Cha mẹ Hạ Tiêu Vũ là bạn thân lâu năm của cha mẹ Trần Linh San, khi sự nghiệp của Trần Lập gặp nguy cơ đã đưa tay ra giúp, cho nên quan hệ hai nhà càng thêm khăng khít, Trần Linh San chẳng những xinh đẹp, học tốt, múa hát giỏi, lại còn cực kỳ biết ứng xử, cha mẹ Hạ Tiêu Vũ cực kỳ yêu quý, luôn quán triệt con trai mình phải đưa được Trần Linh San về làm dâu.
Hạ Tiêu Vũ lần trước bày tỏ với Trần Linh San cũng một phần do mẹ hắn ở sau tích cực xúi bẩy.
Xe nhà Hạ Tiêu Vũ là chiếc Audi A6, tuyệt đối có thể tính là một trong số xe đắt tiền nhất Hạ Hải bấy giờ.
Cha mẹ Hạ Tiêu Vũ ngồi ở ghế lái và ghế phụ, cha hắn mặc âu phục đen rất trầm ổn, mẹ tóc ngắn uốn xăn quý phái, nhìn thấy Trần Linh San vẫy tay gọi, cười tới hai mắt cong lên.
Hai người ngồi ghế sau, xe khởi động rời nhà khách.
Dọc đường đi mẹ Hạ Tiêu Vũ không tiếc lời khen Trần Linh San xinh đẹp, làm Trần Linh San rất xấu hổ. Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy con mình khôi ngô lịch sự, bên cạnh là Trần Linh San ngoan ngoãn điềm tĩnh, càng yêu thích, kể chuyện hai đứa lúc còn nhỏ, nhiệt tình quá mức làm Hạ Tiêu Vũ phải lên tiếng ngắt lời, hắn nhìn ra Trần Linh San không thích.
Trần Linh San nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính soi bóng nửa bên mặt hoàn mỹ của cô, nếu xét dung mạo cô luôn tự tin Đường Vũ không so được với mình. Nhưng đôi mắt cô công chúa lúc này có chút ảm đạm, tim đập bất thường, giống như có dự cảm chẳng lành.
Xe tới cửa nhà Trần Linh San, dãy nhà gần cổng bị phá năm ngoái, sửa thành bãi cỏ và hàng rào.
- Cám ơn chú Hạ, dì Triệu!
Trần Linh San xuống xe mới phát hiện Hạ Tiêu Vũ cũng xuống xe phía bên kia.
- Linh San, giờ chú đi đón cha cháu. Tiêu Vũ, ngoan ngoãn về nhà.
Hai người đứng bên đường chào, mẹ Hạ Tiêu Vũ mặt mày hớn hở, còn nháy mắt với con trai.
Đường chỉ còn rất ít người qua lại, đèn đường mờ mờ, mang vẻ tịch mịch khó tả.
Một chiếc xe đạp phóng nhanh trên đường, có chàng trai đang cong lưng đạp xe, mặt đầy nôn nóng cấp thiết, song mang nụ cười nhẹ.
Hạ Hải hiện giờ nhờ Quảng trường Tinh Hải thúc đẩy, mang tới thời cơ thương nghiệp mới, song chỉ là khởi đầu, rời khỏi khu trung tâm huyên náo, tới khu nhà ở vẫn rất vắng vẻ, khoảng trống để hoang cho cỏ mọc còn rất nhiều.
Những nơi này Tô Xán quen thuộc lắm rồi, ban đêm đạp xe qua, quyến luyến vô cùng.
Trước đó định im lặng rời đi, nhưng một câu nói của Trương Tích khơi lên tình cảm cố dồn nén thời gian qua, Tô Xán lúc này vô cùng khao khát được nhìn thấy Trần Linh San, tối hôm nay y muốn vứt bỏ hết mọi cố kỵ, chỉ muốn được ôm Trần Linh San vào lòng, càng tới gần nhà Trần Linh San, mong muốn đó càng cháy bỏng, hình ảnh cô gái ấy hiện dần lên trước mắt, môi y tạo thành nụ cười.
Thực sự không muốn đi chút nào.
Tiễn cha mẹ Hạ Tiêu Vũ đi, đứng dưới đèn đường trước nhà, Trần Linh San trở nên trầm mặc, từ sâu buổi hội diễn văn nghệ kia, bọn họ đã có một khoảng thời gian không gặp nhau ngoài trường học rồi.
