Loạn thạch bay tán loạn, huyết quang nổi lên bốn phía, tiếng nổ liên miên không dứt, giữa thạch lâm trận pháp trong nháy mắt xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Ngàn vạn sinh vật Thâm Uyên cơ hồ trong nháy mắt rơi vào trận pháp cuồng bạo, sinh mạng bị nuốt chửng. Bị Vong Linh Thiên Mạc bao phủ, giữa màn huyết quang bắn tứ tung mang theo từng tia máu, những thân thể khổng lồ chia năm xẻ bảy, xương cốt như những lợi tiễn, lại bắn vào những địch nhân khác bên cạnh.
Giống như Tu La địa ngục, thi thể la liệt ở giữa thạch lâm, mùi máu tươi bốc lên tận trời, cực kỳ buồn nôn, từng đạo linh hồn mang theo oán hận không cam lòng, cứ vòng vòng trong thạch lâm không tiêu tan được, hình thành một biến hóa kỳ dị nào đó...
Linh hồn người chết chịu ảnh hưởng của trận pháp, vẫn chưa biến mất giữa trời đất theo sinh mạng lực, ngược lại thành những cái bóng đỏ như máu, mang theo oán hận vô cùng vô tận bay lượn khắp nơi, tiếp tục cắn xé những người chưa chết, lại càng làm thạch lâm tăng thêm phần đáng sợ...
Ngắn ngủi chỉ vài hơi thở, thạch lâm an tĩnh không có gợn sóng gì, lại trở thành một cỗ máy nghiền nát tất cả huyết tinh sinh mạng, trên vạn sinh vật Thâm Uyên, không có lấy một con có thể chạy ra khỏi ma công, Vong Linh ma pháp, hủy diệt pháp tắc tam đại sức mạnh tà ác tàn sát trong thạch lâm, toàn bộ đều trở thành những cái bóng đỏ như máu, hú hét lang thang trong thạch lâm, kéo theo càng nhiều sinh mạng tiến vào.
Mọi người đứng bên cạnh Hàn Thạc, vốn đang xì xào bàn tán, trong lúc nhất thời toàn bộ đều ngậm miệng, cả chiến trường chiến đấu bao phủ khắp tường thành Chiến Ma cốc đều yên tĩnh đến quỷ dị!
Khắc La Tu Tư, Bát Lỗ Nha, Bố Lôi Tiếu, sáu đại La Sát, năm đại khách khanh, Khiết Bích Nhi, tất cả mọi người ai nấy đều ngẩn người, ngây ngốc nhìn về những cuộn khói sau vụ nổ phía trước, cái vừa hủy đi gần một vạn sinh linh. Không thể tin, ớn lạnh, cả người toát mồ hôi…… các loại tình cảm phức tạp, thoáng chốc liên tục dâng lên trong lòng họ.
- Chà... không ngờ uy lực quả nhiên lớn như vậy. Hắc hắc, cũng không tính là lãng phí tài liệu của Khắc La Tu Tư đại nhân. - Hàn Thạc cũng há hốc miệng, cảm thấy kinh ngạc vì cái cảnh kinh khủng mình vừa tạo thành, Vong Linh ma pháp, Hủy Diệt pháp tắc, ma công trận pháp. Ba loại công pháp tà ác tuy không thuộc cùng một thế giới nhưng đều vô cùng ác độc, tập trung lại tạo ra lực sát thương kinh khủng, làm cho hắn nhất thời cũng không thể thích ứng được.
Vạn tên có thể nói là cao thủ tinh nhuệ của Độc Nha Bảo, trong nháy mắt đã bị thạch lâm do Hàn Thạc tạo thành nuốt chửng, không còn lưu lại một người sống nào! Uy lực như thế, quả thực vừa nghe đến đã phải hãi hùng!
- Hàn.... Hàn Thạc tiên sinh... Đây là uy lực từ trận pháp tạo thành hả? - Khắc La Tu Tư chủ nhân Chiến Ma cốc, lúc này tự nhiên nói lắp, đôi mắt thâm thúy trở nên có vài phần mờ mịt, tựa hồ đến tận bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận được cảnh vừa thấy.
