Tiết Dịch Dương dứt khoát kéo Tô Xán đi dá bóng, dù không đá thì ngồi xem, mục đích là để đá bóng xong, cám ơn Tô Xán giúp đỡ, mời y uống một *** nước giải khát, mà mời bằng đúng tiền hắn vay Tô Xán.
Người vô sỉ nhiều lắm, nhưng vô sỉ tới mức của thằng này đúng là nhân tài, Tô Xán không chịu được hắn lèo nhèo, tan học chuẩn bị đi xem đá bóng, đổi lấy được uống một *** nước.
Không ngờ trên khán đài Tô Xán không cô đơn, có ba bóng người hoặc đứng hoặc ngồi, dưới đất bày mấy chai bia, dám mang bia vào trường uống còn ai ngoài tên béo kia, còn Lâm Lạc Nhiên đứng bên cạnh, gió thổi mái tóc bập bềnh, làm đám nam sinh phía dưới đá bóng càng thêm hăng hái.
Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ cụng chai lặng lẽ uống bia, vẻ mặt mang tâm sự, ánh tịch dương chiếu lên người họ, hai đứa con trai, một cô gái, không biết nhiều năm sau nhớ lại cảnh này có thấy thấy hoài niệm không.
Tô Xán đứng ở lối vào khán đài, đưa mắt nhìn ba người ở trên bậc ghế xi măng, cảm giác được sự cô đơn của bọn họ, hơi ngạc nhiên, Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ là người sảng khoái, chuyện đến nhanh mà qua cũng nhanh, yêu ghét rõ ràng, chưa bao giờ thấy bọn họ có một mặt như vậy.
Vốn định chào một tiếng, thấy thế Tô Xán bỏ ý định này.
Kỳ thực muốn xem có phải là bạn bè thực sự hay không, chẳng phải ngày ngày cùng nhau chơi bời, tối tối tụ tập, mà phải xem lúc ngươi xa sút nhất, có gọi cho ngươi một cú điện thoại, hoặc là xách chai bia tới tìm ngươi hay không.
Rõ ràng Tô Xán có thể cùng đám Vương Uy Uy chơi game, chơi bóng, nhưng chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi thôi, chỉ là bạn bè quen biết, còn chưa phải loại bạn bè vui buồn có nhau như Lâm Lạc Nhiên, Lâm Trứu Vũ.
Lúc này xuất hiện trước mặt bọn họ là không thích hợp, nên Tô Xán tránh đi, nhưng Lâm Lạc Nhiên ánh mắt vượt qua sân bóng, nhìn mặt trời dần lặn xuống, phát hiện ra Tô Xán.
- Tô Xán, qua đây đi, qua đây! Lâm Lạc Nhiên vui mừng vẫy tay rối rít gọi:
Tô Xán mỉm cười, bước tới đứng bên cạnh cô.
Vương Uy Uy nhìn Tô Xán một cái, lòng không vui, chẳng muốn nói chuyện, chỉ gật đầu với Tô Xán, song tâm sự với Lâm Trứu Vũ rõ ràng không thể nói tiếp nữa rồi.
Lâm Trứu Vũ lại rất hiểu Tô Xán, biết Tô Xán ít nói, xong tâm tư tinh tế, nhiều chuyện thấy cả vào mắt, chẳng qua y không nói ra thôi.
Rõ ràng mình và Vương Uy Uy đang buồn bực uống bia, y lại không hỏi tới, tuy nói chứng tỏ Tô Xán biết ý, chuyện này Tô Xán cũng không nên hỏi, nhưng bọn họ không giải thích, có vẻ bài xích Tô Xán bên ngoài, sau này chỉ là bạn bè bình thường được thôi. Lâm Trứu Vũ nhún vai, giơ chai bia chưa mở lên mời: - Uy Uy và cha hắn đang chiến tranh lạnh, tôi uống cùng hắn, cậu uống không?
- Không uống. Tô Xán lắc đầu ngồi xuống bậc thang: - Sáng này người lái xe đưa mấy bạn đi học là cha Uy Uy à?
Vương Uy Uy hừ một tiếng, Lâm Lạc Nhiên ngạc nhiên: - Khi đó bạn ở bên cạnh à? Rõ ràng ý nói là sao không gọi mình?
