“Grào…”
Lục long giãy giụa, một tiếng kêu dài, thê lương từ miệng nó phát ra. Bị Hoàng Kim long liều chết quấn chặt lấy, rõ ràng nó không phải đối thủ của Hoàng Kim long vốn nổi tiếng về lực lượng thân thể, huống chi Hoàng Kim long đã tiến hóa ba lần, sau khi bị thương lại càng hung tính đại phát không hề sợ chết.
Hoàng Kim long cùng Lục long cận chiến tại chỗ, nó lợi dụng thân thể như cương thiết, lợi trảo như móc câu cùng cái miệng khổng lồ đầy răng trắng ởn, lưu lại trên người Lục long đầy những vết thương thấu tận xương cốt. Lân giáp trên người Lục long tuy có thể ngăn cản rất tốt cung tiễn của loài người bắn, nhưng đối mặt với Hoàng Kim long cao hơn nó một cấp, lại đang điên cuồng cắn xé thì quả thật đang chịu thiệt.
Bởi vì khoảng cách quá gần, lại bị Hoàng Kim cuốn lấy, Lục long không thể nào lùi lại được một đoạn để sử dụng lợi thế của nó là ma pháp tiến hành công kích, Tái Nhĩ Đặc đứng trên người nó, bởi vì hai cự long cắn xé quá mãnh liệt, đứng cũng không vững nên rất khó ra tay được.
- Nhân loại hèn hạ, ta nói rồi, ngươi sẽ phải trả giá đắt! - Hoàng Kim long điên cuồng hét lên một tiếng, cái đuôi kim quang lấp lánh quét một cái, đánh cho Lục long đang khổ không chịu nổi văng ra ngoài.
Lục long có vẻ hôn mê, bị đại lực đánh trúng cả người bắn luôn xuống gò núi xa xa. Thân thể to lớn của nó nhìn xa giống như một dải lụa màu lớn màu xanh biếc, vừa rơi mạnh xuống vừa gầm lên.
Ngân sắc cự viên vẫn đang ẩn nấp, đôi đồng tử đỏ như máu vẫn nhìn chằm chằm Lục long không rời, đợi đến khi Lục long rơi xuống đất, bộ lông trên người nó dựng thẳng lên, nhanh như một tia chớp bạc bắn thẳng tới gò núi kia.
“Ầm ầm ầm…”
Thân thể khổng lồ của Lục long rơi xuống, khiến cho cả gò núi cao mười thước bị đè phẳng, phát ra tiếng động đất rung núi chuyển.
Hoàng Kim long ở trên trời, cả người vẫn chảy đầy máu tươi như mưa phùn, thân thể trên cao mở rộng ra một chút, móng vuốt như thiết câu của nó trực tiếp bổ xuống, mục tiêu là Lục long phía dưới đang kêu ngao ngao kì quái.
Mấy đạo long tức màu xanh biếc mang theo một mùi hôi thối kì dị, từ trong miệng Lục long vốn thân thể cũng đầy vết thương bắn ra. Hoàng Kim long vốn chưa hoàn toàn hạ xuống bị dính long tức, thân thể đang bổ tới cực nhanh đột nhiên lắc la lắc lư như say rượu, lập tức thay đổi phương hướng, hướng về phía một gò núi nhỏ phía sau Lục long mười thước đáp xuống.
Một tia chớp màu bạc từ trong bụi rậm chạy đến, Ngân sắc cự viên sử dụng đôi móng vuốt như đao nhọn của nó, thay thế Hoàng Kim long công kích Lục long. Song trảo của nó sắc bén không ngờ, cả nửa cánh tay của nó đâm ngập vào thân thể Lục long.
“Grào… Grào…”
Một kích này hiển nhiên làm Lục long vô cùng đau đớn. Thân thể khổng lồ, dài tới hơn hai mươi thước của nó vặn vẹo kịch liệt, khiến cho cây cối mấy chục thước xung quanh nó đều gãy đổ. Song trảo của cự viên do cắm trong thân thể Lục long, nên cũng ngã lăn cùng nó.
Thế nhưng sự bền bỉ của Ngân sắc cự viên thật kinh người, sau khi Lục long phản ứng lập tức rút song trảo ra, cả người hóa thành một tia chớp bạc, nhắm vào hai mắt Lục long, vọng đồ chọc mù mắt nó trước rồi mới từ từ hành hạ.
“Vèo!”