Trước kia bọn họ là những người bạn cực kỳ thân thiết có thể chia sẻ nhau rất nhiều tâm sự, Hạ Tiêu Vũ rất rụt rè, từ nhỏ hay qua nhà cô ăn cơm, từng có chị em hoài nghi hỏi mình có phải Hạ Tiêu Vũ thích mình không, nhưng Trần Linh San đều phủ nhận, cô thừa nhận, đôi lúc cùng Hạ Tiêu Vũ có chút ám muội nhỏ, phần lớn là trêu đùa giống đám con gái ở lớp trêu Tô Xán vậy, nếu nói đó là tình yêu thì quá nông cạn rồi.
Tình yêu thực sự phải đến từ từ, bất tri bất giác lún vào trong mà không hay, khi ở bên người đó cảm giác hết sức đương nhiên, nhưng một ngày tách nhau ra, sẽ thấy đau đớn như thiếu thứ gì trong sinh mệnh.
- Linh San.
Hạ Tiêu Vũ đột nhiên phá vỡ sự trầm mặc, giọng ấm áp dịu dàng như chính con người hắn:
- Từ rất rất lâu rồi mình đã chú ý tới bạn, chú ý tới bạn như người con gái, không phải như người bạn. Nhưng mình không dám bày tỏ, vì mình sợ nếu nói ra, chúng ta không thể làm bạn được với nhau nữa, cho nên mình luôn ở bên cạnh, đóng vai một người bạn, song càng ngày mình càng khó kiềm lòng, khó có thể làm người bạn bình thường được ...
Trần Linh San không nói gì, song ánh mắt có chút cảm động, cô biết tình cảm Hạ Tiêu Vũ rất chân thành.
- Ok, mình không muốn quá thương cảm, cũng không muốn bị bạn từ chối lần nữa, gần đây mình nghĩ thông rồi, để một người không thuộc về mình rời đi, còn hơn giữ chặt bên mình, khiến cả hai dằn vặt nhau. Mình quen bạn từ năm 7 tuổi, cho tới bây giờ đã là 10 năm, cho dù sau này bạn không thuộc về mình, nhưng có 10 năm này để hoài niệm cũng đủ hạnh phúc. Đấy, mình đã nói rõ suy nghĩ của mình, giống như trước kia chúng ta vẫn thẳng thắn với nhau vậy, nhân dũng khí này mình mơ tưởng xa vời một chút, cho mình ôm một cái, kỷ niệm mối tình đơn phương mười năm của mình được không?
Trần Linh San nhẹ nhàng gật đầu, rối rắm trong lòng được cởi bỏ, người bạn như Hạ Tiêu Vũ, cô cực kỳ trân trọng.
Hạ Tiêu Vũ tim đập mạnh, nhìn cô gái mắt như sao, vai mềm nhẵn nhụi phía trước như tinh linh, đưa tay ôm tấm thân mềm mại vào lòng, một tay đặt lên vòng eo Trần Linh San, một tay vuốt ve mái tóc mềm, đầu cúi xuống ghé mặt vào chiếc cố trắng nõn ngọc ngà của Trần Linh San, hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len vào cánh mũi làm có kích động hận không thể siết chặt cô hòa nhập vào cơ thể mình.
Hắn không cam tâm.
- Được rồi Tiêu Vũ, mình phải về đây.
Trần Linh San nhận ra sự khác thường của Hạ Tiêu Vũ rồi, đặt tay lên ngực hắn, khẽ đẩy ra.
Thực sự không cam tâm.
Bàn tay Hạ Tiêu Vũ đặt lên eo Trần Linh San kéo cô lại, cơ thể hai người dán sát vào nhau, miệng Hạ Tiêu Vũ phả ra hơi nóng:
- Mình có thể tham lam hơn chút nữa có được không, Linh San … chỉ một lần này thôi.
Hắn vừa nói vừa từ từ đưa tay lên vuốt ve gò má đỏ rực của Trần Linh San, nhìn hai cánh môi đỏi mọng ướt mềm đầy khao khao, thế rồi đầu cúi xuống, dần dần, từng chút từng chút một.
Lúc đó gió không thổi.
