- Đáng chết! - Địch Ba Lạp mắng thầm một câu, rõ ràng hiểu được có gì đó không ổn, vội vàng thối lui vào trong phòng. Thân thể bà ta tuy mập lùn nhưng thật ra rất linh hoạt, định ở trong phòng để trốn tránh hắc ám sinh vật đánh vào.
Cao cấp thủy hệ ma pháp Hàn Băng thuật được phóng ra, sương mù trắng xóa bao phủ. Một bức tường băng trong suốt che lấy đại môn. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào, nó bốc khí trắng mờ mịt.
Tà Ác kị sĩ cưỡi khô lâu chiến mã, cầm theo cây cốt thứ trường mâu áng chừng còn to hơn cả thân thể hắn lao tới. Cây cốt thứ vung cao, đâm mạnh vào bức tường băng.
Đang.
Thật thần kì, bức tường băng do Hàn Băng thuật ngưng kết thành lại có sức phòng ngự rất kiên cố. Cây cốt thứ trường mâu to lớn như vậy nện vào phát ra một tiếng va chạm mạnh mà chỉ bị phá vỡ một lỗ nhỏ, cũng khôn phá được phòng ngự của tường băng.
- Băng nhận trảm! - Từ trong phòng vang lên tiếng hô lớn của Địch Ba Lạp.
Gió lạnh thét gào, tuyết bay phiêu tán khắp trời, từng đạo băng đao lượn vòng phóng ra nhằm các sinh vật hắc ám trong sân bắn đến, những khô lâu chiến sĩ cấp bậc thấp bị băng đao kích đến đều không chịu đựng được, xương cốt đều vỡ vụn. Ngay cả những Thạch tượng quỷ đang bay lượn, dưới sự công kích của băng đao cũng ào ào rơi xuống.
Tuy nhiên, cấp bậc cao hơn như cương thi chiến sĩ, Tăng Ác chiến sĩ, cho dù bị băng đao kích đến vẫn đứng sừng sững. Cả đám chậm chạp bước từng bước tới Địch Ba Lạp đang đứng đờ ra trong phòng, bắt đầu cùng Tà Ác kỵ sĩ hợp lực đánh mạnh vào tường băng.
Dưới sự bao phủ của Vong Linh Thiên Mạc, Hàn Thạc cười lạnh đứng ngạo nghễ giữa sân, nhàn nhã nhìn hắc ám sinh vật cùng với Địch Ba Lạp đang công kích, tự nhận thấy rằng Vong Linh ma pháp quả là cách thức công kích thích hợp nhất.
Keng!
Dưới lực xung kích mãnh liệt của cây cốt thứ trong tay Tà Ác kỵ sĩ, bức tường băng cuối cùng đã vỡ vụn. Sau đó hắn cùng khô lâu chiến mã đồng thời tiến vào phòng Địch Ba Lạp. Phía sau lố nhố hai tăng ác, mấy cương thi chiến sĩ phút chốc đã vây kín căn phòng.
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng rồi! - Địch Ba Lạp ở bên trong kinh hãi thất sắc, thất thanh kêu gào.
Lúc Tà Ác kỵ sĩ phá hủy bức tường băng mang theo vong linh bộ đội dũng mãnh tiến vào phòng, Địch Ba Lạp biết rằng bại cục đã khó mà vãn hồi. Bị ánh mắt dữ tợn vô tình của Tà Ác kỵ sĩ nhìn chằm chằm, bà ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi, lập tức hô to gọi nhỏ để bảo trụ tiểu mệnh.
Vù vù vù!
Mười thanh cốt mâu từ cửa sổ bắn vào trong, có hai thanh từ cửa sổ phía sau của Địch Ba Lạp đánh úp tới. Địch Ba Lạp chưa kịp phản ứng, chúng đã xuyên qua thân thể mập mạp của bà ta, còn đủ dư lực đẩy bà ta bay về phía Tà Ác kỵ sĩ.
Cây cốt thứ cực lớn của Tà Ác kỵ sĩ vung cao lên, khi hạ xuống thì đầu của Địch Ba Lạp đã văng ra. Một vòi máu tươi vọt lên, lọt vào bên trong bình dược tề đang bốc khói xanh làm nó nổ tung.
