- Chủ nhân, tình huống nơi này có phải là bị người ta phát hiện rồi không? - Trở lại mật thất, Tư Đế Nhĩ Tư lập tức hỏi ngay.
- Không rõ, nhưng vừa mới có cái gì đó xuyên phá kết giới, về phần tình huống trong hai mật thất khác thì không biết có phải cũng bị phát hiện không. - Lão giả âm trầm, nói vẻ không xác định.
- Vây nên làm cái gì bây giờ?
Tư Đế Nhĩ Tư có chút hoảng loạn, vội la lên:
- Nếu bị gia tộc Tái Nhân Đặc biết chúng ta làm việc này ngay sau lưng chúng, nhất định khó thoát khỏi sự truy sát của gia tộc đó!
- Hoảng cái gì!
Lão giả quát lớn một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, suy nghĩ một chút, rồi phân phó:
- Lập tức dời hết những gì ở nơi này ra ngoài, ta cũng tạm thời tránh xa! Yên tâm đi, cho dù động tĩnh vừa rồi là do gia tộc Tái Nhân Đặc làm ra, nếu không tìm thấy chứng cớ, tin rằng chúng cũng sẽ không làm loạn. Nhưng theo ta phỏng chừng, người tới đây nhất định không phải là gia tộc Tái Nhân Đặc, bằng không chúng không có khả năng thối lui. Dựa theo tác phong của gia tộc chúng ở Ám Ảnh thành, nếu thật là bọn chúng, thừa dịp còn vật chứng, hẳn là bây giờ chúng đã tiến công rồi.
- Chủ nhân nói đúng lắm, ta sẽ đi chuẩn bị. - Tư Đế Nhĩ Tư được lão giả trấn an, thở phào một hơi.
- Đi đi, dùng tốc độ nhanh nhất dời hết mấy gian mật thất ra ngoài, đừng kinh động đến mấy dược tề sư tham gia trao đổi ở đây. - Lão giả khẽ gật đầu.
Tư Đế Nhĩ Tư biết tình huống khẩn cấp, lập tức rời gian mật thất này, vội vội vàng vàng đi xử lý tình huống mấy gian mật thất kia.
Cổ Lệ đến từ Ảo Ảnh thành, lúc này nắm chặt tóc vẻ mặt phiền não, lại lấy một quyển sách luyện dược dày cộp lên, lớn tiếng chửi:
- Tiểu tử này nhất định là nói linh tinh, căn bản không có tên những loại thuốc đó, nhất định là nói mò, lừa đảo, hỗn đản, ta phải đi tìm hắn để hỏi cho rõ ràng!
Cổ Lệ lầu bầu ra khỏi gian phòng khách quý, căn bản không quản đến lúc này đã là đêm khuya.
- Ủa...
Cổ Lệ kêu khẽ, mụ đột nhiên phát hiện ra trong đêm khuya, vài nơi cấm địa ở Thần Trạch dược tề có những cái bóng mờ mờ ảo ảo xuyên qua xuyên lại rất nhanh. Lúc đầu Cổ Lệ cho là địch nhân của Thần Trạch dược tề đã đến, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Mụ chỉ là một luyện dược sư, thực lực có hạn, còn rất sợ chết nữa.
Quan sát một chút, mụ phát hiện ra những cái bóng này tựa hồ đang thu dọn những cái gì đó trong mấy gian phòng này, xem chừng vừa bận rộn vừa có vẻ rất lo lắng.
Ngay từ đầu Cổ Lệ thật ra cũng không quá để ý lắm. Thầm nghĩ có thể là Thần Trạch dược tề mua dược tài gì đó, đang chuẩn bị bỏ đi tới Thiên Cơ dược tề tìm Hàn Thạc hỏi han, đột nhiên nghe “choang”, giống như thùng chứa thủy tinh bị vỡ nát.
- Ngu thế, không nhẹ một chút được à, nếu như bị người ta phát hiện, các ngươi đừng mơ có một người nào còn sống! - Thanh âm cố tình ép nhỏ xuống, từ khu vực đó truyền đến.
Cổ Lệ trong lòng cả kinh. Âm thầm lưu tâm, mụ vô cùng cẩn thận đi về phía khu vực kia, lập tức ngửi thấy một luồng khí chua chua. Cổ Lệ nhướng mày, ngửi thật sâu, rồi sắc mặt biến đổi thành kinh sợ, vội vội vàng vàng móc ra một bình thuốc nuốt vào, một chút sau mới bình thường lại.
“Là độc dược!” - Cổ Lệ lập tức phán đoán chất lỏng tràn ra từ bên trong thùng thủy tinh bị vỡ đó là thứ gì. Là một lão gia hỏa chìm đắm vào luyện dược thuật nhiều năm, mặc dù mụ không nghiên cứu về độc dược, nhưng đối với mùi vị một vài loại thuốc đặc thù thì rất mẫn cảm.
Sau một khắc, lòng hiếu kỳ của Cổ Lệ càng cao hơn. Nhưng lần này mụ không dám lại gần, mà lấy ra mấy thứ thuốc mụ bỏ nhiều công ra luyện chế, rất cẩn thận bôi vào người mình. Sau khi mụ dấu hết mùi trên người, đến cả năng lượng dao động trong cơ thể cũng dần dần đình chỉ.
Làm như vậy, Cổ Lệ đã tự tin hơn nhiều, lúc này mới dám tiếp tục đến gần trộm nhìn xem.
Đêm khuya, thị giác mọi người đều bị ảnh hưởng, những người này bận xử lý những thứ gì đó, cũng không ai lưu ý đến tình huống chung quanh. Thêm nữa Cổ Lệ lại dùng thuốc đặc thù ẩn dấu khí tức trên người, do đó không ai phát giác ra trong bóng đêm cách đó không xa có một người đang ẩn thân như vậy.
Đến khi Cổ Lệ nhìn rõ ràng những người này đang vận chuyển vật gì, lúc này mụ vô cùng kinh hãi thiếu chút nữa kêu lên, vội bịt chặt miệng mình. Cổ Lệ cũng không dám nhìn thêm nữa, từng chút một lui về.