Một chiếc xe đạp đang phóng nhanh tới đột ngột phanh gấp tạo ra tiếng “kít” chói tai giữa phố đêm tĩnh lặng, Tô Xán dừng xe, đứng ở đầu đường, nhìn hai người ôm nhau dưới đèn mù mờ, không nhìn rõ mặt bọn họ nhưng Tô Xán biết chính xác cô gái váy hồng xinh xắn kia là Trần Linh San, còn người con trai xoay lưng về phía y rất có thể là Hạ Tiêu Vũ.
Nhìn Trần Linh San như chú chim nhỏ nép vào lòng chàng trai khác, mặt Tô Xán trắng bệch, tim như bị ai đó cào cấu, chỉ một phút trước thôi y còn mong mỏi ôm Trần Linh San vào lòng, giờ trước mắt cô gái có vị trí trọng yếu trong lòng y lại ở vòng tay người con trai khác.
Tiếp đó chàng trai kia hơi cúi người xuống, làm động tác như muốn hôn, Trần Linh San không có vẻ gì muốn từ chối.
Đau, quá đau, Tô Xán không nghĩ trái tim chai sạn của mình còn có thể đau như thế.
Mang một trái tim thuần tình thiếu niên, thực hiện lời hứa cuối cùng của mình, chở Trần Linh San sau xe đạp, đưa cô đi qua con phố hai người quen thuộc từ nhỏ, bù đắp lại tiếc nuối của cả hai, nhưng lời hứa này không thể hoàn thành nữa.
Trần Linh San đã tìm thấy người con trai của mình, chiếc xe đạp cô ấy muốn ngồi đằng sau không phải là xe đạp của mình.
Không muốn nhìn Trần Linh San hôn người con trai khác, Tô Xán quay đầu, đạp xe phóng đi.
Trần Linh San ngây người mở to mắt nhìn Hạ Tiêu Vũ, ánh mắt đó đầy xót xa cùng say đắm, tích tắc làm cô không đành lòng, đến khi môi Hạ Tiêu Vũ sắp chạm vào môi mình mới sực tỉnh định đẩy hắn ra, cùng lúc đó tiếng xe đạp phanh gấp làm Trần Linh San giật mình như chú chim nhỏ bị kinh hãi, cô đưa mắt nhìn về phía đầu phố nửa sáng nửa tối, nơi đó có bóng hình quen thuộc, song đang xoay người rời đi.
Tích tắc, con người Trần Linh San mở lớn.
Trái tim như chậm mất một nhịp, trong một nhịp đó cô hiểu thế nào là đau đớn như thiếu thứ gì trong sinh mệnh, Trần Linh San dùng hết sức vùng thoát khỏi vòng tay Hạ Tiêu Vũ, chạy về phía đó.
Giọng nói trong trẻo mà đầy sợ hãi, giống như cô bé lo mất con búp bê yêu quý nhất, hai mắt ươn ướt cay xè:
- Này, đứng lại! Đợi chút đã. Tô Xán ….
Hạ Tiêu Vũ vốn định đưa tay giữ Trần Linh San lại, nghe thấy hai tiếng “Tô Xán” thì cười cay đắng hạ tay xuống.
Trần Linh San chạy tới đầu đường, qua chỗ rẽ mới lờ mờ nhìn thấy chiếc xe đạp phòng xuống cầu.
Cô lao theo, giây buộc tóc tuột ra, mái tóc đen xõa tung, bay trong trời đêm, cái váy vì chạy nhanh bị gió tốc lên, lộ ra cặp đùi trắng muốt, loáng thoáng thấy cả quần lót mang hình nhân vật hoạt hình đáng yêu, cô cũng bất chấp, khản giọng gọi:
- Đứng lại, đứng lại đi mà.
Giày săng đan tím có gót, chạy mấy bước đã tuột rồi, Trần Linh San tháo luôn hai cái giày ra, cầm ở tay, đôi chân trần nhỏ nhắn chạy như bay trên đường, người qua đường ngửi thấy mùi hương nhẹ, ai cũng kinh ngạc.
Mặt đường rất thô, làm đôi chân trần được chăm chút của cô bị rách, máu huyết quán tứa ra ngoài.
Trần Linh San cực kỳ thạo đường, có một con đường nhỏ xuyên qua nơi này, nhanh hơn đi đường cái.
Trong lòng Trần Linh San tính toán thật nhanh, qua con đường nhỏ đó là cầu vượt, nếu mình chạy hết sức, có thể ngăn được người đó.