- Giết người, giết người rồi! - Tên thị vệ lúc nãy đưa Hàn Thạc tiến vào nghe được tiếng kêu thảm thiết, hiểu rằng Địch Ba Lạp đã bị giết thì lập tức kinh hoàng. Gã vừa kêu to vừa chạy vào đình viện phía sau. Thông qua Âm Ma bí mật dò xét, Hàn Thạc thấy được từ xa có một đội nhân mã đang chạy nhanh sang hướng này. Mục tiêu là Địch Ba Lạp đã giải quyết xong, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, lập tức triệt hồi vong linh sinh vật, ngừng phóng xuất tinh thần lực dùng để duy trì Vong Linh Thiên Mạc rồi dùng Phiêu Phù thuật rời đi.
Liên tục trong năm ngày, Hàn Thạc nhờ vào Truyền Tống trận pháp đi tới các thành trấn của đế quốc khiêu chiến các cường giả. Mỗi trận chiến không những tất thắng mà các đối thủ còn bị sát tử tại đương trường, hung danh nhanh chóng truyền khắp đế quốc.
Được Khảm Địch Đạt tận lực thổi phồng, thân phận Hàn Thạc đã được một số các cường giả từ từ biết đến. Nhiều quý tộc đều nghe nói về sự tích của người thanh niên cao thủ này, đối với hắn có hứng thú rất lớn.
Tại một đại sảnh hoa lệ được bảo vệ nghiêm ngặt của hoàng cung đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, quốc vương Ô Đặc Lôi Đức Lan Tư Lạc Đặc mặc một bộ trường bào rộng thùng thình, ngồi trên vương vị như đang chờ đợi điều gì đó.
Ô Đặc Lôi Đức sắp sáu mươi tuổi, vì thời tuổi trẻ hoang dâm vô độ nên thân thể ngày càng suy yếu. Lão tuy xương to nhưng lại có vẻ gầy gò, tóc tuy dùng ma pháp dược tề đặc thù xử lí nên có vẻ vẫn giữ được vẻ đen bóng, đáng tiếc khí sắc không được tốt.
- Bệ hạ, Khảm Địch Đạt đại nhân tới! - Đột nhiên bên ngoài có một gã thị vệ tiến vào, nhẹ giọng bẩm báo.
Gã thị vệ này mặc khải giáp sáng lóa, hiển lộ vẻ trầm ổn lãnh khốc, cả người toát lên khí chất của một cao thủ đứng đầu. Từ tiêu chí phía trên khải giáp có thể biết được gã là một Thiên Không kỵ sĩ cường đại.
- Để cho hắn vào! - Ô Đặc Lôi Đức nghe nói Khảm Địch Đạt tới liền nhạt giọng phân phó.
Trong chốc lát, Khảm Địch Đạt với khuôn mặt âm trầm, cung kính đi đến, thấp giọng hô:
- Thần Khảm Địch Đạt bái kiến bệ hạ!
- Ngồi đi, nghe nói thủ hạ của ngươi có một tên tiểu tử, trong hai ngày này cực kỳ nổi tiếng. Có chuyện gì xảy ra vậy? - Ô Đặc Lôi Đức liếc nhìn Khảm Địch Đạt, thản nhiên hỏi.
- Hắn tên là Bố Lai Ân, đúng là do thần tiến cử. Tiểu tử này thực lực bất phàm, suy nghĩ chín chắn, vừa mới tiến nhập Ám Mạc không được bao lâu, đã trợ giúp Ám Mạc làm được một số đại sự. À, ngay cả bản chép tay của A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn cũng là do hắn mang về từ U Ám sâm lâm, đúng là một nhân tài khó kiếm. - Khảm Địch Đạt sau khi ngồi xuống, vẫn cung kính mở lời giải thích.
- Nguyên lai hắn là Bố Lai Ân, ha ha, thú vị thật. Ta nhớ ngày hôm qua, Quang Minh giáo hội hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư mới phái người tới đòi Bố Lai Ân, không nghĩ tới hôm nay lai nghe được tin tức của hắn, Khảm Địch Đạt à Khảm Địch Đạt, việc này có phải là có điểm trùng hợp không? - Giọng nói Ô Đặc Lôi Đức sung sướng, như là bằng hữu cũ ôn chuyện xưa.
