Một đại gia tộc nếu muốn nghĩ đến việc nhanh chóng phát triển đều phải dựa rất nhiều vào tinh tệ. Như hiện nay nhân số của Hàn gia càng ngày càng nhiều. Trong đó sự tu luyện và phát triển của mỗi người đều phải tiêu hao một số lượng lớn kim tệ. Dựa vào thu nhập của Thiên Cơ dược tề ở Ám Ảnh thành thì trước mắt còn có thể lo toan được.
Nhưng khi nhân số tăng thêm, số Thần Vệ tương lai sẽ gia nhập vào cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn kim tệ nữa thì khả năng sau này Hàn gia sẽ lâm vào cảnh giật gấu vá vai rồi.
Vì điều này mà Hàn Thạc luôn phải đau đầu suy nghĩ, gần đây luôn cùng Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ trao đổi làm sao để Thiên Cơ dược tề mở rộng sức ảnh hưởng tới vài thành thị khác của Hắc Ám thần vực. Hắn không quản nghìn dặm xa xôi đi tới U Mạc thành giết chết Cáp Tư Cách Lâm giết chết cũng là vì để sớm quét sạch ảnh hưởng của Thần Trạch dược tề ở Hắc Ám thần vực.
Đột nhiên hai gia tộc của hai đại thần vực Tử Vong và Hủy Diệt ném cho hắn một cành ô-liu cùng nghĩa với việc Thiên Cơ dược tề sẽ mở rộng đến hai đại thần vực này. Cũng có nghĩa là Hàn gia sẽ thu được lợi nhuận lớn hơn nữa. Chuyện tốt đưa đến cửa như vậy, Hàn Thạc đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Ha ha. Ý của tộc trưởng chúng ta là muốn cùng ngươi hợp tác, để cho Thiên Cơ dược tề bám rễ ở Hủy Diệt thần vực của chúng ta. Các ngươi cung cấp thuốc và luyện dược sư. Vị trí cửa hàng và các mối quan hệ trong thần vực sẽ do gia tộc chúng ta phụ trách. Lợi nhuận trong tương lai sẽ chia đều cho hai bên! - Ba Đốn thấy Hàn Thạc sảng khoái như vậy thì cũng không giấu giấu giếm giếm nói thẳng luôn ý truyền đạt của gia tộc.
- Ha ha. Trước kia chúng ta ở Kỳ Áo đại lục đã có quan hệ không đơn giản. Chuyện này không phải là vấn đề quá lớn.
Hàn Thạc cười thoải mái:
- Thế nhưng đối với chi tiết cụ thể thì do ngươi và người chuyên phụ trách chuyện này của Hàn gia bàn như thế nào cho ổn đi. Hiện tại công việc của Thiên Cơ dược tề ta cũng chỉ nắm đại khái, bản thân xử lý các sự vụ ở phương diện này cũng không am tường lắm.
Sự thực là các thao tác cụ thể thì Hàn Thạc đúng là cũng không hiểu nhiều. Tuy nhiên với sự am hiểu của Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ thì hắn tin tưởng hai nàng nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa.
- Không thành vấn đề!
Ba Đốn cũng cười vui vẻ đồng ý:
- Ta cũng chỉ là người đặc biệt tới truyền đạt ý của gia tộc. Cụ thể làm như thế nào gia tộc bọn ta cũng sẽ phái người nói chuyện sau. Dù sao chỉ cần ngươi nhận lời là tốt rồi. Chút nữa chúng ta sẽ truyền tin cho tộc trưởng.
Đây là một thương vụ mà hai bên cùng có lợi. Ba Đốn được gia tộc phái tới là bởi vì gã và Hàn Thạc đã thiết lập được quan hệ hữu nghị từ trước ở Kỳ Áo đại lục. Với sự thần kỳ của thuốc mà Hàn Thạc luyện chế ra thì gia tộc bọn họ nếu hợp tác được có thể kiếm được lợi nhuận ổn định. Bọn họ phái Ba Đốn đến chủ yếu cũng chỉ là để biết được ý tứ của Hàn Thạc. Một khi Hàn Thạc đã đồng ý thì về phương diện chi tiết tự nhiên sẽ không phiền đến bọn Ba Đốn và Ba Văn nữa mà sẽ có người chuyên trách lo việc này.
