- Hừ, quên chuyện đó đi, không nhận được một trăm vạn kim tệ, ta quyết không thả ngươi đâu!
Hải Luân Đế Na nổi tiếng khắp bảy đại công quốc là luôn dùng kế sách âm độc, Hàn Thạc tự nhiên không tin tưởng những lời nói đầu môi của nàng ta, lạnh lùng nhìn Hải Luân Đế Na nói:
- Ma tinh pháo do rất nhiều tài liệu ma pháp hi hữu chế thành, ta muốn biết nó có sợ nước không?
Hải Luân Đế Na tỉnh lại, việc đầu tiên là quan sát bốn xung quanh, đôi mắt sớm đã ghi nhận cảnh một đám cương thi chiến sĩ vây quanh sáu khẩu ma tinh pháo đang đứng ở trên bờ sông, bởi vì Hàn Thạc dọa dẫm chuyện ô nhục nàng mới khiến nàng ta phân tán sự chú ý, giờ lại nghe Hàn Thạc nhắc tới ma tinh pháo, Hải Luân Đế Na thốt nhiên giận dữ, phẫn nộ nhìn hắn kêu lên:
- Ngươi đừng mơ tưởng từ miệng ta moi được lấy một điểm tin tức hữu dụng, tên cường đạo đáng chết!
- Cường đạo? Ha ha, Hi Luân công quốc các ngươi mới đích thực là cường đạo. Thành Bố Lai Đặc Nhĩ mấy năm nay bị các ngươi ngày đêm cướp bóc, từ một tòa thành lớn đến mấy chục vạn dân cư, bây giờ chỉ còn là một thành nhỏ thưa thớt mấy vạn dân. Dân trong thành đã sớm mất đi ước mơ cùng hi vọng trong cuộc sống, hết thảy đều là do các ngươi ban tặng, vậy mà ngươi còn có mặt mũi nói ta là cường đạo, ha ha!
Hàn Thạc nhớ tới dọc đường đến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chỉ thấy toàn những cảnh tượng thê thảm áo không đủ che thân, ăn không no bụng, trong lòng tựa hồ tràn ngập oán khí.
Hải Luân Đế Na nghe Hàn Thạc nói vậy liền cười khanh khách, lạnh lùng nói:
- Chiến tranh vốn là như vậy. Trước đây, Lan Tư Lạc Đặc đế quốc các ngươi xâm lược bảy đại công quốc chúng ta, chẳng phải cũng tương tự đốt nhà cướp của sao? Nếu không phải bảy đại công quốc chúng ta liên hợp chống cự, đánh bọn ngươi chạy về, sợ rằng tất cả nhân dân công quốc chúng ta đều đã trở thành nô lệ hết rồi.
Lời nói của Hải Luân Đế Na cũng có đạo lí, Hàn Thạc suy nghĩ một chút, thấy không nên sa lầy vào trong chuyện này. Mắt thấy nàng ta không có ý mở miệng, âm thanh hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi không nói thì chẳng lẽ ta không có biện pháp sao, bất quá hao phí thêm chút thời gian mà thôi. Đối với Vong Linh pháp sư mà nói, loại chuyện hao phí nhân lực vĩnh viễn không phải là nan đề.
Lời nói vừa dứt, Hàn Thạc không thèm đối đáp với Hải Luân Đế Na nữa, bắt đầu niệm xuất một câu chú ngữ ma pháp triệu hoán Mộc giáp thi.
Mộc giáp thi vừa xuất hiện, Hàn Thạc liền ngưng thần ra lệnh. Dưới sự trợ giúp của Mộc giáp thi như là chủ nhân của sâm lâm này, từng cây đại thụ liền bị nhổ tận gốc, rồi được Lục Ma Phong cắt thành từng đoạn, lại được dùng dây leo mềm dẻo kết lại. Sau chừng nửa canh giờ, Hàn Thạc và Mộc giáp thi cuối cùng chế được sáu cái bè gỗ lớn.
