Thời điểm trước kia, Dạ Vị Ương ghét nhất trời mưa, nhất là mưa mùa đông lạnh càng thêm lạnh, nhưng từ khi biết lúc trời trong phải quay về kinh thành hắn lại hy vọng cơn mưa này có thể rơi thêm hai ngày nữa.
Bất quá trời không thuận theo hắn, bởi vì chưa đến hai ngày mưa liền ngừng, lúc Dạ Vị Ương ngồi trên mã xa, bên trong không hề chất đầy đồ vật mà được Lưu Bá Hề trải lên thảm lông thú dày ấm áp, mưa tuy rằng ngừng nhưng thời tiết vẫn còn ẩm ướt lạnh đến lợi hại, Dạ Vị Ương cảm thấy mình bị bọc thành cái bánh bao lớn, toàn thân cao thấp bị quấn kín đáo chặt chẽ.
Buổi sáng tinh mơ, sau khi cùng sư phụ và Hoa Sinh bọn họ cáo biệt, Lưu Bá Hề giá mã xa xuống trấn dưới chân núi Ngọc Hành sơn cùng những người khác hội họp, đám người hầu đã sớm đem mã xa tráng lệ của Dạ Vị Ương chuẩn bị tốt, nhưng Dạ Vị Ương vẫn lựa chọn ngồi ở chiếc mã xa khi xuống núi kia.
Đoàn người hướng về phía kinh thành xuất phát, Dạ Vị Ương mở cửa sổ nhìn phong cảnh xẹt qua hai bên đường, lá cây khô vàng rơi đầy trên mặt đất, tuy có vài phần xơ xác tiêu điều nhưng vì mùa đông nên đặc biệt sạch sẽ khoan khoái.
Hắn nhìn về phía trước, Lưu Bá Hề một người cưỡi trên lưng ngựa đi ở đằng trước, cho dù bóng dáng vẫn anh tư tràn đầy lại giống như có cảm ứng, Lưu Bá Hề đột nhiên xoay đầu vừa vặn chống lại ánh mắt Dạ Vị Ương, nam tử tuấn tú trên mặt lộ ra một tia cười mỏng, quay đầu ngựa đi đến bên cạnh mã xa Dạ Vị Ương.
“Đói bụng sao?” Lưu Bá Hề hỏi, trong mắt hàm chứa vài phần noãn ý.
Dạ Vị Ương lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên con ngựa của Lưu Bá Hề, thời điểm còn ở trên núi hắn thường thấy Lưu Bá Hề tự mình cấp tuấn mã uy cỏ sơ tẩy chải chuốt bộ lông đen sì bóng loáng, nhưng hắn vẫn chưa biết con ngựa này tên là gì.
“Nó thật đẹp mắt, có tên không?”
Lưu Bá Hề cười đưa tay vỗ nhẹ lên cổ ngựa, “Ta gọi nó là Ô Vân.” Gặp Dạ Vị Ương nhìn chằm chằm vào ngựa, mâu quang chợt lóe, hỏi: “Muốn cưỡi ngựa sao?”
Hai mắt Dạ Vị Ương lập tức sáng lên: “Ta có thể?”
“Đương nhiên có thể!” Lưu Bá Hề liền bảo mã xa ngừng lại từ trên Ô Vân nhảy xuống, mở cửa mã xa trực tiếp đem Dạ Vị Ương bế ra ngoài, Lưu Bá Hề ở trên núi mỗi ngày đem Dạ Vị Ương ôm tới ôm lui giống như đã trở thành thói quen, tuyệt không cảm thấy hắn làm vậy có cái gì không ổn.
Lưu Bá Hề điểm nhẹ chân, ôm Dạ Vị Ương tựa như lông chim nhẹ nhàng uyển chuyển rơi xuống tại lưng ngựa, lúc này được cưỡi trên tuấn mã cao lớn, nhất thời chí khí trong lòng một trận trào dâng.
Phàm là người đã từng cưỡi ngựa phi nước đại, đều thích cảm giác trên lưng ngựa rong ruổi trong gió này.
Nhìn thấu hưng phấn cùng chờ đợi trong mắt Dạ Vị Ương, Lưu Bá Hề một tay gắt gao ôm trọn thắt lưng nam nhân, một tay kéo dây cương nói: “Tựa vào ngực ta, nắm chặt tay ta.”
