Tiêu Phàm như một người đưa ra danh thiếp, lấy danh hào của vị thần tiên Trương Tam Phong chưa một lần gặp mặt kia từ đầu đến cuối đọc ra một lần, thực khách cùng bọn tiểu nhị Kim Ngọc Lâu lập tức cùng ồ lên.
- Hắn nói đến vị Trương lão thần tiên?
- Cái gì, vị đạo sỹ nằm trên đất là sư đệ của Trương Tam Phong? Điều này là thật hay giả?
- Ối! Rốt cuộc là thức ăn ở Kim Ngọc Lâu này có gì bất thường? Sao mà ngay cả sư đệ của Trương lão thần tiên ăn vào cũng chổng mông lên trời, bên trong thức ăn có trộn cái gì.
- Hừ, nhỏ giọng dùm một chút! Ngươi không biết Kim Ngọc Lâu này là do ai mở sao? Ngươi chê thở nhiều rồi hay sao? Đừng có ồn ào, cùng lắm là sau này chúng ta không trở lại đây là được.
- Đúng đúng đúng, hay chúng ta chuồn nhanh, thuận tiện tìm đại phu xem qua một chút, xem thử chúng ta cũng có phải là có trúng độc không.
-…..-
Mọi người nghị luận sôi nổi, sau đó nháy mắt liền trực tiếp chạy trối chết ra khỏi Kim Ngọc lâu
Tên tiểu nhị liền nóng nảy, theo sau các thực khách hô to:
- Ai ai… cũng chớ chạy! Còn chưa trả tiền mà…
- Trở về! Đừng có ngăn cản, đển bọn họ đi đi!
Tên chủ quản mập mạp cuối cùng cũng cảm thấy sự tình có gì không đúng, hắn xoa xoa đầu, ót đã đổ đầy mồ hôi nhìn vào hai tên, một chết một khóc đang nằm trên mặt đất, trong ánh mắt lộ lên một tia hung ác.
- Nhị vị, các ngươi có chủ tâm làm rối a? Đừng diễn rồi, mọi người đã đi hết rồi, đứng lên đi.
Tiêu Phàm còn đang thút thít nỉ non:
- Đạo trưởng a, hồn đâu về đi…
- Đã đủ rồi! Vị bằng hữu kia, trước mặt người sáng suốt đừng nói lời ám muội. Hôm nay ngươi đến Kim Ngọc lâu của ta gây náo động, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Chúng ta trước kia chưa từng kết thù kết oán?
Mọi người cũng đã đi hết, mục địch của Tiêu Phàm cũng đã đạt được. Vì thế hắn dừng khóc, ngẩng đầu nhìn về phía tên chủ quán mập mạp kia.
Tên mập thấy kẻ ngầng đầu lên liền chấn động:
- Đây không phải là cô gia của Trần gia sao?
Tiêu Phàm cười khổ:
- Ngươi cần phải gọi ta Tiêu chưởng quỹ. . . Kiêm cô gia Trần gia.
Tên mập cười lạnh:
- Ta đang nghĩ không biết kẻ nào lại lớn mật đến thế dám đến Kim Ngọc lâu này gây sự, thì ra là ngươi. Hôm nay Tiêu chưởng quỹ đến đây gây sự, ý muốn như thế nào?
Tiêu Phàm vừa cười vừa nói:
- Không có gì, Kim Ngọc lâu các người đã làm cho vị sư đệ của Trương Tam Phong này trúng độc chết. Vừa rồi, trước khi chết vị đạo trưởng này cũng có có di ngôn. Người nói tại Kim Ngọc lâu các người có tụ gió, chứa khí, bắc nam thoáng gió, đúng là một nơi có phong thủy tốt. Vì vậy, tâm nguyện cuối cùng của lão nhân gia là được chôn tại đại đường của Kim Ngọc lâu này. Các vị ở Kim Ngọc lâu này đều là những người hào sảng chắc hẳn sẽ không cự tuyệt tâm nguyện nho nhỏ này của lão nhân gia chứ?
