nắm được điểm yếu của Thiếu phu nhân trong tay, hay hoặc là...
- Hoặc là cái gì?
- Hoặc là Thiếu phu nhân và nhà mẹ đẻ bất hòa, mà Đỗ Quyên là do nhà mẹ đẻ cho nàng ta làm nha hoàn hồi môn.
Nghe Phương Tình nói như thế, các nha hoàn kinh ngạc há to miệng.
Nếu một nha hoàn khác đoán như vậy, các nàng sẽ không tin, nhưng Phương Tình cùng các nàng bên nhau đã lâu, biết nàng là người lại thông minh tài trí, nhạy bén linh động, hơn nữa ngay từ đầu Lâm Nhã đã giúp Phương Tình tạo uy tín nên bọn người Bảo Chi coi nàng như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Do đó lời Phương Tình nói, các nàng dù có không tin nhưng đều rất coi trọng.
Thấy đám người Bảo Chi chưa tin tưởng, Phương Tình giận tím mặt nói:
- Cảnh cáo các ngươi, Thiếu phu nhân và Đỗ Quyên tuy bất hòa nhưng cũng không dám xử lý Đỗ Quyên nên cho dù ả ta có vô lý thế nào, khiêu khích thế nào, các ngươi đều phải nhịn. Nếu để Đỗ Quyên nắm được nhược điểm, Thiếu phu nhân chắc chắn sẽ không bênh vực các ngươi được, biết chưa?
- Nghe rõ chưa?
Thấy mấy người không đáp lời, Phương Tình không kìm được cao giọng hỏi lại.
- A.
- Nghe rồi.
- Chúng ta nghe lời Tình nhi tỷ tỷ.
Đám Bảo Chi cúi đầu ưng thuận.
- Các ngươi trước kia đã từng làm việc cho người ta, nhưng còn chưa hiểu được chính xác bên trong hào môn thế gia, tính mạng tôi tớ không đáng tiền đấy, ta không muốn uổng phí tương lai của các ngươi hoặc thấy các ngươi mất đi tính mạng, cho nên về sau các ngươi phải đem lời của ta ghi nhớ trong lòng.
Bảo Chi ngẩng đầu lên nói:
- Chúng ta đều biết Tình nhi tỷ tỷ thật sự quan tâm chúng ta, chúng ta sẽ nghe lời tỷ.
Đám nha hoàn liên tục gật cái đầu nhỏ.
- Vậy là tốt rồi.
Phương Tình thở dài một hơi, nàng quyết định thay đổi, không tiếp tục lãnh huyết vô tình nữa, cũng không đem người bên cạnh làm quân cờ. Nàng đột nhiên cảm thấy rất kiên định, thể xác và tinh thần cũng hoàn toàn buông lỏng xuống, mỉm cười nói:
- Đi, Thiếu phu nhân thưởng cho chúng ta đồ ăn, chúng ta không thể dùng một mình, đem mời Đỗ Quyên tỷ tỷ trước.
- Vâng.
Thấy Phương Tình nói xong còn khẽ trừng mắt cười, đám nha hoàn mỉm cười theo.
- Đợi gặp Đỗ Quyên tỷ tỷ, mọi chuyện cứ để ta ứng đối, các ngươi không cần nói.
Phương Tình biết nhất định ả ta sẽ làm khó dễ, lo lắng căn dặn.
Quả nhiên vừa vào phòng của Đỗ Quyên, còn chưa nói gì đã bị Đỗ Quyên cười chế nhạo, nhưng Phương Tình lại cười theo làm ả ta muốn phát hỏa ra cũng không được.
Rõ ràng là ả ta đang tìm cớ chửi người nhưng Phương Tình lại bhún nhường càng làm cục tức trong ngực Đỗ Quyên bị đè nén không phát tác ra được.
Sau cùng chỉ có thể để Phương Tình để thức ăn lại rồi đuổi đám đông ra ngoài.
Đi vài bước cách xa phòng của Đỗ Quyên, Bảo Hoàn tức giận nói:
- Chúng ta có lòng tốt chia phần thức ăn Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân thưởng cho, ả ta không công còn được lợi.
Hóa ra Đỗ Quyên lấy hết thức ăn Giang Long và Lâm Nhã thưởng cho bọn nha hoàn.
