Trần Oanh Nhi cười vài tiếng rồi lại cau mặt lại. Nhìn khuôn mặt tao nhã của Tiêu Phàm, trong lòng Trần Oanh Nhi chợt dâng lên nỗi chua xót. Lẽ ra nàng phải hận hắn. Nữ tử con nhà bình dân, mười năm mười sáu tuổi đã sớm thành thân, mà nàng đã là một đại cô nương mười tám tuổi, đến nay vẫn bị nhốt trong khuê phòng, ngày xuất giá không biết đến bao giờ, thậm chí nàng dần dần trở thành chuyện cười của cả Trần phủ thậm chí cả huyện Giang Phổ, Trần Tứ Lục không muốn nàng bị gả cho một tên đệ tử nông hộ nghèo hèn, vì vậy mà làm trễ tuổi xuân của nàng. Hết thảy điều này, cũng là bởi vì Tiêu Phàm. Bởi vì hắn bần cùng, bất tài. Làm mất đi tuổi thanh xuân của nữ nhân, so với thù giết cha còn sâu nặng hơn.
Đặc biệt là hôm nay lại nghe nói Tiêu Phàm trước mặt Trần Tứ Lục tình nguyện thà nhận năm tiền, còn hơn là chấp nhận hôn sự cùng nàng, Trần Oanh Nhi lại càng thêm xấu hổ, chẳng lẽ địa vị của mình trong mắc hắn cũng không đáng 5 quan tiền hay sao? Đương nhiên lời này một đại cô nương như nàng không nên hỏi thẳng ra.
- Nghe nói phụ thân đem Túy tiên lâu bên thành nam giao cho ngươi quản lí?
Trần Oanh Nhi cười hỏi, thanh âm đã trở nên lành lạnh. Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Trương Phàm, trong lòng chợt sinh ra một chút giận.
Ta Trần Oanh Nhi thứ nhất không phải là người thất đức, thứ hai chưa từng khinh mạn người khác, vì sao hôm nay cơ hội tốt như thế, người cũng không nhân cơ hội này hướng phụ thân cầu thân, ta có điểm gì không tốt nào? Nhớ tới việc hôm nay, Trần Oanh Nhi cảm thấy bị vũ nhục đến cùng cực, cùng tình cảm không quan hệ, Tiêu Phàm tình nguyện chỉ cần năm quan tiền, mà cũng không muốn đề ra hôn sự cùng nàng, dù là bất cứ người nào đều có cảm giác bị vũ nhục.
Tiêu Phàm cảm thấy hơi kì quái, hắn không rõ, vì sao Trần Oanh Nhi này hồi nãy còn cười nói, hiện tại liền trở mặt rồi. Tâm tư của nữ nhân thật khó nắm bắt, lật mặt giống như trở bàn tay, quả thực giống như kẻ điên vậy.
Tiêu Phàm gật đầu nói:
-Không sai, lệnh tôn đã mời ta làm chưởng qũy của Túy Tiên Lâu
- Lệnh tôn?
Trần Oanh Nhi khẽ nhướng mày
Khi nàng nghe thấy 2 chữ mẫn cảm này, trước kia hắn xưng phụ thân mình là bá phụ, sau một hồi bệnh nặng lại chủ động xưng phụ thân mình thành nhạc phụ, sau khi hóa giải nguy cơ của Trần gia, hiện tại xưng thành lệnh tôn. Cách xưng hô có thể phản ánh sự biến hóa trong nội tâm, hắn…….Chẳng lẽ không muốn cùng Trần gia kết thân sao? Nếu không vì sao hôm nay phụ thân ám chỉ rõ ràng như vậy, hắn còn không đề cập đến chuyện thành thân?.
Đột nhiên, Trần Oanh Nhi trong lòng chùng xuống. Một cỗ cảm xúc khó nói tràn ngập trong lòng, xấu hổ, hận, u oán…….
Cố nén bi thương trong lòng, Trần Oanh Nhi thanh âm lạnh như băng:
- Một khi đã gia phụ tin tưởng ngươi, ngươi đương nhiên là nên vì Trần Gia mà xuất lực.