Một cây long thương màu bạc đột nhiên đâm đến, “Phập” một tiếng đâm vào ngực cự viên. Cự viên đang điên cuồng tấn công Lục long bị long thương ngăn trở. Ngân sắc cự viên bạo nộ rống lên một tiếng the thé, lợi trảo vung mạnh, long thương lập tức bị chặt thành hai đoạn, chỉ có mũi thương vẫn còn lại trên ngực nó.
- Súc sinh đáng chết, ngươi cũng muốn chiếm tiện nghi! - Tái Nhĩ Đặc tiện tay vứt đoạn thương gãy sang một bên, chậm rãi rút ra một thanh trường kiếm hình thù kì dị.
Kiếm vừa rút ra, một cỗ khí tức sắc bén từ trên thân kiếm bắt đầu chuyển động, từng vòng tinh thần quang điểm vờn quanh thân kiếm rồi khuếch tán ra. Tái Nhĩ Đặc chỉ kiếm về phía Ngân sắc cự viên, lập tức đấu khí màu bạc cùng với tinh thần quang điểm vờn quanh thân kiếm hội tụ cùng một chỗ, bắn thẳng về phía cự viên với khí thế vô cùng mãnh liệt.
Hàn Thạc ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó, vừa nhìn thấy thanh trường kiếm Tái Nhĩ Đặc vung lên, thần thức lập tức cảm nhận được một cỗ tinh không khí tức vô biên khiến hắn chấn động, lập tức hắn hiểu ngay rằng thanh trường kiếm đó cũng không phải vật phàm, nếu không nó không có khả năng ẩn chứa khí tức khổng lồ và kì dị như vậy.
Ngân sắc cự viên hung tàn đã thành tính, cũng cảm nhận được cỗ khí tức vô biên đó, đặc biệt khi đấu khí màu bạc hội tụ cùng tinh thần quang điểm bắn ra, trở thành hình dạng giống như một tinh hệ đồ thu nhỏ chộp tới, mang tới cảm giác vô cùng thần bí, thâm thúy và tràn đầy hung hiểm.
Bất quá Lục long liên tiếp bị thương nặng giờ đã hấp hối, chỉ cần thêm một đòn nữa thì chắc chắn chỉ còn đường chết, như vậy nó có thể dễ dàng lấy được tinh hạch Lục long. Ngân sắc cự viên thấy luồng đấu khí màu bạc cùng vô số quang điểm đang tới gần, chớp chớp đôi mắt đỏ như máu, tựa hồ do dự có nên mạo hiểm hay không.
Đột nhiên, con ngươi hung hãn của cự viên sáng ngời, thình lình nhanh như thiểm điện né qua luồng tinh quang đấu khí bắn tới, vọng đồ tránh khỏi công kích này đồng thời tấn công giết chết Tái Nhĩ Đặc và Lục long, đoạt lấy ma thú tinh hạch.
- Không dễ tránh như vậy đâu! - Tái Nhĩ Đặc phì cười một tiếng, trường kiếm trong tay xoay một chút, luồng tinh quang đấu khí trên không đột nhiên thay đổi phương hướng, bắn về phía sau lưng cự viên với tốc độ nhanh vô cùng.
Một tiếng gào thê lương phát ra từ trong miệng Ngân sắc cự viên, nó bị tinh quang đấu khí đánh trúng sau lưng đã hiện lên mười mấy lỗ máu, trên mỗi cái lỗ, máu tươi chảy ra không ngừng.
- Súc sinh tham lam, thần khí Tinh Không mùi vị thế nào, có muốn thử lại một lần nữa không?
Tái Nhĩ Đặc chống kiếm đứng thẳng trên người Lục long, cười sằng sặc với Ngân sắc cự viên.
Thần khí Tinh Không! Hàn Thạc cả kinh, vốn định lập tức nhân cơ hội động thủ một lần nữa phải kìm lại, mắt nhìn lên Tinh Không đang ở trong tay tên Thiên không kỵ sĩ, rõ ràng hắn có thể làm bị thương cự viên hung ác kia, hoàn toàn là nhờ vào tác dụng của thần khí.
Đôi con ngươi đỏ như máu của Ngân sắc cự viên nhìn thần khí Tinh Không trong tay Tái Nhĩ Đặc chằm chặp, cảm thấy từng luồng tinh lực mênh mông.
Dần dần, cự viên bắt đầu thấy sợ hãi, gầm nhẹ hai tiếng lùi chầm chậm về phía sau, vừa rồi nó nhanh như vậy mà còn bị thần khí Tinh Không đánh trúng, tuy bây giờ nó muốn né tránh, nhưng cũng không dám quay lưng đang chảy máu không ngừng về phía Tái Nhĩ Đặc chạy nữa.