Dứt lời, Lưu Bá Hề khẽ quát một tiếng hai chân vỗ vào hông ngựa, Ô Vân liền giống như tia chớp xông ra ngoài, Dạ Vị Ương vội ôm lấy cánh tay Lưu Bá Hề đang quấn ở thắt lưng mình, mặc cho lãnh phong thổi vù vù trên mặt hắn, phong cảnh hai bên đường đều biến thành những khối màu mỏng manh xám xịt .
Tình này cảnh này, có thể nào không làm thân tâm (tinh thần và thể xác) Dạ Vị Ương thư sướng, một cỗ hào tình kích động quanh quẩn giữa ngực và bụng nóng lòng muốn lao đi, Dạ Vị Ương thầm hút một hơi từ từ buông tay Lưu Bá Hề, hắn duỗi hai cánh tay dùng đầu ngón tay ở trong gió quét qua những sợi ngân tích bạch sắc.
Ngàn dặm trời cao không thấy một mảnh ráng chiều, chỉ có phiến phiến bụi tuyết lạnh trắng vô biên vô hạn, hôm nay vào thời khắc này, phảng phất như đã trở thành thế giới của hắn.
Giục ngựa lao nhanh về con đường phía trước, mã xa phía sau đã sớm bị bọn họ vứt đi nơi nào, Ô Vân dần thả chậm tốc độ ở ven đường.
“Lạnh không?” Lưu Bá Hề gắt gao ủ lấy hai tay Dạ Vị Ương đã trở nên lạnh lẽo, giọng nói lượn quanh như tiếng lá cây sàn sạt, rối loạn nhân tâm.
“Không lạnh, dựa vào ngực ngươi tuyệt không thấy lạnh, người giống như cái đại hỏa lô ấm áp dễ chịu.” Sau khi ở trong lồng ngực vững trãi rộng lớn thúc ngựa qua đi, Dạ Vị Ương tâm tình vô cùng tốt tựa vào ngực Lưu Bá Hề tùy ý đối phương thay hắn xoa ấm hai tay.
Lưu Bá Hề để hắn tựa vào thật gần, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng rơi vào lỗ tai hắn ngứa ngứa tê tê, lỗ tai bên kia dường như cũng bắt đầu nóng lên lợi hại, âm thanh gió lạnh phất qua cành cây khô phát ra tiếng hưu hưu, giữa bầu không khí im lặng chợt nổi lên một cỗ tình tố không nói nên lời.
“Vị Ương.” Lưu Bá Hề đột nhiên kêu tên hắn, thanh âm vừa trầm vừa thấp, vừa mềm mỏng vừa ôn nhu.
“Nga.” Dạ Vị Ương ứng thanh, Lưu Bá Hề lại nói: “Xoay qua đây.”
Dạ Vị Ương nghiêng người xoay đầu qua, bổng dưng đường nhìn trước mắt một mảnh mơ hồ, trên môi một trận ấm áp, hắn giật mình nắm chặt hai tay Lưu Bá Hề, trái tim “thình thịch thình thịch” nhảy loạn, đại não trống rỗng, bên tai ngoại trừ nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt như đánh trống, thì không còn nghe thấy gì nữa, không còn nhìn thấy gì nữa.
Lưu Bá Hề cư nhiên hôn hắn, nam nhân thoạt nhìn có chút muộn tao cư nhiên chủ động hôn hắn!
Đầu lưỡi ẩm ướt nóng hổi nhẹ nhàng liếm cánh môi, giống như mật ong mà nhấm nháp từng chút một, khiến cho cả người Dạ Vị Ương mềm yếu nửa tê liệt trong ngực Lưu Bá Hề, người nọ hôn hắn thật sâu thoáng cái mới buông tha môi hắn.
…
…
Sau khi hôn xong, Dạ Vị Ương có chút ngốc manh chưa hồi phục lại tinh thần, song mâu đen sẫm sáng như tinh tú liễm nhiễm một tầng thủy quang lăng lăng nhìn Lưu Bá Hề, đôi môi ướt át lộ ra màu hồng nhạt tựa như hoa hồng, hơi mở ra, khó hiểu hỏi: “Ngươi vừa mới… hôn ta?”
Dạ Vị Ương tổng cảm thấy, Lưu Bá Hề là nam nhân không biết chủ động, tuy rằng mấy ngày nay quan hệ của bọn họ có chút ái muội, nhưng Lưu Bá Hề đột nhiên hôn hắn, hắn thật sự phản ứng không kịp.