Khảm Địch Đạt cả kinh, hấp tấp giải thích:
- Bệ hạ thứ tội, việc này là do hạ thần an bài, mục đích là muốn diệt trừ một số nhân tố bất lợi cho ổn định quốc gia. Thực lực Bố Lai Ân phi phàm, chẳng những đã thông qua khảo chứng ma đạo sư của ma pháp sư công hội, mà còn nắm được một loại vũ kĩ thần kì, do đó gã là một nhân tài vô cùng khó tìm, bản quốc đang cực kỳ cần loại cao thủ thanh niên như hắn.
Hừ lạnh một tiếng, Ô Đặc Lôi Đức nhìn Khảm Địch Đạt:
- Khảm Địch Đạt, ngươi cho rằng ta đáng vì tiểu tử này mà trở mặt với Quang Minh giáo hội?
- Thần cho rằng đáng! Bố Lai Ân năm nay chỉ mới mười tám tuổi, hơn một năm trước tiến vào Ma võ học viện Ba Bỉ Luân. Thời gian không đến hai năm, hắn từ một gã ma pháp học đồ trở thành một Vong Linh ma đạo sư, mặt khác vũ kĩ cũng cực kỳ xuất sắc, người như thế tương lai tiềm lực không thể hạn lượng.
- Chỉ là bởi vì hắn tu tập Vong Linh ma pháp, nắm một số tri thức bất lợi với của Quang Minh giáo hội nên mới bị Quang Minh giáo hội tận lực đối phó. Trong Nhật Diệu cốc, một người của Quang Minh giáo hội tên là Phất Cách Sâm có đẳng cấp Quang hệ Đại ma đạo sư, rốt cuộc bị hắn giết chết vì thế khiến cho họ phẫn nộ.
- Có thể giết chết một Quang hệ Đại ma đạo sư đã đủ nói lên thực lực của hắn. Mặt khác, điều chủ yếu nhất là hắn còn trẻ, còn có tiền đồ phát triển vô hạn, thần cho rằng một nhân tài như vậy không thể không giữ lại, cho dù đắc tội Quang Minh giáo hội cũng đáng! - Khảm Địch Đạt cung kính hồi đáp.
Ô Đặc Lôi Đức nghe Khảm Địch Đạt nói như vậy, trong đôi mắt quang mang chợt lóe lên, thân thể hơi nhướn thẳng nhìn Khảm Địch Đạt:
- Không đến hai năm, từ một ma pháp học đồ thành một Vong Linh ma đạo sư, còn có thể giết chết Quang hệ Đại ma đạo sư, Khảm Địch Đạt, ngươi xác định tin tức này là thật chứ?
- Bệ hạ, ngài cũng biết phu nhân của thần là viện trưởng của học viện Ba Bỉ Luân nên thần có thể dám chắc tin tức này tuyệt đối là thật. Vốn thần cũng hoài nghi thực lực của hắn không đủ giết chết Quang hệ Đại ma đạo sư, bởi vậy mới hạ lệnh cho hắn đi khiêu chiến với một số cường giả có hung danh, nhưng căn cứ theo tin tức thần thấy được, hắn đích xác có thực lực này…
- Khó nhất chính là một thiên tài thân thế trong sạch như vậy, lòng trung thành đối với đế quốc cũng cực kỳ cao, nguyện ý cống hiến vì đế quốc. Giả như với thời gian dài, thần tin tưởng thành tựu của hắn nhất định còn lớn hơn nữa, nói không chừng còn có thể trở thành một nhân vật như Tạp La Lạp A Tư Khoa Đặc. A, đúng rồi, Bố Lai Ân cũng là nam bằng hữu của nữ ái đồ Tạp La Lạp A Tư Khoa Đặc tên là Phỉ Bích! - Khảm Địch Đạt ngừng một lúc rồi phân tích thêm.
- Ồ, ngươi nói hắn có chút quan hệ với Tạp La Lạp A Tư Khoa Đặc? - Ô Đặc Lôi Đức lúc này thực sự có chút thất sắc, kinh dị hỏi Khảm Địch Đạt.
