Tiểu Yến Tử thầm nghĩ. Đây liệu có phải chiêu bài thu phục của Lưu Dĩ hay không. Dễ lắm, Lưu Dĩ có tài thu phục người, đang lúc chiến tranh lạnh, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào thuần phục nàng.
Nhưng nếu nàng vùng vẫy, căn bản sức lực này không thể thắng được hắn. Nếu nàng la hét, càng không ai có thể can ngăn. Người ta làm chuyện vợ chồng, tên rỗi hơi nào dám xông vào chứ. Lúc này chỉ có thể lấy nhu đánh cương, khiến cho hắn không đành lòng mà buông tha thôi.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cổ Yến Tử đã bị Lưu Dĩ miết đến đỏ ửng. Nàng vùng người ra khỏi vòng tay hắn. Quay đầu đối diện với đôi mắt trầm u đó.
Ngón tay thon nhỏ của nàng nhanh chóng tháo đai lưng của mình xuống, chưa đến vài giây, tiết y trên người nàng đã buông xuống nền đất dài, chỉ để lại thân thể xích lõa nõn nà dưới ánh nến lập lờ đến say lòng người.
Mái tóc đen mượt phủ trước ngực, đôi mắt to tròn lúc này lạnh lẽo vô tình, y hệt như đôi mắt của Lưu Dĩ lần đầu nàng nhìn thấy. Lưu Dĩ lặng yên ngắm nhìn nàng, đáng lý ra hắn phải lấy làm vui mừng vì nàng chủ động như vậy. Nhưng tại sao trong mắt hắn chỉ có giận dữ, không có chút vui vẻ.Trong bóng đêm, giọng nói trong trẻo của nàng cất lên:
“Thân thể thần thiếp là của thiên tuế. Người muốn làm gì, quyết định như thế nào đều là tùy vào một ý niệm của người. Cũng giống như cách người tùy ý hạ sát, không cần phải hỏi ý kiến một ai. Đã như vậy, Yến Tử cũng chỉ có thể để mặc người tùy ý mà làm. Thỉnh!” Yến Tử coi như không nhìn thấy đôi mắt đã lạnh đến âm độ của Lưu Dĩ, thản nhiên nhắm mắt như chờ Lưu Dĩ tới xử nàng.
Mày Lưu Dĩ cau chặt, từ trước đến giờ, những kẻ cứng đầu như nàng đều đã sớm chết dưới tay hắn. Vậy mà nàng lại không ngừng đối đầu với hắn, cũng không chút sợ hãi. Hắn hận bản thân không cách nào có thể đả thương nàng.
Lưu Dĩ cúi xuống nhặt tiết y rơi trên đất, khoác lên tấm lưng trần của nàng. Hắn ghé sát vào tai nàng, nói với chút bất lực:
“Khuya rồi, nàng ngủ sớm đi.”
Lưu Dĩ như một cơn gió, chớp mắt đã rời khỏi sương phòng, để lại Yến Tử trầm mặc đứng đó.
Hôm nay nàng đã hai lần thắng Lưu Dĩ. Chỉ là nàng đả thương trái tim hắn. Chính nàng cũng không thoải mái, trong lòng lại thoáng đau thắt từng cơn.
Leo lên giường, vật lộn với chăn gối mãi không ngủ được.
Yến Tử bật người dậy, lấy hết nến thắp sáng cả căn phòng lạnh lẽo. Căng ra một tờ giấy rộng dài. Cầm bút lông trên tay, nàng bắt đầu họa.
Nét bút thanh mảnh, như rồng bay phượng múa. Mực đen giấy trắng, hòa quyện thành tranh.
Sau một canh giờ, nàng đã họa xong một bức hình nam nhân với vóc dáng y phục hệt như Lưu Dĩ, chỉ là người này không có mặt. Chỉ có khuôn mặt dài cương nghị, không hề có mắt mũi miệng. Nhất thời không nhìn ra nam nhân trong đó có cảm xúc như thế nào.
Yến Tử mân mê bức họa trong tay, ngắm đến khi hai mắt mỏi mệt, đến khi vô tình đâm sầm vào kệ sách của Lưu Dĩ khiến cho một loạt chiếu thư rơi xuống gõ trúng đầu nàng.
