Tôi cười méo mó, chỉnh đốn hành lý lần cuối, xốc lại tinh thần, rồi bắt đầu men theo dòng nước không còn chảy xiết và đi về phía trước.
Tiếp sau đó là quãng đường đi bộ dài dằng dặc trong bóng tối. Tuy quá trình một mình tiến sâu vào dòng sông ngầm khiến tôi rợn tóc gáy, thậm chí còn nảy sinh ảo giác, nhưng tôi từng đi qua con đường này một lần nên giờ không cần kể thêm về hành trình này nữa.
Dọc đường, đoạn nào có thể đi thì đi, đoạn nào không thể đi thì tôi thả mình trôi theo dòng nước, hai ngày sau, tôi đã đến được nơi chứa nhiều túi nước.
Trước đây, chúng tôi phát hiện ở phần đáy túi nước có một cánh cửa sắt, sau đó thượng nguồn xảy ra lũ lớn, chúng tôi được anh Miêu dùng xuồng cao su đưa về hang rẽ nhánh ở trên sát trần hang, nhờ đó chúng tôi mới giữ được cái mạng của mình. Nơi đây là một bãi trũng, tôi tìm thấy tảng đá lớn mà mình trốn vào khi ấy, tôi trèo lên và nhóm lửa ngồi nghỉ chân một lát. Đây là lần đầu tôi dừng chân nghỉ ngơi.
Nhưng hai ngày tiếp theo tôi không hề ngủ, mà lúc này cũng không thể ngủ nổi. Điều tôi lo lắng nhất là mình không đuổi kịp họ, rốt cuộc trong khoảng thời gian dài như thế thì chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Trong đầu tôi lần lượt hồi tưởng lại những sự kiện mình đã từng trải qua trước đây, rồi lại nghĩ đến chuyện không biết có phải Viên Hỷ Lạc giả điên hay không.
Tôi thực không thể khẳng định được điều đó bởi tôi chưa bao giờ tiếp xúc với người điên, trên thực tế, điên hay không điên rất khó phân định rạch ròi, nếu không người xưa đã chẳng diễn giải thành những bậc hiền nhân giấu tài động một tí là giả điên.
Bất kể Viên Hỷ Lạc điên thật hay không, thì cô ấy đã chỉ cho tôi xem dòng chữ đó, dòng chữ này chính là một gợi ý, nhất định có người đã nói cho cô ấy rằng phải cho tôi xem mấy chữ đó. Nhưng lúc ấy chỉ có hai chúng tôi ở bên nhau, nếu cô ấy không điên thì việc gì phải tiếp tục diễn kịch giả điên trước mặt tôi? Vì sao cô ấy không nói thẳng cho tôi biết? Hay cô ấy sợ tôi không tin? Nghĩ lại những lời cô ấy từng nói với tôi khi ấy, tôi cho rằng cũng giống như gợi ý “trong bóng có ma” thì những lời này chắc chắn là một kiểu nói điên rồ khác. Có điều cũng tồn tại khả năng cô ấy điên thật, nhưng cô ấy vẫn nhớ những chuyện này và vô cùng may mắn lại truyền đạt được thông tin cần thiết cho tôi.
Chuyện đối với tôi thực ra đã xảy ra này, mẹ kiếp, bây giờ xem ra lại tồn tại bao nhiêu khả năng vô hạn như thế. Chỉ đến đây, tôi mới biết được chân tướng của sự việc.
Thật hy vọng cô ấy không bị điên.
Tôi lơ mơ thấy mình chìm dần vào giấc ngủ trong lúc thì thầm cầu nguyện.
Sau khi tỉnh dậy, tôi lại tiếp tục lên đường, trèo lên vách đá đến miệng động ở trên đỉnh. Bởi mực nước hạ thấp nên mọi thứ ở đây đều lộ ra hết, nước chỉ mấp mé đến đầu gối, tôi nhìn thấy tàn tích của chiếc máy bay chiến đấu mà lần trước chúng tôi nhìn thấy ở dưới nước và tất cả cung đường ray lộ ra trên mặt nước. Tiếp sau đó, tôi nhìn thấy giá bê tông ở phía trước.
