(*) ly hôn mà cả 2 bên đều đồng ý, khác với hưu phu hay hưu thê là do 1 bên đơn phương đề ra
"A Phúc, trời rất lạnh, ngươi đang bệnh, quỳ ở bên ngoài đó làm gì?"
Nhị thiếu phu nhân vừa nói lời này, thân mình Thường Hiên giống như chấn động, vốn dĩ khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn hiện ra một chút kinh ngạc, hơi hơi nghiêng đầu nhìn A Phúc một cái. Chỉ liếc mắt một cái nhìn qua thôi, Thường Hiên đã thấy A Phúc sắc mặt tái nhợt tiều tụy, quỳ gối trong gió lạnh lung lay sắp đổ.
A Phúc thấy Thường Hiên nhìn qua, rưng rưng mắt nhìn hắn, trong lòng nóng lên, cắn môi, liều mạng nhịn xuống nước mắt trong mắt, cúi đầu hô: "Thường Hiên..."
Thường Hiên nhìn nàng có vẻ tiều tụy, thật lâu sau rốt cục không lưu loát hỏi: "Nàng bị bệnh?"
Hắn quỳ ở nơi này hồi lâu, quả thực chưa từng nói chuyện, tháng chạp gió lạnh vẫn thổi, môi sớm đã có chút khô nứt, lúc nói ra lời này cũng khàn khàn vô cùng.
A Phúc cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không sao."
Môi Thường Hiên giật giật, rốt cục cuối cùng bất chấp không hề nhìn A Phúc, cúi đầu nói: "Nàng không cần theo giúp ta quỳ ở đây đâu, về đi."
A Phúc không nói, nàng không thể nhìn Thường Hiên một người ở đây bị nhị thiếu phu nhân quở trách.
Lúc này, nhị thiếu phu nhân sau màn cũng nghe được lời này, buông ấm lô trong lòng, biếng nhác mở miệng nói: "Thường Hiên, A Phúc nhà ngươi mặc kệ nói thế nào nay cũng là thuộc hạ làm việc của ta, sao ngươi lại khi dễ nàng ấy như vậy? Ngươi không vừa mắt người trong viện của ta hay là ngươi không muốn cho ta mặt mũi?"
Thường Hiên ở đây quỳ lâu như vậy, rốt cục cũng nghe thấy nhị thiếu phu nhân nói chuyện với mình, vội vàng khom lưng, khàn giọng cung kính nói: "Nhị thiếu phu nhân, Thường Hiên cũng không khi dễ thê tử nhà mình, đương nhiên càng không dám không vừa mắt người ở viện nhị thiếu phu nhân, cũng không dám không cho nhị thiếu phu nhân mặt mũi."
Nhị thiếu phu nhân cười lạnh: "Ta bình sinh ghét nhất đó là đàn ông không đối xử đúng mực với thê thiếp nhà mình, ta thấy ngươi nay còn nhỏ tuổi, ở bên ngoài cũng không có năng lực gì, vậy mà ở nhà cũng có thể khi dễ nương tử nhỉ!"
Phu quân của nhị thiếu phu nhân nhị thiếu gia là người đàn ông tốt, mỗi ngày đều bê trà, rót nước, đấm lưng, bóp chân, cho nương tử mình không than vãn, nàng ấy tất nhiên là xem không vừa mắt người đàn ông như Thường Hiên. ( nhị thiếu gia này quả là người đàn ông tốt có nguy cơ tuyệt chủng thới cổ đại nha )
A Phúc tuy rằng trong lòng ủy khuất, nhưng đương nhiên cũng không muốn nhìn phu quân của mình bị nhị thiếu phu nhân răn dạy, lập tức bước lên phía trước giải thích: "Thường Hiên cũng không có khi dễ nô tì..."
Ai ngờ nàng nói được một nửa, nhị thiếu phu nhân đằng sau màn sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Ngươi câm mồm cho ta!"
A Phúc chưa bao giờ bị nhị thiếu phu nhân quát lớn như thế, một tiếng ‘Câm mồm’ này truyền ra, không giận mà uy, A Phúc nhất thời câm miệng, sợ khiêu khích nhị thiếu phu nhân.
Lúc này, A Bình bên cạnh châm trà táo thượng hạng ( cái trà j thế ko biết ) cho nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân nhận lấy nhấp 1 ngụm thông cổ họng, tức giận hơi tan một ít, lúc này mới chầm chậm nói: "Nương tử nhà ngươi bị bệnh đến nông nỗi này, ngươi lại vẫn chưa từng về nhà, trên đời này có người làm phu quân như vậy sao?"