Ngữ khí nói chuyện ẩn ẩn giống như là cấp trên đối với cấp dưới vậy, còn có hương vị giống như là đang thi ân với hắn. Tiêu Phàm nghe được mày nhướng lên, hít một hơi thật sâu, lại nhịn xuống. —— được rồi, ngươi không phải bà xã ta, ngươi là thượng cấp a.
- Dạ, tiểu thư xin yên tâm, tại hạ nhất định sẽ cẩn thận. Nếu không còn chuyện gì tại hạ xin cáo lui
Nói xong cũng không đợi Trần Oanh Nhi lên tiếng, Tiêu Phàm xoay người liền đi ra khỏi đình viện. Hắn trong lòng có chút hối hận,cái gì mà thất hứa! Thực không nên tới nơi này! Nguyên bản bầu không khí vui vẻ, cuối cùng lại là lạnh nhạt ra về.
Trong tiểu đình, Trần Oanh Nhi nhìn vào bóng dáng Tiêu Phàm dần biến mất, nàng cắn chặt môi, đột nhiên dường như phát điên, hướng tới cây cột trụ bằng gỗ của cái tiểu đình liều mạng tung ra từng cước, phát tiết oán giận trong lòng, ta đá ta đá, hai mắt tuôn ra hai dòng lệ châu chảy xuống, nhưng nàng vẫn không để ý. Tiêu Phàm, ta vì ngươi mà uống phí tuổi xuân. Vậy mà một câu an ủi ngươi cũng không biết nói hay sao?
Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại, trở về phòng ngủ của mình. Tâm tư nữ nhân vốn thường quanh co, hắn căn bản là không biết mà cũng chẳng cần biết. Người kính ta một thước ta kính người một trượng. Ngươi nếu khách khí đối với ta, ta đương nhiên đối xử càng thêm khách khí vơi ngươi nếu ngươi đối với ta cau mặt, ta còn chưa vô sỉ đến mức ở lại chờ ngươi trương cái mặt chết ra. Nữ nhân thì cần được yêu thương, được chiều chuộng, nhưng cũng đừng quá phận, đừng tưởng rằng toàn bộ người thiên hạ đều là mẹ của ngươi, cần phải cưng chiều ngươi
Tiêu Phàm nằm trên giường miệng lầu bầu, quả thực hối hận không nên đi phó ước cái ước hẹn chó má này, ngược lại Bão Cầm ngây thơ khả ái, bụng dạ thẳng thắn, lại khiến hắn không tự chủ được mỉm cười. Nha đầu này vẫn là tốt nhất, khiến người khác yêu thương không dứt, nếu như có thể, nàng vẫn thích hợp để lấy làm vợ hơn, tuy ngực hơi nhỏ, nhưng chỉ cần được khai phá, tự nhiên là sẽ nảy nở ra ngay, nha đầu năm nay mới 16 tuổi, thời gian dậy thì còn rất dài.
Tiêu Phàm miên man suy nghĩ sau đó tiến nhập mộng đẹp, hắn mơ một giấc mộng vô cùng kiều diễm, trong mông chuyện xảy ra với hắn quả thức khiến người ta đỏ mặt, cho dù là kiếp trước những tình tiết trong giấc mơ này, đài truyền hình khẳng định là sẽ cắt…..
