Sau khi bị cắt rách áo để lộ ra da thịt trắng như tuyết, ngay cả một mảng nhỏ trên bộ ngực trắng sữa bên phải cũng lờ mờ lộ ra, vẻ mặt ngượng ngùng của Ngải Lâm càng trở nên hốt hoảng hơn, liền thất thanh hét rầm lên. Khoảng da thịt trắng như tuyết đó làm cho ánh mắt của các nam đệ tử Quang hệ ma pháp ở chung quanh trở nên nóng bỏng.
Ngải Lâm vốn là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa trên người ẩn chứa một khí chất thánh khiết lẫm liệt bất khả xâm phạm, càng khiến cho vẻ xinh đẹp của nàng được đề cao thêm một bậc. Một vài nam đệ tử Quang hệ đứng bên cạnh, vì đang trong tuổi vị thành niên nên vô cùng tò mò đối với nữ giới, lúc này ánh mắt đều bị Ngải Lâm hấp dẫn nên ngược lại lại quên ra tay giúp đỡ.
Đến khi mọi người nhận ra Tiểu Khô Lâu lại có hành động thì muốn ra tay cũng không kịp. Tiểu Khô Lâu đã cầm thanh tiểu cốt đao đen sì áp sát về phía Ngải Lâm. Vì tránh để ma pháp ngộ thương Ngải Lâm, bọn họ đều không dám manh động.
Trông thấy Tiểu Khô Lâu hai lỗ mắt trống rỗng, hốc miệng u ám, Ngải Lâm trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác tuyệt vọng và bất lực, tựa hồ khiếp sợ đến mức đứng im tại chỗ không nhúc nhích nổi. Khi bị Tiểu Khô Lâu giơ thanh tiểu cốt đao u quang lóng lánh kề sát người, vẻ mặt Ngải Lâm trở nên thê lương, thầm nghĩ: “Không ngờ tới cuối cùng chính mình lại bị Hắc Ám sinh vật mà mình chán ghét nhất, thậm chí là một loại hắc ám sinh vật yếu kém nhất như khô lâu chiến sĩ giết chết thì thật sự là có chút đáng buồn.”
“Soạt, soạt…”
Ngải Lâm lập tức cảm giác lưng mát lạnh, những tưởng rằng đã trúng đao, nhưng sau khi quay đầu nhìn lại thì phát giác lưng thật ra không có trúng đao, chỉ có điều ma pháp bào từ hông phải đến bắp chân lại bị cốt đao cắt rách, làm lộ ra càng nhiều mảng xuân sắc. Vòng eo rắn chắc sáng láng, cặp đùi đẹp, săn chắc bị một đao làm lộ ra, ngay cả một phần bên rìa nội y bằng tơ tằm màu xanh nhạt bó sát thân thể ở phía bên phải cũng bị toạt ra một góc. Ngải Lâm nghe được tiếng nuốt nước miếng từ một vài nam đệ tử và lời nói líu ríu của các nữ đệ tử đứng chung quanh.
- Aaaaaaaaaa......
Đối với cô nàng mà nói, bị Tiểu Khô Lâu trực tiếp một đao giết chết cố nhiên đáng sợ, nhưng nếu bị xích lõa trước ánh mắt nhìn chằm chặp của bao người thì đúng là còn khó chịu hơn cả cái chết. Ngải Lâm miệng thét lên một tiếng chói tai, sau đó một tay che hạ thân, một tay che trên ngực, trong lúc cảnh xuân phơi bày ra, động tác cực kỳ rối loạn nên không tìm được phương hướng trốn chạy.
- Tên, tên Tiểu Khô Lâu này đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại cố tình cắt rách quần áo của Ngải Lâm như thế?
- Đừng ngẩn người ra như vậy, mau nhanh nhanh tiêu diệt nó đi!
......
Sau nhiều ý kiến bàn luận sôi nổi, các đệ tử Quang hệ ma pháp học viện rốt cục cũng đã có phản ứng. Cả đám bắt đầu giơ cao cánh tay, tựa hồ định niệm chú ngữ công kích Tiểu Khô Lâu. Tiểu Khô Lâu đánh xong một đòn vẫn ngơ ngác đứng sững sờ tại chỗ, dường như cần Hàn Thạc tiếp tục ra lệnh thì nó mới biết phải hành động thế nào. Mắt thấy hình dáng ngây ngốc như thế của nó, Hàn Thạc trong lòng khẩn trương, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Tiểu ma nữ Lỵ Toa ở bên cạnh ban đầu dường như định nói cái gì đó, chỉ có điều nhìn thấy ma pháp bào của Ngải Lâm bị cắt rách một mảng lớn như vậy thì trong lòng có chút do dự, cuối cùng cũng không có nói ra.