- À, chắc vậy, Khắc La Tu Tư đại nhân, ngươi có hài lòng với uy lực này không? - Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy, thần sắc Hàn Thạc rất tự mãn, nháy mắt hỏi.
Khắc La Tu Tư:
-...
- Người ta phục ngài rồi. - Tên gia hỏa quái đản Bố Lôi Tiếu trong đôi mắt lóe lên như sao nhìn Hàn Thạc, cái nhìn nóng bỏng say đắm hắn. Thân thể mềm mại như rắn của Bát Lỗ Nha, bây giờ lại cứng lại tựa như một cái xác ướp hóa thạch ngàn năm, bảo trì một thân thể như vẫn còn chuẩn bị chiến đấu trông rất quỷ dị, vẻ mặt kinh hãi không thể tin được, nhìn chằm chằm vào những cái bóng máu bay lượn trong thạch lâm trước mắt.
Lát sau, Bát Lỗ Nha nở một nụ cười khó coi, thì thào lẩm bẩm:
- Xem ra, ta thật sự phải gọi hắn là ông nội rồi. Tên này có phải là người nữa không?
Bên Chiến Ma cốc đột nhiên yên tĩnh lạ thường, ai nấy vẻ mặt ngây dại, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc tràn ngập sự kính sợ. Một nhân vật có thể trong nháy mắt hủy diệt vạn tên địch nhân, so với hung thần ác sát U Ảnh tướng thì còn kinh khủng hơn nhiều!!
- Lui lại, lui lại, chó chết. Đừng tiến vào thạch lâm nữa. Con mẹ nó. Rốt cuộc việc này là như thế nào!? - Xích Lão cưỡi chiến ưng bay tới, lúc này trái tim vốn vô cùng cứng rắn của hắn trở nên vô cùng trầm trọng. Không thể áp chế được sự kinh hãi từ thanh âm run rẩy của mình, thanh âm lo lắng bất lực của hắn như mang theo cả những tiếng khóc than.
- Xích Lão, việc này là thế nào, ở đó tại sao lại kinh khủng như thế. Ngươi không phải nói là Chiến Ma cốc chỉ có chút đỉnh thực lực, chúng ta có thể chiếm được nó rất dễ dàng sao? - Trảo Cức Nha thân là người đứng đầu U Ảnh tướng, nhiều năm qua trải qua không thiếu loại tràng diện nào cả, nhưng cái cảnh trong nháy mắt trên vạn cao thủ toàn bộ bị giết chết thì quả là lần đầu tiên hắn gặp được. Hắn cũng cảm thấy luống cuống!
Dù hắn là một loại đao phủ coi nhân mạng cỏ rác, thế mà nhìn cảnh xác người la liệt dưới thân như địa ngục trần gian này cũng có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Một bóng người chạy ra, cả người máu thịt bầy nhầy, có vài khối cơ còn dính tòn ten trên mấy khúc xương, như bất kỳ lúc nào cũng có thể rớt ra ngoài
Nhìn nhân vật đi ra từ giữa thạch lâm, nhìn khối thịt nát bét không giống nhân dạng đó, nhìn cảnh máu tươi chảy ròng ròng rất đáng sợ, sắc mặt Trảo Cức Nha khó coi vô cùng, phẫn nộ ngút trời, hỏi:
- Thiết Thạch, là ngươi hả?
- Tướng tinh đại nhân, là... là ta, công kích đáng sợ quá! Toàn bộ đã chết... tất cả mọi người đều đã chết, chỉ có ta chạy thoát, trời ạ, rốt cuộc là việc gì thế này, Xích Lão tên gia hỏa đáng chết vạn lần kia, ngươi đắc tội với người nào thế? - Thiết Thạch tướng nhìn không ra nhân dạng, vì tâm tình kinh hãi, tiếng nói vẫn còn rất run rẩy.