Ban đầu Thường Hiên trong mắt đầy quật cường lại lạnh như băng nay hiện lên một chút áy náy, hắn nhìn A Phúc suy yếu bên cạnh, cúi đầu cung kính nói: "Thật sự là tiểu nhân không đúng, tiểu nhân cũng không biết nàng bị bệnh, xin nhị thiếu phu nhân để A Phúc trở về đi." Trời đông giá rét lạnh băng, A Phúc với dáng vẻ bây giờ, lại quỳ xuống khó tránh khỏi gặp chuyện không may.
Nhị thiếu phu nhân lại nở nụ cười, nói nhỏ: "Ta cũng muốn cho nàng ấy về lắm, nhưng ngươi xem, nàng ấy bây giờ lại muốn cùng ngươi quỳ ở đây nha." Nhị thiếu phu nhân nói lời này, nhịn không được lắc đầu thở dài: "Phụ nữ, cứ luôn mềm lòng, bất kể đàn ông khi dễ mình như thế nào, sau đó nhìn người đàn ông của mình chịu ủy khuất, vẫn luôn không đành lòng."
Lời nói này khiến mặt Thường Hiên càng khó coi, hắn cắn răng một cái, quỳ thẳng trên đất, cứng rắn nói: "Là Thường Hiên không hiểu chuyện, nhị thiếu phu nhân muốn xử trí Thường Hiên như thế nào, Thường Hiên đều không có lời nào để nói."
Nhị thiếu phu nhân lại thở dài một hơi: "Thường Hiên, không phải ta muốn phạt ngươi cái gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi có phải đối với A Phúc nhà ngươi có ý kiến gì hay không, hay là vì chuyện kia, ngươi có khúc mắc, nghĩ rằng A Phúc có lỗi với ngươi?"
Lời này nói đúng tâm của Thường Hiên, hắn vốn dĩ vẫn canh cánh trong lòng, nay bị nhị thiếu phu nhân một lời nói toạc ra, nhất thời sắc mặt xanh mét, cắn răng cúi đầu không nói lời nào, mà hai tay đang trống trên đất cũng nắm chặt thành quyền.
A Phúc thấy vậy, trong lòng nhất thời tuyệt vọng, nước mắt lạnh như băng cũng chảy xuống. Bất kể thế nào, Thường Hiên chẳng lẽ đều không tin mình? Giờ này khắc này, giống như thiên địa xoay tròn, chung quanh tất cả cũng không rõ ràng, nàng chỉ cảm thấy trắng xoá một mảnh, chỉ có bóng dáng bên cạnh vừa lạnh lùng, cứng rắn vừa xa cách, rõ ràng như thế, khiến người ta toàn tâm đều đau đớn.
Lúc này, nhị thiếu phu nhân sau màn khoát tay áo, sau đó A Bình đi ra, A Bình cầm tay A Phúc, định đỡ nàng vào nhà. A Phúc vốn dĩ muốn cùng Thường Hiên quỳ ở đây, nhưng nàng lúc này cả người không có sức lực, biết nếu tiếp tục quỳ mình tất nhiên sẽ té xỉu, ngược lại càng khiến Thường Hiên không tốt, vì thế chỉ có thể theo A Bình vào phòng.
Nhị thiếu phu nhân mỉm cười nhìn kỹ A Phúc, chỉ chỉ miếng đệm ở một bên, ý bảo A Phúc ngồi xuống. A Phúc không dám ngồi, kỳ thật trong phòng nhị thiếu phu nhân, vốn dĩ vốn không có đạo lý nào cho nàng ngồi, nhưng A Bình lại đỡ nàng, dám đem nàng ấn xuống đó.
Nhị thiếu phu nhân nhẹ nhàng uống một ngụm trà táo đang bốc khói trong tay, cười đề nghị nói: "Thường Hiên, các ngươi đã náo thành dạng này, ta xem ngày sau cũng chưa chắc có thể êm đẹp, hôm nay ta dứt khoát thay A Phúc làm chủ, hai người các ngươi hòa ly đi."
Nhị thiếu phu nhân nhẹ nhàng nói ra lời này, nhất thời hai người bên ngoài sắc mặt đại biến, A Phúc là không dám tin, nàng chặt chẽ nhìn chằm chằm nhị thiếu phu nhân bên cạnh trên mặt còn hàm chứa ý cười ôn hòa dường như không có việc gì, không hiểu sao nàng ấy lại nói ra những lời như vậy. Nếu mình thực sự cùng Thường Hiên hòa ly, thì có thể sống tiếp thế nào, sau này nên làm cái gì bây giờ? Sau khi nàng gả cho Thường Hiên, cũng không hề ngờ tới khi rời khỏi Thường Hiên sẽ như thế nào.