Trong quá trình này, Hải Luân Đế Na vừa chăm chú nhìn Hàn Thạc và Mộc giáp thi, vừa lấy từ trong không gian giới chỉ ra một ít bánh mì len lén ăn. Nhưng có lẽ nàng ta bị đói lâu lắm rồi nên nuốt bánh mì với tốc độ cực nhanh.
Sau khi hoàn thiện, cương thi chiến sĩ liền đẩy sáu bè gỗ về hướng dòng sông. Hải Luân Đế Na rốt cục nhịn không được, cảm thán nói:
- Khó trách người của Quang Minh giáo hội muốn giết ngươi, thì ra ngươi có thể gọi về những sinh vật bất tử thần kỳ như vậy.
Hải Luân Đế Na cũng không biết Mộc giáp thi thần kỳ thật ra được luyện chế thành từ một cương thi chiến sĩ rất bình thường. Sau khi cương thi chiến sĩ hạ thủy sáu cái bè gỗ và đẩy sáu khẩu ma tinh pháo lên bè, Hàn Thạc lúc đó mới hô khẽ một tiếng, đưa Mộc giáp thi và số cương thi chiến sĩ trở về dị giới.
Mỗi bè gỗ do bốn cương thi chiến sĩ chèo lái. Sau khi bốn cương thi chiến sĩ này dụng lực, chiếc bè gỗ chở ma tinh pháo bắt đầu chậm rãi trôi đi hướng về phía bờ bên kia.
Cũng lúc này, Hàn Thạc một lần nữa tới phía sau Hải Luân Đế Na, dùng bàn tay vỗ vào gáy nàng, ôn nhu nói một câu:
- Ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi.
Sau khi làm Hải Luân Đế Na ngất đi, Hàn Thạc ung dung nhấc nàng lên, chậm rãi bay đến một chiếc bè gỗ và tiếp tục chỉ huy cương thi chiến sĩ vượt sông.
Dọc đường đi sau đó, Hàn Thạc tránh né vài nhóm cường đạo rải rác, và một số dong binh kiếm sống ở vùng phụ cận, trên đường không gặp hiểm nguy gì, cuối cùng về đến cửa thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Đêm mùa xuân nhiệt độ vừa phải, ánh trăng ôn nhu chiếu rọi toàn mặt đất, nếu không phải có đám cương thi chiến sĩ thân mình nồng nặc tử khí đang đẩy ma tinh pháo, đây quả là một cảnh đêm yên ấm.
Lúc sắp tiếp cận cửa thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, binh lính trên thành bị ánh trăng phản chiếu từ ma tinh pháo làm kinh động. Bọn chúng thấy sáu khẩu hỏa pháo thật lớn nhắm ngay thành lâu, phía sau có một số bóng dáng cứng ngắc di động, lập tức sợ hãi biến sắc.
- Người nào?
Không chờ Hàn Thạc tiếp cận, binh lính ở pháo đài trên tường thành liền quát vọng ra xa hỏi.
So với lần trước tới, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hiện tại có hàng trăm ngàn lỗ hổng đã được tu bổ hoàn hảo, cửa thành đã đổi thành một cánh cửa sắt ngăm đen kiên cố. Trải qua một lần thảo phạt đám cường đạo, những binh lính vốn không có chút dũng khí nào, giờ cũng đã có vài phần kiên cường cùng trấn định.
Trên mặt tường thành, khải giáp của binh lính phản chiếu ánh trăng sáng ngời một cách dị thường. Quân sĩ có vẻ có vài phần khí thế, vội vàng giương cung lắp tên nhắm vào đám cương thi chiến sĩ. Tiếng hô báo động vang lên, nhiều binh lính tập trung thêm lên pháo đài, tất cả đều chĩa cung tiễn xuống phía dưới.