- Rốt cuộc là người phương nào? - Yêu Hồng tướng thân hình tuyệt vời kiều mỵ yêu dã, giận nghiến răng trèo trẹo, bộ ngực cao vút rung lên khẩn cấp...
- Ta... ta cũng không biết việc này là như thế nào, làm sao bây giờ, bây giờ nên làm sao? - Dưới sự nghi vấn của ba gã U Ảnh tướng, chủ nhân Độc Nha Bảo cũng hơi hoảng, cảnh tượng phía dưới thật sự quá đáng sợ và tàn nhẫn, huyết tinh làm cho Xích Lão cũng ớn lạnh.
- Phía dưới không cần phải xen vào, bất luận kẻ nào cũng không tiến vào thạch lâm nữa, may mà chúng ta vẫn không việc gì. Cừu hận này phải lập tức dùng huyết tinh mới trả được, nếu không U Ảnh tướng chúng ta không còn mặt mũi nào về gặp Đại vương.
Trảo Cức Nha vẻ mặt trở nên điên cuồng, nhìn nhìn mấy ngàn chủ bài cưỡi tọa kỵ của Xích Lão, đằng đằng sát khí quát:
- Xông lên chiếm lấy Chiến Ma cốc, bằng không chúng ta cũng đều chết hết. Thủ đoạn của Đại vương thì các ngươi cũng đã biết, chúng ta không có con đường thứ ba!
Trảo Cức Nha vừa nhắc tới tên Qua Lan Đức Nhĩ Đại Ma Vương, vốn đám người Độc Nha bảo vẫn còn sợ hãi, chợt như rùng mình tỉnh lại, ánh mắt đột nhiên kiên định, nếu thoát chết ở đây cũng không tránh khỏi cơn bạo nộ của Qua Lan Đức Nhĩ.
- Đúng vậy, giết, không phải Chiến Ma cốc chết hết, thì chúng ta cũng bị diệt!
Xích Lão liếm liếm môi, lộ ra vẻ dữ tợn tàn nhẫn, không chờ Trảo Cức Nha nói thêm điều gì, vung tay lên, hô to:
- Vì các huynh đệ đã chết, hôm nay, chúng ta phải giết hết người trong Chiến Ma cốc, lên!
Vừa nghe lệnh, mấy ngàn tinh nhuệ Độc Nha bảo còn lại được sự cổ động của Xích Lão, không còn nhìn tràng diện máu me ở thạch lâm phía dưới nữa, hung tợn hướng về phía Chiến Ma cốc vọt tới.
- Mọi người cẩn thận, đám còn lại mới là cao thủ cực mạnh của Độc Nha bảo, ngàn vạn lần không thể cho chúng nhảy vào cốc. Trong đó còn có ba gã Ác Ma, chúng ta nhất định phải đứng vững!
Khắc La Tu Tư sau cơn kinh hãi, trong lòng nhen nhóm chút hi vọng, mắt thấy Độc Nha bảo phát khởi đợt công kích cuối cùng, vội vàng lớn tiếng hét lên.
- Hàn.. Hàn Thạc tiên sinh, xin ngươi giúp ta ngăn lại một Ác ma! - Sau khi cổ động sĩ khí, thanh âm Khắc La Tu Tư trầm xuống, thái độ có vẻ cung kính chưa từng có, ngữ khí mang theo vẻ cầu khẩn và kính sợ, nói với Hàn Thạc.
Tất cả cao thủ Chiến Ma cốc quanh đó đều dán mắt vào người Hàn Thạc. Lúc này, Hàn Thạc tựa hồ đã thay thế vị trí của Khắc La Tu Tư, thành người lãnh đạo tinh thần mới cho Chiến Ma cốc!
Không có biện pháp, vừa mới bị Hàn Thạc làm chấn động, một người có thể lợi dụng trận pháp trong nháy mắt chém giết vạn địch nhân, chắc chắn còn hơn xa Khắc La Tu Tư, người được họ tôn kính như thần linh!
