Thường Hiên thấy đại phu nhân hỏi, lập tức nhớ tới tình cảnh bên ngoài, trên mặt lập tức có vẻ không đành lòng cùng khó xử. Đại phu nhân thấy vậy, tự nhiên cũng đã đoán được, lại bảo hắn cứ nói đừng ngại. Lập tức Thường Hiên chỉ có thể đem tình huống bên ngoài nói cho đại phu nhân nghe. Thì ra hiện nay hai vị lão gia cùng mấy vị thiếu gia tính cả Tôn đại quản gia đều bị nhốt trong thiên lao, người bình thường căn bản không thể vào thăm. Thường Hiên cũng từng tìm đến những quan lớn ngày xưa lui tới thân thiết với hầu phủ, nhưng người ta đều đóng cửa không tiếp khách.
Đại phu nhân nghe xong lời này, sợ run nửa ngày, rốt cục thê lương thở dài: "Chẳng lẽ thực sự có người muốn cho chúng ta toàn gia không còn đường sống sao?"
Lúc này trăng thu treo cao trên Ngô Đồng Am bỏ hoang, cây khô cong dài bên cạnh tường viện rách nát, trên cây khô có một con quạ phát ra tiếng kêu oa oa, trong ban đêm yên tĩnh không tiếng động nghe qua rất là dọa người.
A Phúc một bên cắn môi nhìn Thường Hiên, nàng chỉ cảm thấy Thường Hiên gầy hơn. Không biết trong nhà hai đứa nhỏ như thế nào rồi, có đại phu nhân ở đây nàng cũng không dám lôi kéo Thường Hiên hỏi đông hỏi tây.
Đại phu nhân cúi đầu lặng im hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu đột nhiên hỏi: "A Phúc có thể ra ngoài đúng không?"
Thường Hiên nghe thế, nhớ tới ngày mai là A Phúc có thể ra ngoài, trong lòng mặc dù cao hứng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, vội đáp: "Quả thật, quan phủ đã nói có thể thả người."
Đại phu nhân thở dài, vén mấy sợi tóc bên tai bị gió đêm thổi loạn, còn đánh giá Thường Hiên trước mắt.
Đứa nhỏ Thường Hiên này, từ nhỏ ở trong phủ, mới trước đây nhìn thành thật trung hậu, nhưng không biết nay trưởng thành rồi ra khỏi phủ đã có vợ con liệu còn thành thật giống như lúc trong phủ không?
Thường Hiên cũng không biết vị chủ nhân ngày xưa đang có ý gì, chỉ đành cúi đầu cung kính lắng nghe.
Đại phu nhân nhìn Thường Hiên nửa ngày, rốt cục mở miệng nói: "Thường Hiên, A Phúc hiện đang có thai, ngươi trước hết nghĩ cách đưa nàng ấy ra ngoài thôi, miễn cho ở trong này chịu tội."
A Phúc vừa nghe, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không có cảm giác gì, nàng lúc trước thầm nghĩ mình phải rời khỏi đây, nhưng nếu mình được cứu đi mà để lại phu nhân cùng thiếu phu nhân ở trong này chịu khổ, thế thì còn ra thể thống gì? Lập tức nàng chỉ có thể vội bước lên phía trước nói: "Phu nhân sao lại nói như vậy, A Phúc ở trong này với phu nhân và thiếu phu nhân, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Thường Hiên nghe được lời này, bất động thanh sắc nhìn A Phúc, đôi môi kiên nghị hơi động đậy.
Đại phu nhân cũng đang nhìn A Phúc, cười nhẹ một tiếng, thì thào nói: "Thôi, mọi việc cứ nghe theo ý trời đi, còn nữa ..."
Đại phu nhân âm giọng nhỏ nhẹ nói chuyện, hai tròng mắt lại nhìn chằm chằm vào Thường Hiên thần sắc không đổi: "Còn nữa, hiện nay hầu phủ gặp rủi ro, bao nhiêu người hầu nha hoàn hận không thể nhanh chóng đào tẩu miễn cho dính vào vận xui, nay vợ chồng các ngươi hai người đã rút khỏi hộ tịch từ lâu, cần gì phải quản mấy việc không có liên can này!"
A Phúc nghe xong lời này, càng cảm thấy không còn cảm giác, nhìn Thường Hiên một bên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đại phu nhân, hầu phủ đối với cả nhà chúng con ân đức bằng trời, chuyện hầu phủ cũng là chuyện của chúng con, trong lòng A Phúc và Thường Hiên vẫn nhớ tới ân tái sinh của lão phu nhân và đại phu nhân, làm sao có thể làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa này được."
Thường Hiên ở bên nghe lời nói của nương tử, trong lòng biết nàng nói là thực, nhưng rốt cuộc vẫn có một cảm giác thê lương nổi lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì cho phải.
Đại phu nhân cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Thường Hiên.