Mua bán khí quan và luyện chế độc dược toàn là những thứ mà các đại Thần Vực nghiêm cấm, cũng bị mọi người lên án như Liệp Thần giả. Cổ Lệ thấy rõ họ đang vận chuyển cái gì, lập tức hiểu được Thần Trạch dược tề làm cái gì, bình thường dám dây dưa vào hai phương diện này, thường thường phải có thực lực bất phàm, một khi bị người ta phát hiện tuyệt sẽ không lưu cho người nào sống sót. Cổ Lệ hiểu rõ điểm này, vừa phát hiện ra dị thường lập tức có quyết định rất sáng suốt là thối lui ngay.
“Địa phương này không thể ở lại, không ngờ Thần Trạch dược tề là một nhà thuốc lớn nhất Thần Vực Hắc Ám, lại dám can đảm làm một việc mà người thần đều phẫn nộ như vậy, ta phải nhân cơ hội này báo ra ngoài.” - Cổ Lệ âm thầm quyết định, rồi người từ từ đi ra ngoài Thần Trạch dược tề.
- Đã trễ thế này sao còn có người đi ra ngoài? - Thần Vệ trước cửa Thần Trạch dược tề cũng đều nhận ra Cổ Lệ tính tình cổ quái này, thấy mụ đêm khuya còn rời đi, hỏi vẻ kỳ quái.
- Ta... ta có chút việc! - Nếu không nhìn thấy cảnh vừa rồi, Cổ Lệ chỉ sợ sẽ không khẩn trương như vậy, thậm chí còn có thể vẫn giữ thái độ cao ngạo, trực tiếp không đáp lời Thần Vệ ngẩng cao đầu rời đi. Song bây giờ vì lo sợ, thái độ Cổ Lệ khác nhiều so với bình thường, lại làm cho mấy tên Thần Vệ cảm thấy hơi kỳ quái.
- À, Cổ Lệ tiền bối cẩn thận một chút nhé, mặc dù Ám Ảnh thành luôn luôn an bình, nhưng lúc này cũng không nói chính xác sẽ có việc gì xuất hiện! - Tên Thần Vệ căn bản không biết Cổ Lệ đã thấy cái gì, cũng không suy nghĩ nhiều, còn thiện ý nhắc nhở một câu, thầm nghĩ vào ban đêm, tính tình Cổ Lệ quả là khác hẳn.
- Biết... biết rồi... ta sẽ cẩn thận... - Cổ Lệ vẫn hơi khiếp đảm, nói lắp bắp, nhất là khi tên Thần Vệ nói là đêm khuya ở Ám Ảnh thành có thể sẽ có vài thứ gì xuất hiện, càng làm cho mụ đại loạn.
Trả lời ấp a ấp úng, Cổ Lệ vội vàng không dám nói gì thêm với đám Thần Vệ, khẩn cấp đi ra ngoài.
Thần Trạch dược tề cũng không ước thúc gì với mụ luyện dược sư tính tình cổ quái này, mấy tên Thần Vệ cũng không hề ngăn trở, nhìn Cổ Lệ rời đi rồi cười hì hì ha ha bàn tán ầm lên, còn lấy làm kỳ quái tại sao mụ hôm nay nói chuyện dễ tính như vậy, bình thường chẳng bao giờ đáp lấy một câu?
Cổ Lệ trong lòng hồi hộp, vừa từ Thần Trạch dược tề ra ngoài, lập tức chạy hùng hục, càng làm cho mấy tên Thần Vệ cảm thấy ù ù cạc cạc.
Mụ vừa rời đi không bao lâu, từ trong cửa hàng thuốc đi ra một tên Thần Vệ sắc mặt âm trầm, ra trước cửa thấp giọng hỏi:
- Vừa rồi có phải là có người đi ra...?
- Đúng vậy, chính là Cổ Lệ lần trước gây huyên náo ở đại sảnh với Bố Lai Ân của Thiên Cơ dược tề, lão bà này tính tình rất quái, nhưng hôm nay thần sắc vội vàng, dường như gặp quỷ vậy, có vẻ rất hoảng loạn! - Vài Thần Vệ giữ cửa thuận miệng đáp.
Người nọ vốn cũng chỉ hỏi cho có, nhưng nghe mấy người vừa nói như vậy, tựa hồ nghĩ ra cái gì, biến sắc kinh sợ, vội hỏi:
- Đi đâu rồi?
- Hình như là đi về phía gia tộc Tái Nhân Đặc, sao thế? - Một người hỏi vẻ kỳ quái.
- Không... Không có gì! - Thần Vệ vừa hỏi là người biết tính toán, không nhiều lời nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài, truy theo hướng Cổ Lệ vừa đi, thầm nghĩ lão bà này nhất định nhìn thấy cái gì rồi, bây giờ khẳng định là muốn đi mật cáo cho gia tộc Tái Nhân Đặc.
Phán đoán của hắn rất đúng, Cổ Lệ đích thật là dự tính như vậy. Mặc dù tính tình mụ cổ quái gây thù chuốc oán với nhiều người, nhưng coi như là một luyện dược sư truyền thống. Loại lợi dụng người sống nghiên cứu độc dược như thế này thì mụ rất căm ghét, căn bản không suy nghĩ nhiều, lập tức dựa vào ký ức chạy về phía gia tộc Tái Nhân Đặc.
Nhưng Cổ Lệ dù sao cũng chỉ là một luyện dược sư. Về mặt tu luyện trước giờ chưa từng chính thức bỏ nhiều công phu, lúc này mới chạy được không bao lâu, đã nghe phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp:
- Đứng lại, hôm nay không cho phép ai rời khỏi Thần Trạch dược tề cả!
“Chết rồi, nhất định bị hắn phát hiện rồi!”
Cổ Lệ kinh hãi thất sắc, chẳng những không dừng lại, mà càng lúc càng chạy trối chết. Trong lúc bối rối thấy đường là rẽ, thầm nghĩ:
“Chúng nhất định là tới đây giết người diệt khẩu rồi. Nhất định như vậy!”
Tên Thần Vệ truy kích vừa thấy Cổ Lệ chẳng những không ngừng mà tốc độ ngược lại nhanh hơn, lập tức khẳng định mụ nhất định đã biết rồi.