- Nhân loại hèn hạ, ta phải xé ngươi ra từng mảnh!
Đúng lúc này, Hoàng Kim long gầm lên chạy tới, biến hình thành một trung niên đại hán mặt mũi méo mó xông về phía Tái Nhĩ Đặc.
Hoàng Kim long tựa hồ biết thân hình quá lớn không có ưu thế gì trước Tái Nhĩ Đặc, ngược lại còn khiến cho hắn tấn công nó dễ dàng hơn, nên nó mới hóa thành hình người công kích. Nó vừa gầm lên một tiếng, một luồng kim quang bắn thẳng về phía Tái Nhĩ Đặc, Ngân sắc cự viên đang định né tránh, bỗng thấy Tái Nhĩ Đặc bị Hoàng Kim long cuồng nộ cuốn lấy, nhanh như thiểm điện lập tức bắn về phía Lục long.
Nhưng nó còn chưa kịp tới gần Lục long thì con rồng kia bỗng kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, đến khi nó tới ngay trước mặt, mới phát hiện trên đầu Lục long đã bị phá ra một lỗ lớn.
Một người toàn thân bao phủ trong hắc sắc ma quang đang thu thập Tinh hạch Lục long, mắt và long giác.
- Ha ha, xin lỗi nhé. Tất cả những thứ này đều là của ta. Ta khuyên ngươi mau tránh ra đi. - Hàn Thạc ha ha cười to, vừa thu thập chiến lợi phẩm, vừa nâng Lục Ma Phong tản ra huyết quang dầy đặc nói.
Ngân sắc cự viên đang định bất chấp tất cả tới gần, đột nhiên cảm nhận được hung sát chi khí vô cùng vô tận từ Lục Ma Phong tỏa ra, giống như ẩn chứa ngàn vạn oan hồn khóc lóc gào thét, tùy thời bao phủ kẻ dám tới gần.
Ngân sắc cự viên bị thần khí Tinh Không lưu lại sau lưng mười mấy lỗ máu, cho nên bây giờ trong lòng đối với những binh khí kì lạ có một sự sợ hãi bản năng, mà luồng hung sát chi khí từ Lục Ma Phong tỏa ra không hề bình hòa tự nhiên như thần khí Tinh Không, mà là tràn ngập khí tức giết chóc hung tàn vô cùng vô tận.
Uy hiếp đến từ loại khí tức này đối với cự viên mà nói, so với thần khí Tinh Không còn đáng sợ hơn.
Bởi vậy, cự viên trơ mắt nhìn Hàn Thạc lấy hết tất cả đồ tốt đi, mà vẫn do dự không dám tiến lên một bước nào.
“Ô Lạp Tạp!”
Tái Nhĩ Đặc đang bị Hoàng Kim long cuốn lấy, nghe thấy tiếng kêu thảm của Lục long đột nhiên gào to, thanh âm tràn ngập bi phẫn, xem ra hắn đối với Lục long có cảm tình sâu đậm. Lục long chết thảm khiến hắn bị đả kích không nhỏ.
Trong khi chiến đấu tối kị phân tâm, Tái Nhĩ Đặc phân tâm khiến cho Hoàng Kim long có cơ hội, một quyền nện vào khải giáp vững chắc của Tái Nhĩ Đặc, hắn bị thương lui về phía sau, khóe miệng rớm máu, lạnh lùng nhìn về phía Hàn Thạc đang đứng trên đầu Lục long, hô thấp:
- Bất luận ngươi là ai, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Lời vừa nói xong, Tái Nhĩ Đặc lại bi phẫn hét to một tiếng, quay đầu bỏ chạy ra xa, cho dù cầm trong tay thần khí Tinh Không, hắn cũng biết, hiện nay ba phương thụ địch hắn tuyệt đối không chiếm được tiện nghi, nhất là đối với Hàn Thạc hắn vốn nhìn không rõ tướng mạo, lại càng không thể đoán được thực lực, cho nên hắn cho dù rất không muốn cũng không thể không rời đi.
- Nhổ có không nhổ tận gốc, để lại hậu họa vô cùng. Đã như vậy, đừng trách ta đuổi tận giết tuyệt!
Lấy hết những thứ tốt trên người Lục long, Hàn Thạc lẩm bẩm một tiếng, sau đó quay về phía Ngân sắc cự viên đang chảy nước miếng nói:
- Những thứ còn lại cho ngươi.
Một đạo hắc quang đột nhiên bắn lên trời, cùng Hoàng Kim long nhằm về phía Tái Nhĩ Đặc đuổi theo, muốn nhân lúc gã đang bị thương giết chết, miễn cho lưu lại vô tận phiền toái.