Đây là trạm phát điện ở trong hố sụt, lần trước tôi và anh Điền đã chia tay nhau ở đây.
Tôi nhìn thấy đống lửa và lều trại thấp thoáng ở đằng xa, lòng thầm nghĩ: nếu tôi dự đoán không lầm thì những người may mắn sống sót đều bị mắc kẹt bên đó.
Lúc này tôi lại không dám đi ngay sang nơi ấy, tôi đang nghĩ xem mình nên dùng cách gì để xâm nhập được vào trong, nên quan sát trong bóng tối trước hay cứ thế xuất hiện trước mặt mọi người? Nếu muốn để Viên Hỷ Lạc lưu lại gợi ý cho tôi thì tôi buộc phải gặp lại Hỷ Lạc, đồng thời chiếm được lòng tin của cô ấy, nhưng theo kết quả mà tôi đã biết thì xác của những người này nằm rải rác ở mọi vị trí trong con đập, phần đa là bị súng bắn chết, bởi vậy những chuyện sắp xảy ra có lẽ không đơn giản, kẻ địch chắc chắn còn lẩn khuất trong bóng tối, tôi chưa biết hắn là ai, nếu bây giờ mà để lộ bản thân thì có lẽ không phải cách hay.
Tôi không rõ mình nên làm gì, nên đành phải ẩn mình trước đã. Lúc này, tôi đã nhìn rõ phạm vi ánh lửa soi sáng, đột nhiên, tôi phát hiện xung quanh khu lều trại không có ai, đống lửa cũng không còn cháy đượm nữa.
Thông thường khi ở trong hang động, đàn ông con trai chúng tôi đều ngủ lộ thiên trên mặt đất, còn nơi nào có lều trại thì phần đa là trong đội đóng quân có thành viên nữ. Họ cần chỗ kín đáo để thay y phục và ngủ nghỉ. Tôi không biết trong lều có ai không, nhưng bên ngoài thì vắng tanh vắng ngắt. Xem ra ở đây có vấn đề!
Tôi thận trọng lặn xuống nước và bơi qua đó, khi đến giá bê tông thì nghe thấy vài động tĩnh phát ra trong lều, nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng người.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cho dù họ đều đi ngủ thì cũng không thể yên tĩnh đến vậy. Tôi quyết định mạo hiểm một phen, phải đến gần nhìn trộm xem thế nào. Quả nhiên, cả khu doanh trại không còn ai, trong lều cũng trống trơn.
Đống lửa vẫn còn rất ấm, tôi vừa ngồi xuống sưởi, vừa nghĩ cuối cùng cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhất định họ đã ở đây và sau khi chỉnh đốn mọi thứ hoàn tất, họ liền vào sâu hơn để thăm dò.
Khu doanh trại này giống y như lần trước chúng tôi nhìn thấy. Họ đi chuyến này và chẳng bao giờ trở lại.
Tôi hút điếu thuốc rồi vứt đầu lọc vào đống lửa, sau đó đi kiểm tra tình hình trong hố sụt, tôi phát hiện thấy mấy sợi dây thừng mà họ thả để đi xuống.
Xuống tới đây thì chỉ còn cách con đập một đoạn rất gần, những hành động tôi sắp làm sau đây không thể tùy cơ ứng biến nữa mà buộc phải suy nghĩ cẩn thận xem mình rốt cuộc phải làm gì.
Tôi trở về bên đống lửa, thọc tay vào túi áo sờ thử thì thấy vẫn chưa có mảnh giấy trong đó. Bất giác tôi nhếch miệng cười chua chát, lấy thịt khô mà Vương Tứ Xuyên chuẩn bị cho mình bỏ vào nồi, đổ ít nước và đun lên cho nở ra, mắt đăm đăm nhìn đống lửa và ngồi tập trung suy nghĩ.
Điều quan trọng nhất là nếu tìm thấy họ thì tôi phải làm gì? Tôi không biết mình sẽ gặp họ trong tình huống như thế nào, có lẽ tất cả họ vẫn còn sống, cũng có thể họ đã xảy ra chuyện trong con đập.