A Phúc cắn cắn môi, nhìn về phía Thường Hiên, Thường Hiên cũng trong lòng rối ren nhìn qua, bốn mắt chạm nhau, bọn họ đều hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương.
Từng làm nô tài, từng nhận được ân huệ, vợ chồng bọn họ chung quy vẫn muốn hoàn trả lại.
Lập tức trong lòng Thường Hiên cười thảm một tiếng, tiến lên trịnh trọng hành lễ, cung kính nói: "Phu nhân, theo như lời A Phúc nói, phu nhân đối họ Thường một nhà có ân tái tạo, Thường Hiên cả đời này khó quên, con cháu đời sau của Thường gia cũng vĩnh viễn không quên ân tình của hầu phủ. Lúc này hầu phủ gặp đại nạn, họ Thường một nhà cho dù có táng gia bại sản, cũng muốn vì hầu phủ dốc hết toàn lực."
Những lời này nói rất có khí phách, đại phu nhân nghe được cuối cùng trong mắt cũng có một chút an tâm, trong mắt lại ngấn mắt, gật đầu nói: "Thường Hiên, ngươi có thể nói ra lời này, cũng là lão phu nhân lúc trước không nhìn lầm người."
Nếu Thường Hiên đã thể hiện quyết tâm, đại phu nhân cũng an tâm hơn, lập tức nắm bắt thời gian nói về bản án, cũng nhắc tới ngọn nguồn của vụ án này, chỉ sợ trong triều có người cố ý đối phó với hầu phủ, trong đó tự nhiên cũng nhắc tới người cùng mẹ với nhị thiếu phu nhân Hưng Thịnh công chúa, cùng với Bát vương gia từng bị tam thiếu gia đắc tội.
Nhớ tới Hưng Thịnh công chúa, mọi người tự nhiên đều là thở dài, kỳ thật sau khi Thái Hậu vào cung đã có thai với đương kim Thánh Thượng chính là vị Hưng Thịnh công chúa này, sau đó Hoàng Thượng đăng cơ làm đế, Hưng Thịnh công chúa tự nhiên cũng nhận hết sủng ái, tạo ra tính tình duy ngã độc tôn, chỉ có điều không hiểu vì sao nàng ta cố tình đối nghịch với người chị lưu lạc dân gian không thôi.
Bên này đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có từng tràng tiếng mèo kêu truyền đến, tiếp theo còn có tiếng bước chân cùng với tiếng chửi bậy, tiếng chửi bậy liên tục nói cái gì "Đã nhiều ngày số mạng xấu, không có chuyện gì hay ho, cố tình đêm hôm khuya khoắt lại phải đi canh cửa."
Thường Hiên nghe tiếng mèo kêu kia, dĩ nhiên biết hẳn là nên rời đi, lại nghe tiếng chửi bậy, mày nhíu lại, vội vàng bẩm báo với đại phu nhân: "Đại phu nhân, thời giờ không còn sớm, Thường Hiên phải đi rồi."
Đại phu nhân gật đầu: "Ngươi cẩn thận chút, đừng để người bên ngoài phát hiện."
Thường Hiên tuân lệnh, xoay người đi ra ngoài, hắn lại dừng bước chân, do dự rốt cục nhìn về phía A Phúc, thấp giọng nói: "Mọi sự nàng phải cẩn thận, trong nhà tất cả đều tốt." Nói xong lời này, người tựa như một trận gió rất nhanh rời đi.
A Phúc ngơ ngác nhìn bóng người biến mất phía sau tường viện nơi căn phòng bỏ hoang, bên tai dường như vẫn nghe tiếng vọng câu dặn dò cuối cùng của hắn.
Vội vàng gặp mặt, cũng chỉ có một câu như vậy thôi.
=
=
=
Đêm đó A Phúc trở về tự nhiên là khó có thể ngủ, đại phu nhân cũng trợn tròn mắt mãi cho đến hừng đông.
Đối với A Phúc mà nói, nàng vốn dĩ là ngóng trông rời khỏi đây, nhưng trải qua chuyện tối nay, trong lòng nàng ngược lại có chút khó xử. Nâng mắt nhìn các chủ tử trong phòng tóc tai rối bù, quần áo hỗn độn bẩn ôi không chịu nổi, nàng càng cảm thấy nếu đi rồi thật sự không thể an tâm.
Nhưng nếu không đi, ở lại trong này cùng chịu tội, ngoại trừ có thể chăm sóc nhị thiếu phu nhân, nàng có năng lực gì?
A Phúc cúi mắt xuống, nâng tay sờ sờ bụng mình.
Nàng ngoại trừ từng là người hầu hầu hạ chủ tử, cũng chỉ là một mẹ đang có đứa nhỏ mà thôi.