Sau khi Hàn Thạc rời đi, Ngân sắc cự viên gầm nhẹ một tiếng, lập tức nhào về phía thi thể Lục long, bắt đầu ăn não và thịt rồng, mặc dù những thứ này không phải đại bổ giống như tinh hạch, nhưng dù sao cũng có thể làm thực lực của cự viên tăng trưởng một chút.
Tái Nhĩ Đặc đang trên đường chạy, hướng phía Tạp Tắc Nhĩ bay đi, hắn không thể ngờ rằng U Ám sâm lâm cũng có cường giả như vậy ẩn nấp, vốn dĩ bằng vào hắn và Lục long vốn có thể dễ dàng không bị cản trở, cuối cùng cũng thảm hại tới mức Lục long chết thảm, hắn cũng bị thương.
Đối với hắn, Tử Kinh kỵ sĩ đoàn trưởng vốn tâm cao khí ngạo mà nói, đây quả thật là một sự thật không thể tiếp nhận. Từ trước tới nay hắn vốn tung hoành đại lục nhiều năm, rất ít khi nếm mùi thất bại, lúc này đây hắn thật sự phẫn nộ. Trong khi chạy trốn, hắn đã khắc sâu thân ảnh bao phủ trong hắc quang đó vào trong óc, tính toán làm thế nào lợi dụng lực lượng của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn, bắt kẻ đã giết Ô Lạp Tạp bầm thây vạn đoạn.
- Nhân loại hèn hạ, cùng ta quyết một trận tử chiến đi! - Tiếng gầm thật lớn của Hoàng Kim long trên đường truyền đến, nó quyết tâm giết Tái Nhĩ Đặc, đáng tiếc nó sau khi đánh nhau kịch liệt liên tiếp đã bắt đầu chịu không nổi nữa, chẳng những tiếng gầm yếu đi rất nhiều, mất máu quá nhiều cũng khiến tốc độ của nó dần dần chậm lại, đầu óc cũng bắt đầu hôn mê.
Nếu nó không phải tộc Hoàng Kim long nhất, sợ rằng bị thương nặng thế này đã sớm gục rồi, nó vẫn có thể kiên trì đến bây giờ, quả thật không thẹn với danh xưng thân thể mạnh nhất trong long tộc.
- Ba trùng, nếu ngươi muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi! - Tái Nhĩ Đặc đã chạy được một đoạn, thấy Hoàng Kim long càng ngày càng suy yếu lại đuổi theo không bỏ, tâm tình đang buồn bực đến cực điểm rốt cuộc không nhịn được nữa dừng lại.
Thần khí Tinh Không trong tay hắn lại bạo phát ra tinh hệ đồ rực rỡ, được đấu khí màu bạc thúc đẩy, nhiều điểm quang mang phát ra ánh sáng lấp lánh như sao, tinh không khí tức khôn cùng vô biên lại một lần nữa lại chậm rãi lan ra, hướng vào Hoàng Kim long đang truy đuổi không tha bổ tới.
Lúc trước vì Tái Nhĩ Đặc đột nhiên bị Hoàng Kim long bất thần công kích, hắn căn bản không kịp sử dụng thần khí Tinh Không
nên mới có thể thừa dịp hắn phân tâm đánh hắn một quyền. Bây giờ thần khí Tinh Không đã phát huy đầy đủ uy lực, khi tinh hệ đồ triển khai thì Hoàng Kim long bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Nhưng lúc này muốn tránh né đã muộn, Hoàng Kim long vì lao đến với tốc độ rất cao nên lúc này muốn dừng lại cũng rất khó khăn, chỉ có thể tận lực, miễn cưỡng thay đổi phương hướng vọng đồ rời khỏi phạm vi bao trùm của tinh không đấu khí.
Đúng lúc này, một tiếng rít bén nhọn đột nhiên vang lên, một đạo hắc quang uốn lượn như độc xà đột nhiên lao tới, mang theo tiếng rít đồng thời lao tới cách ngực Tái Nhĩ Đặc khoảng hơn mười thước.
Ánh mắt Tái Nhĩ Đặc đang lạnh lùng nhìn Hoàng Kim long, bỗng nhiên thấy mũi nhọn hắc quang mạnh mẽ lao nhanh tới, hắn hồn phi phách tán vội vàng thu lại tinh không đấu khí, tinh không đấu khí vốn đang bắn về phía Hoàng Kim long, lại một lần nữa quay đầu lại bắn thẳng về phía hắc quang.