Bảo Chi, Bảo Hoàn và những nha hoàn này rất ít khi được chủ nhân ban thưởng đồ ăn, mỗi lần có phần thưởng thì rất vui vì có thể ăn đỡ thèm.
Lúc này bị Đỗ Quyên lây hết đồ ăn ngon, các nàng vô cùng tức giận.
Phương Tình nghiêm sắc mặt dạy bảo:
- Ở nhà quyền quý muốn sống lâu phải ghi nhớ một điều!
Tuyệt đối không thể tham ăn!
Bảo Hoàn hơi ngượng ngùng nói:
- Tình nhi tỷ tỷ, ta thật sự không tham ăn đâu.
- Ta từng làm nha hoàn của một quý phủ, từng thấy có nha hoàn tham ăn, kết quả là bị hạ độc chết! Người hạ độc biết nàng ta tham ăn, thích mấy lợi ích nhỏ.
Phương Tình nhẹ thở dài:
- Trước kia ta từng thấy có một quý phủ tìm một bà vú, nhưng bà vú không nhớ lời chủ nhân nói, trong nhà lại nghèo túng, ai đưa gì cũng ăn. Cuối cùng không những bản thân trúng độc, còn suýt hại đến đứa bé.
Vốn các nha hoàn ai cùng có chút tham ăn, dù sao các nàng còn bé, mới chỉ mười ba đến mười sáu thôi, nghe Phương Tình nói mấy chuyện như vậy cảm thấy lạng cả xương tủy.
Thấy vài nha hoàn bị dọa sợ, biết mình đã đạt được mục đích.
Nhưng thấy làm cho các nha hoàn trở nên đa nghi lại không tốt, nên nói:
- Tuy quý phủ chúng ta chỉ có Tiểu thiếu gia là độc đinh, không có huynh đệ nên không có cảnh tranh đoạt quyền thừa kế, chúng ta vẫn còn an toàn một chút.
- Nếu người nào đó được chủ nhân tán thưởng phải hết sức chú ý, không được quá đắc ý mà bị người khác âm thầm hãm hại.
- Dạ biết rồi.
- Cám ơn Tình nhi tỷ tỷ chỉ điểm.
Rồi vừa nói chuyện vừa đi về phòng bếp lĩnh phần thức ăn của mình.
Đỗ Quyên ngồi trước bàn nhìn hộp cơm nhưng không muốn ăn.
Ả giận Lâm Nhã bắt mình ra ngoài không cho mình cơ hội tiếp cận Tiểu thiếu gia.
Cũng tại Ngọc Sai, con hồ ly tinh dám giẫm lên chân mình và Bảo Bình che chắn không để mình lên hầu hạ Tiểu thiếu gia.
Khăn lụa trong tay bị ả xoắn đến rách bươm.
Cuối cùng ả quay ra hận Phương Tình.
Bên ngoài giả bộ cung kính với mình, nhưng nhưng tâm địa đen tối, làm Bảo Chi và đám nha hoàn đều về phe nàng ta.
Biết mình bị đuổi ra còn cố ý đem đồ ăn được thưởng tới đây, nhất định là tới châm chọc mình!
Càng nghĩ càng thấy giận, cuối cùng không kìm nổi, ả ta gạt hết đồ ăn xuống đất.
Rầm rầm...
Chén đĩa vỡ tan, đồ ăn dính đầy đất.
Đỗ Quyên đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
Đi ra cửa sau, nhìn xung quanh không có ai, mới vội vàng đi ra khỏi tiểu viện.
Chỉ chốc lát ả ta tìm được bà tử.
- Ngươi làm sao mà để bị bệnh thành như vậy?
Nhìn thấy bà tử, Đỗ Quyên định nói luôn mục đích muốn bà tử trừ khử Phương Tình, không ngờ rằng lúc này bà tử đang nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt, môi thâm tím lại.
Bà tử vô lực lắc đầu:
- Đột nhiên bị bệnh nặng.
- Vậy ngươi đà gọi đại phu tới xem bệnh chưa?
- Rồi, gọi nhiều thầy thuốc tới rồi, đều nói không có gì nghiêm trọng, bảo ta nghĩ ngơi, ăn nhiều đồ bổ.
Đỗ Quyên còn có việc nhờ vả nên nói:
- Vậy ngày mai ta đi mua giúp ngươi một ít về.
- Cũng tốt, táo đỏ, đường đỏ, vừng đen, long nhãn… mỗi thứ mua một ít.