Nhìn bộ dáng vừa có chút ngây ngô y như tiểu lộc (nai con) vừa có điểm kiêu căng, làm cho trái tim Lưu Bá Hề chợt thấy căng thẳng, nghe câu hỏi của Dạ Vị Ương khóe miệng nhịn không được hơi giơ lên, che giấu tiếu ý nồng đậm.
“Chán ghét ta hôn ngươi sao?”
Như thế nào chán ghét a, chính là… Chính là cảm thấy hơi quá đột ngột, Dạ Vị Ương lắc đầu, ngay tức khắc Lưu Bá Hề lại bị hôn lên, so với vừa rồi càng thêm dày đặc ái ý, lập tức đem môi Dạ Vị Ương bao phủ.
“Mở miệng ra, Vị Ương.”
“Ngô ___ ___” Trong lúc động tình, Dạ Vị Ương nghe lời đối phương hơi mở miệng, vừa mới hé ra đầu lưỡi nóng như lửa cùng hơi thở trong nháy mắt liền xâm nhập vào chiếm cứ hắn, phảng phất như uống phải một ngụm rượu mạnh, cỗ nhiệt lưu từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Dưới tình ý nồng đậm như vậy Dạ Vị Ương nhịn không được khóe miệng tràn ra một tia rên rỉ, thân mình bất tri bất giác bị Lưu Bá Hề cấp ôm thành đối mặt với nhau trên lưng ngựa, phổi thiếu dưỡng khí suýt ngất đi làm cho cả người hắn dán tại trong ngực Lưu Bá Hề, hai tay siết lấy lưng áo đối phương.
Cho đến khi mặt đỏ tai hồng tách ra, Dạ Vị Ương ghé vào trên vai Lưu Bá Hề thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, người nọ ôm hắn thật chặt, giống như muốn đem hắn khảm sâu vào trong thân thể, một bên lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
“Ta còn tưởng Đại tướng quân là băng trụ tử (cột băng), sẽ không hòa tan sẽ không động tình, lại không nghĩ tới nguyên lai lại là thiêu côn tử, có thể đem người bỏng chết.” Điều hòa nhịp thở, Dạ Vị Ương ở bên tai Lưu Bá Hề nói.
Hình dung quái dị này khiến cho Lưu Bá Hề nhịn không được cười ra tiếng: “Tiểu sinh thất lễ, chẳng qua ai bảo Dạ đại nhân có đôi song nhãn nhiếp nhân như vậy, sinh sinh đem hồn phách ta hút vào.”
“Nghe cứ như ta là yêu quái hút linh hồn con người ấy.”
“Thiêu hỏa côn đánh yêu quái, không phải vừa lúc?” Nhìn vành tai như ngọc của Dạ Vị Ương hiện ra bán trong suốt đỏ bừng, Lưu Bá Hề liền hé miệng ngậm lấy, lập tức khiến Dạ Vị Ương thoáng run rẩy, vội vàng hô: “Thiêu hỏa côn, ngươi đừng loạn hôn, ngươi hôn nữa ta liền kêu cứu mạng!”
Tuy nói trên đường lúc này không có người lui tới, nhưng bọn họ dù sao cũng ở giữa ban ngày ban mặt, vạn nhất mã xa bắt kịp tới nhìn thấy bộ dáng bọn họ đối xứng nhau thế này thì phải làm sao bây giờ.
Lưu Bá Hề thấp giọng cười, lần nữa để Dạ Vị Ương đưa lưng về phía hắn ngồi trên ngựa, nhưng hai tay vẫn ôm thật chặt nam nhân, tư thái thu liễm ý đùa, ở bên tai Dạ Vị Ương có phần nghiêm túc nhẹ giọng thì thầm: “Vị Ương, ta thích ngươi.”
“Ân.” Dạ Vị Ương cúi đầu nhìn tay mình được bao phủ trong bàn tay to, đại khái bởi vì thường xuyên tập võ luyện kiếm, trên lòng bàn tay và ngón tay Lưu Bá Hề có một tầng vết chai, ma sát vào tay hắn có điểm ngứa.