Chạy hết nửa ngõ, Trần Linh San đã thấy hình bóng quen thuộc rồi, lòng mừng rỡ, như tiếp thêm sức mạnh, tăng tốc vượt qua đài hoa, lên cầu thang xoáy, đừng thấy Trần Linh Xan yểu điệu mà nhầm, cô học vũ đạo từ nhỏ, thể lực rất tốt, vừa rồi chạy nước rút hơn 800 mét, nếu là cô gái khác thì chân nhũn ra rồi.
Nhìn thấy chiếc xe đạp đi qua dưới cầu vượt, Trần Linh San vịn vào hàng rào sắt, người nhoài tới, tạo thành đường cong mê hoặc, lớn tiếng hét:
- Tô Xán! Đợi đã.
Giọng cô tán ra giữa trời đêm, nhưng bị không gian bao la tiêu giảm, khó tới được chỗ chiếc xe đạp phía xa.
- Đợi đã.
Lần này tiếng hô đã yếu đi nhiều, gần như thành van nài, bóng đêm mênh mông không chỉ nuốt chửng tiếng gọi ngày càng nhỏ của cô, mà còn nuốt chừng rất nhiều thứ, như ngày mai không biết có còn tới không.
Chiếc xe đạp đã biến mất trong đêm, nước mắt ào ạt trào ra, lăn trên gò má, rơi xuống ống sắt lạnh băng, lạnh giá như tim cô lúc này.
Trần Linh San ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở, hai chân cô co lại, vùi mặt vào giữa gối, bây giờ cô thực sự biết thế nào là yêu rồi.
.....
Đúng là đôi oan gia, đã sinh San sao còn sinh Vũ.
Giờ ra xe về quê sửa mộ cụ, chiều mai lại lên, mai cũng tới quyển 4, Đường Vũ tới Nhị Thập Thất Trung như rồng ra biển lớn, càng tỏa sáng chói mắt. Tô Xán cũng dần nhận ra tử thần mười năm sau không phải là Nhạc Tử Giang và đối thủ lớn nhất của y không phải đám nam sinh non nớt vây quay nữ thần Đường Vũ, mà là một người khác, người khiến y sinh ra cảm giác bất lực ...
Yeah, đợi quyển 4 nhé.
Và không có bom, hoàn toàn không có bom cho tới hết truyện, vì nội dung truyện nhiều phần còn nằm trong đầu minh đây này
Hạ Tiêu Vũ lần trước bày tỏ với Trần Linh San cũng một phần do mẹ hắn ở sau tích cực xúi bẩy.
Xe nhà Hạ Tiêu Vũ là chiếc Audi A6, tuyệt đối có thể tính là một trong số xe đắt tiền nhất Hạ Hải bấy giờ.
Cha mẹ Hạ Tiêu Vũ ngồi ở ghế lái và ghế phụ, cha hắn mặc âu phục đen rất trầm ổn, mẹ tóc ngắn uốn xăn quý phái, nhìn thấy Trần Linh San vẫy tay gọi, cười tới hai mắt cong lên.
Hai người ngồi ghế sau, xe khởi động rời nhà khách.
Dọc đường đi mẹ Hạ Tiêu Vũ không tiếc lời khen Trần Linh San xinh đẹp, làm Trần Linh San rất xấu hổ. Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy con mình khôi ngô lịch sự, bên cạnh là Trần Linh San ngoan ngoãn điềm tĩnh, càng yêu thích, kể chuyện hai đứa lúc còn nhỏ, nhiệt tình quá mức làm Hạ Tiêu Vũ phải lên tiếng ngắt lời, hắn nhìn ra Trần Linh San không thích.
Trần Linh San nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính soi bóng nửa bên mặt hoàn mỹ của cô, nếu xét dung mạo cô luôn tự tin Đường Vũ không so được với mình. Nhưng đôi mắt cô công chúa lúc này có chút ảm đạm, tim đập bất thường, giống như có dự cảm chẳng lành.
Xe tới cửa nhà Trần Linh San, dãy nhà gần cổng bị phá năm ngoái, sửa thành bãi cỏ và hàng rào.
- Cám ơn chú Hạ, dì Triệu!
Trần Linh San xuống xe mới phát hiện Hạ Tiêu Vũ cũng xuống xe phía bên kia.