Buổi sáng tỉnh lại, hắn ngạc nhiên phát hiện, hạ thân cứng rắn lại còn ướt….. Hắn hiện giờ mới 19, còn đang trong kì phát dục, lâu ngày lại không được ăn mặn, tiểu đệ đệ đương nhiên là mất hứng, muốn ăn Oreo (xem quảng cáo bánh Oreo trên tivi chắc là hiểu a)
Vừa than thở vừa thay hạ khố, Tiêu Phàm với tay cầm lấy chùm chìa khóa nặng tổ chảng bằng đồng, hướng Túy Tiên lâu đi tới. Từ nay trở đi, hắn đã là chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu
Có cái câu gì gì ấy nhỉ? “Xuân phong đắc ý mã đề tật”(1) (Gió xuân mát rượi reo đầu ngựa), ờ, chính là để miêu tả trường hợp này
Nam thành là mảnh đất phồn hoa trong địa giới của huyện Giang Phổ, ngay gần trung tâm buôn bán, ở đây giới thượng lưu vô cùng nhiều, bởi vì Giang Phổ huyện vốn trực tiếp thuộc quản hạt của Kinh sư Ứng Thiên, lại ở trong khu Giang Nam trù phú, cho nên thương nhân triều Minh khắp nơi đều lựa chọn nơi này để tiến hành giao dịch buôn bán, nơi này có la, ngựa, còn có cả lạc đà ở biên quan, các thương nhân dùng chúng chở các loại hương liệu, xa xỉ phẩm, hàng đặc sản, dường như là từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn tới nơi này, dùng bạc hoặc là trực tiếp vật đổi vật để giao dịch, đổi lấy gạo tơ lụa, lá trà của Giang Nam chở chúng quay lại gia hương để buôn bán.
Thiên hạ rộn ràng cũng bởi vì lợi;
Thiên hạ nhốn nháo, tại lợi mà ra.
Các thương nhân bôn ba từ nam chí bắc, trao đổi với nhau, dốc lực vì sự phồn hoa của đại Minh vương triều, đáng tiếc là tình hình chính trị đương thời quá tệ, Chu Nguyên Chương khinh thị buôn bán, càng vạn phần kỳ thị chức nghiệp thương nhân, lúc tại vị liên tiếp hạ chiếu lệnh chèn ép thương nhân thậm chí ngay cả biển cũng đóng cửa. Quốc gia cần buôn bán, kéo theo nhu yếu quốc dân, hắn lại cho rằng thương nhân là bất sự sinh sản, bất vụ lao tác, trong lòng Chu Nguyên Trương thương nhân căn bản chính là một đám kí sinh trùng. Bị vỏ bề ngoài che mắt, không thấy được thái sơn, quả thực không biết là bi ai của kẻ thống trị hay là bi ai của thương nhân đây. Sự vật trên thế gian không ngừng phát triển, sự thật chứng minh, dùng phương thức cấm mua bán ức chế thương nhân căn bản là không có bao nhiêu tác dụng, buôn bán của Triều Minh còn đang cần phương hướng phát triển, sự thực này Chu Nguyên Chương cũng hết cách
Túy Tiên lâu nằm cạnh trung tâm mua bán, vị trí địa lí vô cùng tốt, nằm cạnh con đường bằng đá tiến vào nội thị, khách nhân vân du bốn phương đều sẽ qua nơi này. Không thể không tán dương, ánh mắt lão gia hòa Trần Tứ Lục rất tinh tường, vị trí của Túy Tiên Lâu quả là vô cùng độc.
Đi một hồi, Tiêu Phàm rốt cục cũng đứng trước cửa Túy Tiên lâu, cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn phía một lần, lại ước lượng số người ra vào lâu một lần, trong lòng đối với sinh ý Túy Tiên lâu đại khái cũng đã nắm bắt được. Lúc này mới cẩn thận ngẩng đầu ngắm Túy Tiên lâu sừng sững trước mắt. Đây chính là địa phương để mình chiến đấu cùng phấn đấu.
Túy Tiên lâu cao ba tầng, cửa sổ cùng đại môn đều bằng gỗ thô, trên mặt được sơn màu đỏ thẫm, nội đường rộng rãi, đủ ánh sáng, tràn đầy phong cách cổ xưa, đại đường của lầu một kê mười chiếc bàn, cái bên phải cánh cửa hơi cao hơn một chút chính là bàn của chưởng quỹ, bên trong được đặt một cái giá bên trên bày ra từng vò từng vò rượu hoa điêu sáng bóng, trên mỗi bình còn được bọc thêm một tờ giấy màu hồng, mặt trên viết một chữ “rượu” rất to
Nhìn nhìn sắc trời, hiện đã đến giờ cơm trưa, khiến Tiêu Phàm giật mình chính là-----trong nội sảnh không một bàn nào có khách nhân, cùng với đám đông náo nhiệt bên ngoài so ra, hiên nhiên là hết sức thê lương tiêu điều vắng vẻ.