Vì trong lòng hắn nổi lên sát khí, rốt cuộc không cho phép chạy thoát, mắt thấy Cổ Lệ chạy đông rẽ tây, hắn sợ mụ sẽ bị đám Thần Vệ tuần đêm bắt được. Chỉ thấy hắn phi thân bay lên một tòa nhà cao lớn, rút ra một cái cung quái dị ngắm vào mụ, suy nghĩ một chút, rồi người này bôi một chút độc dược vào mũi tên, chuẩn bị bắn trúng Cổ Lệ sau đó lập tức hủy thi diệt tích.
“Vèo!”
Một đạo hàn mang rạch ngang bầu trời đêm khuya, dược tề sư Cổ Lệ cũng không phải là Thần sở trường tác chiến, nghe sau lưng có tiếng rít kinh người, chợt lạnh mình chỉ cắm đầu lo mà chạy hùng hục.
“Phập!”
Mũi tên đâm trúng vai trái Cổ Lệ, làm mụ bắn người về phía trước, đến khi mụ rơi xuống đất thì đầu váng mắt hoa, hơn nữa lập tức cảm giác bả vai tê đi. Cổ Lệ biến sắc, thầm nghĩ xong đời rồi. Trên mũi tên có bôi độc dược, chỉ dính một chút là hẳn phải chết.
Tên Thần Vệ Thần Trạch dược tề bắn ra một tiễn, thầm thở phào, nghĩ may mà mình bôi một chút độc dược, bằng không loại thương thế này căn bản không đủ trí mạng. Hắn không dám dừng lại, lập tức hạ xuống, đuổi về phía Cổ Lệ, chuẩn bị nhân cơ hội này hủy thi diệt tích mụ, để tránh bí mật của Thần Trạch dược tề bị tiết lộ ra ngoài.
Trong lúc này, Hàn Thạc và An Đức Lệ Na cùng nhau đi về phía gia tộc Tái Nhân Đặc. Đột nhiên nghe phía sau có tiếng mũi tên xé gió, Hàn Thạc sửng sốt, còn cho là bọn chúng đã đuổi tới, mấy con ma đầu xung quanh chẳng mấy chốc đã được điều tập, nhìn rõ ràng tình huống Cổ Lệ.
- Độc dược... có độc... - Cổ Lệ mơ mơ màng màng, thanh âm suy yếu lẩm bẩm, thân thể đã tê dại không thể nhúc nhích nữa.
Hàn Thạc cả kinh, dựa vào con ma đầu hắn thấy một Thần Vệ của Thần Trạch dược tề đang nhanh chóng đuổi theo Cổ Lệ, xem chừng rõ ràng hắn chuẩn bị nhổ cỏ nhổ tận gốc Cổ Lệ.
Căn cứ vào lời Cổ Lệ, cộng thêm sát ý quyết liệt của tên Thần Vệ kia, Hàn Thạc nghĩ một chút, lập tức hiểu ra mụ nhất định cũng biết cái gì rồi, bằng không sẽ không nói ra mấy câu như vậy. Người của Thần Trạch dược tề cũng không dám càn rỡ như vậy.
Vừa rồi Hàn Thạc còn lo làm sao mới có thể nói rõ được mọi việc với đám An Đức Liệt về Thần Trạch dược tề. Dù sao mấy gian mật thất bí mật của Thần Trạch dược tề đều phải có những con ma đầu mới có thể biết rõ được tình huống, một khi bọn An Đức Liệt hỏi hắn thì thật là khó nói. Bây giờ vừa thấy có Cổ Lệ, Hàn Thạc thầm nghĩ để mụ mở miệng nói thì dễ tin hơn nhiều.
Mặc dù Hàn Thạc rất khó chịu về Cổ Lệ, nhưng lúc này mụ có thể lợi dụng được, nhất định phải cứu mụ. Hàn Thạc lập tức quyết định ra tay cứu Cổ Lệ, lúc này, người của Thần Trạch dược tề đã đi tới bên cạnh Cổ Lệ, một bình thuốc lóe ra khói xanh từ trong tay hắn, chuẩn bị đổ vào người mụ.
Thông qua ma đầu quan sát, Hàn Thạc biết bình thuốc khói xanh đó có thể hóa một Thần thể của Thần thành nước, là một loại độc dược cực kỳ bá đạo. Chỉ cần nhỏ vào người Cổ Lệ một giọt, cho dù là Hàn Thạc có bản lĩnh bằng trời chỉ sợ cũng không cứu sống được mụ.
Mặc dù Hàn Thạc cách khu vực này một khoảng cách, nhưng hắn không phải không có biện pháp, vì hắn có ma đầu!
- Lão bất tử, tính xấu của ngươi không ít, lần trước cũng chửi mắng ta! Hừ, lại còn muốn đến gia tộc Tái Nhân Đặc cáo mật, ta xem đến khi ngươi thành một vũng nước, ngươi lấy cái gì mà mật báo! - Tên kia dường như cũng từng bị Cổ Lệ đối đãi khắc nghiệt, nên hắn hậm hực lẩm bẩm, rồi nghiêng bình thuốc.
Đột nhiên một ảo ảnh xuất hiện một cách quỷ dị, như con quái vật từ hư không đang xoay tròn, thoáng cái đánh bay bình thuốc lục sắc. “Choang”, bình thuốc rơi xuống đất, người nọ bị con ma đầu đột ngột xuất hiện làm giật bắn cả người, vội vội vàng vàng lui về phía sau.
Không đợi hắn kịp lấy ra vũ khí, con ma đầu đã vòng quanh hắn giương nanh múa vuốt tấn công quyết liệt, nếu lúc này Đường Na ở đây, nhìn thấy những sinh mạng kì dị ở Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, nói không chừng sẽ hoài nghi Hàn Thạc. Người nọ không biết gì về sự tồn tại của ma đầu, mấy thứ công kích vật lí đối với ma đầu không có tác dụng gì, thoáng cái đã luống cuống tay chân.
- Hử, cái gì thế? Ngươi rốt cuộc là cái gì? - Người nọ vừa ngăn cản, vừa kinh hô.
Ma đầu bên trong Đỉnh Linh tiến hóa ra, đại bộ phận đều là do Hạ vị thần biến thành, con nào con nấy thực lực không thể coi thường. Người này hoàn toàn không rõ phương thức công kích của ma đầu, chỉ biết lui về phía sau từng bước một. Còn lúc này, Hàn Thạc đang nhanh chóng chạy về phía này.