- Tốt. Ta lập tức đi nói chuyện với người của ta. Đợi khi người của các ngươi quay lại thì sẽ thống nhất chi tiết nhé. - Hàn Thạc gật đầu, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Một khi Thiên Cơ dược tề phát huy sức ảnh hưởng bao trùm đến các thần vực Tử Vong và Hủy Diệt thì trong tương lai gần nó chính là tài nguyên mà hắn có thể dựa vào. Có đủ tinh tệ làm căn bản thì Hàn gia cũng sẽ nhanh chóng phát triển, lực ảnh hưởng cũng càng lúc càng lớn.
- Lệ Vi tiểu thư. Ta nghĩ chúng ta cũng không cần tỏ thái độ nữa rồi chứ? - Lúc này Đạt Gia Tây và Lệ Vi cùng tới. Lão thấy Ba Đốn đã xác nhận công việc với Hàn Thạc rồi thì không khỏi nhắc khẽ Lệ Vi.
Đạt Gia Tây đối với Hàn Thạc không có thành kiến. Ngược lại lão còn vô cùng vui vẻ với hắn. Lần đến Ám Ảnh thành này cũng là đại biểu cho ý tứ của gia tộc... Tuy rằng bởi vì chuyện của Đường Na mà Lệ Vi có chút bất mãn với hắn nhưng với đại cục trước mắt thì nàng vẫn phân biệt rõ ràng.
Khẽ nhếch môi, Lệ Vi có chút không tình nguyện, hừ khẽ:
- Ý của gia tộc Cát Á Lan chúng ta cũng là vậy!
Hàn Thạc biết Lệ Vi đối với hắn còn có khúc mắc nhưng hắn cũng không so đo với nàng, vẫn mỉm cười nói:
- Không thành vấn đề, cũng quyết định như Ba Đốn gia tộc đi. Chờ người trong gia tộc các ngươi quay trở lại thì sẽ có người chuyên lo việc này thảo luận về các chi tiết với bọn họ!
Dừng một chút, hắn tiếp:
- Các ngươi cũng khó khăn mới đến được Ám Ảnh thành một chuyến. Chi bằng ở lại nơi này thưởng ngoạn vui vẻ đi. Ha ha. Nếu như các ngươi có cần gì cứ nói, ta có thể chiếu cố đặc biệt.
- Không cần! Ta đã từng tới Ám Ảnh thành rồi, biết nơi đây có chỗ nào đẹp để thưởng ngoạn!
Lệ Vi dứt khoát cự tuyệt, hừ lạnh:
- Ngươi là quý nhân ắt có nhiều chuyện. Chúng ta sao dám làm phiền ngươi tự mình tiếp khách!
Ba Đốn vốn đang muốn nói tốt, nghe Lệ Vi nói như vậy cũng chỉ đành im bặt cười gượng hai tiếng.
- Lệ Vi tiểu thư, ta và Bố Lai Ân đã lâu không gặp. Nếu như cô không ngại thì để ta và hắn tâm sự một chút nhé. - Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây cúi người hành lễ với Lệ Vi rồi đề nghị.
- Ngươi cứ tùy tiện! - Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Vi vẫn lạnh băng, xem bộ vẫn còn giận dữ với Hàn Thạc.
Thầm than một tiếng, Hàn Thạc biết bởi vì quan hệ giữa hắn và gia tộc Lai Phất Tư mà Lệ Vi hơi hiểu sai hắn. Nhưng bất kể làm sao thì hiện tại cũng đều là hắn chiếm đoạt của gia tộc Lai Phất Tư. Ngay cả cứ điểm Bá Cách Lạp Tư bây giờ cũng là lãnh địa của Hàn gia. Nói theo lời của Lệ Vi là hắn đã giẫm lên gia tộc Lai Phất Tư cũng là sự thật không thể phản bác.