- Không sai, chẳng những thế, hắn còn là hảo bằng hữu của điện hạ Lao Luân Tư. Người cũng biết, điện hạ Lao Luân Tư tại Kỵ sĩ học viện học tập một số mưu lược chiến tranh , hơn nữa còn là đồ đệ Tạp La Lạp A Tư Khoa Đặc. Quan hệ của Phỉ Bích cùng Bố Lai Ân rất tốt, lần trước Ngõa Luân thành sở dĩ có thể phá vỡ âm mưu của Bác Bỉ A Tư Cơ, Bố Lai Ân có công lao lớn nhất. - Khảm Địch Đạt thấy Ô Đặc Lôi Đức lộ ra vẻ giật mình, lại một lần nữa thừa dịp rèn sắt khi còn nóng.
Ô Đặc Lôi Đức nghe Khảm Địch Đạt nói như vậy, bất giác rơi vào trầm mặc, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới mở miệng:
- Như vậy à, nghe ngươi nói xem ra Bố Lai Ân này rất có ý tứ. A, nghe nói Đại kiếm sư của Ba Đặc thương minh Lợi Ách Khải Ân đã tới thành Áo Sâm, vài ngày gần đây đánh bại ba cao thủ cùng đẳng cấp của đế quốc ta, rất hung hăng càn quấy. Nghe ngươi nói tên Bố Lai Ân đó rất lợi hại, vậy để cho hắn đi khiêu chiến Lợi Ách Khải Ân đi. Nếu hắn có thể đánh bại tên đó, chứng minh rằng hắn quả thật là một thanh niên thiên tài, như vậy ta chẳng những nguyện ý vì hắn đắc tội Quang Minh giáo hội, còn có thể lập tức phong tước quý tộc cho hắn.
- Hừ, tên kiếm sĩ điên Lợi Ách Khải Ân này thanh danh rất xấu xa. Tại Ba Đặc đã đắc tội với Thánh ma đạo sư Lôi Nặc Địch Lạp mới chạy trốn đến đế quốc chúng ta. Một tên chạy trốn hèn nhát như vậy không thể ngờ còn dám càn rỡ như vậy, thật sự là muốn chết!
- Thần hiểu rồi! - Khảm Địch Đạt vừa nghe nói Ô Đặc Lôi Đức để cho Hàn Thạc khiêu chiến Lợi Ách Khải Ân thì lập tức kinh hãi, trầm mặc một hồi, thầm thở dài trong lòng một tiếng rồi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Cao cấp thủy hệ ma pháp Hàn Băng thuật được phóng ra, sương mù trắng xóa bao phủ. Một bức tường băng trong suốt che lấy đại môn. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào, nó bốc khí trắng mờ mịt.
Tà Ác kị sĩ cưỡi khô lâu chiến mã, cầm theo cây cốt thứ trường mâu áng chừng còn to hơn cả thân thể hắn lao tới. Cây cốt thứ vung cao, đâm mạnh vào bức tường băng.
Đang.
Thật thần kì, bức tường băng do Hàn Băng thuật ngưng kết thành lại có sức phòng ngự rất kiên cố. Cây cốt thứ trường mâu to lớn như vậy nện vào phát ra một tiếng va chạm mạnh mà chỉ bị phá vỡ một lỗ nhỏ, cũng khôn phá được phòng ngự của tường băng.
- Băng nhận trảm! - Từ trong phòng vang lên tiếng hô lớn của Địch Ba Lạp.
Gió lạnh thét gào, tuyết bay phiêu tán khắp trời, từng đạo băng đao lượn vòng phóng ra nhằm các sinh vật hắc ám trong sân bắn đến, những khô lâu chiến sĩ cấp bậc thấp bị băng đao kích đến đều không chịu đựng được, xương cốt đều vỡ vụn. Ngay cả những Thạch tượng quỷ đang bay lượn, dưới sự công kích của băng đao cũng ào ào rơi xuống.
Tuy nhiên, cấp bậc cao hơn như cương thi chiến sĩ, Tăng Ác chiến sĩ, cho dù bị băng đao kích đến vẫn đứng sừng sững. Cả đám chậm chạp bước từng bước tới Địch Ba Lạp đang đứng đờ ra trong phòng, bắt đầu cùng Tà Ác kỵ sĩ hợp lực đánh mạnh vào tường băng.