Tên Thần vệ của Thần Trạch dược tề bị ma đầu làm cho luống cuống tay chân, mắt thấy không thể nhân cơ hội hủy thi diệt tích, thêm nữa cố kỵ chung quanh có vài Thần Vệ tuần tra xuất hiện, không dám dừng lại ở chỗ này nữa, không đợi Hàn Thạc đi tới đã vội vội vàng vàng thoái lui. Gã thầm nghĩ Cổ Lệ đã trúng độc, với độc dược của Thần Trạch dược tề luyện chế ra, hẳn là không ai có thể cứu được mụ, chỉ cần mụ chết thì chẳng còn chuyện gì nữa?
Nghĩ như vậy, người nọ đã biến mất rất nhanh. Ma đầu mặc dù có thể cuốn chặt hắn, nhưng muốn giết chết hắn thì không dễ dàng, chỉ có thể tùy ý để hắn rời đi.
Sau khi hắn rời đi vài phút, Hàn Thạc chạy tới bên Cổ Lệ, An Đức Lệ Na tự nhiên cũng theo tới.
Cổ Lệ ngã xuống đất, sắc mặt xanh lè, thành phần độc dược đã xâm nhập vào các tế bào trong thân thể mụ. Hàn Thạc điều Ma Nguyên lực nhập vào cơ thể Cổ Lệ dò xét một chút, hơi đổi sắc, rồi lập tức khẳng định việc xảy ra ở gia tộc Cơ Tát quả nhiên là do Thần Trạch dược tề giở trò quỷ. Bởi vì thành phần độc dược trong cơ thể Cổ Lệ giống y như tên Thần Vệ chết vì uống phải ‘Hồi Nguyên đan’ của gia tộc Cơ Tát, việc này làm rõ thêm về nghi ngờ của hắn.
Lấy ra một viên Giải Độc đan, Hàn Thạc nhét ngay vào trong miệng Cổ Lệ, vươn tay ôm lấy mụ chạy về phía gia tộc Tái Nhân Đặc.
Tên Thần Vệ của gia tộc Cơ Tát sau khi đã chết mới được đưa ra, nên Hàn Thạc không thể cứu được. Nhưng Cổ Lệ được kịp thời phát hiện, một viên Giải Độc đan cũng đủ làm cho mụ khôi phục lại như ban đầu. Tình huống của Thần Trạch dược tề đã bại lộ, Hàn Thạc tin lúc này chúng nhất định đang nghĩ biện pháp khắc phục. Lúc này An Đức Liệt biết tình hình càng nhanh thì càng có thể khống chế tình huống nhanh chóng.
Làm như vậy Hàn Thạc cũng không phải muốn trợ giúp cho gia tộc Tái Nhân Đặc, mà là lo cho mình. Xem tình huống trước mắt, chỉ cần Thần Trạch dược tề không bị xóa bỏ khỏi Ám Ảnh thành, Thiên Cơ dược tề của hắn tương lai sẽ là đối thủ lớn nhất của nó. Những tên Thần Trạch dược tề ra tay lần này tuyệt sẽ không buông tha cho Hàn Thạc.
Thần Trạch dược tề đã ra tay trước, hơn nữa đã uy hiếp tới ích lợi của mình, hắn tự nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp, trước hết phá hủy Thần Trạch dược tề, tránh việc để lại mối họa tâm phúc.
Một viên giải độc đan đã làm cho Cổ Lệ đã gần tắt thở dần dần ổn định lại, rồi dùng Ma Nguyên lực âm thầm dò xét một chút, Hàn Thạc phát hiện ra độc dược trong cơ thể mụ dần dần bị bài tiết ra ngoài thông qua những lỗ chân lông, do đó Hàn Thạc đã yên tâm hơn rồi.
- Tại sao ngươi phải cứu mụ?
An Đức Lệ Na cảm thấy cổ quái, cau mày hỏi Hàn Thạc vẻ trách cứ:
- Mụ này vẫn ác ngôn ác ngữ đối với ngươi, theo những gì ta hiểu về ngươi, ngươi không nhân cơ hội mà giết chết mụ đã là chuyện tốt rồi, sao còn có thể nguyện ý cứu mụ được chứ?
- Mụ sống có lợi cho ta, bằng không chúng ta phải tốn nhiều rất nhiều miệng lưỡi giải thích tình huống của Thần Trạch dược tề cho An Đức Liệt, hơn nữa An Đức Liệt còn có thể hoài nghi chúng ta tại sao có thể phát hiện tình hình nơi đó. Có mụ, tất cả vấn đề này đều được giải quyết, nếu không có giá trị lợi dụng, ta cũng chẳng thèm quản đến mụ! - Hàn Thạc giải thích.
- Ngươi quả nhiên là một người xấu! - An Đức Lệ Na cười khanh khách, chỉ vào Hàn Thạc nói.
- Người tốt dễ chết sớm, người xấu có thể gây tai họa ngàn năm! - Hàn Thạc mang theo Cổ Lệ, tùy tiện nói một câu, dẫn An Đức Lệ Na đi thẳng về phía gia tộc Tái Nhân Đặc.
- Kẻ nào? - Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc vừa thấy đêm hôm khuya khoắt mà Hàn Thạc dẫn theo một người nhanh chóng tiếp cận, lập tức hét lên như lâm đại địch.
- Ta là Bố Lai Ân của Thiên Cơ dược tề, ta tìm An Đức Liệt đại nhân có việc gấp! - Hàn Thạc nói vội.
Mấy tên Thần Vệ biết Hàn Thạc, cũng rất kính nể thanh niên từng hai lần cứu Tạp Mai Lệ Tháp, vừa nghe hắn nói có việc gấp, một người trong đó lập tức nói:
- Theo ta, ta đưa ngươi đi gặp An Đức Liệt đại nhân!
Đêm hôm khuya khoắt, còn ôm một người ngất xỉu tới, việc khẳng định không tầm thường, tên Thần Vệ đó không dám chậm trễ.
- Độc dược... luyện chế độc dược...
Sau khi uống một viên giải độc đan, Cổ Lệ đã thoát khỏi hôn mê, trên đường tới gặp An Đức Liệt, lẩm bẩm nói không rõ ràng.
“Tỉnh lại đúng lúc lắm” - Hàn Thạc cúi đầu liếc mắt nhìn Cổ Lệ không ngớt lảm nhảm về độc dược, thầm nghĩ xem ra cũng không nên lãng phí thời gian nữa, tốt lắm!