Kéo một bàn tay ra nhẹ nhàng vuốt sợi tóc nam nhân bị gió thổi bay, Lưu Bá Hề trầm giọng nói: “Nếu ngươi nguyện ý, cả đời này Bá Hề nhất định không phụ ngươi, trên đường từ nay về sau, Bá Hề nguyện đi theo bảo hộ ngươi, cam đoan ngươi cả đời bình an.”
“Này chính là bày tỏ sao?” Dạ Vị Ương mau mồm mau miệng nói, hành trình tới Ngọc Hành sơn coi như cũng đáng giá, chịu đựng nỗi khổ bị kim đâm cũng đáng giá.
“Dạ đại nhân chẳng lẽ muốn Bá Hề dùng thân thể chứng minh một phen tình ý?” Lưu Bá Hề cười hỏi.
“Cứ tưởng ngươi là một chính nhân quân tử, không ngờ hóa ra ngươi là con sói đội lốt cừu.” Nghe lời nói Lưu Bá Hề mang theo chút háo sắc, Dạ Vị Ương trong lòng hò hét ‘bị lừa rồi’, tên gia hỏa này thế nhưng là sắc lang,
Lưu Bá Hề lập tức cao giọng cười lớn: “Đại tướng quân cũng tốt, chính nhân quân tử cũng được, ngươi như thế nào quên đi ta chẳng qua chỉ là một nam nhân bình thường thôi.”
Hai người cưỡi Ô Vân một đường đến ngoại môn thiên kinh, xa xa nhìn cửa thành, Dạ Vị Ương nói: “Nếu không ngươi để ta xuống đây đi, để cho người khác nhìn thấy chúng ta như vậy cũng không tốt.”
“Dạ Vị Ương ngươi cũng để ý ánh mắt người khác sao?” Lưu Bá Hề hỏi.
“Ta chưa từng để ý.” Dạ Vị Ương không quan tâm thanh danh hắn như thế nào, nhưng để người khác nhìn hắn cùng Lưu Bá Hề cưỡi cùng một ngựa như vậy sẽ hao tổn đến thanh danh Đại tướng quân.
?
Lưu Bá Hề cánh tay để bên hông Dạ Vị Ương càng thêm dùng sức, thanh âm mang theo khí phách bên tai Dạ Vị Ương nói: “Ta cũng chẳng cần che giấu.”
Hôm nay làm cho mỗi người trong kinh thành nhìn một cái, người Lưu Bá Hề muốn bảo hộ chu toàn, không có bất luận kẻ có khả năng động đến.
Bất quá trời không thuận theo hắn, bởi vì chưa đến hai ngày mưa liền ngừng, lúc Dạ Vị Ương ngồi trên mã xa, bên trong không hề chất đầy đồ vật mà được Lưu Bá Hề trải lên thảm lông thú dày ấm áp, mưa tuy rằng ngừng nhưng thời tiết vẫn còn ẩm ướt lạnh đến lợi hại, Dạ Vị Ương cảm thấy mình bị bọc thành cái bánh bao lớn, toàn thân cao thấp bị quấn kín đáo chặt chẽ.
Buổi sáng tinh mơ, sau khi cùng sư phụ và Hoa Sinh bọn họ cáo biệt, Lưu Bá Hề giá mã xa xuống trấn dưới chân núi Ngọc Hành sơn cùng những người khác hội họp, đám người hầu đã sớm đem mã xa tráng lệ của Dạ Vị Ương chuẩn bị tốt, nhưng Dạ Vị Ương vẫn lựa chọn ngồi ở chiếc mã xa khi xuống núi kia.
Đoàn người hướng về phía kinh thành xuất phát, Dạ Vị Ương mở cửa sổ nhìn phong cảnh xẹt qua hai bên đường, lá cây khô vàng rơi đầy trên mặt đất, tuy có vài phần xơ xác tiêu điều nhưng vì mùa đông nên đặc biệt sạch sẽ khoan khoái.
Hắn nhìn về phía trước, Lưu Bá Hề một người cưỡi trên lưng ngựa đi ở đằng trước, cho dù bóng dáng vẫn anh tư tràn đầy lại giống như có cảm ứng, Lưu Bá Hề đột nhiên xoay đầu vừa vặn chống lại ánh mắt Dạ Vị Ương, nam tử tuấn tú trên mặt lộ ra một tia cười mỏng, quay đầu ngựa đi đến bên cạnh mã xa Dạ Vị Ương.
“Đói bụng sao?” Lưu Bá Hề hỏi, trong mắt hàm chứa vài phần noãn ý.