Đầu tiên, tôi quyết định phải tiếp xúc được với Viên Hỷ Lạc nhân lúc ít người, bởi vì hễ bị mọi người phát hiện, tôi không thể không nghe theo mệnh lệnh của đặc phái viên, nói không chừng lại bị họ giám sát.
Căn cứ địa này rất lớn, nếu họ đã đi hẳn vào bên trong thì việc tìm kiếm sẽ trở nên vô cùng phiền phức, mà cứ cắm đầu đi tìm thì không thể tìm thấy cô ấy trong thời gian ngắn được.
Tôi nghĩ đến một vài nơi mà họ nhất định sẽ đến. Tôi cần phải đến đó trước để đón đầu. Nơi duy nhất tôi chắc chắn họ sẽ đến chỉ có khu khí độc mà chúng tôi bị mắc kẹt.
Nghĩ một hồi, trong đầu tôi đã hiện ra tuyến đường đại khái, ngoài ra còn một vài nơi tôi buộc phải đến trước họ. Sau đó, tôi chỉnh đốn tất cả trang thiết bị, túm chặt ống quần rồi trèo lên khỏi hố sụt.
Con đường phía dưới dễ đi hơn, chỉ cần chú ý đến mấy con đỉa là ổn. Nhớ lần trước lội qua nơi này, chúng tôi đã lãnh đủ với chúng, nhưng lần này tôi đã có sự đề phòng, nên đi nhanh hơn rất nhiều. Men theo lối ra cuối cùng, tôi nhảy xuống “nhánh sông số không”, dòng nước chảy hiền hòa, tôi lại trèo lên lưới thép, nhìn bóng tối bủa vây tứ phía xung quanh, tôi biết mình đã thực sự trở về nơi “quen thuộc”.
Tôi bật đèn pin, lấy áo bịt mặt, quan sát tỉ mỉ chiếc Shinzan bị rơi vỡ, nó hoàn toàn khác hẳn với ba tháng trước, mức độ bị hủy hoại rất nghiêm trọng, quả nhiên môi trường axit này vô cùng lợi hại, trách gì lần đầu tiên “tôi” nhìn thấy nó đã nảy sinh ảo giác nó đã bị rơi xuống đây ít nhất hai mươi năm.
Nguồn điện hình như chưa được bật lên, cả khu căn cứ địa tối om, nhưng tôi đã quen thuộc nơi này, chỉ cần sờ nơi trèo lên là biết đại khái mình đang ở đâu.
Tôi dõi mắt nhìn về phía con đập, ở đó không có ánh sáng, chắc chắn họ đã chui vào trong đập, tôi thận trọng xâm nhập vào đập theo đường cũ.
Đầu tiên là nơi cất quần áo ba phòng, nếu không có những thứ đó thì đúng là đi nửa bước cũng khó. Tôi trèo lên đỉnh đập, không ánh sáng của đèn halogen, thì dẫu đứng ở trên cao cũng chẳng nhìn thấy gì, nhưng bức màn hư vô trong tưởng tượng lại càng khiến người ta khiếp đảm. Tôi nghĩ không biết rốt cuộc là sức mạnh gì đang lẩn khuất dưới vực sâu?
Men theo mép ngoài của con đập, tôi tìm thấy thang dây mà chúng tôi trèo xuống lần trước, gió quá to, ánh đèn pin chiếu lờ nhờ, tôi đành nhắm mắt bước liều xuống.
Tôi không nhớ đoạn thang nào là chỗ mà đội phó đã giẫm phải và suýt nữa thì bỏ mạng, nên đành vô cùng thận trọng, chẳng bao lâu sau tôi đã bước vào thông đạo và đến trước vách tường cất giữ quần áo ba phòng.
Lúc này tôi chú ý thấy ở đây có tất cả bảy cái móc treo quần áo, trong đó hai cái móc trống không, xem chừng ai đó đã đến đây trước tôi. Rất có khả năng một trong hai bộ đã bị tên đặc vụ lấy mất. Có điều vì sao lại mất hai bộ? Lẽ nào có hai tên đặc vụ? Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy không thể xảy ra trường hợp ấy, cả đội thám trắc bao nhiêu người như thế mà người chết kẻ điên, có lẽ tên đặc vụ kia đã lấy thêm một bộ nữa để đề phòng bất trắc.