- Không rõ, nhưng vừa mới có cái gì đó xuyên phá kết giới, về phần tình huống trong hai mật thất khác thì không biết có phải cũng bị phát hiện không. - Lão giả âm trầm, nói vẻ không xác định.
- Vây nên làm cái gì bây giờ?
Tư Đế Nhĩ Tư có chút hoảng loạn, vội la lên:
- Nếu bị gia tộc Tái Nhân Đặc biết chúng ta làm việc này ngay sau lưng chúng, nhất định khó thoát khỏi sự truy sát của gia tộc đó!
- Hoảng cái gì!
Lão giả quát lớn một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, suy nghĩ một chút, rồi phân phó:
- Lập tức dời hết những gì ở nơi này ra ngoài, ta cũng tạm thời tránh xa! Yên tâm đi, cho dù động tĩnh vừa rồi là do gia tộc Tái Nhân Đặc làm ra, nếu không tìm thấy chứng cớ, tin rằng chúng cũng sẽ không làm loạn. Nhưng theo ta phỏng chừng, người tới đây nhất định không phải là gia tộc Tái Nhân Đặc, bằng không chúng không có khả năng thối lui. Dựa theo tác phong của gia tộc chúng ở Ám Ảnh thành, nếu thật là bọn chúng, thừa dịp còn vật chứng, hẳn là bây giờ chúng đã tiến công rồi.
- Chủ nhân nói đúng lắm, ta sẽ đi chuẩn bị. - Tư Đế Nhĩ Tư được lão giả trấn an, thở phào một hơi.
- Đi đi, dùng tốc độ nhanh nhất dời hết mấy gian mật thất ra ngoài, đừng kinh động đến mấy dược tề sư tham gia trao đổi ở đây. - Lão giả khẽ gật đầu.
Tư Đế Nhĩ Tư biết tình huống khẩn cấp, lập tức rời gian mật thất này, vội vội vàng vàng đi xử lý tình huống mấy gian mật thất kia.
Cổ Lệ đến từ Ảo Ảnh thành, lúc này nắm chặt tóc vẻ mặt phiền não, lại lấy một quyển sách luyện dược dày cộp lên, lớn tiếng chửi:
- Tiểu tử này nhất định là nói linh tinh, căn bản không có tên những loại thuốc đó, nhất định là nói mò, lừa đảo, hỗn đản, ta phải đi tìm hắn để hỏi cho rõ ràng!
Cổ Lệ lầu bầu ra khỏi gian phòng khách quý, căn bản không quản đến lúc này đã là đêm khuya.
- Ủa...
Cổ Lệ kêu khẽ, mụ đột nhiên phát hiện ra trong đêm khuya, vài nơi cấm địa ở Thần Trạch dược tề có những cái bóng mờ mờ ảo ảo xuyên qua xuyên lại rất nhanh. Lúc đầu Cổ Lệ cho là địch nhân của Thần Trạch dược tề đã đến, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Mụ chỉ là một luyện dược sư, thực lực có hạn, còn rất sợ chết nữa.
Quan sát một chút, mụ phát hiện ra những cái bóng này tựa hồ đang thu dọn những cái gì đó trong mấy gian phòng này, xem chừng vừa bận rộn vừa có vẻ rất lo lắng.
Ngay từ đầu Cổ Lệ thật ra cũng không quá để ý lắm. Thầm nghĩ có thể là Thần Trạch dược tề mua dược tài gì đó, đang chuẩn bị bỏ đi tới Thiên Cơ dược tề tìm Hàn Thạc hỏi han, đột nhiên nghe “choang”, giống như thùng chứa thủy tinh bị vỡ nát.
- Ngu thế, không nhẹ một chút được à, nếu như bị người ta phát hiện, các ngươi đừng mơ có một người nào còn sống! - Thanh âm cố tình ép nhỏ xuống, từ khu vực đó truyền đến.
Cổ Lệ trong lòng cả kinh. Âm thầm lưu tâm, mụ vô cùng cẩn thận đi về phía khu vực kia, lập tức ngửi thấy một luồng khí chua chua. Cổ Lệ nhướng mày, ngửi thật sâu, rồi sắc mặt biến đổi thành kinh sợ, vội vội vàng vàng móc ra một bình thuốc nuốt vào, một chút sau mới bình thường lại.
“Là độc dược!” - Cổ Lệ lập tức phán đoán chất lỏng tràn ra từ bên trong thùng thủy tinh bị vỡ đó là thứ gì. Là một lão gia hỏa chìm đắm vào luyện dược thuật nhiều năm, mặc dù mụ không nghiên cứu về độc dược, nhưng đối với mùi vị một vài loại thuốc đặc thù thì rất mẫn cảm.
Sau một khắc, lòng hiếu kỳ của Cổ Lệ càng cao hơn. Nhưng lần này mụ không dám lại gần, mà lấy ra mấy thứ thuốc mụ bỏ nhiều công ra luyện chế, rất cẩn thận bôi vào người mình. Sau khi mụ dấu hết mùi trên người, đến cả năng lượng dao động trong cơ thể cũng dần dần đình chỉ.
Làm như vậy, Cổ Lệ đã tự tin hơn nhiều, lúc này mới dám tiếp tục đến gần trộm nhìn xem.
Đêm khuya, thị giác mọi người đều bị ảnh hưởng, những người này bận xử lý những thứ gì đó, cũng không ai lưu ý đến tình huống chung quanh. Thêm nữa Cổ Lệ lại dùng thuốc đặc thù ẩn dấu khí tức trên người, do đó không ai phát giác ra trong bóng đêm cách đó không xa có một người đang ẩn thân như vậy.
Đến khi Cổ Lệ nhìn rõ ràng những người này đang vận chuyển vật gì, lúc này mụ vô cùng kinh hãi thiếu chút nữa kêu lên, vội bịt chặt miệng mình. Cổ Lệ cũng không dám nhìn thêm nữa, từng chút một lui về.