Yến Tử chỉ kịp ‘ui da’ một tiếng, lại cúi đầu xuống nhặt chiếu thư lên. Vô tình, một chiếu thư nhỏ được nhét tùy ý rơi xuống, lộ ra ấn ngọc đỏ của hoàng đế điểm lên. Bên trong chiếu thư chỉ vẻn vẹn viết vài chữ:
“Truyền ngôi cho Sở Tịnh Vương Lưu Dĩ!”
Yến Tử có chút kinh ngạc nhặt chiếu thư lên, cố gắng soi dưới nến đọc cho kỹ từng chữ một.
Sở Tịnh Vương là tên hiệu của Lưu Dĩ trước khi lên ngôi. Chỉ là theo nàng được biết. Tiên đế rõ ràng đã hạ chiếu chỉ truyền ngôi cho Thái Tử Lưu Hằng, tại sao ở đây lại viết là Lưu Dĩ.
Nhìn bên góc phải chiếu thư, rõ ràng đây là họa bút cũng là di chỉ của tiên đế, Lưu Dĩ không có lý do làm giả chiếu thư này.
Vậy chỉ có một điều duy nhất.
Tiên đế đã truyền ngôi cho Lưu Dĩ, nhưng hắn lại làm giả chiếu thư để truyền ngôi cho Thái tử, còn hắn chỉ là ngồi tạm trên vương vị này cho đến khi thái tử mười tám tuổi.Tại sao Lưu Dĩ lại làm vậy, không phải chính hắn đã hạ sát hết huynh đệ để có được ngai vị sao. Lúc có được rồi lại không nguyện ý ngồi lên mà truyền cho đệ đệ hắn. Cái lý gì đây???
Yến Tử có chút đứng không vững. Nàng trước nay chưa từng chịu hiểu Lưu Dĩ, không, là hắn không cần nàng hiểu. Tất cả những việc hắn làm đều là để cho nàng được vui vẻ. Còn nàng thì không làm được những điều đó cho hắn. Không biết hắn muốn gì, cần gì. Còn không thể hiểu được hắn đã trải qua tuổi thơ như thế nào, tại sao lúc đạt được vương vị lại quyết định từ bỏ. Nàng không hiểu hắn, một chút cũng không. Vậy nàng lấy tư cách gì để làm thê tử hắn chứ?
Yến Tử vội vã lấy áo choàng lao ra ngoài, gặp Sa Hỏa đang canh cửa kinh ngạc nhìn nàng:
“Vương Phi, nửa đêm người muốn đi đâu?”
“Quốc Công đâu rồi?” Yến Tử gấp giọng.
“Thiên tuế đang ở ngự thư phòng!” Sa Hỏa bình tĩnh đáp.
Yến Tử không nói, chỉ nhanh chân đi đến ngự thư phòng, trong lòng chỉ muốn đến gặp Lưu Dĩ, hỏi hắn đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn đau đớn như thế nào mới có thể khiến hắn trở nên tàn nhẫn vô tình như vậy. Có phải vì nàng chỉ nghĩ cho mình, mới không hiểu được cảm xúc của hắn hay không.
Những ý nghĩ đó của yến Tử kéo dài đến khi nàng đứng trước ngự thư phòng, nhìn thấy bóng Lưu Dĩ đang lặng lẽ phê duyệt tấu chương, bóng dáng cô độc hệt như trong giấc mơ nàng nhìn thấy. Cả đời Lưu Dĩ chỉ có bóng tối và sự cô đơn. Tất cả những gì hắn làm là bảo vệ tính mạng của chính mình và nàng. Vì sự bảo hộ quá mức an toàn, hắn đã hoàn toàn không để mạng sống của bất kỳ ai vào mắt. Cứ như rằng thiên hạ này chỉ có nàng và hắn. Uy hiếp nàng sẽ phải chết. Tất cả đều vì nàng.
Lam Thất đứng bên ngoài đơ mặt nhìn Yến Tử lặng lẽ u uất như một hòn đá, hắn đang tính toán gọi Lưu Dĩ nhưng Yến Tử nhanh hơn một bước nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng.
Lưu Dĩ vẫn chăm chú phê tấu, chất giọng có chút khó chịu nói:
“Bổn vương đã nói không được làm phiền, các ngươi điếc hết rồi sao?”
Yến Tử không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn Lưu Dĩ. Chính là giọng điệu này gương mặt này, tại sao nàng lại không chịu hiểu, không chịu nghĩ cho hắn. Ngay cả vương vị hắn cũng không cần lại có thể làm tất cả để che chở nàng. Tại sao nàng lại ích kỷ không nhận ra.