Đây là có chuyện gì? Tiêu Phàm không hiểu chút nào, chẳng lẽ mình đến nhầm chỗ
Bên trong quầy, một gã trung niên ước chừng bốn mươi, đang lười lười gảy bàn tính, mí mắt chả buồn động.
Mà bên trong nội đường chỗ khách nhân dùng bữa, trên một cái bàn, có hai gã ăn mặc giống điếm tửu nhị đang chụm đầu vào một chỗ, ánh mắt hai người gắt gao nhìn vào một cái bát sứ đang phát ra những tiếng đinh đang thanh thúy, Tiêu Phàm dòm sát vào, vừa thấy-------con bà nó! 2 thằng này đang đổ xúc xắc
Lúc này, Tiêu Phàm đầu đầy hắc tuyến, nét mặt quả thực là đặc sắc- sự nghiêp của ta thanh nhàn thì ra là thế
Trần Tứ Lục lão gia hỏa kia đùa giỡn ta!
(1) Đăng Khoa Hậu
Nguyên tác: Mạnh Giao
登科後
孟郊
昔日齷齪不足誇
今朝放蕩思無涯
春風得意馬蹄疾
一日看盡長安花
Đăng Khoa Hậu
Mạnh Giao
Tích nhật ác xúc bất túc khoa
Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai
Xuân phong đắc ý mã đề tật
Nhất nhật khán tận Trường An hoa
Chú thích: Tác giả hỏng thi 2 lần, sau mới đậu Tiến sĩ năm 796, nên câu đầu nói sơ qua về chuyện đó.
--Dịch nghĩa: --
Sau Khi Thi Đậu
Dạo trước [thi hỏng], biết bao cay đắng không sao nói hết.
Sáng nay [bảng vàng đã đề tên] ưu phiền tan biến, tâm tư rộng mở không còn gì câu thúc. Ngọn gió xuân mát rượi, [ta] leo lên ngựa phóng đi.
Trong ngày đi xem tất cả các vườn hoa trong kinh thành Trường An.
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Hồi thi hỏng đắng cay không kể xiết
Sáng nay vui, bảng yết mừng sao
Gió xuân ngựa cưỡi phi ào
Trường An xem hết vườn nào có hoa
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Dạo trước hỏng thi lắm đắng cay
Vô cùng sãng khoái sáng hôm nay.
Gió xuân mát rượi reo đầu ngựa
Xem hết Trường An trọn một ngày.
Đặc biệt là hôm nay lại nghe nói Tiêu Phàm trước mặt Trần Tứ Lục tình nguyện thà nhận năm tiền, còn hơn là chấp nhận hôn sự cùng nàng, Trần Oanh Nhi lại càng thêm xấu hổ, chẳng lẽ địa vị của mình trong mắc hắn cũng không đáng 5 quan tiền hay sao? Đương nhiên lời này một đại cô nương như nàng không nên hỏi thẳng ra.
- Nghe nói phụ thân đem Túy tiên lâu bên thành nam giao cho ngươi quản lí?
Trần Oanh Nhi cười hỏi, thanh âm đã trở nên lành lạnh. Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Trương Phàm, trong lòng chợt sinh ra một chút giận.
Ta Trần Oanh Nhi thứ nhất không phải là người thất đức, thứ hai chưa từng khinh mạn người khác, vì sao hôm nay cơ hội tốt như thế, người cũng không nhân cơ hội này hướng phụ thân cầu thân, ta có điểm gì không tốt nào? Nhớ tới việc hôm nay, Trần Oanh Nhi cảm thấy bị vũ nhục đến cùng cực, cùng tình cảm không quan hệ, Tiêu Phàm tình nguyện chỉ cần năm quan tiền, mà cũng không muốn đề ra hôn sự cùng nàng, dù là bất cứ người nào đều có cảm giác bị vũ nhục.