Có kinh nghiệm lần trước vào thành không gặp chút phòng bị nào, giờ đối mặt với sự cảnh giác của binh lính, Hàn Thạc hiểu rằng thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã không còn như xưa nữa. Bởi vì khoảng cách xa nên binh lính không nhìn rõ tướng mạo Hàn Thạc, thế nhưng lại có thể nhìn rõ thân ảnh các binh lính trên mặt thành.
- Mở cửa thành cho ta! Đám hỗn đản các ngươi, ngay cả ta cũng không nhận ra!
Âm thanh Hàn Thạc đột nhiên vang lên, truyền khắp thành lâu.
- Thành chủ đại nhân! Là Thành chủ đại nhân! Thành chủ đại nhân đã trở lại!
Binh lính trên pháo đài tuy không nhìn rõ Hàn Thạc, nhưng đích xác nghe được giọng nói của hắn, cả đám reo lên ngạc nhiên vui sướng. Cửa thành dần dần được mở ra.
Sau khi cửa thành mở rộng ra, cương thi chiến sĩ rốt cục cũng chuyển ma tinh pháo nặng nề vào trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Mặc dù là ban đêm, nhưng Phạt Khắc Lan cũng nhanh chóng hay tin, thoáng chốc đã chạy tới gặp Hàn Thạc.
- Ủa, đây là, đây là…
Vừa đến nơi, đang khom người hành lễ với Hàn Thạc thì liếc mắt nhìn thấy cương thi chiến sĩ đang đẩy sáu khẩu ma tinh pháo, Phạt Khắc Lan bất chợt tỏ vẻ cả kinh hưng phấn thốt lên.
- Là ma tinh pháo, hay còn gọi là lôi thần có uy lực cường đại. Loại ma tinh pháo này mỗi khẩu rẻ nhất cũng mười vạn kim tệ, thông qua ma tinh quáng thạch có thể phóng xuất lực công kích kinh khủng. Trong chiến trường loại ma tinh pháo này đúng là đại hung khí đánh đâu thắng đó. Thành chủ đại nhân, ngài lấy được ở đâu vậy?
Phạt Khắc Lan không hổ là lão binh có nhiều năm kinh nghiệm chiến trường tẩy lễ, rốt cục đã nhận ra sáu khẩu ma tinh pháo, còn nói ra tên “Lôi thần”.
Hàn Thạc chỉ biết là ma tinh pháo, bất quá ma tinh pháo còn có kích cỡ chủng loại nào thì không rõ, nghe thấy Phạt Khắc Lan hiểu rõ về ma tinh pháo như vậy, hắn mừng rỡ nói:
- Vậy à, ngươi hẳn là biết làm thế nào để sử dụng sáu khẩu ma tinh pháo này?
- Đương nhiên, chỉ cần có đủ ma tinh thạch bổ sung, loại ma tinh pháo này cực kỳ dễ sử dụng. Loại Lôi thần ma tinh pháo này nếu như đủ ma tinh thạch, mỗi phát pháo đều tương đương một kích cực mạnh của Ma đạo sư. Nếu có đủ ma tinh thạch, ma tinh pháo này có thể duy trì phát xạ liên tục, không có tình huống ma lực khô kiệt.
Phạt Khắc Lan tự tin cười nói, đi tới một khối ma tinh pháo trước mặt, cũng không biết hắn làm như thế nào, ma tinh pháo bỗng nhúc nhích, để lộ ra một cái rương nhỏ.
- Ồ, ma tinh thạch có sẵn ở đây cũng đủ để bắn năm sáu phát pháo. Hắc hắc, gần đây có một đám cường đạo chết dẫm cứ lởn vởn gần thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, xem ra có ý đồ hạ thủ một lần nữa. Ta còn đang lo không biết làm sao đối phó với bọn chúng, giờ có sáu khẩu ma tinh pháo này, ta sẽ khiến bọn chúng phải hối hận.
Phạt Khắc Lan mặt mang nét cười lạnh, vừa nhìn sáu khẩu ma tinh pháo vừa nghiến răng nghiến lợi nói, xem bộ dạng muốn dùng sáu khẩu ma tinh pháo này đánh một trận thật lớn.