Yến Tử vòng đến sau lưng Lưu Dĩ, vươn tay ôm chặt đầu hắn, cằm tựa vào hõm cổ hắn, mái tóc đen dài của nàng trượt qua khuôn mặt lãnh đạm của Lưu Dĩ.
Lưu Dĩ có chút kinh ngạc, hắn dừng bút, liếc nhìn Yến Tử nhu thuận tựa đầu lên vai hắn. Đôi mắt tinh nghịch của nàng lấp lánh nước, lại dịu dàng ôn nhu, không còn lạnh lẽo bi thương như lúc nãy.
Lưu Dĩ ngồi im như vậy, để mặc nàng ôm cổ hắn. Có lẽ nàng và hắn có thần giao cách cảm, không cần nàng nói, hắn cũng biết được nàng đã hiểu cho hắn. Có thể thôi chiến tranh lạnh.
“Người không hỏi vì sao thần thiếp đến đây sao?” Yến Tử không dấu tò mò. Lúc nãy phu thê nàng còn chiến tranh, bây giờ nàng nguyện ý sà vào tay hắn. Hắn lại không chút nghi hoặc, cũng không dò hỏi.Lưu Dĩ vươn tay kéo Yến Tử ngồi lên đùi, để cho đầu nàng tựa vào vòm ngực rộng lớn, bàn tay khẽ vuốt tóc nàng đáp: “Nàng muốn đến hay đi đều tùy ý. Khắp thiên hạ này đều là của nàng, bổn vương cần phải thắc mắc sao?”
Thân thể Yến Tử khẽ rung, tựa như là đang cười. Nàng ôm lấy eo Lưu Dĩ, khẽ nói:
“Thần thiếp không ngủ được, người cứ tiếp tục làm việc đi, thần thiếp sẽ không làm phiền người.”
Nói rồi nàng vùi mặt vào ngực hắn, siết chặt lấy lưng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khóe môi Lưu Dĩ chầm chậm nở rộ ra một nụ cười. Đáy mắt u buồn đã khôi phục lại sinh khí. Trong lòng lại phấn chấn đến lạ.
Hắn vỗ vỗ lên lưng nàng, dịu dàng ru ngủ. Tay còn lại tiếp tục cầm bút phê duyệt tấu chương.
Có lẽ tất cả những gì hắn làm chỉ để mong có được điều này.
Hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy.
----
Nhưng nếu nàng vùng vẫy, căn bản sức lực này không thể thắng được hắn. Nếu nàng la hét, càng không ai có thể can ngăn. Người ta làm chuyện vợ chồng, tên rỗi hơi nào dám xông vào chứ. Lúc này chỉ có thể lấy nhu đánh cương, khiến cho hắn không đành lòng mà buông tha thôi.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cổ Yến Tử đã bị Lưu Dĩ miết đến đỏ ửng. Nàng vùng người ra khỏi vòng tay hắn. Quay đầu đối diện với đôi mắt trầm u đó.
Ngón tay thon nhỏ của nàng nhanh chóng tháo đai lưng của mình xuống, chưa đến vài giây, tiết y trên người nàng đã buông xuống nền đất dài, chỉ để lại thân thể xích lõa nõn nà dưới ánh nến lập lờ đến say lòng người.
Mái tóc đen mượt phủ trước ngực, đôi mắt to tròn lúc này lạnh lẽo vô tình, y hệt như đôi mắt của Lưu Dĩ lần đầu nàng nhìn thấy. Lưu Dĩ lặng yên ngắm nhìn nàng, đáng lý ra hắn phải lấy làm vui mừng vì nàng chủ động như vậy. Nhưng tại sao trong mắt hắn chỉ có giận dữ, không có chút vui vẻ.Trong bóng đêm, giọng nói trong trẻo của nàng cất lên:
“Thân thể thần thiếp là của thiên tuế. Người muốn làm gì, quyết định như thế nào đều là tùy vào một ý niệm của người. Cũng giống như cách người tùy ý hạ sát, không cần phải hỏi ý kiến một ai. Đã như vậy, Yến Tử cũng chỉ có thể để mặc người tùy ý mà làm. Thỉnh!” Yến Tử coi như không nhìn thấy đôi mắt đã lạnh đến âm độ của Lưu Dĩ, thản nhiên nhắm mắt như chờ Lưu Dĩ tới xử nàng.