- Hàn Thạc, ngài, ngài thật sự làm người ta quá khó tin! - Đến giờ Khiết Bích Nhi dường như mới tỉnh táo sau cơn chấn động do Hàn Thạc gây ra, mặt sáng bừng lên làm người ta nhộn nhạo, con ngươi mĩ lệ không hề che dấu hảo cảm của nàng với Hàn Thạc, lớn tiếng hưng phấn hét lên.
Khác hẳn với vẻ mặt kì dị của mọi người, Hàn Thạc lúc này lại vô cùng thong dong. Liếc mắt nhìn vẻ khiêm tốn của Khắc La Tu Tư, hắn cười hắc hắc nói:
- Bắt người bỏ tiền tài để thoát tai kiếp, yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào.
- Đa tạ Hàn Thạc tiên sinh, hôm nay Chiến Ma cốc chỉ cần có thể tránh được kiếp này, bất kỳ vật gì trong cốc cũng để Hàn Thạc tiên sinh tùy ý chọn lựa.
Nói đến đây, Khắc La Tu Tư liếc mắt nhìn vẻ hưng phấn của Khiết Bích Nhi, bổ sung đầy thâm ý:
- Cho dù là vật gì quý giá nhất của ta, cũng nguyện ý để Hàn Thạc tiên sinh mang đi!
Phì cười, Hàn Thạc thầm nghĩ Thâm Uyên giới này quả nhiên làm hắn thật sự vui mừng. Chỉ cần triển lộ một chút thực lực, Khắc La Tu Tư đã không tiếc tất cả bợ đỡ hắn, không hổ là nhân vật làm đại sự!
- Ngươi chuyên tâm đối phó với Xích Lão là được, ta giúp ngươi chống đỡ ba tên U Ảnh tướng. Việc xong, ngươi hứa với ta một chuyện là được. - Hàn Thạc liếc mắt nhìn Khiết Bích Nhi sắc mặt đỏ bừng, cười hắc hắc nói.
- Ba... Ba U Ảnh tướng? Hàn.... Hàn Thạc tiên sinh, một mình ngươi đối phó với ba U Ảnh tướng? - Khắc La Tu Tư không kiềm chế được, kinh hãi lắp bắp.
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc khẳng định:
- Đúng, ta bao hết!
Ngàn vạn sinh vật Thâm Uyên cơ hồ trong nháy mắt rơi vào trận pháp cuồng bạo, sinh mạng bị nuốt chửng. Bị Vong Linh Thiên Mạc bao phủ, giữa màn huyết quang bắn tứ tung mang theo từng tia máu, những thân thể khổng lồ chia năm xẻ bảy, xương cốt như những lợi tiễn, lại bắn vào những địch nhân khác bên cạnh.
Giống như Tu La địa ngục, thi thể la liệt ở giữa thạch lâm, mùi máu tươi bốc lên tận trời, cực kỳ buồn nôn, từng đạo linh hồn mang theo oán hận không cam lòng, cứ vòng vòng trong thạch lâm không tiêu tan được, hình thành một biến hóa kỳ dị nào đó...
Linh hồn người chết chịu ảnh hưởng của trận pháp, vẫn chưa biến mất giữa trời đất theo sinh mạng lực, ngược lại thành những cái bóng đỏ như máu, mang theo oán hận vô cùng vô tận bay lượn khắp nơi, tiếp tục cắn xé những người chưa chết, lại càng làm thạch lâm tăng thêm phần đáng sợ...
Ngắn ngủi chỉ vài hơi thở, thạch lâm an tĩnh không có gợn sóng gì, lại trở thành một cỗ máy nghiền nát tất cả huyết tinh sinh mạng, trên vạn sinh vật Thâm Uyên, không có lấy một con có thể chạy ra khỏi ma công, Vong Linh ma pháp, hủy diệt pháp tắc tam đại sức mạnh tà ác tàn sát trong thạch lâm, toàn bộ đều trở thành những cái bóng đỏ như máu, hú hét lang thang trong thạch lâm, kéo theo càng nhiều sinh mạng tiến vào.