Bọn tiểu nhị trong Kim Ngọc lâu vừa nghe xong lập tức liền nổi giận, thật là hiếp người quá đáng! Tục ngữ có nói tượng đất bồ tát cũng còn có ba phần là đất, huống hồ người đứng sau Kim Ngọc lâu này lại là Hoàng tri huyện, mọi người trong tửu lâu liền phẫn nộ xắn tay áo lên như muốn đánh người.
Thái Hư lúc này đang nằm trên mặt đất giả chết cũng vội vàng nhảy dựng lên rống:
- Phi phi phi! Nói cái gì đó? Thúi lắm? Có người đang rủa sao?
Tiêu Phàm tức giận đến dậm chân:
- Không phải kêu ngươi giả chết thật tốt sao? Sao ngươi lại không nghe lời?
- Bần đạo giả chết liền nghe ngươi muốn chôn ta, ta sao lại không vùng dậy được?
- Vậy phần tiền giò hầm tương kia tính cho ngươi hả.
Tên đạo trưởng này, vừa mới tuyệt khí banh chè tại chỗ liền sống lại còn vui vẻ nữa chứ. Sắc mặt tên mập liền lúc xanh lúc trắng, sau nửa ngày mới cả giận nói:
- Nhị vị, các người chơi đủ chưa? Kim Ngọc lâu cùng các người không cừu không oán nhị vị đến đây rốt cuộc là có âm mưu gì?
Tiêu Phàm vẫn ung dung phủi phủi xiêm y, mỉm cười nói:
- Gieo gió gặp bão . Trước kia Kim Ngọc lâu của các vị đối phó với Túy Tiêu lâu cũng không chừa bất kỳ một thủ đoạn nào. Tại hạ chính là ăn miếng trả miếng mà thôi. Vị quản sự này, việc hôm nay ngươi không quản được đâu hay trở về nói cho Chu chưởng quầy một tiếng ,nói rằng kẻ hèn Tiêu Phàm này đã tới hướng Chu chưởng quầy vấn an.
Xoay người Tiêu Phàm liếc xéo Thái Hư:
- Đạo trưởng định tiếp tục ở đây ăn chân giò hay là theo ta cùng trở về?
Thái Hư vội vàng cười cười:
- Bần đạo cảm thấy thịt chó ở Túy Tiên lâu ăn ngon hơn.
-- Vậy thì chúng ta về thôi.
Dưới ánh mắt đầy thù địch của mọi người, hai người thản nhiên đi ra khỏi Kim Ngọc lâu. Giờ khắc này Tiêu Phàm đột nhiên nhớ đến Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan, tại Thiếu Lâm tự bị chúng tăng vây quanh vào bên trong, Lý Tầm Hoan tay kẹp một cây phi đao, cùng đám cao tăng giằng co có nhiều tên hòa thượng võ công cao cường vậy mà không tên nào dám đúng ra đỡ được một đao của anh ấy. Tình cảnh lúc này của mình với Lý Tầm Hoan cũng có phần tương tự.
Bất quá hắn cảm thấy mình so với Lý Tầm Hoan còn trâu bò hơn. Người ta còn có phi đao trong tay, mình thì ngay cả cái bánh bao cũng không có. Bọn tiểu thị ở Kim Ngọc Lâu cũng không dám bắt hắn lại, như thế này là sao, không có khí thế gì cả.
Mọi người trong Kim Ngọc lâu dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng đang biến mất tại góc đường nắm tay xiết chặt lại. Một gã tiểu nhị đến trước mặt tên mập giọng đầy căm hận nói:
- Quản sự, tại sao không giữ bọn chúng lại? Chúng ta nhiều người thế này chỉ cần mỗi người toẹt một bãi nước miếng là cũng khiến chúng chết chìm rồi.
-Ba!
Tên mập liền hung hăng tát một phát lên mặt tên tiểu nhị.
-- Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì! Biết hắn là ai không ?
-- Hắn không phải phải chỉ là con rể bất lực của Trần sao thôi sao.
Tên tiểu nhị bụm mặt không phục mà nói
- Hừ ! Người ta sớm đã kết thân với Tào huyện lệnh rồi. Lần trước, Hoàng công tử dẫn một đám người vào đập phá Túy Tiên lâu, mà nhiều người như vậy cũng không động đến được một sợi lông tơ của hắn nữa. Ngươi so với Hoàng công tử chẳng lẽ ngưu hơn?