Tiêu Phàm cảm thấy hơi kì quái, hắn không rõ, vì sao Trần Oanh Nhi này hồi nãy còn cười nói, hiện tại liền trở mặt rồi. Tâm tư của nữ nhân thật khó nắm bắt, lật mặt giống như trở bàn tay, quả thực giống như kẻ điên vậy.
Tiêu Phàm gật đầu nói:
-Không sai, lệnh tôn đã mời ta làm chưởng qũy của Túy Tiên Lâu
- Lệnh tôn?
Trần Oanh Nhi khẽ nhướng mày
Khi nàng nghe thấy 2 chữ mẫn cảm này, trước kia hắn xưng phụ thân mình là bá phụ, sau một hồi bệnh nặng lại chủ động xưng phụ thân mình thành nhạc phụ, sau khi hóa giải nguy cơ của Trần gia, hiện tại xưng thành lệnh tôn. Cách xưng hô có thể phản ánh sự biến hóa trong nội tâm, hắn…….Chẳng lẽ không muốn cùng Trần gia kết thân sao? Nếu không vì sao hôm nay phụ thân ám chỉ rõ ràng như vậy, hắn còn không đề cập đến chuyện thành thân?.
Đột nhiên, Trần Oanh Nhi trong lòng chùng xuống. Một cỗ cảm xúc khó nói tràn ngập trong lòng, xấu hổ, hận, u oán…….
Cố nén bi thương trong lòng, Trần Oanh Nhi thanh âm lạnh như băng:
- Một khi đã gia phụ tin tưởng ngươi, ngươi đương nhiên là nên vì Trần Gia mà xuất lực.
Ngữ khí nói chuyện ẩn ẩn giống như là cấp trên đối với cấp dưới vậy, còn có hương vị giống như là đang thi ân với hắn. Tiêu Phàm nghe được mày nhướng lên, hít một hơi thật sâu, lại nhịn xuống. —— được rồi, ngươi không phải bà xã ta, ngươi là thượng cấp a.
- Dạ, tiểu thư xin yên tâm, tại hạ nhất định sẽ cẩn thận. Nếu không còn chuyện gì tại hạ xin cáo lui
Nói xong cũng không đợi Trần Oanh Nhi lên tiếng, Tiêu Phàm xoay người liền đi ra khỏi đình viện. Hắn trong lòng có chút hối hận,cái gì mà thất hứa! Thực không nên tới nơi này! Nguyên bản bầu không khí vui vẻ, cuối cùng lại là lạnh nhạt ra về.
Trong tiểu đình, Trần Oanh Nhi nhìn vào bóng dáng Tiêu Phàm dần biến mất, nàng cắn chặt môi, đột nhiên dường như phát điên, hướng tới cây cột trụ bằng gỗ của cái tiểu đình liều mạng tung ra từng cước, phát tiết oán giận trong lòng, ta đá ta đá, hai mắt tuôn ra hai dòng lệ châu chảy xuống, nhưng nàng vẫn không để ý. Tiêu Phàm, ta vì ngươi mà uống phí tuổi xuân. Vậy mà một câu an ủi ngươi cũng không biết nói hay sao?
Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại, trở về phòng ngủ của mình. Tâm tư nữ nhân vốn thường quanh co, hắn căn bản là không biết mà cũng chẳng cần biết. Người kính ta một thước ta kính người một trượng. Ngươi nếu khách khí đối với ta, ta đương nhiên đối xử càng thêm khách khí vơi ngươi nếu ngươi đối với ta cau mặt, ta còn chưa vô sỉ đến mức ở lại chờ ngươi trương cái mặt chết ra. Nữ nhân thì cần được yêu thương, được chiều chuộng, nhưng cũng đừng quá phận, đừng tưởng rằng toàn bộ người thiên hạ đều là mẹ của ngươi, cần phải cưng chiều ngươi
Tiêu Phàm nằm trên giường miệng lầu bầu, quả thực hối hận không nên đi phó ước cái ước hẹn chó má này, ngược lại Bão Cầm ngây thơ khả ái, bụng dạ thẳng thắn, lại khiến hắn không tự chủ được mỉm cười. Nha đầu này vẫn là tốt nhất, khiến người khác yêu thương không dứt, nếu như có thể, nàng vẫn thích hợp để lấy làm vợ hơn, tuy ngực hơi nhỏ, nhưng chỉ cần được khai phá, tự nhiên là sẽ nảy nở ra ngay, nha đầu năm nay mới 16 tuổi, thời gian dậy thì còn rất dài.