Mọi người đứng bên cạnh Hàn Thạc, vốn đang xì xào bàn tán, trong lúc nhất thời toàn bộ đều ngậm miệng, cả chiến trường chiến đấu bao phủ khắp tường thành Chiến Ma cốc đều yên tĩnh đến quỷ dị!
Khắc La Tu Tư, Bát Lỗ Nha, Bố Lôi Tiếu, sáu đại La Sát, năm đại khách khanh, Khiết Bích Nhi, tất cả mọi người ai nấy đều ngẩn người, ngây ngốc nhìn về những cuộn khói sau vụ nổ phía trước, cái vừa hủy đi gần một vạn sinh linh. Không thể tin, ớn lạnh, cả người toát mồ hôi…… các loại tình cảm phức tạp, thoáng chốc liên tục dâng lên trong lòng họ.
- Chà... không ngờ uy lực quả nhiên lớn như vậy. Hắc hắc, cũng không tính là lãng phí tài liệu của Khắc La Tu Tư đại nhân. - Hàn Thạc cũng há hốc miệng, cảm thấy kinh ngạc vì cái cảnh kinh khủng mình vừa tạo thành, Vong Linh ma pháp, Hủy Diệt pháp tắc, ma công trận pháp. Ba loại công pháp tà ác tuy không thuộc cùng một thế giới nhưng đều vô cùng ác độc, tập trung lại tạo ra lực sát thương kinh khủng, làm cho hắn nhất thời cũng không thể thích ứng được.
Vạn tên có thể nói là cao thủ tinh nhuệ của Độc Nha Bảo, trong nháy mắt đã bị thạch lâm do Hàn Thạc tạo thành nuốt chửng, không còn lưu lại một người sống nào! Uy lực như thế, quả thực vừa nghe đến đã phải hãi hùng!
- Hàn.... Hàn Thạc tiên sinh... Đây là uy lực từ trận pháp tạo thành hả? - Khắc La Tu Tư chủ nhân Chiến Ma cốc, lúc này tự nhiên nói lắp, đôi mắt thâm thúy trở nên có vài phần mờ mịt, tựa hồ đến tận bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận được cảnh vừa thấy.
- À, chắc vậy, Khắc La Tu Tư đại nhân, ngươi có hài lòng với uy lực này không? - Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy, thần sắc Hàn Thạc rất tự mãn, nháy mắt hỏi.
Khắc La Tu Tư:
-...
- Người ta phục ngài rồi. - Tên gia hỏa quái đản Bố Lôi Tiếu trong đôi mắt lóe lên như sao nhìn Hàn Thạc, cái nhìn nóng bỏng say đắm hắn. Thân thể mềm mại như rắn của Bát Lỗ Nha, bây giờ lại cứng lại tựa như một cái xác ướp hóa thạch ngàn năm, bảo trì một thân thể như vẫn còn chuẩn bị chiến đấu trông rất quỷ dị, vẻ mặt kinh hãi không thể tin được, nhìn chằm chằm vào những cái bóng máu bay lượn trong thạch lâm trước mắt.
Lát sau, Bát Lỗ Nha nở một nụ cười khó coi, thì thào lẩm bẩm:
- Xem ra, ta thật sự phải gọi hắn là ông nội rồi. Tên này có phải là người nữa không?
Bên Chiến Ma cốc đột nhiên yên tĩnh lạ thường, ai nấy vẻ mặt ngây dại, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc tràn ngập sự kính sợ. Một nhân vật có thể trong nháy mắt hủy diệt vạn tên địch nhân, so với hung thần ác sát U Ảnh tướng thì còn kinh khủng hơn nhiều!!
- Lui lại, lui lại, chó chết. Đừng tiến vào thạch lâm nữa. Con mẹ nó. Rốt cuộc việc này là như thế nào!? - Xích Lão cưỡi chiến ưng bay tới, lúc này trái tim vốn vô cùng cứng rắn của hắn trở nên vô cùng trầm trọng. Không thể áp chế được sự kinh hãi từ thanh âm run rẩy của mình, thanh âm lo lắng bất lực của hắn như mang theo cả những tiếng khóc than.