- Tốt lắm, sáu khẩu ma tinh pháo này do ngươi quản.
Hàn Thạc lập tức phân phó một tiếng, rồi bước đi thẳng về phía phủ Thành chủ.
Phạt Khắc Lan và đám binh lính ngay từ đầu đã nhìn thấy dưới khuỷu tay Hàn Thạc có quắp Hải Luân Đế Na tuyệt sắc đang hôn mê. Tất nhiên là không hỏi tới chuyện riêng của Thành chủ đại nhân, nhưng khi thấy Hàn Thạc nhắm hướng phủ Thành chủ bước đi, tặc nhãn của những người này lại dán chặt vào thân thể động lòng người của Hải Luân Đế Na ngắm vài lần, trong lòng đều khẽ cười hắc hắc không thôi.
Vì vậy, ngay khi Hàn Thạc vừa mang Hải Luân Đế Na quay lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đêm hôm đó, một vài tin đồn thất thiệt đã được lưu truyền trong thành. Những người này còn không biết thân phận của Hải Luân Đế Na, thế nhưng nhan sắc mỹ mạo của nàng đã tạo thành ấn tượng quá sâu sắc đối với bọn lính, cho nên trong thời khắc hâm mộ hay ghen tị với Hàn Thạc liền xuất hiện các loại lời đồn, phỏng đoán dâm tà.
Đưa Hải Luân Đế Na về phủ Thành chủ, Hàn Thạc lòng như lửa đốt liền đi thẳng đến mật thất. Vừa đến thành Bối Lôi Đặc Nhĩ không bao lâu, hắn đã cảm ứng được tiếng kêu gọi xa xôi, loại kêu gọi này yếu ớt mỏng manh như cách thiên sơn vạn thủy, bất quá thần thức của Hàn Thạc đã đạt đến Phân Ma cảnh giới dĩ nhiên cảm ứng được.
“Xem ra, Hỏa giáp thi cũng muốn ra rồi!”
Hải Luân Đế Na nổi tiếng khắp bảy đại công quốc là luôn dùng kế sách âm độc, Hàn Thạc tự nhiên không tin tưởng những lời nói đầu môi của nàng ta, lạnh lùng nhìn Hải Luân Đế Na nói:
- Ma tinh pháo do rất nhiều tài liệu ma pháp hi hữu chế thành, ta muốn biết nó có sợ nước không?
Hải Luân Đế Na tỉnh lại, việc đầu tiên là quan sát bốn xung quanh, đôi mắt sớm đã ghi nhận cảnh một đám cương thi chiến sĩ vây quanh sáu khẩu ma tinh pháo đang đứng ở trên bờ sông, bởi vì Hàn Thạc dọa dẫm chuyện ô nhục nàng mới khiến nàng ta phân tán sự chú ý, giờ lại nghe Hàn Thạc nhắc tới ma tinh pháo, Hải Luân Đế Na thốt nhiên giận dữ, phẫn nộ nhìn hắn kêu lên:
- Ngươi đừng mơ tưởng từ miệng ta moi được lấy một điểm tin tức hữu dụng, tên cường đạo đáng chết!
- Cường đạo? Ha ha, Hi Luân công quốc các ngươi mới đích thực là cường đạo. Thành Bố Lai Đặc Nhĩ mấy năm nay bị các ngươi ngày đêm cướp bóc, từ một tòa thành lớn đến mấy chục vạn dân cư, bây giờ chỉ còn là một thành nhỏ thưa thớt mấy vạn dân. Dân trong thành đã sớm mất đi ước mơ cùng hi vọng trong cuộc sống, hết thảy đều là do các ngươi ban tặng, vậy mà ngươi còn có mặt mũi nói ta là cường đạo, ha ha!
Hàn Thạc nhớ tới dọc đường đến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chỉ thấy toàn những cảnh tượng thê thảm áo không đủ che thân, ăn không no bụng, trong lòng tựa hồ tràn ngập oán khí.
