Bóng tối trùm xuống đột ngột khiến chúng tôi trở tay không kịp. Lúc đó tôi không nhìn thấy thứ gì, Trần Lạc Hộ sợ quá ngã luôn xuống đất, còn chúng tôi thì giật mình đơ người ra vài giây. Tôi nghe Mã Tại Hải văng ra hai từ “Chó chết!” trong bóng tối. Đúng là cũng hơi khó nghe. Đội phó thở dài, tôi nghe thấy anh cười đau khổ.
Tôi bỗng cảm thấy rất sốt ruột, sự tình đã đến bước đường cùng rồi, bây giờ thì coi như chết chắc, đến nguồn sáng cũng không còn, nhưng nghĩ lại, chết trong bóng tối có lẽ phù hợp với nghề nghiệp của chúng tôi hơn.
Năm sáu phút sau, tôi nghe có tiếng mò mẫm sột soạt vang lên bên cạnh, rồi một luồng sáng bỗng nhiên bật lên. Ánh sáng đột ngột chiếu tới khiến chúng tôi chói mắt, phải nhắm tịt lại. Người bật đèn pin là Mã Tại Hải.
Cậu ta chuyển chiếc ghế sắt đến chỗ đèn pha, trèo lên để xem phần đui đèn vừa bị hỏng. Tôi biết các loại đèn dự phòng chuyên dụng kiêu này thông thường không dễ bị hỏng, đặc biệt là đối với trường hợp không thường xuyên sử dụng, vì cấu tạo của nó rất đơn giản, dẫu sử dụng hàng chục năm thì vẫn như mới. Mã Tại Hải mở hộp sạc điện ở đằng sau đèn ra xem, quả nhiên là dây điện ở bên trong đã bị cháy đứt
Ở đây không có dụng cụ sửa chữa, không còn cách nào khác, Mã Tại Hải đành thò tay vào thử sửa, nhưng kết quả bị bỏng ở tay, cậu ta đau quá bèn chửi bậy và liền bị đội phó mắng cho một trận, rằng là người lính thì không được hành động sốc nổi, không được dễ dàng văng tục chửi bậy. Mã Tại Hải vốn rất nghe lời đội phó nên cậu ta vội vàng xin lỗi.
Chúng tôi thực sự cảm thấy chán nản, không ai biết nên xử trí thế nào, cảm giác này xâm chiếm đầu óc khiến tâm trí mọi người vô cùng mỏi mệt.
Niềm an ủi duy nhất động viên chúng tôi là đèn trong phòng vừa tắt, thì một luồng sáng vô cùng yếu ớt từ ngoài phòng chờ rọi vào thông qua lỗ kính trên cửa sổ. Ánh sáng ấy lúc thường rất khó nhận ra, nhưng giờ thì trông vô cùng rõ ràng. Điều đó có nghĩa là đèn trong phòng chờ vẫn còn sáng. Đội phó bảo Mã Tại Hải tắt đèn đi để tiết kiệm pin, pin đèn của cậu ta không còn bao nhiêu, ánh sáng chiếu ra đã bắt đầu yếu đi. Mã Tại Hải buồn bã vung đèn lên quét một lượt trong phòng, cuối cùng quét đến chỗ chiếc đèn dự phòng kiểu cổ, sau đó tắt đèn pin đi.
Chưa đầy một giây sau, tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó vô cùng kì lạ ở nơi này. Trong chốc lát mồ hôi thấm ra đầy lưng của tôi.
Trong bóng tối của căn phòng, lúc ánh sáng lướt qua tôi bỗng cảm thấy như có chuyện gì đó, nó khác hẳn với lúc trong phòng còn đang sáng. Tuy tôi không nhìn rõ điều quái lạ ấy rốt cục là gì nhưng nó đã khiến tôi đột nhiên sợ toát mồ hôi.
Là điều gì được nhỉ? Tôi giật giọng kêu Mã Tại Hải đừng tắt đèn vội, rồi bảo cậu ta chiếu lại chỗ khoang sắt kín kia.
Mã Tại Hải bị tiếng hét của tôi làm cho giật bắn mình, cậu ta vội vàng bật lại đèn, soi đi soi lại một lượt, đến lúc này thì tất cả chúng tôi đều phát hiện ra vấn đề, đội phó bất giác ho khan từng chập.