Lục long giãy giụa, một tiếng kêu dài, thê lương từ miệng nó phát ra. Bị Hoàng Kim long liều chết quấn chặt lấy, rõ ràng nó không phải đối thủ của Hoàng Kim long vốn nổi tiếng về lực lượng thân thể, huống chi Hoàng Kim long đã tiến hóa ba lần, sau khi bị thương lại càng hung tính đại phát không hề sợ chết.
Hoàng Kim long cùng Lục long cận chiến tại chỗ, nó lợi dụng thân thể như cương thiết, lợi trảo như móc câu cùng cái miệng khổng lồ đầy răng trắng ởn, lưu lại trên người Lục long đầy những vết thương thấu tận xương cốt. Lân giáp trên người Lục long tuy có thể ngăn cản rất tốt cung tiễn của loài người bắn, nhưng đối mặt với Hoàng Kim long cao hơn nó một cấp, lại đang điên cuồng cắn xé thì quả thật đang chịu thiệt.
Bởi vì khoảng cách quá gần, lại bị Hoàng Kim cuốn lấy, Lục long không thể nào lùi lại được một đoạn để sử dụng lợi thế của nó là ma pháp tiến hành công kích, Tái Nhĩ Đặc đứng trên người nó, bởi vì hai cự long cắn xé quá mãnh liệt, đứng cũng không vững nên rất khó ra tay được.
- Nhân loại hèn hạ, ta nói rồi, ngươi sẽ phải trả giá đắt! - Hoàng Kim long điên cuồng hét lên một tiếng, cái đuôi kim quang lấp lánh quét một cái, đánh cho Lục long đang khổ không chịu nổi văng ra ngoài.
Lục long có vẻ hôn mê, bị đại lực đánh trúng cả người bắn luôn xuống gò núi xa xa. Thân thể to lớn của nó nhìn xa giống như một dải lụa màu lớn màu xanh biếc, vừa rơi mạnh xuống vừa gầm lên.
Ngân sắc cự viên vẫn đang ẩn nấp, đôi đồng tử đỏ như máu vẫn nhìn chằm chằm Lục long không rời, đợi đến khi Lục long rơi xuống đất, bộ lông trên người nó dựng thẳng lên, nhanh như một tia chớp bạc bắn thẳng tới gò núi kia.
“Ầm ầm ầm…”
Thân thể khổng lồ của Lục long rơi xuống, khiến cho cả gò núi cao mười thước bị đè phẳng, phát ra tiếng động đất rung núi chuyển.
Hoàng Kim long ở trên trời, cả người vẫn chảy đầy máu tươi như mưa phùn, thân thể trên cao mở rộng ra một chút, móng vuốt như thiết câu của nó trực tiếp bổ xuống, mục tiêu là Lục long phía dưới đang kêu ngao ngao kì quái.
Mấy đạo long tức màu xanh biếc mang theo một mùi hôi thối kì dị, từ trong miệng Lục long vốn thân thể cũng đầy vết thương bắn ra. Hoàng Kim long vốn chưa hoàn toàn hạ xuống bị dính long tức, thân thể đang bổ tới cực nhanh đột nhiên lắc la lắc lư như say rượu, lập tức thay đổi phương hướng, hướng về phía một gò núi nhỏ phía sau Lục long mười thước đáp xuống.
Một tia chớp màu bạc từ trong bụi rậm chạy đến, Ngân sắc cự viên sử dụng đôi móng vuốt như đao nhọn của nó, thay thế Hoàng Kim long công kích Lục long. Song trảo của nó sắc bén không ngờ, cả nửa cánh tay của nó đâm ngập vào thân thể Lục long.
“Grào… Grào…”
Một kích này hiển nhiên làm Lục long vô cùng đau đớn. Thân thể khổng lồ, dài tới hơn hai mươi thước của nó vặn vẹo kịch liệt, khiến cho cây cối mấy chục thước xung quanh nó đều gãy đổ. Song trảo của cự viên do cắm trong thân thể Lục long, nên cũng ngã lăn cùng nó.
Thế nhưng sự bền bỉ của Ngân sắc cự viên thật kinh người, sau khi Lục long phản ứng lập tức rút song trảo ra, cả người hóa thành một tia chớp bạc, nhắm vào hai mắt Lục long, vọng đồ chọc mù mắt nó trước rồi mới từ từ hành hạ.
“Vèo!”