- Linh San, giờ chú đi đón cha cháu. Tiêu Vũ, ngoan ngoãn về nhà.
Hai người đứng bên đường chào, mẹ Hạ Tiêu Vũ mặt mày hớn hở, còn nháy mắt với con trai.
Đường chỉ còn rất ít người qua lại, đèn đường mờ mờ, mang vẻ tịch mịch khó tả.
Một chiếc xe đạp phóng nhanh trên đường, có chàng trai đang cong lưng đạp xe, mặt đầy nôn nóng cấp thiết, song mang nụ cười nhẹ.
Hạ Hải hiện giờ nhờ Quảng trường Tinh Hải thúc đẩy, mang tới thời cơ thương nghiệp mới, song chỉ là khởi đầu, rời khỏi khu trung tâm huyên náo, tới khu nhà ở vẫn rất vắng vẻ, khoảng trống để hoang cho cỏ mọc còn rất nhiều.
Những nơi này Tô Xán quen thuộc lắm rồi, ban đêm đạp xe qua, quyến luyến vô cùng.
Trước đó định im lặng rời đi, nhưng một câu nói của Trương Tích khơi lên tình cảm cố dồn nén thời gian qua, Tô Xán lúc này vô cùng khao khát được nhìn thấy Trần Linh San, tối hôm nay y muốn vứt bỏ hết mọi cố kỵ, chỉ muốn được ôm Trần Linh San vào lòng, càng tới gần nhà Trần Linh San, mong muốn đó càng cháy bỏng, hình ảnh cô gái ấy hiện dần lên trước mắt, môi y tạo thành nụ cười.
Thực sự không muốn đi chút nào.
Tiễn cha mẹ Hạ Tiêu Vũ đi, đứng dưới đèn đường trước nhà, Trần Linh San trở nên trầm mặc, từ sâu buổi hội diễn văn nghệ kia, bọn họ đã có một khoảng thời gian không gặp nhau ngoài trường học rồi.
Trước kia bọn họ là những người bạn cực kỳ thân thiết có thể chia sẻ nhau rất nhiều tâm sự, Hạ Tiêu Vũ rất rụt rè, từ nhỏ hay qua nhà cô ăn cơm, từng có chị em hoài nghi hỏi mình có phải Hạ Tiêu Vũ thích mình không, nhưng Trần Linh San đều phủ nhận, cô thừa nhận, đôi lúc cùng Hạ Tiêu Vũ có chút ám muội nhỏ, phần lớn là trêu đùa giống đám con gái ở lớp trêu Tô Xán vậy, nếu nói đó là tình yêu thì quá nông cạn rồi.
Tình yêu thực sự phải đến từ từ, bất tri bất giác lún vào trong mà không hay, khi ở bên người đó cảm giác hết sức đương nhiên, nhưng một ngày tách nhau ra, sẽ thấy đau đớn như thiếu thứ gì trong sinh mệnh.
- Linh San.
Hạ Tiêu Vũ đột nhiên phá vỡ sự trầm mặc, giọng ấm áp dịu dàng như chính con người hắn:
- Từ rất rất lâu rồi mình đã chú ý tới bạn, chú ý tới bạn như người con gái, không phải như người bạn. Nhưng mình không dám bày tỏ, vì mình sợ nếu nói ra, chúng ta không thể làm bạn được với nhau nữa, cho nên mình luôn ở bên cạnh, đóng vai một người bạn, song càng ngày mình càng khó kiềm lòng, khó có thể làm người bạn bình thường được ...
Trần Linh San không nói gì, song ánh mắt có chút cảm động, cô biết tình cảm Hạ Tiêu Vũ rất chân thành.
- Ok, mình không muốn quá thương cảm, cũng không muốn bị bạn từ chối lần nữa, gần đây mình nghĩ thông rồi, để một người không thuộc về mình rời đi, còn hơn giữ chặt bên mình, khiến cả hai dằn vặt nhau. Mình quen bạn từ năm 7 tuổi, cho tới bây giờ đã là 10 năm, cho dù sau này bạn không thuộc về mình, nhưng có 10 năm này để hoài niệm cũng đủ hạnh phúc. Đấy, mình đã nói rõ suy nghĩ của mình, giống như trước kia chúng ta vẫn thẳng thắn với nhau vậy, nhân dũng khí này mình mơ tưởng xa vời một chút, cho mình ôm một cái, kỷ niệm mối tình đơn phương mười năm của mình được không?