- Cái kia…. Nhưng mà cũng không thể để hắn hổ báo như thế được? Cái này là sản nghiệp của đại lão gia cứ như vậy để cho một tên cô gia của người khác quậy phá. Vậy sau này người khác nhìn chúng ta như thế nào đây?
Tên mập chủ sự cắn chặt răng:
- Ta lập tức đi tìm Chu chưởng quầy để người định đoạt!
Ra khỏi Kim Ngọc lâu một cơn gió lạnh thoảng qua, Tiêu Phàm liền cảm thấy sau lưng nhất thời lạnh lẽo. Hắn duỗi tay ra sờ thì thấy lưng đã thâm ướt đầy mồ hôi.
Thái Hư cười hắc hắc nói:
- Tiêu lão đệ, ngươi sợ rồi sao? Ngươi đoán xem, nếu hôm nay bọn chúng thật sự động thủ đánh người thì chúng ta sẽ có kết cục ra sao?
Tiêu Phàm xoa xoa cái tràn đầy mồ hôi lạnh trấn định mà nói:
- Bọn chúng nhất định sẽ không động thủ. Hiện tại Trần gia đã công khai đứng về phía Tào huyện lệnh cái gọi là đánh chó phải ngó…. Khụ khụ, không đúng phải gọi là ném chuột sợ vỡ bình. Tên mập kia cùng đám tiểu nhị chắc chắn sẽ không dám đụng đến ta. Nhưng nếu hôm nay có tên Hoàng Duy Thiện ở đây thì ta cũng không chắc, nhưng mà ta nắm chắc hắn không có nên mới dám tới gây sự.
- Sao ngươi lại biết Hoàng Duy Thiện hôm nay không có mặt ở Kim Ngọc lâu?
Tiêu Phàm kỳ quái nhìn Thái Hư:
- Hoàng Duy Thiện ăn một gậy của người giờ chắc còn đang nằm trên giường không dậy nổi kìa, chẳng lẽ đạo trưởng đã quên rồi?
Thái Hư thất khinh mồ hôi tuôn ra như mưa, vội vàng liếc quanh bốn phía.
-- Ngươi đã biết chắc chắn bọn chúng sẽ không động thủ vậy tại sao nghe bọn chúng dọa mặt ngươi lại tái đi như xác chết?
Thái Hư trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Tiêu Phàm trả lời rất thành khẩn:
-- Ta đây là đây dương hỏa dồi dào. Khi còn bé có thấy tướng số đã tính cho ta rằng ta thuộc hệ Hỏa trong Ngũ Hành a.
,--Phét… phét… Bần đạo đã sớm nhìn ra tên tiểu tử nhà ngươi không phải là thiện nam tín nữ gì rồi. Cũng may là người không có quyền thế, nếu ngươi làm quan thì sẽ trở thành kẻ hại nước hại dân… Tiếp theo ngươi dư định làm như thế nào? Kim Ngọc lâu đoán chừng sẽ không ai đến ăn nữa rồi, như vậy thì Túy Tiêu lâu không phải có thể khai trương rồi sao.
- Còn chưa được, phá rối sinh ý của Kim Ngọc lâu chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch, còn có bước thứ hai nữa…
Thái Hư nhìn về phía Tiêu Phàm:
-- Tên tiểu tử nhà ngươi còn nhiều chiêu nham hiểm thật, tiếp theo ngươi định làm gì?
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Thái Hư, ánh mắt không có một chút hảo ý gì cả. Thái Hư bị hắn nhìn vào liền sợ đến nổi da gà không tự giác liền lui về sau một bước.
- Ngươi… Ngươi không phải là muốn lợi dụng bần đạo đi nữa chứ? Vừa rồi bần đạo đã cùng ngươi diễn một vở kịch đã hết lòng hết sức rồi a.
Tiêu Phàm lắc đầu thở dài nói:
- Vì sao mỗi lần nhìn thấy bộ mặt của đạo trưởng ta lại thấy có một linh cảm không lành? Đạo trưởng người nói đi rốt cuộc là người ăn cái gì mà lớn lên có được khuôn mặt như thế?