- Cái thứ hắc ám sinh vật đáng ghét, dám công kích Ngải Lâm tiểu thư xinh đẹp, hãy nhận lấy sự trừng phạt của trung cấp kỵ sĩ Khắc Lao Đức ta đi!
Vào lúc này, một bóng người từ phía đằng xa nhanh chóng phóng đến, bởi vì tốc độ quá nhanh nên ngay khi thanh âm vừa tới thì Khắc Lao Đức cũng đã xuất hiện bên cạnh Tiểu Khô Lâu.
Khắc Lao Đức vừa xuất hiện, thân hình thoăn thoắt lao thẳng vào Tiểu Khô Lâu, tay phải nện ra một quyền, mang một đạo quang mang màu xanh nhạt mãnh liệt công tới Tiểu Khô Lâu lúc này vẫn ngơ ngác không biết có nguy hiểm. Chỉ thấy Tiểu Khô Lâu dính đòn không tự chủ được bị hất tung lên, rồi rơi xuống mặt đất đánh “rầm” một tiếng.
- Ngải Lâm tiểu thư xinh đẹp, ta đến chậm một bước khiến cho tiểu thư phải sợ hãi! - Sau khi xuất một quyền đánh bay Tiểu Khô Lâu đi, Khắc Lao Đức nho nhã lễ độ khom người hướng về phía Ngải Lâm thi lễ, nói một cách nhã nhặn.
Khắc Lao Đức mười tám tuổi, tóc dài màu bạc được tết lại thả vung vẩy sau lưng, mặc một chiếc áo dài luyện công màu trắng, tướng mạo anh tuấn bất phàm. Hắn vừa xuất hiện ở đây thì đã có nữ đệ tử Quang hệ đỏ bừng mặt lên liếc trộm hắn, nhỏ giọng nói thì thầm với các nữ đệ tử khác ở chung quanh.
- Oa, đúng là Khắc Lao Đức rồi. Hắn mới mười tám tuổi nhưng cũng đã là trung cấp kỵ sĩ, hình như là tiểu nhi tử của quân đoàn trưởng Đế Quốc Sư Thứu quân đoàn, thật là lợi hại nha!
- Đồ ngốc. Người con gái Khắc Lao Đức thích chính là Ngải Lâm. Ngươi bất quá xuất thân từ một tiểu gia tộc, hơn nữa lại không xinh đẹp bằng Ngải Lâm, hắn sẽ không để ý đến ngươi đâu.
Một vài nữ đệ tử Quang hệ ma pháp ở chung quanh thấp giọng bàn luận, các nàng đều nhìn trộm Khắc Lao Đức, giống như hắn là bạch mã hoàng tử trong mộng của các nàng vậy, còn đám nam đệ tử lại nhìn Khắc Lao Đức với vẻ mặt vừa hận vừa sợ.
Trong khi mọi người chung quanh thấp giọng bàn luận thì Tiểu Khô Lâu vừa bị Khắc Lao Đức một kiếm đánh bay đi lại lắc la lắc lư đứng lên, mấy cái xương sườn đen sì sì trước ngực cùng với thân thể nhỏ bé thấp gầy của hắn đều thi nhau mà lắc.
Ngải Lâm đang che chắn cả phần trên và phần dưới thân thể, mặt đỏ bừng, nhưng khi thấy Khắc Lao Đức xuất hiện liền thở dài một hơi, chuẩn bị mở miệng nói chuyện với Khắc Lao Đức. Chợt liếc mắt thấy Tiểu Khô Lâu ở phía sau Khắc Lao Đức đang lảo đảo cố đứng dậy, Ngải Lâm xinh đẹp thánh khiết lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hoàng chán ghét, chỉ ra phía sau Khắc Lao Đức bối rối nói:
- Khắc Lao Đức, hãy hủy diệt cái Hắc Ám sinh vật đáng kinh tởm kia đi, ta sẽ nhận lời ăn cơm cùng ngươi.
Khắc Lao Đức vừa nghe Ngải Lâm nói như vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua, khẽ kêu A một tiếng, tựa hồ thật sự không ngờ Tiểu Khô Lâu vậy mà còn chưa chết, sau đó mỉm cười tươi tắn, khom người nói với Ngải Lâm:
- Nguyện ý vì tiểu thư cống hiến sức lực.
Sau đó Khắc Lao Đức quay người lại, khí chất trên người chợt biến đổi, vẻ nho nhã lễ độ vừa nãy bỗng chốc biến mất, hai mắt toát ra quang mang lăng lệ, tay phải phát ra một quyền giống lúc trước, quang mang màu xanh nhạt lại lóe lên nhanh chóng bắn về phía Tiểu Khô Lâu.