Tiêu Phàm miên man suy nghĩ sau đó tiến nhập mộng đẹp, hắn mơ một giấc mộng vô cùng kiều diễm, trong mông chuyện xảy ra với hắn quả thức khiến người ta đỏ mặt, cho dù là kiếp trước những tình tiết trong giấc mơ này, đài truyền hình khẳng định là sẽ cắt…..
Buổi sáng tỉnh lại, hắn ngạc nhiên phát hiện, hạ thân cứng rắn lại còn ướt….. Hắn hiện giờ mới 19, còn đang trong kì phát dục, lâu ngày lại không được ăn mặn, tiểu đệ đệ đương nhiên là mất hứng, muốn ăn Oreo (xem quảng cáo bánh Oreo trên tivi chắc là hiểu a)
Vừa than thở vừa thay hạ khố, Tiêu Phàm với tay cầm lấy chùm chìa khóa nặng tổ chảng bằng đồng, hướng Túy Tiên lâu đi tới. Từ nay trở đi, hắn đã là chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu
Có cái câu gì gì ấy nhỉ? “Xuân phong đắc ý mã đề tật”(1) (Gió xuân mát rượi reo đầu ngựa), ờ, chính là để miêu tả trường hợp này
Nam thành là mảnh đất phồn hoa trong địa giới của huyện Giang Phổ, ngay gần trung tâm buôn bán, ở đây giới thượng lưu vô cùng nhiều, bởi vì Giang Phổ huyện vốn trực tiếp thuộc quản hạt của Kinh sư Ứng Thiên, lại ở trong khu Giang Nam trù phú, cho nên thương nhân triều Minh khắp nơi đều lựa chọn nơi này để tiến hành giao dịch buôn bán, nơi này có la, ngựa, còn có cả lạc đà ở biên quan, các thương nhân dùng chúng chở các loại hương liệu, xa xỉ phẩm, hàng đặc sản, dường như là từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn tới nơi này, dùng bạc hoặc là trực tiếp vật đổi vật để giao dịch, đổi lấy gạo tơ lụa, lá trà của Giang Nam chở chúng quay lại gia hương để buôn bán.
Thiên hạ rộn ràng cũng bởi vì lợi;
Thiên hạ nhốn nháo, tại lợi mà ra.
Các thương nhân bôn ba từ nam chí bắc, trao đổi với nhau, dốc lực vì sự phồn hoa của đại Minh vương triều, đáng tiếc là tình hình chính trị đương thời quá tệ, Chu Nguyên Chương khinh thị buôn bán, càng vạn phần kỳ thị chức nghiệp thương nhân, lúc tại vị liên tiếp hạ chiếu lệnh chèn ép thương nhân thậm chí ngay cả biển cũng đóng cửa. Quốc gia cần buôn bán, kéo theo nhu yếu quốc dân, hắn lại cho rằng thương nhân là bất sự sinh sản, bất vụ lao tác, trong lòng Chu Nguyên Trương thương nhân căn bản chính là một đám kí sinh trùng. Bị vỏ bề ngoài che mắt, không thấy được thái sơn, quả thực không biết là bi ai của kẻ thống trị hay là bi ai của thương nhân đây. Sự vật trên thế gian không ngừng phát triển, sự thật chứng minh, dùng phương thức cấm mua bán ức chế thương nhân căn bản là không có bao nhiêu tác dụng, buôn bán của Triều Minh còn đang cần phương hướng phát triển, sự thực này Chu Nguyên Chương cũng hết cách
Túy Tiên lâu nằm cạnh trung tâm mua bán, vị trí địa lí vô cùng tốt, nằm cạnh con đường bằng đá tiến vào nội thị, khách nhân vân du bốn phương đều sẽ qua nơi này. Không thể không tán dương, ánh mắt lão gia hòa Trần Tứ Lục rất tinh tường, vị trí của Túy Tiên Lâu quả là vô cùng độc.