Thái hư theo bản năng sờ sờ mặt của mình, sau đó dậm chân tức giận nói:
- Chính ngươi tâm thuật bất chánh, liên quan đến mặt bần đạo cái rắm ấy. Khuôn mặt của bần đạo rốt cuộc chọc giận gì ngươi?
--Đạo trưởng, ngươi đã từng thổi phòng khinh công, rốt cuộc là thật hay giả?-
Sự tình liên quan đến sư môn, Thái Hư liên ưỡn ngực ra ngạo nghễ nói:
-- Đương nhiên là thật rồi!
Liền sau đó, vẻ mặt Thái Hư lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm về Tiêu Phàm:
- Ngươi muốn bần đạo làm gì?
Tiêu Phàm nở nụ cười:
- Cổ nhân đã dạy vật rách nát cũng có chỗ dùng, người yếu thế nào cũng có chỗ hữu dụng. Cho dù là một tờ giấy vệ sinh cùng đều có tác dụng. Huống gì đạo trưởng so với tờ giấy vệ sinh còn hữu dụng hơn, nếu việc kia là sự thật thì tại hạ xin nhờ đạo trưởng làm giùm một việc.
--Ngươi muốn như thế nào?
-Giúp ta dán truyền đơn đi!
--Lão gia, lão gia! Không tốt rồi!
Trần quản gia hổn hển chạy vào tiền đường Trần phủ.
-Đã xảy ra chuyện gì? Vội vàng hấp tấp gì đấy!
Tinh thần Trần Tứ Lục có vẻ không được tốt lắm, bất mãn trừng mắt nhìn vào Trần quản gia.
Trần quản gia dậm chân nói:
-- Lão gia, cô gia. . . Tiêu Phàm hắn, hắn lại công nhiên tại Kim Ngọc lâu nháo sự, đem Kim Ngọc lâu triệt để đắc tội rồi. Hiện tại, việc này đã huyên náo toàn thành đều biết cả rồi.
- Cái gì?
Trần Tứ Lục sợ tới mức cả người run lên, lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Cái này. . . Tên hỗn đản này! Hắn. . . Hắn sao dám lớn mật như thế? Hắn không biết Kim Ngọc lâu là gia nghiệp của Hoàng Tri huyện sao?
Dám cùng Hoàng Tri huyện khiêu chiến, Tiêu Phàm tên hỗn đản này thật sự là một tên điên sao? Cho dù ngươi có Tào huyện lệnh chống lưng cũng không nên làm bữa bãi như thế a. Tào huyện lệnh loại người nào, thế mà cũng không công khai trở mặt cùng Hoàng tri huyện.
Trần Tứ Lục hiện tại rất muốn khóc, càng muốn chết bất luận cái tên điên này làm cái gì, người ta Hoàng Tri huyện tất nhiên sẽ đem khoản nợ này tính toán lên trên đầu của Trần gia. Người ta là quan của huyện, Trần Tứ Lục phỏng chừng hắn không biết cái gì gọi là -Oan có đầu nợ có chủ.
Nếu như giết người không phạm pháp thì hiện tại Trần Tứ Lục rất muốn chạy xuống bếp cầm con dao thái rau, sau đó tự mình chặt Tiêu Phàm thành từng khúc, cuối cùng còn nhúng vào máu, viết vào trên tường:
- Giết người là Trần gia tứ lục.
Trần quản gia vội la lên:
- Trần gia chúng ta chỉ là thương nhân. Tiêu Phàm đã sớm mang ấn ký Trần gia giờ Hoàng tri huyện nếu tức giận truy cứu Trần gia chúng ta có thể thoát được sao? Chúng ta lại ngàn vạn lần không thể đắc tội Hoàng tri huyện a.
Trần Tứ Lục sợ sệt trong chốc lát bỗng nhiên che ngực thống khổ rên rỉ:
- Nhanh…. Nhanh kêu Tiêu Phàm trở về cho ta.
Trần quản gia cuống quít chạy ra ngoài .
Trần Tứ Lục khóc không ra nước mắt, vốn an bài Tiêu Phàm làm chưởng quỹ là để tỏ rõ thái độ, không ngờ việc này lại chôn xuống họa căn cho Trần gia, Tiêu Phàm a Tiêu Phàm, ngươi không thể để ta thoải mái dù chỉ một chút được sao?