Mày Lưu Dĩ cau chặt, từ trước đến giờ, những kẻ cứng đầu như nàng đều đã sớm chết dưới tay hắn. Vậy mà nàng lại không ngừng đối đầu với hắn, cũng không chút sợ hãi. Hắn hận bản thân không cách nào có thể đả thương nàng.
Lưu Dĩ cúi xuống nhặt tiết y rơi trên đất, khoác lên tấm lưng trần của nàng. Hắn ghé sát vào tai nàng, nói với chút bất lực:
“Khuya rồi, nàng ngủ sớm đi.”
Lưu Dĩ như một cơn gió, chớp mắt đã rời khỏi sương phòng, để lại Yến Tử trầm mặc đứng đó.
Hôm nay nàng đã hai lần thắng Lưu Dĩ. Chỉ là nàng đả thương trái tim hắn. Chính nàng cũng không thoải mái, trong lòng lại thoáng đau thắt từng cơn.
Leo lên giường, vật lộn với chăn gối mãi không ngủ được.
Yến Tử bật người dậy, lấy hết nến thắp sáng cả căn phòng lạnh lẽo. Căng ra một tờ giấy rộng dài. Cầm bút lông trên tay, nàng bắt đầu họa.
Nét bút thanh mảnh, như rồng bay phượng múa. Mực đen giấy trắng, hòa quyện thành tranh.
Sau một canh giờ, nàng đã họa xong một bức hình nam nhân với vóc dáng y phục hệt như Lưu Dĩ, chỉ là người này không có mặt. Chỉ có khuôn mặt dài cương nghị, không hề có mắt mũi miệng. Nhất thời không nhìn ra nam nhân trong đó có cảm xúc như thế nào.
Yến Tử mân mê bức họa trong tay, ngắm đến khi hai mắt mỏi mệt, đến khi vô tình đâm sầm vào kệ sách của Lưu Dĩ khiến cho một loạt chiếu thư rơi xuống gõ trúng đầu nàng.
Yến Tử chỉ kịp ‘ui da’ một tiếng, lại cúi đầu xuống nhặt chiếu thư lên. Vô tình, một chiếu thư nhỏ được nhét tùy ý rơi xuống, lộ ra ấn ngọc đỏ của hoàng đế điểm lên. Bên trong chiếu thư chỉ vẻn vẹn viết vài chữ:
“Truyền ngôi cho Sở Tịnh Vương Lưu Dĩ!”
Yến Tử có chút kinh ngạc nhặt chiếu thư lên, cố gắng soi dưới nến đọc cho kỹ từng chữ một.
Sở Tịnh Vương là tên hiệu của Lưu Dĩ trước khi lên ngôi. Chỉ là theo nàng được biết. Tiên đế rõ ràng đã hạ chiếu chỉ truyền ngôi cho Thái Tử Lưu Hằng, tại sao ở đây lại viết là Lưu Dĩ.
Nhìn bên góc phải chiếu thư, rõ ràng đây là họa bút cũng là di chỉ của tiên đế, Lưu Dĩ không có lý do làm giả chiếu thư này.
Vậy chỉ có một điều duy nhất.
Tiên đế đã truyền ngôi cho Lưu Dĩ, nhưng hắn lại làm giả chiếu thư để truyền ngôi cho Thái tử, còn hắn chỉ là ngồi tạm trên vương vị này cho đến khi thái tử mười tám tuổi.Tại sao Lưu Dĩ lại làm vậy, không phải chính hắn đã hạ sát hết huynh đệ để có được ngai vị sao. Lúc có được rồi lại không nguyện ý ngồi lên mà truyền cho đệ đệ hắn. Cái lý gì đây???
Yến Tử có chút đứng không vững. Nàng trước nay chưa từng chịu hiểu Lưu Dĩ, không, là hắn không cần nàng hiểu. Tất cả những việc hắn làm đều là để cho nàng được vui vẻ. Còn nàng thì không làm được những điều đó cho hắn. Không biết hắn muốn gì, cần gì. Còn không thể hiểu được hắn đã trải qua tuổi thơ như thế nào, tại sao lúc đạt được vương vị lại quyết định từ bỏ. Nàng không hiểu hắn, một chút cũng không. Vậy nàng lấy tư cách gì để làm thê tử hắn chứ?
Yến Tử vội vã lấy áo choàng lao ra ngoài, gặp Sa Hỏa đang canh cửa kinh ngạc nhìn nàng:
“Vương Phi, nửa đêm người muốn đi đâu?”