Một cây long thương màu bạc đột nhiên đâm đến, “Phập” một tiếng đâm vào ngực cự viên. Cự viên đang điên cuồng tấn công Lục long bị long thương ngăn trở. Ngân sắc cự viên bạo nộ rống lên một tiếng the thé, lợi trảo vung mạnh, long thương lập tức bị chặt thành hai đoạn, chỉ có mũi thương vẫn còn lại trên ngực nó.
- Súc sinh đáng chết, ngươi cũng muốn chiếm tiện nghi! - Tái Nhĩ Đặc tiện tay vứt đoạn thương gãy sang một bên, chậm rãi rút ra một thanh trường kiếm hình thù kì dị.
Kiếm vừa rút ra, một cỗ khí tức sắc bén từ trên thân kiếm bắt đầu chuyển động, từng vòng tinh thần quang điểm vờn quanh thân kiếm rồi khuếch tán ra. Tái Nhĩ Đặc chỉ kiếm về phía Ngân sắc cự viên, lập tức đấu khí màu bạc cùng với tinh thần quang điểm vờn quanh thân kiếm hội tụ cùng một chỗ, bắn thẳng về phía cự viên với khí thế vô cùng mãnh liệt.
Hàn Thạc ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó, vừa nhìn thấy thanh trường kiếm Tái Nhĩ Đặc vung lên, thần thức lập tức cảm nhận được một cỗ tinh không khí tức vô biên khiến hắn chấn động, lập tức hắn hiểu ngay rằng thanh trường kiếm đó cũng không phải vật phàm, nếu không nó không có khả năng ẩn chứa khí tức khổng lồ và kì dị như vậy.
Ngân sắc cự viên hung tàn đã thành tính, cũng cảm nhận được cỗ khí tức vô biên đó, đặc biệt khi đấu khí màu bạc hội tụ cùng tinh thần quang điểm bắn ra, trở thành hình dạng giống như một tinh hệ đồ thu nhỏ chộp tới, mang tới cảm giác vô cùng thần bí, thâm thúy và tràn đầy hung hiểm.
Bất quá Lục long liên tiếp bị thương nặng giờ đã hấp hối, chỉ cần thêm một đòn nữa thì chắc chắn chỉ còn đường chết, như vậy nó có thể dễ dàng lấy được tinh hạch Lục long. Ngân sắc cự viên thấy luồng đấu khí màu bạc cùng vô số quang điểm đang tới gần, chớp chớp đôi mắt đỏ như máu, tựa hồ do dự có nên mạo hiểm hay không.
Đột nhiên, con ngươi hung hãn của cự viên sáng ngời, thình lình nhanh như thiểm điện né qua luồng tinh quang đấu khí bắn tới, vọng đồ tránh khỏi công kích này đồng thời tấn công giết chết Tái Nhĩ Đặc và Lục long, đoạt lấy ma thú tinh hạch.
- Không dễ tránh như vậy đâu! - Tái Nhĩ Đặc phì cười một tiếng, trường kiếm trong tay xoay một chút, luồng tinh quang đấu khí trên không đột nhiên thay đổi phương hướng, bắn về phía sau lưng cự viên với tốc độ nhanh vô cùng.
Một tiếng gào thê lương phát ra từ trong miệng Ngân sắc cự viên, nó bị tinh quang đấu khí đánh trúng sau lưng đã hiện lên mười mấy lỗ máu, trên mỗi cái lỗ, máu tươi chảy ra không ngừng.
- Súc sinh tham lam, thần khí Tinh Không mùi vị thế nào, có muốn thử lại một lần nữa không?
Tái Nhĩ Đặc chống kiếm đứng thẳng trên người Lục long, cười sằng sặc với Ngân sắc cự viên.
Thần khí Tinh Không! Hàn Thạc cả kinh, vốn định lập tức nhân cơ hội động thủ một lần nữa phải kìm lại, mắt nhìn lên Tinh Không đang ở trong tay tên Thiên không kỵ sĩ, rõ ràng hắn có thể làm bị thương cự viên hung ác kia, hoàn toàn là nhờ vào tác dụng của thần khí.
Đôi con ngươi đỏ như máu của Ngân sắc cự viên nhìn thần khí Tinh Không trong tay Tái Nhĩ Đặc chằm chặp, cảm thấy từng luồng tinh lực mênh mông.
Dần dần, cự viên bắt đầu thấy sợ hãi, gầm nhẹ hai tiếng lùi chầm chậm về phía sau, vừa rồi nó nhanh như vậy mà còn bị thần khí Tinh Không đánh trúng, tuy bây giờ nó muốn né tránh, nhưng cũng không dám quay lưng đang chảy máu không ngừng về phía Tái Nhĩ Đặc chạy nữa.