- Hắn nói đến vị Trương lão thần tiên?
- Cái gì, vị đạo sỹ nằm trên đất là sư đệ của Trương Tam Phong? Điều này là thật hay giả?
- Ối! Rốt cuộc là thức ăn ở Kim Ngọc Lâu này có gì bất thường? Sao mà ngay cả sư đệ của Trương lão thần tiên ăn vào cũng chổng mông lên trời, bên trong thức ăn có trộn cái gì.
- Hừ, nhỏ giọng dùm một chút! Ngươi không biết Kim Ngọc Lâu này là do ai mở sao? Ngươi chê thở nhiều rồi hay sao? Đừng có ồn ào, cùng lắm là sau này chúng ta không trở lại đây là được.
- Đúng đúng đúng, hay chúng ta chuồn nhanh, thuận tiện tìm đại phu xem qua một chút, xem thử chúng ta cũng có phải là có trúng độc không.
-…..-
Mọi người nghị luận sôi nổi, sau đó nháy mắt liền trực tiếp chạy trối chết ra khỏi Kim Ngọc lâu
Tên tiểu nhị liền nóng nảy, theo sau các thực khách hô to:
- Ai ai… cũng chớ chạy! Còn chưa trả tiền mà…
- Trở về! Đừng có ngăn cản, đển bọn họ đi đi!
Tên chủ quản mập mạp cuối cùng cũng cảm thấy sự tình có gì không đúng, hắn xoa xoa đầu, ót đã đổ đầy mồ hôi nhìn vào hai tên, một chết một khóc đang nằm trên mặt đất, trong ánh mắt lộ lên một tia hung ác.
- Nhị vị, các ngươi có chủ tâm làm rối a? Đừng diễn rồi, mọi người đã đi hết rồi, đứng lên đi.
Tiêu Phàm còn đang thút thít nỉ non:
- Đạo trưởng a, hồn đâu về đi…
- Đã đủ rồi! Vị bằng hữu kia, trước mặt người sáng suốt đừng nói lời ám muội. Hôm nay ngươi đến Kim Ngọc lâu của ta gây náo động, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Chúng ta trước kia chưa từng kết thù kết oán?
Mọi người cũng đã đi hết, mục địch của Tiêu Phàm cũng đã đạt được. Vì thế hắn dừng khóc, ngẩng đầu nhìn về phía tên chủ quán mập mạp kia.
Tên mập thấy kẻ ngầng đầu lên liền chấn động:
- Đây không phải là cô gia của Trần gia sao?
Tiêu Phàm cười khổ:
- Ngươi cần phải gọi ta Tiêu chưởng quỹ. . . Kiêm cô gia Trần gia.
Tên mập cười lạnh:
- Ta đang nghĩ không biết kẻ nào lại lớn mật đến thế dám đến Kim Ngọc lâu này gây sự, thì ra là ngươi. Hôm nay Tiêu chưởng quỹ đến đây gây sự, ý muốn như thế nào?
Tiêu Phàm vừa cười vừa nói:
- Không có gì, Kim Ngọc lâu các người đã làm cho vị sư đệ của Trương Tam Phong này trúng độc chết. Vừa rồi, trước khi chết vị đạo trưởng này cũng có có di ngôn. Người nói tại Kim Ngọc lâu các người có tụ gió, chứa khí, bắc nam thoáng gió, đúng là một nơi có phong thủy tốt. Vì vậy, tâm nguyện cuối cùng của lão nhân gia là được chôn tại đại đường của Kim Ngọc lâu này. Các vị ở Kim Ngọc lâu này đều là những người hào sảng chắc hẳn sẽ không cự tuyệt tâm nguyện nho nhỏ này của lão nhân gia chứ?
Bọn tiểu nhị trong Kim Ngọc lâu vừa nghe xong lập tức liền nổi giận, thật là hiếp người quá đáng! Tục ngữ có nói tượng đất bồ tát cũng còn có ba phần là đất, huống hồ người đứng sau Kim Ngọc lâu này lại là Hoàng tri huyện, mọi người trong tửu lâu liền phẫn nộ xắn tay áo lên như muốn đánh người.