Thường Hiên cũng vạn lần không ngờ tới nhị thiếu phu nhân lại có chủ ý như vậy, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người mà đối với bản thân mà nói là đại biểu cho quyền uy tuyệt đối sau bức màn dày, trong mắt thoáng qua vẻ kinh hoảng.
Nhị thiếu phu nhân nhẹ nhíu mày, thúc giục hỏi: "Thường Hiên, thế nào?"
A Phúc giãy dụa hé miệng muốn phát ra tiếng, nàng sợ hãi, sợ Thường Hiên nói ra lời mà nàng sợ nghe thấy nhất, nàng muốn nói không muốn hòa ly, nhưng A Bình cau mày xua tay, thậm chí đưa tay nhẹ che miệng nàng lại, ý bảo nàng không cần nói.
Thường Hiên cắn răng, cúi đầu, không rên một tiếng.
Nhị thiếu phu nhân nở nụ cười, thúc giục hỏi: "Ta thấy dáng vẻ này của ngươi hôm nay, trong lòng thật sự rất khó chịu, dù thế nào cũng muốn giúp A Phúc thoát khỏi chuyện đáng ghét này. Ta đã phái người đi gặp Thường quản sự, lát nữa ông ấy đến đây, ngươi và A Phúc hòa ly đi. Sau này chuyện của A Phúc ngươi cũng không cần phải xen vào, ta sẽ làm chủ lại cho nàng ấy tìm một người đàn ông tốt gả đi, cũng đỡ cho ở nhà ngươi lại chịu mấy cơn giận không đâu."
A Phúc thở dốc lập tức ngừng lại, nàng dùng hết sức lực toàn thân buộc bản thân không được run rẩy, cố gắng áp xúc động muốn khóc thành tiếng, nàng muốn nghe Thường Hiên nói gì đó, chẳng lẽ Thường Hiên thực sự không muốn cùng mình đi tiếp nữa sao?
Thường Hiên vẫn cúi đầu không nói lời nào, gió lạnh thổi trong viện từng hồi, thổi bay áo bào của hắn, thổi rối loạn mái tóc của hắn. Hắn cắn răng, khuôn mặt kiên nghị rối rắm đau khổ, trong mắt còn là vô tận giãy dụa.( đoạn này ko chấp nhận được, đáng lẽ phải tỏ rõ ko muốn ngay chứ * bốc khói * )
Sau tấm màn dày A Phúc không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, nàng chỉ biết thế giới này giống như sụp đổ, tim của nàng cũng ngừng lại, nàng dùng hết sức lực toàn thân đợi một đáp án từ trong miệng người đàn ông kia.
Thật lâu thật lâu sau, nàng nghe được lời đó bằng giọng nói lạnh như băng đầy khí lạnh, từng chữ từng chữ, giọng nói gian nan thoát ra từ kẽ răng của người đàn ông đó.
"Nhị thiếu phu nhân, Thường Hiên không muốn hòa ly với A Phúc."
A Phúc toàn thân lập tức xụi lơ, nước mắt chảy xuống ào ào, làm ướt cả vạt áo.
Bên ngoài Thường Hiên cắn răng, lại quỳ thẳng trên mặt đất, cứ thế đem lời nói vừa rồi lập lại một lần: "Nhị thiếu phu nhân, A Phúc là nương tử của Thường Hiên, Thường Hiên không muốn hòa ly với A Phúc, xin nhị thiếu phu nhân thành toàn."
A Phúc là con dâu mà cha Thương quản sự của Thường Hiên cầu đại phu nhân ưng thuận, nay nhị thiếu phu nhân làm chủ hòa ly, đại phu nhân cũng sẽ không thể không cho nhị thiếu phu nhân mặt mũi, đến lúc đó bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đơn giản mà nói, người ta có thể thưởng cho ngươi một nương tử, cũng có thể một câu nói là thu hồi lại.
Lúc này trong viện, nha hoàn đứng hai bên chờ đợi phân phó trên mặt đều có chút thổn thức, mà A Bình ở phòng trong, cúi đầu đỏ mắt, trên mặt lại hiện lên một chút phiền muộn.
Nhưng nhị thiếu phu nhân người chỉ cần một câu nói là có thể nắm vận mệnh của bọn họ vẫn nhàn hạ uống trà táo, một câu cũng không nói.