- Nhân loại hèn hạ, ta phải xé ngươi ra từng mảnh!
Đúng lúc này, Hoàng Kim long gầm lên chạy tới, biến hình thành một trung niên đại hán mặt mũi méo mó xông về phía Tái Nhĩ Đặc.
Hoàng Kim long tựa hồ biết thân hình quá lớn không có ưu thế gì trước Tái Nhĩ Đặc, ngược lại còn khiến cho hắn tấn công nó dễ dàng hơn, nên nó mới hóa thành hình người công kích. Nó vừa gầm lên một tiếng, một luồng kim quang bắn thẳng về phía Tái Nhĩ Đặc, Ngân sắc cự viên đang định né tránh, bỗng thấy Tái Nhĩ Đặc bị Hoàng Kim long cuồng nộ cuốn lấy, nhanh như thiểm điện lập tức bắn về phía Lục long.
Nhưng nó còn chưa kịp tới gần Lục long thì con rồng kia bỗng kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, đến khi nó tới ngay trước mặt, mới phát hiện trên đầu Lục long đã bị phá ra một lỗ lớn.
Một người toàn thân bao phủ trong hắc sắc ma quang đang thu thập Tinh hạch Lục long, mắt và long giác.
- Ha ha, xin lỗi nhé. Tất cả những thứ này đều là của ta. Ta khuyên ngươi mau tránh ra đi. - Hàn Thạc ha ha cười to, vừa thu thập chiến lợi phẩm, vừa nâng Lục Ma Phong tản ra huyết quang dầy đặc nói.
Ngân sắc cự viên đang định bất chấp tất cả tới gần, đột nhiên cảm nhận được hung sát chi khí vô cùng vô tận từ Lục Ma Phong tỏa ra, giống như ẩn chứa ngàn vạn oan hồn khóc lóc gào thét, tùy thời bao phủ kẻ dám tới gần.
Ngân sắc cự viên bị thần khí Tinh Không lưu lại sau lưng mười mấy lỗ máu, cho nên bây giờ trong lòng đối với những binh khí kì lạ có một sự sợ hãi bản năng, mà luồng hung sát chi khí từ Lục Ma Phong tỏa ra không hề bình hòa tự nhiên như thần khí Tinh Không, mà là tràn ngập khí tức giết chóc hung tàn vô cùng vô tận.
Uy hiếp đến từ loại khí tức này đối với cự viên mà nói, so với thần khí Tinh Không còn đáng sợ hơn.
Bởi vậy, cự viên trơ mắt nhìn Hàn Thạc lấy hết tất cả đồ tốt đi, mà vẫn do dự không dám tiến lên một bước nào.
“Ô Lạp Tạp!”
Tái Nhĩ Đặc đang bị Hoàng Kim long cuốn lấy, nghe thấy tiếng kêu thảm của Lục long đột nhiên gào to, thanh âm tràn ngập bi phẫn, xem ra hắn đối với Lục long có cảm tình sâu đậm. Lục long chết thảm khiến hắn bị đả kích không nhỏ.
Trong khi chiến đấu tối kị phân tâm, Tái Nhĩ Đặc phân tâm khiến cho Hoàng Kim long có cơ hội, một quyền nện vào khải giáp vững chắc của Tái Nhĩ Đặc, hắn bị thương lui về phía sau, khóe miệng rớm máu, lạnh lùng nhìn về phía Hàn Thạc đang đứng trên đầu Lục long, hô thấp:
- Bất luận ngươi là ai, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Lời vừa nói xong, Tái Nhĩ Đặc lại bi phẫn hét to một tiếng, quay đầu bỏ chạy ra xa, cho dù cầm trong tay thần khí Tinh Không, hắn cũng biết, hiện nay ba phương thụ địch hắn tuyệt đối không chiếm được tiện nghi, nhất là đối với Hàn Thạc hắn vốn nhìn không rõ tướng mạo, lại càng không thể đoán được thực lực, cho nên hắn cho dù rất không muốn cũng không thể không rời đi.
- Nhổ có không nhổ tận gốc, để lại hậu họa vô cùng. Đã như vậy, đừng trách ta đuổi tận giết tuyệt!
Lấy hết những thứ tốt trên người Lục long, Hàn Thạc lẩm bẩm một tiếng, sau đó quay về phía Ngân sắc cự viên đang chảy nước miếng nói:
- Những thứ còn lại cho ngươi.
Một đạo hắc quang đột nhiên bắn lên trời, cùng Hoàng Kim long nhằm về phía Tái Nhĩ Đặc đuổi theo, muốn nhân lúc gã đang bị thương giết chết, miễn cho lưu lại vô tận phiền toái.