Tôi chọn một bộ trong số năm bộ còn lại, nhét vào ba lô rồi lập tức quay trở ra, nhưng vừa đến cửa thì tôi đột nhiên thấy không yên tâm nên lại vào trong lấy thêm bộ nữa.
Lúc tôi đóng gói chuẩn bị buộc hai bộ quần áo lên lưng thì đột nhiên ở sâu trong con đập vọng lại một tiếng động nghe rất nặng nề, sau đó âm thanh đó bắt đầu kéo dài trên đập, kế tiếp đèn halogen trên đập bắt đầu lóe sáng, rồi dường như tất cả đều sáng bừng lên.
Tôi sững người, ý thức rằng máy phát điện đang hoạt động trở lại, ai đó đã bật công tắc nguồn. Tiếng ầm ầm càng vang to hơn thì tôi thấy càng nhiều đèn được bật sáng hơn. Từng đường ánh sáng bắt đầu phóng vào vực thẳm, một số đèn đã tắt, còn một số chập chờn không ổn định.
Ban đầu tôi còn thở phào nhẹ nhõm, mò mẫm đi giữa bóng tối trong không gian mênh mông thế này là một phiền phức lớn, giờ có ánh sáng nên tôi có thể hành động thuận tiện hơn nhiều. Nhưng ngay sau đó tôi lập tức bật kêu lên: “Thôi, nguy rồi! Người trong đội thám trắc không thể mạo hiểm đi bật công tắc nguồn của hệ thống điện trên con đập, mà họ cũng không thể biết công tắc nào là át-tô-mát tổng, việc này chắc chắn do tên đặc vụ làm. Xem ra hắn đã bắt đầu hành động!”
Tôi vội vàng trèo trở lên đập, tìm một nơi để quan sát nội bộ con đập, rất nhiều ngọn đèn đang nhấp nháy cũng đã sáng hẳn. Cả khu căn cứ địa đã hồi phục sinh khí, nhưng phía sau nguồn sinh khí ấy là một cạm bẫy hiểm ác.
Tôi không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, lập tức móc khẩu súng TT Pistol, kiểm tra đạn, rồi chạy thục mạng về phía con đường dẫn đến phòng chiếu phim.
Tiếp sau đó là quãng đường đi bộ dài dằng dặc trong bóng tối. Tuy quá trình một mình tiến sâu vào dòng sông ngầm khiến tôi rợn tóc gáy, thậm chí còn nảy sinh ảo giác, nhưng tôi từng đi qua con đường này một lần nên giờ không cần kể thêm về hành trình này nữa.
Dọc đường, đoạn nào có thể đi thì đi, đoạn nào không thể đi thì tôi thả mình trôi theo dòng nước, hai ngày sau, tôi đã đến được nơi chứa nhiều túi nước.
Trước đây, chúng tôi phát hiện ở phần đáy túi nước có một cánh cửa sắt, sau đó thượng nguồn xảy ra lũ lớn, chúng tôi được anh Miêu dùng xuồng cao su đưa về hang rẽ nhánh ở trên sát trần hang, nhờ đó chúng tôi mới giữ được cái mạng của mình. Nơi đây là một bãi trũng, tôi tìm thấy tảng đá lớn mà mình trốn vào khi ấy, tôi trèo lên và nhóm lửa ngồi nghỉ chân một lát. Đây là lần đầu tôi dừng chân nghỉ ngơi.
Nhưng hai ngày tiếp theo tôi không hề ngủ, mà lúc này cũng không thể ngủ nổi. Điều tôi lo lắng nhất là mình không đuổi kịp họ, rốt cuộc trong khoảng thời gian dài như thế thì chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Trong đầu tôi lần lượt hồi tưởng lại những sự kiện mình đã từng trải qua trước đây, rồi lại nghĩ đến chuyện không biết có phải Viên Hỷ Lạc giả điên hay không.
Tôi thực không thể khẳng định được điều đó bởi tôi chưa bao giờ tiếp xúc với người điên, trên thực tế, điên hay không điên rất khó phân định rạch ròi, nếu không người xưa đã chẳng diễn giải thành những bậc hiền nhân giấu tài động một tí là giả điên.