Nào hay vừa ngay lúc đó, chẳng ai để ý đến một cái thân ảnh nhỏ gầy từ phía bên trái vọt mạnh ra, không thể ngờ lại vừa đúng lúc đứng chắn ngay trước mặt Tiểu Khô Lâu. Quang mang màu xanh nhạt từ quyền của Khắc Lao Đức bắn ra vừa vặn đánh trúng vào thân ảnh nhỏ gầy đó.
“Bịch” một tiếng, thân ảnh nhỏ gầy này lảo đảo lùi lại vài bước rồi ngã ngửa ra.
- Ối, tên tạp dịch này là ai, tại sao lại đột nhiên vọt ra như thế? - Chung quanh truyền đến âm thanh ngạc nhiên.
- Đáng chết, Bố Lai Ân ngươi điên rồi hả? - Kiệt Khắc cũng giống như mọi người chẳng hiểu sao cả, vẻ mặt bi thống hét lên một tiếng thật to.
Tiểu ma nữ Lỵ Toa cũng sợ ngây người, xem ra đầu óc có chút trì trệ, đột nhiên vọt đến chỗ Hàn Thạc vừa chịu đòn thay cho Tiểu Khô Lâu. Càng làm cho mọi người không hiểu được chuyện gì xảy ra chính là việc Hàn Thạc bị quang mang màu xanh nhạt này đánh trúng cũng không lập tức thổ huyết chết đi, trái lại lại giống như Tiểu Khô Lâu lắc la lắc lư đứng dậy, vẻ mặt ngây ngốc mơ hồ, nở nụ cười ngô nghê.
Còn Tiểu Khô Lâu đột nhiên lại giống như bị động kinh, đầu tiên là thân thể bé nhỏ lắc la lắc lư, sau đó bỗng nhiên xoay người, nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đôi chân nhỏ chùng xuống rồi đạp mạnh ra, vù một cái hướng về phía Vong Linh hệ ma pháp học viện mau lẹ chạy trốn.
Còn Khắc Lao Đức là người tấn công thì chẳng biết vì sao đột nhiên thân hình loạng choạng rồi ngã ngồi xuống đất, miệng thì thở hổn hển gấp gáp hớp vài ngụm không khí rồi mới đứng thẳng lên được, tựa hồ vừa mới dùng quá sức. Nhưng sau khi đứng thẳng lên, khuôn mặt anh tuấn của Khắc Lao Đức đầy vẻ ngạc nhiên sửng sốt, nhìn tên ngu xuẩn Hàn Thạc với vẻ hết sức kinh ngạc.
Hàn Thạc là người trong cuộc, trên mặt đầy vẻ mơ hồ mờ mịt, tất cả hoàn toàn đều không phải là giả vờ. Quang mang màu xanh nhạt vừa rồi của Khắc Lao Đức từ ngực trực tiếp tiến vào trong cơ thể hắn, chỉ trong chốc lát làm cho Hàn Thạc cảm thấy ngực đau thấu tâm can, thiếu chút nữa tưởng rằng chính mình đã chết. Cũng ngay trong khoảnh khắc đó, tinh thần lực của Hàn Thạc không biết sao lại bị kích thích nên một lần nữa thành công khiến cho Tiểu Khô Lâu tiếp nhận mệnh lệnh nhanh chóng thoát đi, vì vậy không bị mọi người phát giác ra rằng Hàn Thạc để cho Tiểu Khô Lâu chạy trốn tới nơi mà nó vẫn vứt rác.
Điều làm cho Hàn Thạc không thể tưởng tượng nổi chính là hắn cảm giác được quang mang màu xanh nhạt kia tiến vào trong cơ thể hắn lại bị ma nguyên trong cơ thể bao bọc một cách kỳ dị, không thể nhúc nhích được chút nào, càng không thể làm hư hoại ngũ tạng lục phủ bên trong của Hàn Thạc.
- Bố Lai Ân, tại sao ngươi lại có mặt ở chỗ này? - Tiểu ma nữ Lỵ Toa rốt cục cũng có phản ứng, không khỏi hướng về phía Hàn Thạc hỏi.
Lúc này, Hàn Thạc mù tịt chẳng biết trong cơ thể rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ma nguyên đem quang mang màu xanh nhạt kia khóa lại trong ngực, Hàn Thạc chỉ biết là ngực ngấm ngầm có chút khó chịu, ngoại trừ đau đớn lúc trước, thân mình không ngờ lại cũng không hề bị thương tổn gì lớn. Nhưng trong mắt người khác thì Hàn Thạc thật là ngốc nghếch, ngay cả người khác hỏi gì cũng không nghe thấy, mặt mơ hồ, cười ngây dại, tựa hồ làm cho thân phận người điên của hắn càng thêm chân thật.
- A, nguyên lai là tên điên làm tạp dịch của Vong Linh hệ đây mà, khó trách tại sao lại không biết sống chết như thế!