Sau khi Hàn Thạc rời đi, Ngân sắc cự viên gầm nhẹ một tiếng, lập tức nhào về phía thi thể Lục long, bắt đầu ăn não và thịt rồng, mặc dù những thứ này không phải đại bổ giống như tinh hạch, nhưng dù sao cũng có thể làm thực lực của cự viên tăng trưởng một chút.
Tái Nhĩ Đặc đang trên đường chạy, hướng phía Tạp Tắc Nhĩ bay đi, hắn không thể ngờ rằng U Ám sâm lâm cũng có cường giả như vậy ẩn nấp, vốn dĩ bằng vào hắn và Lục long vốn có thể dễ dàng không bị cản trở, cuối cùng cũng thảm hại tới mức Lục long chết thảm, hắn cũng bị thương.
Đối với hắn, Tử Kinh kỵ sĩ đoàn trưởng vốn tâm cao khí ngạo mà nói, đây quả thật là một sự thật không thể tiếp nhận. Từ trước tới nay hắn vốn tung hoành đại lục nhiều năm, rất ít khi nếm mùi thất bại, lúc này đây hắn thật sự phẫn nộ. Trong khi chạy trốn, hắn đã khắc sâu thân ảnh bao phủ trong hắc quang đó vào trong óc, tính toán làm thế nào lợi dụng lực lượng của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn, bắt kẻ đã giết Ô Lạp Tạp bầm thây vạn đoạn.
- Nhân loại hèn hạ, cùng ta quyết một trận tử chiến đi! - Tiếng gầm thật lớn của Hoàng Kim long trên đường truyền đến, nó quyết tâm giết Tái Nhĩ Đặc, đáng tiếc nó sau khi đánh nhau kịch liệt liên tiếp đã bắt đầu chịu không nổi nữa, chẳng những tiếng gầm yếu đi rất nhiều, mất máu quá nhiều cũng khiến tốc độ của nó dần dần chậm lại, đầu óc cũng bắt đầu hôn mê.
Nếu nó không phải tộc Hoàng Kim long nhất, sợ rằng bị thương nặng thế này đã sớm gục rồi, nó vẫn có thể kiên trì đến bây giờ, quả thật không thẹn với danh xưng thân thể mạnh nhất trong long tộc.
- Ba trùng, nếu ngươi muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi! - Tái Nhĩ Đặc đã chạy được một đoạn, thấy Hoàng Kim long càng ngày càng suy yếu lại đuổi theo không bỏ, tâm tình đang buồn bực đến cực điểm rốt cuộc không nhịn được nữa dừng lại.
Thần khí Tinh Không trong tay hắn lại bạo phát ra tinh hệ đồ rực rỡ, được đấu khí màu bạc thúc đẩy, nhiều điểm quang mang phát ra ánh sáng lấp lánh như sao, tinh không khí tức khôn cùng vô biên lại một lần nữa lại chậm rãi lan ra, hướng vào Hoàng Kim long đang truy đuổi không tha bổ tới.
Lúc trước vì Tái Nhĩ Đặc đột nhiên bị Hoàng Kim long bất thần công kích, hắn căn bản không kịp sử dụng thần khí Tinh Không
nên mới có thể thừa dịp hắn phân tâm đánh hắn một quyền. Bây giờ thần khí Tinh Không đã phát huy đầy đủ uy lực, khi tinh hệ đồ triển khai thì Hoàng Kim long bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Nhưng lúc này muốn tránh né đã muộn, Hoàng Kim long vì lao đến với tốc độ rất cao nên lúc này muốn dừng lại cũng rất khó khăn, chỉ có thể tận lực, miễn cưỡng thay đổi phương hướng vọng đồ rời khỏi phạm vi bao trùm của tinh không đấu khí.
Đúng lúc này, một tiếng rít bén nhọn đột nhiên vang lên, một đạo hắc quang uốn lượn như độc xà đột nhiên lao tới, mang theo tiếng rít đồng thời lao tới cách ngực Tái Nhĩ Đặc khoảng hơn mười thước.
Ánh mắt Tái Nhĩ Đặc đang lạnh lùng nhìn Hoàng Kim long, bỗng nhiên thấy mũi nhọn hắc quang mạnh mẽ lao nhanh tới, hắn hồn phi phách tán vội vàng thu lại tinh không đấu khí, tinh không đấu khí vốn đang bắn về phía Hoàng Kim long, lại một lần nữa quay đầu lại bắn thẳng về phía hắc quang.
/1026
|