Dạ Vị Ương lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên con ngựa của Lưu Bá Hề, thời điểm còn ở trên núi hắn thường thấy Lưu Bá Hề tự mình cấp tuấn mã uy cỏ sơ tẩy chải chuốt bộ lông đen sì bóng loáng, nhưng hắn vẫn chưa biết con ngựa này tên là gì.
“Nó thật đẹp mắt, có tên không?”
Lưu Bá Hề cười đưa tay vỗ nhẹ lên cổ ngựa, “Ta gọi nó là Ô Vân.” Gặp Dạ Vị Ương nhìn chằm chằm vào ngựa, mâu quang chợt lóe, hỏi: “Muốn cưỡi ngựa sao?”
Hai mắt Dạ Vị Ương lập tức sáng lên: “Ta có thể?”
“Đương nhiên có thể!” Lưu Bá Hề liền bảo mã xa ngừng lại từ trên Ô Vân nhảy xuống, mở cửa mã xa trực tiếp đem Dạ Vị Ương bế ra ngoài, Lưu Bá Hề ở trên núi mỗi ngày đem Dạ Vị Ương ôm tới ôm lui giống như đã trở thành thói quen, tuyệt không cảm thấy hắn làm vậy có cái gì không ổn.
Lưu Bá Hề điểm nhẹ chân, ôm Dạ Vị Ương tựa như lông chim nhẹ nhàng uyển chuyển rơi xuống tại lưng ngựa, lúc này được cưỡi trên tuấn mã cao lớn, nhất thời chí khí trong lòng một trận trào dâng.
Phàm là người đã từng cưỡi ngựa phi nước đại, đều thích cảm giác trên lưng ngựa rong ruổi trong gió này.
Nhìn thấu hưng phấn cùng chờ đợi trong mắt Dạ Vị Ương, Lưu Bá Hề một tay gắt gao ôm trọn thắt lưng nam nhân, một tay kéo dây cương nói: “Tựa vào ngực ta, nắm chặt tay ta.”
Dứt lời, Lưu Bá Hề khẽ quát một tiếng hai chân vỗ vào hông ngựa, Ô Vân liền giống như tia chớp xông ra ngoài, Dạ Vị Ương vội ôm lấy cánh tay Lưu Bá Hề đang quấn ở thắt lưng mình, mặc cho lãnh phong thổi vù vù trên mặt hắn, phong cảnh hai bên đường đều biến thành những khối màu mỏng manh xám xịt .
Tình này cảnh này, có thể nào không làm thân tâm (tinh thần và thể xác) Dạ Vị Ương thư sướng, một cỗ hào tình kích động quanh quẩn giữa ngực và bụng nóng lòng muốn lao đi, Dạ Vị Ương thầm hút một hơi từ từ buông tay Lưu Bá Hề, hắn duỗi hai cánh tay dùng đầu ngón tay ở trong gió quét qua những sợi ngân tích bạch sắc.
Ngàn dặm trời cao không thấy một mảnh ráng chiều, chỉ có phiến phiến bụi tuyết lạnh trắng vô biên vô hạn, hôm nay vào thời khắc này, phảng phất như đã trở thành thế giới của hắn.
Giục ngựa lao nhanh về con đường phía trước, mã xa phía sau đã sớm bị bọn họ vứt đi nơi nào, Ô Vân dần thả chậm tốc độ ở ven đường.
“Lạnh không?” Lưu Bá Hề gắt gao ủ lấy hai tay Dạ Vị Ương đã trở nên lạnh lẽo, giọng nói lượn quanh như tiếng lá cây sàn sạt, rối loạn nhân tâm.
“Không lạnh, dựa vào ngực ngươi tuyệt không thấy lạnh, người giống như cái đại hỏa lô ấm áp dễ chịu.” Sau khi ở trong lồng ngực vững trãi rộng lớn thúc ngựa qua đi, Dạ Vị Ương tâm tình vô cùng tốt tựa vào ngực Lưu Bá Hề tùy ý đối phương thay hắn xoa ấm hai tay.
Lưu Bá Hề để hắn tựa vào thật gần, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng rơi vào lỗ tai hắn ngứa ngứa tê tê, lỗ tai bên kia dường như cũng bắt đầu nóng lên lợi hại, âm thanh gió lạnh phất qua cành cây khô phát ra tiếng hưu hưu, giữa bầu không khí im lặng chợt nổi lên một cỗ tình tố không nói nên lời.