Bất kể Viên Hỷ Lạc điên thật hay không, thì cô ấy đã chỉ cho tôi xem dòng chữ đó, dòng chữ này chính là một gợi ý, nhất định có người đã nói cho cô ấy rằng phải cho tôi xem mấy chữ đó. Nhưng lúc ấy chỉ có hai chúng tôi ở bên nhau, nếu cô ấy không điên thì việc gì phải tiếp tục diễn kịch giả điên trước mặt tôi? Vì sao cô ấy không nói thẳng cho tôi biết? Hay cô ấy sợ tôi không tin? Nghĩ lại những lời cô ấy từng nói với tôi khi ấy, tôi cho rằng cũng giống như gợi ý “trong bóng có ma” thì những lời này chắc chắn là một kiểu nói điên rồ khác. Có điều cũng tồn tại khả năng cô ấy điên thật, nhưng cô ấy vẫn nhớ những chuyện này và vô cùng may mắn lại truyền đạt được thông tin cần thiết cho tôi.
Chuyện đối với tôi thực ra đã xảy ra này, mẹ kiếp, bây giờ xem ra lại tồn tại bao nhiêu khả năng vô hạn như thế. Chỉ đến đây, tôi mới biết được chân tướng của sự việc.
Thật hy vọng cô ấy không bị điên.
Tôi lơ mơ thấy mình chìm dần vào giấc ngủ trong lúc thì thầm cầu nguyện.
Sau khi tỉnh dậy, tôi lại tiếp tục lên đường, trèo lên vách đá đến miệng động ở trên đỉnh. Bởi mực nước hạ thấp nên mọi thứ ở đây đều lộ ra hết, nước chỉ mấp mé đến đầu gối, tôi nhìn thấy tàn tích của chiếc máy bay chiến đấu mà lần trước chúng tôi nhìn thấy ở dưới nước và tất cả cung đường ray lộ ra trên mặt nước. Tiếp sau đó, tôi nhìn thấy giá bê tông ở phía trước.
Đây là trạm phát điện ở trong hố sụt, lần trước tôi và anh Điền đã chia tay nhau ở đây.
Tôi nhìn thấy đống lửa và lều trại thấp thoáng ở đằng xa, lòng thầm nghĩ: nếu tôi dự đoán không lầm thì những người may mắn sống sót đều bị mắc kẹt bên đó.
Lúc này tôi lại không dám đi ngay sang nơi ấy, tôi đang nghĩ xem mình nên dùng cách gì để xâm nhập được vào trong, nên quan sát trong bóng tối trước hay cứ thế xuất hiện trước mặt mọi người? Nếu muốn để Viên Hỷ Lạc lưu lại gợi ý cho tôi thì tôi buộc phải gặp lại Hỷ Lạc, đồng thời chiếm được lòng tin của cô ấy, nhưng theo kết quả mà tôi đã biết thì xác của những người này nằm rải rác ở mọi vị trí trong con đập, phần đa là bị súng bắn chết, bởi vậy những chuyện sắp xảy ra có lẽ không đơn giản, kẻ địch chắc chắn còn lẩn khuất trong bóng tối, tôi chưa biết hắn là ai, nếu bây giờ mà để lộ bản thân thì có lẽ không phải cách hay.
Tôi không rõ mình nên làm gì, nên đành phải ẩn mình trước đã. Lúc này, tôi đã nhìn rõ phạm vi ánh lửa soi sáng, đột nhiên, tôi phát hiện xung quanh khu lều trại không có ai, đống lửa cũng không còn cháy đượm nữa.
Thông thường khi ở trong hang động, đàn ông con trai chúng tôi đều ngủ lộ thiên trên mặt đất, còn nơi nào có lều trại thì phần đa là trong đội đóng quân có thành viên nữ. Họ cần chỗ kín đáo để thay y phục và ngủ nghỉ. Tôi không biết trong lều có ai không, nhưng bên ngoài thì vắng tanh vắng ngắt. Xem ra ở đây có vấn đề!
Tôi thận trọng lặn xuống nước và bơi qua đó, khi đến giá bê tông thì nghe thấy vài động tĩnh phát ra trong lều, nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng người.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cho dù họ đều đi ngủ thì cũng không thể yên tĩnh đến vậy. Tôi quyết định mạo hiểm một phen, phải đến gần nhìn trộm xem thế nào. Quả nhiên, cả khu doanh trại không còn ai, trong lều cũng trống trơn.