Hóa ra, nơi góc Viên Hỷ Lạc vẫn ngồi thu lu lúc trước, giờ chỉ còn mỗi cái ba lô của cô ta, còn người thì không thấy đâu nữa.
Chúng tôi vội vàng chiếu đèn khắp tứ phía, tìm xem cô đang nấp ở nơi nào. Cả hội lục khắp các góc, dưới gầm bàn, thậm chí cả trên trần nhà, thế nhưng kết quả khiến tất cả chúng tôi đều cảm thấy sợ hãi: dù đã tìm kiếm mọi nơi, nhưng vẫn không thể tìm thấy cô ấy. Viên Hỷ Lạc rõ ràng đã bốc hơi đâu mất!
Đèn tắt được chừng mấy phút, tôi bấm đốt ngón tay đếm, thầm biết cũng không thể quá mươi phút, từng ấy thời gian trong bóng tối, tất cả chúng tôi đều rơi vào cảm giác buồn chán và bế tắc, chăng ai buồn để ý đến Viên Hỷ Lạc. Có điều, tôi chắc chắn rằng, xét về mặt lý luận thì bất kể cô ấy có động tĩnh gì, cũng không thể nào chui ra khỏi căn phòng kín như bưng này được.
Ban đầu, chúng tôi không tin vào mắt mình, e một cái đèn không đủ sáng, ai cũng tưởng mình nhìn nhầm, Trần Lạc Hộ bèn lấy thêm đèn pin của mình ra, chúng tôi cầm hai chiếc đèn tìm cẩn thận kĩ lưỡng hàng chục phút nữa.
Thế nhưng, quả thực vẫn không thấy Viên Hỷ Lạc đâu.
Căn phòng này diện tích không rộng, chúng tôi tìm đi tìm lại mấy lượt liền, mồ hôi lạnh của tôi túa ra, nhanh chóng ướt đầm lưng áo.
“Đúng là biến mất thật rồi!”, Trần Lạc Hộ kết luận. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, điều này thật không thế tin được, chỉ khoảng hơn chục phút mò mẫm trong bóng tối, bỗng dưng lại có một người biến mất. Thật kinh khủng! Những gì quân Nhật đã làm ở nơi này quả là quá sức quái dị. Nó khiến tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Tôi vò đầu bứt tai, đứng dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy như thể mình đang gặp ác mộng. Giờ đây, đầu óc tôi mụ mị đến nỗi ngay cả việc có thực mình đang gặp ác sắc mặt đội phó tái nhợt vì sợ hãi, mọi người nhìn sang tôi, tôi cũng chỉ biết nhìn lại họ, người nào cũng mù tịt giống như nhau.
Sau đó, đội phó và Mã Tại Hải ngồi xổm xuống, tiếp tục đi xem ô thông gió, chỉ duy nhất nơi này mới có khả năng trốn thoát khỏi căn phòng.
Sự việc vừa xảy ra khiến tôi sợ mất hồn, tôi không tin người ta lại có thể chui qua được cái lỗ thông gió nhỏ như thế. Thật cứ như là ma làm vậy.
Nhưng về sau nhớ lại chuyện này, tôi lại thấy hành động lúc đó của Mã Tại Hải và đội phó rất hợp lý. Bởi vì căn phòng này không rộng, chúng tôi có thể thấy bức tường sắt được cố định chắc chắn bằng rất nhiều đinh vít, ngoài cánh cửa chính ra chỉ có duy nhất một chỗ mà người có thể chui lọt, đó là cái lỗ thông gió này. Hơn nữa, trước lúc đèn tắt, chúng tôi cũng đã tìm cách thử chui vào trong đó, cho nên bây giờ tất cả chúng tôi không hẹn mà cùng tập trung ánh nhìn vào ô cửa thông gió đó.
Tôi cố hình dung lại vóc dáng của Viên Hỷ Lạc. Thời đó, đa phần chị em phụ nữ đều có thân hình rất nhỏ nhắn, tôi không biết Viên Hỷ Lạc cụ thể thế nào, nhưng chắc chắn cô ấy có thân hình nhỏ nhất trong số chúng tôi, thế nhưng, dù nhỏ đến thế nào thì cũng làm sao chui lọt qua cái ống này được?