Thấy bà tử bệnh đến như vậy, sợ không xuống được giường, Đỗ Quyên không nói ra ý đồ mình đến, sau đó nói chuyện vài câu rồi rời khỏi.
Vừa mới đóng cửa phòng, sắc mặt ả đột nhiên biến đổi.
Bà tử bị như vậy không phải là do Lâm Nhã làm chứ... Ả nghĩ tới cái chết của Thủy Lam.
Nếu Lâm Nhã biết sự tồn tại của bà tử, có khả năng âm thầm diệt trừ đây.
Nhưng bà tử này có vẻ rất lợi hại, không giống là kẻ dễ dàng đối phó.
Hơn nữa bà ta nói qua bà ta hiểu y thuật. Nếu như bị người khác hạ độc, chắc là sẽ phát hiện được chứ.
Nghĩ như vậy nhưng trong lòng Đỗ Quyên vẫn bất an, vừa đi về vừa chột dạ nhìn xung quanh.
……………
Không lâu sau có vài bà tử vội vàng đến.
- Trâu bà tử, xem ta mang đồ ăn tốt gì đến cho ngươi đây?
Một bà tử khá gầy tiến tới nói.
Trâu bà tử liếc một cái thấy khí nóng bốc lên:
- Là nước đường đỏ?
- Còn có hai viên táo đỏ đấy.
Một bà tử khác tiếp lời, ngoài miệng oán giận nói:
- Sớm bảo ngươi mời thầy thuốc, ngươi cố tình không nghe, thời gian không còn sớm, chúng ta đều có việc phải làm, làm sao có thể tự ý rời đi giúp ngươi mua đường đỏ chứ?
- Đúng thế, chúng ta phải sang phòng bếp bên kia mượn đấy, may mắn người trong đó dễ nói chuyện, nếu không có cháo táo hầm đường đỏ nóng hầm hập mà ăn đâu.
Một bà tử bưng bát ngồi cạnh giường, một bà tử còn lại duỗi tay đỡ Trâu bà tử ngồi dậy dựa vào tường.
Múc một muỗng cháo táo đường đỏ, bà tử thổi cho nguội rồi mới đút cho Trâu bà tử.
Trâu bà tử không uống ngay mà đột nhiên hỏi:
- Tại sao các ngươi tốt với ta như vậy?
Trâu bà tử là bà vú của đại phu nhân Lâm gia, ở Lâm gia có thân phận địa vị, trước kia trong mắt bà mấy vị này thân phận quá đê tiện, vô dụng, thô bỉ không chịu nổi.
Phương Tình tự nhận mình không phải là người lương thiện, người lương thiện mà vào nhà quyền quý làm việc, khẳng định không sống được lâu.
Trước kia, những người đó luôn quấn quýt mình, luôn cười rộ lên với mình, ánh mắt rạng rỡ như ánh mặt trời vậy.
Bản thân trải qua nhiều bất hạnh làm Phương Tình bên ngoài điềm tĩnh dịu dàng, nhưng bên trong rất lạnh lùng.
Đến khi... đến khi có một cô gái mặt tròn tròn, luôn ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ, thất thểu chạy đến mật báo cho nàng, giúp nàng thoát đại kiếp, nhưng cô gái đó lại chết trong ngực của nàng, thân thể ấm áp dần dần lạnh như băng, cứng ngắc… khiến trái tim nàng run rẩy dữ dội.
Sự thật tàn khốc làm nàng lãnh huyết vô tình, chưa bao giờ tin người nào, cũng không bao giờ xem một ai là tỷ muội, trong mắt nàng, mọi người chỉ là quân cờ để lợi dụng mà thôi.
Nhưng cảnh tượng cô gái mặt tròn, khi cười rộ lên hai lúm đồng tiền, miệng rỉ máu nhưng vẫn khẩn trương giục nàng chạy trốn đã khắc sâu trong tâm trí của nàng.
Cô gái ấy đã chết, lúc đó nàng không có cách nào báo thù, cuối cùng mới chọn làm nha hoàn cho nhà quyền quý.
Trong mắt chủ nhân, tính mạng tôi tớ nha hoàn không đáng tiền, chủ nhân tranh đấu với nhau, đem tôi tớ đẩy lên trước.
Bản thân nguyện trung thành với chủ nhân, người ấy lấy thân phận của chủ nhân giết một người trong phủ để báo thù cho một hạ nhân?