Mua bán khí quan và luyện chế độc dược toàn là những thứ mà các đại Thần Vực nghiêm cấm, cũng bị mọi người lên án như Liệp Thần giả. Cổ Lệ thấy rõ họ đang vận chuyển cái gì, lập tức hiểu được Thần Trạch dược tề làm cái gì, bình thường dám dây dưa vào hai phương diện này, thường thường phải có thực lực bất phàm, một khi bị người ta phát hiện tuyệt sẽ không lưu cho người nào sống sót. Cổ Lệ hiểu rõ điểm này, vừa phát hiện ra dị thường lập tức có quyết định rất sáng suốt là thối lui ngay.
“Địa phương này không thể ở lại, không ngờ Thần Trạch dược tề là một nhà thuốc lớn nhất Thần Vực Hắc Ám, lại dám can đảm làm một việc mà người thần đều phẫn nộ như vậy, ta phải nhân cơ hội này báo ra ngoài.” - Cổ Lệ âm thầm quyết định, rồi người từ từ đi ra ngoài Thần Trạch dược tề.
- Đã trễ thế này sao còn có người đi ra ngoài? - Thần Vệ trước cửa Thần Trạch dược tề cũng đều nhận ra Cổ Lệ tính tình cổ quái này, thấy mụ đêm khuya còn rời đi, hỏi vẻ kỳ quái.
- Ta... ta có chút việc! - Nếu không nhìn thấy cảnh vừa rồi, Cổ Lệ chỉ sợ sẽ không khẩn trương như vậy, thậm chí còn có thể vẫn giữ thái độ cao ngạo, trực tiếp không đáp lời Thần Vệ ngẩng cao đầu rời đi. Song bây giờ vì lo sợ, thái độ Cổ Lệ khác nhiều so với bình thường, lại làm cho mấy tên Thần Vệ cảm thấy hơi kỳ quái.
- À, Cổ Lệ tiền bối cẩn thận một chút nhé, mặc dù Ám Ảnh thành luôn luôn an bình, nhưng lúc này cũng không nói chính xác sẽ có việc gì xuất hiện! - Tên Thần Vệ căn bản không biết Cổ Lệ đã thấy cái gì, cũng không suy nghĩ nhiều, còn thiện ý nhắc nhở một câu, thầm nghĩ vào ban đêm, tính tình Cổ Lệ quả là khác hẳn.
- Biết... biết rồi... ta sẽ cẩn thận... - Cổ Lệ vẫn hơi khiếp đảm, nói lắp bắp, nhất là khi tên Thần Vệ nói là đêm khuya ở Ám Ảnh thành có thể sẽ có vài thứ gì xuất hiện, càng làm cho mụ đại loạn.
Trả lời ấp a ấp úng, Cổ Lệ vội vàng không dám nói gì thêm với đám Thần Vệ, khẩn cấp đi ra ngoài.
Thần Trạch dược tề cũng không ước thúc gì với mụ luyện dược sư tính tình cổ quái này, mấy tên Thần Vệ cũng không hề ngăn trở, nhìn Cổ Lệ rời đi rồi cười hì hì ha ha bàn tán ầm lên, còn lấy làm kỳ quái tại sao mụ hôm nay nói chuyện dễ tính như vậy, bình thường chẳng bao giờ đáp lấy một câu?
Cổ Lệ trong lòng hồi hộp, vừa từ Thần Trạch dược tề ra ngoài, lập tức chạy hùng hục, càng làm cho mấy tên Thần Vệ cảm thấy ù ù cạc cạc.
Mụ vừa rời đi không bao lâu, từ trong cửa hàng thuốc đi ra một tên Thần Vệ sắc mặt âm trầm, ra trước cửa thấp giọng hỏi:
- Vừa rồi có phải là có người đi ra...?
- Đúng vậy, chính là Cổ Lệ lần trước gây huyên náo ở đại sảnh với Bố Lai Ân của Thiên Cơ dược tề, lão bà này tính tình rất quái, nhưng hôm nay thần sắc vội vàng, dường như gặp quỷ vậy, có vẻ rất hoảng loạn! - Vài Thần Vệ giữ cửa thuận miệng đáp.
Người nọ vốn cũng chỉ hỏi cho có, nhưng nghe mấy người vừa nói như vậy, tựa hồ nghĩ ra cái gì, biến sắc kinh sợ, vội hỏi:
- Đi đâu rồi?
- Hình như là đi về phía gia tộc Tái Nhân Đặc, sao thế? - Một người hỏi vẻ kỳ quái.
- Không... Không có gì! - Thần Vệ vừa hỏi là người biết tính toán, không nhiều lời nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài, truy theo hướng Cổ Lệ vừa đi, thầm nghĩ lão bà này nhất định nhìn thấy cái gì rồi, bây giờ khẳng định là muốn đi mật cáo cho gia tộc Tái Nhân Đặc.
Phán đoán của hắn rất đúng, Cổ Lệ đích thật là dự tính như vậy. Mặc dù tính tình mụ cổ quái gây thù chuốc oán với nhiều người, nhưng coi như là một luyện dược sư truyền thống. Loại lợi dụng người sống nghiên cứu độc dược như thế này thì mụ rất căm ghét, căn bản không suy nghĩ nhiều, lập tức dựa vào ký ức chạy về phía gia tộc Tái Nhân Đặc.
Nhưng Cổ Lệ dù sao cũng chỉ là một luyện dược sư. Về mặt tu luyện trước giờ chưa từng chính thức bỏ nhiều công phu, lúc này mới chạy được không bao lâu, đã nghe phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp:
- Đứng lại, hôm nay không cho phép ai rời khỏi Thần Trạch dược tề cả!
“Chết rồi, nhất định bị hắn phát hiện rồi!”
Cổ Lệ kinh hãi thất sắc, chẳng những không dừng lại, mà càng lúc càng chạy trối chết. Trong lúc bối rối thấy đường là rẽ, thầm nghĩ:
“Chúng nhất định là tới đây giết người diệt khẩu rồi. Nhất định như vậy!”
Tên Thần Vệ truy kích vừa thấy Cổ Lệ chẳng những không ngừng mà tốc độ ngược lại nhanh hơn, lập tức khẳng định mụ nhất định đã biết rồi.
Vì trong lòng hắn nổi lên sát khí, rốt cuộc không cho phép chạy thoát, mắt thấy Cổ Lệ chạy đông rẽ tây, hắn sợ mụ sẽ bị đám Thần Vệ tuần đêm bắt được. Chỉ thấy hắn phi thân bay lên một tòa nhà cao lớn, rút ra một cái cung quái dị ngắm vào mụ, suy nghĩ một chút, rồi người này bôi một chút độc dược vào mũi tên, chuẩn bị bắn trúng Cổ Lệ sau đó lập tức hủy thi diệt tích.