- Mình ở trên xe bus nhìn thấy các bạn, thấy chú rất tốt.
Vương Uy Uy quay đầu qua, cười nhạo: - Chỉ là bề ngoài thôi, trước mặt người khác ông ta luôn thế. Từ nhỏ tới lớn, ông ta nói sao thì phải nghe vậy, vì sao tôi phải nghe ông ta. Tôi có suy nghĩ của mình chứ, lúc ông ta không quan tâm thì ném cho một chồng tiền rồi bỏ đi, khi ông ta tỏ ra quan tâm thì tôi phải làm theo ý ông ta, ông ta nghĩ mình là ai?
Lưu Trứu Vũ cười khổ giải thích: - Cha hắn điều tới Hạ Hải rồi, muốn hắn ở cùng, ngay cả đồ đạc của bọn này cũng chuyển vào nhà mới ...
Ý là Lâm Trứu Vũ cũng thấy cha Vương Uy Uy quá bá đạo, nhưng là phận con cháu, không tiện nói gì.
- Tôi không ở đấy, việc gì tôi phải nghe ông ta, lúc ở Dung Thành, ông ta không tới thăm tôi một lần, giờ thì thất thế xuống Hạ Hải, không quản nổi người khác, nên quay qua quản tôi, tôi là cái gì, một con chó của ông ta chắc?
Vương Uy Uy càng nói càng gay gắt, Lâm Lạc Nhiên mắng: - Uy Uy!
Thấy Lâm Lạc Nhiên nhướng mày lên, Vương Uy Uy đành thôi, miệng vẫn lẩm bẩm: - Vốn là thế mà ...
Tô Xán đã hiểu đại khái rồi, cha Vương Uy Uy vì điều động công tác mà tới Hạ Hải, vì thế đón hắn vào ở chung, Vương Uy Uy oán giận cha từ lâu nên không đi, hai cha con chiến tranh lạnh. Toàn bộ quá trình kết hợp với động thái cán bộ lãnh đạo thành phố cha y kể, cùng với thân phận bí mật của Vương Uy Uy, có thể đoán tám chín phần mười cha Vương Uy Uy là Vương Bạc, tân bí thư thành ủy rồi.
Vương Bạc vốn là thư ký trưởng tỉnh ủy, nay điều tới làm bí thư thành ủy, đây là thăng hay giáng, Tô Xán không rõ lắm.
Nhưng kết hợp với lời trong miệng đám Vương Uy Uy, y có thể hiểu chút rồi, Vương Bạc nhất định muốn con trai ở cùng, xem ra là bị đẩy khỏi vòng quyền lực hạch tâm, bị áp chế, chênh lệch sinh trống rỗng, nên muốn có con cái ở bên, đây là chuyện thường tình của con người.
Chỉ là không ngờ do thường ngày ông không để ý tới con cái, giờ trở nên ân cần, làm Vương Uy Uy sinh ra tâm lý phản kháng.
Lâm Trứu Vũ khó xử nói: - Cha mày tới tìm tao, muốn tao khuyên mày về, chú ấy đích thân tới rồi, mày nói tao phải làm sao?
Vương Uy Uy trừng mắt: - Sao mày ngốc thế, cha tao làm thế là muốn tao với mày sinh đối lập, khiến tao cảm thấy bị cô lập, phải quay về, sao mày không hiểu.
Lưu Trứu Vũ thở dài: - Chú ấy mang đồ bọn tao về nhà rồi, nhà khách giờ muốn ở phải trả tiền, bọn tao có nhiều tiền vậy à? Biết trước không tiêu nhiều tiền như thế, tích góp một ít, còn có thể ở khách sạn, tiếp tục đấu tranh với cha mày. Rồi nhìn sang em gái, xoa xoa tay, giọng ngọt xớt: - Có điều các cô gái đều thích giấu tiền riêng ... Lạc Nhiên xinh đẹp của anh ơi ...
Lâm Lạc Nhiên lắc đầu ngay: - Anh lúc nào cũng nhòm ngó tiền tiêu vặt của em, em còn đâu nữa mà tích góp! Thật đúng là, có ai làm anh như vậy không hả?