“Quốc Công đâu rồi?” Yến Tử gấp giọng.
“Thiên tuế đang ở ngự thư phòng!” Sa Hỏa bình tĩnh đáp.
Yến Tử không nói, chỉ nhanh chân đi đến ngự thư phòng, trong lòng chỉ muốn đến gặp Lưu Dĩ, hỏi hắn đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn đau đớn như thế nào mới có thể khiến hắn trở nên tàn nhẫn vô tình như vậy. Có phải vì nàng chỉ nghĩ cho mình, mới không hiểu được cảm xúc của hắn hay không.
Những ý nghĩ đó của yến Tử kéo dài đến khi nàng đứng trước ngự thư phòng, nhìn thấy bóng Lưu Dĩ đang lặng lẽ phê duyệt tấu chương, bóng dáng cô độc hệt như trong giấc mơ nàng nhìn thấy. Cả đời Lưu Dĩ chỉ có bóng tối và sự cô đơn. Tất cả những gì hắn làm là bảo vệ tính mạng của chính mình và nàng. Vì sự bảo hộ quá mức an toàn, hắn đã hoàn toàn không để mạng sống của bất kỳ ai vào mắt. Cứ như rằng thiên hạ này chỉ có nàng và hắn. Uy hiếp nàng sẽ phải chết. Tất cả đều vì nàng.
Lam Thất đứng bên ngoài đơ mặt nhìn Yến Tử lặng lẽ u uất như một hòn đá, hắn đang tính toán gọi Lưu Dĩ nhưng Yến Tử nhanh hơn một bước nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng.
Lưu Dĩ vẫn chăm chú phê tấu, chất giọng có chút khó chịu nói:
“Bổn vương đã nói không được làm phiền, các ngươi điếc hết rồi sao?”
Yến Tử không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn Lưu Dĩ. Chính là giọng điệu này gương mặt này, tại sao nàng lại không chịu hiểu, không chịu nghĩ cho hắn. Ngay cả vương vị hắn cũng không cần lại có thể làm tất cả để che chở nàng. Tại sao nàng lại ích kỷ không nhận ra.
Yến Tử vòng đến sau lưng Lưu Dĩ, vươn tay ôm chặt đầu hắn, cằm tựa vào hõm cổ hắn, mái tóc đen dài của nàng trượt qua khuôn mặt lãnh đạm của Lưu Dĩ.
Lưu Dĩ có chút kinh ngạc, hắn dừng bút, liếc nhìn Yến Tử nhu thuận tựa đầu lên vai hắn. Đôi mắt tinh nghịch của nàng lấp lánh nước, lại dịu dàng ôn nhu, không còn lạnh lẽo bi thương như lúc nãy.
Lưu Dĩ ngồi im như vậy, để mặc nàng ôm cổ hắn. Có lẽ nàng và hắn có thần giao cách cảm, không cần nàng nói, hắn cũng biết được nàng đã hiểu cho hắn. Có thể thôi chiến tranh lạnh.
“Người không hỏi vì sao thần thiếp đến đây sao?” Yến Tử không dấu tò mò. Lúc nãy phu thê nàng còn chiến tranh, bây giờ nàng nguyện ý sà vào tay hắn. Hắn lại không chút nghi hoặc, cũng không dò hỏi.Lưu Dĩ vươn tay kéo Yến Tử ngồi lên đùi, để cho đầu nàng tựa vào vòm ngực rộng lớn, bàn tay khẽ vuốt tóc nàng đáp: “Nàng muốn đến hay đi đều tùy ý. Khắp thiên hạ này đều là của nàng, bổn vương cần phải thắc mắc sao?”
Thân thể Yến Tử khẽ rung, tựa như là đang cười. Nàng ôm lấy eo Lưu Dĩ, khẽ nói:
“Thần thiếp không ngủ được, người cứ tiếp tục làm việc đi, thần thiếp sẽ không làm phiền người.”
Nói rồi nàng vùi mặt vào ngực hắn, siết chặt lấy lưng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khóe môi Lưu Dĩ chầm chậm nở rộ ra một nụ cười. Đáy mắt u buồn đã khôi phục lại sinh khí. Trong lòng lại phấn chấn đến lạ.
Hắn vỗ vỗ lên lưng nàng, dịu dàng ru ngủ. Tay còn lại tiếp tục cầm bút phê duyệt tấu chương.
Có lẽ tất cả những gì hắn làm chỉ để mong có được điều này.
Hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy.
----
/102
|