Thái Hư lúc này đang nằm trên mặt đất giả chết cũng vội vàng nhảy dựng lên rống:
- Phi phi phi! Nói cái gì đó? Thúi lắm? Có người đang rủa sao?
Tiêu Phàm tức giận đến dậm chân:
- Không phải kêu ngươi giả chết thật tốt sao? Sao ngươi lại không nghe lời?
- Bần đạo giả chết liền nghe ngươi muốn chôn ta, ta sao lại không vùng dậy được?
- Vậy phần tiền giò hầm tương kia tính cho ngươi hả.
Tên đạo trưởng này, vừa mới tuyệt khí banh chè tại chỗ liền sống lại còn vui vẻ nữa chứ. Sắc mặt tên mập liền lúc xanh lúc trắng, sau nửa ngày mới cả giận nói:
- Nhị vị, các người chơi đủ chưa? Kim Ngọc lâu cùng các người không cừu không oán nhị vị đến đây rốt cuộc là có âm mưu gì?
Tiêu Phàm vẫn ung dung phủi phủi xiêm y, mỉm cười nói:
- Gieo gió gặp bão . Trước kia Kim Ngọc lâu của các vị đối phó với Túy Tiêu lâu cũng không chừa bất kỳ một thủ đoạn nào. Tại hạ chính là ăn miếng trả miếng mà thôi. Vị quản sự này, việc hôm nay ngươi không quản được đâu hay trở về nói cho Chu chưởng quầy một tiếng ,nói rằng kẻ hèn Tiêu Phàm này đã tới hướng Chu chưởng quầy vấn an.
Xoay người Tiêu Phàm liếc xéo Thái Hư:
- Đạo trưởng định tiếp tục ở đây ăn chân giò hay là theo ta cùng trở về?
Thái Hư vội vàng cười cười:
- Bần đạo cảm thấy thịt chó ở Túy Tiên lâu ăn ngon hơn.
-- Vậy thì chúng ta về thôi.
Dưới ánh mắt đầy thù địch của mọi người, hai người thản nhiên đi ra khỏi Kim Ngọc lâu. Giờ khắc này Tiêu Phàm đột nhiên nhớ đến Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan, tại Thiếu Lâm tự bị chúng tăng vây quanh vào bên trong, Lý Tầm Hoan tay kẹp một cây phi đao, cùng đám cao tăng giằng co có nhiều tên hòa thượng võ công cao cường vậy mà không tên nào dám đúng ra đỡ được một đao của anh ấy. Tình cảnh lúc này của mình với Lý Tầm Hoan cũng có phần tương tự.
Bất quá hắn cảm thấy mình so với Lý Tầm Hoan còn trâu bò hơn. Người ta còn có phi đao trong tay, mình thì ngay cả cái bánh bao cũng không có. Bọn tiểu thị ở Kim Ngọc Lâu cũng không dám bắt hắn lại, như thế này là sao, không có khí thế gì cả.
Mọi người trong Kim Ngọc lâu dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng đang biến mất tại góc đường nắm tay xiết chặt lại. Một gã tiểu nhị đến trước mặt tên mập giọng đầy căm hận nói:
- Quản sự, tại sao không giữ bọn chúng lại? Chúng ta nhiều người thế này chỉ cần mỗi người toẹt một bãi nước miếng là cũng khiến chúng chết chìm rồi.
-Ba!
Tên mập liền hung hăng tát một phát lên mặt tên tiểu nhị.
-- Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì! Biết hắn là ai không ?
-- Hắn không phải phải chỉ là con rể bất lực của Trần sao thôi sao.
Tên tiểu nhị bụm mặt không phục mà nói
- Hừ ! Người ta sớm đã kết thân với Tào huyện lệnh rồi. Lần trước, Hoàng công tử dẫn một đám người vào đập phá Túy Tiên lâu, mà nhiều người như vậy cũng không động đến được một sợi lông tơ của hắn nữa. Ngươi so với Hoàng công tử chẳng lẽ ngưu hơn?