Lệ Vi tức giận rời đi, Ba Đốn cũng đành chịu, nhún vai cười với Hàn Thạc:
- Vấn đề giữa ngươi và gia tộc Lai Phất Tư chúng ta cũng đã nghe qua. Quan hệ cá nhân giữa Lệ Vi và Đường Na đại tỷ rất tốt nên nhất thời có chỗ chưa thông, ngươi đừng để ý.
Dừng một chút, y nói tiếp:
- Tranh đấu giữa các đại gia tộc chưa bao giờ ngừng lại. Sự hưng thịnh hay suy vong của một gia tộc cũng không ai nói chính xác được. Gia tộc Lai Phất Tư rời khỏi Ám Ảnh thành không chắc chắn sẽ xuống dốc, vì thế ngươi cũng không cần quá chú ý!
Đối với sự tức giận của Lệ Vi, Hàn Thạc không hề tức giận mà ngược lại còn cảm thấy hơi vui vẻ. Chính sự thờ ơ của Ba Đốn mới làm cho hắn cảm giác có chút nịnh bợ. Lúc trước ở Kỳ Áo đại lục, Đường Na đối với Ba Đốn Ba Văn cũng coi là chiếu cố. Bây giờ hắn không chút giận dữ rõ ràng là vì hiện tại Hàn gia vô cùng đáng kết giao với gia tộc bọn họ. Như vậy xem ra Lệ Vi là thật tình mà Ba Đốn ngược lại có phần bạc tình rồi.
Hàn Thạc gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười:
- Yên tâm đi, ta sẽ không để ý. Ta cũng có chút áy náy với Đường Na đại tỷ. Nếu như lần sau có thể gặp mặt nàng thì ta sẽ nói rõ sự tình.
Hai bên hợp tác đều có lợi. Bản thân là chủ của Hàn gia, Hàn Thạc cũng sẽ không đẩy tài thần ra bên ngoài. Bởi vậy nên hắn cũng giả lả nhiệt tình cười nói với Ba Đốn.
Sau khi Ba Đốn và Ba Văn cũng rời đi như Lệ Vi thì chỉ còn lại Đạt Gia Tây. Lão lập tức bừng bừng hứng thú hỏi Hàn Thạc một số chuyện ở Kỳ Áo đại lục, trong đó rất chú ý tới cuộc sống của Tích dịch nhân ở thế giới trong lòng đất.
- Yên tâm đi! Cuộc sống của tử tôn ngươi tại thế giới dưới lòng đất rất tốt. Đi, ta dẫn ngươi đi gặp một người. - Hàn Thạc cười nói.
- Gặp ai? - Đạt Gia Tây vẻ nghi hoặc hỏi.
- Cứ đi rồi sẽ biết! - Hàn Thạc mỉm cười, đi thẳng tới tu luyện trường chỗ La Ti.
La Ti vẫn còn trong tu luyện trường. Vừa thấy Đạt Gia Tây đi vào nàng lộ ra một tia dị quang nhìn chằm chằm vào lão, lạnh nhạt gật gật đầu:
- Hóa ra là con thằn lằn lớn kia à!
Đạt Gia Tây sửng sốt không rõ lý do, hỏi vẻ nghi hoặc:
- Ngươi là ai? Sao biết ta?
Một hư ảnh to lớn xuất hiện phía sau La Ti. Vẫn là khuôn mặt động nhân đó nhưng thân hình lại là một con nhện vĩ đại. Bản thể của nữ thần nhện La Ti từ giữa không trung quát lớn:
- Đại thằn lằn. Tín đồ của ta đã đụng ngươi không ít!
Xem ra những lời này La Ti đã từng nói với Đạt Gia Tây. Cùng với tiếng thét chói tai, toàn thân Đạt Gia Tây chấn động, kinh hãi nói:
- Nữ thần nhện La Ti!
Hư ảnh đột nhiên tan biến, La Ti gật nhẹ:
- Không sai. Chính là ta! Còn nhớ rõ ta và ngươi đã từng nói những lời này sao?
Vẻ kinh sợ trên mặt Đạt Gia Tây càng hiện rõ, lão thốt lên:
- Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Sao lại có thể ở cùng một chỗ với Bố Lai Ân?