- Đúng vậy đúng vậy, cũng chỉ có kẻ ngu lúc đó mới để cho Khắc Lao Đức đánh thẳng một đòn như vậy!
Tiểu mập mạp Kiệt Khắc lúc này hai chân run lẩy bẩy, nhưng cuối cùng cũng đi đến chỗ Hàn Thạc, cầm cánh tay Hàn Thạc lôi hắn ra ngoài, miệng không ngừng nói:
- Bố Lai Ân, ngươi chạy loạn khắp nơi làm gì, nơi này không đùa được đâu. Đi, chúng ta đi về thôi.
- Chậm đã! - Ngay lập tức, Khắc Lao Đức đột nhiên lên tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, mặc kệ cho Tiểu Khô Lâu chạy trốn, âm thầm tự cảm nhận cái cảm giác bị tiêu thất mất một chút đấu khí. Đây là chuyện gì? Chẳng lẻ là ảo giác của chính mình chăng?
Nhưng nếu chỉ dùng đấu khí công kích một quyền, theo lý thuyết thì dù thế nào bản thân cũng không cảm thấy mệt được, không những thế chính mình còn ngã một cái nữa, thật sự là quá kỳ quái. Không phải là tên tạp dịch này dùng một loại ma pháp tà ác gì đó chứ? Không có khả năng, hắn chỉ là một tên tạp dịch mà thôi. Sự việc này rất khó tưởng tượng nổi. Chắc chắn là mình lầm rồi.
- Kỵ sĩ Khắc Lao Đức cao quý, ngươi sẽ không so đo gì với một tên tạp dịch chứ? Với lại, tên tạp dịch này có lẽ là người điên, việc này tựa hồ không phù hợp với thân phận tôn quý của ngươi đâu. - Cũng đúng lúc này, tiểu ma nữ Lỵ Toa bất ngờ vì Hàn Thạc mà mở miệng lên tiếng.
Khắc Lao Đức nghe Lỵ Toa nói như vậy, từ chỗ rất xa cúi người hành lễ với Lỵ Toa, sau đó nhìn thật sâu vào Hàn Thạc một lần nữa rồi gật đầu nói:
- Các ngươi có thể đi được rồi!
- Hai tên tạp dịch này có thể đi, nhưng Lỵ Toa ngươi triệu hồi ra một khô lâu chiến sĩ dơ bẩn như vậy, còn đem xiêm y của ta cắt rách thì phải cho ta một chút công đạo chứ. - Chẳng biết từ khi nào, Ngải Lâm đã khoác thêm một chiếc trường bào rộng rãi màu trắng ra bên ngoài, bây giờ cô nàng cũng đã hết hoảng hốt lo sợ, khôi phục lại bình tĩnh, mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Ngải Lâm nói.
- Liên quan gì tới ta, cái thứ hắc sắc tiểu Khô Lâu kỳ lạ kia căn bản không phải do ta triệu hồi ra, nếu không ta tại sao không thể khống chế được nó? Nó nửa đêm lẻn vào phòng ta, mà còn đạp ta hai cước, ta cũng là người bị hại chứ. - Lỵ Toa hừ nhẹ một tiếng, cũng lạnh lùng trả lời.
- Làm sao có thể chứ, không phải ngươi triệu hồi ra, vậy là ai triệu hồi đây? Hắn chắc chắn phải là do người của Vong Linh hệ các ngươi triệu hoán ra, bất luận là ai, ta nhất định phải tính sổ với hắn. - Ngải Lâm nổi giận đùng đùng nói.
- Hô hô, Ba Khắc, đến lúc đổ rác rồi. - Nhìn thấy Ba Khắc từ một phòng nào đó chạy ra, Hàn Thạc cười khúc khích, nói lắp bắp tựa hồ biểu đạt không rõ ràng lắm, nhưng mọi người nghe cũng hiểu được ý tứ gì trong đó.
- Được lắm, quả nhiên là hắn. Hắn dám chắc là muốn trả thù ta lần trước mách chuyện của hắn! - Tiểu ma nữ Lỵ Toa sắc mặt trầm xuống, lạnh như băng nói.
Ở bên kia Ngải Lâm cũng giận tím mặt, hàm răng nghiến kêu “ken két”. Ngay khi hai người định tìm Ba Khắc tính sổ thì đột nhiên tiếng chuông vào học vang lên. Mọi người vừa nghe thấy tiếng chuông, sau khi chần chừ một chút thì đệ tử Quang hệ hướng về phía Quang hệ học đường, đệ tử Vong Linh hệ hướng về phía Hắc Ám hệ học đường chạy đi.
Chỉ có hai người Hàn Thạc và Kiệt Khắc, ngây ngốc đứng ở lại. Hàn Thạc lại một lần nữa ngây ngốc , cười ngây dại một tiếng, nói với Kiệt Khắc:
- Ba Khắc toi rồi.