Vương Uy Uy phất tay: - Kệ mẹ nó, tới quán net chơi game qua đêm đi! Đi không?
Nhắc tới chơi game, Lâm Trứu Vũ hoạt bát hẳn: - Đi chứ.
Lâm Lạc Nhiên do dự: - Không ngủ đủ vành mắt sẽ ... Thôi được rồi.
Hai người đều đã tỏ thái độ, Vương Uy Uy quay sang Tô Xán: - Còn cậu, đi hay không?
- Tôi à .. Tô Xán thoáng suy nghĩ rồi gật đầu: - Đương nhiên.
Vương Uy Uy không nghĩ Tô Xán đồng ý, mấy lần trước rủ y đều khéo léo từ chối, trong ấn tượng của hắn Tô Xán cũng là đứa trẻ ngoan, thành tích tốt, không thích lêu lổng cùng bọn họ, lúc này khi tâm tình mình sa sút nhất, Tô Xán gật đầu, làm hắn cảm thấy thân thiết hơn nhiều. Con người vốn là thế, khi mình cần giúp đỡ nhất thường thường càng thân cận với người ở bên lúc đó, dù sau này phúc vũ phiên vân.
Tiết Dịch Dương đá bóng xóc, tay phải cầm áo khoác, tay trái ôm bóng, nhìn khắp khán đài không thấy Tô Xán đâu, nghiến răng chửi um lên: - Thằng chó, không phải nói đợi tao à, dám cho tao leo cây.
"Vi tính Bôn Đằng" có thể nói là quán nét cao cấp nhất, máy móc cấu hình cao nhất ở Hạ Hải, mới khai trương chưa lâu, có thể chứa một trăm người cùng chơi, chủ yếu đánh Star Craft và Diablo.
Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ ngồi cạnh nhau, phía đối diện là Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên.
- Tô Xán mời khách à, vậy thì Lạc Nhiên đi lấy coca đi, gọi thêm cho anh đĩa cơm rang, mọi người muốn ăn gì bảo Lạc Nhiên đi gọi.
- Sao em phải đi? Lâm Lạc Nhiêm lườm Vương Uy Uy:
- Vậy đánh một ván, ai thua phải đi! Vương Uy Uy làm host chơi Star Craft.
Người vô sỉ nhiều lắm, nhưng vô sỉ tới mức của thằng này đúng là nhân tài, Tô Xán không chịu được hắn lèo nhèo, tan học chuẩn bị đi xem đá bóng, đổi lấy được uống một *** nước.
Không ngờ trên khán đài Tô Xán không cô đơn, có ba bóng người hoặc đứng hoặc ngồi, dưới đất bày mấy chai bia, dám mang bia vào trường uống còn ai ngoài tên béo kia, còn Lâm Lạc Nhiên đứng bên cạnh, gió thổi mái tóc bập bềnh, làm đám nam sinh phía dưới đá bóng càng thêm hăng hái.
Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ cụng chai lặng lẽ uống bia, vẻ mặt mang tâm sự, ánh tịch dương chiếu lên người họ, hai đứa con trai, một cô gái, không biết nhiều năm sau nhớ lại cảnh này có thấy thấy hoài niệm không.
Tô Xán đứng ở lối vào khán đài, đưa mắt nhìn ba người ở trên bậc ghế xi măng, cảm giác được sự cô đơn của bọn họ, hơi ngạc nhiên, Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ là người sảng khoái, chuyện đến nhanh mà qua cũng nhanh, yêu ghét rõ ràng, chưa bao giờ thấy bọn họ có một mặt như vậy.
Vốn định chào một tiếng, thấy thế Tô Xán bỏ ý định này.
Kỳ thực muốn xem có phải là bạn bè thực sự hay không, chẳng phải ngày ngày cùng nhau chơi bời, tối tối tụ tập, mà phải xem lúc ngươi xa sút nhất, có gọi cho ngươi một cú điện thoại, hoặc là xách chai bia tới tìm ngươi hay không.
Rõ ràng Tô Xán có thể cùng đám Vương Uy Uy chơi game, chơi bóng, nhưng chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi thôi, chỉ là bạn bè quen biết, còn chưa phải loại bạn bè vui buồn có nhau như Lâm Lạc Nhiên, Lâm Trứu Vũ.