Hải Luân Đế Na nghe Hàn Thạc nói vậy liền cười khanh khách, lạnh lùng nói:
- Chiến tranh vốn là như vậy. Trước đây, Lan Tư Lạc Đặc đế quốc các ngươi xâm lược bảy đại công quốc chúng ta, chẳng phải cũng tương tự đốt nhà cướp của sao? Nếu không phải bảy đại công quốc chúng ta liên hợp chống cự, đánh bọn ngươi chạy về, sợ rằng tất cả nhân dân công quốc chúng ta đều đã trở thành nô lệ hết rồi.
Lời nói của Hải Luân Đế Na cũng có đạo lí, Hàn Thạc suy nghĩ một chút, thấy không nên sa lầy vào trong chuyện này. Mắt thấy nàng ta không có ý mở miệng, âm thanh hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi không nói thì chẳng lẽ ta không có biện pháp sao, bất quá hao phí thêm chút thời gian mà thôi. Đối với Vong Linh pháp sư mà nói, loại chuyện hao phí nhân lực vĩnh viễn không phải là nan đề.
Lời nói vừa dứt, Hàn Thạc không thèm đối đáp với Hải Luân Đế Na nữa, bắt đầu niệm xuất một câu chú ngữ ma pháp triệu hoán Mộc giáp thi.
Mộc giáp thi vừa xuất hiện, Hàn Thạc liền ngưng thần ra lệnh. Dưới sự trợ giúp của Mộc giáp thi như là chủ nhân của sâm lâm này, từng cây đại thụ liền bị nhổ tận gốc, rồi được Lục Ma Phong cắt thành từng đoạn, lại được dùng dây leo mềm dẻo kết lại. Sau chừng nửa canh giờ, Hàn Thạc và Mộc giáp thi cuối cùng chế được sáu cái bè gỗ lớn.
Trong quá trình này, Hải Luân Đế Na vừa chăm chú nhìn Hàn Thạc và Mộc giáp thi, vừa lấy từ trong không gian giới chỉ ra một ít bánh mì len lén ăn. Nhưng có lẽ nàng ta bị đói lâu lắm rồi nên nuốt bánh mì với tốc độ cực nhanh.
Sau khi hoàn thiện, cương thi chiến sĩ liền đẩy sáu bè gỗ về hướng dòng sông. Hải Luân Đế Na rốt cục nhịn không được, cảm thán nói:
- Khó trách người của Quang Minh giáo hội muốn giết ngươi, thì ra ngươi có thể gọi về những sinh vật bất tử thần kỳ như vậy.
Hải Luân Đế Na cũng không biết Mộc giáp thi thần kỳ thật ra được luyện chế thành từ một cương thi chiến sĩ rất bình thường. Sau khi cương thi chiến sĩ hạ thủy sáu cái bè gỗ và đẩy sáu khẩu ma tinh pháo lên bè, Hàn Thạc lúc đó mới hô khẽ một tiếng, đưa Mộc giáp thi và số cương thi chiến sĩ trở về dị giới.
Mỗi bè gỗ do bốn cương thi chiến sĩ chèo lái. Sau khi bốn cương thi chiến sĩ này dụng lực, chiếc bè gỗ chở ma tinh pháo bắt đầu chậm rãi trôi đi hướng về phía bờ bên kia.
Cũng lúc này, Hàn Thạc một lần nữa tới phía sau Hải Luân Đế Na, dùng bàn tay vỗ vào gáy nàng, ôn nhu nói một câu:
- Ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi.
Sau khi làm Hải Luân Đế Na ngất đi, Hàn Thạc ung dung nhấc nàng lên, chậm rãi bay đến một chiếc bè gỗ và tiếp tục chỉ huy cương thi chiến sĩ vượt sông.