================
Ngày hôm sau, mọi người vừa mới dùng qua bữa sáng, chợt nghe ngoài cửa lớn có động tĩnh. Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, bởi vì đến đây đã hai ngày, chỉ có một ngày hai lần lúc đưa cơm mới có thể thấy cửa lớn kia mở ra thôi.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn ra bên ngoài, ai ngờ có một quan sai tiến vào nói: "Ai là nương tử của Thường gia?"
A Phúc vội bước lên phía trước đáp: "Bẩm quan gia, chính là tiểu nhân."
Quan sai gật đầu: "Hôm qua chúng ta đã nhận được lệnh của quan trên, hôm nay ngươi có thể đi."
Trong lòng A Phúc vui vẻ, lúc này lại nghe Vượng phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta biết ngươi nhất định sẽ sớm rời khỏi đây, phi, toàn bộ đều là loại nô tài bán chủ cầu vinh!"
Đại phu nhân cũng không để ý tới Vượng phu nhân, tiến lên ôn nhu nói: "A Phúc, con ra ngoài đi trước đi, sau khi trở về —— "
Bà còn chưa nói hết lời, lại chợt nghe thấy bên ngoài Am có tiếng bước chân hỗn độn, thậm chí có tiếng vó ngựa, tức thời không chỉ mọi người trong Am, mà ngay cả quan sai cũng lắp bắp kinh hãi.
Rất nhanh cửa lớn mở ra, một hàng đới đao thị vệ nối đuôi nhau mà vào, thị vệ sau khi tiến vào rất nhanh chia làm hai hàng ở hai bên, mà theo sau thị vệ, là một loạt cung nữ mặc trang phục trong cung, người người mặt mày thanh tú thần thái cung kính.
Vừa rồi quan sai rất nhanh bị dọn đi, trong viện chỉ còn lại những đới đao thị vệ này cùng với chư vị cung nữ.
Đại phu nhân nhìn tình cảnh này, trên mặt nhất thời trắng bệch, nhíu mày nhìn về phía nhị thiếu phu nhân đang ở phía sau.
Sau cùng các cung nữ đi vào, có một ma ma vào: "Vị nào là hầu phủ nhị thiếu phu nhân?"
Nhị thiếu phu nhân lúc này đang dựa ở góc tường đã bong tróc ngây người, nghe câu đó giống như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu đếm kiến.
A Phúc đành cẩn thận huých vào nhị thiếu phu nhân, nhắc nhở nói: "Nhị thiếu phu nhân, có người đến."
Đại phu nhân tiến lên hành lễ, cung kính hỏi: "Không biết vị ma ma này tìm con dâu thứ nhà chúng ta có chuyện gì?"
Ma ma kia nở nụ cười, ánh mắt có dụng ý khác nhìn về phía nhị thiếu phu nhân.
Nhị thiếu phu nhân lúc này cũng phản ứng lại, nâng mắt nhìn ma ma, thản nhiên đáp: “Là ta."
Ma ma cao thấp đánh giá nhị thiếu phu nhân một phen, tươi cười thân thiết: "Công chúa nhà chúng ta cố ý phái ta đến đây, nói là muốn gặp nhị thiếu phu nhân."
Nhị thiếu phu nhân được A Phúc đỡ đứng lên, nhìn đại phu nhân bên cạnh, môi giật giật.
Đại phu nhân gật đầu: "Đã là công chúa cho mời, con nên đi đi."
Nhị thiếu phu nhân gật gật đầu, hơi sửa sang lại mấy sợi tóc đã mấy ngày chưa từng rửa mặt chải đầu, thế này mới theo ma ma kia đi ra.
Lúc ma ma ra đến cửa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía A Phúc: "Vị này, chính là nương tử của Thường gia?"
A Phúc cúi đầu hành lễ, cung kính đáp: "Tiểu nhân đúng là Thường thị."
Ma ma ‘À’ một tiếng: "Mới rồi vị quan sai kia đến, chính là muốn thả nương tử của Thường gia ra ngoài?"
A Phúc gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy." A Phúc khi nói đến đây, trong lòng trầm xuống.
Ai ngờ ma ma cũng không hỏi gì tiếp, lập tức mang theo nhị thiếu phu nhân rời đi.
=============
Nhị thiếu phu nhân ngẩng đầu nhìn vị Hưng Thịnh công chúa cao cao tại thượng trước mắt.
Hưng Thịnh công chúa từ nhỏ nhận hết sủng ái, nay Hoàng Thượng càng vì nàng ta mất mẹ mà đối với Hưng Thịnh công chúa yêu thương gấp đôi, cho nên nàng ta sớm đã được nuôi dưỡng thành tính tình kiêu căng ngạo mạn.
Nay vị công chúa cao quý ngạo mạn này, nhìn xuống nhị thiếu phu nhân chật vật, ốm yếu tái nhợt, trong đôi mắt nhỏ xinh đẹp lại lộ ra vẻ oán hận mơ hồ.
Nàng cúi đầu nhìn người phụ nữ nghe nói chảy một nửa dòng máu giống mình nửa ngày, rốt cục mở miệng nói: "A Mông, đây là nhũ danh của ngươi hả."