Có thể sao?
Do đó Phương Tình mới lựa chọn rời đi.
- Tình nhi tỷ tỷ?
Thấy Phương Tình đột nhiên thất thần, Bảo Chi lo lắng khẽ gọi.
Phương Tình nghe tiếng khôi phục tinh thần, nhìn Bảo Chi nụ cười trên môi còn chưa tan đi, đột nhiên thay đổi sắc mặt làm Bảo Chi kinh hãi lui về phía sau:
- Nhớ rõ, về sau không được nói những chuyện như ta được Thiếu phu nhân coi trọng nữa!
- Cũng không được nói bậy trước mặt Đỗ Quyên, biết chưa?
- Vâng.
Bảo Chi cúi đầu nhưng vẫn không phục nhỏ giọng nói:
- Nhưng đó là sự thật mà.
Hít một hơi thật dài, Phương Tình cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói:
- Đỗ Quyên là nha hoàn hồi môn của Thiếu phu nhân, tình cảm giữa các nàng không thể tầm thường, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
Bảo Hoàn nháy mắt tò mò hỏi.
- Hơn nữa giữa Thiếu phu nhân và Đỗ Quyên có lẽ có chút mâu thuẫn.
Phương Tình do dự một chút rồi đem suy đoán của mình nói ra.
Bảo Chi khó hiểu hỏi:
- Đỗ Quyên chỉ là một nha hoàn mà thôi, ả ta có tư cách gì cùng Thiếu phu nhân mâu thuẫn?
- Đúng thế, Thiếu phu nhân nếu mất hứng, nếu lòng dạ ác độc một chút, chỉ cần một câu nói có thể lấy mạng ả ta!
Bảo Hoàn mở miệng phụ họa.
- Ta đoán chắc là Đỗ Quyên nắm được điểm yếu của Thiếu phu nhân trong tay, hay hoặc là...
- Hoặc là cái gì?
- Hoặc là Thiếu phu nhân và nhà mẹ đẻ bất hòa, mà Đỗ Quyên là do nhà mẹ đẻ cho nàng ta làm nha hoàn hồi môn.
Nghe Phương Tình nói như thế, các nha hoàn kinh ngạc há to miệng.
Nếu một nha hoàn khác đoán như vậy, các nàng sẽ không tin, nhưng Phương Tình cùng các nàng bên nhau đã lâu, biết nàng là người lại thông minh tài trí, nhạy bén linh động, hơn nữa ngay từ đầu Lâm Nhã đã giúp Phương Tình tạo uy tín nên bọn người Bảo Chi coi nàng như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Do đó lời Phương Tình nói, các nàng dù có không tin nhưng đều rất coi trọng.
Thấy đám người Bảo Chi chưa tin tưởng, Phương Tình giận tím mặt nói:
- Cảnh cáo các ngươi, Thiếu phu nhân và Đỗ Quyên tuy bất hòa nhưng cũng không dám xử lý Đỗ Quyên nên cho dù ả ta có vô lý thế nào, khiêu khích thế nào, các ngươi đều phải nhịn. Nếu để Đỗ Quyên nắm được nhược điểm, Thiếu phu nhân chắc chắn sẽ không bênh vực các ngươi được, biết chưa?
- Nghe rõ chưa?
Thấy mấy người không đáp lời, Phương Tình không kìm được cao giọng hỏi lại.
- A.
- Nghe rồi.
- Chúng ta nghe lời Tình nhi tỷ tỷ.
Đám Bảo Chi cúi đầu ưng thuận.
- Các ngươi trước kia đã từng làm việc cho người ta, nhưng còn chưa hiểu được chính xác bên trong hào môn thế gia, tính mạng tôi tớ không đáng tiền đấy, ta không muốn uổng phí tương lai của các ngươi hoặc thấy các ngươi mất đi tính mạng, cho nên về sau các ngươi phải đem lời của ta ghi nhớ trong lòng.
Bảo Chi ngẩng đầu lên nói:
- Chúng ta đều biết Tình nhi tỷ tỷ thật sự quan tâm chúng ta, chúng ta sẽ nghe lời tỷ.
Đám nha hoàn liên tục gật cái đầu nhỏ.
- Vậy là tốt rồi.