Thường Hiên chung quy vẫn còn trẻ, ngẩng đầu, giọng điệu đã mang theo một chút quật cường cùng ý khẩn cầu, khàn khàn nói: "Nhị thiếu phu nhân, Thường Hiên đã sai, Thường Hiên tình nguyện chịu phạt, mặc cho nhị thiếu phu nhân tùy ý xử trí, Thường Hiên đều tình nguyện."
Nhị thiếu phu nhân thấy vậy, buông chén trà ấm áp trong tay, thấp giọng thở dài: "Ngươi nói A Phúc là nương tử của ngươi, nàng ấy là nương tử của ngươi sao? Ta vốn dĩ còn cân nhắc cho A Phúc tìm một nơi tốt khác, nhà kia đều đã tính toán tốt lắm rồi."
A Phúc vừa nghe, mặt trắng bệch, tay nắm chặt cái khăn.
Thường Hiên nhìn chằm chằm lên, trời tháng chạp đất lạnh cứng, hắn nhìn chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên lại nặng nề mà dập đầu trên mặt đất: "Xin nhị thiếu phu nhân khai ân!"
A Phúc lúc này bất chấp mọi chuyện, đứng bật dậy từ miếng đệm, phù phù một tiếng quỳ gối xuống trước mặt nhị thiếu phu nhân, khóc khẩn cầu: "Nhị thiếu phu nhân, A Phúc sinh là người của Thường Hiên, chết là ma nhà Thường Hiên, đời này tuyệt không thể gả cho người khác. Nếu thật sự phải hòa ly với Thường Hiên, A Phúc tình nguyện đâm đầu chết ở chỗ này!"
Thường Hiên nghe được giọng điệu bên trong, trên mặt chấn động, nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua, nhưng màn bông che mùa đông kia rất dày, hắn nhìn không thấy A Phúc, chỉ có thể nghe được tiếng khóc nhỏ vụn của A Phúc. Nhị thiếu phu nhân nhìn A Phúc trước mặt mái tóc hỗn độn khóc đỏ ửng cả mắt, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi vẫn khăng khăng một mực theo hắn, nhưng nay hắn vừa mới lớn đến tuổi này thôi đã cùng ngươi nháo thành chuyện lớn như vầy, chờ đến tương lai ngươi già đi, hắn lại có một ít quyền thế, sợ là lúc đó ngươi chỉ có khóc thôi."
A Phúc cúi đầu, khóc không thành tiếng, nàng chỉ là một phụ nữ bình thường, cũng không nghĩ tới nhiều như vậy. Nàng chỉ biết bản thân không thể rời khỏi Thường Hiên, nàng chỉ biết là hiện giờ Thường Hiên quỳ gối trước mặt người khác cầu xin cho mình đừng rời đi.
Thường Hiên quỳ ở bên ngoài, dập đầu chạm đất, khàn khàn nói: "Nhị thiếu phu nhân, Thường Hiên sai rồi, Thường Hiên tình nguyện nhận gia pháp xử trí! Xin nhị thiếu phu nhân khai ân!"
Gia pháp, là gia pháp của Hầu gia, hai mươi đại côn, không chết cũng mất nửa cái mạng.
A Phúc biết gia pháp này, nàng cũng từng thấy qua nhị phu nhân dùng gia pháp đánh một nha hoàn phạm lỗi, nha hoàn kia lúc ấy nửa người dưới đều là máu, buổi tối ở trên giường nằm một đêm, ngày hôm sau thì tắt thở. Nghe nói đêm đó chăn đệm nàng ấy ngủ qua đều bị máu làm ướt sũng.
Lúc này A Phúc nghe nói thế, nhất thời lạnh run, cả người lại không có nửa phần huyết sắc, chỉ thẳng nhìn về phía nhị thiếu phu nhân.
Nhị thiếu phu nhân vừa nghe, nhíu mày: "Ý kiến hay. Người đâu..."
A Phúc vừa nghe, rốt cuộc nhịn không được, nỗ lực cử động thân mình, lảo đảo vén rèm chạy ra, tiến lên nhào vào trước mặt Thường Hiên, ôm chặt lấy Thường Hiên thất thanh khóc lóc: "Không cần, không cần gia pháp, nhị thiếu phu nhân đừng dùng gia pháp với chàng... Muốn đánh thì đánh A Phúc đi... Tất cả đều là A Phúc không tốt..."
Thân mình suy yếu của nàng ôm chặt lấy lưng của Thường Hiên, liều mạng muốn bảo vệ hắn, trong miệng khóc hô: "Đừng đánh chàng..."