- Xích Lão, việc này là thế nào, ở đó tại sao lại kinh khủng như thế. Ngươi không phải nói là Chiến Ma cốc chỉ có chút đỉnh thực lực, chúng ta có thể chiếm được nó rất dễ dàng sao? - Trảo Cức Nha thân là người đứng đầu U Ảnh tướng, nhiều năm qua trải qua không thiếu loại tràng diện nào cả, nhưng cái cảnh trong nháy mắt trên vạn cao thủ toàn bộ bị giết chết thì quả là lần đầu tiên hắn gặp được. Hắn cũng cảm thấy luống cuống!
Dù hắn là một loại đao phủ coi nhân mạng cỏ rác, thế mà nhìn cảnh xác người la liệt dưới thân như địa ngục trần gian này cũng có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Một bóng người chạy ra, cả người máu thịt bầy nhầy, có vài khối cơ còn dính tòn ten trên mấy khúc xương, như bất kỳ lúc nào cũng có thể rớt ra ngoài
Nhìn nhân vật đi ra từ giữa thạch lâm, nhìn khối thịt nát bét không giống nhân dạng đó, nhìn cảnh máu tươi chảy ròng ròng rất đáng sợ, sắc mặt Trảo Cức Nha khó coi vô cùng, phẫn nộ ngút trời, hỏi:
- Thiết Thạch, là ngươi hả?
- Tướng tinh đại nhân, là... là ta, công kích đáng sợ quá! Toàn bộ đã chết... tất cả mọi người đều đã chết, chỉ có ta chạy thoát, trời ạ, rốt cuộc là việc gì thế này, Xích Lão tên gia hỏa đáng chết vạn lần kia, ngươi đắc tội với người nào thế? - Thiết Thạch tướng nhìn không ra nhân dạng, vì tâm tình kinh hãi, tiếng nói vẫn còn rất run rẩy.
- Rốt cuộc là người phương nào? - Yêu Hồng tướng thân hình tuyệt vời kiều mỵ yêu dã, giận nghiến răng trèo trẹo, bộ ngực cao vút rung lên khẩn cấp...
- Ta... ta cũng không biết việc này là như thế nào, làm sao bây giờ, bây giờ nên làm sao? - Dưới sự nghi vấn của ba gã U Ảnh tướng, chủ nhân Độc Nha Bảo cũng hơi hoảng, cảnh tượng phía dưới thật sự quá đáng sợ và tàn nhẫn, huyết tinh làm cho Xích Lão cũng ớn lạnh.
- Phía dưới không cần phải xen vào, bất luận kẻ nào cũng không tiến vào thạch lâm nữa, may mà chúng ta vẫn không việc gì. Cừu hận này phải lập tức dùng huyết tinh mới trả được, nếu không U Ảnh tướng chúng ta không còn mặt mũi nào về gặp Đại vương.
Trảo Cức Nha vẻ mặt trở nên điên cuồng, nhìn nhìn mấy ngàn chủ bài cưỡi tọa kỵ của Xích Lão, đằng đằng sát khí quát:
- Xông lên chiếm lấy Chiến Ma cốc, bằng không chúng ta cũng đều chết hết. Thủ đoạn của Đại vương thì các ngươi cũng đã biết, chúng ta không có con đường thứ ba!
Trảo Cức Nha vừa nhắc tới tên Qua Lan Đức Nhĩ Đại Ma Vương, vốn đám người Độc Nha bảo vẫn còn sợ hãi, chợt như rùng mình tỉnh lại, ánh mắt đột nhiên kiên định, nếu thoát chết ở đây cũng không tránh khỏi cơn bạo nộ của Qua Lan Đức Nhĩ.
- Đúng vậy, giết, không phải Chiến Ma cốc chết hết, thì chúng ta cũng bị diệt!
Xích Lão liếm liếm môi, lộ ra vẻ dữ tợn tàn nhẫn, không chờ Trảo Cức Nha nói thêm điều gì, vung tay lên, hô to:
- Vì các huynh đệ đã chết, hôm nay, chúng ta phải giết hết người trong Chiến Ma cốc, lên!