Kiệt Khắc gật đầu lia lịa, hoàn toàn tán thành, nói:
- Ừ, hắn lần này thật sự toi rồi!
Ngải Lâm vốn là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa trên người ẩn chứa một khí chất thánh khiết lẫm liệt bất khả xâm phạm, càng khiến cho vẻ xinh đẹp của nàng được đề cao thêm một bậc. Một vài nam đệ tử Quang hệ đứng bên cạnh, vì đang trong tuổi vị thành niên nên vô cùng tò mò đối với nữ giới, lúc này ánh mắt đều bị Ngải Lâm hấp dẫn nên ngược lại lại quên ra tay giúp đỡ.
Đến khi mọi người nhận ra Tiểu Khô Lâu lại có hành động thì muốn ra tay cũng không kịp. Tiểu Khô Lâu đã cầm thanh tiểu cốt đao đen sì áp sát về phía Ngải Lâm. Vì tránh để ma pháp ngộ thương Ngải Lâm, bọn họ đều không dám manh động.
Trông thấy Tiểu Khô Lâu hai lỗ mắt trống rỗng, hốc miệng u ám, Ngải Lâm trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác tuyệt vọng và bất lực, tựa hồ khiếp sợ đến mức đứng im tại chỗ không nhúc nhích nổi. Khi bị Tiểu Khô Lâu giơ thanh tiểu cốt đao u quang lóng lánh kề sát người, vẻ mặt Ngải Lâm trở nên thê lương, thầm nghĩ: “Không ngờ tới cuối cùng chính mình lại bị Hắc Ám sinh vật mà mình chán ghét nhất, thậm chí là một loại hắc ám sinh vật yếu kém nhất như khô lâu chiến sĩ giết chết thì thật sự là có chút đáng buồn.”
“Soạt, soạt…”
Ngải Lâm lập tức cảm giác lưng mát lạnh, những tưởng rằng đã trúng đao, nhưng sau khi quay đầu nhìn lại thì phát giác lưng thật ra không có trúng đao, chỉ có điều ma pháp bào từ hông phải đến bắp chân lại bị cốt đao cắt rách, làm lộ ra càng nhiều mảng xuân sắc. Vòng eo rắn chắc sáng láng, cặp đùi đẹp, săn chắc bị một đao làm lộ ra, ngay cả một phần bên rìa nội y bằng tơ tằm màu xanh nhạt bó sát thân thể ở phía bên phải cũng bị toạt ra một góc. Ngải Lâm nghe được tiếng nuốt nước miếng từ một vài nam đệ tử và lời nói líu ríu của các nữ đệ tử đứng chung quanh.
- Aaaaaaaaaa......
Đối với cô nàng mà nói, bị Tiểu Khô Lâu trực tiếp một đao giết chết cố nhiên đáng sợ, nhưng nếu bị xích lõa trước ánh mắt nhìn chằm chặp của bao người thì đúng là còn khó chịu hơn cả cái chết. Ngải Lâm miệng thét lên một tiếng chói tai, sau đó một tay che hạ thân, một tay che trên ngực, trong lúc cảnh xuân phơi bày ra, động tác cực kỳ rối loạn nên không tìm được phương hướng trốn chạy.
- Tên, tên Tiểu Khô Lâu này đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại cố tình cắt rách quần áo của Ngải Lâm như thế?
- Đừng ngẩn người ra như vậy, mau nhanh nhanh tiêu diệt nó đi!
......
Sau nhiều ý kiến bàn luận sôi nổi, các đệ tử Quang hệ ma pháp học viện rốt cục cũng đã có phản ứng. Cả đám bắt đầu giơ cao cánh tay, tựa hồ định niệm chú ngữ công kích Tiểu Khô Lâu. Tiểu Khô Lâu đánh xong một đòn vẫn ngơ ngác đứng sững sờ tại chỗ, dường như cần Hàn Thạc tiếp tục ra lệnh thì nó mới biết phải hành động thế nào. Mắt thấy hình dáng ngây ngốc như thế của nó, Hàn Thạc trong lòng khẩn trương, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Tiểu ma nữ Lỵ Toa ở bên cạnh ban đầu dường như định nói cái gì đó, chỉ có điều nhìn thấy ma pháp bào của Ngải Lâm bị cắt rách một mảng lớn như vậy thì trong lòng có chút do dự, cuối cùng cũng không có nói ra.
- Cái thứ hắc ám sinh vật đáng ghét, dám công kích Ngải Lâm tiểu thư xinh đẹp, hãy nhận lấy sự trừng phạt của trung cấp kỵ sĩ Khắc Lao Đức ta đi!