Nhị thiếu phu nhân chợt nghe đến xưng hô từ lâu, lông mi giật giật, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đúng."
Hưng Thịnh công chúa cong đôi môi xinh đẹp cười châm chọc một cái, nàng thong dong hỏi: "Vậy ngươi có biết nhũ danh của ta là gì không?"
Nhũ danh của Hưng thịnh công chúa, nhị thiếu phu nhân dĩ nhiên không biết.
Hưng Thịnh công chúa đương nhiên cũng không trông cậy vào câu trả lời của nàng, thẳng thừng nói: "Nhũ danh của ta, gọi là A Minh, so với nhũ danh của ngươi đồng âm khác chữ."
Nhị thiếu phu nhân không đoán được cái này, cúi mắt không nói.
Hưng Thịnh công chúa nhìn nhị thiếu phu nhân, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra căm giận cùng oán hận: "Ngươi có biết không, từ khi ta hiểu chuyện, ta đã không hiểu, vì sao mẫu hậu rõ ràng ôm ta, gọi là tên của ta, ánh mắt lại giống như nhìn ai khác?"
Nàng đột nhiên đứng lên, vạt áo đỏ tươi phiêu đãng trước mắt nhị thiếu phu nhân đang quỳ: "Sau đó, ta nghe được người lúc bị bệnh nói muốn A Minh đến đây, nhưng ta không hiểu, ta ngồi ở bên cạnh người, tại sao người còn muốn A Minh chứ? Người rốt cuộc muốn A Minh nào?"
Nhị thiếu phu nhân nghe được mấy lời này, đau khổ nhắm mắt lại.
Hưng Thịnh công chúa ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú nhị thiếu phu nhân bởi vì đau khổ nhắm chặt mắt mà lông mi khẽ run run, nhẹ cười nói: "Ta là con gái của người, nhưng người cho tới bây giờ luôn không thích ta, người luôn luôn nhớ thương một đứa con gái khác."
"Người là hoàng hậu cao quý, lại từng tự mình may một cái áo bông của bé gái, ta đã nghĩ đó là cho ta, nhưng sau lại phát hiện không phải, không phải ——" Hưng Thịnh công chúa trong giọng nói hiện lên mười phần hận ý.
Nàng bức bách nhị thiếu phu nhân mở hai mắt, oán hận nói: "Người tình nguyện đem những quần áo tự tay mình may vĩnh viễn đặt ở trong rương, cũng không muốn để cho ta mặc vào! Người mỗi ngày gọi tên ta, nhưng trong ánh mắt của người cho tới bây giờ đều không có ta! Thậm chí còn —— "
Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Thậm chí lúc ta mười tuổi, người nói sinh nhật ta là mồng sáu tháng bảy! Nhưng ta không phải, ta không phải sinh ngày mồng sáu tháng bảy!"
Giọng của Hưng Thịnh công chúa càng nói càng lớn, trên mặt mang theo mười phần tức giận, nâng mắt cũng là giống như ánh mắt sắc bén của nhị thiếu phu nhân ngày trước.
Bên cạnh đều là ma ma và nha hoàn tâm phúc, nàng cũng không cần đè nén suy nghĩ của chính mình.
Lúc mẹ còn sống, nàng miễn cưỡng cười vui, chưa bao giờ dám nhắc tới đứa con gái lưu lạc bên ngoài của mẹ.
Trong tâm tư, nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận người kia là chị của mình.
Chị? Nàng ta cũng xứng sao?
Hưng Thịnh công chúa là công chúa thứ bảy của tiên đế, là muội muội ruột duy nhất của đương kim Thánh Thượng, chị của nàng là trưởng công chúa, là nhị công chúa, là tam công chúa, sẽ không bao giờ là con gái của thương nhân đê tiện kia!
Bàn tay thon dài trắng noãn của Hưng Thịnh công chúa nắm chặt lại, bộ móng tay dài hai tấc màu đỏ bị bẻ gẫy.
===
Lúc nhị thiếu phu nhân trở về sắc mặt càng tái nhợt, vẻ mặt càng dại ra.
A Phúc và A Bình lo lắng cho nhị thiếu phu nhân, chỉ đành ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ, nhưng nhị thiếu phu nhân một câu cũng không nói, chỉ nhìn chỗ bùn đất lồi lõm không ngừng rơi lệ.
Sau bởi vì A Bình muốn lo cho con của mình ăn cơm, cũng không chú ý tới nhị thiếu phu nhân được, chỉ có A Phúc ở bên cạnh, nhẹ nhàng thay nàng ấy lau lệ.
Đêm nay thẳng đến lúc muốn ngủ, Vượng phu nhân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi cười rộ lên: "A Phúc, sao quan sai kia lại không cho ngươi ra ngoài hả?"