Trần Linh San nhẹ nhàng gật đầu, rối rắm trong lòng được cởi bỏ, người bạn như Hạ Tiêu Vũ, cô cực kỳ trân trọng.
Hạ Tiêu Vũ tim đập mạnh, nhìn cô gái mắt như sao, vai mềm nhẵn nhụi phía trước như tinh linh, đưa tay ôm tấm thân mềm mại vào lòng, một tay đặt lên vòng eo Trần Linh San, một tay vuốt ve mái tóc mềm, đầu cúi xuống ghé mặt vào chiếc cố trắng nõn ngọc ngà của Trần Linh San, hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len vào cánh mũi làm có kích động hận không thể siết chặt cô hòa nhập vào cơ thể mình.
Hắn không cam tâm.
- Được rồi Tiêu Vũ, mình phải về đây.
Trần Linh San nhận ra sự khác thường của Hạ Tiêu Vũ rồi, đặt tay lên ngực hắn, khẽ đẩy ra.
Thực sự không cam tâm.
Bàn tay Hạ Tiêu Vũ đặt lên eo Trần Linh San kéo cô lại, cơ thể hai người dán sát vào nhau, miệng Hạ Tiêu Vũ phả ra hơi nóng:
- Mình có thể tham lam hơn chút nữa có được không, Linh San … chỉ một lần này thôi.
Hắn vừa nói vừa từ từ đưa tay lên vuốt ve gò má đỏ rực của Trần Linh San, nhìn hai cánh môi đỏi mọng ướt mềm đầy khao khao, thế rồi đầu cúi xuống, dần dần, từng chút từng chút một.
Lúc đó gió không thổi.
Một chiếc xe đạp đang phóng nhanh tới đột ngột phanh gấp tạo ra tiếng “kít” chói tai giữa phố đêm tĩnh lặng, Tô Xán dừng xe, đứng ở đầu đường, nhìn hai người ôm nhau dưới đèn mù mờ, không nhìn rõ mặt bọn họ nhưng Tô Xán biết chính xác cô gái váy hồng xinh xắn kia là Trần Linh San, còn người con trai xoay lưng về phía y rất có thể là Hạ Tiêu Vũ.
Nhìn Trần Linh San như chú chim nhỏ nép vào lòng chàng trai khác, mặt Tô Xán trắng bệch, tim như bị ai đó cào cấu, chỉ một phút trước thôi y còn mong mỏi ôm Trần Linh San vào lòng, giờ trước mắt cô gái có vị trí trọng yếu trong lòng y lại ở vòng tay người con trai khác.
Tiếp đó chàng trai kia hơi cúi người xuống, làm động tác như muốn hôn, Trần Linh San không có vẻ gì muốn từ chối.
Đau, quá đau, Tô Xán không nghĩ trái tim chai sạn của mình còn có thể đau như thế.
Mang một trái tim thuần tình thiếu niên, thực hiện lời hứa cuối cùng của mình, chở Trần Linh San sau xe đạp, đưa cô đi qua con phố hai người quen thuộc từ nhỏ, bù đắp lại tiếc nuối của cả hai, nhưng lời hứa này không thể hoàn thành nữa.
Trần Linh San đã tìm thấy người con trai của mình, chiếc xe đạp cô ấy muốn ngồi đằng sau không phải là xe đạp của mình.
Không muốn nhìn Trần Linh San hôn người con trai khác, Tô Xán quay đầu, đạp xe phóng đi.
Trần Linh San ngây người mở to mắt nhìn Hạ Tiêu Vũ, ánh mắt đó đầy xót xa cùng say đắm, tích tắc làm cô không đành lòng, đến khi môi Hạ Tiêu Vũ sắp chạm vào môi mình mới sực tỉnh định đẩy hắn ra, cùng lúc đó tiếng xe đạp phanh gấp làm Trần Linh San giật mình như chú chim nhỏ bị kinh hãi, cô đưa mắt nhìn về phía đầu phố nửa sáng nửa tối, nơi đó có bóng hình quen thuộc, song đang xoay người rời đi.
Tích tắc, con người Trần Linh San mở lớn.