"A Phúc, trời rất lạnh, ngươi đang bệnh, quỳ ở bên ngoài đó làm gì?"
Nhị thiếu phu nhân vừa nói lời này, thân mình Thường Hiên giống như chấn động, vốn dĩ khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn hiện ra một chút kinh ngạc, hơi hơi nghiêng đầu nhìn A Phúc một cái. Chỉ liếc mắt một cái nhìn qua thôi, Thường Hiên đã thấy A Phúc sắc mặt tái nhợt tiều tụy, quỳ gối trong gió lạnh lung lay sắp đổ.
A Phúc thấy Thường Hiên nhìn qua, rưng rưng mắt nhìn hắn, trong lòng nóng lên, cắn môi, liều mạng nhịn xuống nước mắt trong mắt, cúi đầu hô: "Thường Hiên..."
Thường Hiên nhìn nàng có vẻ tiều tụy, thật lâu sau rốt cục không lưu loát hỏi: "Nàng bị bệnh?"
Hắn quỳ ở nơi này hồi lâu, quả thực chưa từng nói chuyện, tháng chạp gió lạnh vẫn thổi, môi sớm đã có chút khô nứt, lúc nói ra lời này cũng khàn khàn vô cùng.
A Phúc cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không sao."
Môi Thường Hiên giật giật, rốt cục cuối cùng bất chấp không hề nhìn A Phúc, cúi đầu nói: "Nàng không cần theo giúp ta quỳ ở đây đâu, về đi."
A Phúc không nói, nàng không thể nhìn Thường Hiên một người ở đây bị nhị thiếu phu nhân quở trách.
Lúc này, nhị thiếu phu nhân sau màn cũng nghe được lời này, buông ấm lô trong lòng, biếng nhác mở miệng nói: "Thường Hiên, A Phúc nhà ngươi mặc kệ nói thế nào nay cũng là thuộc hạ làm việc của ta, sao ngươi lại khi dễ nàng ấy như vậy? Ngươi không vừa mắt người trong viện của ta hay là ngươi không muốn cho ta mặt mũi?"
Thường Hiên ở đây quỳ lâu như vậy, rốt cục cũng nghe thấy nhị thiếu phu nhân nói chuyện với mình, vội vàng khom lưng, khàn giọng cung kính nói: "Nhị thiếu phu nhân, Thường Hiên cũng không khi dễ thê tử nhà mình, đương nhiên càng không dám không vừa mắt người ở viện nhị thiếu phu nhân, cũng không dám không cho nhị thiếu phu nhân mặt mũi."
Nhị thiếu phu nhân cười lạnh: "Ta bình sinh ghét nhất đó là đàn ông không đối xử đúng mực với thê thiếp nhà mình, ta thấy ngươi nay còn nhỏ tuổi, ở bên ngoài cũng không có năng lực gì, vậy mà ở nhà cũng có thể khi dễ nương tử nhỉ!"
Phu quân của nhị thiếu phu nhân nhị thiếu gia là người đàn ông tốt, mỗi ngày đều bê trà, rót nước, đấm lưng, bóp chân, cho nương tử mình không than vãn, nàng ấy tất nhiên là xem không vừa mắt người đàn ông như Thường Hiên. ( nhị thiếu gia này quả là người đàn ông tốt có nguy cơ tuyệt chủng thới cổ đại nha )
A Phúc tuy rằng trong lòng ủy khuất, nhưng đương nhiên cũng không muốn nhìn phu quân của mình bị nhị thiếu phu nhân răn dạy, lập tức bước lên phía trước giải thích: "Thường Hiên cũng không có khi dễ nô tì..."
Ai ngờ nàng nói được một nửa, nhị thiếu phu nhân đằng sau màn sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Ngươi câm mồm cho ta!"
A Phúc chưa bao giờ bị nhị thiếu phu nhân quát lớn như thế, một tiếng ‘Câm mồm’ này truyền ra, không giận mà uy, A Phúc nhất thời câm miệng, sợ khiêu khích nhị thiếu phu nhân.
Lúc này, A Bình bên cạnh châm trà táo thượng hạng ( cái trà j thế ko biết ) cho nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân nhận lấy nhấp 1 ngụm thông cổ họng, tức giận hơi tan một ít, lúc này mới chầm chậm nói: "Nương tử nhà ngươi bị bệnh đến nông nỗi này, ngươi lại vẫn chưa từng về nhà, trên đời này có người làm phu quân như vậy sao?"