“Vèo!”
Một đạo hàn mang rạch ngang bầu trời đêm khuya, dược tề sư Cổ Lệ cũng không phải là Thần sở trường tác chiến, nghe sau lưng có tiếng rít kinh người, chợt lạnh mình chỉ cắm đầu lo mà chạy hùng hục.
“Phập!”
Mũi tên đâm trúng vai trái Cổ Lệ, làm mụ bắn người về phía trước, đến khi mụ rơi xuống đất thì đầu váng mắt hoa, hơn nữa lập tức cảm giác bả vai tê đi. Cổ Lệ biến sắc, thầm nghĩ xong đời rồi. Trên mũi tên có bôi độc dược, chỉ dính một chút là hẳn phải chết.
Tên Thần Vệ Thần Trạch dược tề bắn ra một tiễn, thầm thở phào, nghĩ may mà mình bôi một chút độc dược, bằng không loại thương thế này căn bản không đủ trí mạng. Hắn không dám dừng lại, lập tức hạ xuống, đuổi về phía Cổ Lệ, chuẩn bị nhân cơ hội này hủy thi diệt tích mụ, để tránh bí mật của Thần Trạch dược tề bị tiết lộ ra ngoài.
Trong lúc này, Hàn Thạc và An Đức Lệ Na cùng nhau đi về phía gia tộc Tái Nhân Đặc. Đột nhiên nghe phía sau có tiếng mũi tên xé gió, Hàn Thạc sửng sốt, còn cho là bọn chúng đã đuổi tới, mấy con ma đầu xung quanh chẳng mấy chốc đã được điều tập, nhìn rõ ràng tình huống Cổ Lệ.
- Độc dược... có độc... - Cổ Lệ mơ mơ màng màng, thanh âm suy yếu lẩm bẩm, thân thể đã tê dại không thể nhúc nhích nữa.
Hàn Thạc cả kinh, dựa vào con ma đầu hắn thấy một Thần Vệ của Thần Trạch dược tề đang nhanh chóng đuổi theo Cổ Lệ, xem chừng rõ ràng hắn chuẩn bị nhổ cỏ nhổ tận gốc Cổ Lệ.
Căn cứ vào lời Cổ Lệ, cộng thêm sát ý quyết liệt của tên Thần Vệ kia, Hàn Thạc nghĩ một chút, lập tức hiểu ra mụ nhất định cũng biết cái gì rồi, bằng không sẽ không nói ra mấy câu như vậy. Người của Thần Trạch dược tề cũng không dám càn rỡ như vậy.
Vừa rồi Hàn Thạc còn lo làm sao mới có thể nói rõ được mọi việc với đám An Đức Liệt về Thần Trạch dược tề. Dù sao mấy gian mật thất bí mật của Thần Trạch dược tề đều phải có những con ma đầu mới có thể biết rõ được tình huống, một khi bọn An Đức Liệt hỏi hắn thì thật là khó nói. Bây giờ vừa thấy có Cổ Lệ, Hàn Thạc thầm nghĩ để mụ mở miệng nói thì dễ tin hơn nhiều.
Mặc dù Hàn Thạc rất khó chịu về Cổ Lệ, nhưng lúc này mụ có thể lợi dụng được, nhất định phải cứu mụ. Hàn Thạc lập tức quyết định ra tay cứu Cổ Lệ, lúc này, người của Thần Trạch dược tề đã đi tới bên cạnh Cổ Lệ, một bình thuốc lóe ra khói xanh từ trong tay hắn, chuẩn bị đổ vào người mụ.
Thông qua ma đầu quan sát, Hàn Thạc biết bình thuốc khói xanh đó có thể hóa một Thần thể của Thần thành nước, là một loại độc dược cực kỳ bá đạo. Chỉ cần nhỏ vào người Cổ Lệ một giọt, cho dù là Hàn Thạc có bản lĩnh bằng trời chỉ sợ cũng không cứu sống được mụ.
Mặc dù Hàn Thạc cách khu vực này một khoảng cách, nhưng hắn không phải không có biện pháp, vì hắn có ma đầu!
- Lão bất tử, tính xấu của ngươi không ít, lần trước cũng chửi mắng ta! Hừ, lại còn muốn đến gia tộc Tái Nhân Đặc cáo mật, ta xem đến khi ngươi thành một vũng nước, ngươi lấy cái gì mà mật báo! - Tên kia dường như cũng từng bị Cổ Lệ đối đãi khắc nghiệt, nên hắn hậm hực lẩm bẩm, rồi nghiêng bình thuốc.
Đột nhiên một ảo ảnh xuất hiện một cách quỷ dị, như con quái vật từ hư không đang xoay tròn, thoáng cái đánh bay bình thuốc lục sắc. “Choang”, bình thuốc rơi xuống đất, người nọ bị con ma đầu đột ngột xuất hiện làm giật bắn cả người, vội vội vàng vàng lui về phía sau.
Không đợi hắn kịp lấy ra vũ khí, con ma đầu đã vòng quanh hắn giương nanh múa vuốt tấn công quyết liệt, nếu lúc này Đường Na ở đây, nhìn thấy những sinh mạng kì dị ở Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, nói không chừng sẽ hoài nghi Hàn Thạc. Người nọ không biết gì về sự tồn tại của ma đầu, mấy thứ công kích vật lí đối với ma đầu không có tác dụng gì, thoáng cái đã luống cuống tay chân.
- Hử, cái gì thế? Ngươi rốt cuộc là cái gì? - Người nọ vừa ngăn cản, vừa kinh hô.
Ma đầu bên trong Đỉnh Linh tiến hóa ra, đại bộ phận đều là do Hạ vị thần biến thành, con nào con nấy thực lực không thể coi thường. Người này hoàn toàn không rõ phương thức công kích của ma đầu, chỉ biết lui về phía sau từng bước một. Còn lúc này, Hàn Thạc đang nhanh chóng chạy về phía này.