Mã Tại Hải là người đầu tiên nằm rạp xuống. Lúc này, căn phòng không có ánh đèn dự phòng chiếu sáng, cậu ta đành chấp nhận một mình cầm đèn đi soi lỗ thông gió trong khi mồ hôi lạnh vã ra ướt sũng đầu.
Chúng tôi đều nín thở quan sát, cảm giác sợ hãi đột nhiên xuất hiện lúc nãy không hề giảm bớt mà ngược lại còn trào dâng tới nghẹt thở, tim tôi đập thình thình như đánh trống trong ngực, còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên tôi ăn trộm trứng gà của đại đội tự nuôi. Tuy là như thế nhưng tôi vẫn bất ngờ khi nghe tiếng thét chói tai đầy hoảng hốt của Mã Tại Hải lúc cậu ta vừa chiếu đèn vào trong đó.
Sau tiếng hét thất thanh, cậu ta nhảy lên như điện giật, ngã nhào xuống đất, mặt mũi trắng bệch. Dường như cậu ta đã nhìn thấy thứ gì khủng khiếp lắm.
Tôi rụng hết hồn vía bởi tiếng thét của cậu ta, vội vàng bấm đèn lên, chạy đến đó quỳ xuống soi đèn chiếu thẳng vào điểm sâu nhất của cửa thông gió. Vừa nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, thân thể tôi như có luồng điện chạy dọc sống lưng, tóc tai dựng đứng, toàn thân sởn gai ốc, người tôi đông cứng như vừa bị rớt xuống hố băng.
Lúc ánh sáng của đèn dự phòng còn sáng, thì chúng tôi chỉ nhìn thấy phần miệng ống thông gió, thế nhưng khi dùng đèn pin chiếu vào, ánh sáng đèn pin là loại ánh sáng bình hành, tia sáng có khả năng chiếu đi rất xa, bởi vậy chúng tôi đã nhìn thấy tận vị trí sâu nhất của đường ống. Tôi trông thấy sờ sờ một khuôn mặt đã bị ép bẹp đến mức biến dạng nghiêm trọng đang nằm trong đó. Và lúc ấy quả thực tôi cũng không thể nhận ra đó là mặt người hay mặt của “thứ” gì nữa.
Từ khoảng cách xa thế này, chúng tôi không xác định được đó có phải Viên Hỷ Lạc hay không. Nhưng tận sâu thẳm trong ý niệm, tôi thực sự không thể tin nổi trong đường ống lại nhét vừa một con người!
Tôi bỗng cảm thấy rất sốt ruột, sự tình đã đến bước đường cùng rồi, bây giờ thì coi như chết chắc, đến nguồn sáng cũng không còn, nhưng nghĩ lại, chết trong bóng tối có lẽ phù hợp với nghề nghiệp của chúng tôi hơn.
Năm sáu phút sau, tôi nghe có tiếng mò mẫm sột soạt vang lên bên cạnh, rồi một luồng sáng bỗng nhiên bật lên. Ánh sáng đột ngột chiếu tới khiến chúng tôi chói mắt, phải nhắm tịt lại. Người bật đèn pin là Mã Tại Hải.
Cậu ta chuyển chiếc ghế sắt đến chỗ đèn pha, trèo lên để xem phần đui đèn vừa bị hỏng. Tôi biết các loại đèn dự phòng chuyên dụng kiêu này thông thường không dễ bị hỏng, đặc biệt là đối với trường hợp không thường xuyên sử dụng, vì cấu tạo của nó rất đơn giản, dẫu sử dụng hàng chục năm thì vẫn như mới. Mã Tại Hải mở hộp sạc điện ở đằng sau đèn ra xem, quả nhiên là dây điện ở bên trong đã bị cháy đứt
Ở đây không có dụng cụ sửa chữa, không còn cách nào khác, Mã Tại Hải đành thò tay vào thử sửa, nhưng kết quả bị bỏng ở tay, cậu ta đau quá bèn chửi bậy và liền bị đội phó mắng cho một trận, rằng là người lính thì không được hành động sốc nổi, không được dễ dàng văng tục chửi bậy. Mã Tại Hải vốn rất nghe lời đội phó nên cậu ta vội vàng xin lỗi.
Chúng tôi thực sự cảm thấy chán nản, không ai biết nên xử trí thế nào, cảm giác này xâm chiếm đầu óc khiến tâm trí mọi người vô cùng mỏi mệt.