Ban đầu Thường Hiên trong mắt đầy quật cường lại lạnh như băng nay hiện lên một chút áy náy, hắn nhìn A Phúc suy yếu bên cạnh, cúi đầu cung kính nói: "Thật sự là tiểu nhân không đúng, tiểu nhân cũng không biết nàng bị bệnh, xin nhị thiếu phu nhân để A Phúc trở về đi." Trời đông giá rét lạnh băng, A Phúc với dáng vẻ bây giờ, lại quỳ xuống khó tránh khỏi gặp chuyện không may.
Nhị thiếu phu nhân lại nở nụ cười, nói nhỏ: "Ta cũng muốn cho nàng ấy về lắm, nhưng ngươi xem, nàng ấy bây giờ lại muốn cùng ngươi quỳ ở đây nha." Nhị thiếu phu nhân nói lời này, nhịn không được lắc đầu thở dài: "Phụ nữ, cứ luôn mềm lòng, bất kể đàn ông khi dễ mình như thế nào, sau đó nhìn người đàn ông của mình chịu ủy khuất, vẫn luôn không đành lòng."
Lời nói này khiến mặt Thường Hiên càng khó coi, hắn cắn răng một cái, quỳ thẳng trên đất, cứng rắn nói: "Là Thường Hiên không hiểu chuyện, nhị thiếu phu nhân muốn xử trí Thường Hiên như thế nào, Thường Hiên đều không có lời nào để nói."
Nhị thiếu phu nhân lại thở dài một hơi: "Thường Hiên, không phải ta muốn phạt ngươi cái gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi có phải đối với A Phúc nhà ngươi có ý kiến gì hay không, hay là vì chuyện kia, ngươi có khúc mắc, nghĩ rằng A Phúc có lỗi với ngươi?"
Lời này nói đúng tâm của Thường Hiên, hắn vốn dĩ vẫn canh cánh trong lòng, nay bị nhị thiếu phu nhân một lời nói toạc ra, nhất thời sắc mặt xanh mét, cắn răng cúi đầu không nói lời nào, mà hai tay đang trống trên đất cũng nắm chặt thành quyền.
A Phúc thấy vậy, trong lòng nhất thời tuyệt vọng, nước mắt lạnh như băng cũng chảy xuống. Bất kể thế nào, Thường Hiên chẳng lẽ đều không tin mình? Giờ này khắc này, giống như thiên địa xoay tròn, chung quanh tất cả cũng không rõ ràng, nàng chỉ cảm thấy trắng xoá một mảnh, chỉ có bóng dáng bên cạnh vừa lạnh lùng, cứng rắn vừa xa cách, rõ ràng như thế, khiến người ta toàn tâm đều đau đớn.
Lúc này, nhị thiếu phu nhân sau màn khoát tay áo, sau đó A Bình đi ra, A Bình cầm tay A Phúc, định đỡ nàng vào nhà. A Phúc vốn dĩ muốn cùng Thường Hiên quỳ ở đây, nhưng nàng lúc này cả người không có sức lực, biết nếu tiếp tục quỳ mình tất nhiên sẽ té xỉu, ngược lại càng khiến Thường Hiên không tốt, vì thế chỉ có thể theo A Bình vào phòng.
Nhị thiếu phu nhân mỉm cười nhìn kỹ A Phúc, chỉ chỉ miếng đệm ở một bên, ý bảo A Phúc ngồi xuống. A Phúc không dám ngồi, kỳ thật trong phòng nhị thiếu phu nhân, vốn dĩ vốn không có đạo lý nào cho nàng ngồi, nhưng A Bình lại đỡ nàng, dám đem nàng ấn xuống đó.
Nhị thiếu phu nhân nhẹ nhàng uống một ngụm trà táo đang bốc khói trong tay, cười đề nghị nói: "Thường Hiên, các ngươi đã náo thành dạng này, ta xem ngày sau cũng chưa chắc có thể êm đẹp, hôm nay ta dứt khoát thay A Phúc làm chủ, hai người các ngươi hòa ly đi."
Nhị thiếu phu nhân nhẹ nhàng nói ra lời này, nhất thời hai người bên ngoài sắc mặt đại biến, A Phúc là không dám tin, nàng chặt chẽ nhìn chằm chằm nhị thiếu phu nhân bên cạnh trên mặt còn hàm chứa ý cười ôn hòa dường như không có việc gì, không hiểu sao nàng ấy lại nói ra những lời như vậy. Nếu mình thực sự cùng Thường Hiên hòa ly, thì có thể sống tiếp thế nào, sau này nên làm cái gì bây giờ? Sau khi nàng gả cho Thường Hiên, cũng không hề ngờ tới khi rời khỏi Thường Hiên sẽ như thế nào.