Dưới sự bao phủ của Vong Linh Thiên Mạc, Hàn Thạc cười lạnh đứng ngạo nghễ giữa sân, nhàn nhã nhìn hắc ám sinh vật cùng với Địch Ba Lạp đang công kích, tự nhận thấy rằng Vong Linh ma pháp quả là cách thức công kích thích hợp nhất.
Keng!
Dưới lực xung kích mãnh liệt của cây cốt thứ trong tay Tà Ác kỵ sĩ, bức tường băng cuối cùng đã vỡ vụn. Sau đó hắn cùng khô lâu chiến mã đồng thời tiến vào phòng Địch Ba Lạp. Phía sau lố nhố hai tăng ác, mấy cương thi chiến sĩ phút chốc đã vây kín căn phòng.
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng rồi! - Địch Ba Lạp ở bên trong kinh hãi thất sắc, thất thanh kêu gào.
Lúc Tà Ác kỵ sĩ phá hủy bức tường băng mang theo vong linh bộ đội dũng mãnh tiến vào phòng, Địch Ba Lạp biết rằng bại cục đã khó mà vãn hồi. Bị ánh mắt dữ tợn vô tình của Tà Ác kỵ sĩ nhìn chằm chằm, bà ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi, lập tức hô to gọi nhỏ để bảo trụ tiểu mệnh.
Vù vù vù!
Mười thanh cốt mâu từ cửa sổ bắn vào trong, có hai thanh từ cửa sổ phía sau của Địch Ba Lạp đánh úp tới. Địch Ba Lạp chưa kịp phản ứng, chúng đã xuyên qua thân thể mập mạp của bà ta, còn đủ dư lực đẩy bà ta bay về phía Tà Ác kỵ sĩ.
Cây cốt thứ cực lớn của Tà Ác kỵ sĩ vung cao lên, khi hạ xuống thì đầu của Địch Ba Lạp đã văng ra. Một vòi máu tươi vọt lên, lọt vào bên trong bình dược tề đang bốc khói xanh làm nó nổ tung.
- Giết người, giết người rồi! - Tên thị vệ lúc nãy đưa Hàn Thạc tiến vào nghe được tiếng kêu thảm thiết, hiểu rằng Địch Ba Lạp đã bị giết thì lập tức kinh hoàng. Gã vừa kêu to vừa chạy vào đình viện phía sau. Thông qua Âm Ma bí mật dò xét, Hàn Thạc thấy được từ xa có một đội nhân mã đang chạy nhanh sang hướng này. Mục tiêu là Địch Ba Lạp đã giải quyết xong, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, lập tức triệt hồi vong linh sinh vật, ngừng phóng xuất tinh thần lực dùng để duy trì Vong Linh Thiên Mạc rồi dùng Phiêu Phù thuật rời đi.
Liên tục trong năm ngày, Hàn Thạc nhờ vào Truyền Tống trận pháp đi tới các thành trấn của đế quốc khiêu chiến các cường giả. Mỗi trận chiến không những tất thắng mà các đối thủ còn bị sát tử tại đương trường, hung danh nhanh chóng truyền khắp đế quốc.
Được Khảm Địch Đạt tận lực thổi phồng, thân phận Hàn Thạc đã được một số các cường giả từ từ biết đến. Nhiều quý tộc đều nghe nói về sự tích của người thanh niên cao thủ này, đối với hắn có hứng thú rất lớn.
Tại một đại sảnh hoa lệ được bảo vệ nghiêm ngặt của hoàng cung đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, quốc vương Ô Đặc Lôi Đức Lan Tư Lạc Đặc mặc một bộ trường bào rộng thùng thình, ngồi trên vương vị như đang chờ đợi điều gì đó.
Ô Đặc Lôi Đức sắp sáu mươi tuổi, vì thời tuổi trẻ hoang dâm vô độ nên thân thể ngày càng suy yếu. Lão tuy xương to nhưng lại có vẻ gầy gò, tóc tuy dùng ma pháp dược tề đặc thù xử lí nên có vẻ vẫn giữ được vẻ đen bóng, đáng tiếc khí sắc không được tốt.
- Bệ hạ, Khảm Địch Đạt đại nhân tới! - Đột nhiên bên ngoài có một gã thị vệ tiến vào, nhẹ giọng bẩm báo.