Vào lúc này, một bóng người từ phía đằng xa nhanh chóng phóng đến, bởi vì tốc độ quá nhanh nên ngay khi thanh âm vừa tới thì Khắc Lao Đức cũng đã xuất hiện bên cạnh Tiểu Khô Lâu.
Khắc Lao Đức vừa xuất hiện, thân hình thoăn thoắt lao thẳng vào Tiểu Khô Lâu, tay phải nện ra một quyền, mang một đạo quang mang màu xanh nhạt mãnh liệt công tới Tiểu Khô Lâu lúc này vẫn ngơ ngác không biết có nguy hiểm. Chỉ thấy Tiểu Khô Lâu dính đòn không tự chủ được bị hất tung lên, rồi rơi xuống mặt đất đánh “rầm” một tiếng.
- Ngải Lâm tiểu thư xinh đẹp, ta đến chậm một bước khiến cho tiểu thư phải sợ hãi! - Sau khi xuất một quyền đánh bay Tiểu Khô Lâu đi, Khắc Lao Đức nho nhã lễ độ khom người hướng về phía Ngải Lâm thi lễ, nói một cách nhã nhặn.
Khắc Lao Đức mười tám tuổi, tóc dài màu bạc được tết lại thả vung vẩy sau lưng, mặc một chiếc áo dài luyện công màu trắng, tướng mạo anh tuấn bất phàm. Hắn vừa xuất hiện ở đây thì đã có nữ đệ tử Quang hệ đỏ bừng mặt lên liếc trộm hắn, nhỏ giọng nói thì thầm với các nữ đệ tử khác ở chung quanh.
- Oa, đúng là Khắc Lao Đức rồi. Hắn mới mười tám tuổi nhưng cũng đã là trung cấp kỵ sĩ, hình như là tiểu nhi tử của quân đoàn trưởng Đế Quốc Sư Thứu quân đoàn, thật là lợi hại nha!
- Đồ ngốc. Người con gái Khắc Lao Đức thích chính là Ngải Lâm. Ngươi bất quá xuất thân từ một tiểu gia tộc, hơn nữa lại không xinh đẹp bằng Ngải Lâm, hắn sẽ không để ý đến ngươi đâu.
Một vài nữ đệ tử Quang hệ ma pháp ở chung quanh thấp giọng bàn luận, các nàng đều nhìn trộm Khắc Lao Đức, giống như hắn là bạch mã hoàng tử trong mộng của các nàng vậy, còn đám nam đệ tử lại nhìn Khắc Lao Đức với vẻ mặt vừa hận vừa sợ.
Trong khi mọi người chung quanh thấp giọng bàn luận thì Tiểu Khô Lâu vừa bị Khắc Lao Đức một kiếm đánh bay đi lại lắc la lắc lư đứng lên, mấy cái xương sườn đen sì sì trước ngực cùng với thân thể nhỏ bé thấp gầy của hắn đều thi nhau mà lắc.
Ngải Lâm đang che chắn cả phần trên và phần dưới thân thể, mặt đỏ bừng, nhưng khi thấy Khắc Lao Đức xuất hiện liền thở dài một hơi, chuẩn bị mở miệng nói chuyện với Khắc Lao Đức. Chợt liếc mắt thấy Tiểu Khô Lâu ở phía sau Khắc Lao Đức đang lảo đảo cố đứng dậy, Ngải Lâm xinh đẹp thánh khiết lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hoàng chán ghét, chỉ ra phía sau Khắc Lao Đức bối rối nói:
- Khắc Lao Đức, hãy hủy diệt cái Hắc Ám sinh vật đáng kinh tởm kia đi, ta sẽ nhận lời ăn cơm cùng ngươi.
Khắc Lao Đức vừa nghe Ngải Lâm nói như vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua, khẽ kêu A một tiếng, tựa hồ thật sự không ngờ Tiểu Khô Lâu vậy mà còn chưa chết, sau đó mỉm cười tươi tắn, khom người nói với Ngải Lâm:
- Nguyện ý vì tiểu thư cống hiến sức lực.
Sau đó Khắc Lao Đức quay người lại, khí chất trên người chợt biến đổi, vẻ nho nhã lễ độ vừa nãy bỗng chốc biến mất, hai mắt toát ra quang mang lăng lệ, tay phải phát ra một quyền giống lúc trước, quang mang màu xanh nhạt lại lóe lên nhanh chóng bắn về phía Tiểu Khô Lâu.
Nào hay vừa ngay lúc đó, chẳng ai để ý đến một cái thân ảnh nhỏ gầy từ phía bên trái vọt mạnh ra, không thể ngờ lại vừa đúng lúc đứng chắn ngay trước mặt Tiểu Khô Lâu. Quang mang màu xanh nhạt từ quyền của Khắc Lao Đức bắn ra vừa vặn đánh trúng vào thân ảnh nhỏ gầy đó.