Trái tim như chậm mất một nhịp, trong một nhịp đó cô hiểu thế nào là đau đớn như thiếu thứ gì trong sinh mệnh, Trần Linh San dùng hết sức vùng thoát khỏi vòng tay Hạ Tiêu Vũ, chạy về phía đó.
Giọng nói trong trẻo mà đầy sợ hãi, giống như cô bé lo mất con búp bê yêu quý nhất, hai mắt ươn ướt cay xè:
- Này, đứng lại! Đợi chút đã. Tô Xán ….
Hạ Tiêu Vũ vốn định đưa tay giữ Trần Linh San lại, nghe thấy hai tiếng “Tô Xán” thì cười cay đắng hạ tay xuống.
Trần Linh San chạy tới đầu đường, qua chỗ rẽ mới lờ mờ nhìn thấy chiếc xe đạp phòng xuống cầu.
Cô lao theo, giây buộc tóc tuột ra, mái tóc đen xõa tung, bay trong trời đêm, cái váy vì chạy nhanh bị gió tốc lên, lộ ra cặp đùi trắng muốt, loáng thoáng thấy cả quần lót mang hình nhân vật hoạt hình đáng yêu, cô cũng bất chấp, khản giọng gọi:
- Đứng lại, đứng lại đi mà.
Giày săng đan tím có gót, chạy mấy bước đã tuột rồi, Trần Linh San tháo luôn hai cái giày ra, cầm ở tay, đôi chân trần nhỏ nhắn chạy như bay trên đường, người qua đường ngửi thấy mùi hương nhẹ, ai cũng kinh ngạc.
Mặt đường rất thô, làm đôi chân trần được chăm chút của cô bị rách, máu huyết quán tứa ra ngoài.
Trần Linh San cực kỳ thạo đường, có một con đường nhỏ xuyên qua nơi này, nhanh hơn đi đường cái.
Trong lòng Trần Linh San tính toán thật nhanh, qua con đường nhỏ đó là cầu vượt, nếu mình chạy hết sức, có thể ngăn được người đó.
Chạy hết nửa ngõ, Trần Linh San đã thấy hình bóng quen thuộc rồi, lòng mừng rỡ, như tiếp thêm sức mạnh, tăng tốc vượt qua đài hoa, lên cầu thang xoáy, đừng thấy Trần Linh Xan yểu điệu mà nhầm, cô học vũ đạo từ nhỏ, thể lực rất tốt, vừa rồi chạy nước rút hơn 800 mét, nếu là cô gái khác thì chân nhũn ra rồi.
Nhìn thấy chiếc xe đạp đi qua dưới cầu vượt, Trần Linh San vịn vào hàng rào sắt, người nhoài tới, tạo thành đường cong mê hoặc, lớn tiếng hét:
- Tô Xán! Đợi đã.
Giọng cô tán ra giữa trời đêm, nhưng bị không gian bao la tiêu giảm, khó tới được chỗ chiếc xe đạp phía xa.
- Đợi đã.
Lần này tiếng hô đã yếu đi nhiều, gần như thành van nài, bóng đêm mênh mông không chỉ nuốt chửng tiếng gọi ngày càng nhỏ của cô, mà còn nuốt chừng rất nhiều thứ, như ngày mai không biết có còn tới không.
Chiếc xe đạp đã biến mất trong đêm, nước mắt ào ạt trào ra, lăn trên gò má, rơi xuống ống sắt lạnh băng, lạnh giá như tim cô lúc này.
Trần Linh San ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở, hai chân cô co lại, vùi mặt vào giữa gối, bây giờ cô thực sự biết thế nào là yêu rồi.
.....
Đúng là đôi oan gia, đã sinh San sao còn sinh Vũ.
Giờ ra xe về quê sửa mộ cụ, chiều mai lại lên, mai cũng tới quyển 4, Đường Vũ tới Nhị Thập Thất Trung như rồng ra biển lớn, càng tỏa sáng chói mắt. Tô Xán cũng dần nhận ra tử thần mười năm sau không phải là Nhạc Tử Giang và đối thủ lớn nhất của y không phải đám nam sinh non nớt vây quay nữ thần Đường Vũ, mà là một người khác, người khiến y sinh ra cảm giác bất lực ...
Yeah, đợi quyển 4 nhé.
Và không có bom, hoàn toàn không có bom cho tới hết truyện, vì nội dung truyện nhiều phần còn nằm trong đầu minh đây này
/409
|