Phương Tình thở dài một hơi, nàng quyết định thay đổi, không tiếp tục lãnh huyết vô tình nữa, cũng không đem người bên cạnh làm quân cờ. Nàng đột nhiên cảm thấy rất kiên định, thể xác và tinh thần cũng hoàn toàn buông lỏng xuống, mỉm cười nói:
- Đi, Thiếu phu nhân thưởng cho chúng ta đồ ăn, chúng ta không thể dùng một mình, đem mời Đỗ Quyên tỷ tỷ trước.
- Vâng.
Thấy Phương Tình nói xong còn khẽ trừng mắt cười, đám nha hoàn mỉm cười theo.
- Đợi gặp Đỗ Quyên tỷ tỷ, mọi chuyện cứ để ta ứng đối, các ngươi không cần nói.
Phương Tình biết nhất định ả ta sẽ làm khó dễ, lo lắng căn dặn.
Quả nhiên vừa vào phòng của Đỗ Quyên, còn chưa nói gì đã bị Đỗ Quyên cười chế nhạo, nhưng Phương Tình lại cười theo làm ả ta muốn phát hỏa ra cũng không được.
Rõ ràng là ả ta đang tìm cớ chửi người nhưng Phương Tình lại bhún nhường càng làm cục tức trong ngực Đỗ Quyên bị đè nén không phát tác ra được.
Sau cùng chỉ có thể để Phương Tình để thức ăn lại rồi đuổi đám đông ra ngoài.
Đi vài bước cách xa phòng của Đỗ Quyên, Bảo Hoàn tức giận nói:
- Chúng ta có lòng tốt chia phần thức ăn Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân thưởng cho, ả ta không công còn được lợi.
Hóa ra Đỗ Quyên lấy hết thức ăn Giang Long và Lâm Nhã thưởng cho bọn nha hoàn.
Bảo Chi, Bảo Hoàn và những nha hoàn này rất ít khi được chủ nhân ban thưởng đồ ăn, mỗi lần có phần thưởng thì rất vui vì có thể ăn đỡ thèm.
Lúc này bị Đỗ Quyên lây hết đồ ăn ngon, các nàng vô cùng tức giận.
Phương Tình nghiêm sắc mặt dạy bảo:
- Ở nhà quyền quý muốn sống lâu phải ghi nhớ một điều!
Tuyệt đối không thể tham ăn!
Bảo Hoàn hơi ngượng ngùng nói:
- Tình nhi tỷ tỷ, ta thật sự không tham ăn đâu.
- Ta từng làm nha hoàn của một quý phủ, từng thấy có nha hoàn tham ăn, kết quả là bị hạ độc chết! Người hạ độc biết nàng ta tham ăn, thích mấy lợi ích nhỏ.
Phương Tình nhẹ thở dài:
- Trước kia ta từng thấy có một quý phủ tìm một bà vú, nhưng bà vú không nhớ lời chủ nhân nói, trong nhà lại nghèo túng, ai đưa gì cũng ăn. Cuối cùng không những bản thân trúng độc, còn suýt hại đến đứa bé.
Vốn các nha hoàn ai cùng có chút tham ăn, dù sao các nàng còn bé, mới chỉ mười ba đến mười sáu thôi, nghe Phương Tình nói mấy chuyện như vậy cảm thấy lạng cả xương tủy.
Thấy vài nha hoàn bị dọa sợ, biết mình đã đạt được mục đích.
Nhưng thấy làm cho các nha hoàn trở nên đa nghi lại không tốt, nên nói:
- Tuy quý phủ chúng ta chỉ có Tiểu thiếu gia là độc đinh, không có huynh đệ nên không có cảnh tranh đoạt quyền thừa kế, chúng ta vẫn còn an toàn một chút.
- Nếu người nào đó được chủ nhân tán thưởng phải hết sức chú ý, không được quá đắc ý mà bị người khác âm thầm hãm hại.
- Dạ biết rồi.
- Cám ơn Tình nhi tỷ tỷ chỉ điểm.
Rồi vừa nói chuyện vừa đi về phòng bếp lĩnh phần thức ăn của mình.
Đỗ Quyên ngồi trước bàn nhìn hộp cơm nhưng không muốn ăn.
Ả giận Lâm Nhã bắt mình ra ngoài không cho mình cơ hội tiếp cận Tiểu thiếu gia.
Cũng tại Ngọc Sai, con hồ ly tinh dám giẫm lên chân mình và Bảo Bình che chắn không để mình lên hầu hạ Tiểu thiếu gia.