Nàng ta vừa nói lời này, mọi người trên mặt rất khó coi, A Phúc tâm đều lạnh.
Nàng không biết chuyện Hưng Thịnh công chúa mang đến đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa gì, nàng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, tất cả đều có thể chuyển biến tốt.
Nhưng nguyện vọng của nàng cuối cùng đều thất bại, chuyện xảy ra tiếp theo, cũng là chuyện mà cả đời này nàng đều không thể quên.
Đại phu nhân nghe xong lời này, sợ run nửa ngày, rốt cục thê lương thở dài: "Chẳng lẽ thực sự có người muốn cho chúng ta toàn gia không còn đường sống sao?"
Lúc này trăng thu treo cao trên Ngô Đồng Am bỏ hoang, cây khô cong dài bên cạnh tường viện rách nát, trên cây khô có một con quạ phát ra tiếng kêu oa oa, trong ban đêm yên tĩnh không tiếng động nghe qua rất là dọa người.
A Phúc một bên cắn môi nhìn Thường Hiên, nàng chỉ cảm thấy Thường Hiên gầy hơn. Không biết trong nhà hai đứa nhỏ như thế nào rồi, có đại phu nhân ở đây nàng cũng không dám lôi kéo Thường Hiên hỏi đông hỏi tây.
Đại phu nhân cúi đầu lặng im hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu đột nhiên hỏi: "A Phúc có thể ra ngoài đúng không?"
Thường Hiên nghe thế, nhớ tới ngày mai là A Phúc có thể ra ngoài, trong lòng mặc dù cao hứng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, vội đáp: "Quả thật, quan phủ đã nói có thể thả người."
Đại phu nhân thở dài, vén mấy sợi tóc bên tai bị gió đêm thổi loạn, còn đánh giá Thường Hiên trước mắt.
Đứa nhỏ Thường Hiên này, từ nhỏ ở trong phủ, mới trước đây nhìn thành thật trung hậu, nhưng không biết nay trưởng thành rồi ra khỏi phủ đã có vợ con liệu còn thành thật giống như lúc trong phủ không?
Thường Hiên cũng không biết vị chủ nhân ngày xưa đang có ý gì, chỉ đành cúi đầu cung kính lắng nghe.
Đại phu nhân nhìn Thường Hiên nửa ngày, rốt cục mở miệng nói: "Thường Hiên, A Phúc hiện đang có thai, ngươi trước hết nghĩ cách đưa nàng ấy ra ngoài thôi, miễn cho ở trong này chịu tội."
A Phúc vừa nghe, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không có cảm giác gì, nàng lúc trước thầm nghĩ mình phải rời khỏi đây, nhưng nếu mình được cứu đi mà để lại phu nhân cùng thiếu phu nhân ở trong này chịu khổ, thế thì còn ra thể thống gì? Lập tức nàng chỉ có thể vội bước lên phía trước nói: "Phu nhân sao lại nói như vậy, A Phúc ở trong này với phu nhân và thiếu phu nhân, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Thường Hiên nghe được lời này, bất động thanh sắc nhìn A Phúc, đôi môi kiên nghị hơi động đậy.
Đại phu nhân cũng đang nhìn A Phúc, cười nhẹ một tiếng, thì thào nói: "Thôi, mọi việc cứ nghe theo ý trời đi, còn nữa ..."
Đại phu nhân âm giọng nhỏ nhẹ nói chuyện, hai tròng mắt lại nhìn chằm chằm vào Thường Hiên thần sắc không đổi: "Còn nữa, hiện nay hầu phủ gặp rủi ro, bao nhiêu người hầu nha hoàn hận không thể nhanh chóng đào tẩu miễn cho dính vào vận xui, nay vợ chồng các ngươi hai người đã rút khỏi hộ tịch từ lâu, cần gì phải quản mấy việc không có liên can này!"
A Phúc nghe xong lời này, càng cảm thấy không còn cảm giác, nhìn Thường Hiên một bên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đại phu nhân, hầu phủ đối với cả nhà chúng con ân đức bằng trời, chuyện hầu phủ cũng là chuyện của chúng con, trong lòng A Phúc và Thường Hiên vẫn nhớ tới ân tái sinh của lão phu nhân và đại phu nhân, làm sao có thể làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa này được."
Thường Hiên ở bên nghe lời nói của nương tử, trong lòng biết nàng nói là thực, nhưng rốt cuộc vẫn có một cảm giác thê lương nổi lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì cho phải.
Đại phu nhân cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Thường Hiên.
A Phúc cắn cắn môi, nhìn về phía Thường Hiên, Thường Hiên cũng trong lòng rối ren nhìn qua, bốn mắt chạm nhau, bọn họ đều hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương.
Từng làm nô tài, từng nhận được ân huệ, vợ chồng bọn họ chung quy vẫn muốn hoàn trả lại.