“Vị Ương.” Lưu Bá Hề đột nhiên kêu tên hắn, thanh âm vừa trầm vừa thấp, vừa mềm mỏng vừa ôn nhu.
“Nga.” Dạ Vị Ương ứng thanh, Lưu Bá Hề lại nói: “Xoay qua đây.”
Dạ Vị Ương nghiêng người xoay đầu qua, bổng dưng đường nhìn trước mắt một mảnh mơ hồ, trên môi một trận ấm áp, hắn giật mình nắm chặt hai tay Lưu Bá Hề, trái tim “thình thịch thình thịch” nhảy loạn, đại não trống rỗng, bên tai ngoại trừ nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt như đánh trống, thì không còn nghe thấy gì nữa, không còn nhìn thấy gì nữa.
Lưu Bá Hề cư nhiên hôn hắn, nam nhân thoạt nhìn có chút muộn tao cư nhiên chủ động hôn hắn!
Đầu lưỡi ẩm ướt nóng hổi nhẹ nhàng liếm cánh môi, giống như mật ong mà nhấm nháp từng chút một, khiến cho cả người Dạ Vị Ương mềm yếu nửa tê liệt trong ngực Lưu Bá Hề, người nọ hôn hắn thật sâu thoáng cái mới buông tha môi hắn.
…
…
Sau khi hôn xong, Dạ Vị Ương có chút ngốc manh chưa hồi phục lại tinh thần, song mâu đen sẫm sáng như tinh tú liễm nhiễm một tầng thủy quang lăng lăng nhìn Lưu Bá Hề, đôi môi ướt át lộ ra màu hồng nhạt tựa như hoa hồng, hơi mở ra, khó hiểu hỏi: “Ngươi vừa mới… hôn ta?”
Dạ Vị Ương tổng cảm thấy, Lưu Bá Hề là nam nhân không biết chủ động, tuy rằng mấy ngày nay quan hệ của bọn họ có chút ái muội, nhưng Lưu Bá Hề đột nhiên hôn hắn, hắn thật sự phản ứng không kịp.
Nhìn bộ dáng vừa có chút ngây ngô y như tiểu lộc (nai con) vừa có điểm kiêu căng, làm cho trái tim Lưu Bá Hề chợt thấy căng thẳng, nghe câu hỏi của Dạ Vị Ương khóe miệng nhịn không được hơi giơ lên, che giấu tiếu ý nồng đậm.
“Chán ghét ta hôn ngươi sao?”
Như thế nào chán ghét a, chính là… Chính là cảm thấy hơi quá đột ngột, Dạ Vị Ương lắc đầu, ngay tức khắc Lưu Bá Hề lại bị hôn lên, so với vừa rồi càng thêm dày đặc ái ý, lập tức đem môi Dạ Vị Ương bao phủ.
“Mở miệng ra, Vị Ương.”
“Ngô ___ ___” Trong lúc động tình, Dạ Vị Ương nghe lời đối phương hơi mở miệng, vừa mới hé ra đầu lưỡi nóng như lửa cùng hơi thở trong nháy mắt liền xâm nhập vào chiếm cứ hắn, phảng phất như uống phải một ngụm rượu mạnh, cỗ nhiệt lưu từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Dưới tình ý nồng đậm như vậy Dạ Vị Ương nhịn không được khóe miệng tràn ra một tia rên rỉ, thân mình bất tri bất giác bị Lưu Bá Hề cấp ôm thành đối mặt với nhau trên lưng ngựa, phổi thiếu dưỡng khí suýt ngất đi làm cho cả người hắn dán tại trong ngực Lưu Bá Hề, hai tay siết lấy lưng áo đối phương.
Cho đến khi mặt đỏ tai hồng tách ra, Dạ Vị Ương ghé vào trên vai Lưu Bá Hề thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, người nọ ôm hắn thật chặt, giống như muốn đem hắn khảm sâu vào trong thân thể, một bên lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
“Ta còn tưởng Đại tướng quân là băng trụ tử (cột băng), sẽ không hòa tan sẽ không động tình, lại không nghĩ tới nguyên lai lại là thiêu côn tử, có thể đem người bỏng chết.” Điều hòa nhịp thở, Dạ Vị Ương ở bên tai Lưu Bá Hề nói.