“Bịch” một tiếng, thân ảnh nhỏ gầy này lảo đảo lùi lại vài bước rồi ngã ngửa ra.
- Ối, tên tạp dịch này là ai, tại sao lại đột nhiên vọt ra như thế? - Chung quanh truyền đến âm thanh ngạc nhiên.
- Đáng chết, Bố Lai Ân ngươi điên rồi hả? - Kiệt Khắc cũng giống như mọi người chẳng hiểu sao cả, vẻ mặt bi thống hét lên một tiếng thật to.
Tiểu ma nữ Lỵ Toa cũng sợ ngây người, xem ra đầu óc có chút trì trệ, đột nhiên vọt đến chỗ Hàn Thạc vừa chịu đòn thay cho Tiểu Khô Lâu. Càng làm cho mọi người không hiểu được chuyện gì xảy ra chính là việc Hàn Thạc bị quang mang màu xanh nhạt này đánh trúng cũng không lập tức thổ huyết chết đi, trái lại lại giống như Tiểu Khô Lâu lắc la lắc lư đứng dậy, vẻ mặt ngây ngốc mơ hồ, nở nụ cười ngô nghê.
Còn Tiểu Khô Lâu đột nhiên lại giống như bị động kinh, đầu tiên là thân thể bé nhỏ lắc la lắc lư, sau đó bỗng nhiên xoay người, nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đôi chân nhỏ chùng xuống rồi đạp mạnh ra, vù một cái hướng về phía Vong Linh hệ ma pháp học viện mau lẹ chạy trốn.
Còn Khắc Lao Đức là người tấn công thì chẳng biết vì sao đột nhiên thân hình loạng choạng rồi ngã ngồi xuống đất, miệng thì thở hổn hển gấp gáp hớp vài ngụm không khí rồi mới đứng thẳng lên được, tựa hồ vừa mới dùng quá sức. Nhưng sau khi đứng thẳng lên, khuôn mặt anh tuấn của Khắc Lao Đức đầy vẻ ngạc nhiên sửng sốt, nhìn tên ngu xuẩn Hàn Thạc với vẻ hết sức kinh ngạc.
Hàn Thạc là người trong cuộc, trên mặt đầy vẻ mơ hồ mờ mịt, tất cả hoàn toàn đều không phải là giả vờ. Quang mang màu xanh nhạt vừa rồi của Khắc Lao Đức từ ngực trực tiếp tiến vào trong cơ thể hắn, chỉ trong chốc lát làm cho Hàn Thạc cảm thấy ngực đau thấu tâm can, thiếu chút nữa tưởng rằng chính mình đã chết. Cũng ngay trong khoảnh khắc đó, tinh thần lực của Hàn Thạc không biết sao lại bị kích thích nên một lần nữa thành công khiến cho Tiểu Khô Lâu tiếp nhận mệnh lệnh nhanh chóng thoát đi, vì vậy không bị mọi người phát giác ra rằng Hàn Thạc để cho Tiểu Khô Lâu chạy trốn tới nơi mà nó vẫn vứt rác.
Điều làm cho Hàn Thạc không thể tưởng tượng nổi chính là hắn cảm giác được quang mang màu xanh nhạt kia tiến vào trong cơ thể hắn lại bị ma nguyên trong cơ thể bao bọc một cách kỳ dị, không thể nhúc nhích được chút nào, càng không thể làm hư hoại ngũ tạng lục phủ bên trong của Hàn Thạc.
- Bố Lai Ân, tại sao ngươi lại có mặt ở chỗ này? - Tiểu ma nữ Lỵ Toa rốt cục cũng có phản ứng, không khỏi hướng về phía Hàn Thạc hỏi.
Lúc này, Hàn Thạc mù tịt chẳng biết trong cơ thể rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ma nguyên đem quang mang màu xanh nhạt kia khóa lại trong ngực, Hàn Thạc chỉ biết là ngực ngấm ngầm có chút khó chịu, ngoại trừ đau đớn lúc trước, thân mình không ngờ lại cũng không hề bị thương tổn gì lớn. Nhưng trong mắt người khác thì Hàn Thạc thật là ngốc nghếch, ngay cả người khác hỏi gì cũng không nghe thấy, mặt mơ hồ, cười ngây dại, tựa hồ làm cho thân phận người điên của hắn càng thêm chân thật.
- A, nguyên lai là tên điên làm tạp dịch của Vong Linh hệ đây mà, khó trách tại sao lại không biết sống chết như thế!
- Đúng vậy đúng vậy, cũng chỉ có kẻ ngu lúc đó mới để cho Khắc Lao Đức đánh thẳng một đòn như vậy!