Gã thị vệ này mặc khải giáp sáng lóa, hiển lộ vẻ trầm ổn lãnh khốc, cả người toát lên khí chất của một cao thủ đứng đầu. Từ tiêu chí phía trên khải giáp có thể biết được gã là một Thiên Không kỵ sĩ cường đại.
- Để cho hắn vào! - Ô Đặc Lôi Đức nghe nói Khảm Địch Đạt tới liền nhạt giọng phân phó.
Trong chốc lát, Khảm Địch Đạt với khuôn mặt âm trầm, cung kính đi đến, thấp giọng hô:
- Thần Khảm Địch Đạt bái kiến bệ hạ!
- Ngồi đi, nghe nói thủ hạ của ngươi có một tên tiểu tử, trong hai ngày này cực kỳ nổi tiếng. Có chuyện gì xảy ra vậy? - Ô Đặc Lôi Đức liếc nhìn Khảm Địch Đạt, thản nhiên hỏi.
- Hắn tên là Bố Lai Ân, đúng là do thần tiến cử. Tiểu tử này thực lực bất phàm, suy nghĩ chín chắn, vừa mới tiến nhập Ám Mạc không được bao lâu, đã trợ giúp Ám Mạc làm được một số đại sự. À, ngay cả bản chép tay của A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn cũng là do hắn mang về từ U Ám sâm lâm, đúng là một nhân tài khó kiếm. - Khảm Địch Đạt sau khi ngồi xuống, vẫn cung kính mở lời giải thích.
- Nguyên lai hắn là Bố Lai Ân, ha ha, thú vị thật. Ta nhớ ngày hôm qua, Quang Minh giáo hội hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư mới phái người tới đòi Bố Lai Ân, không nghĩ tới hôm nay lai nghe được tin tức của hắn, Khảm Địch Đạt à Khảm Địch Đạt, việc này có phải là có điểm trùng hợp không? - Giọng nói Ô Đặc Lôi Đức sung sướng, như là bằng hữu cũ ôn chuyện xưa.
Khảm Địch Đạt cả kinh, hấp tấp giải thích:
- Bệ hạ thứ tội, việc này là do hạ thần an bài, mục đích là muốn diệt trừ một số nhân tố bất lợi cho ổn định quốc gia. Thực lực Bố Lai Ân phi phàm, chẳng những đã thông qua khảo chứng ma đạo sư của ma pháp sư công hội, mà còn nắm được một loại vũ kĩ thần kì, do đó gã là một nhân tài vô cùng khó tìm, bản quốc đang cực kỳ cần loại cao thủ thanh niên như hắn.
Hừ lạnh một tiếng, Ô Đặc Lôi Đức nhìn Khảm Địch Đạt:
- Khảm Địch Đạt, ngươi cho rằng ta đáng vì tiểu tử này mà trở mặt với Quang Minh giáo hội?
- Thần cho rằng đáng! Bố Lai Ân năm nay chỉ mới mười tám tuổi, hơn một năm trước tiến vào Ma võ học viện Ba Bỉ Luân. Thời gian không đến hai năm, hắn từ một gã ma pháp học đồ trở thành một Vong Linh ma đạo sư, mặt khác vũ kĩ cũng cực kỳ xuất sắc, người như thế tương lai tiềm lực không thể hạn lượng.
- Chỉ là bởi vì hắn tu tập Vong Linh ma pháp, nắm một số tri thức bất lợi với của Quang Minh giáo hội nên mới bị Quang Minh giáo hội tận lực đối phó. Trong Nhật Diệu cốc, một người của Quang Minh giáo hội tên là Phất Cách Sâm có đẳng cấp Quang hệ Đại ma đạo sư, rốt cuộc bị hắn giết chết vì thế khiến cho họ phẫn nộ.
- Có thể giết chết một Quang hệ Đại ma đạo sư đã đủ nói lên thực lực của hắn. Mặt khác, điều chủ yếu nhất là hắn còn trẻ, còn có tiền đồ phát triển vô hạn, thần cho rằng một nhân tài như vậy không thể không giữ lại, cho dù đắc tội Quang Minh giáo hội cũng đáng! - Khảm Địch Đạt cung kính hồi đáp.