Dừng một chút, lão đột nhiên nhìn sang Hàn Thạc:
- Bố Lai Ân, hay là ngươi đem Tích dịch nhân bán rẻ cho nàng ta rồi?
Ở thế giới dưới lòng đất, những tộc dân của Đạt Gia Tây và Hắc Ám tinh linh luôn luôn có mâu thuẫn. Lão vừa thấy Hàn Thạc và La Ti ở cùng chỗ thì lập tức hiểu nhầm.
La Ti trầm lặng không nói, chỉ có Hàn Thạc mỉm cười giải thích:
- Đương nhiên không phải. Hiện tại Hắc Ám tinh linh cùng tộc nhân của ngươi chung sống hòa bình với nhau. Bây giờ La Ti xem như là người của Hàn gia. Ta sao lại để cho những Hắc Ám tinh linh kia khi dễ tộc nhân của ngươi chứ. Chỉ có điều ta biết ngươi và La Ti quen nhau nên cho cả hai gặp mặt một lần.
Quay đầu lại liếc nhìn La Ti, hắn cười nói:
- Ngươi nhìn người ta lâu vậy rồi thì cũng nên nói một tiếng xin lỗi đi chứ!
Lúc trước Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây bị phong ấn thì người ra tay chính là nữ thần nhện La Ti. Nàng trả một cái giá đắt bằng sinh mạng của mấy trăm Hắc Ám tinh linh, hiện thân xuống Kỳ Áo đại lục một thời gian ngắn. Vì chủ nhân của Đạt Gia Tây đã từng là người của gia tộc Cát Á Lan tại Tử Vong thần vực nên nàng không giết chết lão mà chỉ đặt phong ấn lên người lão.
Đến khi Hàn Thạc vì đi kiếm ma tinh khoáng thạch mà tìm được đỉnh núi kia, trong lúc vô ý đã phá hủy phong ấn để cho Đạt Gia Tây thoát ra. Đạt Gia Tây bởi vì biết đối tượng tín ngưỡng của Hắc Ám tinh linh là La Ti nên sau khi thoát vây cũng không đại khai sát giới với bọn họ.
La Ti có chút không tình nguyện. Bởi vì lúc trước Đạt Gia Tây còn chưa bị phong ấn đã từng huyết tẩy đối với Hắc Ám tinh linh. Nàng cuối cùng chỉ là phong ấn mà không giết chết lão nên coi như cũng không làm gì sai. Tuy nhiên mệnh lệnh của Hàn Thạc thì nàng không dám làm trái, ngập ngừng trong chốc lát rồi thấp giọng:
- Phong ấn ngươi nhiều năm như vậy quả thực là có lỗi rồi!
Đạt Gia Tây hết nhìn La Ti rồi lại nhìn sang Hàn Thạc, vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc:
- Các ngươi ! Hai người các ngươi rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Đạt Gia Tây vừa hỏi như vậy, trên mặt La Ti có chút không nén được giận, nàng liếc mắt nhìn Hàn Thạc mỉm cười, nói nhỏ:
- Ta. Ta. Ta bây giờ là nô bộc của hắn!
- Cái gì?
Đạt Gia Tây há hốc mồm hô:
- Ngươi là nô bộc của hắn? Nhưng La Ti ngươi là một Thượng vị thần. Điều này là khi ta tới Chúng Thần đại lục mới biết. Vì thế nên ta không dám tìm ngươi báo thù. Làm sao ngươi có thể là nô bộc của hắn?
- Chuyện này tương đối phức tạp!
Hàn Thạc mỉm cười nói với Đạt Gia Tây:
- Chuyện đã qua lâu như vậy. La Ti cũng đã xin lỗi ngươi rồi, coi như xong đi nhé.
Đạt Gia Tây vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Hồi lâu lão mới than thở:
- Bố Lai Ân à Bố Lai Ân. Tiểu tử ngươi thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi nữa rồi. La Ti hiện tại cũng đủ xui xẻo rồi. Ngươi chèn ép thế ta còn nói năng gì được nữa? Huống chi ta còn lâu mới là đối thủ của nàng ta mà!