- Cái kia…. Nhưng mà cũng không thể để hắn hổ báo như thế được? Cái này là sản nghiệp của đại lão gia cứ như vậy để cho một tên cô gia của người khác quậy phá. Vậy sau này người khác nhìn chúng ta như thế nào đây?
Tên mập chủ sự cắn chặt răng:
- Ta lập tức đi tìm Chu chưởng quầy để người định đoạt!
Ra khỏi Kim Ngọc lâu một cơn gió lạnh thoảng qua, Tiêu Phàm liền cảm thấy sau lưng nhất thời lạnh lẽo. Hắn duỗi tay ra sờ thì thấy lưng đã thâm ướt đầy mồ hôi.
Thái Hư cười hắc hắc nói:
- Tiêu lão đệ, ngươi sợ rồi sao? Ngươi đoán xem, nếu hôm nay bọn chúng thật sự động thủ đánh người thì chúng ta sẽ có kết cục ra sao?
Tiêu Phàm xoa xoa cái tràn đầy mồ hôi lạnh trấn định mà nói:
- Bọn chúng nhất định sẽ không động thủ. Hiện tại Trần gia đã công khai đứng về phía Tào huyện lệnh cái gọi là đánh chó phải ngó…. Khụ khụ, không đúng phải gọi là ném chuột sợ vỡ bình. Tên mập kia cùng đám tiểu nhị chắc chắn sẽ không dám đụng đến ta. Nhưng nếu hôm nay có tên Hoàng Duy Thiện ở đây thì ta cũng không chắc, nhưng mà ta nắm chắc hắn không có nên mới dám tới gây sự.
- Sao ngươi lại biết Hoàng Duy Thiện hôm nay không có mặt ở Kim Ngọc lâu?
Tiêu Phàm kỳ quái nhìn Thái Hư:
- Hoàng Duy Thiện ăn một gậy của người giờ chắc còn đang nằm trên giường không dậy nổi kìa, chẳng lẽ đạo trưởng đã quên rồi?
Thái Hư thất khinh mồ hôi tuôn ra như mưa, vội vàng liếc quanh bốn phía.
-- Ngươi đã biết chắc chắn bọn chúng sẽ không động thủ vậy tại sao nghe bọn chúng dọa mặt ngươi lại tái đi như xác chết?
Thái Hư trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Tiêu Phàm trả lời rất thành khẩn:
-- Ta đây là đây dương hỏa dồi dào. Khi còn bé có thấy tướng số đã tính cho ta rằng ta thuộc hệ Hỏa trong Ngũ Hành a.
,--Phét… phét… Bần đạo đã sớm nhìn ra tên tiểu tử nhà ngươi không phải là thiện nam tín nữ gì rồi. Cũng may là người không có quyền thế, nếu ngươi làm quan thì sẽ trở thành kẻ hại nước hại dân… Tiếp theo ngươi dư định làm như thế nào? Kim Ngọc lâu đoán chừng sẽ không ai đến ăn nữa rồi, như vậy thì Túy Tiêu lâu không phải có thể khai trương rồi sao.
- Còn chưa được, phá rối sinh ý của Kim Ngọc lâu chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch, còn có bước thứ hai nữa…
Thái Hư nhìn về phía Tiêu Phàm:
-- Tên tiểu tử nhà ngươi còn nhiều chiêu nham hiểm thật, tiếp theo ngươi định làm gì?
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Thái Hư, ánh mắt không có một chút hảo ý gì cả. Thái Hư bị hắn nhìn vào liền sợ đến nổi da gà không tự giác liền lui về sau một bước.
- Ngươi… Ngươi không phải là muốn lợi dụng bần đạo đi nữa chứ? Vừa rồi bần đạo đã cùng ngươi diễn một vở kịch đã hết lòng hết sức rồi a.
Tiêu Phàm lắc đầu thở dài nói:
- Vì sao mỗi lần nhìn thấy bộ mặt của đạo trưởng ta lại thấy có một linh cảm không lành? Đạo trưởng người nói đi rốt cuộc là người ăn cái gì mà lớn lên có được khuôn mặt như thế?
Thái hư theo bản năng sờ sờ mặt của mình, sau đó dậm chân tức giận nói:
- Chính ngươi tâm thuật bất chánh, liên quan đến mặt bần đạo cái rắm ấy. Khuôn mặt của bần đạo rốt cuộc chọc giận gì ngươi?