Ô Đặc Lôi Đức nghe Khảm Địch Đạt nói như vậy, trong đôi mắt quang mang chợt lóe lên, thân thể hơi nhướn thẳng nhìn Khảm Địch Đạt:
- Không đến hai năm, từ một ma pháp học đồ thành một Vong Linh ma đạo sư, còn có thể giết chết Quang hệ Đại ma đạo sư, Khảm Địch Đạt, ngươi xác định tin tức này là thật chứ?
- Bệ hạ, ngài cũng biết phu nhân của thần là viện trưởng của học viện Ba Bỉ Luân nên thần có thể dám chắc tin tức này tuyệt đối là thật. Vốn thần cũng hoài nghi thực lực của hắn không đủ giết chết Quang hệ Đại ma đạo sư, bởi vậy mới hạ lệnh cho hắn đi khiêu chiến với một số cường giả có hung danh, nhưng căn cứ theo tin tức thần thấy được, hắn đích xác có thực lực này…
- Khó nhất chính là một thiên tài thân thế trong sạch như vậy, lòng trung thành đối với đế quốc cũng cực kỳ cao, nguyện ý cống hiến vì đế quốc. Giả như với thời gian dài, thần tin tưởng thành tựu của hắn nhất định còn lớn hơn nữa, nói không chừng còn có thể trở thành một nhân vật như Tạp La Lạp A Tư Khoa Đặc. A, đúng rồi, Bố Lai Ân cũng là nam bằng hữu của nữ ái đồ Tạp La Lạp A Tư Khoa Đặc tên là Phỉ Bích! - Khảm Địch Đạt ngừng một lúc rồi phân tích thêm.
- Ồ, ngươi nói hắn có chút quan hệ với Tạp La Lạp A Tư Khoa Đặc? - Ô Đặc Lôi Đức lúc này thực sự có chút thất sắc, kinh dị hỏi Khảm Địch Đạt.
- Không sai, chẳng những thế, hắn còn là hảo bằng hữu của điện hạ Lao Luân Tư. Người cũng biết, điện hạ Lao Luân Tư tại Kỵ sĩ học viện học tập một số mưu lược chiến tranh , hơn nữa còn là đồ đệ Tạp La Lạp A Tư Khoa Đặc. Quan hệ của Phỉ Bích cùng Bố Lai Ân rất tốt, lần trước Ngõa Luân thành sở dĩ có thể phá vỡ âm mưu của Bác Bỉ A Tư Cơ, Bố Lai Ân có công lao lớn nhất. - Khảm Địch Đạt thấy Ô Đặc Lôi Đức lộ ra vẻ giật mình, lại một lần nữa thừa dịp rèn sắt khi còn nóng.
Ô Đặc Lôi Đức nghe Khảm Địch Đạt nói như vậy, bất giác rơi vào trầm mặc, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới mở miệng:
- Như vậy à, nghe ngươi nói xem ra Bố Lai Ân này rất có ý tứ. A, nghe nói Đại kiếm sư của Ba Đặc thương minh Lợi Ách Khải Ân đã tới thành Áo Sâm, vài ngày gần đây đánh bại ba cao thủ cùng đẳng cấp của đế quốc ta, rất hung hăng càn quấy. Nghe ngươi nói tên Bố Lai Ân đó rất lợi hại, vậy để cho hắn đi khiêu chiến Lợi Ách Khải Ân đi. Nếu hắn có thể đánh bại tên đó, chứng minh rằng hắn quả thật là một thanh niên thiên tài, như vậy ta chẳng những nguyện ý vì hắn đắc tội Quang Minh giáo hội, còn có thể lập tức phong tước quý tộc cho hắn.
- Hừ, tên kiếm sĩ điên Lợi Ách Khải Ân này thanh danh rất xấu xa. Tại Ba Đặc đã đắc tội với Thánh ma đạo sư Lôi Nặc Địch Lạp mới chạy trốn đến đế quốc chúng ta. Một tên chạy trốn hèn nhát như vậy không thể ngờ còn dám càn rỡ như vậy, thật sự là muốn chết!
- Thần hiểu rồi! - Khảm Địch Đạt vừa nghe nói Ô Đặc Lôi Đức để cho Hàn Thạc khiêu chiến Lợi Ách Khải Ân thì lập tức kinh hãi, trầm mặc một hồi, thầm thở dài trong lòng một tiếng rồi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
/1026
|