Vừa nghe lệnh, mấy ngàn tinh nhuệ Độc Nha bảo còn lại được sự cổ động của Xích Lão, không còn nhìn tràng diện máu me ở thạch lâm phía dưới nữa, hung tợn hướng về phía Chiến Ma cốc vọt tới.
- Mọi người cẩn thận, đám còn lại mới là cao thủ cực mạnh của Độc Nha bảo, ngàn vạn lần không thể cho chúng nhảy vào cốc. Trong đó còn có ba gã Ác Ma, chúng ta nhất định phải đứng vững!
Khắc La Tu Tư sau cơn kinh hãi, trong lòng nhen nhóm chút hi vọng, mắt thấy Độc Nha bảo phát khởi đợt công kích cuối cùng, vội vàng lớn tiếng hét lên.
- Hàn.. Hàn Thạc tiên sinh, xin ngươi giúp ta ngăn lại một Ác ma! - Sau khi cổ động sĩ khí, thanh âm Khắc La Tu Tư trầm xuống, thái độ có vẻ cung kính chưa từng có, ngữ khí mang theo vẻ cầu khẩn và kính sợ, nói với Hàn Thạc.
Tất cả cao thủ Chiến Ma cốc quanh đó đều dán mắt vào người Hàn Thạc. Lúc này, Hàn Thạc tựa hồ đã thay thế vị trí của Khắc La Tu Tư, thành người lãnh đạo tinh thần mới cho Chiến Ma cốc!
Không có biện pháp, vừa mới bị Hàn Thạc làm chấn động, một người có thể lợi dụng trận pháp trong nháy mắt chém giết vạn địch nhân, chắc chắn còn hơn xa Khắc La Tu Tư, người được họ tôn kính như thần linh!
- Hàn Thạc, ngài, ngài thật sự làm người ta quá khó tin! - Đến giờ Khiết Bích Nhi dường như mới tỉnh táo sau cơn chấn động do Hàn Thạc gây ra, mặt sáng bừng lên làm người ta nhộn nhạo, con ngươi mĩ lệ không hề che dấu hảo cảm của nàng với Hàn Thạc, lớn tiếng hưng phấn hét lên.
Khác hẳn với vẻ mặt kì dị của mọi người, Hàn Thạc lúc này lại vô cùng thong dong. Liếc mắt nhìn vẻ khiêm tốn của Khắc La Tu Tư, hắn cười hắc hắc nói:
- Bắt người bỏ tiền tài để thoát tai kiếp, yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào.
- Đa tạ Hàn Thạc tiên sinh, hôm nay Chiến Ma cốc chỉ cần có thể tránh được kiếp này, bất kỳ vật gì trong cốc cũng để Hàn Thạc tiên sinh tùy ý chọn lựa.
Nói đến đây, Khắc La Tu Tư liếc mắt nhìn vẻ hưng phấn của Khiết Bích Nhi, bổ sung đầy thâm ý:
- Cho dù là vật gì quý giá nhất của ta, cũng nguyện ý để Hàn Thạc tiên sinh mang đi!
Phì cười, Hàn Thạc thầm nghĩ Thâm Uyên giới này quả nhiên làm hắn thật sự vui mừng. Chỉ cần triển lộ một chút thực lực, Khắc La Tu Tư đã không tiếc tất cả bợ đỡ hắn, không hổ là nhân vật làm đại sự!
- Ngươi chuyên tâm đối phó với Xích Lão là được, ta giúp ngươi chống đỡ ba tên U Ảnh tướng. Việc xong, ngươi hứa với ta một chuyện là được. - Hàn Thạc liếc mắt nhìn Khiết Bích Nhi sắc mặt đỏ bừng, cười hắc hắc nói.
- Ba... Ba U Ảnh tướng? Hàn.... Hàn Thạc tiên sinh, một mình ngươi đối phó với ba U Ảnh tướng? - Khắc La Tu Tư không kiềm chế được, kinh hãi lắp bắp.
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc khẳng định:
- Đúng, ta bao hết!
/1026
|