- Ha ha. Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi. Ta sẽ giúp ngươi trừng phạt nàng cho thỏa! - Hàn Thạc cười hắc hắc không ngừng. Hắn nhìn nhìn vẻ yêu mị rung động lòng người của La Ti, trong lòng không biết nghĩ cái gì.
Nhưng khi nhân số tăng thêm, số Thần Vệ tương lai sẽ gia nhập vào cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn kim tệ nữa thì khả năng sau này Hàn gia sẽ lâm vào cảnh giật gấu vá vai rồi.
Vì điều này mà Hàn Thạc luôn phải đau đầu suy nghĩ, gần đây luôn cùng Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ trao đổi làm sao để Thiên Cơ dược tề mở rộng sức ảnh hưởng tới vài thành thị khác của Hắc Ám thần vực. Hắn không quản nghìn dặm xa xôi đi tới U Mạc thành giết chết Cáp Tư Cách Lâm giết chết cũng là vì để sớm quét sạch ảnh hưởng của Thần Trạch dược tề ở Hắc Ám thần vực.
Đột nhiên hai gia tộc của hai đại thần vực Tử Vong và Hủy Diệt ném cho hắn một cành ô-liu cùng nghĩa với việc Thiên Cơ dược tề sẽ mở rộng đến hai đại thần vực này. Cũng có nghĩa là Hàn gia sẽ thu được lợi nhuận lớn hơn nữa. Chuyện tốt đưa đến cửa như vậy, Hàn Thạc đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Ha ha. Ý của tộc trưởng chúng ta là muốn cùng ngươi hợp tác, để cho Thiên Cơ dược tề bám rễ ở Hủy Diệt thần vực của chúng ta. Các ngươi cung cấp thuốc và luyện dược sư. Vị trí cửa hàng và các mối quan hệ trong thần vực sẽ do gia tộc chúng ta phụ trách. Lợi nhuận trong tương lai sẽ chia đều cho hai bên! - Ba Đốn thấy Hàn Thạc sảng khoái như vậy thì cũng không giấu giấu giếm giếm nói thẳng luôn ý truyền đạt của gia tộc.
- Ha ha. Trước kia chúng ta ở Kỳ Áo đại lục đã có quan hệ không đơn giản. Chuyện này không phải là vấn đề quá lớn.
Hàn Thạc cười thoải mái:
- Thế nhưng đối với chi tiết cụ thể thì do ngươi và người chuyên phụ trách chuyện này của Hàn gia bàn như thế nào cho ổn đi. Hiện tại công việc của Thiên Cơ dược tề ta cũng chỉ nắm đại khái, bản thân xử lý các sự vụ ở phương diện này cũng không am tường lắm.
Sự thực là các thao tác cụ thể thì Hàn Thạc đúng là cũng không hiểu nhiều. Tuy nhiên với sự am hiểu của Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ thì hắn tin tưởng hai nàng nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa.
- Không thành vấn đề!
Ba Đốn cũng cười vui vẻ đồng ý:
- Ta cũng chỉ là người đặc biệt tới truyền đạt ý của gia tộc. Cụ thể làm như thế nào gia tộc bọn ta cũng sẽ phái người nói chuyện sau. Dù sao chỉ cần ngươi nhận lời là tốt rồi. Chút nữa chúng ta sẽ truyền tin cho tộc trưởng.
Đây là một thương vụ mà hai bên cùng có lợi. Ba Đốn được gia tộc phái tới là bởi vì gã và Hàn Thạc đã thiết lập được quan hệ hữu nghị từ trước ở Kỳ Áo đại lục. Với sự thần kỳ của thuốc mà Hàn Thạc luyện chế ra thì gia tộc bọn họ nếu hợp tác được có thể kiếm được lợi nhuận ổn định. Bọn họ phái Ba Đốn đến chủ yếu cũng chỉ là để biết được ý tứ của Hàn Thạc. Một khi Hàn Thạc đã đồng ý thì về phương diện chi tiết tự nhiên sẽ không phiền đến bọn Ba Đốn và Ba Văn nữa mà sẽ có người chuyên trách lo việc này.