--Đạo trưởng, ngươi đã từng thổi phòng khinh công, rốt cuộc là thật hay giả?-
Sự tình liên quan đến sư môn, Thái Hư liên ưỡn ngực ra ngạo nghễ nói:
-- Đương nhiên là thật rồi!
Liền sau đó, vẻ mặt Thái Hư lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm về Tiêu Phàm:
- Ngươi muốn bần đạo làm gì?
Tiêu Phàm nở nụ cười:
- Cổ nhân đã dạy vật rách nát cũng có chỗ dùng, người yếu thế nào cũng có chỗ hữu dụng. Cho dù là một tờ giấy vệ sinh cùng đều có tác dụng. Huống gì đạo trưởng so với tờ giấy vệ sinh còn hữu dụng hơn, nếu việc kia là sự thật thì tại hạ xin nhờ đạo trưởng làm giùm một việc.
--Ngươi muốn như thế nào?
-Giúp ta dán truyền đơn đi!
--Lão gia, lão gia! Không tốt rồi!
Trần quản gia hổn hển chạy vào tiền đường Trần phủ.
-Đã xảy ra chuyện gì? Vội vàng hấp tấp gì đấy!
Tinh thần Trần Tứ Lục có vẻ không được tốt lắm, bất mãn trừng mắt nhìn vào Trần quản gia.
Trần quản gia dậm chân nói:
-- Lão gia, cô gia. . . Tiêu Phàm hắn, hắn lại công nhiên tại Kim Ngọc lâu nháo sự, đem Kim Ngọc lâu triệt để đắc tội rồi. Hiện tại, việc này đã huyên náo toàn thành đều biết cả rồi.
- Cái gì?
Trần Tứ Lục sợ tới mức cả người run lên, lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Cái này. . . Tên hỗn đản này! Hắn. . . Hắn sao dám lớn mật như thế? Hắn không biết Kim Ngọc lâu là gia nghiệp của Hoàng Tri huyện sao?
Dám cùng Hoàng Tri huyện khiêu chiến, Tiêu Phàm tên hỗn đản này thật sự là một tên điên sao? Cho dù ngươi có Tào huyện lệnh chống lưng cũng không nên làm bữa bãi như thế a. Tào huyện lệnh loại người nào, thế mà cũng không công khai trở mặt cùng Hoàng tri huyện.
Trần Tứ Lục hiện tại rất muốn khóc, càng muốn chết bất luận cái tên điên này làm cái gì, người ta Hoàng Tri huyện tất nhiên sẽ đem khoản nợ này tính toán lên trên đầu của Trần gia. Người ta là quan của huyện, Trần Tứ Lục phỏng chừng hắn không biết cái gì gọi là -Oan có đầu nợ có chủ.
Nếu như giết người không phạm pháp thì hiện tại Trần Tứ Lục rất muốn chạy xuống bếp cầm con dao thái rau, sau đó tự mình chặt Tiêu Phàm thành từng khúc, cuối cùng còn nhúng vào máu, viết vào trên tường:
- Giết người là Trần gia tứ lục.
Trần quản gia vội la lên:
- Trần gia chúng ta chỉ là thương nhân. Tiêu Phàm đã sớm mang ấn ký Trần gia giờ Hoàng tri huyện nếu tức giận truy cứu Trần gia chúng ta có thể thoát được sao? Chúng ta lại ngàn vạn lần không thể đắc tội Hoàng tri huyện a.
Trần Tứ Lục sợ sệt trong chốc lát bỗng nhiên che ngực thống khổ rên rỉ:
- Nhanh…. Nhanh kêu Tiêu Phàm trở về cho ta.
Trần quản gia cuống quít chạy ra ngoài .
Trần Tứ Lục khóc không ra nước mắt, vốn an bài Tiêu Phàm làm chưởng quỹ là để tỏ rõ thái độ, không ngờ việc này lại chôn xuống họa căn cho Trần gia, Tiêu Phàm a Tiêu Phàm, ngươi không thể để ta thoải mái dù chỉ một chút được sao?
/209
|