Đi một hồi, Tiêu Phàm rốt cục cũng đứng trước cửa Túy Tiên lâu, cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn phía một lần, lại ước lượng số người ra vào lâu một lần, trong lòng đối với sinh ý Túy Tiên lâu đại khái cũng đã nắm bắt được. Lúc này mới cẩn thận ngẩng đầu ngắm Túy Tiên lâu sừng sững trước mắt. Đây chính là địa phương để mình chiến đấu cùng phấn đấu.
Túy Tiên lâu cao ba tầng, cửa sổ cùng đại môn đều bằng gỗ thô, trên mặt được sơn màu đỏ thẫm, nội đường rộng rãi, đủ ánh sáng, tràn đầy phong cách cổ xưa, đại đường của lầu một kê mười chiếc bàn, cái bên phải cánh cửa hơi cao hơn một chút chính là bàn của chưởng quỹ, bên trong được đặt một cái giá bên trên bày ra từng vò từng vò rượu hoa điêu sáng bóng, trên mỗi bình còn được bọc thêm một tờ giấy màu hồng, mặt trên viết một chữ “rượu” rất to
Nhìn nhìn sắc trời, hiện đã đến giờ cơm trưa, khiến Tiêu Phàm giật mình chính là-----trong nội sảnh không một bàn nào có khách nhân, cùng với đám đông náo nhiệt bên ngoài so ra, hiên nhiên là hết sức thê lương tiêu điều vắng vẻ.
Đây là có chuyện gì? Tiêu Phàm không hiểu chút nào, chẳng lẽ mình đến nhầm chỗ
Bên trong quầy, một gã trung niên ước chừng bốn mươi, đang lười lười gảy bàn tính, mí mắt chả buồn động.
Mà bên trong nội đường chỗ khách nhân dùng bữa, trên một cái bàn, có hai gã ăn mặc giống điếm tửu nhị đang chụm đầu vào một chỗ, ánh mắt hai người gắt gao nhìn vào một cái bát sứ đang phát ra những tiếng đinh đang thanh thúy, Tiêu Phàm dòm sát vào, vừa thấy-------con bà nó! 2 thằng này đang đổ xúc xắc
Lúc này, Tiêu Phàm đầu đầy hắc tuyến, nét mặt quả thực là đặc sắc- sự nghiêp của ta thanh nhàn thì ra là thế
Trần Tứ Lục lão gia hỏa kia đùa giỡn ta!
(1) Đăng Khoa Hậu
Nguyên tác: Mạnh Giao
登科後
孟郊
昔日齷齪不足誇
今朝放蕩思無涯
春風得意馬蹄疾
一日看盡長安花
Đăng Khoa Hậu
Mạnh Giao
Tích nhật ác xúc bất túc khoa
Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai
Xuân phong đắc ý mã đề tật
Nhất nhật khán tận Trường An hoa
Chú thích: Tác giả hỏng thi 2 lần, sau mới đậu Tiến sĩ năm 796, nên câu đầu nói sơ qua về chuyện đó.
--Dịch nghĩa: --
Sau Khi Thi Đậu
Dạo trước [thi hỏng], biết bao cay đắng không sao nói hết.
Sáng nay [bảng vàng đã đề tên] ưu phiền tan biến, tâm tư rộng mở không còn gì câu thúc. Ngọn gió xuân mát rượi, [ta] leo lên ngựa phóng đi.
Trong ngày đi xem tất cả các vườn hoa trong kinh thành Trường An.
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Hồi thi hỏng đắng cay không kể xiết
Sáng nay vui, bảng yết mừng sao
Gió xuân ngựa cưỡi phi ào
Trường An xem hết vườn nào có hoa
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Dạo trước hỏng thi lắm đắng cay
Vô cùng sãng khoái sáng hôm nay.
Gió xuân mát rượi reo đầu ngựa
Xem hết Trường An trọn một ngày.
/209
|