- Tốt. Ta lập tức đi nói chuyện với người của ta. Đợi khi người của các ngươi quay lại thì sẽ thống nhất chi tiết nhé. - Hàn Thạc gật đầu, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Một khi Thiên Cơ dược tề phát huy sức ảnh hưởng bao trùm đến các thần vực Tử Vong và Hủy Diệt thì trong tương lai gần nó chính là tài nguyên mà hắn có thể dựa vào. Có đủ tinh tệ làm căn bản thì Hàn gia cũng sẽ nhanh chóng phát triển, lực ảnh hưởng cũng càng lúc càng lớn.
- Lệ Vi tiểu thư. Ta nghĩ chúng ta cũng không cần tỏ thái độ nữa rồi chứ? - Lúc này Đạt Gia Tây và Lệ Vi cùng tới. Lão thấy Ba Đốn đã xác nhận công việc với Hàn Thạc rồi thì không khỏi nhắc khẽ Lệ Vi.
Đạt Gia Tây đối với Hàn Thạc không có thành kiến. Ngược lại lão còn vô cùng vui vẻ với hắn. Lần đến Ám Ảnh thành này cũng là đại biểu cho ý tứ của gia tộc... Tuy rằng bởi vì chuyện của Đường Na mà Lệ Vi có chút bất mãn với hắn nhưng với đại cục trước mắt thì nàng vẫn phân biệt rõ ràng.
Khẽ nhếch môi, Lệ Vi có chút không tình nguyện, hừ khẽ:
- Ý của gia tộc Cát Á Lan chúng ta cũng là vậy!
Hàn Thạc biết Lệ Vi đối với hắn còn có khúc mắc nhưng hắn cũng không so đo với nàng, vẫn mỉm cười nói:
- Không thành vấn đề, cũng quyết định như Ba Đốn gia tộc đi. Chờ người trong gia tộc các ngươi quay trở lại thì sẽ có người chuyên lo việc này thảo luận về các chi tiết với bọn họ!
Dừng một chút, hắn tiếp:
- Các ngươi cũng khó khăn mới đến được Ám Ảnh thành một chuyến. Chi bằng ở lại nơi này thưởng ngoạn vui vẻ đi. Ha ha. Nếu như các ngươi có cần gì cứ nói, ta có thể chiếu cố đặc biệt.
- Không cần! Ta đã từng tới Ám Ảnh thành rồi, biết nơi đây có chỗ nào đẹp để thưởng ngoạn!
Lệ Vi dứt khoát cự tuyệt, hừ lạnh:
- Ngươi là quý nhân ắt có nhiều chuyện. Chúng ta sao dám làm phiền ngươi tự mình tiếp khách!
Ba Đốn vốn đang muốn nói tốt, nghe Lệ Vi nói như vậy cũng chỉ đành im bặt cười gượng hai tiếng.
- Lệ Vi tiểu thư, ta và Bố Lai Ân đã lâu không gặp. Nếu như cô không ngại thì để ta và hắn tâm sự một chút nhé. - Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây cúi người hành lễ với Lệ Vi rồi đề nghị.
- Ngươi cứ tùy tiện! - Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Vi vẫn lạnh băng, xem bộ vẫn còn giận dữ với Hàn Thạc.
Thầm than một tiếng, Hàn Thạc biết bởi vì quan hệ giữa hắn và gia tộc Lai Phất Tư mà Lệ Vi hơi hiểu sai hắn. Nhưng bất kể làm sao thì hiện tại cũng đều là hắn chiếm đoạt của gia tộc Lai Phất Tư. Ngay cả cứ điểm Bá Cách Lạp Tư bây giờ cũng là lãnh địa của Hàn gia. Nói theo lời của Lệ Vi là hắn đã giẫm lên gia tộc Lai Phất Tư cũng là sự thật không thể phản bác.
Lệ Vi tức giận rời đi, Ba Đốn cũng đành chịu, nhún vai cười với Hàn Thạc:
- Vấn đề giữa ngươi và gia tộc Lai Phất Tư chúng ta cũng đã nghe qua. Quan hệ cá nhân giữa Lệ Vi và Đường Na đại tỷ rất tốt nên nhất thời có chỗ chưa thông, ngươi đừng để ý.