Tiểu mập mạp Kiệt Khắc lúc này hai chân run lẩy bẩy, nhưng cuối cùng cũng đi đến chỗ Hàn Thạc, cầm cánh tay Hàn Thạc lôi hắn ra ngoài, miệng không ngừng nói:
- Bố Lai Ân, ngươi chạy loạn khắp nơi làm gì, nơi này không đùa được đâu. Đi, chúng ta đi về thôi.
- Chậm đã! - Ngay lập tức, Khắc Lao Đức đột nhiên lên tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, mặc kệ cho Tiểu Khô Lâu chạy trốn, âm thầm tự cảm nhận cái cảm giác bị tiêu thất mất một chút đấu khí. Đây là chuyện gì? Chẳng lẻ là ảo giác của chính mình chăng?
Nhưng nếu chỉ dùng đấu khí công kích một quyền, theo lý thuyết thì dù thế nào bản thân cũng không cảm thấy mệt được, không những thế chính mình còn ngã một cái nữa, thật sự là quá kỳ quái. Không phải là tên tạp dịch này dùng một loại ma pháp tà ác gì đó chứ? Không có khả năng, hắn chỉ là một tên tạp dịch mà thôi. Sự việc này rất khó tưởng tượng nổi. Chắc chắn là mình lầm rồi.
- Kỵ sĩ Khắc Lao Đức cao quý, ngươi sẽ không so đo gì với một tên tạp dịch chứ? Với lại, tên tạp dịch này có lẽ là người điên, việc này tựa hồ không phù hợp với thân phận tôn quý của ngươi đâu. - Cũng đúng lúc này, tiểu ma nữ Lỵ Toa bất ngờ vì Hàn Thạc mà mở miệng lên tiếng.
Khắc Lao Đức nghe Lỵ Toa nói như vậy, từ chỗ rất xa cúi người hành lễ với Lỵ Toa, sau đó nhìn thật sâu vào Hàn Thạc một lần nữa rồi gật đầu nói:
- Các ngươi có thể đi được rồi!
- Hai tên tạp dịch này có thể đi, nhưng Lỵ Toa ngươi triệu hồi ra một khô lâu chiến sĩ dơ bẩn như vậy, còn đem xiêm y của ta cắt rách thì phải cho ta một chút công đạo chứ. - Chẳng biết từ khi nào, Ngải Lâm đã khoác thêm một chiếc trường bào rộng rãi màu trắng ra bên ngoài, bây giờ cô nàng cũng đã hết hoảng hốt lo sợ, khôi phục lại bình tĩnh, mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Ngải Lâm nói.
- Liên quan gì tới ta, cái thứ hắc sắc tiểu Khô Lâu kỳ lạ kia căn bản không phải do ta triệu hồi ra, nếu không ta tại sao không thể khống chế được nó? Nó nửa đêm lẻn vào phòng ta, mà còn đạp ta hai cước, ta cũng là người bị hại chứ. - Lỵ Toa hừ nhẹ một tiếng, cũng lạnh lùng trả lời.
- Làm sao có thể chứ, không phải ngươi triệu hồi ra, vậy là ai triệu hồi đây? Hắn chắc chắn phải là do người của Vong Linh hệ các ngươi triệu hoán ra, bất luận là ai, ta nhất định phải tính sổ với hắn. - Ngải Lâm nổi giận đùng đùng nói.
- Hô hô, Ba Khắc, đến lúc đổ rác rồi. - Nhìn thấy Ba Khắc từ một phòng nào đó chạy ra, Hàn Thạc cười khúc khích, nói lắp bắp tựa hồ biểu đạt không rõ ràng lắm, nhưng mọi người nghe cũng hiểu được ý tứ gì trong đó.
- Được lắm, quả nhiên là hắn. Hắn dám chắc là muốn trả thù ta lần trước mách chuyện của hắn! - Tiểu ma nữ Lỵ Toa sắc mặt trầm xuống, lạnh như băng nói.
Ở bên kia Ngải Lâm cũng giận tím mặt, hàm răng nghiến kêu “ken két”. Ngay khi hai người định tìm Ba Khắc tính sổ thì đột nhiên tiếng chuông vào học vang lên. Mọi người vừa nghe thấy tiếng chuông, sau khi chần chừ một chút thì đệ tử Quang hệ hướng về phía Quang hệ học đường, đệ tử Vong Linh hệ hướng về phía Hắc Ám hệ học đường chạy đi.
Chỉ có hai người Hàn Thạc và Kiệt Khắc, ngây ngốc đứng ở lại. Hàn Thạc lại một lần nữa ngây ngốc , cười ngây dại một tiếng, nói với Kiệt Khắc:
- Ba Khắc toi rồi.
Kiệt Khắc gật đầu lia lịa, hoàn toàn tán thành, nói:
- Ừ, hắn lần này thật sự toi rồi!
/1026
|