Hình dung quái dị này khiến cho Lưu Bá Hề nhịn không được cười ra tiếng: “Tiểu sinh thất lễ, chẳng qua ai bảo Dạ đại nhân có đôi song nhãn nhiếp nhân như vậy, sinh sinh đem hồn phách ta hút vào.”
“Nghe cứ như ta là yêu quái hút linh hồn con người ấy.”
“Thiêu hỏa côn đánh yêu quái, không phải vừa lúc?” Nhìn vành tai như ngọc của Dạ Vị Ương hiện ra bán trong suốt đỏ bừng, Lưu Bá Hề liền hé miệng ngậm lấy, lập tức khiến Dạ Vị Ương thoáng run rẩy, vội vàng hô: “Thiêu hỏa côn, ngươi đừng loạn hôn, ngươi hôn nữa ta liền kêu cứu mạng!”
Tuy nói trên đường lúc này không có người lui tới, nhưng bọn họ dù sao cũng ở giữa ban ngày ban mặt, vạn nhất mã xa bắt kịp tới nhìn thấy bộ dáng bọn họ đối xứng nhau thế này thì phải làm sao bây giờ.
Lưu Bá Hề thấp giọng cười, lần nữa để Dạ Vị Ương đưa lưng về phía hắn ngồi trên ngựa, nhưng hai tay vẫn ôm thật chặt nam nhân, tư thái thu liễm ý đùa, ở bên tai Dạ Vị Ương có phần nghiêm túc nhẹ giọng thì thầm: “Vị Ương, ta thích ngươi.”
“Ân.” Dạ Vị Ương cúi đầu nhìn tay mình được bao phủ trong bàn tay to, đại khái bởi vì thường xuyên tập võ luyện kiếm, trên lòng bàn tay và ngón tay Lưu Bá Hề có một tầng vết chai, ma sát vào tay hắn có điểm ngứa.
Kéo một bàn tay ra nhẹ nhàng vuốt sợi tóc nam nhân bị gió thổi bay, Lưu Bá Hề trầm giọng nói: “Nếu ngươi nguyện ý, cả đời này Bá Hề nhất định không phụ ngươi, trên đường từ nay về sau, Bá Hề nguyện đi theo bảo hộ ngươi, cam đoan ngươi cả đời bình an.”
“Này chính là bày tỏ sao?” Dạ Vị Ương mau mồm mau miệng nói, hành trình tới Ngọc Hành sơn coi như cũng đáng giá, chịu đựng nỗi khổ bị kim đâm cũng đáng giá.
“Dạ đại nhân chẳng lẽ muốn Bá Hề dùng thân thể chứng minh một phen tình ý?” Lưu Bá Hề cười hỏi.
“Cứ tưởng ngươi là một chính nhân quân tử, không ngờ hóa ra ngươi là con sói đội lốt cừu.” Nghe lời nói Lưu Bá Hề mang theo chút háo sắc, Dạ Vị Ương trong lòng hò hét ‘bị lừa rồi’, tên gia hỏa này thế nhưng là sắc lang,
Lưu Bá Hề lập tức cao giọng cười lớn: “Đại tướng quân cũng tốt, chính nhân quân tử cũng được, ngươi như thế nào quên đi ta chẳng qua chỉ là một nam nhân bình thường thôi.”
Hai người cưỡi Ô Vân một đường đến ngoại môn thiên kinh, xa xa nhìn cửa thành, Dạ Vị Ương nói: “Nếu không ngươi để ta xuống đây đi, để cho người khác nhìn thấy chúng ta như vậy cũng không tốt.”
“Dạ Vị Ương ngươi cũng để ý ánh mắt người khác sao?” Lưu Bá Hề hỏi.
“Ta chưa từng để ý.” Dạ Vị Ương không quan tâm thanh danh hắn như thế nào, nhưng để người khác nhìn hắn cùng Lưu Bá Hề cưỡi cùng một ngựa như vậy sẽ hao tổn đến thanh danh Đại tướng quân.
?
Lưu Bá Hề cánh tay để bên hông Dạ Vị Ương càng thêm dùng sức, thanh âm mang theo khí phách bên tai Dạ Vị Ương nói: “Ta cũng chẳng cần che giấu.”
Hôm nay làm cho mỗi người trong kinh thành nhìn một cái, người Lưu Bá Hề muốn bảo hộ chu toàn, không có bất luận kẻ có khả năng động đến.
/171
|