Lúc này xuất hiện trước mặt bọn họ là không thích hợp, nên Tô Xán tránh đi, nhưng Lâm Lạc Nhiên ánh mắt vượt qua sân bóng, nhìn mặt trời dần lặn xuống, phát hiện ra Tô Xán.
- Tô Xán, qua đây đi, qua đây! Lâm Lạc Nhiên vui mừng vẫy tay rối rít gọi:
Tô Xán mỉm cười, bước tới đứng bên cạnh cô.
Vương Uy Uy nhìn Tô Xán một cái, lòng không vui, chẳng muốn nói chuyện, chỉ gật đầu với Tô Xán, song tâm sự với Lâm Trứu Vũ rõ ràng không thể nói tiếp nữa rồi.
Lâm Trứu Vũ lại rất hiểu Tô Xán, biết Tô Xán ít nói, xong tâm tư tinh tế, nhiều chuyện thấy cả vào mắt, chẳng qua y không nói ra thôi.
Rõ ràng mình và Vương Uy Uy đang buồn bực uống bia, y lại không hỏi tới, tuy nói chứng tỏ Tô Xán biết ý, chuyện này Tô Xán cũng không nên hỏi, nhưng bọn họ không giải thích, có vẻ bài xích Tô Xán bên ngoài, sau này chỉ là bạn bè bình thường được thôi. Lâm Trứu Vũ nhún vai, giơ chai bia chưa mở lên mời: - Uy Uy và cha hắn đang chiến tranh lạnh, tôi uống cùng hắn, cậu uống không?
- Không uống. Tô Xán lắc đầu ngồi xuống bậc thang: - Sáng này người lái xe đưa mấy bạn đi học là cha Uy Uy à?
Vương Uy Uy hừ một tiếng, Lâm Lạc Nhiên ngạc nhiên: - Khi đó bạn ở bên cạnh à? Rõ ràng ý nói là sao không gọi mình?
- Mình ở trên xe bus nhìn thấy các bạn, thấy chú rất tốt.
Vương Uy Uy quay đầu qua, cười nhạo: - Chỉ là bề ngoài thôi, trước mặt người khác ông ta luôn thế. Từ nhỏ tới lớn, ông ta nói sao thì phải nghe vậy, vì sao tôi phải nghe ông ta. Tôi có suy nghĩ của mình chứ, lúc ông ta không quan tâm thì ném cho một chồng tiền rồi bỏ đi, khi ông ta tỏ ra quan tâm thì tôi phải làm theo ý ông ta, ông ta nghĩ mình là ai?
Lưu Trứu Vũ cười khổ giải thích: - Cha hắn điều tới Hạ Hải rồi, muốn hắn ở cùng, ngay cả đồ đạc của bọn này cũng chuyển vào nhà mới ...
Ý là Lâm Trứu Vũ cũng thấy cha Vương Uy Uy quá bá đạo, nhưng là phận con cháu, không tiện nói gì.
- Tôi không ở đấy, việc gì tôi phải nghe ông ta, lúc ở Dung Thành, ông ta không tới thăm tôi một lần, giờ thì thất thế xuống Hạ Hải, không quản nổi người khác, nên quay qua quản tôi, tôi là cái gì, một con chó của ông ta chắc?
Vương Uy Uy càng nói càng gay gắt, Lâm Lạc Nhiên mắng: - Uy Uy!
Thấy Lâm Lạc Nhiên nhướng mày lên, Vương Uy Uy đành thôi, miệng vẫn lẩm bẩm: - Vốn là thế mà ...
Tô Xán đã hiểu đại khái rồi, cha Vương Uy Uy vì điều động công tác mà tới Hạ Hải, vì thế đón hắn vào ở chung, Vương Uy Uy oán giận cha từ lâu nên không đi, hai cha con chiến tranh lạnh. Toàn bộ quá trình kết hợp với động thái cán bộ lãnh đạo thành phố cha y kể, cùng với thân phận bí mật của Vương Uy Uy, có thể đoán tám chín phần mười cha Vương Uy Uy là Vương Bạc, tân bí thư thành ủy rồi.