Thường Hiên cũng vạn lần không ngờ tới nhị thiếu phu nhân lại có chủ ý như vậy, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người mà đối với bản thân mà nói là đại biểu cho quyền uy tuyệt đối sau bức màn dày, trong mắt thoáng qua vẻ kinh hoảng.
Nhị thiếu phu nhân nhẹ nhíu mày, thúc giục hỏi: "Thường Hiên, thế nào?"
A Phúc giãy dụa hé miệng muốn phát ra tiếng, nàng sợ hãi, sợ Thường Hiên nói ra lời mà nàng sợ nghe thấy nhất, nàng muốn nói không muốn hòa ly, nhưng A Bình cau mày xua tay, thậm chí đưa tay nhẹ che miệng nàng lại, ý bảo nàng không cần nói.
Thường Hiên cắn răng, cúi đầu, không rên một tiếng.
Nhị thiếu phu nhân nở nụ cười, thúc giục hỏi: "Ta thấy dáng vẻ này của ngươi hôm nay, trong lòng thật sự rất khó chịu, dù thế nào cũng muốn giúp A Phúc thoát khỏi chuyện đáng ghét này. Ta đã phái người đi gặp Thường quản sự, lát nữa ông ấy đến đây, ngươi và A Phúc hòa ly đi. Sau này chuyện của A Phúc ngươi cũng không cần phải xen vào, ta sẽ làm chủ lại cho nàng ấy tìm một người đàn ông tốt gả đi, cũng đỡ cho ở nhà ngươi lại chịu mấy cơn giận không đâu."
A Phúc thở dốc lập tức ngừng lại, nàng dùng hết sức lực toàn thân buộc bản thân không được run rẩy, cố gắng áp xúc động muốn khóc thành tiếng, nàng muốn nghe Thường Hiên nói gì đó, chẳng lẽ Thường Hiên thực sự không muốn cùng mình đi tiếp nữa sao?
Thường Hiên vẫn cúi đầu không nói lời nào, gió lạnh thổi trong viện từng hồi, thổi bay áo bào của hắn, thổi rối loạn mái tóc của hắn. Hắn cắn răng, khuôn mặt kiên nghị rối rắm đau khổ, trong mắt còn là vô tận giãy dụa.( đoạn này ko chấp nhận được, đáng lẽ phải tỏ rõ ko muốn ngay chứ * bốc khói * )
Sau tấm màn dày A Phúc không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, nàng chỉ biết thế giới này giống như sụp đổ, tim của nàng cũng ngừng lại, nàng dùng hết sức lực toàn thân đợi một đáp án từ trong miệng người đàn ông kia.
Thật lâu thật lâu sau, nàng nghe được lời đó bằng giọng nói lạnh như băng đầy khí lạnh, từng chữ từng chữ, giọng nói gian nan thoát ra từ kẽ răng của người đàn ông đó.
"Nhị thiếu phu nhân, Thường Hiên không muốn hòa ly với A Phúc."
A Phúc toàn thân lập tức xụi lơ, nước mắt chảy xuống ào ào, làm ướt cả vạt áo.
Bên ngoài Thường Hiên cắn răng, lại quỳ thẳng trên mặt đất, cứ thế đem lời nói vừa rồi lập lại một lần: "Nhị thiếu phu nhân, A Phúc là nương tử của Thường Hiên, Thường Hiên không muốn hòa ly với A Phúc, xin nhị thiếu phu nhân thành toàn."
A Phúc là con dâu mà cha Thương quản sự của Thường Hiên cầu đại phu nhân ưng thuận, nay nhị thiếu phu nhân làm chủ hòa ly, đại phu nhân cũng sẽ không thể không cho nhị thiếu phu nhân mặt mũi, đến lúc đó bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đơn giản mà nói, người ta có thể thưởng cho ngươi một nương tử, cũng có thể một câu nói là thu hồi lại.
Lúc này trong viện, nha hoàn đứng hai bên chờ đợi phân phó trên mặt đều có chút thổn thức, mà A Bình ở phòng trong, cúi đầu đỏ mắt, trên mặt lại hiện lên một chút phiền muộn.
Nhưng nhị thiếu phu nhân người chỉ cần một câu nói là có thể nắm vận mệnh của bọn họ vẫn nhàn hạ uống trà táo, một câu cũng không nói.