Tên Thần vệ của Thần Trạch dược tề bị ma đầu làm cho luống cuống tay chân, mắt thấy không thể nhân cơ hội hủy thi diệt tích, thêm nữa cố kỵ chung quanh có vài Thần Vệ tuần tra xuất hiện, không dám dừng lại ở chỗ này nữa, không đợi Hàn Thạc đi tới đã vội vội vàng vàng thoái lui. Gã thầm nghĩ Cổ Lệ đã trúng độc, với độc dược của Thần Trạch dược tề luyện chế ra, hẳn là không ai có thể cứu được mụ, chỉ cần mụ chết thì chẳng còn chuyện gì nữa?
Nghĩ như vậy, người nọ đã biến mất rất nhanh. Ma đầu mặc dù có thể cuốn chặt hắn, nhưng muốn giết chết hắn thì không dễ dàng, chỉ có thể tùy ý để hắn rời đi.
Sau khi hắn rời đi vài phút, Hàn Thạc chạy tới bên Cổ Lệ, An Đức Lệ Na tự nhiên cũng theo tới.
Cổ Lệ ngã xuống đất, sắc mặt xanh lè, thành phần độc dược đã xâm nhập vào các tế bào trong thân thể mụ. Hàn Thạc điều Ma Nguyên lực nhập vào cơ thể Cổ Lệ dò xét một chút, hơi đổi sắc, rồi lập tức khẳng định việc xảy ra ở gia tộc Cơ Tát quả nhiên là do Thần Trạch dược tề giở trò quỷ. Bởi vì thành phần độc dược trong cơ thể Cổ Lệ giống y như tên Thần Vệ chết vì uống phải ‘Hồi Nguyên đan’ của gia tộc Cơ Tát, việc này làm rõ thêm về nghi ngờ của hắn.
Lấy ra một viên Giải Độc đan, Hàn Thạc nhét ngay vào trong miệng Cổ Lệ, vươn tay ôm lấy mụ chạy về phía gia tộc Tái Nhân Đặc.
Tên Thần Vệ của gia tộc Cơ Tát sau khi đã chết mới được đưa ra, nên Hàn Thạc không thể cứu được. Nhưng Cổ Lệ được kịp thời phát hiện, một viên Giải Độc đan cũng đủ làm cho mụ khôi phục lại như ban đầu. Tình huống của Thần Trạch dược tề đã bại lộ, Hàn Thạc tin lúc này chúng nhất định đang nghĩ biện pháp khắc phục. Lúc này An Đức Liệt biết tình hình càng nhanh thì càng có thể khống chế tình huống nhanh chóng.
Làm như vậy Hàn Thạc cũng không phải muốn trợ giúp cho gia tộc Tái Nhân Đặc, mà là lo cho mình. Xem tình huống trước mắt, chỉ cần Thần Trạch dược tề không bị xóa bỏ khỏi Ám Ảnh thành, Thiên Cơ dược tề của hắn tương lai sẽ là đối thủ lớn nhất của nó. Những tên Thần Trạch dược tề ra tay lần này tuyệt sẽ không buông tha cho Hàn Thạc.
Thần Trạch dược tề đã ra tay trước, hơn nữa đã uy hiếp tới ích lợi của mình, hắn tự nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp, trước hết phá hủy Thần Trạch dược tề, tránh việc để lại mối họa tâm phúc.
Một viên giải độc đan đã làm cho Cổ Lệ đã gần tắt thở dần dần ổn định lại, rồi dùng Ma Nguyên lực âm thầm dò xét một chút, Hàn Thạc phát hiện ra độc dược trong cơ thể mụ dần dần bị bài tiết ra ngoài thông qua những lỗ chân lông, do đó Hàn Thạc đã yên tâm hơn rồi.
- Tại sao ngươi phải cứu mụ?
An Đức Lệ Na cảm thấy cổ quái, cau mày hỏi Hàn Thạc vẻ trách cứ:
- Mụ này vẫn ác ngôn ác ngữ đối với ngươi, theo những gì ta hiểu về ngươi, ngươi không nhân cơ hội mà giết chết mụ đã là chuyện tốt rồi, sao còn có thể nguyện ý cứu mụ được chứ?
- Mụ sống có lợi cho ta, bằng không chúng ta phải tốn nhiều rất nhiều miệng lưỡi giải thích tình huống của Thần Trạch dược tề cho An Đức Liệt, hơn nữa An Đức Liệt còn có thể hoài nghi chúng ta tại sao có thể phát hiện tình hình nơi đó. Có mụ, tất cả vấn đề này đều được giải quyết, nếu không có giá trị lợi dụng, ta cũng chẳng thèm quản đến mụ! - Hàn Thạc giải thích.
- Ngươi quả nhiên là một người xấu! - An Đức Lệ Na cười khanh khách, chỉ vào Hàn Thạc nói.
- Người tốt dễ chết sớm, người xấu có thể gây tai họa ngàn năm! - Hàn Thạc mang theo Cổ Lệ, tùy tiện nói một câu, dẫn An Đức Lệ Na đi thẳng về phía gia tộc Tái Nhân Đặc.
- Kẻ nào? - Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc vừa thấy đêm hôm khuya khoắt mà Hàn Thạc dẫn theo một người nhanh chóng tiếp cận, lập tức hét lên như lâm đại địch.
- Ta là Bố Lai Ân của Thiên Cơ dược tề, ta tìm An Đức Liệt đại nhân có việc gấp! - Hàn Thạc nói vội.
Mấy tên Thần Vệ biết Hàn Thạc, cũng rất kính nể thanh niên từng hai lần cứu Tạp Mai Lệ Tháp, vừa nghe hắn nói có việc gấp, một người trong đó lập tức nói:
- Theo ta, ta đưa ngươi đi gặp An Đức Liệt đại nhân!
Đêm hôm khuya khoắt, còn ôm một người ngất xỉu tới, việc khẳng định không tầm thường, tên Thần Vệ đó không dám chậm trễ.
- Độc dược... luyện chế độc dược...
Sau khi uống một viên giải độc đan, Cổ Lệ đã thoát khỏi hôn mê, trên đường tới gặp An Đức Liệt, lẩm bẩm nói không rõ ràng.
“Tỉnh lại đúng lúc lắm” - Hàn Thạc cúi đầu liếc mắt nhìn Cổ Lệ không ngớt lảm nhảm về độc dược, thầm nghĩ xem ra cũng không nên lãng phí thời gian nữa, tốt lắm!
/1026
|