Đống lửa vẫn còn rất ấm, tôi vừa ngồi xuống sưởi, vừa nghĩ cuối cùng cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhất định họ đã ở đây và sau khi chỉnh đốn mọi thứ hoàn tất, họ liền vào sâu hơn để thăm dò.
Khu doanh trại này giống y như lần trước chúng tôi nhìn thấy. Họ đi chuyến này và chẳng bao giờ trở lại.
Tôi hút điếu thuốc rồi vứt đầu lọc vào đống lửa, sau đó đi kiểm tra tình hình trong hố sụt, tôi phát hiện thấy mấy sợi dây thừng mà họ thả để đi xuống.
Xuống tới đây thì chỉ còn cách con đập một đoạn rất gần, những hành động tôi sắp làm sau đây không thể tùy cơ ứng biến nữa mà buộc phải suy nghĩ cẩn thận xem mình rốt cuộc phải làm gì.
Tôi trở về bên đống lửa, thọc tay vào túi áo sờ thử thì thấy vẫn chưa có mảnh giấy trong đó. Bất giác tôi nhếch miệng cười chua chát, lấy thịt khô mà Vương Tứ Xuyên chuẩn bị cho mình bỏ vào nồi, đổ ít nước và đun lên cho nở ra, mắt đăm đăm nhìn đống lửa và ngồi tập trung suy nghĩ.
Điều quan trọng nhất là nếu tìm thấy họ thì tôi phải làm gì? Tôi không biết mình sẽ gặp họ trong tình huống như thế nào, có lẽ tất cả họ vẫn còn sống, cũng có thể họ đã xảy ra chuyện trong con đập.
Đầu tiên, tôi quyết định phải tiếp xúc được với Viên Hỷ Lạc nhân lúc ít người, bởi vì hễ bị mọi người phát hiện, tôi không thể không nghe theo mệnh lệnh của đặc phái viên, nói không chừng lại bị họ giám sát.
Căn cứ địa này rất lớn, nếu họ đã đi hẳn vào bên trong thì việc tìm kiếm sẽ trở nên vô cùng phiền phức, mà cứ cắm đầu đi tìm thì không thể tìm thấy cô ấy trong thời gian ngắn được.
Tôi nghĩ đến một vài nơi mà họ nhất định sẽ đến. Tôi cần phải đến đó trước để đón đầu. Nơi duy nhất tôi chắc chắn họ sẽ đến chỉ có khu khí độc mà chúng tôi bị mắc kẹt.
Nghĩ một hồi, trong đầu tôi đã hiện ra tuyến đường đại khái, ngoài ra còn một vài nơi tôi buộc phải đến trước họ. Sau đó, tôi chỉnh đốn tất cả trang thiết bị, túm chặt ống quần rồi trèo lên khỏi hố sụt.
Con đường phía dưới dễ đi hơn, chỉ cần chú ý đến mấy con đỉa là ổn. Nhớ lần trước lội qua nơi này, chúng tôi đã lãnh đủ với chúng, nhưng lần này tôi đã có sự đề phòng, nên đi nhanh hơn rất nhiều. Men theo lối ra cuối cùng, tôi nhảy xuống “nhánh sông số không”, dòng nước chảy hiền hòa, tôi lại trèo lên lưới thép, nhìn bóng tối bủa vây tứ phía xung quanh, tôi biết mình đã thực sự trở về nơi “quen thuộc”.
Tôi bật đèn pin, lấy áo bịt mặt, quan sát tỉ mỉ chiếc Shinzan bị rơi vỡ, nó hoàn toàn khác hẳn với ba tháng trước, mức độ bị hủy hoại rất nghiêm trọng, quả nhiên môi trường axit này vô cùng lợi hại, trách gì lần đầu tiên “tôi” nhìn thấy nó đã nảy sinh ảo giác nó đã bị rơi xuống đây ít nhất hai mươi năm.