Lập tức trong lòng Thường Hiên cười thảm một tiếng, tiến lên trịnh trọng hành lễ, cung kính nói: "Phu nhân, theo như lời A Phúc nói, phu nhân đối họ Thường một nhà có ân tái tạo, Thường Hiên cả đời này khó quên, con cháu đời sau của Thường gia cũng vĩnh viễn không quên ân tình của hầu phủ. Lúc này hầu phủ gặp đại nạn, họ Thường một nhà cho dù có táng gia bại sản, cũng muốn vì hầu phủ dốc hết toàn lực."
Những lời này nói rất có khí phách, đại phu nhân nghe được cuối cùng trong mắt cũng có một chút an tâm, trong mắt lại ngấn mắt, gật đầu nói: "Thường Hiên, ngươi có thể nói ra lời này, cũng là lão phu nhân lúc trước không nhìn lầm người."
Nếu Thường Hiên đã thể hiện quyết tâm, đại phu nhân cũng an tâm hơn, lập tức nắm bắt thời gian nói về bản án, cũng nhắc tới ngọn nguồn của vụ án này, chỉ sợ trong triều có người cố ý đối phó với hầu phủ, trong đó tự nhiên cũng nhắc tới người cùng mẹ với nhị thiếu phu nhân Hưng Thịnh công chúa, cùng với Bát vương gia từng bị tam thiếu gia đắc tội.
Nhớ tới Hưng Thịnh công chúa, mọi người tự nhiên đều là thở dài, kỳ thật sau khi Thái Hậu vào cung đã có thai với đương kim Thánh Thượng chính là vị Hưng Thịnh công chúa này, sau đó Hoàng Thượng đăng cơ làm đế, Hưng Thịnh công chúa tự nhiên cũng nhận hết sủng ái, tạo ra tính tình duy ngã độc tôn, chỉ có điều không hiểu vì sao nàng ta cố tình đối nghịch với người chị lưu lạc dân gian không thôi.
Bên này đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có từng tràng tiếng mèo kêu truyền đến, tiếp theo còn có tiếng bước chân cùng với tiếng chửi bậy, tiếng chửi bậy liên tục nói cái gì "Đã nhiều ngày số mạng xấu, không có chuyện gì hay ho, cố tình đêm hôm khuya khoắt lại phải đi canh cửa."
Thường Hiên nghe tiếng mèo kêu kia, dĩ nhiên biết hẳn là nên rời đi, lại nghe tiếng chửi bậy, mày nhíu lại, vội vàng bẩm báo với đại phu nhân: "Đại phu nhân, thời giờ không còn sớm, Thường Hiên phải đi rồi."
Đại phu nhân gật đầu: "Ngươi cẩn thận chút, đừng để người bên ngoài phát hiện."
Thường Hiên tuân lệnh, xoay người đi ra ngoài, hắn lại dừng bước chân, do dự rốt cục nhìn về phía A Phúc, thấp giọng nói: "Mọi sự nàng phải cẩn thận, trong nhà tất cả đều tốt." Nói xong lời này, người tựa như một trận gió rất nhanh rời đi.
A Phúc ngơ ngác nhìn bóng người biến mất phía sau tường viện nơi căn phòng bỏ hoang, bên tai dường như vẫn nghe tiếng vọng câu dặn dò cuối cùng của hắn.
Vội vàng gặp mặt, cũng chỉ có một câu như vậy thôi.
=
=
=
Đêm đó A Phúc trở về tự nhiên là khó có thể ngủ, đại phu nhân cũng trợn tròn mắt mãi cho đến hừng đông.
Đối với A Phúc mà nói, nàng vốn dĩ là ngóng trông rời khỏi đây, nhưng trải qua chuyện tối nay, trong lòng nàng ngược lại có chút khó xử. Nâng mắt nhìn các chủ tử trong phòng tóc tai rối bù, quần áo hỗn độn bẩn ôi không chịu nổi, nàng càng cảm thấy nếu đi rồi thật sự không thể an tâm.
Nhưng nếu không đi, ở lại trong này cùng chịu tội, ngoại trừ có thể chăm sóc nhị thiếu phu nhân, nàng có năng lực gì?
A Phúc cúi mắt xuống, nâng tay sờ sờ bụng mình.
Nàng ngoại trừ từng là người hầu hầu hạ chủ tử, cũng chỉ là một mẹ đang có đứa nhỏ mà thôi.
================
Ngày hôm sau, mọi người vừa mới dùng qua bữa sáng, chợt nghe ngoài cửa lớn có động tĩnh. Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, bởi vì đến đây đã hai ngày, chỉ có một ngày hai lần lúc đưa cơm mới có thể thấy cửa lớn kia mở ra thôi.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn ra bên ngoài, ai ngờ có một quan sai tiến vào nói: "Ai là nương tử của Thường gia?"
A Phúc vội bước lên phía trước đáp: "Bẩm quan gia, chính là tiểu nhân."