Dừng một chút, y nói tiếp:
- Tranh đấu giữa các đại gia tộc chưa bao giờ ngừng lại. Sự hưng thịnh hay suy vong của một gia tộc cũng không ai nói chính xác được. Gia tộc Lai Phất Tư rời khỏi Ám Ảnh thành không chắc chắn sẽ xuống dốc, vì thế ngươi cũng không cần quá chú ý!
Đối với sự tức giận của Lệ Vi, Hàn Thạc không hề tức giận mà ngược lại còn cảm thấy hơi vui vẻ. Chính sự thờ ơ của Ba Đốn mới làm cho hắn cảm giác có chút nịnh bợ. Lúc trước ở Kỳ Áo đại lục, Đường Na đối với Ba Đốn Ba Văn cũng coi là chiếu cố. Bây giờ hắn không chút giận dữ rõ ràng là vì hiện tại Hàn gia vô cùng đáng kết giao với gia tộc bọn họ. Như vậy xem ra Lệ Vi là thật tình mà Ba Đốn ngược lại có phần bạc tình rồi.
Hàn Thạc gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười:
- Yên tâm đi, ta sẽ không để ý. Ta cũng có chút áy náy với Đường Na đại tỷ. Nếu như lần sau có thể gặp mặt nàng thì ta sẽ nói rõ sự tình.
Hai bên hợp tác đều có lợi. Bản thân là chủ của Hàn gia, Hàn Thạc cũng sẽ không đẩy tài thần ra bên ngoài. Bởi vậy nên hắn cũng giả lả nhiệt tình cười nói với Ba Đốn.
Sau khi Ba Đốn và Ba Văn cũng rời đi như Lệ Vi thì chỉ còn lại Đạt Gia Tây. Lão lập tức bừng bừng hứng thú hỏi Hàn Thạc một số chuyện ở Kỳ Áo đại lục, trong đó rất chú ý tới cuộc sống của Tích dịch nhân ở thế giới trong lòng đất.
- Yên tâm đi! Cuộc sống của tử tôn ngươi tại thế giới dưới lòng đất rất tốt. Đi, ta dẫn ngươi đi gặp một người. - Hàn Thạc cười nói.
- Gặp ai? - Đạt Gia Tây vẻ nghi hoặc hỏi.
- Cứ đi rồi sẽ biết! - Hàn Thạc mỉm cười, đi thẳng tới tu luyện trường chỗ La Ti.
La Ti vẫn còn trong tu luyện trường. Vừa thấy Đạt Gia Tây đi vào nàng lộ ra một tia dị quang nhìn chằm chằm vào lão, lạnh nhạt gật gật đầu:
- Hóa ra là con thằn lằn lớn kia à!
Đạt Gia Tây sửng sốt không rõ lý do, hỏi vẻ nghi hoặc:
- Ngươi là ai? Sao biết ta?
Một hư ảnh to lớn xuất hiện phía sau La Ti. Vẫn là khuôn mặt động nhân đó nhưng thân hình lại là một con nhện vĩ đại. Bản thể của nữ thần nhện La Ti từ giữa không trung quát lớn:
- Đại thằn lằn. Tín đồ của ta đã đụng ngươi không ít!
Xem ra những lời này La Ti đã từng nói với Đạt Gia Tây. Cùng với tiếng thét chói tai, toàn thân Đạt Gia Tây chấn động, kinh hãi nói:
- Nữ thần nhện La Ti!
Hư ảnh đột nhiên tan biến, La Ti gật nhẹ:
- Không sai. Chính là ta! Còn nhớ rõ ta và ngươi đã từng nói những lời này sao?
Vẻ kinh sợ trên mặt Đạt Gia Tây càng hiện rõ, lão thốt lên:
- Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Sao lại có thể ở cùng một chỗ với Bố Lai Ân?
Dừng một chút, lão đột nhiên nhìn sang Hàn Thạc:
- Bố Lai Ân, hay là ngươi đem Tích dịch nhân bán rẻ cho nàng ta rồi?