Dọc đường đi sau đó, Hàn Thạc tránh né vài nhóm cường đạo rải rác, và một số dong binh kiếm sống ở vùng phụ cận, trên đường không gặp hiểm nguy gì, cuối cùng về đến cửa thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Đêm mùa xuân nhiệt độ vừa phải, ánh trăng ôn nhu chiếu rọi toàn mặt đất, nếu không phải có đám cương thi chiến sĩ thân mình nồng nặc tử khí đang đẩy ma tinh pháo, đây quả là một cảnh đêm yên ấm.
Lúc sắp tiếp cận cửa thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, binh lính trên thành bị ánh trăng phản chiếu từ ma tinh pháo làm kinh động. Bọn chúng thấy sáu khẩu hỏa pháo thật lớn nhắm ngay thành lâu, phía sau có một số bóng dáng cứng ngắc di động, lập tức sợ hãi biến sắc.
- Người nào?
Không chờ Hàn Thạc tiếp cận, binh lính ở pháo đài trên tường thành liền quát vọng ra xa hỏi.
So với lần trước tới, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hiện tại có hàng trăm ngàn lỗ hổng đã được tu bổ hoàn hảo, cửa thành đã đổi thành một cánh cửa sắt ngăm đen kiên cố. Trải qua một lần thảo phạt đám cường đạo, những binh lính vốn không có chút dũng khí nào, giờ cũng đã có vài phần kiên cường cùng trấn định.
Trên mặt tường thành, khải giáp của binh lính phản chiếu ánh trăng sáng ngời một cách dị thường. Quân sĩ có vẻ có vài phần khí thế, vội vàng giương cung lắp tên nhắm vào đám cương thi chiến sĩ. Tiếng hô báo động vang lên, nhiều binh lính tập trung thêm lên pháo đài, tất cả đều chĩa cung tiễn xuống phía dưới.
Có kinh nghiệm lần trước vào thành không gặp chút phòng bị nào, giờ đối mặt với sự cảnh giác của binh lính, Hàn Thạc hiểu rằng thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã không còn như xưa nữa. Bởi vì khoảng cách xa nên binh lính không nhìn rõ tướng mạo Hàn Thạc, thế nhưng lại có thể nhìn rõ thân ảnh các binh lính trên mặt thành.
- Mở cửa thành cho ta! Đám hỗn đản các ngươi, ngay cả ta cũng không nhận ra!
Âm thanh Hàn Thạc đột nhiên vang lên, truyền khắp thành lâu.
- Thành chủ đại nhân! Là Thành chủ đại nhân! Thành chủ đại nhân đã trở lại!
Binh lính trên pháo đài tuy không nhìn rõ Hàn Thạc, nhưng đích xác nghe được giọng nói của hắn, cả đám reo lên ngạc nhiên vui sướng. Cửa thành dần dần được mở ra.
Sau khi cửa thành mở rộng ra, cương thi chiến sĩ rốt cục cũng chuyển ma tinh pháo nặng nề vào trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Mặc dù là ban đêm, nhưng Phạt Khắc Lan cũng nhanh chóng hay tin, thoáng chốc đã chạy tới gặp Hàn Thạc.
- Ủa, đây là, đây là…
Vừa đến nơi, đang khom người hành lễ với Hàn Thạc thì liếc mắt nhìn thấy cương thi chiến sĩ đang đẩy sáu khẩu ma tinh pháo, Phạt Khắc Lan bất chợt tỏ vẻ cả kinh hưng phấn thốt lên.
- Là ma tinh pháo, hay còn gọi là lôi thần có uy lực cường đại. Loại ma tinh pháo này mỗi khẩu rẻ nhất cũng mười vạn kim tệ, thông qua ma tinh quáng thạch có thể phóng xuất lực công kích kinh khủng. Trong chiến trường loại ma tinh pháo này đúng là đại hung khí đánh đâu thắng đó. Thành chủ đại nhân, ngài lấy được ở đâu vậy?