Quan sai gật đầu: "Hôm qua chúng ta đã nhận được lệnh của quan trên, hôm nay ngươi có thể đi."
Trong lòng A Phúc vui vẻ, lúc này lại nghe Vượng phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta biết ngươi nhất định sẽ sớm rời khỏi đây, phi, toàn bộ đều là loại nô tài bán chủ cầu vinh!"
Đại phu nhân cũng không để ý tới Vượng phu nhân, tiến lên ôn nhu nói: "A Phúc, con ra ngoài đi trước đi, sau khi trở về —— "
Bà còn chưa nói hết lời, lại chợt nghe thấy bên ngoài Am có tiếng bước chân hỗn độn, thậm chí có tiếng vó ngựa, tức thời không chỉ mọi người trong Am, mà ngay cả quan sai cũng lắp bắp kinh hãi.
Rất nhanh cửa lớn mở ra, một hàng đới đao thị vệ nối đuôi nhau mà vào, thị vệ sau khi tiến vào rất nhanh chia làm hai hàng ở hai bên, mà theo sau thị vệ, là một loạt cung nữ mặc trang phục trong cung, người người mặt mày thanh tú thần thái cung kính.
Vừa rồi quan sai rất nhanh bị dọn đi, trong viện chỉ còn lại những đới đao thị vệ này cùng với chư vị cung nữ.
Đại phu nhân nhìn tình cảnh này, trên mặt nhất thời trắng bệch, nhíu mày nhìn về phía nhị thiếu phu nhân đang ở phía sau.
Sau cùng các cung nữ đi vào, có một ma ma vào: "Vị nào là hầu phủ nhị thiếu phu nhân?"
Nhị thiếu phu nhân lúc này đang dựa ở góc tường đã bong tróc ngây người, nghe câu đó giống như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu đếm kiến.
A Phúc đành cẩn thận huých vào nhị thiếu phu nhân, nhắc nhở nói: "Nhị thiếu phu nhân, có người đến."
Đại phu nhân tiến lên hành lễ, cung kính hỏi: "Không biết vị ma ma này tìm con dâu thứ nhà chúng ta có chuyện gì?"
Ma ma kia nở nụ cười, ánh mắt có dụng ý khác nhìn về phía nhị thiếu phu nhân.
Nhị thiếu phu nhân lúc này cũng phản ứng lại, nâng mắt nhìn ma ma, thản nhiên đáp: “Là ta."
Ma ma cao thấp đánh giá nhị thiếu phu nhân một phen, tươi cười thân thiết: "Công chúa nhà chúng ta cố ý phái ta đến đây, nói là muốn gặp nhị thiếu phu nhân."
Nhị thiếu phu nhân được A Phúc đỡ đứng lên, nhìn đại phu nhân bên cạnh, môi giật giật.
Đại phu nhân gật đầu: "Đã là công chúa cho mời, con nên đi đi."
Nhị thiếu phu nhân gật gật đầu, hơi sửa sang lại mấy sợi tóc đã mấy ngày chưa từng rửa mặt chải đầu, thế này mới theo ma ma kia đi ra.
Lúc ma ma ra đến cửa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía A Phúc: "Vị này, chính là nương tử của Thường gia?"
A Phúc cúi đầu hành lễ, cung kính đáp: "Tiểu nhân đúng là Thường thị."
Ma ma ‘À’ một tiếng: "Mới rồi vị quan sai kia đến, chính là muốn thả nương tử của Thường gia ra ngoài?"
A Phúc gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy." A Phúc khi nói đến đây, trong lòng trầm xuống.
Ai ngờ ma ma cũng không hỏi gì tiếp, lập tức mang theo nhị thiếu phu nhân rời đi.
=============
Nhị thiếu phu nhân ngẩng đầu nhìn vị Hưng Thịnh công chúa cao cao tại thượng trước mắt.
Hưng Thịnh công chúa từ nhỏ nhận hết sủng ái, nay Hoàng Thượng càng vì nàng ta mất mẹ mà đối với Hưng Thịnh công chúa yêu thương gấp đôi, cho nên nàng ta sớm đã được nuôi dưỡng thành tính tình kiêu căng ngạo mạn.
Nay vị công chúa cao quý ngạo mạn này, nhìn xuống nhị thiếu phu nhân chật vật, ốm yếu tái nhợt, trong đôi mắt nhỏ xinh đẹp lại lộ ra vẻ oán hận mơ hồ.
Nàng cúi đầu nhìn người phụ nữ nghe nói chảy một nửa dòng máu giống mình nửa ngày, rốt cục mở miệng nói: "A Mông, đây là nhũ danh của ngươi hả."
Nhị thiếu phu nhân chợt nghe đến xưng hô từ lâu, lông mi giật giật, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đúng."
Hưng Thịnh công chúa cong đôi môi xinh đẹp cười châm chọc một cái, nàng thong dong hỏi: "Vậy ngươi có biết nhũ danh của ta là gì không?"