Ở thế giới dưới lòng đất, những tộc dân của Đạt Gia Tây và Hắc Ám tinh linh luôn luôn có mâu thuẫn. Lão vừa thấy Hàn Thạc và La Ti ở cùng chỗ thì lập tức hiểu nhầm.
La Ti trầm lặng không nói, chỉ có Hàn Thạc mỉm cười giải thích:
- Đương nhiên không phải. Hiện tại Hắc Ám tinh linh cùng tộc nhân của ngươi chung sống hòa bình với nhau. Bây giờ La Ti xem như là người của Hàn gia. Ta sao lại để cho những Hắc Ám tinh linh kia khi dễ tộc nhân của ngươi chứ. Chỉ có điều ta biết ngươi và La Ti quen nhau nên cho cả hai gặp mặt một lần.
Quay đầu lại liếc nhìn La Ti, hắn cười nói:
- Ngươi nhìn người ta lâu vậy rồi thì cũng nên nói một tiếng xin lỗi đi chứ!
Lúc trước Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây bị phong ấn thì người ra tay chính là nữ thần nhện La Ti. Nàng trả một cái giá đắt bằng sinh mạng của mấy trăm Hắc Ám tinh linh, hiện thân xuống Kỳ Áo đại lục một thời gian ngắn. Vì chủ nhân của Đạt Gia Tây đã từng là người của gia tộc Cát Á Lan tại Tử Vong thần vực nên nàng không giết chết lão mà chỉ đặt phong ấn lên người lão.
Đến khi Hàn Thạc vì đi kiếm ma tinh khoáng thạch mà tìm được đỉnh núi kia, trong lúc vô ý đã phá hủy phong ấn để cho Đạt Gia Tây thoát ra. Đạt Gia Tây bởi vì biết đối tượng tín ngưỡng của Hắc Ám tinh linh là La Ti nên sau khi thoát vây cũng không đại khai sát giới với bọn họ.
La Ti có chút không tình nguyện. Bởi vì lúc trước Đạt Gia Tây còn chưa bị phong ấn đã từng huyết tẩy đối với Hắc Ám tinh linh. Nàng cuối cùng chỉ là phong ấn mà không giết chết lão nên coi như cũng không làm gì sai. Tuy nhiên mệnh lệnh của Hàn Thạc thì nàng không dám làm trái, ngập ngừng trong chốc lát rồi thấp giọng:
- Phong ấn ngươi nhiều năm như vậy quả thực là có lỗi rồi!
Đạt Gia Tây hết nhìn La Ti rồi lại nhìn sang Hàn Thạc, vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc:
- Các ngươi ! Hai người các ngươi rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Đạt Gia Tây vừa hỏi như vậy, trên mặt La Ti có chút không nén được giận, nàng liếc mắt nhìn Hàn Thạc mỉm cười, nói nhỏ:
- Ta. Ta. Ta bây giờ là nô bộc của hắn!
- Cái gì?
Đạt Gia Tây há hốc mồm hô:
- Ngươi là nô bộc của hắn? Nhưng La Ti ngươi là một Thượng vị thần. Điều này là khi ta tới Chúng Thần đại lục mới biết. Vì thế nên ta không dám tìm ngươi báo thù. Làm sao ngươi có thể là nô bộc của hắn?
- Chuyện này tương đối phức tạp!
Hàn Thạc mỉm cười nói với Đạt Gia Tây:
- Chuyện đã qua lâu như vậy. La Ti cũng đã xin lỗi ngươi rồi, coi như xong đi nhé.
Đạt Gia Tây vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Hồi lâu lão mới than thở:
- Bố Lai Ân à Bố Lai Ân. Tiểu tử ngươi thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi nữa rồi. La Ti hiện tại cũng đủ xui xẻo rồi. Ngươi chèn ép thế ta còn nói năng gì được nữa? Huống chi ta còn lâu mới là đối thủ của nàng ta mà!
- Ha ha. Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi. Ta sẽ giúp ngươi trừng phạt nàng cho thỏa! - Hàn Thạc cười hắc hắc không ngừng. Hắn nhìn nhìn vẻ yêu mị rung động lòng người của La Ti, trong lòng không biết nghĩ cái gì.
/1026
|