Vương Bạc vốn là thư ký trưởng tỉnh ủy, nay điều tới làm bí thư thành ủy, đây là thăng hay giáng, Tô Xán không rõ lắm.
Nhưng kết hợp với lời trong miệng đám Vương Uy Uy, y có thể hiểu chút rồi, Vương Bạc nhất định muốn con trai ở cùng, xem ra là bị đẩy khỏi vòng quyền lực hạch tâm, bị áp chế, chênh lệch sinh trống rỗng, nên muốn có con cái ở bên, đây là chuyện thường tình của con người.
Chỉ là không ngờ do thường ngày ông không để ý tới con cái, giờ trở nên ân cần, làm Vương Uy Uy sinh ra tâm lý phản kháng.
Lâm Trứu Vũ khó xử nói: - Cha mày tới tìm tao, muốn tao khuyên mày về, chú ấy đích thân tới rồi, mày nói tao phải làm sao?
Vương Uy Uy trừng mắt: - Sao mày ngốc thế, cha tao làm thế là muốn tao với mày sinh đối lập, khiến tao cảm thấy bị cô lập, phải quay về, sao mày không hiểu.
Lưu Trứu Vũ thở dài: - Chú ấy mang đồ bọn tao về nhà rồi, nhà khách giờ muốn ở phải trả tiền, bọn tao có nhiều tiền vậy à? Biết trước không tiêu nhiều tiền như thế, tích góp một ít, còn có thể ở khách sạn, tiếp tục đấu tranh với cha mày. Rồi nhìn sang em gái, xoa xoa tay, giọng ngọt xớt: - Có điều các cô gái đều thích giấu tiền riêng ... Lạc Nhiên xinh đẹp của anh ơi ...
Lâm Lạc Nhiên lắc đầu ngay: - Anh lúc nào cũng nhòm ngó tiền tiêu vặt của em, em còn đâu nữa mà tích góp! Thật đúng là, có ai làm anh như vậy không hả?
Vương Uy Uy phất tay: - Kệ mẹ nó, tới quán net chơi game qua đêm đi! Đi không?
Nhắc tới chơi game, Lâm Trứu Vũ hoạt bát hẳn: - Đi chứ.
Lâm Lạc Nhiên do dự: - Không ngủ đủ vành mắt sẽ ... Thôi được rồi.
Hai người đều đã tỏ thái độ, Vương Uy Uy quay sang Tô Xán: - Còn cậu, đi hay không?
- Tôi à .. Tô Xán thoáng suy nghĩ rồi gật đầu: - Đương nhiên.
Vương Uy Uy không nghĩ Tô Xán đồng ý, mấy lần trước rủ y đều khéo léo từ chối, trong ấn tượng của hắn Tô Xán cũng là đứa trẻ ngoan, thành tích tốt, không thích lêu lổng cùng bọn họ, lúc này khi tâm tình mình sa sút nhất, Tô Xán gật đầu, làm hắn cảm thấy thân thiết hơn nhiều. Con người vốn là thế, khi mình cần giúp đỡ nhất thường thường càng thân cận với người ở bên lúc đó, dù sau này phúc vũ phiên vân.
Tiết Dịch Dương đá bóng xóc, tay phải cầm áo khoác, tay trái ôm bóng, nhìn khắp khán đài không thấy Tô Xán đâu, nghiến răng chửi um lên: - Thằng chó, không phải nói đợi tao à, dám cho tao leo cây.
"Vi tính Bôn Đằng" có thể nói là quán nét cao cấp nhất, máy móc cấu hình cao nhất ở Hạ Hải, mới khai trương chưa lâu, có thể chứa một trăm người cùng chơi, chủ yếu đánh Star Craft và Diablo.
Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ ngồi cạnh nhau, phía đối diện là Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên.
- Tô Xán mời khách à, vậy thì Lạc Nhiên đi lấy coca đi, gọi thêm cho anh đĩa cơm rang, mọi người muốn ăn gì bảo Lạc Nhiên đi gọi.
- Sao em phải đi? Lâm Lạc Nhiêm lườm Vương Uy Uy:
- Vậy đánh một ván, ai thua phải đi! Vương Uy Uy làm host chơi Star Craft.
/409
|