Nhũ danh của Hưng thịnh công chúa, nhị thiếu phu nhân dĩ nhiên không biết.
Hưng Thịnh công chúa đương nhiên cũng không trông cậy vào câu trả lời của nàng, thẳng thừng nói: "Nhũ danh của ta, gọi là A Minh, so với nhũ danh của ngươi đồng âm khác chữ."
Nhị thiếu phu nhân không đoán được cái này, cúi mắt không nói.
Hưng Thịnh công chúa nhìn nhị thiếu phu nhân, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra căm giận cùng oán hận: "Ngươi có biết không, từ khi ta hiểu chuyện, ta đã không hiểu, vì sao mẫu hậu rõ ràng ôm ta, gọi là tên của ta, ánh mắt lại giống như nhìn ai khác?"
Nàng đột nhiên đứng lên, vạt áo đỏ tươi phiêu đãng trước mắt nhị thiếu phu nhân đang quỳ: "Sau đó, ta nghe được người lúc bị bệnh nói muốn A Minh đến đây, nhưng ta không hiểu, ta ngồi ở bên cạnh người, tại sao người còn muốn A Minh chứ? Người rốt cuộc muốn A Minh nào?"
Nhị thiếu phu nhân nghe được mấy lời này, đau khổ nhắm mắt lại.
Hưng Thịnh công chúa ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú nhị thiếu phu nhân bởi vì đau khổ nhắm chặt mắt mà lông mi khẽ run run, nhẹ cười nói: "Ta là con gái của người, nhưng người cho tới bây giờ luôn không thích ta, người luôn luôn nhớ thương một đứa con gái khác."
"Người là hoàng hậu cao quý, lại từng tự mình may một cái áo bông của bé gái, ta đã nghĩ đó là cho ta, nhưng sau lại phát hiện không phải, không phải ——" Hưng Thịnh công chúa trong giọng nói hiện lên mười phần hận ý.
Nàng bức bách nhị thiếu phu nhân mở hai mắt, oán hận nói: "Người tình nguyện đem những quần áo tự tay mình may vĩnh viễn đặt ở trong rương, cũng không muốn để cho ta mặc vào! Người mỗi ngày gọi tên ta, nhưng trong ánh mắt của người cho tới bây giờ đều không có ta! Thậm chí còn —— "
Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Thậm chí lúc ta mười tuổi, người nói sinh nhật ta là mồng sáu tháng bảy! Nhưng ta không phải, ta không phải sinh ngày mồng sáu tháng bảy!"
Giọng của Hưng Thịnh công chúa càng nói càng lớn, trên mặt mang theo mười phần tức giận, nâng mắt cũng là giống như ánh mắt sắc bén của nhị thiếu phu nhân ngày trước.
Bên cạnh đều là ma ma và nha hoàn tâm phúc, nàng cũng không cần đè nén suy nghĩ của chính mình.
Lúc mẹ còn sống, nàng miễn cưỡng cười vui, chưa bao giờ dám nhắc tới đứa con gái lưu lạc bên ngoài của mẹ.
Trong tâm tư, nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận người kia là chị của mình.
Chị? Nàng ta cũng xứng sao?
Hưng Thịnh công chúa là công chúa thứ bảy của tiên đế, là muội muội ruột duy nhất của đương kim Thánh Thượng, chị của nàng là trưởng công chúa, là nhị công chúa, là tam công chúa, sẽ không bao giờ là con gái của thương nhân đê tiện kia!
Bàn tay thon dài trắng noãn của Hưng Thịnh công chúa nắm chặt lại, bộ móng tay dài hai tấc màu đỏ bị bẻ gẫy.
===
Lúc nhị thiếu phu nhân trở về sắc mặt càng tái nhợt, vẻ mặt càng dại ra.
A Phúc và A Bình lo lắng cho nhị thiếu phu nhân, chỉ đành ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ, nhưng nhị thiếu phu nhân một câu cũng không nói, chỉ nhìn chỗ bùn đất lồi lõm không ngừng rơi lệ.
Sau bởi vì A Bình muốn lo cho con của mình ăn cơm, cũng không chú ý tới nhị thiếu phu nhân được, chỉ có A Phúc ở bên cạnh, nhẹ nhàng thay nàng ấy lau lệ.
Đêm nay thẳng đến lúc muốn ngủ, Vượng phu nhân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi cười rộ lên: "A Phúc, sao quan sai kia lại không cho ngươi ra ngoài hả?"
Nàng ta vừa nói lời này, mọi người trên mặt rất khó coi, A Phúc tâm đều lạnh.
Nàng không biết chuyện Hưng Thịnh công chúa mang đến đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa gì, nàng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, tất cả đều có thể chuyển biến tốt.
Nhưng nguyện vọng của nàng cuối cùng đều thất bại, chuyện xảy ra tiếp theo, cũng là chuyện mà cả đời này nàng đều không thể quên.
/95
|