Thường Hiên chung quy vẫn còn trẻ, ngẩng đầu, giọng điệu đã mang theo một chút quật cường cùng ý khẩn cầu, khàn khàn nói: "Nhị thiếu phu nhân, Thường Hiên đã sai, Thường Hiên tình nguyện chịu phạt, mặc cho nhị thiếu phu nhân tùy ý xử trí, Thường Hiên đều tình nguyện."
Nhị thiếu phu nhân thấy vậy, buông chén trà ấm áp trong tay, thấp giọng thở dài: "Ngươi nói A Phúc là nương tử của ngươi, nàng ấy là nương tử của ngươi sao? Ta vốn dĩ còn cân nhắc cho A Phúc tìm một nơi tốt khác, nhà kia đều đã tính toán tốt lắm rồi."
A Phúc vừa nghe, mặt trắng bệch, tay nắm chặt cái khăn.
Thường Hiên nhìn chằm chằm lên, trời tháng chạp đất lạnh cứng, hắn nhìn chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên lại nặng nề mà dập đầu trên mặt đất: "Xin nhị thiếu phu nhân khai ân!"
A Phúc lúc này bất chấp mọi chuyện, đứng bật dậy từ miếng đệm, phù phù một tiếng quỳ gối xuống trước mặt nhị thiếu phu nhân, khóc khẩn cầu: "Nhị thiếu phu nhân, A Phúc sinh là người của Thường Hiên, chết là ma nhà Thường Hiên, đời này tuyệt không thể gả cho người khác. Nếu thật sự phải hòa ly với Thường Hiên, A Phúc tình nguyện đâm đầu chết ở chỗ này!"
Thường Hiên nghe được giọng điệu bên trong, trên mặt chấn động, nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua, nhưng màn bông che mùa đông kia rất dày, hắn nhìn không thấy A Phúc, chỉ có thể nghe được tiếng khóc nhỏ vụn của A Phúc. Nhị thiếu phu nhân nhìn A Phúc trước mặt mái tóc hỗn độn khóc đỏ ửng cả mắt, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi vẫn khăng khăng một mực theo hắn, nhưng nay hắn vừa mới lớn đến tuổi này thôi đã cùng ngươi nháo thành chuyện lớn như vầy, chờ đến tương lai ngươi già đi, hắn lại có một ít quyền thế, sợ là lúc đó ngươi chỉ có khóc thôi."
A Phúc cúi đầu, khóc không thành tiếng, nàng chỉ là một phụ nữ bình thường, cũng không nghĩ tới nhiều như vậy. Nàng chỉ biết bản thân không thể rời khỏi Thường Hiên, nàng chỉ biết là hiện giờ Thường Hiên quỳ gối trước mặt người khác cầu xin cho mình đừng rời đi.
Thường Hiên quỳ ở bên ngoài, dập đầu chạm đất, khàn khàn nói: "Nhị thiếu phu nhân, Thường Hiên sai rồi, Thường Hiên tình nguyện nhận gia pháp xử trí! Xin nhị thiếu phu nhân khai ân!"
Gia pháp, là gia pháp của Hầu gia, hai mươi đại côn, không chết cũng mất nửa cái mạng.
A Phúc biết gia pháp này, nàng cũng từng thấy qua nhị phu nhân dùng gia pháp đánh một nha hoàn phạm lỗi, nha hoàn kia lúc ấy nửa người dưới đều là máu, buổi tối ở trên giường nằm một đêm, ngày hôm sau thì tắt thở. Nghe nói đêm đó chăn đệm nàng ấy ngủ qua đều bị máu làm ướt sũng.
Lúc này A Phúc nghe nói thế, nhất thời lạnh run, cả người lại không có nửa phần huyết sắc, chỉ thẳng nhìn về phía nhị thiếu phu nhân.
Nhị thiếu phu nhân vừa nghe, nhíu mày: "Ý kiến hay. Người đâu..."
A Phúc vừa nghe, rốt cuộc nhịn không được, nỗ lực cử động thân mình, lảo đảo vén rèm chạy ra, tiến lên nhào vào trước mặt Thường Hiên, ôm chặt lấy Thường Hiên thất thanh khóc lóc: "Không cần, không cần gia pháp, nhị thiếu phu nhân đừng dùng gia pháp với chàng... Muốn đánh thì đánh A Phúc đi... Tất cả đều là A Phúc không tốt..."
Thân mình suy yếu của nàng ôm chặt lấy lưng của Thường Hiên, liều mạng muốn bảo vệ hắn, trong miệng khóc hô: "Đừng đánh chàng..."
/95
|