Phạt Khắc Lan không hổ là lão binh có nhiều năm kinh nghiệm chiến trường tẩy lễ, rốt cục đã nhận ra sáu khẩu ma tinh pháo, còn nói ra tên “Lôi thần”.
Hàn Thạc chỉ biết là ma tinh pháo, bất quá ma tinh pháo còn có kích cỡ chủng loại nào thì không rõ, nghe thấy Phạt Khắc Lan hiểu rõ về ma tinh pháo như vậy, hắn mừng rỡ nói:
- Vậy à, ngươi hẳn là biết làm thế nào để sử dụng sáu khẩu ma tinh pháo này?
- Đương nhiên, chỉ cần có đủ ma tinh thạch bổ sung, loại ma tinh pháo này cực kỳ dễ sử dụng. Loại Lôi thần ma tinh pháo này nếu như đủ ma tinh thạch, mỗi phát pháo đều tương đương một kích cực mạnh của Ma đạo sư. Nếu có đủ ma tinh thạch, ma tinh pháo này có thể duy trì phát xạ liên tục, không có tình huống ma lực khô kiệt.
Phạt Khắc Lan tự tin cười nói, đi tới một khối ma tinh pháo trước mặt, cũng không biết hắn làm như thế nào, ma tinh pháo bỗng nhúc nhích, để lộ ra một cái rương nhỏ.
- Ồ, ma tinh thạch có sẵn ở đây cũng đủ để bắn năm sáu phát pháo. Hắc hắc, gần đây có một đám cường đạo chết dẫm cứ lởn vởn gần thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, xem ra có ý đồ hạ thủ một lần nữa. Ta còn đang lo không biết làm sao đối phó với bọn chúng, giờ có sáu khẩu ma tinh pháo này, ta sẽ khiến bọn chúng phải hối hận.
Phạt Khắc Lan mặt mang nét cười lạnh, vừa nhìn sáu khẩu ma tinh pháo vừa nghiến răng nghiến lợi nói, xem bộ dạng muốn dùng sáu khẩu ma tinh pháo này đánh một trận thật lớn.
- Tốt lắm, sáu khẩu ma tinh pháo này do ngươi quản.
Hàn Thạc lập tức phân phó một tiếng, rồi bước đi thẳng về phía phủ Thành chủ.
Phạt Khắc Lan và đám binh lính ngay từ đầu đã nhìn thấy dưới khuỷu tay Hàn Thạc có quắp Hải Luân Đế Na tuyệt sắc đang hôn mê. Tất nhiên là không hỏi tới chuyện riêng của Thành chủ đại nhân, nhưng khi thấy Hàn Thạc nhắm hướng phủ Thành chủ bước đi, tặc nhãn của những người này lại dán chặt vào thân thể động lòng người của Hải Luân Đế Na ngắm vài lần, trong lòng đều khẽ cười hắc hắc không thôi.
Vì vậy, ngay khi Hàn Thạc vừa mang Hải Luân Đế Na quay lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đêm hôm đó, một vài tin đồn thất thiệt đã được lưu truyền trong thành. Những người này còn không biết thân phận của Hải Luân Đế Na, thế nhưng nhan sắc mỹ mạo của nàng đã tạo thành ấn tượng quá sâu sắc đối với bọn lính, cho nên trong thời khắc hâm mộ hay ghen tị với Hàn Thạc liền xuất hiện các loại lời đồn, phỏng đoán dâm tà.
Đưa Hải Luân Đế Na về phủ Thành chủ, Hàn Thạc lòng như lửa đốt liền đi thẳng đến mật thất. Vừa đến thành Bối Lôi Đặc Nhĩ không bao lâu, hắn đã cảm ứng được tiếng kêu gọi xa xôi, loại kêu gọi này yếu ớt mỏng manh như cách thiên sơn vạn thủy, bất quá thần thức của Hàn Thạc đã đạt đến Phân Ma cảnh giới dĩ nhiên cảm ứng được.
“Xem ra, Hỏa giáp thi cũng muốn ra rồi!”
/1026
|