Khăn lụa trong tay bị ả xoắn đến rách bươm.
Cuối cùng ả quay ra hận Phương Tình.
Bên ngoài giả bộ cung kính với mình, nhưng nhưng tâm địa đen tối, làm Bảo Chi và đám nha hoàn đều về phe nàng ta.
Biết mình bị đuổi ra còn cố ý đem đồ ăn được thưởng tới đây, nhất định là tới châm chọc mình!
Càng nghĩ càng thấy giận, cuối cùng không kìm nổi, ả ta gạt hết đồ ăn xuống đất.
Rầm rầm...
Chén đĩa vỡ tan, đồ ăn dính đầy đất.
Đỗ Quyên đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
Đi ra cửa sau, nhìn xung quanh không có ai, mới vội vàng đi ra khỏi tiểu viện.
Chỉ chốc lát ả ta tìm được bà tử.
- Ngươi làm sao mà để bị bệnh thành như vậy?
Nhìn thấy bà tử, Đỗ Quyên định nói luôn mục đích muốn bà tử trừ khử Phương Tình, không ngờ rằng lúc này bà tử đang nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt, môi thâm tím lại.
Bà tử vô lực lắc đầu:
- Đột nhiên bị bệnh nặng.
- Vậy ngươi đà gọi đại phu tới xem bệnh chưa?
- Rồi, gọi nhiều thầy thuốc tới rồi, đều nói không có gì nghiêm trọng, bảo ta nghĩ ngơi, ăn nhiều đồ bổ.
Đỗ Quyên còn có việc nhờ vả nên nói:
- Vậy ngày mai ta đi mua giúp ngươi một ít về.
- Cũng tốt, táo đỏ, đường đỏ, vừng đen, long nhãn… mỗi thứ mua một ít.
Thấy bà tử bệnh đến như vậy, sợ không xuống được giường, Đỗ Quyên không nói ra ý đồ mình đến, sau đó nói chuyện vài câu rồi rời khỏi.
Vừa mới đóng cửa phòng, sắc mặt ả đột nhiên biến đổi.
Bà tử bị như vậy không phải là do Lâm Nhã làm chứ... Ả nghĩ tới cái chết của Thủy Lam.
Nếu Lâm Nhã biết sự tồn tại của bà tử, có khả năng âm thầm diệt trừ đây.
Nhưng bà tử này có vẻ rất lợi hại, không giống là kẻ dễ dàng đối phó.
Hơn nữa bà ta nói qua bà ta hiểu y thuật. Nếu như bị người khác hạ độc, chắc là sẽ phát hiện được chứ.
Nghĩ như vậy nhưng trong lòng Đỗ Quyên vẫn bất an, vừa đi về vừa chột dạ nhìn xung quanh.
……………
Không lâu sau có vài bà tử vội vàng đến.
- Trâu bà tử, xem ta mang đồ ăn tốt gì đến cho ngươi đây?
Một bà tử khá gầy tiến tới nói.
Trâu bà tử liếc một cái thấy khí nóng bốc lên:
- Là nước đường đỏ?
- Còn có hai viên táo đỏ đấy.
Một bà tử khác tiếp lời, ngoài miệng oán giận nói:
- Sớm bảo ngươi mời thầy thuốc, ngươi cố tình không nghe, thời gian không còn sớm, chúng ta đều có việc phải làm, làm sao có thể tự ý rời đi giúp ngươi mua đường đỏ chứ?
- Đúng thế, chúng ta phải sang phòng bếp bên kia mượn đấy, may mắn người trong đó dễ nói chuyện, nếu không có cháo táo hầm đường đỏ nóng hầm hập mà ăn đâu.
Một bà tử bưng bát ngồi cạnh giường, một bà tử còn lại duỗi tay đỡ Trâu bà tử ngồi dậy dựa vào tường.
Múc một muỗng cháo táo đường đỏ, bà tử thổi cho nguội rồi mới đút cho Trâu bà tử.
Trâu bà tử không uống ngay mà đột nhiên hỏi:
- Tại sao các ngươi tốt với ta như vậy?
Trâu bà tử là bà vú của đại phu nhân Lâm gia, ở Lâm gia có thân phận địa vị, trước kia trong mắt bà mấy vị này thân phận quá đê tiện, vô dụng, thô bỉ không chịu nổi.
/235
|