Niềm an ủi duy nhất động viên chúng tôi là đèn trong phòng vừa tắt, thì một luồng sáng vô cùng yếu ớt từ ngoài phòng chờ rọi vào thông qua lỗ kính trên cửa sổ. Ánh sáng ấy lúc thường rất khó nhận ra, nhưng giờ thì trông vô cùng rõ ràng. Điều đó có nghĩa là đèn trong phòng chờ vẫn còn sáng. Đội phó bảo Mã Tại Hải tắt đèn đi để tiết kiệm pin, pin đèn của cậu ta không còn bao nhiêu, ánh sáng chiếu ra đã bắt đầu yếu đi. Mã Tại Hải buồn bã vung đèn lên quét một lượt trong phòng, cuối cùng quét đến chỗ chiếc đèn dự phòng kiểu cổ, sau đó tắt đèn pin đi.
Chưa đầy một giây sau, tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó vô cùng kì lạ ở nơi này. Trong chốc lát mồ hôi thấm ra đầy lưng của tôi.
Trong bóng tối của căn phòng, lúc ánh sáng lướt qua tôi bỗng cảm thấy như có chuyện gì đó, nó khác hẳn với lúc trong phòng còn đang sáng. Tuy tôi không nhìn rõ điều quái lạ ấy rốt cục là gì nhưng nó đã khiến tôi đột nhiên sợ toát mồ hôi.
Là điều gì được nhỉ? Tôi giật giọng kêu Mã Tại Hải đừng tắt đèn vội, rồi bảo cậu ta chiếu lại chỗ khoang sắt kín kia.
Mã Tại Hải bị tiếng hét của tôi làm cho giật bắn mình, cậu ta vội vàng bật lại đèn, soi đi soi lại một lượt, đến lúc này thì tất cả chúng tôi đều phát hiện ra vấn đề, đội phó bất giác ho khan từng chập.
Hóa ra, nơi góc Viên Hỷ Lạc vẫn ngồi thu lu lúc trước, giờ chỉ còn mỗi cái ba lô của cô ta, còn người thì không thấy đâu nữa.
Chúng tôi vội vàng chiếu đèn khắp tứ phía, tìm xem cô đang nấp ở nơi nào. Cả hội lục khắp các góc, dưới gầm bàn, thậm chí cả trên trần nhà, thế nhưng kết quả khiến tất cả chúng tôi đều cảm thấy sợ hãi: dù đã tìm kiếm mọi nơi, nhưng vẫn không thể tìm thấy cô ấy. Viên Hỷ Lạc rõ ràng đã bốc hơi đâu mất!
Đèn tắt được chừng mấy phút, tôi bấm đốt ngón tay đếm, thầm biết cũng không thể quá mươi phút, từng ấy thời gian trong bóng tối, tất cả chúng tôi đều rơi vào cảm giác buồn chán và bế tắc, chăng ai buồn để ý đến Viên Hỷ Lạc. Có điều, tôi chắc chắn rằng, xét về mặt lý luận thì bất kể cô ấy có động tĩnh gì, cũng không thể nào chui ra khỏi căn phòng kín như bưng này được.
Ban đầu, chúng tôi không tin vào mắt mình, e một cái đèn không đủ sáng, ai cũng tưởng mình nhìn nhầm, Trần Lạc Hộ bèn lấy thêm đèn pin của mình ra, chúng tôi cầm hai chiếc đèn tìm cẩn thận kĩ lưỡng hàng chục phút nữa.
Thế nhưng, quả thực vẫn không thấy Viên Hỷ Lạc đâu.
Căn phòng này diện tích không rộng, chúng tôi tìm đi tìm lại mấy lượt liền, mồ hôi lạnh của tôi túa ra, nhanh chóng ướt đầm lưng áo.
“Đúng là biến mất thật rồi!”, Trần Lạc Hộ kết luận. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, điều này thật không thế tin được, chỉ khoảng hơn chục phút mò mẫm trong bóng tối, bỗng dưng lại có một người biến mất. Thật kinh khủng! Những gì quân Nhật đã làm ở nơi này quả là quá sức quái dị. Nó khiến tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Tôi vò đầu bứt tai, đứng dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy như thể mình đang gặp ác mộng. Giờ đây, đầu óc tôi mụ mị đến nỗi ngay cả việc có thực mình đang gặp ác sắc mặt đội phó tái nhợt vì sợ hãi, mọi người nhìn sang tôi, tôi cũng chỉ biết nhìn lại họ, người nào cũng mù tịt giống như nhau.