Nguồn điện hình như chưa được bật lên, cả khu căn cứ địa tối om, nhưng tôi đã quen thuộc nơi này, chỉ cần sờ nơi trèo lên là biết đại khái mình đang ở đâu.
Tôi dõi mắt nhìn về phía con đập, ở đó không có ánh sáng, chắc chắn họ đã chui vào trong đập, tôi thận trọng xâm nhập vào đập theo đường cũ.
Đầu tiên là nơi cất quần áo ba phòng, nếu không có những thứ đó thì đúng là đi nửa bước cũng khó. Tôi trèo lên đỉnh đập, không ánh sáng của đèn halogen, thì dẫu đứng ở trên cao cũng chẳng nhìn thấy gì, nhưng bức màn hư vô trong tưởng tượng lại càng khiến người ta khiếp đảm. Tôi nghĩ không biết rốt cuộc là sức mạnh gì đang lẩn khuất dưới vực sâu?
Men theo mép ngoài của con đập, tôi tìm thấy thang dây mà chúng tôi trèo xuống lần trước, gió quá to, ánh đèn pin chiếu lờ nhờ, tôi đành nhắm mắt bước liều xuống.
Tôi không nhớ đoạn thang nào là chỗ mà đội phó đã giẫm phải và suýt nữa thì bỏ mạng, nên đành vô cùng thận trọng, chẳng bao lâu sau tôi đã bước vào thông đạo và đến trước vách tường cất giữ quần áo ba phòng.
Lúc này tôi chú ý thấy ở đây có tất cả bảy cái móc treo quần áo, trong đó hai cái móc trống không, xem chừng ai đó đã đến đây trước tôi. Rất có khả năng một trong hai bộ đã bị tên đặc vụ lấy mất. Có điều vì sao lại mất hai bộ? Lẽ nào có hai tên đặc vụ? Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy không thể xảy ra trường hợp ấy, cả đội thám trắc bao nhiêu người như thế mà người chết kẻ điên, có lẽ tên đặc vụ kia đã lấy thêm một bộ nữa để đề phòng bất trắc.
Tôi chọn một bộ trong số năm bộ còn lại, nhét vào ba lô rồi lập tức quay trở ra, nhưng vừa đến cửa thì tôi đột nhiên thấy không yên tâm nên lại vào trong lấy thêm bộ nữa.
Lúc tôi đóng gói chuẩn bị buộc hai bộ quần áo lên lưng thì đột nhiên ở sâu trong con đập vọng lại một tiếng động nghe rất nặng nề, sau đó âm thanh đó bắt đầu kéo dài trên đập, kế tiếp đèn halogen trên đập bắt đầu lóe sáng, rồi dường như tất cả đều sáng bừng lên.
Tôi sững người, ý thức rằng máy phát điện đang hoạt động trở lại, ai đó đã bật công tắc nguồn. Tiếng ầm ầm càng vang to hơn thì tôi thấy càng nhiều đèn được bật sáng hơn. Từng đường ánh sáng bắt đầu phóng vào vực thẳm, một số đèn đã tắt, còn một số chập chờn không ổn định.
Ban đầu tôi còn thở phào nhẹ nhõm, mò mẫm đi giữa bóng tối trong không gian mênh mông thế này là một phiền phức lớn, giờ có ánh sáng nên tôi có thể hành động thuận tiện hơn nhiều. Nhưng ngay sau đó tôi lập tức bật kêu lên: “Thôi, nguy rồi! Người trong đội thám trắc không thể mạo hiểm đi bật công tắc nguồn của hệ thống điện trên con đập, mà họ cũng không thể biết công tắc nào là át-tô-mát tổng, việc này chắc chắn do tên đặc vụ làm. Xem ra hắn đã bắt đầu hành động!”
Tôi vội vàng trèo trở lên đập, tìm một nơi để quan sát nội bộ con đập, rất nhiều ngọn đèn đang nhấp nháy cũng đã sáng hẳn. Cả khu căn cứ địa đã hồi phục sinh khí, nhưng phía sau nguồn sinh khí ấy là một cạm bẫy hiểm ác.
Tôi không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, lập tức móc khẩu súng TT Pistol, kiểm tra đạn, rồi chạy thục mạng về phía con đường dẫn đến phòng chiếu phim.
/115
|