Sau đó, đội phó và Mã Tại Hải ngồi xổm xuống, tiếp tục đi xem ô thông gió, chỉ duy nhất nơi này mới có khả năng trốn thoát khỏi căn phòng.
Sự việc vừa xảy ra khiến tôi sợ mất hồn, tôi không tin người ta lại có thể chui qua được cái lỗ thông gió nhỏ như thế. Thật cứ như là ma làm vậy.
Nhưng về sau nhớ lại chuyện này, tôi lại thấy hành động lúc đó của Mã Tại Hải và đội phó rất hợp lý. Bởi vì căn phòng này không rộng, chúng tôi có thể thấy bức tường sắt được cố định chắc chắn bằng rất nhiều đinh vít, ngoài cánh cửa chính ra chỉ có duy nhất một chỗ mà người có thể chui lọt, đó là cái lỗ thông gió này. Hơn nữa, trước lúc đèn tắt, chúng tôi cũng đã tìm cách thử chui vào trong đó, cho nên bây giờ tất cả chúng tôi không hẹn mà cùng tập trung ánh nhìn vào ô cửa thông gió đó.
Tôi cố hình dung lại vóc dáng của Viên Hỷ Lạc. Thời đó, đa phần chị em phụ nữ đều có thân hình rất nhỏ nhắn, tôi không biết Viên Hỷ Lạc cụ thể thế nào, nhưng chắc chắn cô ấy có thân hình nhỏ nhất trong số chúng tôi, thế nhưng, dù nhỏ đến thế nào thì cũng làm sao chui lọt qua cái ống này được?
Mã Tại Hải là người đầu tiên nằm rạp xuống. Lúc này, căn phòng không có ánh đèn dự phòng chiếu sáng, cậu ta đành chấp nhận một mình cầm đèn đi soi lỗ thông gió trong khi mồ hôi lạnh vã ra ướt sũng đầu.
Chúng tôi đều nín thở quan sát, cảm giác sợ hãi đột nhiên xuất hiện lúc nãy không hề giảm bớt mà ngược lại còn trào dâng tới nghẹt thở, tim tôi đập thình thình như đánh trống trong ngực, còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên tôi ăn trộm trứng gà của đại đội tự nuôi. Tuy là như thế nhưng tôi vẫn bất ngờ khi nghe tiếng thét chói tai đầy hoảng hốt của Mã Tại Hải lúc cậu ta vừa chiếu đèn vào trong đó.
Sau tiếng hét thất thanh, cậu ta nhảy lên như điện giật, ngã nhào xuống đất, mặt mũi trắng bệch. Dường như cậu ta đã nhìn thấy thứ gì khủng khiếp lắm.
Tôi rụng hết hồn vía bởi tiếng thét của cậu ta, vội vàng bấm đèn lên, chạy đến đó quỳ xuống soi đèn chiếu thẳng vào điểm sâu nhất của cửa thông gió. Vừa nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, thân thể tôi như có luồng điện chạy dọc sống lưng, tóc tai dựng đứng, toàn thân sởn gai ốc, người tôi đông cứng như vừa bị rớt xuống hố băng.
Lúc ánh sáng của đèn dự phòng còn sáng, thì chúng tôi chỉ nhìn thấy phần miệng ống thông gió, thế nhưng khi dùng đèn pin chiếu vào, ánh sáng đèn pin là loại ánh sáng bình hành, tia sáng có khả năng chiếu đi rất xa, bởi vậy chúng tôi đã nhìn thấy tận vị trí sâu nhất của đường ống. Tôi trông thấy sờ sờ một khuôn mặt đã bị ép bẹp đến mức biến dạng nghiêm trọng đang nằm trong đó. Và lúc ấy quả thực tôi cũng không thể nhận ra đó là mặt người hay mặt của “thứ” gì nữa.
Từ khoảng cách xa thế này, chúng tôi không xác định được đó có phải Viên Hỷ Lạc hay không. Nhưng tận sâu thẳm trong ý niệm, tôi thực sự không thể tin nổi trong đường ống lại nhét vừa một con người!
/115
|